Edit: CNY

Beta: Ahkung

Hơi nóng lượn lờ trong phòng, Diêm Mặc dội một gáo nước lên người, bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân rón rén. Tuy người bên ngoài đã cố gắng bước nhẹ, nhưng vẫn không đủ uyển chuyển, hành tung lập tức bị lộ.

Hắn nhớ đến lúc chiều ngồi trên mái nhà nghe được mấy lời trong phòng, thật khó xử.

Chử Thanh Huy rón ra rón rén đến sau bình phong, nín thở, ghé mắt nhìn vào qua kẽ hở của bình phong.

“Hả?” Rõ ràng nghe được tiếng nước, nước trong thau còn chưa lặng, gáo còn lượn lờ trên mặt nước, mà trong thùng không một bóng người, “Tiên sinh đi đâu rồi?”

Nàng khó hiểu lui về sau một bước, định vào trong nhìn cho rõ, nhưng vừa cất bước, trước mặt đã bị chắn bởi lồng ngực rắn chắc.

Nàng hơi giật mình, không cần ngẩng đầu cũng biết người dọa nàng là ai: “Sao chàng đi mà không có tiếng? Làm ta giật cả mình.”

Diêm Mặc mặc áo ngủ, nghe nàng cáo trạng như người bị hại, không cãi lại, chỉ hỏi: “Sàn nhà ướt rất trơn, nàng tới đây làm gì?”

Chử Thanh Huy đảo mắt, còn chưa nghĩ ra lý do, Diêm Mặc nắm tay nàng dắt ra ngoài: “Cẩn thận trượt chân, theo ta về phòng.”

Gió đêm thổi mạnh, Chử Thanh Huy rùng mình, thấy Diêm Mặc chỉ khoác một lớp áo, nàng vội kéo hắn đi nhanh, về tới phòng ngủ mới nhẹ thở ra.

“Sau này tiên sinh ra ngoài đừng ăn mặc mỏng manh như thế, dù cơ thể chàng cường tráng cũng sẽ có lúc bị cảm.”

“Ừ.” Diêm Mặc gật đầu.

Trong phòng ánh nến lay lắt, ấm áp nhẹ nhàng, các cung nữ kiểm tra cửa sổ rồi hành lễ lui ra.

Diêm Mặc vừa tắm gội xong tóc còn ướt, giờ mới lấy khăn lau, Chử Thanh Huy ngồi bên bàn, chống cằm nhìn hắn, ánh nến sáng hiện lên trong mắt nàng tựa hai vì sao lấp lánh trên bầu trời.

Tuy bề ngoài ung dung nhưng Diêm Mặc lại lần nữa nhớ tới mấy lời bí mật buổi chiều nghe được, lúc này lại bị nàng nhìn chằm chằm, hắn chợt thấy mất tự nhiên. Động tác lau tóc càng lúc càng chậm, một lúc sau, gần như là lau từng sợi một.

Chử Thanh Huy che miệng ngáp, hắn dừng lại, vứt khăn sang một bên bước về phía nàng: “Ngủ đi.”

“Sao? Ừm.” Chử Thanh Huy lại ngáp một cái, hai mắt nhòe nước, lảo đảo đứng dậy.

Diêm Mặc bước nhanh, đỡ tay nàng, Chử Thanh Huy thuận thế hoàn toàn dựa vào người hắn. Nàng dựa vào tay hắn lại khó di chuyển, hắn do dự một chút, duỗi tay ôm eo nàng.

Mùi hương dịu ngọt xộc vào mũi, vừa như một đóa hoa mùa xuân, vừa một cái bánh bao mềm mới hấp xong, người trong lòng cũng mềm tựa cái bánh bao.

Hắn biết mình không hảo ngọt, lúc này không biết vì sao lại bỗng nhiên cảm thấy, nếu bây giờ bỗng nhiên xuất hiện mấy cục bột nếp, có lẽ ăn cũng không tệ.

Từ bên bàn đến giường cùng lắm là vài bước ngắn, Diêm Mặc suy nghĩ lung tung một lúc, đến khi nhìn lại thì hai người đã ngồi ở mép giường.

Chử Thanh Huy đang dùng một chân tháo giày trên chân còn lại, nàng đang có thai nên cả người mập lên, giày cũng chật hơn trước, đạp hai lần mà vẫn chưa rớt.

Diêm Mặc lập tức ngồi xổm xuống cởi giày cho nàng, Chử Thanh Huy tủi thân làm nũng: “Chân ta sắp biến thành màn thầu trắng rồi, hôm nay bảo Tía Tô xoa bóp một chút, kết quả ấn vào lại lõm xuống, ấn vào lại lõm xuống.”

Ngón chân nàng cọ tới cọ lui trên đầu vớ, phồng như bánh trôi.

Diêm Mặc nhìn một lúc, không cởi vớ, hơi dùng lực ấn chân nàng.

Hắn xoa một chút, Chử Thanh Huy run một chút, lại xoa một chút, lại run một chút, cuối cùng không nhịn được mà ngã xuống giường, cười khanh khách ra tiếng, “Đừng, đừng chạm vào ha ha ha…… Nhột quá……”

Diêm Mặc nghe tiếng cười, không thấy mặt nàng nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra bộ dáng cười đến khóe mắt rưng rưng của nàng. Hắn thoáng cong môi, tay vẫn đều đặn xoa bóp, thậm chí còn cố ý xoa vào lòng bàn chân.

Chờ hắn làm xong, Chử Thanh Huy đã xụi lơ nằm trên giường, khuôn mặt dưới ánh nến trắng hồng như thược dược ngày xuân, lông mi còn dính nước mắt, càng giống giọt sương ban mai lấp lánh trên cánh hoa.

Diêm Mặc không chớp mắt nhìn nàng.

Chử Thanh Huy hai chân nóng lên, cả người mềm nhũn, ánh mắt cũng mềm như bông liếc Diêm Mặc, giọng nói mềm mại hơi khàn vừa như làm nũng vừa như oán trách: “Tiên sinh học hư…”

Diêm Mặc lại thấy mình còn chưa đủ hư. Nhưng hắn tỉnh lại thật nhanh, âm thầm tự mắng mình một tiếng ‘tùy tiện’.

Chử Thanh Huy xốc chăn, lười biếng chui vào, bộ dáng muốn ngủ.

Lẽ ra nàng muốn ngủ thì Diêm Mặc phải cảm thấy may mắn, không cần tính toán đối phó mấy thủ đoạn nhỏ nàng nói buổi chiều. Nhưng lúc này hắn cũng không rõ mình đang nghĩ gì, không muốn để nàng ngủ như vậy, hắn ra gian ngoài, mang về một món đồ chơi.

“Búp bê mới!” Chử Thanh Huy đang nằm trong chăn, quay đầu lại, thấy rõ thứ Diêm Mặc đưa vô cùng thích thú, vội nhận lấy, cầm thật cẩn thận quan sát.

Diêm Mặc khắc mười mấy cái, chỉ vừa lòng cái này. Hắn so sánh với Chử Thanh Huy, búp bê kia cũng mô phỏng người có thai, tay chân mảnh khảnh, khuôn mặt nho nhỏ tinh tế, nhìn vô cùng đáng yêu.

“Ta thấy tiên sinh lâu rồi không làm, tay nghề lại khác. Lông mày con búp bê này dày hơn mấy con trước.”

Cả búp bê chỉ cỡ ngón cái, phần đầu như móng tay, lông mày lại nhỏ như sợi tóc, dù nói là dày hơn nhưng không khác gì so sánh độ dày giữa lông mi và sợi tóc. Khác nhau nhỏ như vậy mà Chử Thanh Huy lại nhận ra là vì nàng luôn ghi nhớ kỹ những con búp bê Diêm Mặc khắc.

Chỉ có Diêm Mặc hiểu rõ, hắn không phải thay đổi phong cách, mà là bắt đầu tiến bộ hơn.

Chử Thanh Huy nhìn thật lâu, ngón tay sờ cái bụng tròn của búp bê, cười dịu dàng: “Ở đây cũng có hài tử.”

Lời nói ngây ngô như vậy, Diêm Mặc cũng gật đầu đồng ý.

Do lúc chiều tiếp Lâm Chỉ Lan, Chử Thanh Huy không được nghỉ ngơi nên buồn ngủ sớm. Nàng lại ngáp, cất búp bê dưới gối, vỗ vỗ bên cạnh: “Tiên sinh, ngủ thôi.”

Diêm Mặc lên giường, nàng liền nhích lại, tìm tư thế thoải mái mà tựa vào người hắn, nhắm mắt, không bao lâu sau nàng đã chậm rãi thở đều.

Diêm Mặc lại đợi một lúc, mới an tâm nàng đã ngủ.

Nhớ đến cái bẫy nàng dành cho hắn, hắn cũng không hoàn toàn bình thản, có chút cảm giác thật vi diệu, trằn trọc một lúc lâu mới ngủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện