Điện thoại vang, Tiêu Nghị đi tiếp điện thoại, trong lúc nhất thời còn chưa phục hồi lại tinh thần.

“Kịch bản sao?” Tiêu Nghị còn vừa mới hưởng thụ khoái cảm, trong đầu hoàn toàn là ngốc nói, “A? Kịch bản nào, ác ác, cái kia a, không đúng, cái kia không phải còn chưa viết xong sao? Vâng vâng, đã gửi tới sao?”

Lô Chu “…”

Lô Chu tiếp nhận điện thoại, đuổi Tiêu Nghị lăn đi tắm rửa, hàn huyên một hồi, cuối cùng nói “Gửi tới đây đi, hợp với nội dung tư liệu, qua fax.”

Cuối tháng 9, trên bàn 6 cái kịch bản.

Hai phim truyền hình, 4 phim điện ảnh.

Tháng 4 xem qua vài phim có hai cái thất bại, một cái khác cũng khó nói, hiện tại lại thay đổi một đống.

“Phim truyền hình không suy xét đi?” Tiêu Nghị hỏi.

“Tiếp phim truyền hình nhanh có tiền.” Lô Chu nói “Bất quá quay không động, ai —— “

Tiêu Nghị lấy lại kịch bản phim truyền hình nói “Phim truyền hình lời thoại nhiều lắm, điện ảnh đi.”

Lô Chu gật gật đầu, vui vẻ tiếp nhận bốn kịch bản dư lại, hiện tại đã sắp tháng 10, Lô Chu năm nay ước chừng có 2/3 thời gian không tiếp phim, nếu không tiếp liền như năm trước cũng sẽ không tiếp, nhưng Tiêu Nghị vẫn cảm thấy ít nhất một năm phải có một tác phẩm, dạng gì cũng được.

Lô Chu thay đổi trở nên càng có vị nam nhân, có lẽ là bởi vì nói thương yêu cùng tính chất, ánh mắt, vẻ mặt, thậm chí làn da cùng ngũ quan của y hiện tại càng thành thục hơn trước kia, tuy rằng không phải là bộ dáng tiểu sinh xanh mướt nhưng lại lột xác thành loại hình Tiêu Nghị thích nhất.

Nếu như nói trước kia Lô Chu là một suất ca trẻ tuổi hoàn mỹ không thể soi mói, như vậy y hiện tại cơ hồ có thể đảm nhiệm rất nhiều hình ảnh thâm trầm, từng trải, Tiêu Nghị có dự cảm bộ phim kế tiếp phi thường quan trọng, nó quan hệ đến việc Lô Chu cuối cùng cũng chuyển hình, mà Lô Chu lại rất có lòng tin.

4 bộ điện ảnh này đều là nam chính cũng đều là phim tương tự nhau, đô thị ái tình, phim lịch sử, phim kháng chiến cùng với 1 phim hành động thám hiểm.

Quốc nội tựa hồ bắt đầu phát triển loại đề tài thám hiểm, từ trộm mộ, Tiêu Nghị nhìn một hồi, phát hiện đô thị ái tình kỳ thật chính là một kịch bản thay hình đổi dạng thay đổi tới lui, biên kịch cũng thay đổi, sửa đến khi hoàn toàn thay đổi lại như trước vẫn có cảm giác như bản cũ.

“Em muốn xem cái gì?” Lô Chu hỏi.

Tiêu Nghị kỳ thật rất muốn xem Lô Chu quay phim đồng chí nhưng phim đồng chí quốc nội cấm chiếu vả lại ít người xem, Tiêu Nghị lại không thể diễn nam chính, nhìn thấy Lô Chu ôm một nam nhân khác khẳng định muốn đi lên đánh người, vẫn là quên đi.

“Cũng có thể.” Tiêu Nghị nói “Phim thám hiểm nói không chừng sẽ thực xinh đẹp, nam chính thực man, hơn nữa là nói mộ Thành Cát Tư Hãn.”

Lô Chu tùy tay lật lật nói “Cũng chính là như vậy, chủ nghĩa anh hùng cá nhân, bộ phim Hollywood kia cho tân nhân đóng cũng không tồi nhưng không gian phát huy không lớn.”

“Ân.” Tiêu Nghị nghĩ nghĩ, quả thật lý giải nhân vật, khắc họa, phim thám hiểm không giống phim sinh hoạt có thể đào móc nhân tâm, trừ phi Lô Chu đi theo lộ tuyến võ tinh.

“Cái gì luôn luôn vang?” Tiêu Nghị nói.

“Điện thoại của em.” Lô Chu đáp.

Tiêu Nghị tìm điện thoại di động của mình, phát hiện đặt ở trên lầu, lên tiếp điện thoại đã ngừng, một dãy số xa lạ.

“Đừng động.” Lô Chu nói “Không bằng phim lịch sử đi, anh muốn thử xem đã lâu không diễn.”

“Em gọi điện thoại.” Tiêu Nghị nghĩ nghĩ vẫn nên gọi lại, bên kia là một thanh âm giống như đã từng quen biết.

“Tiêu tổng, chào ngài.” Người nọ nói “Tôi là Đặng Hiểu Xuyên, nhà sản xuất, lần trước chúng ta tại tiệc khánh công 《 Cuộc chiến ánh bình minh 》 có gặp nhau.”

“A!” Tiêu Nghị nói “Chào ngài, có chuyện gì không?”

“Chúng tôi nghe nói gần đây Lô Chu tính toán đóng phim, ngài còn nhớ rõ dự án kia lần trước tôi nói với ngài không?” Đặng Hiểu Xuyên nói “Đã có kịch bản, nếu Lô Chu có rảnh, muốn mời cậu ấy xem.”

“Được.” Tiêu Nghị nghĩ thầm khó khăn anh còn nhớ rõ chuyện này a, nói “Tôi gửi địa chỉ mail cho ngài.”

Tiêu Nghị cúp điện thoại, Lô Chu nói “Đừng vô nghĩa với ông ta, có thể đầu tư gì?”

Tiêu Nghị nói “Không nhất định, trước nhìn kỹ hẵng nói.”

Tiêu Nghị lấy kịch bản ra, lại gọi điện thoại cho Đặng Hiểu Xuyên hỏi “Dự án này khi nào bắt đầu vận tác?”

“Hiện tại phiền toái nhất chính là không có nam chính.” Đặng Hiểu Xuyên nói “Tôi thử liên hệ một chút với Lê Trường Chinh, bất quá cậu ấy nói có người khác thì đẩy, chúng tôi muốn mau chóng liên lạc đạo diễn, mấy ngày nữa sẽ có tin tức … Kịch bản này là một kịch bản viết vào 10 năm trước, vị lão biên kịch kia qua đời, hiện tại chúng tôi lại muốn tiến hành quay phim, một lần nữa thỉnh biên kịch hoàn thiện một chút…”

10 năm trước a! Tiêu Nghị nghĩ thầm cả biên kịch đều hẻo, cái này cũng quá ngưu đi, kịch bản viết 10năm trước hiện tại đều có thể quay? “Lê Trường Chinh đẩy diễn lại chạy đến tìm tôi a!” Lô Chu vừa nghe liền không vui lòng nói “Không tiếp!”

“10 năm trước ác.” Tiêu Nghị nói “Xem trước một chút đi.”

Lô Chu “10 năm rất giỏi a, anh còn tiếp nhận kịch bản viết 20 năm kìa, biên kịch đều về hưu con của ông ta còn sửa.”

Tiêu Nghị “…”

Tiêu Nghị lật vài tờ bỗng nhiên cảm thấy kịch bản này cũng quá căng.

“Anh tiếp tục.” Tiêu Nghị ôm kịch bản đến một bên miễn cho bị Lô Chu quấy nhiễu nói “Em xem trước một chút.”

Lô Chu: “…”

Lô Chu thật sự không có biện pháp với Tiêu Nghị, Tiêu Nghị lật kịch bản, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng, lại có tình lý bên trong, nhưng loại ngoạn ý này căn bản không có người sẽ quay! Ai quay nổi a!

Bộ phim điện ảnh này tên gọi 《 Tần Sơn 》căn cứ vào chuyện thật 60 năm trước cải biên lại, là một sự kiện phát sinh trên cao nguyên hoàng thổ (phía bắc Trung Quốc), phi thường bình thường, nhân vật chính là một người mù kéo đàn nhị ca hát, nuôi sống gia đình, tên gọi Vương Căn Bảo.

Vương Căn Bảo có một người vợ tên Viên Hoa, Viên Hoa sinh được nữ nhi gọi Tú Tú.

Công tác của Vương Căn Bảo mỗi ngày chính là mang đàn nhị đi ra ngoài ca hát, có đôi khi dựng lều trên sân khấu kịch đếm tiền, lời ít tiền, về nhà nuôi sống vợ con.

Nhà thì nghèo, nữ nhi thích ăn kẹo, Vương Căn Bảo mỗi lần đi ra ngoài đều sẽ đến cửa hàng tạp hóa mua chút kẹo cho nữ nhi, bởi vì hắn là người mù nên cũng thường thường gặp côn đồ. Một ngày Vương Căn Bảo ra ngoài kiếm tiền, gặp một người bán hàng rong.

Buổi tối, Lô Chu một bên nấu cơm, một bên nghe Tiêu Nghị thuật lại.

“Kỳ thật người bán kẹo kia là một người què.” Tiêu Nghị nói “Chính là chuyên môn lừa bán tiểu hài tử.”

“Ngô.” Lô Chu đang đối phó xương cá nói “Sau đó?”

“Sau đó nữ nhi của Căn Bảo theo ông ta đi ra cửa, bị bắt cóc.” Tiêu Nghị còn nói “Căn Bảo cầm gậy, đi ra ngoài tìm khắp nơi, tìm trong nhà mình đến vài thôn gần đây.”

“Không đúng a.” Lô Chu nói “Vợ anh ta không mù, làm chi không kêu vợ đi tìm.”

“Bởi vì tức phụ không có quần.” Tiêu Nghị nói “Nhà bọn họ rất nghèo, chỉ có một cái quần.”

Lô Chu “A, tiếp tục.”

Tiêu Nghị còn nói “Dù sao Căn Bảo tìm thật lâu, không tìm được, vợ anh ta bởi vì rất khổ sở trong lúc nhất thời luẩn quẩn trong lòng, vì thế liền thắt cổ.”

Lô Chu “…”

“Căn Bảo đi chôn vợ, mang theo đàn nhị, đi tìm từng nhà, sau đó từ trong nhà đi ra, bắt đầu tìm nữ nhi của mình, một khi tìm chính là 20 năm.”

“Anh ta đi tới rất nhiều thôn trang, mang theo ảnh chụp nữ nhi khi còn bé, đáng tiếc trên đường bị người chọc ghẹo, ảnh chụp bị ném. Hắn đi đến Thiểm Tây, sau đó vào Tần Lĩnh, cuối cùng tại Tần Lĩnh tìm được một thôn. Quá trình như thế nào rối rắm không nói, ở… Em nhìn đã, cảnh 45, tìm được một nữ hài tử hư hư thực thực giống nữ nhi của hắn.”

“Chính là đã qua 20 năm, nữ hài tử bị lừa gạt nhưng không nhớ rõ chuyện năm đó, cô ấy cũng sinh nữ nhi, chồng của cô ấy vẫn luôn đánh cô ấy, say rượu cái gì, Vương Căn Bảo muốn mang cô ấy cùng nữ nhi của cô ấy đi theo, anh ta cảm thấy đây là nữ nhi của hắn.”

Lô Chu nói “Người trong thôn mặc kệ.”

“Ân.” Tâm tình Tiêu Nghị có chút trầm trọng nói “Bởi vì Căn Bảo từ nhỏ đã mù, anh ta không biết nữ nhi của mình có bớt chỗ nào, cũng không biết nữ nhi lớn thành dạng gì chỉ có thể dùng tay sờ mặt.”

Lô Chu bỏ cá vào nồi hấp, bắt đầu bỏ tôm vào, chuẩn bị làm tôm lớn hầm mỡ.

“Người trong thôn đuổi theo.” Tiêu Nghị nói “Mang bọn họ về, lột sạch quần áo treo cùng một chỗ, Vương Căn Bảo giải thích, bọn họ không tin. Muốn giết người đàn bà hư hỏng.”

“Mẹ nó.” Lô Chu nói “Này ai viết ra, quá độc ác.”

“Có nguyên mẫu.” Tiêu Nghị nói.

Lô Chu “Để anh diễn Căn Bảo? Như thế nào diễn, hình thể của anh…”

“Hậu kỳ có thể hợp thành đi.” Tiêu Nghị nói “Giống 《 Captain America 》, lúc còn chưa có bị cải tạo thân thể cũng nho nhỏ gầy teo, toàn bộ dùng đặc hiệu làm nhưng nếu hoá trang tốt em cảm thấy cũng được a, bởi vì Căn Bảo chính là người mù cao đại, anh ta cũng rất lợi hại, khí lực lớn chỉ bởi vì là người mù thường xuyên bị khi dễ mà thôi.”

“Sau đó?” Lô Chu lại hỏi.

“Sau đó nữ nhi của anh ta chết.” Tiêu Nghị nói “Bị nhốt trong bao tải, đánh chết trước mặt anh ta, Căn Bảo chợt nghe nữ nhi trong bao tải kêu rên, cái gì cũng không thể làm.”

Lô Chu “…”

Tiêu Nghị còn nói “Buổi tối có một lão nhân, thấy Căn Bảo đáng thương, nói nghe thấy anh ta kéo ca biết anh ta không phải người xấu, thả anh ta, nói đi thôi, nhanh trốn. Căn Bảo liền thừa dịp dạ thâm nhân tĩnh, trộm súng, bắn chết con rể, mang theo cháu gái chạy. Chạy đến một nửa, cháu gái lại bị bắt, bị người của quốc dân đảng mang đi, Căn Bảo liền đi kéo đàn nhị cho tướng lĩnh quốc dân đảng, cầu hỗ trợ tìm tôn nữ của mình lại là gây sức ép, gây sức ép xong, cuối cùng cũng tìm được.”

“Vì thế cuộc sống quá hạnh phúc sao.” Lô Chu lại hỏi “Sau đó chính là giải phóng? Tân Trung Quốc, tất cả mọi người sống ngày lành ?”

“Không phải.” Tiêu Nghị nói “Sau đó Căn Bảo già, bệnh chết, cháu gái lập gia đình, sinh vài tiểu hài tử, một màn cuối cùng là một khúc đàn nhị, trong sân, Căn Bảo ngồi ở trên ghế ở sảnh chính, bọn con nít chạy tới chạy lui cười đùa, ánh mắt của Căn Bảo nhìn thấy, một bên kéo đàn nhị, một bên cười, màn ảnh hiện ra, trong sân nở đầy hoa rồi mất đi.”

“A.” Lô Chu xào tôm mới được nửa con, đứng nghe Tiêu Nghị nói nửa giờ.

“Có chút giống 《 Hoạt trứ 》.” Lô Chu nói.

“Ân.” Tiêu Nghị gật đầu nói “Viết rất tốt.”

Lô Chu đáp “Lão đầu tử cũng rất có mục đích, điện ảnh tên gì?”

Tiêu Nghị nói: “Gọi 《 Tần Sơn 》, em đoán ý là nói cao nguyên hoàng thổ, Thiểm Tây là Tần, cho nên là Tần Sơn đi.”

“Tình thương của cha như núi.” Lô Chu nói “Nam nhân như núi, nữ nhân như nước, anh đọc kịch bản, em đi xào tôm.”

Tiêu Nghị đứng lên đưa cho Lô Chu nói “Phòng bán vé có thể bạo không?”

Lô Chu nói “Nhìn đạo diễn, kịch bản tốt phải gặp đạo diễn tốt, nếu không sẽ gặp nạn, anh gọi điện thoại hỏi Đặng Hiểu Xuyên một chút. Loại phim điện ảnh này nếu như có thể được duyệt, phòng bán vé cũng không sao cả, nguyện ý tiếp cũng không thiếu tiền. Chỉ sợ lại bị cục điện ảnh cấm.”

Tiêu Nghị xào tôm, quay đầu lại hỏi “Cục điện ảnh rộng như vậy sao?”

Lô Chu nói “Quy định nhiều, không có biện pháp, cho nên đạo diễn quay phim không gây nhiều mâu thuẫn, toàn đẩy tiêu đề bức điện, cái này phải nhìn người, không nhất định , có câu chuyện tốt, đạo diễn tốt, có thể đánh động các lão đầu tử, cắt cắt chút cho em, cuối cùng liền cho em qua. Chỉ sợ quay thì dở mà lại tự cho là lão tử đệ nhất thiên hạ, em cũng biết, tuổi bình quân của họ đều hơn 60, người 60 tuổi nhìn tác phẩm có nhân vật chỉ ba mươi bốn mươi tuổi giống như xem tiểu hài tử chơi đùa, đạo diễn không có bản lãnh thật sự lừa gạt không được cục điện ảnh.”

Tiêu Nghị làm tốt cơm, lúc ăn cơm hai người đều không nói chuyện. Sau bữa cơm chiều, Lô Chu đi gọi điện thoại cho Đặng Hiểu Xuyên, bên kia cũng không tìm được đạo diễn tốt, nghĩ cũng biết, cầm kịch bản tốt, căn bản tìm không thấy đạo diễn, Lô Chu quả thực muốn bại bởi Đặng Hiểu Xuyên, thiếu chút nữa đã nghĩ rống ông ta kẻ bất lực, cuối cùng Tiêu Nghị thu thập vài số điện thoại, đưa cho Đặng Hiểu Xuyên, kêu ông ta đi tìm vài đạo diễn có quen biết với Lô Chu.

“Quên đi vẫn không cần tiếp.” Lô Chu nói, “Nhà sản xuất này thấy thế nào cũng không đáng tin.”

Tiêu Nghị nói “Anh muốn tiếp không?”

Lô Chu nói “Diễn một người mù, cái này anh nghiêm túc nghĩ nghĩ cũng không cách nào diễn. Lê Trường Chinh xem qua kịch bản cũng biết cho nên cậu ta mới đẩy.”

Tiêu Nghị “Anh có thể .”

Lô Chu “Không phải nói vấn đề, phản ứng thân thể của người mù, thần thái, không giống người thường, dựa vào diễn xuất không cách nào diễn xuất ra.”

Tiêu Nghị “Anh không biết là diễn người mù là khiêu chiến sao? Lê Trường Chinh đều không cách nào diễn, anh có thể diễn. Chính anh nói với em, không thử xem, chính là một con buồi.”

Lô Chu “Em còn dạy đời anh a!”

Tiêu Nghị cười nói “Anh lần đầu tiên kêu em sáng tác cũng nói như vậy a.”

Lô Chu lại không nói.

Một lát sau Lô Chu còn nói “Anh cùng nhân vật này hoàn toàn không có bất luận cái gì giống nhau, anh thể nghiệm không được tình cảm của anh ta, anh không mù, không biết kéo đàn nhị cũng không có nữ nhi, vô pháp cảm động.”

“Quách đạo có nói tới loại phương pháp thứ ba.” Tiêu Nghị nói “Tưởng tượng anh và nhân vật cùng xuất hiện, nhào nặn lại, tạo ra một linh hồn mới.”

Lô Chu nói “Anh sẽ không, phương pháp thứ ba anh cho tới bây giờ không lĩnh ngộ qua.”

“Ác.” Tiêu Nghị “Kia đẩy thì tốt.”

Tiêu Nghị muốn đi gọi điện thoại, Lô Chu lại nói “Từ từ, để anh nghĩ một chút.”

“Anh vẫn muốn diễn.” Tiêu Nghị nhạc đạo.

“Đoàn phim khẳng định sẽ thỉnh lão sư đàn nhị.” Tiêu Nghị lại an ủi.

Lô Chu “Hiện học không giống, mỗi ngày dạy anh 2 giờ, bảo đảm thoạt nhìn điều khiển không tồi là được.”

Tiêu Nghị vẻ mặt nghiêm túc, ngón tay chỉ vào chính mình, Lô Chu nhìn Tiêu Nghị.

Ước chừng một tháng, Đặng Hiểu Xuyên bên kia đều gặp vấn đề liên lạc đạo diễn, Lô Chu nói “Coi như hết, 10 năm cũng không xong, lần này cũng không có khả năng, em nghĩ nếu có thể thành, 10 năm trước đã quay còn chờ hiện tại?”

Tiêu Nghị không nói chuyện, xoát Weibo, đột nhiên quát to một tiếng “Oa a a a a ——! !”

Lô Chu “…”

Tiêu Nghị “《 Kỵ binh băng hà 》 cùng 《 Phong phiêu nhứ 》 đều được phát a a a a! ! ! !”

Tiêu Nghị nháy mắt giống như cuộn giấy ở trong gió tung bay, bay về phía trời xanh, tái không đấu vết.

Lô Chu nói “Kênh nào? Anh xem… Mẹ kiếp còn có thể tái sụp hố (lừa đảo) một chút không? ! Hai phim chiếu cùng một kênh vệ tinh, đều là Hoàng Kim Đương! Đây là võ đài để mình đấu với mình a!”

“Có thể phát là tốt.” Tiêu Nghị vội hỏi, hắn đã hoàn toàn không cầu gì khác nhưng là hai phim đồng thời phát muốn làm như thế nào? Vì thế Tiêu Nghị suy nghĩ biện pháp, phòng khách chiếu 《 Phong phiêu nhứ 》, mang Ipad Air đi ra ngoài, một TV LCD phát 《 Kỵ binh băng hà 》.

“Em ầm ĩ quá a!” Lô Chu cơ hồ không thể nhịn được nữa nói “Em không thể xem trên internet sao? !”

“Anh đừng ầm ĩ!” Tiêu Nghị phẫn nộ nói “Để em tập trung lực chú ý!”

Lô Chu xem hai video trên Hoàng Kim Đương, Tiêu Nghị cũng làm nhiều việc cùng lúc, trong đầu đều hỗn loạn, hơn nữa hai bên Lô Chu đều rống giận, nháy mắt liền có vẻ một bộ kết quả oanh liệt ngựa giữa gió trên sông Hoàng Hà, làm cho Lô Chu cũng đầu cháng váng não trướng, cuối cùng đành phải tạm thời tắt đi một cái, trước xem 《 Phong phiêu nhứ 》, Tiêu Nghị lại nhịn không được xem 《 Kỵ binh băng hà 》, cuối cùng Lô Chu rốt cục không thể nhịn được nữa, đem điều khiển từ xa lấy đi.

“Trước xem phim dân quốc đi.” Lô Chu nói.

Tiêu Nghị hoàn toàn không muốn nhìn Hồ Dương, mị lực của Lô Chu quá lớn, hắn vừa nhìn thấy Hồ Dương đã muốn đổi kênh, nhân vật kia của Lô Chu quả thực… Chính là tình nhân trong mộng của mọi người a! Vừa ôn nhu lại ẩn nhẫn, còn một thân quân phục, nghiêm cẩn tự hạn chế vả lại tràn ngập tâm cơ cùng tính kế, diễn thật sự tốt quá.

“Nam thần của em a nha nha nha…” Tiêu Nghị nói.

“Ngay bên cạnh em.” Lô Chu mặt không đổi sắc ăn đồ ăn vặt.

Tiêu Nghị quay đầu nhìn, có loại ánh mắt khinh bỉ “Anh là ai”, Lô Chu đem đồ ăn vặt hướng trên đầu của hắn đập, giận dữ hét “Anh xem như hiểu được! Kỳ thật người em yêu chính là người trên TV! Căn bản không phải anh a!”

“Không không không.” Tiêu Nghị vội trấn an “Đó là nam thần của em, anh là người yêu của em, ai, Lô Chu có cái gì không suất bằng anh, em nói thật.”

Lô Chu ăn dấm của mình nửa ngày, quay đầu mới phát hiện tựa hồ có chút không đúng, Tiêu Nghị đơn giản để y ôm, Lô Chu tựa như vẻ mặt không cao hứng ăn khoai tây, mỗi ngày oa bồi Tiêu Nghị xem mình diễn.

Xem xong 《 Phong phiêu nhứ 》, Tiêu Nghị lại vội vàng xem 《 Kỵ binh băng hà 》, tỉ lệ xem《 Kỵ binh băng hà 》 kính bạo, Ninh Á Tình cũng diễn tốt còn có Ô Hằng Cổ hiện tại cũng đang lúc hồng.

Ninh Á Tình trong dịp lễ tình nhân cùng Trịnh Tiểu Thông náo loạn scandal, nháy mắt một □ giới bạo hồng, lúc 《 Kỵ binh băng hà 》 quay, Lô Chu là đại già, hiện tại ngược lại biến thành Ninh Á Tình cùng Ô Hằng Cổ đỏ hơn. Quả nhiên phong thuỷ thay phiên chuyển.

Nhưng được Ninh Á Tình cùng Ô Hằng Cổ phụ trợ Lô Chu có vẻ càng được yêu thích, cái loại ánh mắt vương giả cùng khí tràng này, mỗi ngày trên mạng đều nói về Lô Chu, đoàn phim 《 Kỵ binh băng hà 》cũng thuận tiện phủng Lô Chu một phen, toàn bộ đoàn phim đều vô cùng cao hứng, nhà sản xuất còn hẹn mọi người có rảnh gặp nhau, lần sau công ty có tiền, thỉnh đi Sri Lanka uống trà.

Tỉ lệ xem《 Kỵ binh băng hà 》 vượt qua 2%, Lô Chu lần thứ hai đỏ.

Tiêu Nghị trăm triệu lần không nghĩ tới Lô Chu cư nhiên dựa vào hai bộ phim truyền hình hiện tại mới phát khắc phục khó khăn, Skype, Weibo tất cả đều nói tới y, càng thần kỳ chính là này vẫn đều không phải thuỷ quân!

Lô Chu lại nửa điểm hứng thú cũng không có, bởi vì y vô pháp tái diễn phim truyền hình, tỉ lệ xem với y mà nói đã không mặn mà gì, trải qua lần trước yên lặng, y đã bắt đầu dần dần không nhìn đánh giá của ngoại giới.

“Cái chỗ này không diễn tốt.” Lô Chu nói.

“Ân có một chút.” Tiêu Nghị nói “Em còn nhớ rõ ngày đó anh cảm mạo hắt xì, nước mũi dính lên mặt A Tình tỷ.”

“Còn không phải em làm hại!” Lô Chu cả giận nói.

Tiêu Nghị nghĩ thầm lại là em… Được rồi, tùy anh.

“Vẫn phải tiếp tục cố gắng.” Lô Chu nói “Hồng một đoạn thời gian thôi, không vượt qua ba tháng, phải cho ra tác phẩm tốt mới được.”

Tiêu Nghị gật gật đầu, biết trước kia Lô Chu duy trì liên tục trạng thái đỏ thẫm, ba phần dựa vào tác phẩm, 7 phần dựa vào Đỗ Mai khổ tâm kinh doanh, tuyên truyền, sao tác duy trì đề tài, giới giải trí cứ như vậy, không có cách nào. Tỉ lệ xem 《 Kỵ binh băng hà 》cao, tựa hồ càng kiên định tin tưởng vào việc Lô Chu chuyển hình, bởi vì y phải kế hoạch chính mình, vả lại kinh doanh chính mình, không thể tái dựa vào diện mạo cùng sao tác đến kiếm cơm ăn.

“Đặng Hiểu Xuyên còn chưa có tin tức?” Lô Chu nói “Thật là một kẻ bất lực, giống em kẻ bất lực.”

Tiêu Nghị nói “Em phát hiện anh đều rất thích chiếu cố kẻ bất lực.”

Khóe miệng Lô Chu run rẩy nói “Nếu là người khác, đều là nhà sản xuất giám chế đầu tư thúc minh tinh, cầu ông nội xin bà nội chờ mình hạ quyết định, đến chúng ta bên này còn phải thúc nhà sản xuất, giống như minh tinh tôm tép. Em hỏi ông ta một chút đi, có phải muốn tiềm anh rồi mới cho khởi động máy không a.”

Tiêu Nghị “…”

Tiêu Nghị phát hiện Lô Chu tuy rằng tính tình thối muốn chết, nhưng y tựa hồ có kiên nhẫn thần kỳ với bất kỳ kẻ bất lực nào.

Mà căn cứ vào điều Lô Chu dạy hắn, cùng với hiểu biết của bản thân hắn, loại phim điện ảnh này bình thường đều phài tìm đạo diễn tốt mới tính tiếp, cho tới bây giờ không xuất hiện qua nam chính, cái khác cũng đều không có.

Muốn diễn tốt, cần đại đạo diễn có lý giải độc đáo, này xem như phim cùng một lọai hình, Tiêu Nghị không rõ ràng lắm mà ngay cả Lô Chu cũng không cách nào định vị.

Lô Chu giới thiệu cho Đặng Hiểu Xuyên vài đạo diễn, Đặng Hiểu Xuyên một người cũng không nói, tái hướng lên trên, nói đạo diễn tầm thường, dựa vào nhân mạch của Lô Chu lại không được, vì thế bộ phim này chỉ có thể nửa chết nửa sống ném đi, Lô Chu cũng có nhiều ý tưởng.

“Chiếu kết quả cuối cùng.” Lô Chu nói “Hoặc là không quay hoặc là tìm đạo diễn mới đến quay, mẹ nó rõ ràng chúng ta làm nhà sản xuất còn được.”

Tiêu Nghị “…”

“Không không không, không được…” Tiêu Nghị kêu thảm thiết “Em một tân nhân mới vừa vào ba năm, cái gì cũng sẽ không, làm như thế nào làm nhà sản xuất a!”

“Kết hợp nhà sản xuất, phòng làm việc Lô Chu.” Lô Chu nói “Thế nào?”

Cái này làm Tiêu Nghị có chút động tâm, nhưng nghĩ nghĩ khác nghề như cách núi (không trong nghề không biết tình hình nghề đó), vẫn quên đi, Lô Chu muốn tham dự, tên của Đặng Hiểu Xuyên khẳng định sẽ bị bỏ quên, hơn nữa Lô Chu có làm tác dụng cũng không lớn, dù sao y trong vòng luẩn quẩn điện ảnh cũng không được thảo luận.

Lô Chu lại gọi điện thoại cho Trịnh Tiểu Thông, kêu các bằng hữu hỗ trợ lưu ý một chút, Tiêu Nghị nhìn lại kịch bản, một tuần sau, một nam sinh tuổi còn trẻ gọi điện thoại, Lô Chu đang chạy bộ, Tiêu Nghị thở hồng hộc đi lên.

“Xin… Xin chào, vù vù…” Tiêu Nghị nói.

Thanh âm kia rất êm tai mang theo từ tính, Tiêu Nghị vừa nghe nhất thời xương cốt đều mềm, cảm giác người này chính là gọi điện thoại đến tán tỉnh.

“A… A… Anh ấy… Ở phía dưới.”

“Anh ấy ở dưới?” Nam sinh kia có chút ngoài ý muốn cười nói “Tôi vẫn luôn cho rằng anh ấy ở trên, các cậu đang chơi game sao?”

Tiêu Nghị “…”

“Anh ấy đang tập thể hình!” Tiêu Nghị dùng khí lực toàn thân hô lớn, tiện đà kiệt sức ngã lên trên ghế sa lông.

“Loại hình tập thể dục này rất hiếm thấy.” Nam sinh nói “Có thể lý giải nhưng phía dưới cái kia không phải bình thường đều không cần động sao?”

“Anh ấy ở trong phòng tập thể thao… Trong…” Tiêu Nghị ghé vào phía trên ghế sa lon, hắn bắt đầu cảm thấy người này phải là cao thủ phun tào.

“Ác ác!” Người nọ nói “Tôi là Địch Nhạc, cậu là Tiêu thỏ tư cơ sao?”

“Địch Áp.” Tiêu Nghị nói “Tôi có nghe qua thanh âm của anh, chính là không nhớ ra được.”

Địch Nhạc nói “Cậu giúp tôi nói cho anh ấy biết một tiếng, tôi giúp anh ấy hỏi thăm, có một đạo diễn tỏ vẻ có hứng thú, hiện tại nhà đầu tư có ai?”

“Một phân tiền cũng không.” Tiêu Nghị tiếc nuối nói “Hiện tại chỉ có Lô Chu.”

“Câu chuyện rất tốt.” Địch Nhạc nói “Tôi biết Tần lão, người viết chính là câu chuyện của ông nội ông ta. Trước kia quay phim phóng sự có nghe ông ta nói qua, phim này không ai sẽ không quay, một khi có người quay tất cả mọi người đều muốn tham một cước, Phát Tài ca nếu tiếp sẽ giống quả cầu tuyết, đầu tư càng lăn càng nhiều, đừng lo lắng, có thể thành công.”

“Vâng.” Tiêu Nghị nói “Thừa nhĩ quý ngôn…”

Tiêu Nghị nhớ điện thoại của đạo diễn, đưa cho Đặng Hiểu Xuyên, kêu ông ta liên hệ, đó là một đạo diễn họ Sài, quay không ít phim điện ảnh hay nhưng hiện tại phim thương nghiệp nắm quyền, phim của Sài đạo không được trầm trồ khen ngợi, càng phiền toái chính là cho dù trầm trồ khen ngợi cũng là một đám người làm công tác văn hoá trầm trồ khen ngợi, lấy không được giải thường nước ngoài.

“Đạo diễn cũng quá khí.” Lô Chu nói “Diễn viên chính cũng quá khí, đạo diễn cũng quá khí, biên kịch còn chết, đây là dự án gì a, mẹ bà.”

Tiêu Nghị “…”

“Chính là lúc ban đầu người viết qua đời mà thôi!” Tiêu Nghị nói “Hiện tại biên kịch còn sống anh không cần nguyền rủa người ta…”

Ba ngày sau, Đặng Hiểu Xuyên bên kia đã giải quyết cùng đạo diễn câu thông thông tri Lô Chu đi họp.

Tiêu Nghị cho rằng đạo diễn quay phim điện ảnh này đều sẽ một thân lộn xộn, mang kính râm, có râu quai nón, mở màn khiến cho người tắt đèn, dùng danh từ chuyên nghiệp không thể tưởng tượng, không nghĩ tới Sài đạo cư nhiên mập mạp, rất vui vẻ a a, thần tình phúc khí, bụng bia, mặc áo trắng, còn đeo cà vạt, thu thập đến vừa sạch sẽ lại tinh thần. Xem ra khí chất đạo diễn cùng cuộn phim không có quan hệ lắm, chắc có quan hệ với vợ ông ấy.

“Ai nha Lô đại tài tử.” Sài đạo tiếu a a nói “Bình sinh nguyện vọng duy nhất chính là cùng cậu hợp tác, Quách đạo đều khen cậu.”

Lô Chu vội cười nói “Không dám không dám, có thể cùng Sài đạo hợp tác là vinh hạnh suốt đời, tôi nói nghiêm túc, muốn học tập.”

Nhà sản xuất Đặng Hiểu Xuyên, Sài đạo, Lô Chu, Tiêu Nghị, cùng với nhân viên chủ yếu của Sài đạo, mọi người ghé vào cùng tán gẫu kịch bản, biên kịch cũng là một nam nhân ba mươi mấy tuổi, Sài đạo không chút hoang mang, uống trà ăn điểm tâm, còn kêu trợ lý đi mua chút đậu Hà Lan vàng, mọi người chậm rì rì ngồi, khai tiệc trà tán gẫu kịch bản.

“Kịch bản vẫn có rất nhiều chỗ không hay.” Sài đạo nghĩ nghĩ nói “Như vậy, các đồng chí hôm nay đều nói ý kiến của mình, nói thoải mái, chúng ta đem phần diễn quy định sẵn một chút, cho Tiểu Đặng đi kéo nhà đầu tư.”

Tiêu Nghị nghĩ thầm đoàn phim điện ảnh thật sự là thiên kì bách quái (vô cùng kì quặc), vô kì bất hữu (không thiếu cái lạ), Lô Chu lại nói “Tôi không phải chủ chế, cũng không muốn nói nhiều…”

“Tại sao có thể nói không phải chủ chế?” Sài đạo nói “Cậu là linh hồn nhân vật trung tâm phim điện ảnh này, suy nghĩ của cậu quan trọng nhất.”

Lô Chu đành phải nói “Tôi sợ tôi diễn không tốt nhân vật kia.”

Tất cả mọi người nở nụ cười, biên kịch nói “Lô lão sư, ngài mà diễn không tốt nhân vật kia, tôi cảm thấy thật sự tìm không thấy người đến diễn.”

Lô Chu nói “Tìm vẫn là tìm được, chỉ là thù lao cao.”

Lô Chu nói ngược lại thành thật, hiện tại quốc nội ảnh đế năm sáu chục tuổi đóng phim, muốn dốc lòng suy tư, tiếp bộ phim như vậy là có thể.

Sài đạo nói “Sao không đi học, tất cả mọi người như vậy rồi, nhưng Lô Chu, cậu vào tổ của tôi phải nghe lời của tôi, tôi không bảo chứng phim này có thể ăn khách không nhưng thông qua chúng ta làm việc trong khoảng thời gian này, tôi tin tưởng cậu có thể ma luyện linh hồn của chính mình, nâng tố chất chuyên nghiệp của mình lên một cấp bậc.”

Lô Chu gật gật đầu, mắt nhìn Tiêu Nghị, Tiêu Nghị cười nói “Sài đạo rất thần.”

Sài đạo cười nói “Tôi có sao nói vậy, Lô Chu diễn có chút mạnh mẽ, yêu cầu chuyên tâm xuống, hảo hảo lý giải nhân vật.”

Lô Chu đối với người lợi hại hơn y, hoặc là người có tài hoa vẫn thực khiêm tốn, y nói một chút lý giải với người này, cuối cùng tổng kết “Bi thương nhưng Vương Căn Bảo cũng thực cứng cỏi, giống như núi, tình thương của cha đồ sộ sừng sững.”

“Sử dụng phương pháp của anh ta tiến vào trong vận mệnh bùn lầy.” Sài đạo nói “Là một bi kịch tính hoàn cảnh, bi kịch tính thời đại, nhưng anh ta vẫn như trước đấu tranh.”

“Tôi cung cấp cho cậu một biện pháp.” Sài đạo nói “Khi về nhà, mỗi ngày bịt kín mắt lại, làm một người mù, đi lĩnh hội thế giới người mù.”

Lô Chu “…”

Cùng ngày, trong nhà.

Lô Chu che mắt, cầm gậy, ở nhà điểm đến điểm đi, Tiêu Nghị nói “Muốn lấy cái gì? Em lấy?”

Lô Chu khoát tay, đụng đến phòng bếp, rót nước, đổ đầy bàn.

Tiêu Nghị cảm thấy thật sự quá tốt, Lô Chu lại sờ soạng, bưng ly nước, ngồi trở lại trên ghế sa lông, một lát sau đi sờ Ipad, tiện đà ý thức được không cách nào xoát taobao đành phải ngồi như vậy.

Tiêu Nghị một bên thái đồ ăn một bên nói “Anh trước kia có diễn người mù chưa?”

“Đại học có diễn qua.” Lô Chu nói.

“Một người mù anh tuấn.” Tiêu Nghị nói “Che mắt càng suất hơn trước kia làm gì?”

Lô Chu che miếng vải đen, nghe nói như thế nở nụ cười, một suất ca mù mắt mỉm cười, nhất thời làm Tiêu Nghị cảm thấy hoa đào bay trong phòng bếp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện