"Cao ốc trung tâm giải trí Vương Triều Cơ Giới Khoa Duy chính thức khai trương, quân nhân người máy và dân thuộc địa đều có thể tự do đến trung tâm...”

"Sỹ quan trung tá Thụy Tháp tại Tự Do thành, hôm nay kết hôn với minh tinh Tiết Danh Y. Trung tá Thụy Tháp là một chiến sỹ người máy trung thành, Tiết Lâm Y cũng cho biết, sống chung với trung tá Thụy Tháp vô cùng hạnh phúc..."

Tô Di ôm con trai ngồi trên ghế salon, nữ MC loài người đang mỉm cười đọc tin tức trên đài truyền hình, giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào. Nhưng Tô Di cảm giác, thấy trong ánh mắt nữ MC xinh đẹp nổi tiếng này có vài phần châm biếm.

Người máy chiếm đóng tinh hệ đã hơn bảy tháng. Từ kỷ luật nghiêm minh lúc ban đầu, đến bây giờ đã từ từ cho loài người nhiều quyền tự do hơn. Thậm chí cô thấy có loài người ủng hộ và ngưỡng mộ vị thống trị cương nghị tàn nhẫn lại có vẻ bề ngoài anh tuấn này. Có lẽ thời gian trôi qua lâu, đại đa số loài người sẽ cảm thấy, người máy thống trị xã hội không có gì là không tốt.

Mà cũng có không ít sỹ quan cao cấp của người máy, cũng học theo Hình Nghị mô phỏng ngoại hình con người. Dù sao, việc này cũng làm cho bọn chúng càng dễ dàng hòa hợp hơn trong việc thống trị con người. Nhưng Tô Di vẫn hơi kinh hoảng khi thấy tin tức sỹ quan người máy cưới vợ loài người.

Mô phỏng, sẽ làm cho người máy cũng có tính cách và tình cảm của con người sao? "Phu nhân, nên thay tả rồi." Một giọng nói êm ái vang lên cạnh Tô Di, cô gật đầu, đưa con cho các cô.

Con trai đã được hai tháng, mặt mũi rõ nét hơn chút, không còn vẻ cường tráng nghiêm nghị của cha nó, chỉ có vẻ đáng yêu mịn màng.

Hai thiếu nữ xinh đẹp giống như như đúc, cẩn thận tỉ mỉ đón lấy em bé, đặt lên nôi, động tác thay tả em bé vô cùng thành thạo. Nếu như không biết, còn nghĩ hai cô gái này là một cặp song sinh xinh đẹp.

Nhưng các cô cũng chỉ là hai người máy được Hình Nghị ra lệnh cho thuộc hạ phục chế. Mệnh lệnh được viết hoàn thiện vào trình tự, đặc biệt phục vụ cho em bé và Tô Di.

Dưới sự hướng dẫn của bác sĩ, có các cô trợ giúp, Tô Di ra tháng vô cùng khỏe mạnh, con trai cũng to ra không ít. Lòng Tô Di vẫn không thoải mái khi cứ nghĩ suốt ngày con trai mình lại bị người mày vây quanh.

Nhưng khi bác sĩ chuyển lời nhắn của anh, lại làm cả người Tô Di cũng dấy lên hi vọng không hề nghi ngờ. Cô không cần biết người máy lợi hại cỡ nào, cô chỉ biết anh đã hứa thì nhất định sẽ tới cứu cô. Cho nên, cô hoàn toàn an tâm ôm con chờ anh đến, lòng cũng vui vẻ hơn bình thường rất nhiều.

Thay tả, cho bú, bé con ngủ một giấc đến tinh thần hăng hái, cứ ư ư a a nói chuyện không ngừng. Tô Di ôm nó đi tới đi lui trong nhà, khi đi qua gian phòng lầu một của Đại Bích thì dừng lại.

Đại Bích đứng ở cửa, cách những song sắt, hơi sững sờ nhìn đứa bé trong lòng Tô Di.

Mặc dù đã từng là kẻ địch, nhưng Tô Di thấy Đại Bích suy bại đến mức này, trong lòng vẫn xuất hiện sự thương hại.

"Rất đáng yêu." Đại Bích khẽ nói.

"Cám ơn"

"Giống cha nó nhiều hơn."

Lòng Tô Di vừa ngọt ngào vừa đau đớn, nhưng cha nó vẫn còn chưa gặp được nó.

Đại Bích lại hơi hoảng hốt thất thần, Tô Di đoán rằng cô ấy đang nghĩ đến Lăng Tranh. Mặc dù tình yêu của một con công trùng và một con người làm người khác thổn thức, nhưng cô vẫn hi vọng Lăng Tranh còn sống.

"Tôi có thể ôm nó chút được không?" Đại Bích khẽ hỏi.

Tô Di do dự một chút, nhưng vẫn đưa con trai chuyển qua tay Đại Bích.

Cách dãy song sắt, cánh tay mảnh khảnh trắng như tuyết của Đại Bích cẩn thận tỉ mỉ ôm đứa bé.

"Nó rất mềm mại, lại rất thơm" Đôi mắt xinh đẹp của Đại Bích mở to "Tô Di, nó đang cười với tôi kìa."

Tô Di cúi đầu nhìn, quả nhiên là con trai cô đang cười. Cô cũng bật cười theo "Nó rất thích cười." Điểm này khẳng định không giống cha nó.

"Tô Di" Một giọng nói trầm ấm hơi giận chợt vang lên ở sau lưng.

Tô Di vừa mới xoay người, người đó đã bước một bước thật dài đến đấy, giành lại đứa bé trong tay Đại Bích, nhìn Tô Di một cái, rồi nện bước đi tới hai bảo mẫu người máy.

"Chăm sóc em bé thật kỹ." Hắn hạ giọng nói "Sau này không cho phép em bé đến gần Trùng tộc nửa bước."

"Vâng" Hai thiếu nữ cùng đáp.

Lúc này hắn mới đi vào phòng ngủ.

Tô Di im lặng trong giây lát, ánh mắt hơi phức tạp nhìn Đại Bích.

Nhưng Đại Bích cúi đầu cười một tiếng, rồi dụng một giọng nói nhỏ đến khó nghe được "Ngày cô làm cho hắn đau khổ, nhớ cần phải tàn nhẫn chút."

Trong nhất thời Tô Di không nói ra lời.

"Tô Di" Lại một tiếng quát khẽ vang lên. Tô Di bước nhanh vào phòng ngủ.

Hình Nghị cởi quân trang, chỉ mặc áo sơ mi màu xám bạc, cao lớn đứng trong thư phòng. Thấy Tô Di đi vào, đôi mắt hắn hơi tối xuống nhìn Tô Di.

Tô Di không lên tiếng.

"Cô không biết trên người Trùng Tộc có bao nhiêu vi khuẩn sao?" Mặt hắn vẫn còn tức giận "Sau này, ngoại trừ bảo mẫu ra, không để cho bất cứ kẻ nào ôm con."

Tô Di ngẩn ra, thật sự cô không nghỉ đến điều này.

Thấy biểu tình của cô, Hình Nghị biết cô đã đồng ý với lời nói của mình, tức giận cũng nhanh chóng tiêu tan.

"Tôi sẽ dẫn cô trở về hành tinh mẹ của cơ giới." Hình Nghị nói thản nhiên "Sau khi hoàn thành thực dân tại Thú tộc."

Lòng Tô Di thầm thở dài, tiến hành thực dân Thú Tộc ít nhất phải kéo dài cả tháng. Khi đó, Mạnh Hi Tông có đến cứu cô chưa?

Có lẽ vì ảnh hưởng của lúc xế chiều, buổi tối Tô Di xuống lầu ăn cơm, phát hiện phòng của Đại Bích đã trống không, không biết Hình Nghị đã dời đi đâu.

Ban đầu Hình Nghị ra lệnh thiếu nữ người máy chăm sóc con, nhưng Tô Di kiên trì ở bên cạnh con trai -- cô không muốn con trai mình thân với người máy hơn mình. Lúc còn trong tháng, Tô Di không thể giữ lại một nữ người máy ở trong phòng hỗ trợ, bây giờ hoàn toàn do chính cô tự chăm sóc con.

Chiều nay, con trai ngủ không được yên. Cứ cách hai ba tiếng lại khóc. Tô Di cho nó bú sữa, con bú xong, lại pha nước nóng tắm rửa cho nó.

Bây giờ đã hơn hai giờ đêm, sau khi con trai tắm sạch sẽ, ngược lại tinh thần nó lại tỉnh táo nhìn chăm chú vào cô, gương mặt tươi tắn, tiếng ư ư a a cứ vang lên lanh lãnh trong đêm. Tô Di dở khóc dở cười, chỉ đành phải gắng gượng chơi với con trai.

Đợi khi cô chú ý đến bóng dáng cao lớn đứng sừng sững ở cửa, trong nhất thời hối hận không thôi.

Hắn lại đến đây.

Trong ngọn đèn u ám, Hình Nghị chỉ mặc một cái quần quân trang, để trần vai rộng eo hẹp, sắc mặt càng trầm tối không rõ. Động tác của hắn vô cùng gọn gàng nhanh nhẹn -- đi đến, vén chăn, lên giường, ôm lấy Tô Di.

Sau đó môi hắn lại lưu luyến ở mặt và cổ cô.

"Rất thơm" Hắn không chỉ khen ngợi một lần như vậy.

Tô Di đã ngừng sử dụng mỹ phẩm tắm rửa, nhưng hắn vẫn cố chấp cho rằng trên người cô có mùi thơm.

Hình Nghị thả con vào chiếc nôi, nhìn thẳng vào nó, khẽ cất giọng nói "Ngủ đi, nếu không, con sẽ không có đủ giấc để não phát triển tốt."

Cũng không biết tại sao, lời của hắn tựa như có ma lực, cũng có lẽ là do con trai đã thức quá lâu nên mệt mỏi, vì thế nó lại ngủ thiếp trong lòng hắn.

Nhìn thấy tình cảnh nhận giặc làm cha này khiến Tô Di cảm thấy không thoải mái. Nhưng sau khi con trai ngủ, chỉ còn lại đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn cô.

Cô nhanh chóng kinh hãi.

Hắn im lặng tiếp tục vùi đầu vào hõm vai của cô.

Cả người cô kề sát với cơ thể đàn ông kiên cố, làm cô cảm thấy toàn thân đều hơi khó chịu. Trên cổ truyền đến cơn đau nhói quen thuộc, hắn cứ thỏa thích mút liếm như bị quỷ ám.

Qua rất lâu, hắn mới đè lại vết thương của cô, mặt dán sát vào cô, nhìn cô đầy đe dọa.

Cho là như vậy đã kết thúc theo thường lệ, Tô Di thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vẻ mặt này hình như lọt vào trong mắt của hắn, đôi mắt hắn lại tối sầm đầy phấn khích. Chiếc eo của hắn lại nhích lên chút, đặt lên chiếc bụng bằng phẳng của cô.

Làm sao Tô Di không biết thứ nóng rực cứng rắn kia là gì chứ. Nhưng hắn là người máy mà, đây cũng là do hắn mô phỏng Lâm Tề sao?

"Làm với tôi." Hắn nói khẽ, trong tiếng kêu sợ hãi của Tô Di, cánh tay hắn cởi chiếc quần lót của cô xuống.

Tô Di đã lo lắng ngày này từ lâu, song trong lòng vẫn tồn tại tâm lý cầu may, hi vọng Mạnh Hi Tông sẽ cứu mình ra trước khi sự việc xảy ra. Nhưng cô đã sinh được hai tháng, ngày này vẫn phải đến rồi.

Hình Nghị dựa vào bản năng của cơ thể, mở rộng cả người cô trên giường, đôi chân dài ngăn chặn cô lại, bình tĩnh kiếm lối vào. Thấy được hắn sắp thắp tiến thẳng vào người mình, trong đầu Tô Di lướt qua vô số ý nghĩ, cuối cùng khẽ kêu lên "Tôi vẫn chưa bình phục hẳn. Hình Nghị, bây giờ tôi chưa thể thể giao phối được."

Hình Nghị dừng hành động lại, đôi mắt nguy hiểm "Không phải loài người các cô sau khi sinh chỉ dưỡng bệnh sáu tuần thôi sao?"

Ngay cả việc này hắn cũng biết.

Tô Di nói vội vàng "Nhưng lúc tôi sinh bị tổn thương nghiêm trọng, không tin anh kêu bác sĩ đến đây. Ông ta nói tôi phải bình phục hơn một tháng mới được. Nếu không thì sẽ bị ... cảm nhiễm. Anh cũng sẽ bị lây đó."

Hình Nghị nhằm cô chằm chằm vài giây, sau đó ngồi thẳng lên, cũng không xuống giường, vẫn giữ chặt tay chân của cô, lớn tiếng khẽ quát "Bác sĩ"

Bác sĩ được giữ lại trong nhà để chăm sóc Tô Di, nhanh chóng cuống quít chạy vọt tới cửa phòng.

"Ngài sỹ quan chỉ huy, có việc gì?" Bác sĩ rất khẩn trương.

Hình Nghị nhìn thân thể cô bị mình đè trên giường, quần ngủ đã bị hắn cởi xuống, áo ngủ vén lên đến tận cổ. Sắc mặt cô rất khó coi, có lẽ tư thế này làm cho cô cảm thấy nhục nhã.

"Bây giờ cơ thể cô ấy, có thể hay không...?" Hình Nghị lạnh lùng nói "Nếu nói láo, tôi sẽ giết ông và người nhà của ông."

Trái tim Tô Di chìm xuống đáy cốc.

Qua giây lát, mới nghe bác sĩ lên tiếng run run "Ngài chỉ huy, phu nhân khi sinh bị thương nghiêm trọng, khôi phục ít nhất cần ba tháng. Bởi vì phu nhân xương nhỏ, nên đây là di chứng rất thường gặp sau khi sinh."

Lòng Tô Di thả lõng, sắc mặt Hình Nghị u ám, nhìn không ra vui hay giận.

"Cút" Hắn quay đầu, nhìn xuống Tô Di từ trên cao.

Lòng Tô Di hốt hoảng, không dám lên tiếng.

Bỗng nhiên hắn cười.

"Được" Bàn tay to của hắn nhẹ nhàng đặt ở nơi mềm mại nhất của cô "Tôi chờ một tháng nữa."

Hình Nghị và bác sĩ rời khỏi phòng, Tô Di nhanh chóng kéo chăn, đắp lên thân thê lạnh băng của mình. Cô run sợ một lúc lâu, yên lặng rớt nước mắt.

Qua vài ngày, quần áo trẻ con của bảo mẫu người máy mua, cũng bị Tô Di ném vào thùng rác.

"Màu sắc quá khó nhìn" Cô vừa ném vừa nói "Vải quá dày, những loại quần áo bé cưng mặc vào cũng không thoải mái."

Bảo mẫu cơ giới đáp "Đây là quần áo trẻ em tốt nhất trong thành."

Mặt Tô Di không đổi sắc, nhìn Hình Nghị ngồi bên cạnh "Đây là con tôi, tôi muốn tự mình lựa chọn quần áo cho nó. Anh có thể phái nhiều cảnh vệ đi cùng với tôi."

Hình Nghị liếc nhìn cô một cái "Được."

Tô Di vui mừng trong lòng, chỉ cần mình có thể ra khỏi cửa, thì sẽ có cách truyền tin tức cho Mạnh Hi Tông...

"Tôi đi cùng với cô" Hình Nghị nói một câu dập tắt tất cả hi vọng của cô "Còn nữa, tôi đã đổi bác sĩ người máy cho cô. Hắn được nhập vào toàn bộ kiến thức y học mới nhất của loài người."

Lòng Tô Di nặng xuống, nhìn ánh mắt sâu thẳm của Hình Nghị, chỉ cảm thấy mình cũng không thể trốn thoát khỏi hắn rồi.

Bầu trời xanh lam không mây, xe hơi nối dài dừng tại lầu dưới trung tâm thương mại phồn hoa nhất nhất thành phố.

Lúc ra cửa, Tô Di cũng đoạn tuyệt ý nghĩ chạy trốn trong đầu -- Con trai để ở nhà, nếu như cô chạy, không biết Hình Nghị sẽ làm gì con cô.

Bị Hình Nghị ôm eo, đội chiếc mũ rộng chỉ thấy được ít mặt mũi, Tô Di mệt mỏi bước xuống xe.

Hình Nghị đeo mắt kính đen, che khuất vẻ bề ngoài đẹp trai hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người. Hai người đi chung với một đội người máy, đi thẳng đến thang máy lên khu đồ dùng trẻ em ở tầng cao nhất trung tâm.

Mặc dù không thể chạy trốn, nhưng đây là lần đầu tiên Tô Di có thể ra khỏi nhà trong suốt bao nhiêu tháng qua. Trong trung tâm người qua lại nhộn nhịp, sau khoảng thời gian tiêu điều ngắn ngủi bị người máy chiếm đóng, kiểu trung tâm thương mại này lại được mở ra, thỏa mãn được nhu cầu của bộ phận người dân và người máy.

Tô Di đi dọc theo những giá treo quần áo trẻ con, nhìn ngắm chút xíu. Hình Nghị đi theo cô một lát, rồi để lại hai người máy đi theo cô, hắn đi đến khu nghỉ ngơi bên cạnh ngồi xuống. Người máy đi theo đưa chiếc máy vi tính mini cho hắn, để hắn kiểm tra và nhận tin tức mới nhất.

Khu mua sắm rất lớn, Tô Di xem xong một loạt quần áo trẻ con, chọn lấy vài món, ném cho người máy theo sau, nói "Các người ở chỗ này, tôi đi xem những thứ khác."

Người máy đáp "Xin lỗi, phu nhân, ngài chỉ huy ra lệnh chúng tôi không được rời khỏi phu nhân một tấc."

Tô Di lạnh mặt nói "Tôi chỉ đi xem một chút. Người của các anh cũng đã đứng chặn hết tất cả cửa của trung tâm, tôi có thể chạy đi đâu được chứ? Tôi không thích có người đi theo. Nếu như các anh kiên trì tiếp, tôi sẽ kêu ngài chỉ huy ném các anh vào lò thiêu."

Có lẽ là vì sau khi mô phỏng con người, khiến cho những người máy này hơi sợ. Hoặc cũng có lẽ là vì thủ đoạn của Hình Nghị khá là tàn nhẫn, thế nên hai gã người máy đứng yên tại chỗ, bất động quan sát Tô Di.

Thật ra Tô Di biết, cho dù không để bọn họ theo sau, thì mình cũng sẽ không thoát khỏi tầm mắt của họ. Nhưng cô chỉ muốn một mình lẳng lặng lựa chọn quần áo cho con không bị quấy rầy thôi.

Cô vừa dạo quanh mấy giá hàng, thấy một chiếc giá rất dài phía trước được nhiều người vây quanh. Cô nhìn thấy quảng cáo trên màn hình tinh thể lỏng ở trên tường -- Thì ra là những mẫu mới nhất của trẻ em được đưa ra thị trường. Cô đi về phía trước cầm đại một cái, quả nhiên là được thiết kế tỉ mỉ, kiểu dáng rất dễ thương. Nghĩ đến quần áo này mặc trên người con trai cưng, cô cũng cười không nhịn được.

Lập tức chọn lấy vài bộ, nâng niu trong lòng, cô xoay người định đi mua hai bình sữa nữa.

Khi vô ý thức ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua vài bóng người đang lựa chọn quần áo trẻ em trong phạm vi 10m.

Cô cảm thấy có điều khác lạ.

Tầm mắt cô vốn đã dời đi, như lại bị cái gì lôi kéo, lại dời lại lần nữa, dừng ở trên người mấy người kia.

Dừng ngay tại bóng dáng cao lớn trong đám người.

Người đó cũng không nhận được cái nhìn chăm chú của cô. Anh cầm lấy một bộ áo liền quần màu lam nhạt nho nhỏ, yên lặng ngắm nhìn đến xuất thần. Khi anh hơi ngửa mặt lên, những góc cạnh khuôn mặt hiện lên rõ ràng. Toàn thân Tô Di như bị điện giật, sững sờ trong nháy mắt.

Tất cả những cảnh vật xung quanh cô cũng như mất đi màu sắc, trung tâm thương mại huyên náo ầm ĩ trong tai cô cũng như một sa mạc yên tĩnh.

Cô chỉ có thể nghe được tiếng tim đập như chày cối của mình, cô như hóa điên, cách một khoảng cách xa, cô từ từ giơ tay, như muốn xuyên qua đám người, nhẹ nhàng chạm vào đường viền của anh.

Anh đã thay đổi rất nhiều.

Thân hình của anh gầy đi, trên gương mặt thêm vài vết sẹo. Nhưng không thể thay đổi được vẻ anh tuấn hơn người trong nội tâm cô, chỉ nhìn một cái, cô đã ngây dại.

Toàn thân Tô Di run lên, quần áo giữ trong lòng rơi lả tả trên mặt đất. Cô không hề do dự trong chốc lát, chạy như điên đến bên anh.

Trong nháy mắt, cô đã tuôn lệ đầy mặt, chỉ nghe được tiếng bước chân dồn dập nặng nề của mình, giống như sấm sét đánh vào đá cẩm thạch, dấy lên tàn tro cô đã bị đè nén trong lòng từ lâu.

Người phía trước cũng nhận thấy tiếng động không tầm thường, quay đầu lại nhìn người phụ nữ chạy như phát điên. Anh vốn cầm lấy quần áo trẻ con nhìn đến ngây người. Lúc này cũng nhận thấy tiếng bước chân dồn dập, từ từ quay đầu lại.

"Hi..." Cô dùng hết sức lực toàn thân muốn kêu lên tên anh.

Có một bàn tay to chợt che miệng cô lại, vòng eo đột nhiên bị ôm chặt. Thân thể cô bỗng được nhấc lên, người hai bên giá nhanh chóng rút lui khó tin.

Chỉ qua chút thời gian, cô đã bị người khác khiêng đến một khoảng trống cách đó 10m.

Nước mắt cô vần còn ở trên mặt, giọng nói nghẹn ngào trong cổ họng. Lần đầu tiên cô khó tin nhìn thấy bản lĩnh hơn người của Hình Nghị. Mà cánh tay hắn lại như gọng kiềm sắt chế ngự cô ở trong ngực, vẻ mặt u ám nói với người đối diện "Đi về."

"Không" Cô quát lên chói tai, liều mạng vùng vẫy như sắp bị chết chìm.

Mà ở nơi giá hàng cách xa chổ này, bóng người đang đứng ở một góc trong quần áo ngổn ngang, cũng nhận thấy rõ được điều gì đó, tiếng bước chân dồn dập chợt vang lên, như trong nháy mắt sẽ chạy đến trước mặt cô.

Song, Hình Nghị không hề có hành động gì, lạnh lùng liếc nhìn cô một cái "Nếu như hắn đến đây, tôi sẽ giết hắn ngay lập tức."

Toàn thân Tô Di sửng sốt, tất cả sức lực và huyết sắc trên mặt, cũng như bị rút hết đi.

Hình Nghị liều lĩnh, mở áo khoác đen ra, kéo cô vào trong ngực, cất bước nặng nề đi vào thang máy.

---------- BỔ SUNG THÊM ----------

78. TÌNH YÊU BẤT TỬ

Vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng con trai khóc.

Tô Di vẫn còn bị Hình Nghị xoay ngang ôm vào trong lòng, sắc mặt hơi sững sờ. Nghe được tiếng con trai, lúc này mới hoàn hồn lại, vùng vẫy muốn xuống. Hình Nghị không hề buông tay, ôm cô đi lướt qua con trai, thẳng vào phòng ngủ.

Hắn đạp cửa ầm ĩ, ném Tô Di lên giường, vẻ mặt lạnh như băng nhìn cô.

Tô Di thấy Mạnh Hi Tông, tâm tình xém chút đã nổi điên. Suốt trên đường đi cứ cắn xé gào khóc trong ngực hắn, bây giờ hai mắt đã sưng đỏ, giọng khàn khàn, ngơ ngác nhìn hắn nhanh chóng đến gần bên giường, cô cảm thấy như mất hết can đảm.

Hình Nghị đứng cạnh giường, hắn chưa bao giờ mang vẻ mặt lo lắng giống như hôm nay.

"Cô làm nhục tôi." Hắn nắm lấy cổ tay cô, siết mạnh làm cho cô đau đớn muôn phần.

"Anh giết tôi đi." Tô Di hét lên, cầm bàn tay hắn để lên cổ mình "Giết tôi đi. Tất cả đều kết thúc."

Hình Nghị hất tay, dễ dàng đẩy ngã cô trên giường.

"Có lẽ tôi sẽ giết cô." Hắn nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của cô "Sau khi tôi mất đi hứng thú."

"Ngài chỉ huy, thiếu tướng Kỳ Lân đến" Ngoài cửa vang lên tiếng nói, đột ngột cắt đứt không khí căng thẳng giữa hai người.

Hình Nghị liếc mắt nhìn Tô Di, chợt buông cánh tay cô ra, đứng dậy bước xuống giường.

Cửa phòng bị đóng lại nặng nề. Tô Di nghe được tiếng nói hắn lạnh lùng vang lên lanh lãnh "Khóa lại, không cho cô ấy rời khỏi phòng nửa bước."

Tô Di yếu ớt nằm trên giường, trong đầu tuyệt vọng hiện lên bóng dáng cao lớn của Mạnh Hi Tông, chỉ cảm thấy sống không bằng chết.

Hình Nghị sa sầm mặt đi xuống lầu. Hình Kỳ Lân đã hỏi thăm được từ chổ cảnh vệ sự kiện đột ngột phát sinh hôm nay. Khi nhìn sắc mặt Hình Nghị, hắn biết chuyện ngày càng tồi tệ rồi.

Hắn không khỏi nhớ đến lời nhắn mới vừa rồi của một Lính Đánh Thuê.

Người thanh niên Lính Đánh Thuê mang vẻ mặt hờ hững, nói với hắn bằng giọng thỏa đáng "Tướng quân, Mạnh Hi Tông hỏi anh, nếu như anh ấy chấp nhận bỏ hết tất cả ở đây, lưu lạc xa xứ, anh có thể giúp anh ấy cứu vợ con ra hay không?"

Lúc đó không phải hắn không rung động.

Hắn biết rõ tính cách Mạnh Hi Tông. Hắn biết, cho dù hiện tại duy trì vẻ bên ngoài hòa bình, nhưng Mạnh Hi Tông chưa chết, hành động phản kháng của loài người cũng sẽ không kết thúc. Mặc dù không điều tra được hành động cụ thể, nhưng hắn biết, một ngày nào đó Mạnh Hi Tông sẽ phản kích.

Nếu như suy nghĩ hoàn toàn cho đế quốc, hắn thật sẽ để cho Hình Nghị giết chết Mạnh Hi Tông. Nhưng về tư, hắn không xuống tay được.

Song, hôm nay Mạnh Hi Tông lại nói, chấp nhận rời xa tinh hệ, chỉ cần giúp anh cứu vợ con ra. Việc này chẳng khác gì buông xuôi mười vạn Lính Đánh Thuê, buông xuôi cả Liên Minh.

Anh ấy thật vì Tô Di mà quyết định như vậy sao?

Hình Kỳ Lân là người vô cùng đồng ý với đề nghị này. Nếu như Mạnh Hi Tông đi xa, sự thống trị của người máy ở tinh hệ sẽ vững như thái sơn, đồng thời cũng bảo toàn được tình cảm của Mạnh Hi Tông và hắn. Hắn không cần làm người hai mặt nữa, cả người đều khoan khoái.

Nghĩ đến đây, hắn ngước mắt nhìn Hình Nghị đang ngồi xuống sofa.

Người anh trai này và hắn đều là do người thống trị cơ giới đời trước đích thân chế tạo. Tính cách Hình Nghị mạnh mẽ kiên cường hơn hắn rất nhiều. Nhưng đến hôm nay, vị sỹ quan chỉ huy được tôn thờ cao nhất của người máy này, đã mô phỏng Lâm Tề hơn bốn tháng. Hơn nữa, giờ phút này, trong đôi mắt của Hình Nghị tựa như có lửa giận.

Nếu như sự tức giận kia là vì một người phụ nữ, khiến Hình Kỳ Lân cảm thấy, phải cứu Tô Di ra. Dường như tình hình đã khó giải quyết hơn so với tưởng tượng của hắn rồi.

Nhưng Hình Nghị như nhớ ra điều gì, bỗng nhiên cười. Rồi mới nói với Kỳ Lân "Có chuyện gì?"

Kỳ Lân lấy lại bình tĩnh, ngắn gọn báo cáo kế hoạch xâm lược hành tinh Thú Tộc. Hai người tập trung thảo luận một lát, định ra được chiến lược thổng thể thì đã đến giờ cơm tối.

Hình Kỳ Lân chực nhớ ra, nói "Anh hai, trên xe em có mấy chai rượu ngon của loài người, có mùi vị rất đặc biệt, hay là chúng ta cùng nhau thưởng thức đi."

Hình Nghị thản nhiên gật đầu.

Được năng lượng tinh thể điều khiển, cũng không cần thiết ăn cơm. Nhưng mô phỏng thân thể con người, ăn cơm sẽ có hiệu quả tốt nhất. Huống chi thể nghiệm thức ăn ngon của loài người, cũng tốt cho cảm thụ cho thân thể người máy. Cho nên trong nhà này đã tập trung những đầu bếp tốt nhất của Tự Do thành.

Bữa tối thịnh soạn đã được bưng lên, rượu ngon của Hình Kỳ Lân cũng được rót ra. Hình Nghị như nhớ tới điều gì, cũng không ngẩng đầu lên, nói với bảo mẫu người máy "Mang thức lên đó cho cô ấy."

Kỳ Lân vẫn ung dung thản nhiên, rót một ly mời Hình Nghị uống. Khi uống sạch hai chai rượu, gương mặt màu đồng của Hình Nghị cũng khẽ ửng hồng.

Kỳ Lân vừa uống vừa cất lời hỏi như không có chuyện gì xảy ra "Anh hai, anh định xử lý Tô Di thế nào?"

"Mang về hành tinh mẹ" Hai mắt Hình Nghị nhắm nghiền, dựa vào ghế salon.

Trong lòng Hình Kỳ Lân chấn động. Hắn vẫn cho rằng Hình Nghị chỉ là hứng thú nhất thời với Tô Di, có lẽ khi dỡ bỏ mô phỏng sẽ biến mất. Thế mà Hình Nghị đang dự định mang cô ấy về hành tinh mẹ ư?

"Tại sao? Chờ khi dỡ bỏ mô phỏng, có lẽ anh cũng không muốn nhìn cô ấy một cái nữa là." Kỳ Lân nói chậm rãi.

Hình Nghị im lặng hồi lâu mới đáp "Vậy thì không dỡ bỏ." Dừng lại một chút lại nói "Cho đến khi cô ấy chết."

Kỳ Lân hoàn toàn không ngờ hắn sẽ nói như vậy, nói ấp úng "Anh hai, anh mô phỏng Lâm Tề, thật sự yêu Tô Di rồi hả?" Thời gian ngắn như vậy, thế mà Hình Nghị lại khát khao Tô Di vậy ư?

"Tôi không thèm để ý cái tình yêu của loại người, đó là thứ hư vô mù mịt." Hình Nghị mở mắt, thậm chí trong ánh mắt có vài phần êm dịu chưa bao giờ có "Chỉ là cô ấy làm tôi cảm thấy thoải mái. Ngoại hình, mùi vị, tính cách, hành động, tư tưởng, mỗi một chỗ đều làm cho mô phỏng Lâm Tề của tôi cảm thấy rất thoải mái."

Kỳ Lân nghe xong những lời nói của hắn, cảm thấy hơi buồn bã, nâng ly lên nói lẳng lặng ".... Thật có ý nghĩa, hi vọng có một ngày, em cũng gặp được một người phụ nữ như thế."

Hình Nghị lại nhắm hai mắt lại, tựa như đã ngủ. Kỳ Lân bỏ ly rượu xuống, trong đôi mắt xanh lam, đã vô cùng kiên định.

Nếu như nói lúc trước khi đến đây, hắn có vài phần do dự, bây giờ chủ ý của hắn lại hoàn toàn xác định.

Lúc trước, muốn cứu Tô Di ra, chỉ là vì muốn vẹn toàn trung nghĩa. Bây giờ, hắn lại càng thêm đầy đủ lý do, để mang Tô Di đi.

Một người phụ nữ như vậy, không thể ở lại bên cạnh ngài chỉ huy.

Ý chí của Hình Nghị, liên quan đến cả tương lai của văn minh cơ giới. Nếu như ngay cả Hình Nghị cũng trầm mê trong mô phỏng không thể kiềm chế được. Như vậy, ngày tàn của người máy chỉ sợ không còn xa nữa.

Trước vấn đề lợi ích chủng tộc, Hình Kỳ Lân không hề do dự chút nào.

Thấy Hình Nghị đã ngủ say. Kỳ Lân suy tư trong chốc lát, đứng dậy, đi lên lầu.

Cảnh vệ thấy hắn, cũng không cản lại. Kỳ Lân đứng trước cửa phòng Tô Di, chỉ thấy cô ấy ôm con, ngồi ở trên giường kinh ngạc.

"Em bé khỏe không?" Kỳ Lân hỏi.

Tô Di từ từ nhìn hắn, rồi gật đầu "Khỏe lắm"

"Cô đến đây." Kỳ Lân khẽ nói "Để tôi chụp mấy tấm ảnh của em bé."

Tô Di run cả người, nhận thấy được trong lời nói của hắn có thâm ý, bước đến cửa.

Cách hàng rào sắt bảo hộ, Kỳ Lân mở đồng hồ đeo tay ra, trong đó có camera mini, đưa về phía mặt đứa bé đang ngủ say. Tô Di cắn môi dưới, nói "Mắt nó rất to, đáng tiếc là giờ ngủ rồi, nhìn không được."

Kỳ Lân lại nhắm camera ngay cô "Chị dâu, để cho anh ấy thấy nụ cười của chị."

Hơi thở Tô Di hơi chậm lại, trên mặt từ từ nở nụ cười nhợt nhạt.

Kỳ Lân thu hồi camera, nhẹ giọng nói "Đợi thêm mấy ngày nữa."

Tô Di nghe vậy, hai tay bắt lên song sắt "... Nhưng mà, có thể Hình Nghị không thể được thêm mấy ngày nữa đâu."

Kỳ Lân biến sắc "Anh ta vẫn chưa..."

Tô Di gật đầu.

Kỳ Lân cảm thấy Hình Nghị đối với Tô Di thật không tầm thường, chỉ sợ cho dù là Mạnh Hi Tông, cũng cho là Tô Di đã bị Hình Nghị ăn xong chùi mép rồi. Lại không ngờ, cho đến bây giờ hắn vẫn chưa chạm qua cô.

Cũng có lẽ, lần đầu tiên Hình Nghị mô phỏng loài người yêu một người phụ nữ, nên chưa cảm nhận được sự mãnh liệt.

Nhưng Kỳ Lân cũng không cảm thấy, Tô Di có mất trinh tiết hay không, cũng chẳng có tính chất ảnh hưởng nào. Ngược lại, hắn lo rằng, Hình Nghị bị đè nén quá độ, ngược ra lại nặng tay với Tô Di.

Nghĩ đến đây, hắn an ủi Tô Di "Yên tâm, tôi sẽ nghĩ biện pháp."

Kỳ Lân tìm Tô Di xong, lập tức đi ra cửa nghĩ cách.

Lúc này, Hình Nghị ở trên ghế salon, mới chợt mở mắt, đôi mắt đen nhánh vô cùng tỉnh táo.

Hắn đứng dậy, đi về phía phòng làm việc. Hắn mở hệ thống thông tin quân sự ra, ra lệnh nối máy với tổng chỉ huy tiền tuyến hành tinh Thú tộc.

"Đưa một kẻ vào đội tiên phong" Hắn nói thản nhiên "Không để cho hắn còn sống trở về tinh hệ Vĩnh Hằng -- Hành động này, là cơ mật tự tôi giao quyền."

Sau khi hạ lệnh xong, hắn dẫn bảo mẫu đi đến lầu hai, mở song sắt kim loại ra.

Tô Di ngẩng đầu nhìn hắn cảnh giác.

"Mang em bé ra ngoài đi." Hắn nhìn Tô Di.

Bảo mẫu ôm đứa bé đi, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.

"Con trai sẽ bị mang đi." Hắn trầm giọng nói "Cho đến khi cô theo tôi về hành tinh mẹ của cơ giới."

Sắc mặt Tô Di cực kỳ biến đổi, đứng lên trong thoáng chốc, vọt tới trước mặt hắn, bắt lấy hai cánh tay của hắn "Không. Mang con trai trả lại cho tôi."

"Tôi đã quyết định" Hắn nắm lấy hông cô, nhấc cả người cô lên "Bác sĩ của tôi nói, thân thể cô khôi phục rất tốt, đã có thể đủ để chịu đựng tôi."

Hắn ném cô lên giường, cô liều mạng giãy dụa, đá vào chổ hiểm của hắn. Nhưng hắn lại nhanh nhẹn tránh được. Tựa như không còn nhịn được nữa, hắn đi ra cửa gầm lên với bên ngoài "Còng tay"

Rất nhanh có cảnh vệ người máy đi đến. Hắn nhận lấy còng tay của cảnh vệ, khóa hai cánh tay cô lại trên đầu giường, rồi cột hai chân cô vào chân giường.

Tô Di chưa từng bị nhục nhã như thế bao giờ.

Cả người cô bị cố định như hình chữ "Đại", thân thể bị kéo căng ra, không thể nào nhúc nhích được gì nữa. Mà sắc mặt hắn u tối cúi người xuống, nhanh chóng xé toang quần áo đang mặc trên người cô.

Cô bị cởi sạch sẽ, hắn cúi đầu, cắn lên bả vai cô, bàn tay thô ráp to lớn vuốt ve mơn trớn trên thân thể mềm mại của cô.

Trên bả vai, bộ ngực, nhanh chóng truyền đến cơn đau nhói, là do hắn cắn da thịt cô, mút máu tươi của cô. Khác hẳn với sự vuốt ve thường ngày, hôm nay hắn cắn rất sâu, đau đến mức cô muốn hét toáng lên.

Dường như hắn cũng bị tiếng rên rỉ của cô kích thích, thân thể cường tráng chắc khỏe màu đồng, cũng tự biết đè lên, quấn chặt lấy cô, chạm vào giữa hai chân cô, hung hãn vuốt ve cô.

Trong nháy mắt, trượt vào trong lối vào một chút, nhưng cô khô khốc và chặt khít lại làm hắn càng căng thẳng hơn, cũng làm cho hắn nhất thời khó làm tiếp nửa bước.

Hắn cố đẩy mạnh chút, lại làm Tô Di càng đau nhói hơn bị hắn cắn. Tô Di phát ra một tiếng kêu khàn khàn, vang dội khắp cả tòa nhà.

Tiếng kêu thê lương này cũng làm thân hình Hình Nghị dừng lại, hắn ngẩng đầu, giữa răng môi đều là máu tươi, ánh mắt tối tăm nhìn cô.

Lại cúi đầu, hắn hôn nặng nề lên môi cô.

Nhận thấy được hắn muốn thẳng tiến, Tô Di run giọng nghẹn ngào trong môi lưỡi của hắn.

"Tôi sẽ chết" Cô nói chậm rãi "Tôi thề, nếu như anh tiếp tục, tôi sẽ tự sát. Cho dù anh nhốt tôi, cũng không cách nào ngăn tôi tự sát được. Tuyệt đối tôi sẽ không sống tiếp nữa."

Hình Nghị chợt buông cô ra, đôi mắt đen sắc bén quan sát cô.

"Uy hiếp tôi ư?"

"Đúng vậy, tôi uy hiếp anh." Cả khuôn mặt Tô Di trắng bệch, nhưng đôi mắt lại có sự tàn nhẫn, "Không phải anh muốn mang tôi về hành tinh mẹ cơ giới sao? Không phải anh muốn để Mạnh Dao mang họ Hình sao? Không phải anh yêu tôi sao? Vậy anh thử xem, sau khi tôi chết, anh có khổ sơ đau lòng hay không?"

Hình Nghị nhìn cô chằm chằm rất lâu, rồi chợt đứng dậy.

Đây là lần đầu tiên hắn bị uy hiếp, hơn nữa lại uy hiếp có hiệu quả. Hắn tuân theo bản năng của thân thể mô phỏng, dục vọng của thân thể mãnh liệt đến mức muốn hắn xuyên vào người phụ nữ trước mắt. Nhưng những lời nói lạnh lẽo của cô, rõ ràng như một lưỡi dao sắc bén, cắt rách sự mãnh liệt của hắn, làm một nơi khác sâu trong thân thể hắn nguội lạnh.

Hắn tự hỏi mình. Nếu như cô chết, hắn sẽ khổ sở đau lòng ư?

Hắn phát hiện, hắn không muốn để cô chết. Nếu như cô chết, hắn có thể tìm ra được người phụ nữ thứ hai giống như cô sao?

Giọng nói của Hình Kỳ Lân phá vỡ cục diện gây cấn của hai người lần thứ hai.

"Anh hai..." Giọng của Kỳ Lân vang lên ở cửa "Làm phiền rồi, để em đưa cho anh một người phụ nữ."

Hình Nghị liếc mắt nhìn Tô Di, không thèm mặc quần áo, đi thẳng đến cửa.

Toàn thân Tô Di đều run lên -- Cô có thể trốn thoát được không?

Kỳ Lân cúi đầu cất tiếng "Lần trước em nghe nói thân thể Tô Di không tốt... Cô bé loài người này xinh đẹp nhất trong cuộc tuyển chọn, anh không ngại thử trước chút ..."

Hình Nghị không lên tiếng.

Tô Di vẫn tập trung nín thở lắng nghe, cảm xúc của Hình Nghị để lại trên người cô lúc nãy, như vết phỏng rất lâu vẫn chưa phai.

Cô nghĩ, thì ra là như vậy.

Nếu như kẻ khác ngoại trừ Mạnh Hi Tông chạm vào cô, cô thật có thể không hề do dự tự sát. Nếu như Mạnh Hi Tông biết, hôm nay cô dùng tính mạng của mình làm tiền đặt cuộc, sắc mặt của anh có thể sa sầm đau lòng khó tả hay không?

Nhưng cô không hối hận khi lựa chọn như vậy. Cô nghĩ, tình yêu có rất nhiều phương thức, trước sự sống chết, chỉ có điều cô lại lựa chọn kiểu thảm thiết nhất.

Dùng cách này, để ở gần bên anh.

Ở phòng kế bên, nhanh chóng vang lên âm thanh va chạm.

Sau đó có tiếng rên rỉ lúc lớn lúc nhỏ của phụ nữ. Kèm theo tiếng vang kéo dài, là tiếng phụ nữ từng bước biến thành cầu xin. Mà người đàn ông vẫn im lặng, chỉ làm cho Tô Di nghe rõ được tiếng phát ra của thân thể phụ nữ, mỗi một tiếng rên đều vừa đau đớn vừa sung sướng.

Tiếng vang vẫn kéo dài từ đêm đến hừng sáng. Tô Di hỗn loạn lúc ngủ lúc tỉnh, nhưng tiếng khóc nức nở của người phụ nữ và tiếng va chạm luôn luôn như ma chú quanh quẩn bên tai.

Dường như đó là Hình Nghị cố ý để cho cô thấy tương lai của cô.

Cho đến khi trời sáng hẳn, tiếng động kia mới biến mất. Tô Di lo lắng đề phòng cả đêm, tay chân bị trói đã cứng ngắc tê dại từ lâu.

Trong lúc hoàng hốt, bỗng nhiên có người mở trói cho cô. Sau đó cô rơi vào trong vòng ôm ấm áp kiên cố.

Bộ dạng cô sợ hải cả kinh, mở mắt lại thấy Hình Nghị cúi đầu nhìn mình, đôi mắt vô cùng sâu thẳm.

Sau một đêm phóng túng, ánh mắt kia rõ ràng vẫn chưa hết dục vọng, lưng gồng lên như báo săn đang chuẩn bị vồ mồi, dễ dàng có thể xé cô thành từng mảnh nhỏ.

Cô hi vọng rất nhiều, sau khi hắn chiếm hữu người phụ nữ khác, sẽ mất hết hứng thú với cô. Nhưng cô không ngờ đến, vào lúc sáng sớm, vậy mà hắn lại bỗng nhiên đến đây.

Hắn yên lặng vòng qua eo cô, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve trên người cô. Tô Di nghe thấy mùi hoan ái trên người hắn, cũng không dám cử động. Mặc dù kiên định quyết chết, nhưng sau một đêm ngủ mê, dù thế nào cô cũng không còn được khí thế kiên định của ngày hôm qua.

Cũng may hắn không có làm thêm gì nữa. Yên lặng rất lâu, bỗng nhiên hắn nói "Không giống."

Tô Di không rõ hắn nói gì, lại nghe hắn nói tiếp "Nguyên lý người máy mô phỏng loài người, là mang trình tự quan trọng và năng lượng tinh thể đặt vào thân thể con người. Cho dù con người mô phỏng đã chết, bản thể người máy cũng sẽ không chết. Chỉ cần mang bản nguyên quan trọng phục chế lại cơ thể người máy một lần nữa, thì chính là thân thể bất tử. Cũng như vậy, nếu như lấy tinh thần ban đầu của con người, cũng có thể phục chế vào cơ thể người máy."

Tô Di không biết tại sao hắn lại nói điều này. Nhưng nói cách khác, hắn có thể thay đổi thân thể ư?

Lại nghe hắn nói tiếp tục "Trước khi trở về hành tinh mẹ, tôi sẽ không chạm đến cô, cũng không để cô có cơ hội chết đi."

Lòng Tô Di thả lỏng. Mặc dù trước mắt hắn, cô không hề có sức chống cự, nhưng hắn nói là làm.

"Kỳ Lân làm rất đúng" Đôi mắt Hình Nghị nhìn cô sâu lắng "Nếu như không có người phụ nữ tối qua, tôi sẽ làm thương tổn thân thể của cô"

Lòng Tô Di nặng nề, tiếng kêu thê lương nửa đêm của cô bé kia vang dội vào tai cô.

"Muốn người phụ nữ kia xong, tôi lại càng muốn cô." Bỗng nhiên Hình Nghị cười một tiếng, cúi đâu hung hăng cắn môi cô.

"Cho nên, tôi quyết định cho cô tấm thân bất tử. Tôi sẽ muốn cô thật lâu, Tô Di."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện