Nam nhân ngồi vắt chéo chân trên ghế sô pha, cánh tay thoải mái gác lên thành ghế chống đỡ gương mặt quyến rũ. Đôi mắt đào hoa nhìn về phía cô, cánh môi mỏng giương lên mỉm cười dịu dàng. Lời nói ra thật giống một lời quan tâm hỏi thăm, nhưng vẻ tăm tối nơi đáy mắt hắn lại hoàn toàn phủ nhận điều đó.
"Em đã đi đâu?"
Mạc Khiết Thần đổi tư thế, hai tay khoanh lại trước ngực, dựa vào lưng ghế, ngước mắt lên nhìn cô. Phong Miên không do dự bước về phía hắn. Cô gái nhỏ ngồi xuống bên cạnh, mang theo mùi của gỗ rừng thoảng vào hắn.
"Em đến nhà gỗ của bác sĩ Lạc Yến."
Hai tay cô chụm lại, đặt trên đầu gối. Cơ thể hơi rướn về trước, nghiêng mặt về phía Mạc Khiết Thần.
"Ngài đợi em ạ?"
Dáng vẻ này có lẽ là đã ngồi đây được một lúc rồi.
Cô liếc nhìn lão quản gia đang chỉ đạo đầu bếp hâm nóng lại món ăn, rồi lại nhìn sang vẻ mặt vương nét cười của Mạc Khiết Thần.
"Biết là vậy còn về muộn như thế? Lại còn muốn lên tầng không ăn tối?"
Bàn tay mạnh mẽ bóp lấy hai má của cô. Phong Miên hơi phồng má lên, để cho hắn bóp mấy cái.
"Do em không nhìn thấy ngài mà."
Mạc Khiết Thần đang không vui, cả người đều toát ra khí thế không cho phép người khác lại gần. Cô chớp chớp mắt, bị ép cho hơi chu môi lên, ánh mắt long lanh ngước nhìn hắn.
"Hôm nay Lạc Yến rủ em đi hái lá cây rồi đưa em đến nhà gỗ. Anh ta còn bảo em uống thử mấy cái thuốc của anh ta nữa cơ."
Giọng điệu dường như có chút uỷ khuất rồi.
Mạc Khiết Thần nhướn mày, bàn tay thuận tiện bóp thêm hai cái vào má cô, rồi buông xuống.
"Biết sợ chưa? Hửm?"
Hắn vừa về đã nhận được tin Phong Miên đi với Lạc Yến, nhưng hắn không ngờ cô gái nhỏ này lại ham chơi đến vậy. Quá giờ cơm tối rồi còn chưa trở về, đã thế còn không nhìn thấy hắn đang ngồi đợi nữa chứ!
"Em sợ."
Cô gái nhỏ quan sát, ngồi nhích lại gần hắn.
"Vậy nên sau này ngài phải đặt em vào tầm mắt ngài đấy nhé! Nếu không Lạc Yến sẽ để em thử thuốc độc thật đấy!"
Ánh mắt trong veo, đáy mắt loé lên tia sáng như nhìn thấy cả bầu trời. Giọng nói êm nhẹ, mang theo tất thảy sự ỷ lại, lời nói ra như thể là đang nũng nịu nhưng vẻ mặt cô gái lại cực kì nghiêm túc và chân thành.
Tất cả, đều đả động từng góc từng góc trong lòng hắn.
Mạc Khiết Thần im lặng, sờ tóc cô một lúc, không đáp lại. Ánh sáng trong đôi mắt cô dần ảm đạm, Phong Miên chỉ nghiêng đầu, mỉm cười rất nhẹ, cũng không tiếp tục nói đến nữa.
"Ngài ăn tối cùng với em có được không ạ?"
Bữa tối phong phú với rất nhiều món ăn, làm cô nhớ đến bữa trưa nay đã làm cho Mạc Khiết Thần hơi tức giận một chút vì sự kén ăn của mình. Phong Miên thả chậm tốc độ ăn, cố gắng làm giảm sự tồn tại của mình để hắn không chú ý đến cô.
"Tiên sinh, đây là hàng đặt làm của ngài ạ."
Cô thấy Mạc Khiết Thần vẫn ung dung thưởng thức món ăn, đành đưa tay ra nhận lấy một chiếc hộp sang trọng từ tay lão quản gia. Hộp hình chữ nhật làm bằng da màu trắng, bên trên in chìm một dòng chữ viết tắt.
"Là của em ạ?"
Chữ viết tắt là tên của cô nha.
Phong Miên cười khẽ, ngón tay sờ nhẹ lên dòng chữ nhỏ, hai mắt long lanh nhìn hắn. Mạc Khiết Thần mỉm cười, cong tay vuốt lên sống mũi cô.
Cô cẩn thận rút dây ruy băng, bên trong là một chiếc điện thoại màu trắng giống với iphone bình thường được sử dụng. Nhưng thay vì biểu tượng độc quyền của nó thì ở giữa điện thoại lại là một dòng chữ uốn lượn được khảm bằng kim cương hồng. Điện thoại nhỏ gọn, vừa vặn với tay cô.
"Thích không?"
Mạc Khiết Thần ấn mở điện thoại cho cô. Ánh sáng nhàn nhạt từ màn hình hiện lên, chiếu vào đôi mắt long lanh đầy vui vẻ.
"Em rất thích. Cảm ơn ngài."
Đây là chiếc điện thoại đầu tiên của cô, còn được khắc hai chữ Phong Miên, đánh dấu chủ quyền.
Phong Miên nghiêng mặt, cười rộ lên. Hàm răng trắng đều tăm tắp, cánh môi hồng hào rạng rỡ. Đôi mắt hơi híp lại vui mừng, cả người đều toát lên sự yêu thích. Mạc Khiết Thần đột nhiên chống tay lên bàn ăn, một tay nắm lấy ghế của cô kéo về phía hắn. Khoảng cách giữa hai người lập tức bị thu hẹp lại.
"Phong Miên, tôi không thích một lời cảm ơn suông đâu."
Hơi thở nóng rực phả lên gương mặt nhỏ, làm gò má của cô gái ửng hồng, trở nên kiều diễm vô cùng. Tâm tư như bị hút vào trong ánh mắt ngậm ý cười của Mạc Khiết Thần khiến cho Phong Miên muốn vùng vẫy thoát ra cũng chẳng được, cứ thế mà chìm đắm.
"Vậy ngài muốn em cảm ơn như nào ạ?"
Cánh môi mềm mấp máy, sự chú ý của người nọ cũng chuyển đến đôi môi ngọt ngào. Ánh mắt không chút kiêng dè nhìn chằm chằm, cũng chẳng hề có ý tứ giấu diếm sự mong muốn của mình. Hô hấp quấn quýt, bầu không khí giữa hai người cũng dần trở nên mờ ám.
"Tôi nghĩ..."
Bất chợt, đôi mắt đào hoa ấy ngước lên, xâm chiếm toàn bộ tầm nhìn của Phong Miên. Tròng mắt đen, dường như còn pha chút xám, mang tính xâm lược mạnh mẽ.
"Tôi khá thích những người thông minh."
Còn có, quyến rũ đến mê người.
Phong Miên đối diện với ánh mắt hắn, không còn lại chút phòng bị nào, cứ như thể bị thôi miên, tiến sát lại gần Mạc Khiết Thần. Những ngón tay nhỏ nhắn chạm lên xương hàm lạnh lẽo, chậm chạp đến mức có chút ngứa ngáy.
Đôi mắt đen xám loé lên ý cười nồng đậm.
Mạc Khiết Thần cảm thấy, cô gái này bị hắn làm cho mê muội rồi.
.
.
.
"Em đã đi đâu?"
Mạc Khiết Thần đổi tư thế, hai tay khoanh lại trước ngực, dựa vào lưng ghế, ngước mắt lên nhìn cô. Phong Miên không do dự bước về phía hắn. Cô gái nhỏ ngồi xuống bên cạnh, mang theo mùi của gỗ rừng thoảng vào hắn.
"Em đến nhà gỗ của bác sĩ Lạc Yến."
Hai tay cô chụm lại, đặt trên đầu gối. Cơ thể hơi rướn về trước, nghiêng mặt về phía Mạc Khiết Thần.
"Ngài đợi em ạ?"
Dáng vẻ này có lẽ là đã ngồi đây được một lúc rồi.
Cô liếc nhìn lão quản gia đang chỉ đạo đầu bếp hâm nóng lại món ăn, rồi lại nhìn sang vẻ mặt vương nét cười của Mạc Khiết Thần.
"Biết là vậy còn về muộn như thế? Lại còn muốn lên tầng không ăn tối?"
Bàn tay mạnh mẽ bóp lấy hai má của cô. Phong Miên hơi phồng má lên, để cho hắn bóp mấy cái.
"Do em không nhìn thấy ngài mà."
Mạc Khiết Thần đang không vui, cả người đều toát ra khí thế không cho phép người khác lại gần. Cô chớp chớp mắt, bị ép cho hơi chu môi lên, ánh mắt long lanh ngước nhìn hắn.
"Hôm nay Lạc Yến rủ em đi hái lá cây rồi đưa em đến nhà gỗ. Anh ta còn bảo em uống thử mấy cái thuốc của anh ta nữa cơ."
Giọng điệu dường như có chút uỷ khuất rồi.
Mạc Khiết Thần nhướn mày, bàn tay thuận tiện bóp thêm hai cái vào má cô, rồi buông xuống.
"Biết sợ chưa? Hửm?"
Hắn vừa về đã nhận được tin Phong Miên đi với Lạc Yến, nhưng hắn không ngờ cô gái nhỏ này lại ham chơi đến vậy. Quá giờ cơm tối rồi còn chưa trở về, đã thế còn không nhìn thấy hắn đang ngồi đợi nữa chứ!
"Em sợ."
Cô gái nhỏ quan sát, ngồi nhích lại gần hắn.
"Vậy nên sau này ngài phải đặt em vào tầm mắt ngài đấy nhé! Nếu không Lạc Yến sẽ để em thử thuốc độc thật đấy!"
Ánh mắt trong veo, đáy mắt loé lên tia sáng như nhìn thấy cả bầu trời. Giọng nói êm nhẹ, mang theo tất thảy sự ỷ lại, lời nói ra như thể là đang nũng nịu nhưng vẻ mặt cô gái lại cực kì nghiêm túc và chân thành.
Tất cả, đều đả động từng góc từng góc trong lòng hắn.
Mạc Khiết Thần im lặng, sờ tóc cô một lúc, không đáp lại. Ánh sáng trong đôi mắt cô dần ảm đạm, Phong Miên chỉ nghiêng đầu, mỉm cười rất nhẹ, cũng không tiếp tục nói đến nữa.
"Ngài ăn tối cùng với em có được không ạ?"
Bữa tối phong phú với rất nhiều món ăn, làm cô nhớ đến bữa trưa nay đã làm cho Mạc Khiết Thần hơi tức giận một chút vì sự kén ăn của mình. Phong Miên thả chậm tốc độ ăn, cố gắng làm giảm sự tồn tại của mình để hắn không chú ý đến cô.
"Tiên sinh, đây là hàng đặt làm của ngài ạ."
Cô thấy Mạc Khiết Thần vẫn ung dung thưởng thức món ăn, đành đưa tay ra nhận lấy một chiếc hộp sang trọng từ tay lão quản gia. Hộp hình chữ nhật làm bằng da màu trắng, bên trên in chìm một dòng chữ viết tắt.
"Là của em ạ?"
Chữ viết tắt là tên của cô nha.
Phong Miên cười khẽ, ngón tay sờ nhẹ lên dòng chữ nhỏ, hai mắt long lanh nhìn hắn. Mạc Khiết Thần mỉm cười, cong tay vuốt lên sống mũi cô.
Cô cẩn thận rút dây ruy băng, bên trong là một chiếc điện thoại màu trắng giống với iphone bình thường được sử dụng. Nhưng thay vì biểu tượng độc quyền của nó thì ở giữa điện thoại lại là một dòng chữ uốn lượn được khảm bằng kim cương hồng. Điện thoại nhỏ gọn, vừa vặn với tay cô.
"Thích không?"
Mạc Khiết Thần ấn mở điện thoại cho cô. Ánh sáng nhàn nhạt từ màn hình hiện lên, chiếu vào đôi mắt long lanh đầy vui vẻ.
"Em rất thích. Cảm ơn ngài."
Đây là chiếc điện thoại đầu tiên của cô, còn được khắc hai chữ Phong Miên, đánh dấu chủ quyền.
Phong Miên nghiêng mặt, cười rộ lên. Hàm răng trắng đều tăm tắp, cánh môi hồng hào rạng rỡ. Đôi mắt hơi híp lại vui mừng, cả người đều toát lên sự yêu thích. Mạc Khiết Thần đột nhiên chống tay lên bàn ăn, một tay nắm lấy ghế của cô kéo về phía hắn. Khoảng cách giữa hai người lập tức bị thu hẹp lại.
"Phong Miên, tôi không thích một lời cảm ơn suông đâu."
Hơi thở nóng rực phả lên gương mặt nhỏ, làm gò má của cô gái ửng hồng, trở nên kiều diễm vô cùng. Tâm tư như bị hút vào trong ánh mắt ngậm ý cười của Mạc Khiết Thần khiến cho Phong Miên muốn vùng vẫy thoát ra cũng chẳng được, cứ thế mà chìm đắm.
"Vậy ngài muốn em cảm ơn như nào ạ?"
Cánh môi mềm mấp máy, sự chú ý của người nọ cũng chuyển đến đôi môi ngọt ngào. Ánh mắt không chút kiêng dè nhìn chằm chằm, cũng chẳng hề có ý tứ giấu diếm sự mong muốn của mình. Hô hấp quấn quýt, bầu không khí giữa hai người cũng dần trở nên mờ ám.
"Tôi nghĩ..."
Bất chợt, đôi mắt đào hoa ấy ngước lên, xâm chiếm toàn bộ tầm nhìn của Phong Miên. Tròng mắt đen, dường như còn pha chút xám, mang tính xâm lược mạnh mẽ.
"Tôi khá thích những người thông minh."
Còn có, quyến rũ đến mê người.
Phong Miên đối diện với ánh mắt hắn, không còn lại chút phòng bị nào, cứ như thể bị thôi miên, tiến sát lại gần Mạc Khiết Thần. Những ngón tay nhỏ nhắn chạm lên xương hàm lạnh lẽo, chậm chạp đến mức có chút ngứa ngáy.
Đôi mắt đen xám loé lên ý cười nồng đậm.
Mạc Khiết Thần cảm thấy, cô gái này bị hắn làm cho mê muội rồi.
.
.
.
Danh sách chương