"Y Y, bác đã trở về!" Thẩm Thanh ôm thân hình nhỏ bé của cháu gái vào trong lòng.

Đường Kiều nhẹ nhàng nâng đầu, có chút hoảng hốt.

Đường phu nhân đỏ mắt: "Mau vào, mau vào, đứng ở cửa làm gì a?"

Lúc này Đường Kiều mới phản ứng lại. Nàng mềm yếu gọi một tiếng: "Bác."

Thẩm Thanh gật đầu liên tục, không nén được kích động, lập tức quay người đóng cửa lại.

Tầm mắt của Đường Kiều luôn nhìn theo Thẩm Thanh, một chút cũng không rời.

Thẩm Thanh nhìn bộ dạng này của nàng, tươi cười: "Y Y không còn nhớ bác sao?"

Ông lại vuốt ve mặt mình, cười khổ nói: "Có phải bác rất già không?"

Cẩn thận tính lại, cũng gần ba năm bọn họ chưa gặp nhau.

Tiểu cô nương thật ra cũng không có gì thay đổi, nhưng ông lại càng già đi.

Đường Kiều vội vàng lắc đầu. Nàng nhìn chằm chằm Thẩm Thanh, vẫn chưa hoàn hồn lại.

Thẩm Thanh là một người vô cùng nghiêm túc, khuôn mặt kiên nghị, làn da ngăm đen, lại thêm vết sẹo lên mặt làm cho khuôn mặt có vẻ vô cùng nghiêm túc, hung ác.

Thẩm gia là gia đình kinh doanh thuyền biển. Lão gia và lão phu nhân Thẩm gia chỉ có một trai một gái là Thẩm Thanh và Thẩm Liên Y. Hai người qua đời sớm, Thẩm Thanh đối với người thân duy nhất này coi như vàng như ngọc. Năm đó, Thẩm Liên Y kết hôn với Đường Chí Dong, dưới sự kiên trì của Thẩm Thanh, đã đem một nửa Thẩm gia làm của hồi môn cho Thẩm Liên Y.

Mà nhiều năm như vậy Thẩm Thanh cũng không có lấy vợ. Hàng năm đi theo đoàn tàu chở hàng, kiếm không ít, cũng là vì tăng thêm đồ cưới cho Thẩm Liên Y.

Theo lý thuyết, Thẩm Thanh yêu thượng muội muội như vậy, tuyệt đối sẽ không để hai mẹ con họ chịu ủy khuất. Nhưng ai có thể nghĩ tới, Thẩm Thanh sẽ chết.

Đời trước, lúc này Thẩm Thanh đã rời bến theo tàu đi ba năm. Trên biển luôn thay đổi, không dễ liên lạc. Mỗi lần Thẩm Thanh rời bến, Đường phu nhân cũng không liên lạc được. Năm đó, sau ba năm Thẩm Thanh rời bến, bọn họ cuối cùng không đợi được Thẩm Thanh trở về, mà lại đợi được tin tức Thẩm Thanh gặp tai nạn trên biển mà qua đời.

Chính là vì Thẩm Thanh đã chết, chặt đứt cọng rơm cuối cùng của Đường phu nhân. Cũng làm cho Hồ Như Ngọc không còn lo lắng, càng thêm không kiêng nể gì.

Mà bây giờ, Thẩm Thanh trở lại trước thời gian, sớm hơn năm tháng.

Đường phu nhân nhìn con gái còn đang ngây người, giải thích nói: "Lần trước con bị bệnh, mẹ biết bản thân không thể bảo vệ tốt cho con. Nếu không phải vì mẹ yếu đuối, Y Y sẽ không phải làm những chuyện này. Cho nên đã gọi điện báo cho bác của con."

Đường phu nhân ôn hòa cười. Y Y không hiểu được, nhưng bà lại rất sợ. Con gái của bà mới mười lăm tuổi, còn nhỏ như vậy, lại phải tính toán vì bà. Mà bản thân bà lại không có tác dụng gì.

Nghĩ như thế, bà đúng là vô dụng.

Bà có thói quen dựa vào anh trai. Tuy rằng không có xác định, nhưng vẫn tìm cách gọi điện báo cho Thẩm Thanh biết.

Chắc là vì ánh mắt nghi hoặc của Đường Kiều quá rõ ràng, Đường phu nhân lại nói: "Kỳ thực mẹ cũng không xác định có thể liên lạc được hay không, chỉ là thử xem sao. Nhưng không nghĩ tới, bác con lại nhận được."

Nghe đến chuyện này, Đường Kiều nhớ đến. Đời trước, mẹ nàng nói bà không liên lạc được với bác. Đời này lúc nàng vừa trọng sinh, có hỏi qua một lần, mẹ nàng cũng nói bà không liên lạc được với bác.

Đường Kiều không thể ngờ được, chuyện nàng cho rằng không cách nào vãn hồi lại đã có thay đổi.

Đợi đến khi nàng phản ứng lại, trong lòng lập tức vui sướng nở hoa.

Bác còn sống! Thật tốt quá, bác còn sống!

Lúc này Đường Kiều đã thông suốt, nàng vui vẻ suýt chút nữa kêu lên.

Nàng bỗng nhiên chạy tới trong lòng Thẩm Thanh, nức nở nói: "Bác không có chuyện gì. Bác đã trở lại. Về sau không có người bắt nạt chúng ta nữa. Ô ô.. Bác.. Hồ Như Ngọc muốn chiếm đồ cưới của mẹ cháu. Cháu biết, cháu biết hết.."

Đường Kiều không phân biệt được nàng đang diễn kịch hay thật lòng nữa.

Nhưng nàng biết, bác không chết, tất cả sẽ không giống kiếp trước.

Nàng đáng thương gọi: "Bác.."

"Đường Kiều, con đi ra cho ta!" Đường Chí Dong đá văng cửa phòng bệnh, nổi giận đùng đùng: "Con nói hươu nói vượn gì với tổ mẫu của con, con.."

Lời còn lại giống như bị con mèo bị cắn mất đầu lưỡi!

Đường Chí Dong nhìn người đàn ông trước mặt, trong nháy mắt, cảm thấy bản thân hít thở không thông.

Hắn lắp bắp: "Anh anh anh.."

Thẩm Thanh thả Đường Kiều ra, khó chịu nhìn về phía Đường Chí Dong. Ông nhe răng cười, làn da ngăm đen đối lập với hàm răng trắng, làm người ta cảm thấy khó gần. Vết sẹo trên mặt lại càng thêm khủng bố.

Thẩm Thanh mở miệng: "Em rể!"

"Rầm!" Đường Chí Dong ngất đi.

Nhất thời, hiện trường loạn thành một đoàn.

Đường Kiều vẫn biết Đường Chí Dong rất sợ người anh vợ này. Nhưng sợ đến mức sẽ ngất xỉu thì đúng là Đường Kiều không kịp chuẩn bị.

Quả nhiên, người có một khuôn mặt hung dữ so với người chuyên làm chuyện xấu càng làm cho người ta e sợ.

Ngay cả Đường lão phu nhân đứng bên cạnh cũng không dám đánh rắm, còn phải mang theo khuôn mặt tươi cười nha!

Đường Kiều chậc lưỡi, cảm khái.

Đường lão phu nhân cười lấy lòng, oán trách nói: "Thanh nhi trở về khi nào vậy? Sao không báo trước cho chúng ta một tiếng. Nếu biết sớm, sẽ cử người đi đón con, cũng có thể sắp xếp mọi việc thỏa đáng, không cần con vội vã mệt mỏi như vậy."

Mặt Thẩm Thanh không cảm xúc, mắt híp lại: "Nếu như báo trước cho các người, chỉ sợ sẽ không biết được các người ở sau lưng ta đối xử với muội muội ta như thế nào."

Nụ cười của Đường lão phu nhân cứng đờ, lập tức nói: "Con nói cái gì vậy? Chúng ta là thông gia. Không nói người khác, ta đối với vợ của Chí Dong vô cùng tốt. Con cũng không thể đổ oan cho bà già này. Vừa rồi ta còn đi giáo huấn tiểu tiện nhân kia. Không biết mình là ai mà dám bừa bãi như vậy, đúng là coi trời bằng vung a?"

Thẩm Thanh hừ một tiếng, không nói gì.

Đường lão phu nhân thấy Thẩm Thanh nhìn chằm chằm Đường Chí Dong đang hôn mê trên giường, ho khan một tiếng, nói: "Lần này Thanh nhi trở về cứ đến ở nhà cũ của chúng ta đi. Bác Đường biết con trở về nhất định rất vui. Ông ấy luôn luôn yêu thương con nhất, luôn nói con là người giỏi giang nhất. Người bình thường không thể so sánh được."

Thẩm Thanh cười như không cười nhìn về phía Đường lão phu nhân, chậm rãi nói: "Không cần ở nhà cũ, lần này ta trở về.." Dừng một chút, ông mỉm cười: "Sẽ không đi nữa."

Đường lão phu nhân nghe vậy ngây ngẩn cả người, đứng ngây ra.

Đường Kiều lập tức giữ chặt ống tay áo của Thẩm Thanh, vui mừng nói: "Bác không đi nữa sao? Bác thật sự không đi nữa sao?"

Giống như lấy được món quà vô cùng quý giá, ánh mắt nàng sáng lấp lánh.

Thẩm Thanh không chú ý đến ánh mắt của người khác. Nhưng đối với thái độ vui mừng lấy lòng của Đường Kiều, ông xoa xoa đầu tiểu cô nương, nói: "Y Y muốn bác ở lại sao?"

Kỳ thực hàng năm ông rời bến, số lần gặp mặt Đường Kiều chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng là người một nhà, luôn có một cảm giác thân thiết khó nói thành lời.

Đường lão phu nhân lập tức trừng mắt nhìn về phía Đường Kiều, nháy nháy mắt. Biểu cảm kia giống như hận không thể trả lời thay Đường Kiều.

Đường Kiều nghi hoặc nhìn về phía lão phu nhân, hỏi: "Tổ mẫu, mắt người làm sao vậy? Khó chịu sao? Đúng lúc chúng ta đang ở bệnh viện, để bác sĩ kiểm tra cho người a."

Vẻ mặt Đường Kiều rất chân thành, quan tâm nghiêm túc nói: "Bệnh nhỏ nếu không chữa đúng lúc rất có thể biến thành bệnh nặng đó ạ."

Bệnh nặng cái mồm thối của ngươi!

Đường lão phu nhân thật sự hận không thể đánh chết Đường Kiều.

Nhưng giờ phút này còn phải giả vờ, bà ngoài cười nhưng trong không cười: "Không có chuyện gì. Buổi tối ngủ không ngon, mắt hơi khó chịu."

Đường Kiều thở ra một hơi, nói: "Thật sự làm cháu sợ muốn chết."

Nàng kéo tay Đường lão phu nhân dặn dò: "Tổ mẫu, người không thể chỉ lo cho đường ca, cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt a!"

Nói xong, nàng quay đầu nhìn Thẩm Thanh: "Bác thấy cháu nói đúng không?"

Thẩm Thanh a một tiếng, nói đúng.

Ông không nói nhiều, nhưng lại làm cho người cảm giác rất lợi hại.

"Y Y còn chưa trả lời bác, cháu có muốn bác ở lại không?"

Đường Kiều gật đầu như giã tỏi: "Muốn, đương nhiên muốn! Cháu không cần bác đi theo thuyền nữa, không an toàn!"

Đường Kiều nghĩ đến chuyện kiếp trước, nghiêm túc nói: "Thời thế bây giờ loạn như vậy, bác không cần rời khỏi cháu và mẫu thân."

Thẩm Thanh không biết cháu gái bị bao nhiêu khổ mới trở nên như vậy, sờ sờ đầu nàng nói: "Được, bác không đi. Bác sẽ ở lại bảo vệ hai người."

Đường Kiều cười ngọt ngào, vô cùng thỏa mãn, nàng lắc lắc ngón tay: "Bác không nên rời bến. Lúc trước cháu đi chùa có xin một quẻ cho người. Bồ tát nói, người xung khắc với nước. Nếu như hàng năm luôn ở trên biển sẽ đổ máu. Bây giờ bác quyết định ở lại đúng là hành động sáng suốt nhất."

Thẩm Thanh cũng không tin quỷ thần, nhưng Đường Kiều đã nói như vậy, ông cũng thuận theo tâm ý của nàng.

"Được, không đi!"

Tầm mắt của Thẩm Thanh dừng trên người Đường Chí Dong đang nằm im bất động, lập tức nhớ tới lão phu nhân: "Nếu em rể còn chưa tỉnh, ta cũng không ở lại lâu. Dù sao.." Ông lạnh mặt nói: "Muội muội ta còn chưa qua khỏi nguy hiểm đâu."

Đường lão phu nhân: "..."

Đường Kiều lập tức nói: "Tổ mẫu, một mình con không kham nổi, để con gọi Đường Hành đến giúp."

Không đợi lão phu nhân phản đối, nàng liền cùng Thẩm Thanh đi ra ngoài. Cũng không ở lại xem tình hình cha nàng thế nào.

Đừng tưởng rằng nàng không nhìn ra, Đường Chí Dong đã sớm tỉnh, chỉ là cố tình nằm ở đó giả chết thôi!

Đường Kiều bỗng nhiên cảm thấy cha nàng kỳ thật là người ích kỷ và ngây thơ.

Lúc trước còn diễu võ giương oai muốn đánh vợ. Bây giờ giống như thay đổi thành người khác, đúng là vô cùng buồn cười.

Đường Kiều đi theo sau lưng Thẩm Thanh, tâm tình rất tốt. Nàng níu chặt góc áo Thẩm Thanh, như là sợ ông đột nhiên biến mất.

Thẩm Thanh cảm giác được nàng không theo kịp, bước chậm lại.

"Y Y đừng trốn sau lưng ta, đi cùng ta đi."

Đường Kiều cười hì hì: "Như vậy rất thú vị."

"Xin nhường đường một chút."

Giọng nói nhẹ nhàng của y tá vang lên phía sau, Đường Kiều nhìn lại, ha ha, đúng là oan gia ngõ hẹp!

Đoan Mộc Cảnh Dục mặc quần áo bệnh nhân ngồi trên xe lăn, vẻ mặt "không còn muốn sống nữa".

Hắn lơ đãng ngẩng đầu, liền đối điện với tầm mắt của Đường Kiều, ánh mắt bốc hỏa.

"Nha đầu chết tiệt kia!"

Thẩm Thanh lập tức nhíu mày, quay đầu hỏi Đường Kiều: "Cháu quen hắn sao?"

Đoan Mộc Cảnh Dục kêu gào: "Nàng đánh ta!"

Vẻ mặt Đường Kiều không thể tin, nàng chỉ bản thân, giọng nói run run: "Ta đánh ngươi?"

Dở khóc dở cười, ánh mắt mê mang ngẩng đầu: "Ta ta ta.. Thân thể bé nhỏ của ta có thể đánh ngươi sao?"

Đoan Mộc Cảnh Dục: "Sao lại không phải ngươi, mặc quần áo nam, Chu gia."

Đường Kiều càng thêm mê mang: "Chu gia gì a?"

Đoan Mộc Cảnh Dục: "..."

Hắn cao thấp đánh giá Đường Kiều.

Nàng mặc một chiếc váy tay lỡ màu trắng ngà, tóc dài ngang vai, sắc mặt tái nhợt như tuyết, đôi môi như không có huyết sắc, ánh mắt như nai con hoảng sợ.

Ách!

Bề ngoài rất giống.

Nhưng nhìn kỹ, khí chất lại không giống a.

Nghĩ như vậy, lại cảm thấy bề ngoài cũng không giống nữa.

Chẳng lẽ nhận sai người?

"Cút ngay." Thẩm Thanh lạnh như băng mở miệng, hung tợn trừng mắt.

