Đây cũng là sự tình khó tránh khỏi, Đại Tống vô cùng hà khắc đối với tước vị, chính là thi hành chế độ tước vị giảm dần, hôm nay ngươi là Tề vương, thân phận cao quý, nhưng nếu ngươi sinh mười tám con trai, ngoại trừ trưởng tử, tương lai được phong cái Quận Vương, con nối dõi còn lại, triều đình là bất kể.
Nếu tiếp qua ba đời, vậy thì càng thêm không đáng giá, làm một tiểu quận công, cũng còn phải xem hoàng gia có nguyện ý thưởng cái mặt mũi này hay không.
Gia đình lớn như vậy, người nhiều như vậy, nếu không thừa dịp hiện tại, đặt mua chút ít sản nghiệp, tương lai đám con nối dõi bọn họ sống thế nào đây? Cái này gọi là phòng ngừa chu đáo.
Phế truất hải chính, chính là điểm chí mạng của thương nhân, kỳ thật cũng là tại khoét thịt đám vương công bọn họ, những vương công này tin tức linh thông, cũng nghe nói một ít sự tình thái tử không chê bai hải chính.
Mặc kệ thái tử xuất phát từ loại mục đích nào, là để đả kích phụ chính vương, hay là thật sự cho rằng hải chính làm quốc gia đi sai đường, thái tử tỏ cái thái độ này, cũng làm cho đại đa số vương công phản cảm.
Cuộc sống mọi người đều không dễ dàng, trong nhà đều có nô bộc thành đàn phải nuôi, ngươi nói phế truất liền phế truất, thực sự coi mọi người là thịt trên thớt của ngươi sao?
Cho nên, những vương công này bái phỏng Thẩm Ngạo, ngoại trừ ôn chuyện, hơn nữa còn là kể lể, đơn giản là nói quầy hàng nhà mình lớn như thế nào như thế nào, ngày lễ ngày tết lui tới tặng lễ đưa tiền, đại tộc giàu sang quyền thế lại hay phải khoe khoang tiền của, trong nhà cười một cái cũng muốn tiền.
Nếu như cứ giống ngày hôm trước, thật sự là không có cách nào khác để sống qua, thật vất vả tại Tuyền Châu bên này làm chút sinh ý, mắt thấy bộ dáng sau khi thái tử lên ngôi muốn phế truất, còn để người sống hay sao?
Cuộc sống gian khổ, có hiểu hay không? Đi ngày khổ nhiều, có hiểu hay không?
Lời nói này thật sự là cực kỳ chân tình, ngay cả Thẩm Ngạo cũng không khỏi thổn thức, hận không thể gọi người cầm mười quan, tám quan ra cho, rồi đuổi ra ngoài cửa.
Thẩm Ngạo đương nhiên biết rõ, những người này có ý tứ là muốn để mình làm chim đầu đàn, đến tương lai, sau khi thái tử lên ngôi, làm người đứng ra bảo vệ, đi duy trì hải chính, bọn hắn đâu rồi, vẫn như cũ, là người đứng ngoài xem cuộc vui, hải chính duy trì được, bọn hắn kêu một tiếng tốt, nếu hải chính thất bại, bọn hắn cũng tuyệt không dám đứng ra phản đối.
“Một đám đầu cơ trục lợi, thằng khốn kiếp.” Trong nội tâm Thẩm Ngạo mắng to vài câu.
Bất quá, nói trở lại, ít nhất thì trong lòng những người này vẫn là hướng về Thẩm Ngạo hắn, có thể giải thích, tương lai, mặc kệ phát sinh chuyện gì, chỉ cần ích lợi của bọn hắn được cam đoan, bọn hắn đều không đến mức phản đối điên cuồng.
Đã là có người âm thầm ủng hộ, Thẩm Ngạo cớ sao mà không làm, khó được lúc gương mặt làm ra một bộ dạng rất hòa thuận, thân thiết hội đàm cùng bọn họ.
Đến trong đêm mùng chín tháng năm, Thẩm Ngạo và Ninh An nằm ngủ cùng giường, Thẩm Tuấn nhi kia đã bị vú em ôm đi rồi, hai người đều là lao lực tâm lực quá độ, đã ngủ rất say.
Bên ngoài đột nhiên phát ra tiếng bước chân nóng nảy, có hạ nhân nóng nảy gấp rút nói: “Vương gia... Vương gia...”
Thẩm Ngạo bừng tỉnh, liếc nhìn khuôn mặt gầy gò của Ninh An, vội lên tiếng, sau đó vội vàng đi giày, bắt đầu đứng dậy, quay người dịch áo lông mỏng vì Ninh An, thương tiếc nhìn nàng một cái, sau đó mới quay người đi ra ngoài.
Tối nay, ánh trăng vô cùng tốt, ánh mặt trăng nương theo gió đêm thổi phần phật trên mặt, mang đến một sự mát mẻ trong trẻo đến tận tim gan, đến gõ cửa chính là một người sai vặt, vừa thấy Thẩm Ngạo đi ra, liền hạ giọng nói: “Người hành cung đến, bệ hạ gấp gáp gọi điện hạ đi.”
Trong nội tâm Thẩm Ngạo lộp bộp thoáng một tý, trong lòng biết nên đã đến phút cuối cùng rồi, đầu óc ông ông công hưởng, thiếu chút nữa muốn bất tỉnh đi, cũng may, hắn là người trải qua sóng to gió lớn, định thần lại liền nói: “Nhanh, chuẩn bị ngựa “
Đến hành cung, rõ ràng ở đây đa có không ít người, Tấn vương, Tề vương, Triệu vương cầm đầu, phía dưới là một đám vương công cùng quan viên, đều là vẻ mặt cầu xin, vừa thấy Thẩm Ngạo tới, như thấy người tâm phúc, ào ào xúm lại, bảy mồm tám lưỡi mà nói: “Điện hạ nhanh chóng vào cung... Bệ hạ chỉ sợ không được...”
Thẩm Ngạo gật gật đầu, bước nhanh đi vào, một đường đi nhanh, nhìn không rõ con đường, vấp chỗ mô dưới chân, lảo đảo vài cái, suýt nữa thì ngã, thái giám thắp đèn lồng đuổi không kịp, sợ Thẩm Ngạo xảy ra điều gì ngoài ý muốn, không ngừng nói: “Điện hạ, chậm một chút... Chậm một chút...
Thẩm Ngạo không để ý tới, nhanh chóng đến tẩm điện, toàn thân đã tung tóe không ít bùn, Dương Tiễn trông coi ở bên ngoài tẩm điện, thấy là Thẩm Ngạo tới, liền nói: “Nhanh...”
Thẩm Ngạo không có công phu hàn huyên cùng Dương Tiễn, liên tục không ngừng vào tẩm điện, chỉ thấy trong điện này, đã có mấy hậu phi tới đây, đang lau lau dòng nước mắt trên mặt, đứng ở bên cạnh giường.
Trên giường, sắc mặt Triệu Cát rõ ràng không tệ, cũng không biết có phải nguyên nhân hồi quang phản chiếu hay không, vừa thấy Thẩm Ngạo đến, liền ngoắc ngoắc hắn nói: “Đến đây!”
Thẩm Ngạo lúc này không hề khóc, nên cười cũng đã cười, nên khóc cũng đã khóc, sự việc đến trước mặt, rõ ràng phát hiện mình một chút tâm tình biến hóa đều không có, có lẽ là căn bản không còn phân biệt ra được, chính mình nên bày cái dạng cảm xúc gì ra nữa.
Thẩm Ngạo bước nhanh đi qua, quỳ gối trước giường, nói: “Bệ hạ, vi thần đến chậm....”
“Không có chậm hay không” Triệu Cát có vẻ rất an tường, trong mắt ẩn ẩn như hàm chứa một nụ cười thỏa mãn, nói: “Vốn là muốn gọi Ninh An cùng đi, trẫm cũng muốn thấy hoàng ngoại tôn, nhưng đêm hôm khuya khoắt, có lẽ là không cần phải nhao nhao đến mẫu tử các nàng, trẫm tới ra sao, liền đi như thế đó, động nhiều người như vậy, tâm trẫm khó có thể bình an.”
“Vâng!” Đầu óc Thẩm Ngạo trống rỗng, thật sự không hiểu mình nên nói cái gì.
Triệu Cát như là thở phào nhẹ nhỏm, nói: “Vậy hãy để cho bọn Tấn vương vào đi thôi.”
Dương Tiễn bước nhanh đi ra ngoài, một lát sau, cả tẩm điện đều vương công đại thần quỳ đầy đất.
Tấn vương vô cùng thương tâm, khóc lớn nói: “Hoàng huynh... Hoàng đệ đến rồi...”
Hơi thở Triệu Cát mong manh, nói: “Tốt, ngươi đã đến rồi, vậy thì tốt, đến đây, đến trước giường, để cho trẫm gặp ngươi một lần cuối cùng.”
Hoàng đế này rõ ràng sợ nhất là chết, giờ này khắc này lại còn có thể xuất ra vẻ lạnh nhạt, bên trong khẩu khí không có có một tí sợ hãi nào.
Triệu Tông khóc sướt mướt, đưa thân thể đi qua, Triệu Cát nhìn hắn, khoác ở tay hắn, thở dài nói: “Ngươi quá hồ đồ rồi, phải thu liễm... Trẫm... Trẫm không bảo hộ ngươi được nữa...”
“Ta ta…..” Triệu Tông lại nói không được gì, oa oa khóc lớn.
Mấy thân vương theo thứ tự đi qua, Triệu Cát đều nói mấy lời cùng bọn họ, sau đó, ngữ khí mới trở nên nghiêm túc lên, nói: “Có thể viết di chiếu...”
Tất cả mọi người nặng nề chôn đầu xuống dưới, đã có thái giám lấy giấy bút ra, bắt đầu ghi chép.
Triệu Cát tựa hồ như sớm đã nghĩ sẵn trong đầu, chậm rì rì nói: “Cho tới bây giờ, đế vương trị thiên hạ, không thể không dùng kính thiên pháp tổ làm đầu. Kính thiên pháp tổ thật sự có thể trị thiên hạ, tĩnh dưỡng muôn dân trăm họ, lợi chung Tứ Hải, tâm thiên hạ đều hướng theo tâm, bảo vệ quốc gia không nguy, sẽ trị vì tốt mà không loạn, sớm đêm cần cù, không kịp ngủ, vì quốc gia phát triển, để cho muôn đời sau.
Nay trẫm đã đến năm mươi tuổi, tại vị hai mươi năm, cứ để thiên địa và dân chúng quốc gia lặng yên đánh giá, không phải trẫm có ý gì khác, nhưng thái tử Triệu Hằng, nhân phẩm cao quý, sau khi tiến vào ngồi chỗ của trẫm, nhất định có thể khắc thừa sự nghiệp thống nhất đất nước. Khâm mệnh để thái tử đăng cơ, tức lên đế vị, tức tuân thể chế, để tang ta trong vòng 27 ngày, bố cáo trong ngoài, để mọi nơi nghe thấy.”
Cái di chiếu này cũng không vượt quá ngoài ý muốn người khác, thái tử đăng cơ, kỳ thật từ ngày giám quốc đến nay đã thành kết cục đã định, mọi người cùng một chỗ nói: “Thần tuân chỉ.”
Triệu Cát hiển nhiên đã đã tiêu hao hết khí lực cuối cùng, thản nhiên nói: “Tất cả mọi người lui ra, chỉ để phụ chính vương Thẩm Ngạo ở bên trẫm.”
Mọi người đều lặng yên lui ra, ngay cả mấy hậu phi cũng đều bị đám nội thị nâng đỡ đi ra ngoài.
Thẩm Ngạo vẫn đang quỳ xuống trước giường, không nhúc nhích, từ đầu đến cuối, hắn chưa thể lấy lại tinh thần, biết rất rõ ràng, một ngày này, sớm muộn gì cũng sẽ tới, nhưng hết lần này tới lần khác, thật sự đến rồi, lại như Ngũ Lôi Oanh Đỉnh.
Nguyên lai tưởng rằng hắn có thể biểu hiện ra tiêu sái một ít, nhưng cái tiêu sái nhiệt tình ngày thường kia, một ít bóng dáng cũng không thấy, nếu không tiêu sái được, thì cứ cuồn cuộn khóc lớn, hết lần này tới lần khác, nước mắt kia luôn không thấy chảy ra.
Chỉ là một chủng loại khó có thể tin từ thân đến tâm, thẳng vào tim gan, phảng phất gắt gao ngăn chặn cổ họng Thẩm Ngạo, ngay cả nói chuyện cũng trở nên gian nan.
Trong mắt Triệu Cát hiện ra sợ hãi, trong đôi mắt đột nhiên lòe ra nước mắt, nói: “Kỳ thật trẫm cũng sợ chết...”
Những lời này cũng không quá kỳ lạ, Triệu Cát truy cầu trường sinh, bốn phía thẩm tra đuổi theo tiên dược, chính là vì trường sinh bất tử, nếu nói là hắn không sợ chết, đó mới là sự tình buồn cười nhất trên đời.
Sự tình thần kỳ nhất, hắn rõ ràng thẳng thắn nói ra, có lẽ là bởi vì này tẩm điện trung chỉ còn lại có Thẩm Ngạo, mà trong lòng Thẩm Ngạo hắn, phân lượng bạn thân càng nhiều hơn.
Thẩm Ngạo quỳ dỗi, duỗi dài thân thể, hai tay nắm ở tay Triệu Cát, chứng kiến này khuôn mặt già nua, bị bệnh tình tra tấn, về sau lại trở nên tang thương, vẫn trầm mặc như cũ.
Triệu Cát hít một hơi thật dài, nói: “Nhưng con người, cuối cùng vẫn phải chết, trẫm làm thiên tử cũng không thể ngoại lệ, vinh hoa phú quý trong thiên hạ, trẫm hưởng dụng vô cùng nhiều, đời này cũng không uổng phí!”
Thanh âm Triệu Cát càng ngày càng yếu ớt, nói: “Sự tình ngươi đáp ứng trẫm, nhất định phải nhớ rõ, trẫm trẫm….”
Hai con ngươi Triệu Cát đã bắt đầu tan rã.
Thẩm Ngạo không khỏi đứng lên, cúi thân qua, trong lòng biết, cái này đã là câu nói sau cùng của Triệu Cát rồi, nói: “Kính xin điện hạ chỉ rõ.”
Triệu Cát dùng hết một điểm khí lực cuối cùng, nói: “Vạn... Thọ... Cương...”
Cái lão nhân từng là người tôn quý nhất trên đời này, cuối cùng cũng không còn hô hấp, hắn bình yên nhắm mắt lại, lâm vào trạng thái an nghỉ.
Trong điện không có một bóng người nào, Thẩm Ngạo ngây ngốc đứng lên, nhìn xem người bạn thân trên giường, sắc mặt thương như tờ giấy trắng, nước mắt rốt cục cũng chớp động ở phía trong vành mắt hắn.
“Bệ hạ...”
Từ phía trong tẩm điện phát ra âm thanh, dưới đêm trăng, đám vương công đại thần hai mặt nhìn nhau, lập tức hiểu ra cái gì, chen chúc xông vào, tiếng buồn bã nổi lên bốn phía.
Đi vào trong nội cung, rất nhiều sự tình đều đã chuẩn bị kỹ càng, mọi người vội vàng đổi lại đồ tang, đeo nón hiếu lên, quỳ gối trước giường.
Lập tức, có một thái y lưng cõng cái hòm thuốc tiến đến, tách Thẩm Ngạo trước giường ra, cúi người xuống kiểm tra, thật lâu về sau, thái y mới thở sâu, sắc mặt trang nghiêm nói: “Bệ hạ đã băng hà thật rồi...”
Tiếng khóc càng ngày càng lớn, chim chóc trong lâm viên hành cung kinh hãi bay lên trời.
Triệu Tông đã thành người đầy nước mắt, đấm ngực dậm chân, mấy lần muốn xông đến trên giường, lại bị mấy nội thị giữ chặt, những người còn lại không phải tất cả đều chân tình thật ý, cũng đều khóc thảm thiết không ngừng.
Hoàn toàn khác biệt, lúc này Thẩm Ngạo lại vô cùng tỉnh táo, hắn liếc nhìn người trên giường, chậm rãi đứng lên, hành lễ một cái, trong tâm lặng lẽ nói: “Bệ hạ an tâm đi đi, tất cả hậu sự, cứ để thần lo liệu xử lý.”
Hắn xoay người đi ra ngoài, biến mất trong bóng đêm.
Bệ hạ băng hà, đám vương công đại thần cả Tuyền Châu trắng đêm chưa ngủ, Thẩm Ngạo một mình ngồi hai canh giờ trong thiên điện, mọi người nên khóc cũng đã khóc, dùng Triệu Tông cầm đầu, hơn mười người tìm đến chỗ Thẩm Ngạo, phân biệt ngồi xuống, trước mắt việc cấp bách, là tổ chức tang sự, ban bố di chiếu.
Đang ngồi, có người rõ ràng bi thống, cũng có người tâm hoài quỷ thai, nhưng mang loại tâm tư nào, cũng biết cả Đại Tống, từ ngày hôm nay sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Triệu Tông cực kỳ bi ai, cảm giác đau khổ còn chưa đi qua, cả người hốt hoảng, ngược lại, mấy người Tề vương cuối cùng phục hồi tinh thần lại, biết rõ còn có hậu sự phải lo liệu.
Tề vương nhấp một ngụm trà, hướng Thẩm Ngạo hỏi: “Thời điểm bệ hạ lâm chung, chỉ lưu điện hạ ở bên, không biết còn có di ngôn gì không?”
Trong suy nghĩ của mọi người, bệ hạ đã lưu Thẩm Ngạo lại, nhất định có chuyện quan trọng muốn dặn dò, cho nên, Tề vương vừa hỏi, đã có không ít người dựng lỗ tai lên.
Nhưng trong nội tâm Thẩm Ngạo lại kêu khổ, cũng không thể nói cho Tề vương, lúc bệ hạ lâm chung nói về ba chữ vạn thọ cương!
Thẩm Ngạo thoáng trầm mặc một tý, hít vào một hơi, nghiêm túc nói: “Lúc bệ hạ lâm chung đã nói: thái tử Triệu Hằng thiên tính nhân hậu hiếu thuận, thông minh tiêu sái. Nên vâng theo tổ tông dạy bảo, thuận theo nguyện vọng mọi người, lên đế vị. Lại để cho hắn đi quản chính, không cần phải phê bình hắn.
Tang lễ Trẫm tuần hoàn theo quy củ cũ, để đổi hoàng đế, 27 ngày sau liền cởi tang phục, tế bái ta thì dùng thức ăn, không cần phải cấm dân gian giải trí, cưới gả.
Những phương sĩ, đạo sĩ kia, phải điều tra rõ tội của bọn hắn, đều xử trí theo nếp cũ, sự tình cầu thần hoang đường làm khổ dân, đều phải ngừng làm. Dân chúng thiên hạ, có phú quý cũng có khốn đốn, phú quý phải tiết chế, khốn đốn phải trợ cấp, nếu xuất hiện tình hình tai nạn, triều đình phải theo kỳ hạn trấn phủ, không thể làm hỏng...”
Thẩm Ngạo thoáng cái đã nói ra một đống lời nói, kỳ thật ngay cả chính hắn cũng không biết mình đang nói cái gì, nói đến một nửa, bọn người Tề vương lại thấp giọng khóc ồ lên, ào ào nói: “Bệ hạ bệnh tận xương tủy, còn còn có thể nhớ thương dân chúng, thánh minh nhân đức để đời.”
Dứt lời, lại là cuồn cuộn khóc lớn, sự tình đến nước này, lo sự tình việc tang ma cũng không kịp nói chuyện, ngược lại, Ngô Văn trong góc kia không ngừng cho suy nghĩ Thẩm Ngạo.
Thẩm Ngạo liếc mắt nhìn hắn, biết rõ hắn có lời muốn nói, liền ra khỏi thiên điện, Ngô Văn cũng đi nhanh theo, Thẩm Ngạo kêu Dương Tiễn an bài một cái tiểu điện yên tĩnh, cùng Ngô Văn cùng nhau đi vào, Ngô Văn màu gấp khó dằn nổi nói: “Bệ hạ băng hà, xin điện hạ nén bi thương, phải chăng là nên bắt đầu mưu đồ hậu sự...”
Thẩm Ngạo thản nhiên hỏi: “Cái gì hậu sự?”
Ngô Văn nói: “Hạ quan lại có chủ ý...”
Hắn nhìn chằm chằm Thẩm Ngạo, nói từng chữ từng câu: “Nếu hiện tại truyền di chiếu ra, tuyên cáo bệ hạ băng hà, thái tử tại Biện Kinh phía xa, tất nhiên sớm kịp đăng cơ. Tới lúc đó, thái tử là con trời, điện hạ chỉ là thân vương, chỉ sợ thắng bại liền khó có thể đoán trước rồi, sao không bí mật không phát tang, một mặt thay đổi đại quân thiên hạ, phóng ra tứ phía, vây quanh Biện Kinh, bức bách thái tử...”
Thẩm Ngạo mặt xám như tro, không đợi Ngô Văn nói xong, quát lớn một tiếng: “Hồ đồ!”
Thẩm Ngạo hiển nhiên là cực kỳ tức giận, không nhịn được mà cầm lấy vài chén trà nhỏ trên bàn, ném xuống dưới chân Ngô Văn.
Ngô Văn lại càng hoảng sợ, hồn không phụ thể mà nói: “Hạ quan phạm vào tử tội.”
Thẩm Ngạo lạnh lùng mà nhìn Ngô Văn, nói: “Bệ hạ băng hà, bí mật không phát tang, thi cốt hắn làm sao bây giờ? Tang lễ tuyệt không thể phế, nhanh chóng đưa thi cốt bệ hạ đi Biện Kinh, hạ nhập đế lăng an táng, đây là thứ nhất.
Thứ hai, thay đổi Tây Hạ, Khiết Đan, quân đội thủy sư bức vua thoái vị, thiên hạ tất nhiên sẽ lâm vào chiến hỏa, ta và ngươi có thể yên sao? Chẳng lẽ là muốn noi theo loạn Bát vương sao? Sự tình không đến tình trạng cuối cùng, tuyệt đối không thể vọng động việc binh đao, nhất là vọng động quân đội Tây Hạ, Khiết Đan...”
Nếu tiếp qua ba đời, vậy thì càng thêm không đáng giá, làm một tiểu quận công, cũng còn phải xem hoàng gia có nguyện ý thưởng cái mặt mũi này hay không.
Gia đình lớn như vậy, người nhiều như vậy, nếu không thừa dịp hiện tại, đặt mua chút ít sản nghiệp, tương lai đám con nối dõi bọn họ sống thế nào đây? Cái này gọi là phòng ngừa chu đáo.
Phế truất hải chính, chính là điểm chí mạng của thương nhân, kỳ thật cũng là tại khoét thịt đám vương công bọn họ, những vương công này tin tức linh thông, cũng nghe nói một ít sự tình thái tử không chê bai hải chính.
Mặc kệ thái tử xuất phát từ loại mục đích nào, là để đả kích phụ chính vương, hay là thật sự cho rằng hải chính làm quốc gia đi sai đường, thái tử tỏ cái thái độ này, cũng làm cho đại đa số vương công phản cảm.
Cuộc sống mọi người đều không dễ dàng, trong nhà đều có nô bộc thành đàn phải nuôi, ngươi nói phế truất liền phế truất, thực sự coi mọi người là thịt trên thớt của ngươi sao?
Cho nên, những vương công này bái phỏng Thẩm Ngạo, ngoại trừ ôn chuyện, hơn nữa còn là kể lể, đơn giản là nói quầy hàng nhà mình lớn như thế nào như thế nào, ngày lễ ngày tết lui tới tặng lễ đưa tiền, đại tộc giàu sang quyền thế lại hay phải khoe khoang tiền của, trong nhà cười một cái cũng muốn tiền.
Nếu như cứ giống ngày hôm trước, thật sự là không có cách nào khác để sống qua, thật vất vả tại Tuyền Châu bên này làm chút sinh ý, mắt thấy bộ dáng sau khi thái tử lên ngôi muốn phế truất, còn để người sống hay sao?
Cuộc sống gian khổ, có hiểu hay không? Đi ngày khổ nhiều, có hiểu hay không?
Lời nói này thật sự là cực kỳ chân tình, ngay cả Thẩm Ngạo cũng không khỏi thổn thức, hận không thể gọi người cầm mười quan, tám quan ra cho, rồi đuổi ra ngoài cửa.
Thẩm Ngạo đương nhiên biết rõ, những người này có ý tứ là muốn để mình làm chim đầu đàn, đến tương lai, sau khi thái tử lên ngôi, làm người đứng ra bảo vệ, đi duy trì hải chính, bọn hắn đâu rồi, vẫn như cũ, là người đứng ngoài xem cuộc vui, hải chính duy trì được, bọn hắn kêu một tiếng tốt, nếu hải chính thất bại, bọn hắn cũng tuyệt không dám đứng ra phản đối.
“Một đám đầu cơ trục lợi, thằng khốn kiếp.” Trong nội tâm Thẩm Ngạo mắng to vài câu.
Bất quá, nói trở lại, ít nhất thì trong lòng những người này vẫn là hướng về Thẩm Ngạo hắn, có thể giải thích, tương lai, mặc kệ phát sinh chuyện gì, chỉ cần ích lợi của bọn hắn được cam đoan, bọn hắn đều không đến mức phản đối điên cuồng.
Đã là có người âm thầm ủng hộ, Thẩm Ngạo cớ sao mà không làm, khó được lúc gương mặt làm ra một bộ dạng rất hòa thuận, thân thiết hội đàm cùng bọn họ.
Đến trong đêm mùng chín tháng năm, Thẩm Ngạo và Ninh An nằm ngủ cùng giường, Thẩm Tuấn nhi kia đã bị vú em ôm đi rồi, hai người đều là lao lực tâm lực quá độ, đã ngủ rất say.
Bên ngoài đột nhiên phát ra tiếng bước chân nóng nảy, có hạ nhân nóng nảy gấp rút nói: “Vương gia... Vương gia...”
Thẩm Ngạo bừng tỉnh, liếc nhìn khuôn mặt gầy gò của Ninh An, vội lên tiếng, sau đó vội vàng đi giày, bắt đầu đứng dậy, quay người dịch áo lông mỏng vì Ninh An, thương tiếc nhìn nàng một cái, sau đó mới quay người đi ra ngoài.
Tối nay, ánh trăng vô cùng tốt, ánh mặt trăng nương theo gió đêm thổi phần phật trên mặt, mang đến một sự mát mẻ trong trẻo đến tận tim gan, đến gõ cửa chính là một người sai vặt, vừa thấy Thẩm Ngạo đi ra, liền hạ giọng nói: “Người hành cung đến, bệ hạ gấp gáp gọi điện hạ đi.”
Trong nội tâm Thẩm Ngạo lộp bộp thoáng một tý, trong lòng biết nên đã đến phút cuối cùng rồi, đầu óc ông ông công hưởng, thiếu chút nữa muốn bất tỉnh đi, cũng may, hắn là người trải qua sóng to gió lớn, định thần lại liền nói: “Nhanh, chuẩn bị ngựa “
Đến hành cung, rõ ràng ở đây đa có không ít người, Tấn vương, Tề vương, Triệu vương cầm đầu, phía dưới là một đám vương công cùng quan viên, đều là vẻ mặt cầu xin, vừa thấy Thẩm Ngạo tới, như thấy người tâm phúc, ào ào xúm lại, bảy mồm tám lưỡi mà nói: “Điện hạ nhanh chóng vào cung... Bệ hạ chỉ sợ không được...”
Thẩm Ngạo gật gật đầu, bước nhanh đi vào, một đường đi nhanh, nhìn không rõ con đường, vấp chỗ mô dưới chân, lảo đảo vài cái, suýt nữa thì ngã, thái giám thắp đèn lồng đuổi không kịp, sợ Thẩm Ngạo xảy ra điều gì ngoài ý muốn, không ngừng nói: “Điện hạ, chậm một chút... Chậm một chút...
Thẩm Ngạo không để ý tới, nhanh chóng đến tẩm điện, toàn thân đã tung tóe không ít bùn, Dương Tiễn trông coi ở bên ngoài tẩm điện, thấy là Thẩm Ngạo tới, liền nói: “Nhanh...”
Thẩm Ngạo không có công phu hàn huyên cùng Dương Tiễn, liên tục không ngừng vào tẩm điện, chỉ thấy trong điện này, đã có mấy hậu phi tới đây, đang lau lau dòng nước mắt trên mặt, đứng ở bên cạnh giường.
Trên giường, sắc mặt Triệu Cát rõ ràng không tệ, cũng không biết có phải nguyên nhân hồi quang phản chiếu hay không, vừa thấy Thẩm Ngạo đến, liền ngoắc ngoắc hắn nói: “Đến đây!”
Thẩm Ngạo lúc này không hề khóc, nên cười cũng đã cười, nên khóc cũng đã khóc, sự việc đến trước mặt, rõ ràng phát hiện mình một chút tâm tình biến hóa đều không có, có lẽ là căn bản không còn phân biệt ra được, chính mình nên bày cái dạng cảm xúc gì ra nữa.
Thẩm Ngạo bước nhanh đi qua, quỳ gối trước giường, nói: “Bệ hạ, vi thần đến chậm....”
“Không có chậm hay không” Triệu Cát có vẻ rất an tường, trong mắt ẩn ẩn như hàm chứa một nụ cười thỏa mãn, nói: “Vốn là muốn gọi Ninh An cùng đi, trẫm cũng muốn thấy hoàng ngoại tôn, nhưng đêm hôm khuya khoắt, có lẽ là không cần phải nhao nhao đến mẫu tử các nàng, trẫm tới ra sao, liền đi như thế đó, động nhiều người như vậy, tâm trẫm khó có thể bình an.”
“Vâng!” Đầu óc Thẩm Ngạo trống rỗng, thật sự không hiểu mình nên nói cái gì.
Triệu Cát như là thở phào nhẹ nhỏm, nói: “Vậy hãy để cho bọn Tấn vương vào đi thôi.”
Dương Tiễn bước nhanh đi ra ngoài, một lát sau, cả tẩm điện đều vương công đại thần quỳ đầy đất.
Tấn vương vô cùng thương tâm, khóc lớn nói: “Hoàng huynh... Hoàng đệ đến rồi...”
Hơi thở Triệu Cát mong manh, nói: “Tốt, ngươi đã đến rồi, vậy thì tốt, đến đây, đến trước giường, để cho trẫm gặp ngươi một lần cuối cùng.”
Hoàng đế này rõ ràng sợ nhất là chết, giờ này khắc này lại còn có thể xuất ra vẻ lạnh nhạt, bên trong khẩu khí không có có một tí sợ hãi nào.
Triệu Tông khóc sướt mướt, đưa thân thể đi qua, Triệu Cát nhìn hắn, khoác ở tay hắn, thở dài nói: “Ngươi quá hồ đồ rồi, phải thu liễm... Trẫm... Trẫm không bảo hộ ngươi được nữa...”
“Ta ta…..” Triệu Tông lại nói không được gì, oa oa khóc lớn.
Mấy thân vương theo thứ tự đi qua, Triệu Cát đều nói mấy lời cùng bọn họ, sau đó, ngữ khí mới trở nên nghiêm túc lên, nói: “Có thể viết di chiếu...”
Tất cả mọi người nặng nề chôn đầu xuống dưới, đã có thái giám lấy giấy bút ra, bắt đầu ghi chép.
Triệu Cát tựa hồ như sớm đã nghĩ sẵn trong đầu, chậm rì rì nói: “Cho tới bây giờ, đế vương trị thiên hạ, không thể không dùng kính thiên pháp tổ làm đầu. Kính thiên pháp tổ thật sự có thể trị thiên hạ, tĩnh dưỡng muôn dân trăm họ, lợi chung Tứ Hải, tâm thiên hạ đều hướng theo tâm, bảo vệ quốc gia không nguy, sẽ trị vì tốt mà không loạn, sớm đêm cần cù, không kịp ngủ, vì quốc gia phát triển, để cho muôn đời sau.
Nay trẫm đã đến năm mươi tuổi, tại vị hai mươi năm, cứ để thiên địa và dân chúng quốc gia lặng yên đánh giá, không phải trẫm có ý gì khác, nhưng thái tử Triệu Hằng, nhân phẩm cao quý, sau khi tiến vào ngồi chỗ của trẫm, nhất định có thể khắc thừa sự nghiệp thống nhất đất nước. Khâm mệnh để thái tử đăng cơ, tức lên đế vị, tức tuân thể chế, để tang ta trong vòng 27 ngày, bố cáo trong ngoài, để mọi nơi nghe thấy.”
Cái di chiếu này cũng không vượt quá ngoài ý muốn người khác, thái tử đăng cơ, kỳ thật từ ngày giám quốc đến nay đã thành kết cục đã định, mọi người cùng một chỗ nói: “Thần tuân chỉ.”
Triệu Cát hiển nhiên đã đã tiêu hao hết khí lực cuối cùng, thản nhiên nói: “Tất cả mọi người lui ra, chỉ để phụ chính vương Thẩm Ngạo ở bên trẫm.”
Mọi người đều lặng yên lui ra, ngay cả mấy hậu phi cũng đều bị đám nội thị nâng đỡ đi ra ngoài.
Thẩm Ngạo vẫn đang quỳ xuống trước giường, không nhúc nhích, từ đầu đến cuối, hắn chưa thể lấy lại tinh thần, biết rất rõ ràng, một ngày này, sớm muộn gì cũng sẽ tới, nhưng hết lần này tới lần khác, thật sự đến rồi, lại như Ngũ Lôi Oanh Đỉnh.
Nguyên lai tưởng rằng hắn có thể biểu hiện ra tiêu sái một ít, nhưng cái tiêu sái nhiệt tình ngày thường kia, một ít bóng dáng cũng không thấy, nếu không tiêu sái được, thì cứ cuồn cuộn khóc lớn, hết lần này tới lần khác, nước mắt kia luôn không thấy chảy ra.
Chỉ là một chủng loại khó có thể tin từ thân đến tâm, thẳng vào tim gan, phảng phất gắt gao ngăn chặn cổ họng Thẩm Ngạo, ngay cả nói chuyện cũng trở nên gian nan.
Trong mắt Triệu Cát hiện ra sợ hãi, trong đôi mắt đột nhiên lòe ra nước mắt, nói: “Kỳ thật trẫm cũng sợ chết...”
Những lời này cũng không quá kỳ lạ, Triệu Cát truy cầu trường sinh, bốn phía thẩm tra đuổi theo tiên dược, chính là vì trường sinh bất tử, nếu nói là hắn không sợ chết, đó mới là sự tình buồn cười nhất trên đời.
Sự tình thần kỳ nhất, hắn rõ ràng thẳng thắn nói ra, có lẽ là bởi vì này tẩm điện trung chỉ còn lại có Thẩm Ngạo, mà trong lòng Thẩm Ngạo hắn, phân lượng bạn thân càng nhiều hơn.
Thẩm Ngạo quỳ dỗi, duỗi dài thân thể, hai tay nắm ở tay Triệu Cát, chứng kiến này khuôn mặt già nua, bị bệnh tình tra tấn, về sau lại trở nên tang thương, vẫn trầm mặc như cũ.
Triệu Cát hít một hơi thật dài, nói: “Nhưng con người, cuối cùng vẫn phải chết, trẫm làm thiên tử cũng không thể ngoại lệ, vinh hoa phú quý trong thiên hạ, trẫm hưởng dụng vô cùng nhiều, đời này cũng không uổng phí!”
Thanh âm Triệu Cát càng ngày càng yếu ớt, nói: “Sự tình ngươi đáp ứng trẫm, nhất định phải nhớ rõ, trẫm trẫm….”
Hai con ngươi Triệu Cát đã bắt đầu tan rã.
Thẩm Ngạo không khỏi đứng lên, cúi thân qua, trong lòng biết, cái này đã là câu nói sau cùng của Triệu Cát rồi, nói: “Kính xin điện hạ chỉ rõ.”
Triệu Cát dùng hết một điểm khí lực cuối cùng, nói: “Vạn... Thọ... Cương...”
Cái lão nhân từng là người tôn quý nhất trên đời này, cuối cùng cũng không còn hô hấp, hắn bình yên nhắm mắt lại, lâm vào trạng thái an nghỉ.
Trong điện không có một bóng người nào, Thẩm Ngạo ngây ngốc đứng lên, nhìn xem người bạn thân trên giường, sắc mặt thương như tờ giấy trắng, nước mắt rốt cục cũng chớp động ở phía trong vành mắt hắn.
“Bệ hạ...”
Từ phía trong tẩm điện phát ra âm thanh, dưới đêm trăng, đám vương công đại thần hai mặt nhìn nhau, lập tức hiểu ra cái gì, chen chúc xông vào, tiếng buồn bã nổi lên bốn phía.
Đi vào trong nội cung, rất nhiều sự tình đều đã chuẩn bị kỹ càng, mọi người vội vàng đổi lại đồ tang, đeo nón hiếu lên, quỳ gối trước giường.
Lập tức, có một thái y lưng cõng cái hòm thuốc tiến đến, tách Thẩm Ngạo trước giường ra, cúi người xuống kiểm tra, thật lâu về sau, thái y mới thở sâu, sắc mặt trang nghiêm nói: “Bệ hạ đã băng hà thật rồi...”
Tiếng khóc càng ngày càng lớn, chim chóc trong lâm viên hành cung kinh hãi bay lên trời.
Triệu Tông đã thành người đầy nước mắt, đấm ngực dậm chân, mấy lần muốn xông đến trên giường, lại bị mấy nội thị giữ chặt, những người còn lại không phải tất cả đều chân tình thật ý, cũng đều khóc thảm thiết không ngừng.
Hoàn toàn khác biệt, lúc này Thẩm Ngạo lại vô cùng tỉnh táo, hắn liếc nhìn người trên giường, chậm rãi đứng lên, hành lễ một cái, trong tâm lặng lẽ nói: “Bệ hạ an tâm đi đi, tất cả hậu sự, cứ để thần lo liệu xử lý.”
Hắn xoay người đi ra ngoài, biến mất trong bóng đêm.
Bệ hạ băng hà, đám vương công đại thần cả Tuyền Châu trắng đêm chưa ngủ, Thẩm Ngạo một mình ngồi hai canh giờ trong thiên điện, mọi người nên khóc cũng đã khóc, dùng Triệu Tông cầm đầu, hơn mười người tìm đến chỗ Thẩm Ngạo, phân biệt ngồi xuống, trước mắt việc cấp bách, là tổ chức tang sự, ban bố di chiếu.
Đang ngồi, có người rõ ràng bi thống, cũng có người tâm hoài quỷ thai, nhưng mang loại tâm tư nào, cũng biết cả Đại Tống, từ ngày hôm nay sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Triệu Tông cực kỳ bi ai, cảm giác đau khổ còn chưa đi qua, cả người hốt hoảng, ngược lại, mấy người Tề vương cuối cùng phục hồi tinh thần lại, biết rõ còn có hậu sự phải lo liệu.
Tề vương nhấp một ngụm trà, hướng Thẩm Ngạo hỏi: “Thời điểm bệ hạ lâm chung, chỉ lưu điện hạ ở bên, không biết còn có di ngôn gì không?”
Trong suy nghĩ của mọi người, bệ hạ đã lưu Thẩm Ngạo lại, nhất định có chuyện quan trọng muốn dặn dò, cho nên, Tề vương vừa hỏi, đã có không ít người dựng lỗ tai lên.
Nhưng trong nội tâm Thẩm Ngạo lại kêu khổ, cũng không thể nói cho Tề vương, lúc bệ hạ lâm chung nói về ba chữ vạn thọ cương!
Thẩm Ngạo thoáng trầm mặc một tý, hít vào một hơi, nghiêm túc nói: “Lúc bệ hạ lâm chung đã nói: thái tử Triệu Hằng thiên tính nhân hậu hiếu thuận, thông minh tiêu sái. Nên vâng theo tổ tông dạy bảo, thuận theo nguyện vọng mọi người, lên đế vị. Lại để cho hắn đi quản chính, không cần phải phê bình hắn.
Tang lễ Trẫm tuần hoàn theo quy củ cũ, để đổi hoàng đế, 27 ngày sau liền cởi tang phục, tế bái ta thì dùng thức ăn, không cần phải cấm dân gian giải trí, cưới gả.
Những phương sĩ, đạo sĩ kia, phải điều tra rõ tội của bọn hắn, đều xử trí theo nếp cũ, sự tình cầu thần hoang đường làm khổ dân, đều phải ngừng làm. Dân chúng thiên hạ, có phú quý cũng có khốn đốn, phú quý phải tiết chế, khốn đốn phải trợ cấp, nếu xuất hiện tình hình tai nạn, triều đình phải theo kỳ hạn trấn phủ, không thể làm hỏng...”
Thẩm Ngạo thoáng cái đã nói ra một đống lời nói, kỳ thật ngay cả chính hắn cũng không biết mình đang nói cái gì, nói đến một nửa, bọn người Tề vương lại thấp giọng khóc ồ lên, ào ào nói: “Bệ hạ bệnh tận xương tủy, còn còn có thể nhớ thương dân chúng, thánh minh nhân đức để đời.”
Dứt lời, lại là cuồn cuộn khóc lớn, sự tình đến nước này, lo sự tình việc tang ma cũng không kịp nói chuyện, ngược lại, Ngô Văn trong góc kia không ngừng cho suy nghĩ Thẩm Ngạo.
Thẩm Ngạo liếc mắt nhìn hắn, biết rõ hắn có lời muốn nói, liền ra khỏi thiên điện, Ngô Văn cũng đi nhanh theo, Thẩm Ngạo kêu Dương Tiễn an bài một cái tiểu điện yên tĩnh, cùng Ngô Văn cùng nhau đi vào, Ngô Văn màu gấp khó dằn nổi nói: “Bệ hạ băng hà, xin điện hạ nén bi thương, phải chăng là nên bắt đầu mưu đồ hậu sự...”
Thẩm Ngạo thản nhiên hỏi: “Cái gì hậu sự?”
Ngô Văn nói: “Hạ quan lại có chủ ý...”
Hắn nhìn chằm chằm Thẩm Ngạo, nói từng chữ từng câu: “Nếu hiện tại truyền di chiếu ra, tuyên cáo bệ hạ băng hà, thái tử tại Biện Kinh phía xa, tất nhiên sớm kịp đăng cơ. Tới lúc đó, thái tử là con trời, điện hạ chỉ là thân vương, chỉ sợ thắng bại liền khó có thể đoán trước rồi, sao không bí mật không phát tang, một mặt thay đổi đại quân thiên hạ, phóng ra tứ phía, vây quanh Biện Kinh, bức bách thái tử...”
Thẩm Ngạo mặt xám như tro, không đợi Ngô Văn nói xong, quát lớn một tiếng: “Hồ đồ!”
Thẩm Ngạo hiển nhiên là cực kỳ tức giận, không nhịn được mà cầm lấy vài chén trà nhỏ trên bàn, ném xuống dưới chân Ngô Văn.
Ngô Văn lại càng hoảng sợ, hồn không phụ thể mà nói: “Hạ quan phạm vào tử tội.”
Thẩm Ngạo lạnh lùng mà nhìn Ngô Văn, nói: “Bệ hạ băng hà, bí mật không phát tang, thi cốt hắn làm sao bây giờ? Tang lễ tuyệt không thể phế, nhanh chóng đưa thi cốt bệ hạ đi Biện Kinh, hạ nhập đế lăng an táng, đây là thứ nhất.
Thứ hai, thay đổi Tây Hạ, Khiết Đan, quân đội thủy sư bức vua thoái vị, thiên hạ tất nhiên sẽ lâm vào chiến hỏa, ta và ngươi có thể yên sao? Chẳng lẽ là muốn noi theo loạn Bát vương sao? Sự tình không đến tình trạng cuối cùng, tuyệt đối không thể vọng động việc binh đao, nhất là vọng động quân đội Tây Hạ, Khiết Đan...”
Danh sách chương