Lục Kiều nghe người dân trong thôn họ Tạ nói xong, trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút, sắc mặt nàng dịu đi mở miệng nói.
"Thật ra con lợn rừng này nếu đưa đến tửu lâu thì ít nhất ta cũng bán được hơn ba lượng bạc, còn ta làm thịt ở đây thì chỉ có thể được một nửa tiền, nhưng thân là người của thôn Tạ gia, ta cũng không thể quên cội nguồn, cuộc sống của mọi người không khá giả, ta bắt được lợn rừng cũng không thể không nghĩ đến chút tình cảm, cho nên nếu mọi người muốn thì trả 15 văn một cân, cứ đến đây cân.
"Lục Kiều nói xong cũng không để ý đến người bên ngoài hàng rào, lúc này sắc trời bên ngoài cũng không còn sớm, Tạ Vân Cẩn cùng bốn đứa nhỏ vẫn chưa ăn sáng.
Triệu thị cầm trứng gà đi theo phía sau nàng để đi vào phòng bếp, rồi đặt trứng gà xuống.
"Muội đừng để ý đến mấy kẻ tầm mắt hạn hẹp kia, cả đời họ chưa từng thấy qua thứ gì tốt, đừng nói đến thịt, ngay cả một hàng cỏ dại ven đường cũng hận không thể nhặt đem về.
"Lục Kiều gật đầu: "Ừm, muội không quan tâm nàng ta, người như vậy càng để ý sẽ càng lấn tới.
"Hai người nói với nhau được mấy câu, Triệu thị đã rời đi, lúc sau đó Lục Kiều đun một nồi nước nóng để cho Tạ Hổ giết heo, rồi lại nấu một nồi cháo bắp, lại thêm trứng luộc, Triệu thị cho hai mươi quả trứng gà, Lục Kiều nấu sáu quả, trong nhà mỗi người một quả.
Đợi làm xong bữa sáng thì Tạ Hổ cũng đến đây làm thịt heo giúp nàng, trong sân có không ít trẻ con chạy tới xem giết heo, bốn đứa nhỏ ở trong phòng cũng chạy ra ngoài xem.
Lục Kiều cũng không để tâm tới những chuyện này, nàng pha một chén nước đường đưa đến phòng ngủ phía Đông, Tạ Vân Cẩn bị thương nặng cần phải bổ sung nhiều nước, tất nhiên nàng cũng không quên bỏ thêm nước linh tuyền để điều trị thân thể cho hắn vào bên trong.
Thân thể của Tạ Vân Cẩn hiện tại rất yếu, nếu không chăm sóc tốt thì sau này phẫu thuật sẽ có chút phiền phức, cho nên nếu chăm sóc tốt cho cơ thể trước thì sau này ca phẫu thuật sẽ thuận lợi hơn.
Trong phòng, Tạ Vân Cẩn nghe âm thanh náo nhiệt bên ngoài, giống như mừng năm mới.
Lúc này hắn mới biết sáng sớm Lục Kiều ra ngoài đã bắt được một con lợn rừng.
Tạ Vân Cẩn nghĩ đến hôm qua Lục Kiều cũng đi ra ngoài và bắt được hai con gà rừng, một con thỏ hoang, còn ngắt được hai cây linh chi, hôm nay ra ngoài thế mà lại bắt được một con lợn rừng.
Trên núi của thôn Tạ gia có nhiều đồ tốt như vậy sao?Tạ Vân Cẩn vô thức híp mắt lại, càng nghĩ càng cảm thấy sự kỳ lạ trên người Lục Kiều.
Ngoài cửa, Lục Kiều vừa lúc bưng nước vào: "Khát nước sao? Uống chút nước đi, bữa sáng đã được nấu xong rồi, lát nữa ta sẽ mang vào đút cho huynh ăn.
"Tạ Vân Cẩn không nói gì, chờ cho Lục Kiều đút nước cho hắn xong, hắn chợt ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lục Kiều nói: "Sao ngươi có thể bắt được lợn rừng?"Lục Kiều bị ánh nhìn chằm chằm của hắn làm cho hơi chột dạ, nàng mở miệng thản nhiên nói: "Làm một cái bẫy, chờ lợn rừng chạy vào trong bẫy sẽ bị mảnh tre đâm chết rồi ta xách về thôi.
""Ngày hôm qua bắt được gà rừng thỏ hoang, hái được linh chi, hôm nay lại có thể mang về một con lợn rừng, sao ta không biết ngươi có bản lĩnh này vậy?".