Đoan Mộc Cảnh Dục kêu gào: "Ngươi là ai chứ!"

Lại nghĩ đến bản thân ở Thượng Hải đúng là xui xẻo.

Nhìn người đàn ông trước mặt này không giống người tốt, ho khan một chút: "Ông.."

Thẩm Thanh không để ý tới hắn, nắm tay Đường Kiều, đi qua hắn xuống lầu.

Đoan Mộc Cảnh Dục nhìn thấy người đi rồi, mới tỉnh táo lại: "Nha đầu chết tiệt, có bản lĩnh thì đừng chạy! Ta sẽ không sợ ngươi!"

Y tá: "..."

Người này có phải bị đánh ngốc rồi không?

Đoan Mộc Cảnh Dục thấy không có ai đáp lại hắn, hỏi: "Ánh mắt của tiểu cô nương Thượng Hải các người không được tốt lắm a!"

Y tá nghĩ, ánh mắt tệ nhất chính là ngươi đấy!

Đường tiểu thư ôn nhu đáng yêu như vậy, ngươi còn nói nàng ấy đánh ngươi, ánh mắt ngươi có phải mù hay không a?

"Ngài còn phải kiểm tra một lần nữa, xin hãy phối hợp, nếu không ta sẽ không giúp đẩy ngài đi đâu." Một người đàn ông còn cần người đẩy xe hộ, haha!

Đoan Mộc Cảnh Dục: "Cô biết tiểu cô nương kia đúng không? Nàng là ai vậy? Bộ dạng rất xinh đẹp a. Cô giới thiệu cho ta được không? Cô nên biết ta có nhiều tiền, sẽ không để cô chịu thiệt."

Hắn suy nghĩ một chút lại nói: "Nàng đi theo người đàn ông mặt sẹo kia, cũng không có gì tốt đâu."

"Ta không quen. Đến rồi, ngài đi vào lấy nước tiểu đi!"

Đoan Mộc Cảnh Dục: "..."

* * *

Thẩm Thanh thận trọng dặn dò: "Về sau nếu gặp được mấy người biến thái như vậy, cháu tránh xa một chút. Tiểu cô nương đáng yêu như cháu dễ dàng bị người xấu dòm ngó."

Đường Kiều nhu thuận gật đầu.

Thẩm Thanh vừa lòng: "Thế là được rồi."

Hai người vừa vào phòng, Đường Kiều cười khanh khách tựa trên cửa nói: "Mẫu thân, chúng ta về rồi."

Đường phu nhân vội vàng hỏi: "Tổ mẫu có bắt nạt con không?"

Đường Kiều dương môi, mắt to ngập nước chuyển động: "Làm sao có thể! Con có bác anh minh thần võ bảo vệ nha."

Lần trước Thẩm Thanh gặp Đường Kiều là ba năm trước. Lúc ấy tiểu cô nương còn nhỏ tuổi, tựa hồ có chút sợ ông. Mà không phải bộ dáng đáng yêu tươi đẹp như hiện tại.

Thẩm Thanh nhìn muội muội, nghiêm cẩn: "Lần này ta trở về sẽ không đi nữa."

Ông nói: "Muội nên sớm nói cho ta biết chuyện của Hồ Như Ngọc."

Đường phu nhân nhẹ giọng: "Muội không muốn huynh vì muội mà trở mặt với Đường gia, muội.. Cuối cùng là muội gây phiền toái cho đại ca."

Thẩm Thanh không vui nói: "Người một nhà có gì mà phiền toái với không phiền toái. Muội không nói, Đường gia bọn họ mới nghĩ rằng ta không quan tâm muội. Ha ha!"

Đường Kiều ôm mặt nhìn bác của mình, cười tủm tỉm. Nàng cảm thấy nga, tiếng cười dễ nghe nhất trên đời chính là tiếng ha ha này nha!

Đường Kiều nâng váy xoay một vòng.

"Sao con lại hạnh phúc như vậy chứ? Bác đã trở về. Sẽ không có ai có thể bắt nạt chúng ta nữa!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện