Ngày hôm sau, giờ Dần, Ân Đại đương gia đã chờ ở Phúc Lộc vương phủ. Thẩm Tiểu Vương gia còn đang rửa mặt chải đầu, tiên sinh Hà Giản trong Vương phủ đứng tiếp đón trong sảnh. Ân Trục Ly từ nhỏ đã quen biết Thẩm Đình Giao, cũng biết Hà Giản, hai người uống trà nói vài chuyện nhàn nhã.
“Xưa nay Thái phi rất nghiêm khắc với Cửu Vương gia, lần này tiến cung, sợ là Thái phi sẽ không vui, Ân đại đương gia cũng đừng quá để ý.” Hà Giản biết tương lai nàng sẽ là chủ mẫu trong Vương phủ, giọng nói không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, vô cùng khéo léo.
Ân Trục Ly thổi thổi chén trà Diệp Phù Ngạnh dâng lên, hớp nhẹ một hớp, nghe vậy thì mỉm cười “Chỉ sợ không phải là nghiêm khắc, mà là…” Nàng đặt chén, hơi hơi nhíu mày “Căm hận?”
Nét cười trên mặt Hà Giản cứng ngắc, sau một lúc mới ho nhẹ “Ân Đại đương gia cứ đùa. Cửu Vương gia là do Thái phi hoài thai mười tháng sinh ra, mẹ con liền tâm, sao lại ghét bỏ căm hận được?”
Ân Trục Ly giương mắt nhìn hắn, hờ hững cười “Đây chẳng phải là chuyện Trục Ly nên thỉnh giáo tiên sinh sao?”
Hà Giản cứng đờ rồi cúi đầu dùng trà, không nói gì nữa.
Không lâu sau Thẩm Đình Giao đã rửa mặt chải đầu xong, xe ngựa cũng đã chuẩn bị xong. Thẩm Đình Giao leo vào trong xe, Ân Trục Ly cũng leo lên, thấy hắn hạ mắt không nói gì, bộ dáng vô cùng khẩn trương, nàng cảm thấy lạ “Hà Thái phi sẽ ăn thịt ngài sao?”
Thẩm Đình Giao ngu ngơ không hiểu “Sao có thể vậy được?”
Ân Trục Ly cười nhẹ “Vậy ngài sợ cái gì?”
Lúc này Thẩm Đình Giao mới biết nàng trêu ghẹo hắn, cũng không nói gì, nghiêng người dựa vào tấm đệm da hổ trong xe, trong lòng không biết đang nghĩ gì.
Bên ngoài, Đan Việt và gã sai vặt trong vương phủ là Chu Bình đang đánh xe, Ân Trục Ly buồn chán bèn nhìn hắn để tiêu khiển. Bên trong xe có lò sưởi, hắn mang áo choàng tím viền lông chồn, người nghiêng vào dựa, tay áo tản ra, giống như bông tuyết ngưng kết lại.
Mặt mũi của hắn rất tinh xảo, lông mi thật dài buông xuống tạo thành cái bóng mờ mờ dưới mắt, càng có vẻ thanh cao điềm đạm. Phát hiện ánh mắt của Ân Trục Ly, hắn nghĩ nàng cũng đang buồn chán nên chỉ chỉ vào cái tủ ở bên phải “Bên trong có sách.”
Ân Trục Ly lật tìm trong tủ, vốn nghĩ trong lòng sẽ là những cuốn sách như “Bắc Chiêu Hậu cung đồ”, không ngờ lại có mấy cuốn “Lục Thao”, “Tam Lược”. ( Chỉ nghĩ ảnh tàng trữ sách XYZ!!!! )
Nàng tiện tay rút một quyển “Đại Huỳnh Kỳ nhân lục”, trang đầu tiên trong đó ghi lại nửa đời chiến đấu ở trên lưng ngựa của Đại Tướng Quân Khúc Thiên.
Khúc Thiên, cả đời đã đã đánh thắng hơn bốn mươi trận lớn nhỏ. Năm nguyên niên đầu tiên, thiên tử mới đăng cơ, chính quyền Đại Huỳnh bất ổn. Đại Nguyệt Thị quốc nhân cơ hội điều động ba mươi vạn đại quân ở Tây Bắc âm mưu tiến đánh Phù thành, lúc đó Đại tướng quân Khúc Thiên đang dẹp loạn ở Hà Hạ, lệnh cho tướng sĩ trong thành cắm lên cờ chiến của hắn. Tướng lĩnh của Đại Nguyệt Thị Quốc thấy cờ chiến của hắn thì không nói một lời, vội vã rút quân.
Xe chạy được khoảng một giờ thì từ từ chậm lại. Thẩm Đình Giao ngẩng đầu, thấy nàng vẫn đọc trang giấy kia, yên lặng không nói gì. Hắn đưa tay vỗ vỗ vai nàng, nói to “Nếu nàng thích thì mang cuốn sách này về đi.”
Lúc này Ân Trục Ly mới hoàn hồn, cũng không khách khí, vừa cười vừa nói “Đa tạ.”
Lúc nàng xuống xe thì tự nhiên đưa sách cho Đàn Việt.
Ngoài xe lạnh vô cùng, Thẩm Đình GIao quấn áo lông chồn, từ từ xuống xe ngựa, cùng đi vào Tiêu Thục cunng với Ân Trục Ly. Lúc này Hà Thái phi đang lễ phật ở Phật đường, sai cung nữ bảo hai người ở trước Phật đường chờ một chút.
Thẩm Đình Giao vậy mà vô cùng nghe lời, đứng trước cửa Phật đường mà đợi. Hôm đó là một ngày đông giá rét, gió lạnh thổi vào mặt, đứng trước Phật đường mà đợi, nếu bà nhanh chút thì còn đỡ, cỡ một canh giờ mà bà chưa ra thì chắc mọi người đều thành người tuyết hết.
Thẩm Đình Giao ngoan ngoãn đứng đó, Ân Trục Ly nắm lấy tay hắn thấy lạnh, liền quay đầu nói với cung nữ “Chúng ta tới sân sau ở Tiêu Thục cung, ngươi đợi Thái phi lễ Phật xong thì gọi chúng ta.”
Đại cung nữ kia sửng sốt, lúc trước Cửu Vương gia đứng đợi ở đây một hai canh giờ cũng không dám than vãn nửa tiếng. Cung nữ tỏ ra khó xử “Thái phi nói, mời Cửu vương gia và ÂN đại đương gia đứng chờ ngoài Phật Đường.”
Ân Trục Ly cũng không làm khó nàng, đột nhiên xoay người ôm lấy Thẩm Đình Giao, giọng nói vô cùng lo lắng “Cửu Vương gia, ngài làm sao vậy? Cửu Vương gia!”
Nàng ôm lấy Thẩm Đình Giao mà lắc, Thẩm Đình GIao bị nàng lay đến choáng váng, vẻ mặt vẫn ngu ngơ, nàng quay lại quát cung nữ “Còn thất thần ở đó, mau đi mời ngự y nhanh!”
Cung nữ kia hoảng sợ, vội vã đi mời ngự y, Ân Trục Ly ôm lấy Thẩm Đình Giao mà hỏi “Đường đi tới đại điện Tiêu thục cung thế nào?”
Thẩm Đình Giao chỉ đường cho nàng, trong lòng vẫn bất an “Mẫu phi bảo chúng ta đứng đợi trước cửa Phật đường, chúng ta làm vậy, hình như không được tốt lắm?!”
Ân Trục Ly không trả lời, trong nháy mắt đã đi tới đại điện của Tiêu Thục cung, cung nữ không biết nàng, nhưng nhận ra Cửu vương gia, vội vàng dâng trà rót nước.
Trong cung này ấm hơn nhiều, có cung nữ lên cất áo choàng cho hai người, sắc mặt của Thẩm Đình Giao cũng hồng hào được một chút. ÂN Trục Ly cũng không khách khí, vừa ngồi vào chỗ đã nói với cung nữ “Hôm nay Cửu vương gia của các ngươi rời nhà sớm, chưa kịp dùng điểm tâm. Hà Thái phi đang thành kính lễ Phật ở Phật đường, chắc chưa quay về, các ngươi mang lên chút điểm tâm cho Cửu Vương gia lót dạ đi.”
Mấy cung nữ nhìn nhau nghi ngờ, Ân Trục Ly vẫn ôn hòa cười, giọng nói lại có phần uy hiếp “Mệnh lệnh này các ngươi không làm được sao?”
Mấy cung nữ vội khom người nói “Vâng.”
Một lúc sau đã dâng lên chút mứt hoa quả, Thẩm Đình Giao và Ân Trục Ly ăn một chút. Khoảng một giờ sau, Hà Thái Phi chậm rãi bước vào.
Bà mặc váy dài, tóc búi ngã ngựa, vì đi lễ Phật nên bà cũng không mang trang sức gì, chỉ gài một trâm hoa màu tím trên tóc, trông như một đóa hoa sen xinh đẹp. Cuối cùng Ân Trục Ly cũng hiểu vì sao Thẩm Đình Giao có bộ dáng thế này.
Hà Thái phi này, lúc tiên hoàng Thẩm Vãn Yến còn tại thế chắc là rất sủng ái bà.
Suy nghĩ một lúc, Hà Thái phi đã đi tới trước điện, Ân Trục Ly và Thẩm Đình Giao vội quỳ xuống chào “Thảo dân Ân Trục Ly bái kiến Hà thái phi.”
Hà thái phi nhìn Thẩm Đình Giao một lát, sau một lúc mới lãnh đạm nói “Nghe Thúy Châu nói thân thể của ngươi không khỏe?”
Lúc này Thẩm Đình Giao không còn chút hung hãn nào như lúc ở ngoài cung, quỳ rạp trên đất mà cung kính đáp “Mẫu phi, nhi thần chỉ bị chút phong hàn, bệnh không đáng kể.”
Hà thái phi cũng không thèm gọi hắn dậy, hừ lạnh “Chỉ chút bệnh nhẹ mà lại làm huyên náo trước cửa Phật đường, mẫu phi thành tâm lễ Phật, sao ngươi dám bất kính như thế?”
Thẩm Đình Giao vẫn cung kính “Mẫu phi dạy dỗ đúng lắm.”
Lúc này Hà thái phi mới chuyển ánh mắt sang Ân Trục Ly, trong tay bà cầm một chuỗi hạt màu đen, vẻ mặt kiêu căng “Ngươi chính là thương nhân Ân Trục Ly đó?”
Ân Trục Ly bình tĩnh đáp “Chính là thảo dân.”
Hà Thái phi lại hừ lạnh “Hoàng gia có nhiều quy củ, không thể giống như đám thương nhân trong dân gian các ngươi, về sau đã bước vào cửa Hoàng gia, thì cũng phải sửa tính đi.”
Ân Trục Ly quỳ trên đất, không nhịn được mà sờ sờ mũi “Bẩm Thái phi, trong nhà thảo dân cũng có rất nhiều quy cũ, gia mẫu còn nghiêm khắc hơn Thái phi nhiều, thảo dân không dám lây nhiễm thói hư nết xấu.”
Hà Thái phi nghe vậy thì giận dữ “ Lúc bản cung dạy bảo là để cho ngươi đối đáp sao? Ân gia các ngươi dạy con gái như thế sao?”
Ân Trục Ly lại hờ hững cười “Ân gia dạy con, đương nhiên là không bằng Khúc gia rồi.”
Hà Thái Phi hoảng sợ trong lòng, bỗng dưng thu về sắc mặt giận dữ, lạnh nhạt nói “Đứng lên đi.”
ÂN Trục Ly đứng dậy, nhân tiện đỡ Thẩm Đình Giao một tay, Hà Thái phi ngồi trong sảnh, Ân Trục Ly cũng tự ngồi xuống, cung nữ vội vàng dâng trà, Hà Thái phi quan sát Ân Trục Ly thật lâu. Hôm nay nàng tiến cung cũng không trang điểm gì, trên người mặc áo dài xanh biếc, là lụa yên hà vân của trù trang* trong thành Phú Quý, lưng thắt dây lụa, tóc lại lấy dây lụa buộc cao, cũng không cài thêm trang sức gì, trên trán rơi vài lọn tóc, còn lại buông xuống trước ngực.
*trù trang : cửa hàng tơ lụa.
Dưới ánh mắt dò xét của Hà Thái phi, nàng vẫn bình tĩnh nhìn lại. Một lúc sau, cuối cùng Hà Thái phi ho khan một tiếng “Hôm nay tới đây thôi, Giao nhi, nếu sau này còn dám gây chuyện, mẫu phi sẽ không tha cho ngươi!”
Nghĩ tới sự kỳ lạ của Ân Trục Ly, Hà Thái Phi không biết nàng vừa nhắc tới Khúc Gia là có dụng ý gì, lúc này giọng nói lại có phần mềm mỏng “Hai người các ngươi cũng mệt rồi, lui xuống đi.”
Ân Trục Ly vẫn cung kính cúi chào, cung nữ mang áo choàng ra, sau đó hai người rời khỏi Tiêu thục cung. Lúc này Thẩm Đình Giao mới thả lỏng một chút “Mẫu phi hơi nghiêm khắc, nàng đừng để ý.”
Ân Trục Ly nhìn hắn một lúc, lúc này trời đổ tuyết, gió lạnh thổi rét buốt, gương mặt của hắn hơi ửng hồng, đôi mắt lại sáng như minh châu, Ân Trục Ly mỉm cười, đưa tay vén tóc rối trên trán hắn “Đã là mẫu phi của ngài thì Ân mỗ đương nhiên sẽ không so đo.” Nàng giương mắt nhìn cảnh vật trong cung, trời đông giá rét, cây cỏ đều khô cằn. Thực lực của Đại Huỳnh không mạnh, cũng không có cây hiếm hoa quý gì, trong cung lại không được ồn ào, bốn phía đều cô tịch.
Nàng nắm lấy tay của Thẩm Đình Giao dẫn hắn đi trên đường mòn, Thẩm Đình Giao thấy tay của nàng ấm áp nên cũng không rút về. Rời khỏi Tiêu Thục cung, hắn lại trở nên hăng hái “Trục Ly, chúng ta đi uống rượu đi!”
Ân Trục Ly gật đầu “Tới lầu Quảng Lăng, bảo Dao Cầm đàn vài bản.”
Hai người bước nhanh đi, Hoàng công công cầm cây dù tới, giọng the thé “Vương thượng, vương thượng, tuyết rơi rồi, hồi cung thôi, không khéo lại lạnh.”
Thẩm Đình Xa gật đầu, bước nhanh về. Lúc rời khỏi điện Dưỡng Tâm, Tiểu công công phía sau hắn thắc mắc “Công công, ngài nói xem vừa nãy Vương thượng nhìn gì mà nhập thần thế?”
HOàng công công quay lại nói với hắn “Có một cái bàn dài, một đầu để chân gà, một đầu để đùi dê, ngươi nói xem người đứng trước bàn sẽ chọn gì?”
Tiểu công công đáp không chút do dự “Đương nhiên là chọn đùi dê.”
Hoàng công công gật đầu “Nhưng sau khi người đứng trước bàn cầm lấy đùi dê, thì phát hiện chân gà bị chó tha mất.” Hắn cười nhẹ nhìn tiểu công công “Tuy đùi dê trong tay, nhưng nhìn con chó đang ăn chân gà nên người đó vẫn không thấy thoải mái, vậy thôi.”
Tiểu công công nghe xong nửa hiểu nửa không.
Ngay cả Hoàng công công cũng không ngờ, cái chân gà này chính là đùi dê hóa trang thành chân gà.
“Xưa nay Thái phi rất nghiêm khắc với Cửu Vương gia, lần này tiến cung, sợ là Thái phi sẽ không vui, Ân đại đương gia cũng đừng quá để ý.” Hà Giản biết tương lai nàng sẽ là chủ mẫu trong Vương phủ, giọng nói không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, vô cùng khéo léo.
Ân Trục Ly thổi thổi chén trà Diệp Phù Ngạnh dâng lên, hớp nhẹ một hớp, nghe vậy thì mỉm cười “Chỉ sợ không phải là nghiêm khắc, mà là…” Nàng đặt chén, hơi hơi nhíu mày “Căm hận?”
Nét cười trên mặt Hà Giản cứng ngắc, sau một lúc mới ho nhẹ “Ân Đại đương gia cứ đùa. Cửu Vương gia là do Thái phi hoài thai mười tháng sinh ra, mẹ con liền tâm, sao lại ghét bỏ căm hận được?”
Ân Trục Ly giương mắt nhìn hắn, hờ hững cười “Đây chẳng phải là chuyện Trục Ly nên thỉnh giáo tiên sinh sao?”
Hà Giản cứng đờ rồi cúi đầu dùng trà, không nói gì nữa.
Không lâu sau Thẩm Đình Giao đã rửa mặt chải đầu xong, xe ngựa cũng đã chuẩn bị xong. Thẩm Đình Giao leo vào trong xe, Ân Trục Ly cũng leo lên, thấy hắn hạ mắt không nói gì, bộ dáng vô cùng khẩn trương, nàng cảm thấy lạ “Hà Thái phi sẽ ăn thịt ngài sao?”
Thẩm Đình Giao ngu ngơ không hiểu “Sao có thể vậy được?”
Ân Trục Ly cười nhẹ “Vậy ngài sợ cái gì?”
Lúc này Thẩm Đình Giao mới biết nàng trêu ghẹo hắn, cũng không nói gì, nghiêng người dựa vào tấm đệm da hổ trong xe, trong lòng không biết đang nghĩ gì.
Bên ngoài, Đan Việt và gã sai vặt trong vương phủ là Chu Bình đang đánh xe, Ân Trục Ly buồn chán bèn nhìn hắn để tiêu khiển. Bên trong xe có lò sưởi, hắn mang áo choàng tím viền lông chồn, người nghiêng vào dựa, tay áo tản ra, giống như bông tuyết ngưng kết lại.
Mặt mũi của hắn rất tinh xảo, lông mi thật dài buông xuống tạo thành cái bóng mờ mờ dưới mắt, càng có vẻ thanh cao điềm đạm. Phát hiện ánh mắt của Ân Trục Ly, hắn nghĩ nàng cũng đang buồn chán nên chỉ chỉ vào cái tủ ở bên phải “Bên trong có sách.”
Ân Trục Ly lật tìm trong tủ, vốn nghĩ trong lòng sẽ là những cuốn sách như “Bắc Chiêu Hậu cung đồ”, không ngờ lại có mấy cuốn “Lục Thao”, “Tam Lược”. ( Chỉ nghĩ ảnh tàng trữ sách XYZ!!!! )
Nàng tiện tay rút một quyển “Đại Huỳnh Kỳ nhân lục”, trang đầu tiên trong đó ghi lại nửa đời chiến đấu ở trên lưng ngựa của Đại Tướng Quân Khúc Thiên.
Khúc Thiên, cả đời đã đã đánh thắng hơn bốn mươi trận lớn nhỏ. Năm nguyên niên đầu tiên, thiên tử mới đăng cơ, chính quyền Đại Huỳnh bất ổn. Đại Nguyệt Thị quốc nhân cơ hội điều động ba mươi vạn đại quân ở Tây Bắc âm mưu tiến đánh Phù thành, lúc đó Đại tướng quân Khúc Thiên đang dẹp loạn ở Hà Hạ, lệnh cho tướng sĩ trong thành cắm lên cờ chiến của hắn. Tướng lĩnh của Đại Nguyệt Thị Quốc thấy cờ chiến của hắn thì không nói một lời, vội vã rút quân.
Xe chạy được khoảng một giờ thì từ từ chậm lại. Thẩm Đình Giao ngẩng đầu, thấy nàng vẫn đọc trang giấy kia, yên lặng không nói gì. Hắn đưa tay vỗ vỗ vai nàng, nói to “Nếu nàng thích thì mang cuốn sách này về đi.”
Lúc này Ân Trục Ly mới hoàn hồn, cũng không khách khí, vừa cười vừa nói “Đa tạ.”
Lúc nàng xuống xe thì tự nhiên đưa sách cho Đàn Việt.
Ngoài xe lạnh vô cùng, Thẩm Đình GIao quấn áo lông chồn, từ từ xuống xe ngựa, cùng đi vào Tiêu Thục cunng với Ân Trục Ly. Lúc này Hà Thái phi đang lễ phật ở Phật đường, sai cung nữ bảo hai người ở trước Phật đường chờ một chút.
Thẩm Đình Giao vậy mà vô cùng nghe lời, đứng trước cửa Phật đường mà đợi. Hôm đó là một ngày đông giá rét, gió lạnh thổi vào mặt, đứng trước Phật đường mà đợi, nếu bà nhanh chút thì còn đỡ, cỡ một canh giờ mà bà chưa ra thì chắc mọi người đều thành người tuyết hết.
Thẩm Đình Giao ngoan ngoãn đứng đó, Ân Trục Ly nắm lấy tay hắn thấy lạnh, liền quay đầu nói với cung nữ “Chúng ta tới sân sau ở Tiêu Thục cung, ngươi đợi Thái phi lễ Phật xong thì gọi chúng ta.”
Đại cung nữ kia sửng sốt, lúc trước Cửu Vương gia đứng đợi ở đây một hai canh giờ cũng không dám than vãn nửa tiếng. Cung nữ tỏ ra khó xử “Thái phi nói, mời Cửu vương gia và ÂN đại đương gia đứng chờ ngoài Phật Đường.”
Ân Trục Ly cũng không làm khó nàng, đột nhiên xoay người ôm lấy Thẩm Đình Giao, giọng nói vô cùng lo lắng “Cửu Vương gia, ngài làm sao vậy? Cửu Vương gia!”
Nàng ôm lấy Thẩm Đình Giao mà lắc, Thẩm Đình GIao bị nàng lay đến choáng váng, vẻ mặt vẫn ngu ngơ, nàng quay lại quát cung nữ “Còn thất thần ở đó, mau đi mời ngự y nhanh!”
Cung nữ kia hoảng sợ, vội vã đi mời ngự y, Ân Trục Ly ôm lấy Thẩm Đình Giao mà hỏi “Đường đi tới đại điện Tiêu thục cung thế nào?”
Thẩm Đình Giao chỉ đường cho nàng, trong lòng vẫn bất an “Mẫu phi bảo chúng ta đứng đợi trước cửa Phật đường, chúng ta làm vậy, hình như không được tốt lắm?!”
Ân Trục Ly không trả lời, trong nháy mắt đã đi tới đại điện của Tiêu Thục cung, cung nữ không biết nàng, nhưng nhận ra Cửu vương gia, vội vàng dâng trà rót nước.
Trong cung này ấm hơn nhiều, có cung nữ lên cất áo choàng cho hai người, sắc mặt của Thẩm Đình Giao cũng hồng hào được một chút. ÂN Trục Ly cũng không khách khí, vừa ngồi vào chỗ đã nói với cung nữ “Hôm nay Cửu vương gia của các ngươi rời nhà sớm, chưa kịp dùng điểm tâm. Hà Thái phi đang thành kính lễ Phật ở Phật đường, chắc chưa quay về, các ngươi mang lên chút điểm tâm cho Cửu Vương gia lót dạ đi.”
Mấy cung nữ nhìn nhau nghi ngờ, Ân Trục Ly vẫn ôn hòa cười, giọng nói lại có phần uy hiếp “Mệnh lệnh này các ngươi không làm được sao?”
Mấy cung nữ vội khom người nói “Vâng.”
Một lúc sau đã dâng lên chút mứt hoa quả, Thẩm Đình Giao và Ân Trục Ly ăn một chút. Khoảng một giờ sau, Hà Thái Phi chậm rãi bước vào.
Bà mặc váy dài, tóc búi ngã ngựa, vì đi lễ Phật nên bà cũng không mang trang sức gì, chỉ gài một trâm hoa màu tím trên tóc, trông như một đóa hoa sen xinh đẹp. Cuối cùng Ân Trục Ly cũng hiểu vì sao Thẩm Đình Giao có bộ dáng thế này.
Hà Thái phi này, lúc tiên hoàng Thẩm Vãn Yến còn tại thế chắc là rất sủng ái bà.
Suy nghĩ một lúc, Hà Thái phi đã đi tới trước điện, Ân Trục Ly và Thẩm Đình Giao vội quỳ xuống chào “Thảo dân Ân Trục Ly bái kiến Hà thái phi.”
Hà thái phi nhìn Thẩm Đình Giao một lát, sau một lúc mới lãnh đạm nói “Nghe Thúy Châu nói thân thể của ngươi không khỏe?”
Lúc này Thẩm Đình Giao không còn chút hung hãn nào như lúc ở ngoài cung, quỳ rạp trên đất mà cung kính đáp “Mẫu phi, nhi thần chỉ bị chút phong hàn, bệnh không đáng kể.”
Hà thái phi cũng không thèm gọi hắn dậy, hừ lạnh “Chỉ chút bệnh nhẹ mà lại làm huyên náo trước cửa Phật đường, mẫu phi thành tâm lễ Phật, sao ngươi dám bất kính như thế?”
Thẩm Đình Giao vẫn cung kính “Mẫu phi dạy dỗ đúng lắm.”
Lúc này Hà thái phi mới chuyển ánh mắt sang Ân Trục Ly, trong tay bà cầm một chuỗi hạt màu đen, vẻ mặt kiêu căng “Ngươi chính là thương nhân Ân Trục Ly đó?”
Ân Trục Ly bình tĩnh đáp “Chính là thảo dân.”
Hà Thái phi lại hừ lạnh “Hoàng gia có nhiều quy củ, không thể giống như đám thương nhân trong dân gian các ngươi, về sau đã bước vào cửa Hoàng gia, thì cũng phải sửa tính đi.”
Ân Trục Ly quỳ trên đất, không nhịn được mà sờ sờ mũi “Bẩm Thái phi, trong nhà thảo dân cũng có rất nhiều quy cũ, gia mẫu còn nghiêm khắc hơn Thái phi nhiều, thảo dân không dám lây nhiễm thói hư nết xấu.”
Hà Thái phi nghe vậy thì giận dữ “ Lúc bản cung dạy bảo là để cho ngươi đối đáp sao? Ân gia các ngươi dạy con gái như thế sao?”
Ân Trục Ly lại hờ hững cười “Ân gia dạy con, đương nhiên là không bằng Khúc gia rồi.”
Hà Thái Phi hoảng sợ trong lòng, bỗng dưng thu về sắc mặt giận dữ, lạnh nhạt nói “Đứng lên đi.”
ÂN Trục Ly đứng dậy, nhân tiện đỡ Thẩm Đình Giao một tay, Hà Thái phi ngồi trong sảnh, Ân Trục Ly cũng tự ngồi xuống, cung nữ vội vàng dâng trà, Hà Thái phi quan sát Ân Trục Ly thật lâu. Hôm nay nàng tiến cung cũng không trang điểm gì, trên người mặc áo dài xanh biếc, là lụa yên hà vân của trù trang* trong thành Phú Quý, lưng thắt dây lụa, tóc lại lấy dây lụa buộc cao, cũng không cài thêm trang sức gì, trên trán rơi vài lọn tóc, còn lại buông xuống trước ngực.
*trù trang : cửa hàng tơ lụa.
Dưới ánh mắt dò xét của Hà Thái phi, nàng vẫn bình tĩnh nhìn lại. Một lúc sau, cuối cùng Hà Thái phi ho khan một tiếng “Hôm nay tới đây thôi, Giao nhi, nếu sau này còn dám gây chuyện, mẫu phi sẽ không tha cho ngươi!”
Nghĩ tới sự kỳ lạ của Ân Trục Ly, Hà Thái Phi không biết nàng vừa nhắc tới Khúc Gia là có dụng ý gì, lúc này giọng nói lại có phần mềm mỏng “Hai người các ngươi cũng mệt rồi, lui xuống đi.”
Ân Trục Ly vẫn cung kính cúi chào, cung nữ mang áo choàng ra, sau đó hai người rời khỏi Tiêu thục cung. Lúc này Thẩm Đình Giao mới thả lỏng một chút “Mẫu phi hơi nghiêm khắc, nàng đừng để ý.”
Ân Trục Ly nhìn hắn một lúc, lúc này trời đổ tuyết, gió lạnh thổi rét buốt, gương mặt của hắn hơi ửng hồng, đôi mắt lại sáng như minh châu, Ân Trục Ly mỉm cười, đưa tay vén tóc rối trên trán hắn “Đã là mẫu phi của ngài thì Ân mỗ đương nhiên sẽ không so đo.” Nàng giương mắt nhìn cảnh vật trong cung, trời đông giá rét, cây cỏ đều khô cằn. Thực lực của Đại Huỳnh không mạnh, cũng không có cây hiếm hoa quý gì, trong cung lại không được ồn ào, bốn phía đều cô tịch.
Nàng nắm lấy tay của Thẩm Đình Giao dẫn hắn đi trên đường mòn, Thẩm Đình Giao thấy tay của nàng ấm áp nên cũng không rút về. Rời khỏi Tiêu Thục cung, hắn lại trở nên hăng hái “Trục Ly, chúng ta đi uống rượu đi!”
Ân Trục Ly gật đầu “Tới lầu Quảng Lăng, bảo Dao Cầm đàn vài bản.”
Hai người bước nhanh đi, Hoàng công công cầm cây dù tới, giọng the thé “Vương thượng, vương thượng, tuyết rơi rồi, hồi cung thôi, không khéo lại lạnh.”
Thẩm Đình Xa gật đầu, bước nhanh về. Lúc rời khỏi điện Dưỡng Tâm, Tiểu công công phía sau hắn thắc mắc “Công công, ngài nói xem vừa nãy Vương thượng nhìn gì mà nhập thần thế?”
HOàng công công quay lại nói với hắn “Có một cái bàn dài, một đầu để chân gà, một đầu để đùi dê, ngươi nói xem người đứng trước bàn sẽ chọn gì?”
Tiểu công công đáp không chút do dự “Đương nhiên là chọn đùi dê.”
Hoàng công công gật đầu “Nhưng sau khi người đứng trước bàn cầm lấy đùi dê, thì phát hiện chân gà bị chó tha mất.” Hắn cười nhẹ nhìn tiểu công công “Tuy đùi dê trong tay, nhưng nhìn con chó đang ăn chân gà nên người đó vẫn không thấy thoải mái, vậy thôi.”
Tiểu công công nghe xong nửa hiểu nửa không.
Ngay cả Hoàng công công cũng không ngờ, cái chân gà này chính là đùi dê hóa trang thành chân gà.
Danh sách chương