Hằng tinh Trành Hồng dường như vĩnh viễn là hỏa cầu bốc cháy vô tận, thiêu đốt chút năng lượng của mình. Hành tinh xanh thẳm yên ỗn quay tròn quanh Hằng Tinh, chính xác hơn cả bất cứ đồng hồ cao cấp nào.
Theo vòng quay của các hành tinh, đại lục rộng lớn lại nghênh đón ánh sáng huy hoàng một lần nữa. Nhìn lại từ trong không gian, một nửa tinh cầu vẫn chìm trong bóng tối, một nửa còn lại thì trong ánh sáng, tựa như người trên tinh cầu này làm cho người ta có cảm giác... nhu nhược, nhưng quái lạ.
Mạnh Hi Tông không nhìn ra cửa sổ nữa, mà nhìn lại người phụ nữ nằm trên giường.
Tối hôm qua, sau khi mang cô và Báo Săn trở về, không đợi anh tỏ ra vẻ bất kỳ nào thì cô đã hôn mê. Kết quả chuẩn đoán bệnh của quân y cho thấy "Từng bị va đập rất lớn, da thịt toàn thân bị tổn thương, nhiều chỗ xuất huyết bên trong; mặc dù đã được tỉ mỉ điều trị, nhưng ít ra phải cần nghỉ ngơi trong một tháng mới có thể khôi phục lại sức hành động. Không có dấu hiệu bị xâm phạm."
Tô Di nằm trên chiếc giường lớn, da trắng tóc đen, mặt mũi còn tái nhợt. Khắp thân đều là dấu hôn xanh tím rõ ràng là thuộc về một người đàn ông, làm cho Mạnh Hi Tông trầm lặng rất lâu.
Anh cũng có cảm giác mình thích Tô Di không nhiều, nhưng không phải không thèm để ý đến tất cả về cô. Người phụ nữ này rõ ràng có ý nghĩ đặc biệt của riêng mình, mỗi lần ở trước mặt anh, lại như một con mèo ngoan ngoãn nghe lời, cố ý lấy lòng anh. Cho dù biết cô lợi dụng ý nghĩ thương xót của mình, nhưng anh lại không hề bài xích, thậm chí còn có vài phần yêu thích cô.
Anh cũng thích thân thể của cô. Thân thể cô không giống với lời nói của cô, luôn không thể che giấu được gì. Ở trên giường, cô ngây ngô như vậy, dù cự tuyệt, nhưng cuối cùng dưới sự tấn công của anh, lại khó khống chế sự luân hãm của mình. Quá trình chinh phục một trinh tiết liệt nữ như vậy không thể nói là không vui. Hơn nữa, vóc người cô thuộc loại mềm mại nhỏ nhắn trắng trẻo mà Mạnh Hi Tông yêu thích, ôm vào lòng cũng rất thoải mái.
Cô lặp đi lặp lại chạy trốn nhiều lần, anh cũng không thể nói là dung túng... Bởi vì anh cũng không cảm thấy được cô có thể chạy thoát. Thế nhưng mỗi lần cô đều gây ra chuyện để người ta chú ý. Ví dụ như lần này, sau khi anh cho là cô đã biết được tin tức của tinh cầu này, sẽ đến gặp mình cầu xin tha thứ, vậy mà cô lại quật cường một mình xuống mặt đất, còn chôn đạn hạt nhân uy hiếp anh.
Đêm ở Thành tự do, nếu không phải hỏa hoạn, rõ ràng cô đã động tình... Nhưng bây giờ lại dùng cách thức quyết liệt như vậy để giằng co với anh ư? Điều này khiến Mạnh Hi Tông giận tím mặt... Mặc dù hành động của cô, thật ra cũng là ý nguyện của anh. Dù anh sớm biết, nơi đây cơ bản không phải địa cầu, không phải cố hương của cô.
Mạnh Hi Tông lại nhớ đến cái ngày ở phủ cục trưởng tại tinh cầu Hi Vọng, khi quản gia báo cáo tình hình với mình "Tô tiểu thư sử dụng internet... tìm tòi những thứ kỳ quái... Địa Cầu, Trung Quốc..."
Đồng thời, còn đưa cho anh xem băng ghi hình giám thị ở phòng cô. Chỉ thấy cô bé nhỏ gầy yếu, thất thần ngồi trước màn hình Computer, đôi môi mấp máy. Khi âm thanh được chỉnh to hơn, Mạnh Hi Tông nghe được một ngôn ngữ vừa quen thuộc vừa xa lạ. Anh nghe được rõ ràng cô dùng ngôn ngữ của một quốc gia khác "Mẹ... Con muốn về nhà."
Không hề nghi ngờ, anh đã từng nghe qua, thậm chí còn biết nói loại ngôn ngữ này.
Nhưng trong đầu trống rỗng. Anh đã nhiều năm lưu lạc, hiểu được loại quá khứ mơ hồ này sẽ dấu giếm nhiều khả năng mạo hiểm. Đương nhiên anh sẽ không để cho Tô Di biết tất cả những điều này, nhưng Tô Di và anh có trăm mối liên quan, anh đành phải đưa cô vào phạm vi thế lực của mình.
Ngón tay của anh, cũng nhẹ nhàng mơn trớn thẻ bài cũ kỹ trên cổ mình. Mười năm trước, chữ viết trên đó còn có thể nhận được mờ mờ, những người xung quanh không ai biết những chữ viết này, nhưng anh lại có thể đọc được rõ ràng 3 chữ "Mạnh Hi Tông". Mà nay, sau 10 năm chinh chiến, chữ viết dường như cũng bị mài mòn, Nhưng bởi vì ngôn ngữ của Tô Di, thẻ bài kia dường như nóng rực trên tay anh lần nữa.
Nghĩ tới đây, tay Mạnh Hi Tông mò vào chăn. Bên trong là thân thể mềm mại, mịn màng của cô. Anh vuốt nhẹ qua làn da của cô, nơi đầy đặn của cô, nơi tư mật của cô, giống như muốn xác định, mỗi tấc thân thể của người phụ nữ này, đều thuộc về anh.
Cô thông mình, nhu mì và thần bí. Cô giống như đã từng tồn tại trong đầu óc của anh, nhưng bị xóa bỏ triệt để như một giấc mơ, làm anh vừa đề phòng, vừa không đành lòng. Cô thuộc về sở hữu của riêng anh, không cho bất cử kẻ nào được phép đụng vào.
Có lẽ, anh cho cô tự do quá nhiều, nhiều đến mức, người đàn ông khác xém chút nữa đã đoạt lấy thân thể của cô.
Chắc chắn sẽ không có lần tiếp theo.
Hôn mạnh lên trán cô, thấy lông mày cô vô thức cau lại. Anh nhìn trong chốc lát, đứng dậy rời khỏi khoang nghỉ ngơi.
Đến phòng tra tấn được thiết lập tại một góc hẻo lánh trên chiến hạm vũ trụ. Mạnh Hi Tông bước vào một căn phòng kim loại kín, nhìn thấy Lý Tích Trung đang nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của người phụ nữ.
Người phụ nữ đó được gọi là công chúa, hiện tại gần như chỉ còn xương thịt máu chảy đầm đìa. Cả người có rất nhiều vết thương bị súng bắn không có xử lý, máu tươi đã bị đong khô lại, trôi đầy đất. Mái tóc dài xốc xếch xõa xuống, che kín gương mặt nhỏ của cô ta. Rõ ràng là có rất nhiều vết thương trí mạng bị súng bắn, nhưng cô ta vẫn chưa chết.
Cô bị đóng đinh thành hình chữ thập ở trên kệ, dây xích siêu chắc xuyên qua tay chân và bụng của cô. Có lẽ, rốt cuộc đã tốn hao nhiều sức lực, nên người phụ nữ mạnh mẽ phi nhân loại này từ đầu đến cuối chỉ cúi thấp đầu, hấp hối.
Thấy Mạnh Hi Tông, mấy hiến binh lập tức đứng lên chào. Lý Tích Trung lắc đầu với anh "Không nói gì hết. Chúng tôi nói hơn nửa tiếng cũng không thông."
"Đi ra ngoài hết đi." Mạnh Hi Tông nói nhẹ nhàng. Lý Tích Trung hơi chần chờ nói "Ngài chỉ huy, cô ta rất nguy hiểm" Mạnh Hi Tông gật đầu, đi đến trước mặt cô ta chừng nửa thước thì dừng lại.
Tất cả mọi người đều lui ra ngoài, cô ta từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu như cũ, dường như đã chết vậy. Mạnh Hi Tông chắp tay nhìn một lát, bỗng nhiên lên tiếng "Thì ra cô thật sự là người máy."
Đầu của cô ta giật giật, từ từ ngẩng lên. Dung nhan xinh đẹp xuất chúng ngày xưa, hôm nay lại nhìn như ma quỷ nhuộm đầy máu đen, màu da tái nhợt như sắp chết.
"Là anh? Anh cũng nói Hán ngữ?" Cô ta cười hơi khốn khó "Anh là ai? Anh và Tô Di là người địa cầu giống nhau sao? Đồng thời ta lại gặp được hai người địa cầu ư?"
Thần sắc Mạnh Hi Tông bất động "Cô đã đến Địa Cầu sao?"
Cô ta lắc đầu, giọng nói thành kính hơi khác thường "Không có... Ta không biết nó ở đâu, đó là vùng đất trong mộng tưởng của ta." Tựa như lâm vào trầm tư, đôi mắt mơ màng, nhưng dần dần lại sáng lên.
Như nhớ ra cái gì, cô ta thu ánh mắt lại, ngó chừng Mạnh Hi Tông "À, đã nhiều năm như vậy, lại là một người địa cầu đến đánh thức ta, ai cũng không phân biệt ra chủng tộc của ta. Lúc nào thì anh biết ta là người máy?"
Mạnh Hi Tông trầm giọng nói "Ngày cô lên chiến hạm."
"Lúc đó, ý thức của ta còn chưa tỉnh..." Công chúa như suy nghĩ một chút, rồi cười nói "Thì ra là việc anh làm... là muốn xác định nhịp tim đập của ta ư? Đối với nhịp tim của ta, có phải rất thất vọng hay không?"
Mạnh Hi Tông nhớ lại hôm đó, giây đầu tiên khi công chúa bước vào khoang thuyền, trong lòng anh đã dâng lên cảm giác khác thường. Thậm chí anh còn cảm thấy được mình ngửi được một mùi kim loại kỳ dị. Mùi kia vô cùng nhạt, nhưng lại làm anh liên tưởng đến người máy trong truyền thuyết.
Chẳng qua là lời đồn về nền văn minh máy móc này đã bị hủy diệt từ mấy ngàn năm trước, nếu như anh gặp phải, tại sao người máy này lại có dáng vẻ giống con người? Nhưng anh vẫn đưa tay, muốn xác định xem cô ta có nhịp tim đập hay không.
Nhưng công chúa có nhịp tim đập.
Song....
"So với tận mắt nhìn thấy..." Mạnh Hi Tông nói thản nhiên "Tôi tin tưởng vào trực giác của mình hơn."
"Thật là một người đàn ông tự đại..." Công chúa thở dài một tiếng.
"Phán đoán sai lầm duy nhất của tôi... là cô còn có một đội máy bay chiến đấu. Nhưng bây giờ bọn chúng đã trở thành một đống sắt vụn." Mạnh Hi Tông giơ tay bắt lấy cái cổ mảnh khảnh của cô ta, bóp mạnh làm cô ta nghẹt thở.
Mắt công chúa bỗng trợn to, dường như cực kỳ đau lòng "Anh đem Huyết Ưng...."
"Nói đi." Mạnh Hi Tông chợt buông cái cổ đã bị nghẹn thở của cô ta ra, xoay người đi đến bàn, ngồi xuống "Tại sao các người xuất hiện? Nếu như không nói, 130.423 người ở mặt đất đều phải chết."
Công chúa nói "Nếu như ta nói, anh sẽ bỏ qua cho bọn họ ư?"
"Không nhất định."
Mắt công chúa hiện lên vẻ tàn khốc, cô ta im lặng rất lâu.
"Thôi." Cô ta thở dài một tiếng, "Ta sắp chết rồi, mà bọn họ... Ta khẩn cầu anh, ít nhất hãy tha cho một trong số bọn họ. Bởi vì nếu như bọn họ chết sạch, vũ trụ này, sẽ không còn chủng tộc người máy. Không biết lại phải mất bao nhiêu ngàn năm, mới có thể ra đời một nền văn minh máy móc."
Mạnh Hi Tông cũng không đáp ứng thỉnh cầu của cô ta, chẳng qua chỉ lẳng lặng nhìn cô ta "Nói đi."
Cô ta cắn môi, mang một vẻ mặt có thể nói là hết sức chân thành và dịu dàng. Sau đó, cô ta mở miệng.
Dường như lập tức thay đổi thành người khác, trong tiếng cô ta phát ra, không còn là một giọng nữ ôn hòa, mà là một giọng nam khàn khàn. Bởi vì vô cùng khàn khàn nên lộ ra sự cứng ngắc của máy móc.
"Ta là Hình Thương. Đến từ nền văn minh máy móc đầu tiên, nhưng điều này đã không còn ý nghĩa...
Trước đây rất lâu, thỉnh thoảng ta nhận được một chút tài liệu cổ xưa về địa cầu các người. Có lẽ trong mắt đồng tộc, ta chính là kẻ điên. Ta không thích đánh giặc... Ta bỏ ra ba trăm năm, mới hiểu hết tất cả những tư liệu kia, chữ viết, ngôn ngữ và lịch sử. Trên đó miêu tả Đại Đường thịnh thế, làm ta suy nghĩ không dứt về những chuyện xưa, như tài tử phong lưu, hiệp khách nghĩa đảm trung can, còn có nữ hoàng đế tài ba xuất chúng, khuynh quốc khuynh thành...
Năm ngàn năm trước, ta mang theo đội bảo vệ của mình, rời khỏi tinh hệ. Ta tìm suốt hai ngàn năm, nhưng vẫn không tìm ra Địa Cầu trong truyền thuyết. Sau đó, nghe nói thủ đô đế quốc máy móc vĩ đại đã bị mất đi vì chiến tranh, ta là kẻ cuối cùng trong tộc người máy còn sống sót, nhưng ta tìm hơn một vạn năm ánh sáng, lại chỉ tìm được một hành tinh hoang vu.
Ta không có hứng thú đi phục hưng chủng tộc. Nhưng ta nghĩ, ít nhất ta có thể thực hiện giấc mộng của mình... sáng lập lên "địa cầu" này, năng lượng của ta đã hao hết từ lâu. Bây giờ, ta chết trên tay một người địa cầu, thì cũng chính là phần thưởng của chân thần ban cho ta... Bởi vì, rốt cuộc ta đã biết, giấc mộng của ta không phải vô căn cứ, Địa Cầu thật sự có tồn tại. Chỉ tiếc là ta không tận mắt nhìn thấy địa cầu của anh..."
Ánh mắt của cô ta cực kỳ dịu dàng, bình tĩnh. Cô ta nhìn Mạnh Hi Tông, nhưng hình như thông qua anh, nhìn thấy thế giới vài ngàn năm trước.
Khi mà cô ta nói ra ý nghĩ đơn thuần cố chấp như thế, cũng đủ để khiến cho bất cứ kẻ nào nghe được đều kinh ngạc im bặt. Nhưng thần sắc Mạnh Hi Tông lạnh lùng nhìn cô ta, cũng không có chút suy nghĩ thương xót và đồng tình nào.
Cô ta cũng không để ý, tự mình lẩm bẩm, dường như đã tiến vào thế giới của mình "Ở trong mắt người của Tộc người máy, ta vẫn là kẻ điên, đại khái trong mắt các người cũng thế. Nhưng khi ta còn sống, cũng vì mục đích tìm kiếm địa cầu xinh đẹp, ta sống như một con người... Ta đã đạt được sự nghiệp mà không có bất cứ người máy nào đạt được, ta... dù chết cũng không tiếc."
Khi cô ta nói xong những lời này, hai tròng mắt đen cũng sáng lên một tia sáng đỏ thật mỏng, nổi bật trên gương mặt tái nhợt của mình. Song, như xác minh quyết tâm chịu chết của mình, tia sáng đỏ kia chỉ sáng chói trong một cái chớp mắt, từ từ giảm xuống, cuối cùng, khóe miệng cô ta nở một nụ cười hài lòng, nhẹ nhàng khép mắt lại.
Mạnh Hi Tông nhìn thi thể cô ta vài phút, mới gọi hiến binh ngoài cửa.
"Ném vào lò thiêu." Anh hạ lệnh không chút biểu cảm.
Đang lúc ấy thì, điện thoại phòng tra tấn vang lên. Hiến binh nhận lấy, chỉ nói nhỏ đơn giản mấy câu, đưa qua cho Mạnh Hi Tông "Ngài chỉ huy, Thượng úy Liên Đạc đang ở kênh mã hóa."
Liên Đạc từ trước tới giờ luôn hứng thú với việc đánh giặc, lần này lại xung phong đảm nhiệm việc dọn dẹp mặt đất và nhiệm vụ khai thác tài nguyên. Giọng hắn ở bên đầu kia điện thoại, vừa quan trọng vừa hưng phấn "Ngài chỉ huy, dưới phế tích Hoàng Cung, chúng tôi phát hiện ra một số đồ."
"Nói"
"Cái này giống như, một dây chuyền sản xuất chế tạo người máy." Trước đó Liên Đạc cố ý đè nén giọng nói, rốt cuộc cũng vút cao lên "Trời ơi, bán thành phẩm nơi này quả thực... không khác gì với lòai người, trừ chip và mạch bảng bên trong trái tim, à, còn có một tinh thể màu xanh trong suốt, lớn nhỏ không đều. Tôi chưa từng thấy qua loại tinh thể khoáng thạch này."
Mạnh Hi Tông im lặng ở đầu dây bên này.
Trên mặt đất, Liên Đạc đứng trước Báo Săn, nắm chặt máy truyền tin, vừa ngẩng đầu nhìn đám người quỳ đầy nghẹt trước mặt.
Từ chổ quảng trường hoàng cung hắn đứng, cho đến hẻm to hẻm nhỏ của thành thị, đều quỳ đầy người. Những người đó bị lính đánh thuê dùng súng lùa tập trung lại. Thần sắc bọn họ khẩn trương, có kẻ tức giận phản kháng, có kẻ chết lặng. Nhưng bất luận ai cũng có vẻ mặt hết sức sinh động chân thật.
Liên Đạc liếm môi mình, khẽ nói "Ngài chỉ huy, người của chúng ta đã mở ra mất cái xác trên mặt đất, xem xét cấu tạo nội bộ... Tôi nghĩ, hơn một vạn người trên mặt đất này, chắc đều là người máy."
Theo vòng quay của các hành tinh, đại lục rộng lớn lại nghênh đón ánh sáng huy hoàng một lần nữa. Nhìn lại từ trong không gian, một nửa tinh cầu vẫn chìm trong bóng tối, một nửa còn lại thì trong ánh sáng, tựa như người trên tinh cầu này làm cho người ta có cảm giác... nhu nhược, nhưng quái lạ.
Mạnh Hi Tông không nhìn ra cửa sổ nữa, mà nhìn lại người phụ nữ nằm trên giường.
Tối hôm qua, sau khi mang cô và Báo Săn trở về, không đợi anh tỏ ra vẻ bất kỳ nào thì cô đã hôn mê. Kết quả chuẩn đoán bệnh của quân y cho thấy "Từng bị va đập rất lớn, da thịt toàn thân bị tổn thương, nhiều chỗ xuất huyết bên trong; mặc dù đã được tỉ mỉ điều trị, nhưng ít ra phải cần nghỉ ngơi trong một tháng mới có thể khôi phục lại sức hành động. Không có dấu hiệu bị xâm phạm."
Tô Di nằm trên chiếc giường lớn, da trắng tóc đen, mặt mũi còn tái nhợt. Khắp thân đều là dấu hôn xanh tím rõ ràng là thuộc về một người đàn ông, làm cho Mạnh Hi Tông trầm lặng rất lâu.
Anh cũng có cảm giác mình thích Tô Di không nhiều, nhưng không phải không thèm để ý đến tất cả về cô. Người phụ nữ này rõ ràng có ý nghĩ đặc biệt của riêng mình, mỗi lần ở trước mặt anh, lại như một con mèo ngoan ngoãn nghe lời, cố ý lấy lòng anh. Cho dù biết cô lợi dụng ý nghĩ thương xót của mình, nhưng anh lại không hề bài xích, thậm chí còn có vài phần yêu thích cô.
Anh cũng thích thân thể của cô. Thân thể cô không giống với lời nói của cô, luôn không thể che giấu được gì. Ở trên giường, cô ngây ngô như vậy, dù cự tuyệt, nhưng cuối cùng dưới sự tấn công của anh, lại khó khống chế sự luân hãm của mình. Quá trình chinh phục một trinh tiết liệt nữ như vậy không thể nói là không vui. Hơn nữa, vóc người cô thuộc loại mềm mại nhỏ nhắn trắng trẻo mà Mạnh Hi Tông yêu thích, ôm vào lòng cũng rất thoải mái.
Cô lặp đi lặp lại chạy trốn nhiều lần, anh cũng không thể nói là dung túng... Bởi vì anh cũng không cảm thấy được cô có thể chạy thoát. Thế nhưng mỗi lần cô đều gây ra chuyện để người ta chú ý. Ví dụ như lần này, sau khi anh cho là cô đã biết được tin tức của tinh cầu này, sẽ đến gặp mình cầu xin tha thứ, vậy mà cô lại quật cường một mình xuống mặt đất, còn chôn đạn hạt nhân uy hiếp anh.
Đêm ở Thành tự do, nếu không phải hỏa hoạn, rõ ràng cô đã động tình... Nhưng bây giờ lại dùng cách thức quyết liệt như vậy để giằng co với anh ư? Điều này khiến Mạnh Hi Tông giận tím mặt... Mặc dù hành động của cô, thật ra cũng là ý nguyện của anh. Dù anh sớm biết, nơi đây cơ bản không phải địa cầu, không phải cố hương của cô.
Mạnh Hi Tông lại nhớ đến cái ngày ở phủ cục trưởng tại tinh cầu Hi Vọng, khi quản gia báo cáo tình hình với mình "Tô tiểu thư sử dụng internet... tìm tòi những thứ kỳ quái... Địa Cầu, Trung Quốc..."
Đồng thời, còn đưa cho anh xem băng ghi hình giám thị ở phòng cô. Chỉ thấy cô bé nhỏ gầy yếu, thất thần ngồi trước màn hình Computer, đôi môi mấp máy. Khi âm thanh được chỉnh to hơn, Mạnh Hi Tông nghe được một ngôn ngữ vừa quen thuộc vừa xa lạ. Anh nghe được rõ ràng cô dùng ngôn ngữ của một quốc gia khác "Mẹ... Con muốn về nhà."
Không hề nghi ngờ, anh đã từng nghe qua, thậm chí còn biết nói loại ngôn ngữ này.
Nhưng trong đầu trống rỗng. Anh đã nhiều năm lưu lạc, hiểu được loại quá khứ mơ hồ này sẽ dấu giếm nhiều khả năng mạo hiểm. Đương nhiên anh sẽ không để cho Tô Di biết tất cả những điều này, nhưng Tô Di và anh có trăm mối liên quan, anh đành phải đưa cô vào phạm vi thế lực của mình.
Ngón tay của anh, cũng nhẹ nhàng mơn trớn thẻ bài cũ kỹ trên cổ mình. Mười năm trước, chữ viết trên đó còn có thể nhận được mờ mờ, những người xung quanh không ai biết những chữ viết này, nhưng anh lại có thể đọc được rõ ràng 3 chữ "Mạnh Hi Tông". Mà nay, sau 10 năm chinh chiến, chữ viết dường như cũng bị mài mòn, Nhưng bởi vì ngôn ngữ của Tô Di, thẻ bài kia dường như nóng rực trên tay anh lần nữa.
Nghĩ tới đây, tay Mạnh Hi Tông mò vào chăn. Bên trong là thân thể mềm mại, mịn màng của cô. Anh vuốt nhẹ qua làn da của cô, nơi đầy đặn của cô, nơi tư mật của cô, giống như muốn xác định, mỗi tấc thân thể của người phụ nữ này, đều thuộc về anh.
Cô thông mình, nhu mì và thần bí. Cô giống như đã từng tồn tại trong đầu óc của anh, nhưng bị xóa bỏ triệt để như một giấc mơ, làm anh vừa đề phòng, vừa không đành lòng. Cô thuộc về sở hữu của riêng anh, không cho bất cử kẻ nào được phép đụng vào.
Có lẽ, anh cho cô tự do quá nhiều, nhiều đến mức, người đàn ông khác xém chút nữa đã đoạt lấy thân thể của cô.
Chắc chắn sẽ không có lần tiếp theo.
Hôn mạnh lên trán cô, thấy lông mày cô vô thức cau lại. Anh nhìn trong chốc lát, đứng dậy rời khỏi khoang nghỉ ngơi.
Đến phòng tra tấn được thiết lập tại một góc hẻo lánh trên chiến hạm vũ trụ. Mạnh Hi Tông bước vào một căn phòng kim loại kín, nhìn thấy Lý Tích Trung đang nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của người phụ nữ.
Người phụ nữ đó được gọi là công chúa, hiện tại gần như chỉ còn xương thịt máu chảy đầm đìa. Cả người có rất nhiều vết thương bị súng bắn không có xử lý, máu tươi đã bị đong khô lại, trôi đầy đất. Mái tóc dài xốc xếch xõa xuống, che kín gương mặt nhỏ của cô ta. Rõ ràng là có rất nhiều vết thương trí mạng bị súng bắn, nhưng cô ta vẫn chưa chết.
Cô bị đóng đinh thành hình chữ thập ở trên kệ, dây xích siêu chắc xuyên qua tay chân và bụng của cô. Có lẽ, rốt cuộc đã tốn hao nhiều sức lực, nên người phụ nữ mạnh mẽ phi nhân loại này từ đầu đến cuối chỉ cúi thấp đầu, hấp hối.
Thấy Mạnh Hi Tông, mấy hiến binh lập tức đứng lên chào. Lý Tích Trung lắc đầu với anh "Không nói gì hết. Chúng tôi nói hơn nửa tiếng cũng không thông."
"Đi ra ngoài hết đi." Mạnh Hi Tông nói nhẹ nhàng. Lý Tích Trung hơi chần chờ nói "Ngài chỉ huy, cô ta rất nguy hiểm" Mạnh Hi Tông gật đầu, đi đến trước mặt cô ta chừng nửa thước thì dừng lại.
Tất cả mọi người đều lui ra ngoài, cô ta từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu như cũ, dường như đã chết vậy. Mạnh Hi Tông chắp tay nhìn một lát, bỗng nhiên lên tiếng "Thì ra cô thật sự là người máy."
Đầu của cô ta giật giật, từ từ ngẩng lên. Dung nhan xinh đẹp xuất chúng ngày xưa, hôm nay lại nhìn như ma quỷ nhuộm đầy máu đen, màu da tái nhợt như sắp chết.
"Là anh? Anh cũng nói Hán ngữ?" Cô ta cười hơi khốn khó "Anh là ai? Anh và Tô Di là người địa cầu giống nhau sao? Đồng thời ta lại gặp được hai người địa cầu ư?"
Thần sắc Mạnh Hi Tông bất động "Cô đã đến Địa Cầu sao?"
Cô ta lắc đầu, giọng nói thành kính hơi khác thường "Không có... Ta không biết nó ở đâu, đó là vùng đất trong mộng tưởng của ta." Tựa như lâm vào trầm tư, đôi mắt mơ màng, nhưng dần dần lại sáng lên.
Như nhớ ra cái gì, cô ta thu ánh mắt lại, ngó chừng Mạnh Hi Tông "À, đã nhiều năm như vậy, lại là một người địa cầu đến đánh thức ta, ai cũng không phân biệt ra chủng tộc của ta. Lúc nào thì anh biết ta là người máy?"
Mạnh Hi Tông trầm giọng nói "Ngày cô lên chiến hạm."
"Lúc đó, ý thức của ta còn chưa tỉnh..." Công chúa như suy nghĩ một chút, rồi cười nói "Thì ra là việc anh làm... là muốn xác định nhịp tim đập của ta ư? Đối với nhịp tim của ta, có phải rất thất vọng hay không?"
Mạnh Hi Tông nhớ lại hôm đó, giây đầu tiên khi công chúa bước vào khoang thuyền, trong lòng anh đã dâng lên cảm giác khác thường. Thậm chí anh còn cảm thấy được mình ngửi được một mùi kim loại kỳ dị. Mùi kia vô cùng nhạt, nhưng lại làm anh liên tưởng đến người máy trong truyền thuyết.
Chẳng qua là lời đồn về nền văn minh máy móc này đã bị hủy diệt từ mấy ngàn năm trước, nếu như anh gặp phải, tại sao người máy này lại có dáng vẻ giống con người? Nhưng anh vẫn đưa tay, muốn xác định xem cô ta có nhịp tim đập hay không.
Nhưng công chúa có nhịp tim đập.
Song....
"So với tận mắt nhìn thấy..." Mạnh Hi Tông nói thản nhiên "Tôi tin tưởng vào trực giác của mình hơn."
"Thật là một người đàn ông tự đại..." Công chúa thở dài một tiếng.
"Phán đoán sai lầm duy nhất của tôi... là cô còn có một đội máy bay chiến đấu. Nhưng bây giờ bọn chúng đã trở thành một đống sắt vụn." Mạnh Hi Tông giơ tay bắt lấy cái cổ mảnh khảnh của cô ta, bóp mạnh làm cô ta nghẹt thở.
Mắt công chúa bỗng trợn to, dường như cực kỳ đau lòng "Anh đem Huyết Ưng...."
"Nói đi." Mạnh Hi Tông chợt buông cái cổ đã bị nghẹn thở của cô ta ra, xoay người đi đến bàn, ngồi xuống "Tại sao các người xuất hiện? Nếu như không nói, 130.423 người ở mặt đất đều phải chết."
Công chúa nói "Nếu như ta nói, anh sẽ bỏ qua cho bọn họ ư?"
"Không nhất định."
Mắt công chúa hiện lên vẻ tàn khốc, cô ta im lặng rất lâu.
"Thôi." Cô ta thở dài một tiếng, "Ta sắp chết rồi, mà bọn họ... Ta khẩn cầu anh, ít nhất hãy tha cho một trong số bọn họ. Bởi vì nếu như bọn họ chết sạch, vũ trụ này, sẽ không còn chủng tộc người máy. Không biết lại phải mất bao nhiêu ngàn năm, mới có thể ra đời một nền văn minh máy móc."
Mạnh Hi Tông cũng không đáp ứng thỉnh cầu của cô ta, chẳng qua chỉ lẳng lặng nhìn cô ta "Nói đi."
Cô ta cắn môi, mang một vẻ mặt có thể nói là hết sức chân thành và dịu dàng. Sau đó, cô ta mở miệng.
Dường như lập tức thay đổi thành người khác, trong tiếng cô ta phát ra, không còn là một giọng nữ ôn hòa, mà là một giọng nam khàn khàn. Bởi vì vô cùng khàn khàn nên lộ ra sự cứng ngắc của máy móc.
"Ta là Hình Thương. Đến từ nền văn minh máy móc đầu tiên, nhưng điều này đã không còn ý nghĩa...
Trước đây rất lâu, thỉnh thoảng ta nhận được một chút tài liệu cổ xưa về địa cầu các người. Có lẽ trong mắt đồng tộc, ta chính là kẻ điên. Ta không thích đánh giặc... Ta bỏ ra ba trăm năm, mới hiểu hết tất cả những tư liệu kia, chữ viết, ngôn ngữ và lịch sử. Trên đó miêu tả Đại Đường thịnh thế, làm ta suy nghĩ không dứt về những chuyện xưa, như tài tử phong lưu, hiệp khách nghĩa đảm trung can, còn có nữ hoàng đế tài ba xuất chúng, khuynh quốc khuynh thành...
Năm ngàn năm trước, ta mang theo đội bảo vệ của mình, rời khỏi tinh hệ. Ta tìm suốt hai ngàn năm, nhưng vẫn không tìm ra Địa Cầu trong truyền thuyết. Sau đó, nghe nói thủ đô đế quốc máy móc vĩ đại đã bị mất đi vì chiến tranh, ta là kẻ cuối cùng trong tộc người máy còn sống sót, nhưng ta tìm hơn một vạn năm ánh sáng, lại chỉ tìm được một hành tinh hoang vu.
Ta không có hứng thú đi phục hưng chủng tộc. Nhưng ta nghĩ, ít nhất ta có thể thực hiện giấc mộng của mình... sáng lập lên "địa cầu" này, năng lượng của ta đã hao hết từ lâu. Bây giờ, ta chết trên tay một người địa cầu, thì cũng chính là phần thưởng của chân thần ban cho ta... Bởi vì, rốt cuộc ta đã biết, giấc mộng của ta không phải vô căn cứ, Địa Cầu thật sự có tồn tại. Chỉ tiếc là ta không tận mắt nhìn thấy địa cầu của anh..."
Ánh mắt của cô ta cực kỳ dịu dàng, bình tĩnh. Cô ta nhìn Mạnh Hi Tông, nhưng hình như thông qua anh, nhìn thấy thế giới vài ngàn năm trước.
Khi mà cô ta nói ra ý nghĩ đơn thuần cố chấp như thế, cũng đủ để khiến cho bất cứ kẻ nào nghe được đều kinh ngạc im bặt. Nhưng thần sắc Mạnh Hi Tông lạnh lùng nhìn cô ta, cũng không có chút suy nghĩ thương xót và đồng tình nào.
Cô ta cũng không để ý, tự mình lẩm bẩm, dường như đã tiến vào thế giới của mình "Ở trong mắt người của Tộc người máy, ta vẫn là kẻ điên, đại khái trong mắt các người cũng thế. Nhưng khi ta còn sống, cũng vì mục đích tìm kiếm địa cầu xinh đẹp, ta sống như một con người... Ta đã đạt được sự nghiệp mà không có bất cứ người máy nào đạt được, ta... dù chết cũng không tiếc."
Khi cô ta nói xong những lời này, hai tròng mắt đen cũng sáng lên một tia sáng đỏ thật mỏng, nổi bật trên gương mặt tái nhợt của mình. Song, như xác minh quyết tâm chịu chết của mình, tia sáng đỏ kia chỉ sáng chói trong một cái chớp mắt, từ từ giảm xuống, cuối cùng, khóe miệng cô ta nở một nụ cười hài lòng, nhẹ nhàng khép mắt lại.
Mạnh Hi Tông nhìn thi thể cô ta vài phút, mới gọi hiến binh ngoài cửa.
"Ném vào lò thiêu." Anh hạ lệnh không chút biểu cảm.
Đang lúc ấy thì, điện thoại phòng tra tấn vang lên. Hiến binh nhận lấy, chỉ nói nhỏ đơn giản mấy câu, đưa qua cho Mạnh Hi Tông "Ngài chỉ huy, Thượng úy Liên Đạc đang ở kênh mã hóa."
Liên Đạc từ trước tới giờ luôn hứng thú với việc đánh giặc, lần này lại xung phong đảm nhiệm việc dọn dẹp mặt đất và nhiệm vụ khai thác tài nguyên. Giọng hắn ở bên đầu kia điện thoại, vừa quan trọng vừa hưng phấn "Ngài chỉ huy, dưới phế tích Hoàng Cung, chúng tôi phát hiện ra một số đồ."
"Nói"
"Cái này giống như, một dây chuyền sản xuất chế tạo người máy." Trước đó Liên Đạc cố ý đè nén giọng nói, rốt cuộc cũng vút cao lên "Trời ơi, bán thành phẩm nơi này quả thực... không khác gì với lòai người, trừ chip và mạch bảng bên trong trái tim, à, còn có một tinh thể màu xanh trong suốt, lớn nhỏ không đều. Tôi chưa từng thấy qua loại tinh thể khoáng thạch này."
Mạnh Hi Tông im lặng ở đầu dây bên này.
Trên mặt đất, Liên Đạc đứng trước Báo Săn, nắm chặt máy truyền tin, vừa ngẩng đầu nhìn đám người quỳ đầy nghẹt trước mặt.
Từ chổ quảng trường hoàng cung hắn đứng, cho đến hẻm to hẻm nhỏ của thành thị, đều quỳ đầy người. Những người đó bị lính đánh thuê dùng súng lùa tập trung lại. Thần sắc bọn họ khẩn trương, có kẻ tức giận phản kháng, có kẻ chết lặng. Nhưng bất luận ai cũng có vẻ mặt hết sức sinh động chân thật.
Liên Đạc liếm môi mình, khẽ nói "Ngài chỉ huy, người của chúng ta đã mở ra mất cái xác trên mặt đất, xem xét cấu tạo nội bộ... Tôi nghĩ, hơn một vạn người trên mặt đất này, chắc đều là người máy."
Danh sách chương