Chương 2

Editor: Mèo tam thể

Hạng mục kiểm tra sức khoẻ rất nhiều, lên đến mấy chục hạng, từ đây có thể thấy được vị kim chủ này chọn lựa người rất nghiêm ngặt.

Bạch Thần mỗi quý đều đúng hạn kiểm tra sức khoẻ, chưa từng xảy ra vấn đề gì, cho nên lần này cậu cũng không quá lo lắng.

Mà Bạch Thần quên mất một chuyện.

Cậu là nam nhân có thể chất kì lạ có thể mang thai.

Cho nên sau khi khám xong chừng mười mấy hạng mục, Bạch Thần từ phòng kiểm tra đi ra liền thấy Trần Trí đứng trước cửa, vẻ mặt khó tin cầm kết quả kiểm nghiệm nhìn cậu.

Bạch Thần còn đang ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra liền bị Trần Trí lén lút kéo qua một bên, thấp giọng hỏi. “Chuyện cậu là song tính nhân sao không nói trước với anh?”

Bạch Thần nghe Trần Trí nói xong bèn nhíu lông mày, nhịn xuống tức giận phản bác. “Em không phải người song tính, chỉ là – “

“Được rồi.” Trần Trí đánh gãy lời Bạch Thần. “Chuyện này trước hết đừng nói ra ngoài, bởi vì kim chủ bên kia cũng là người sợ phiền phức, anh đây sẽ tận lực giúp cậu che dấu.”

Bạch Thần nghe Trần Trí nói, trong lòng rất không cam lòng, nhưng rồi cậu vẫn cắn môi, không tình nguyện thấp giọng đáp. “Vâng…”

Trần Trí yên lặng nhìn Bạch Thần cắn môi, khuôn mặt thanh tú trắng nõn mang theo mấy phần oan ức trông dị thường đáng thương liền động lòng, ngữ điệu không khỏi nhẹ đi mấy phần.

“Như vậy đi, cậu về trước, hai ngày nữa đợi anh báo kết quả.”

Bạch Thần nghe Trần Trí nói vậy ánh mắt giật giật, yên lặng gật gật đầu, sau đó cầm kết quả kiểm nghiệm đi về.

Nhìn thân ảnh Bạch Thần rời đi, Trần Trí hơi chuyển động con ngươi, bỗng nhiên nghĩ ra một ý tưởng.

Gã hiện tại có một vài kim chủ yêu thích song tính nhân, nếu như Bạch Thần…

Nhưng mà nghĩ lại thì hợp đồng đều đã cho Bạch Thần nhìn, với tính cách của cậu mà mình bỗng dưng thay đổi ý định thì chắc chắn sẽ nháo.

Chép chép miệng, Trần Trí tiếc nuối cầm một tờ kết quả khám sức khoẻ khác, xoay người rời đi.



Bạch Thần về tới nhà liền gọi điện thoại cho ba mẹ, cũng không biết làm sao mà sau buổi kiểm tra sức khoẻ hôm nay tinh thần cậu rất khó chịu.

Nói chung là sợ trong nhà xảy ra chuyện.

Nhận điện thoại là mẹ Bạch Thần, Bạch Thần yên lặng ‘dạ’ một tiếng liền nghe mẹ cậu thì thầm bảo, “Thần Thần a, không có chuyện gì quan trọng thì lát nữa gọi lại đi, ba con hiện tại vì em con trốn học nên rất tức giận.”

Bạch Thần nghe mẹ nói trong lòng nhảy một cái, sau đó liền kéo ra nụ cười có chút tự giễu, thấp giọng bảo, “Vâng, mẹ rảnh rỗi thì gọi cho con nhé.”

Đối phương qua loa “ừ” một tiếng, sau đó điện thoại liền bị cúp.

Thái độ của mẹ làm cho Bạch Thần có chút thương tâm, cậu vào lúc này tâm tình vốn đã rất kém, kết quả còn bị mẹ tắt điện thoại, nhất thời càng thêm ủ dột.

Bạch Thần lúc tâm tình không tốt liền hay suy nghĩ lan man, cho nên cậu yên lặng cúi đầu nhớ lại rất nhiều chuyện lúc trước.

Bạch Thần từ khi sinh ra sau khi bị báo rằng có thể chất thụ thai ba mẹ cậu liền bắt đầu nghĩ đến chuyện sinh đứa thứ hai.

Ba của Bạch Thần, Bạch Triển, là một ông cụ rất truyền thống, cũng rất tôn thờ chủ nghĩa đại nam tử, chỉ có điều vì tâm địa thiện lương nên không làm sao nỡ khắt khe với Bạch Thần.

Cho nên Bạch Thần hiểu chuyện rất nhanh, tuy rằng có em trai nhưng vẫn sống rất tốt đẹp.

Bởi vì Bạch Triển là công chức viên, mà thời đó chính sách nhà nước chỉ cho mỗi hộ gia đình có 1 con, cho nên sau khi em trai Bạch Thần được sinh ra hộ khẩu của nó vẫn được đặt ở nhà dì.

Thẳng đến về sau, bởi vì Bạch Triển lên chức nhưng lại không sắp xếp cho dượng Bạch Thần một công việc tốt, chuyện mẹ cậu mang thai lần thứ hai liền bị truyền ra ngoài.

Việc đã mất, một quan chức nhàm chán nhỏ bé như ông cũng chẳng biết phải đi đâu mà kiếm việc, cũng chỉ có thể ngồi gặm tiền tiết kiệm, cuối cùng thật sự là bất đắc dĩ lắm mới đi ra ngoài làm kế toán, một tháng chỉ vỏn vẹn mấy ngàn đồng tiền lương.

Tiền học phí tiểu học cho em trai Bạch Thần vẫn có thể lo tốt, nhưng đến khi lên trung học thì vấn đề liền lớn.

Em trai không có thành tích, muốn lên trường trung học trọng điểm nhất định phải đưa tiền, mà giao tiền xong thì tiền còn lại của cả nhà cũng chẳng đủ để mà chi trả cho đại học nghệ thuật mà Bạch Thần theo học.

Bạch Thần vốn đã chuẩn bị nửa năm, bởi vì chuyện này mà cậu bị ba mẹ khuyên bảo yên lặng mà bỏ qua giấc mộng của chính mình, vào một trường đại học nho nhỏ tiền học phí ít.

Lúc đầu Bạch Thần còn tưởng rằng Bạch Triển quan tâm cậu mới để ý đến sự nghiệp tương lai của cậu…

Thời điểm năm nhất đại học, Bạch Thần vẫn còn đang đi làm. Bởi vì cậu có vẻ ngoài dễ nhìn, được người ta mời đi làm người mẫu nghiệp dư, sau đó chuyển qua người mẫu chuyên nghiệp, cuối cùng thành diễn viên.

Bởi vì phải vừa làm vừa học, thành tích của Bạch Thần cũng không được coi là nổi trội, cậu cầm bằng tốt nghiệp của mình, đột nhiên nhận ra bốn năm này mình chẳng học được cái gì.

Sau đó, Bạch Thần liền đi kí hợp đồng với một công ty quản lý.

Trong thời gian này, ngoại trừ mẹ Bạch Thần là Từ Oánh thỉnh thoảng sẽ gọi điện tới hỏi han một chút thì chẳng ai trong nhà thèm đánh một cuộc điện thoại cho cậu.

Vào những năm sơ trung, Bạch Thần cảm thấy ba của mình là một người nghiêm túc thận trọng; lên cấp ba, cậu cảm thấy Bạch Triển có lẽ chỉ là đối với cậu nghiêm khắc một chút; mà hiện tại, Bạch Thần thế nào cũng không thể lừa mình dối người mà nói Bạch Triển không thiên vị.

Yên lặng siết chặt nắm đấm, Bạch Thần rất không có tiền đồ mà che mắt, một lát sau, nước mắt tí tách len lỏi qua từng kẽ ngón tay của cậu.

Lúc trước thời gian cậu cùng bạn trai cũ giao du cũng vậy… Bạch Triển chê bai bạn trai cũ của cậu đến thậm tệ, nói khuôn mặt của cậu ta xấu xí không xứng đáng được vào nhà này.

Ban đầu Bạch Thần còn tưởng rằng Bạch Triển là sợ cậu yêu đương làm lỡ học tập, nhưng bây giờ Bạch Thần lại cảm thấy rằng có lẽ bởi vì gia đình nhà bạn trai cũ lúc trước quá nghèo đi…

Chuyện trước kia chỉ là thoáng suy nghĩ một chút liền hối hận, cảm thấy xung quanh nơi nơi đều mù mịt đến nghẹt thở.

Cuối cùng, Bạch Thần rút một tờ giấy, vụng về lau đi nước mắt, sau đó hít một hơi thật sâu, lần thứ hai móc ra điện thoại di động, vùi đầu gửi cho Trần Trí một cái tin nhắn ngắn.

Ting ting –

Tiếng chuông điện thoại vang lên vang dội ngay trước cửa phòng làm việc của tổng tài, khiến Trần Trí còn đang do dự phân vân không biết có nên ném tư liệu trong tay đi không bị doạ hết hồn, vội vã lấy điện thoại di động ra tắt tiếng.

Mà gã vừa mới mở điện thoại lên thì thấy tin nhắn của Bạch Thần.

Bạch Thần nhắn rằng chỉ cần mau chóng lấy được tiền, điều kiện hà khắc một chút cậu cũng chịu được.

Trần Trí trầm mặc nhìn tin nhắn nhỏ, cuối cùng gã liếc mắt nhìn phần tư liệu sắp sửa bị ném vào thùng rác, chậc lưỡi một tiếng, đem phần tư liệu kia đặt lại lên tay.

Đứa nhỏ này cũng rất đáng thương.

Coi như làm chuyện tốt một lần đi.

Tuy rằng chưa biết liệu Lục Hành Vũ có thích song tính nhân hay không, nhưng lỡ đâu hắn đổi khẩu vị thì sao? Nghĩ tới đây, Trần Trí lười biếng nhắn trả lời Bạch Thần một câu ‘Yên tâm’ liền đem điện thoại di động nhét lại vào trong túi.

Vừa vặn vào lúc này, cửa văn phòng tổng tài bật mở, một nữ bí thư tươi trẻ đẹp đẽ từ bên trong bước ra, nở nụ cười đáng yêu với Trần Trí, “Xin lỗi đã để Trần tổng giám đốc đợi lâu, mời vào.”

Trần Trí thấy thế, vội vàng hướng nữ bí thư kia gật đầu, sau đó chỉnh trang lại cà vạt, cất bước đi vào.

Bên trong là một người đàn ông bận tây trang màu đen đứng quay lưng về phía Trần Trí, đôi giày da bóng loáng dẫm lên trên thảm lông dê mềm mại, tĩnh lặng nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ lớn cao sát trần. Thân hình hắn mạnh mẽ rắn chắc, vai rộng eo thon, càng làm tăng thêm khí chất cao ngạo của hắn.

“Xin chào, Lục tổng.” Trần Trí cẩn cẩn thận thận đi tới chỗ người đàn ông, bước chân dừng lại cách đối phương ba mét.

Vào lúc này, người đàn ông lùi xuống một bước, chậm rãi xoay người lại, thời điểm khuôn mặt hắn hiện ra trong mắt Trần Trí, gã vẫn không nhịn được mà kinh diễm một lúc.

Trên thế giới làm sao có thể xuất hiện một người có vẻ đẹp chuẩn đến như vậy!

Không sai! Là khuôn mặt chuẩn tỉ lệ vàng!

Bởi vì thực sự là mỗi phần trên gương mặt Lục Hành Vũ đều đẹp đến không tưởng.

Nhìn thấy Trần Trí, con ngươi Lục Hành Vũ* hơi giật giật, sau đó khẽ mở miệng, “Trần tổng giám, mời ngồi.”

Trần Trí liền vội vàng gật đầu, đem xấp tài liệu trong tay đặt lên bàn làm việc rộng rãi, sau đó mới căng thẳng ngồi chờ trên ghế sofa.

Lục Hành Vũ nhìn thấy xấp tài liệu kia liền cất bước đi tới trước bàn làm việc ngồi xuống, tay bắt đầu giở từng trang tư liệu.

Tốc độ lật trang của hắn phi thường nhanh, con ngươi thanh lãnh đen nhánh trước sau đều lộ ra vẻ hời hợt, không hề có một tia cảm xúc.

Trần Trí nom tốc độ lật xem của Lục Hành Vũ liền yên lặng lau một vệt mồ hôi ở trong lòng, chi lo xấp tài liệu cứ như thế bị hắn lật hết.

Bỗng nhiên, tay Lục Hành Vũ dừng lại, ánh mắt hắn cũng dừng lại ở tờ giấy đang cầm trên tay.

Trần Trí vẫn luôn chú ý quan sát biểu tình cùng động tác của Lục Hành Vũ, thấy vậy liền yên lặng ngồi lại ngay ngắn, hơi hơi rướn cổ lên nghểnh về phía trước.

Chỉ thấy Lục Hành Vũ trầm ngâm nhìn tờ tư liệu mỏng manh kia một hồi lâu, rồi dùng ngón tay thon dài đem phần văn kiện nọ đặt lại trên bàn, nhấc mắt nhìn Trần Trí, “Trần tổng giám, những người anh chọn đều là tự nguyện sao?”

Trần Trí hơi sững sờ, lập tức gật đầu liên tục. “Đó là đương nhiên! Tôi chưa bao giờ cưỡng bách người khác!”

Lục Hành Vũ nghe thế liền liếc mắt nhìn Trần Trí, ánh mắt sâu thẳm thâm thuý mang mấy phần tìm tòi nghiên cứu, nhìn tới mức Trần Trí lạnh cả sống lưng.

Mãi đến khi Trần Trí sắp sửa mở miệng biện giải cho mình một hai câu, Lục Hành Vũ thu hồi tầm mắt, đưa tay đẩy phần tư liệu kia về phía gã.

“Vậy thì người này đi.”

Trần Trí thấy vậy, trong lòng rất mừng rỡ, vội vã đứng dậy nhận lấy phần tư liệu nọ.

Nhưng khi gã liếc nhìn họ tên cùng bức ảnh trên tài liệu liền không khỏi choáng váng.

Lục Hành Vũ cư nhiên thật sự chọn Bạch Thần??

Yên lặng ho khan một tiếng, Trần Trí lấy can đảm hỏi, “Ừm… Lục tổng, thanh niên này dáng dấp cùng tính cách đều tốt, nhưng mà… cậu ta là song tính nhân.”

Lục Hành Vũ nghe Trần Trí nói câu này lông mày xinh đẹp không khỏi nhăn lại, “Song tính? Cậu ta chỉ là có thể chất có thể thụ thai, không phải là song tính.”

Trần Trí nhất thời sững sờ, gã không ngờ Lục Hành Vũ sẽ phản bác y hệt như Bạch Thần khi trước.

Nhưng Trần Trí nhìn thái độ của Lục Hành Vũ lúc này cũng chỉ có thể cúi đầu vâng dạ.



*“Nhìn thấy trần nhớ, năm tổng giám đốc Thanh thanh lãnh con ngươi đen nhánh giật giật, liền hơi giơ giơ lên hàm dưới nói: “Trần tổng giám mời ngồi.”

Đây là nguyên văn câu này trong QT, nhưng tôi thấy cả phần trước cả phần sau đều không thấy nhắc tới ai tên là “năm tổng giám đốc Thanh” cả, nên sửa thành Lục Hành Vũ cho hợp lí.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện