Nhìn ánh mắt mong đợi của Cố Thiến Oánh, mắt to sáng lóng lánh, nhiễm một tầng sương mỏng. Tô Bắc không đành lòng nói dối. Nhưng nhìn bên cạnh thang máy, nhiều ánh mắt xem chừng. Cô chỉ có thể trái lương tâm, cười gượng gật đầu.
"Đúng vây, tới xem Annie!"
Cố Thiến Oánh nghe thấy khẳng định của Tô Bắc, tức khắc sinh ra một loại cảm giác thân thiết, thưởng thức lẫn nhau. Cô lôi kéo tay Tô Bắc, sôi nổi nói chuyện phiếm. Tô Bắc tuy rằng không thích cùng người lần đầu gặp mặt thân cận như thế, nhưng cô nhìn ra được Cố Thiến Oánh là nữ hài tử không có tâm cơ, vô cùng đơn thuần. Cô cũng không đành lòng cự tuyệt nhiệt tình của cô bé. Phỏng chừng là âm thanh cuả Cố Thiến Oánh quá lớn. Diệp Nhiễm đúng ở trước cửa thang máy nhíu nhíu mày, vẻ mặt không cao hứng nhìn qua. Một khắc kia khi vừa nhìn thấy Tô Bắc, máu trong người cô ta như đóng băng. Tuy rằng cách 5 năm, nhưng chỉ cần liếc mắt là cô ta có thể nhận ra Tô Bắc. Rốt cuộc, cô ta đối với Tô Bắc đã từng có hận ý quá sâu. Dù Tô Bắc hóa thành tro cô ta cũng nhận ra.
Cô ta hâm mộ Tô Bắc lớn lên xinh đẹp, lại có gia thế tốt. Năm đó cô ta nghĩ mọi cách quyến rũ Lý Vân Khải, muốn làm cho Tô Bắc đau khổ, rồi lại hãm hại khiến cô mất danh dự, chật vật rời khỏi thành phố Nam Hi.
Không nghĩ tới, cô sẽ còn trở về. Trong lúc nhất thời, trong lòng Diệp Nhiễm hiện lên vô số ý tưởng. Cuối cùng trên mặt cô ta xẹt qua tia cười trào phúng. Giống như một con khổng tước, từng bước một đi về phía Tô Bắc.
Tô Bắc bất đắc dĩ lắc đầu. Cô vốn dĩ không muốn cùng Diệp Nhiễm có quá nhiều dây dưa. Nhưng chuyện gì tới cũng sẽ tới, không tránh khỏi. Diệp Nhiễm rõ ràng đã nhận ra cô.
Tô Bắc lấy tĩnh chế động, lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, không nói một lời.
Cô đột nhiên muốn nhìn một chút, kế tiếp Diệp Nhiễm sẽ có hành động gì. Lấy hiểu biết của cô về Diệp Nhiễm, nếu cô ta đã nhận ra cô, tuyệt đối sẽ không tỏ ra đã phát hiện, một sự nhịn chín sự lành.
Quả nhiên, Diệp Nhiễm đi đến trước mặt Tô Bắc, cô khinh thường nâng đầu, phảng phất như đang nhìn con kiến.
"Ui cha, tưởng là ai, hóa ra là minh tinh trở về từ nước ngoài a, chẳng qua như thế nào không có nghe qua nghệ danh của cô nhỉ?"
"Có phải hay không là kiếm ăn qua ngày quá mệt mỏi, nghĩ tới nơi này tìm cơ hội a, ha ha ha.."
Diệp Nhiễm phát ra một trận trào phúng tiếng cười, khinh thường nhìn Tô Bắc, tiếp tục nói.
"Cô cho rằng mình là ai? Tiểu minh tinh giống như cô chỉ cần khua tay là có một đống, cô nghĩ Annie sẽ chọn cô sao? Nực cười!"
Tô Bắc an an tĩnh tĩnh nghe xong, từ đầu đến cuối, cô đều không có mở miệng. Nhưng Cố Thiến Oánh ngồi bên cạnh lại không nghe nổi nữa. Cô bé đột nhiên đứng lên, muốn vì Tô Bắc xuất đầu, lại bị Tô Bắc một phen giữ chặt.
Tô Bắc lắc đầu, ý cười đạm nhiên nhìn cô bé.
"Thiến Oánh, không cần!"
Cô cho Cố Thiến Oánh một ánh mắt an ủi, lúc này mới chậm rãi quay đầu.
Cô lạnh lùng nhìn Diệp Nhiễm, ánh mắt có một tia nói không nên lời thâm ý, xem Diệp Nhiễm có điểm không được tự nhiên.
"Là sao? Diệp đại minh tinh!"
Diệp Nhiễm cảm giác khí thế của mình nháy mắt liền giảm xuống tột độ. Cô ta không cam lòng, cương cổ, mặt đỏ lên. Ánh mắt nhìn về phía Tô Bắc càng thêm chán ghét.
Bằng cái gì! Năm năm trước, Tô Bắc liền nơi nơi áp chế nàng, hiện tại danh tiếng của cô ta cũng đã hơn xưa rất nhiều. Nhưng ở trước mặt Tô Bắc thế nhưng vẫn còn loại cảm giác kém một bậc.
Nàng tức giận mở miệng, giọng điệu càng thêm ác độc.
"Không phải sao? Tô Bắc, cô cho rằng Anni người ta, mặt hàng nào cũng đều thu nhận sao?"
Tô Bắc như suy tư gì đó nhìn Diệp Nhiễm, mở miệng nói:
Diệp Nhiễm có một cảm giác kỳ quái, giống như có chỗ nào đó không đúng. Nhưng cô ta cũng không có nghĩ ra là không đúng chỗ nào.
Đúng lúc này, cô ta còn chưa kịp mở miệng. Đột nhiên có một thanh âm lãnh ngạo vang lên.
Nghiêm Nghệ Đình chậm rãi đi tới.
Mày đẹp nhíu lại, không tán đồng nhìn Diệp Nhiễm.
"Diệp Nhiễm, cô đây là cái tố chất gì? Theo tôi được biết, Tô Bắc trong miệng cô hẳn là gương mặt mới của công ty, cô không coi ai ra gì như vậy, để cho người khác đánh giá công ty giải trí Thịnh Thế của chúng ta như thế nào?"
Đối với cô gái tự nhiên xuất hiện này, biểu tình của Tô Bắc khẽ nhúc nhích, có điểm khó hiểu. Cố Thiến Oánh bên tai cô thấp giọng nói:
"Cô ta là Nghiêm Nghệ Đình, nghệ sỹ hạng hai"
Diệp Nhiễm bị Nghiêm Nghệ Đình nói đỏ mặt tía tai. Đang lúc nàng muốn mở miệng mắng Nghiêm Nghệ Đình, bắt chó đi cày xen vào việc người khác. Di động của Tô Bắc, đột nhiên vang lên.
"Đúng vây, tới xem Annie!"
Cố Thiến Oánh nghe thấy khẳng định của Tô Bắc, tức khắc sinh ra một loại cảm giác thân thiết, thưởng thức lẫn nhau. Cô lôi kéo tay Tô Bắc, sôi nổi nói chuyện phiếm. Tô Bắc tuy rằng không thích cùng người lần đầu gặp mặt thân cận như thế, nhưng cô nhìn ra được Cố Thiến Oánh là nữ hài tử không có tâm cơ, vô cùng đơn thuần. Cô cũng không đành lòng cự tuyệt nhiệt tình của cô bé. Phỏng chừng là âm thanh cuả Cố Thiến Oánh quá lớn. Diệp Nhiễm đúng ở trước cửa thang máy nhíu nhíu mày, vẻ mặt không cao hứng nhìn qua. Một khắc kia khi vừa nhìn thấy Tô Bắc, máu trong người cô ta như đóng băng. Tuy rằng cách 5 năm, nhưng chỉ cần liếc mắt là cô ta có thể nhận ra Tô Bắc. Rốt cuộc, cô ta đối với Tô Bắc đã từng có hận ý quá sâu. Dù Tô Bắc hóa thành tro cô ta cũng nhận ra.
Cô ta hâm mộ Tô Bắc lớn lên xinh đẹp, lại có gia thế tốt. Năm đó cô ta nghĩ mọi cách quyến rũ Lý Vân Khải, muốn làm cho Tô Bắc đau khổ, rồi lại hãm hại khiến cô mất danh dự, chật vật rời khỏi thành phố Nam Hi.
Không nghĩ tới, cô sẽ còn trở về. Trong lúc nhất thời, trong lòng Diệp Nhiễm hiện lên vô số ý tưởng. Cuối cùng trên mặt cô ta xẹt qua tia cười trào phúng. Giống như một con khổng tước, từng bước một đi về phía Tô Bắc.
Tô Bắc bất đắc dĩ lắc đầu. Cô vốn dĩ không muốn cùng Diệp Nhiễm có quá nhiều dây dưa. Nhưng chuyện gì tới cũng sẽ tới, không tránh khỏi. Diệp Nhiễm rõ ràng đã nhận ra cô.
Tô Bắc lấy tĩnh chế động, lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, không nói một lời.
Cô đột nhiên muốn nhìn một chút, kế tiếp Diệp Nhiễm sẽ có hành động gì. Lấy hiểu biết của cô về Diệp Nhiễm, nếu cô ta đã nhận ra cô, tuyệt đối sẽ không tỏ ra đã phát hiện, một sự nhịn chín sự lành.
Quả nhiên, Diệp Nhiễm đi đến trước mặt Tô Bắc, cô khinh thường nâng đầu, phảng phất như đang nhìn con kiến.
"Ui cha, tưởng là ai, hóa ra là minh tinh trở về từ nước ngoài a, chẳng qua như thế nào không có nghe qua nghệ danh của cô nhỉ?"
"Có phải hay không là kiếm ăn qua ngày quá mệt mỏi, nghĩ tới nơi này tìm cơ hội a, ha ha ha.."
Diệp Nhiễm phát ra một trận trào phúng tiếng cười, khinh thường nhìn Tô Bắc, tiếp tục nói.
"Cô cho rằng mình là ai? Tiểu minh tinh giống như cô chỉ cần khua tay là có một đống, cô nghĩ Annie sẽ chọn cô sao? Nực cười!"
Tô Bắc an an tĩnh tĩnh nghe xong, từ đầu đến cuối, cô đều không có mở miệng. Nhưng Cố Thiến Oánh ngồi bên cạnh lại không nghe nổi nữa. Cô bé đột nhiên đứng lên, muốn vì Tô Bắc xuất đầu, lại bị Tô Bắc một phen giữ chặt.
Tô Bắc lắc đầu, ý cười đạm nhiên nhìn cô bé.
"Thiến Oánh, không cần!"
Cô cho Cố Thiến Oánh một ánh mắt an ủi, lúc này mới chậm rãi quay đầu.
Cô lạnh lùng nhìn Diệp Nhiễm, ánh mắt có một tia nói không nên lời thâm ý, xem Diệp Nhiễm có điểm không được tự nhiên.
"Là sao? Diệp đại minh tinh!"
Diệp Nhiễm cảm giác khí thế của mình nháy mắt liền giảm xuống tột độ. Cô ta không cam lòng, cương cổ, mặt đỏ lên. Ánh mắt nhìn về phía Tô Bắc càng thêm chán ghét.
Bằng cái gì! Năm năm trước, Tô Bắc liền nơi nơi áp chế nàng, hiện tại danh tiếng của cô ta cũng đã hơn xưa rất nhiều. Nhưng ở trước mặt Tô Bắc thế nhưng vẫn còn loại cảm giác kém một bậc.
Nàng tức giận mở miệng, giọng điệu càng thêm ác độc.
"Không phải sao? Tô Bắc, cô cho rằng Anni người ta, mặt hàng nào cũng đều thu nhận sao?"
Tô Bắc như suy tư gì đó nhìn Diệp Nhiễm, mở miệng nói:
Diệp Nhiễm có một cảm giác kỳ quái, giống như có chỗ nào đó không đúng. Nhưng cô ta cũng không có nghĩ ra là không đúng chỗ nào.
Đúng lúc này, cô ta còn chưa kịp mở miệng. Đột nhiên có một thanh âm lãnh ngạo vang lên.
Nghiêm Nghệ Đình chậm rãi đi tới.
Mày đẹp nhíu lại, không tán đồng nhìn Diệp Nhiễm.
"Diệp Nhiễm, cô đây là cái tố chất gì? Theo tôi được biết, Tô Bắc trong miệng cô hẳn là gương mặt mới của công ty, cô không coi ai ra gì như vậy, để cho người khác đánh giá công ty giải trí Thịnh Thế của chúng ta như thế nào?"
Đối với cô gái tự nhiên xuất hiện này, biểu tình của Tô Bắc khẽ nhúc nhích, có điểm khó hiểu. Cố Thiến Oánh bên tai cô thấp giọng nói:
"Cô ta là Nghiêm Nghệ Đình, nghệ sỹ hạng hai"
Diệp Nhiễm bị Nghiêm Nghệ Đình nói đỏ mặt tía tai. Đang lúc nàng muốn mở miệng mắng Nghiêm Nghệ Đình, bắt chó đi cày xen vào việc người khác. Di động của Tô Bắc, đột nhiên vang lên.
Danh sách chương