"Khi tiến dễ dàng lui lại khó."
Đây là câu nói để hình dung đi vào giang hồ sâu như biển.
Vương Tiểu Thạch đã từng lên kinh, đã từng uy phong, đã từng vào giang hồ, cũng thường hay nhớ lại những năm tháng ở kinh thành.
Ôn Nhu có còn ôn nhu hay không? Lôi Thuần có còn thuần khiết hay không?
Trương Thán có còn đen như than hay không?
Đường Bảo Ngưu có còn tính khí ngang bướng hay không?
Phương Hận Thiếu có còn "tri thức đến lúc cần dùng mới hận vì thiếu thốn" hay không?
Nghĩ đến trong lòng hắn lại rối loạn.
Trái tim cũng cảm thấy nhức nhối.
Hắn nhớ tới đại ca kết nghĩa Tô Mộng Chẩm, không biết bệnh của y ra sao rồi? Vết thương của y đã khỏi chưa? May mắn là trước khi hành động, hắn đã biểu thị cắt đứt quan hệ với Kim Phong Tế Vũ lâu, ân tận nghĩa tuyệt, vì vậy theo lý sẽ không làm liên lụy đến Tô đại ca.
Mặt khác, cái chết đột ngột của Phó Tông Thư khiến cho Thái Kinh giống như mất đi cánh tay phải. Gia Cát tiên sinh và Tứ Đại Danh Bổ lại hết sức đề phòng. Sau chuyện Bạch Sầu Phi, Nhậm Lao và Nhâm Oán giết hại võ lâm đồng đạo trong kinh thành, đã khơi dậy sự căm phẫn của các môn các phái, khiến bọn họ liên hợp lại với nhau. Đám người Thái Kinh e ngại nhiều thứ, nhất thời cũng không dám tùy tiện tiến hành chuyện chiêu an và diệt trừ các bang hội trong kinh thành.
Vương Tiểu Thạch lại lo lắng chuyện khác.
Bạch Sầu Phi dã tâm quá lớn, sát tính quá mạnh, liệu y có làm chuyện gì bất lợi với Tô đại ca hay không? Tô đại ca liệu có chứa chấp được Bạch nhị ca hay không?
Mặc dù Vương Tiểu Thạch lo lắng đến những chuyện này, nhưng lại không muốn can dự vào.
Hắn muốn trốn tránh.
Hắn cảm thấy mình là một kẻ đào ngũ của Kim Phong Tế Vũ lâu.
Hắn đã không có tư cách đi hỏi chuyện của Kim Phong Tế Vũ lâu.
Hắn cho rằng cuộc đời này vĩnh viễn sẽ không dấn thân vào võ lâm lần nữa.
Điều duy nhất mà hắn không từ bỏ, đó là mỗi ngày trời lên trời xuống, trăng nổi trăng chìm, hắn vẫn luyện kiếm và đao của mình, mưa gió không thay, sáng đêm không đổi.
Bất kỳ võ công nào cũng phải tập luyện mới thành.
Luyện võ tuy không phải là phương tiện để hắn tranh quyền đoạt lợi, nhưng lại là hứng thú của hắn. Khi một người xem việc rèn luyện như là "hứng thú", nhất định sẽ có thành tựu, chỉ xem thành tựu cao hay thấp mà thôi.
Người không có vốn liếng và bối cảnh, muốn quật khởi và thăng tiến chỉ có thể dựa vào tài năng.
Tài năng là phải chăm chỉ cố gắng và phát huy tận cùng mới có thể có tài có năng.
Một người thật sự có chí khí, vào lúc không có hi vọng nhất vẫn sẽ giữ vững chí hướng của mình. Một người thật sự không tầm thường, cho dù muốn sống một cuộc sống bình thường, cũng sẽ gặp phải những chuyện không tầm thường.
Ba năm sau, Vương Tiểu Thạch lại trở về kinh thành.
Có bốn nguyên nhân khiến Vương Tiểu Thạch trở lại kinh thành, thứ nhất là vì cái chết thảm của phụ thân và chị gái hắn.
Vương Tiểu Thạch từ nhỏ được Thiên Y Cư Sĩ nuôi dưỡng thành người. Phụ thân của hắn tên là Vương Thiên Lục, ngoại hiệu là "Kim Bảo Đại Hiệp", chỉ có chút tên tuổi trong khu vực Lão Long Câu nằm giữa Thiên sơn và Vạn sơn.
Vương Thiên Lục mở tiêu cục, giúp người ta giữ vàng giữ bạc. Y mệnh lớn phúc lớn, chưa từng thất thủ, cũng chưa từng động thủ. Tổng cộng y đã giúp người ta áp tiêu hai mươi bốn lần, đi một lần thì sợ một lần, trước khi đi thì mất ngủ, sau khi đi lại đau dạ dày. Đến tuổi trung niên, y dành dụm được một chút vốn liếng, liền quyết định đóng cửa tiêu cục, mở tiệm vải, rửa tay quy ẩn, cũng sống được bình an.
Vương Thiên Lục võ công bình thường, năm xưa cũng muốn dương danh lập nghiệp, xông pha giang hồ hai năm. Về sau thấy trong chốn võ lâm mưa to gió lớn, sóng cao nước mạnh, cho rằng nên thu tâm dưỡng tính, trở về nhà thì tốt hơn.
Y gởi gắm Vương Tiểu Thạch cho Thiên Y Cư Sĩ, chỉ là muốn con mình theo học chữ nghĩa với vị nhân sĩ uyên bác này. Y vốn không biết Thiên Y Cư Sĩ có võ công, hơn nữa võ công còn cao đến mức cả đời y có nằm mơ cũng không mơ thấy được.
Lúc ấy Vương Thiên Lục vẫn còn áp tiêu, sợ xảy ra sơ xuất làm liên lụy đến người nhà, hơn nữa Vương mẫu cũng mới mất vì bệnh, cho nên đã giao Vương Tiểu Thạch cho Thiên Y Cư Sĩ mang về Bạch Tu viên nuôi dưỡng.
Vương Tiểu Thạch còn có một chị gái, cũng biết một chút võ công.
Sau đó Vương Thiên Lục biết con trai có tập võ, lại không tán thành lắm. Y cũng không biết võ công của con trai như thế nào.
Y cho rằng nhiều nhất chỉ giống như mình, có luyện cũng không nên được thành tựu gì.
Vương Tiểu Thạch muốn đến kinh thành, Vương Thiên Lục cũng không phản đối. Y cho rằng con trai không ngại xông pha, sẽ học thêm được nhiều kiến thức. Tốt nhất là có thể làm quen được với vài vị quan lớn quý nhân trong kinh thành, sau này có thể dìu dắt thăng quan tiến chức.
Trong những năm tháng ở kinh thành, Vương Tiểu Thạch chưa bao giờ đề cập đến gia thế của hắn.
Càng không nhắc đến người nhà của hắn với người khác.
Vương Thiên Lục ở trong võ lâm cũng chỉ là một kẻ vô danh, không ai chú ý.
Cho nên khi Vương Tiểu Thạch tiến hành kế hoạch ám sát ngược, cũng không lo lắng cho an nguy của người nhà.
Nhưng sau khi hành thích, hắn lại trở về Lão Long Câu.
Hắn cảm thấy vẫn nên đưa phụ thân và chị gái đến nơi an toàn thì tốt hơn.
Hắn không hề hoảng hốt.
Hắn tin tưởng, cho dù quan phủ tra xét ra sao, đợi đến khi có thể điều tra ra thân thế của hắn, hắn đã sớm trở về Thiên sơn, đưa người nhà đến nơi an toàn rồi.
Hắn hành động tuy nhanh, nhưng trên đường đi vì phải trốn tránh đuổi bắt, cũng bị trì hoãn rất nhiều.
Khi hắn đến Lão Long Câu ở Thiên sơn thì đã là chuyện của ba tháng sau.
Tiệm vải Mỹ La chỉ còn lại một đống gạch ngói vụn.
Theo những hàng xóm đã dập lửa nói, vào một đêm khoảng hai tháng trước, tiệm vải bỗng nhiên bốc cháy, những người ở trong đều không thể thoát được. Đợi sau khi dập được lửa, mọi người mới phát hiện trong tiệm có hai thi thể, một nam và một nữ.
Vương Tiểu Thạch bi thương không thể kiềm nén, đau đớn đến mức không muốn sống.
Hắn không ngờ hành động của mình lại làm liên lụy đến người nhà.
Hắn càng không ngờ hành động của triều đình lại nhanh như vậy.
Bọn họ làm sao điều tra ra thân thế của mình? Vương Tiểu Thạch vẫn không hiểu được điểm này.
Hắn muốn tìm ra, rốt cuộc là ai đã tiết lộ thân thế của mình, rốt cuộc là ai đã ra tay. Mà muốn điều tra hai chuyện này, nhất định phải trở lại kinh thành.
Nguyên nhân thứ hai, đó là hắn vẫn thường xuyên nhớ đến đám bạn tốt Tô Mộng Chẩm, Bạch Sầu Phi, Ôn Nhu, Lôi Thuần, Phương Hận Thiếu, Đường Bảo Ngưu, Trương Thán.
Hành vi của bọn họ trước đây thật giống như một giấc mộng một hoang đường mà lại chân thật. Vương Tiểu Thạch hồi tưởng lại vẫn cảm thấy lưu luyến. Giống bọn họ từng hợp sức thúc đẩy thời gian và năm tháng, lại vĩnh viễn cất giữ những hình ảnh đẹp đẽ trong ký ức. Giống như bọn họ đưa mặt trời lên cao, biến mặt trăng thành tròn. Thời gian mọi người ở cùng nhau, cuộc sống có khó khăn cũng trở nên vui vẻ, tuổi tác có lớn cũng như vẫn còn chưa thành niên.
Tâm tình tuyệt đối không thể thất bại bởi hồi ức!
Trong lòng Vương Tiểu Thạch thường cảm thán như vậy.
Muốn trở lại trong ký ức, trước tiên phải trở về nơi ký ức phát sinh, sống với người trong ký ức, như vậy ký ức mới không phải là hoài niệm của quá khứ, mà trở thành hồi ức của mai sau.
Kinh thành giống như đã biến thành một tiếng gọi xa xôi, cả ngày lẫn đêm, sáng sáng chiều chiều vang lên bên cạnh Vương Tiểu Thạch.
Nguyên nhân thứ ba, chạy trốn nhiều năm như vậy, Vương Tiểu Thạch cũng cảm thấy mệt mỏi rồi.
Truy kích vẫn còn.
Truy bắt vẫn tiếp.
Vương Tiểu Thạch đã chán cảnh lưu lạc.
Tất cả những nơi có thể trốn thì hắn đều đã trốn. Hắn muốn trở lại kinh thành, đây là nơi duy nhất hắn chưa từng trốn, cũng là nơi mà quan phủ nhất định không ngờ hắn lại dám trở về.
"Trên đời này nơi an toàn nhất chính là nơi nguy hiểm nhất", những lời này chưa chắc đã đúng. Đem tranh vẽ có giá trị cao treo ở trên tường, có lẽ sẽ lừa gạt được mấy tên trộm ngốc không biết xem hàng, nhưng nếu ngươi ra chiến trường đánh giặc, chưa chắc đã có thể còn sống trở về.
Thế nhưng, đại ẩn ở trong chợ 1, ít nhất thì Thái Kinh sẽ không nghĩ tới Vương Tiểu Thạch sẽ trở lại. Hắn còn dám trở lại sao?
Trên đường đi, có đôi lúc gặp phải hoàn cảnh nguy hiểm khó giải quyết, chẳng những có hảo hán giang hồ ra tay tương trợ, ngay cả quan phủ đối với hành tung của hắn cũng giống như nhìn mà không thấy. Vương Tiểu Thạch biết đó là do mình từng có ơn cứu mạng với quần hùng hai đảng Phát và Mộng tại Hoa phủ, hơn nữa Gia Cát tiên sinh và Tứ Đại Danh Bổ cũng âm thầm nhờ nha dịch các nơi lưu tình. Có điều người mà hắn giết là Tể tướng đương triều, cho nên không ai dám lộ liễu ra mặt ủng hộ hắn mà thôi.
Lại nói, gần đây việc truy bắt cũng giảm đi rất nhiều.
Thái Kinh rất bận.
Cho dù là bận tác oai tác quái, bận chơi đùa, bận hại người, cũng là đang bận.
Còn về người của Thái đảng, cũng chẳng hề có ý muốn báo thù cho Phó Tông Thư. Phó Tông Thư luôn luôn không muốn ban ơn cho người khác. Người của Thái đảng cho rằng "người còn thì nhân tình còn, người chết hai bên hết nợ", cần gì phải tốn nhiều tâm lực vì một người đã chết như vậy.
Vì ba nguyên nhân này, Vương Tiểu Thạch đã lén lút trở về.
Hắn vừa về tới kinh thành liền đi vào hẻm Ngõa Tử. Hắn lập tức được quần hùng trong kinh thành, nhất là hai đảng Phát và Mộng nhiệt liệt hoan nghênh.
Mạng của bọn họ là do hắn cứu.
Bọn họ quyết chí muốn bảo vệ Vương Tiểu Thạch. Lần này trở lại kinh thành, Vương Tiểu Thạch đổi tên thành Vương Đại Si.
Hắn không muốn xuất đạo lần nữa.
Hắn chỉ muốn đợi ở một góc trong kinh thành, nghe ngóng tin tức của Tô đại ca, đồng thời âm thầm điều tra kẻ thù giết cha. Nếu như có thể, hắn cũng muốn đi gặp đám người Ôn Nhu và Đường Bảo Ngưu một chút.
Còn có một mong mỏi khác, đó cũng là nguyên nhân thứ tư khiến hắn trở lại kinh thành.
Khi hắn trở về Bạch Tu viên, Thiên Y Cư Sĩ đã không có ở đó.
Sư phụ vẫn không trở về.
Sư phụ đã đi đâu?
Là nghe được tin tức mình ám sát, cho nên đã đến kinh thành? Hay là đã xảy ra chuyện gì bất ngờ, trúng phải độc thủ?
Chuyện này cuối cùng khiến Vương Tiểu Thạch hạ quyết tâm hồi kinh. Lần này trở về kinh, so với bốn năm trước hắn bán ngựa vào kinh, tâm tình lại hoàn toàn khác biệt.
Năm đó hắn cảm thấy gió thu mơn man, mưa phùn dào dạt, trước mắt là giang sơn vạn dặm, không gì có thể ngăn cản được chí khí xông pha giang hồ. Ngay cả mưa xuân trên lầu, tiếng tiêu như gió sớm nổi lên, trăng tàn rụng xuống, hắn cũng có một cảm giác mỹ lệ ưu sầu mà không phải thê lương.
Mà nay, người vẫn như cũ, mưa vẫn như cũ, nhưng tâm tình đã không còn như trước.
Nắng chiều, cầu tàu, bóng người, sóng lớn, chẳng lẽ là một loại đau thương.
Hắn vẫn mang theo thanh kiếm kia.
Có một đoạn thời gian, hắn ở trong kinh thành rất oai phong, khi đó mang bội kiếm ra đường cũng không cần che giấu.
Còn nay, kiếm của hắn phải dùng vải vóc quấn lại nhiều lớp, trốn trốn tránh tránh, không thấy ánh sáng, giống như bốn năm trước khi hắn vừa mới tới.
Mà hắn cũng từ một nam tử tràn đầy mộng tưởng biến thành một hán tử chỉ có một chút mơ ước nhỏ nhoi.
Sau khi đến kinh thành, hắn mới nghe được trong mấy ngày qua, võ lâm kinh thành đã xảy ra chuyện lớn long trời lở đất.
Những chuyện này đều liên quan đến Vương Tiểu Thạch.
Càng liên quan rất lớn đến sư phụ của hắn là Thiên Y Cư Sĩ.
Đây là câu nói để hình dung đi vào giang hồ sâu như biển.
Vương Tiểu Thạch đã từng lên kinh, đã từng uy phong, đã từng vào giang hồ, cũng thường hay nhớ lại những năm tháng ở kinh thành.
Ôn Nhu có còn ôn nhu hay không? Lôi Thuần có còn thuần khiết hay không?
Trương Thán có còn đen như than hay không?
Đường Bảo Ngưu có còn tính khí ngang bướng hay không?
Phương Hận Thiếu có còn "tri thức đến lúc cần dùng mới hận vì thiếu thốn" hay không?
Nghĩ đến trong lòng hắn lại rối loạn.
Trái tim cũng cảm thấy nhức nhối.
Hắn nhớ tới đại ca kết nghĩa Tô Mộng Chẩm, không biết bệnh của y ra sao rồi? Vết thương của y đã khỏi chưa? May mắn là trước khi hành động, hắn đã biểu thị cắt đứt quan hệ với Kim Phong Tế Vũ lâu, ân tận nghĩa tuyệt, vì vậy theo lý sẽ không làm liên lụy đến Tô đại ca.
Mặt khác, cái chết đột ngột của Phó Tông Thư khiến cho Thái Kinh giống như mất đi cánh tay phải. Gia Cát tiên sinh và Tứ Đại Danh Bổ lại hết sức đề phòng. Sau chuyện Bạch Sầu Phi, Nhậm Lao và Nhâm Oán giết hại võ lâm đồng đạo trong kinh thành, đã khơi dậy sự căm phẫn của các môn các phái, khiến bọn họ liên hợp lại với nhau. Đám người Thái Kinh e ngại nhiều thứ, nhất thời cũng không dám tùy tiện tiến hành chuyện chiêu an và diệt trừ các bang hội trong kinh thành.
Vương Tiểu Thạch lại lo lắng chuyện khác.
Bạch Sầu Phi dã tâm quá lớn, sát tính quá mạnh, liệu y có làm chuyện gì bất lợi với Tô đại ca hay không? Tô đại ca liệu có chứa chấp được Bạch nhị ca hay không?
Mặc dù Vương Tiểu Thạch lo lắng đến những chuyện này, nhưng lại không muốn can dự vào.
Hắn muốn trốn tránh.
Hắn cảm thấy mình là một kẻ đào ngũ của Kim Phong Tế Vũ lâu.
Hắn đã không có tư cách đi hỏi chuyện của Kim Phong Tế Vũ lâu.
Hắn cho rằng cuộc đời này vĩnh viễn sẽ không dấn thân vào võ lâm lần nữa.
Điều duy nhất mà hắn không từ bỏ, đó là mỗi ngày trời lên trời xuống, trăng nổi trăng chìm, hắn vẫn luyện kiếm và đao của mình, mưa gió không thay, sáng đêm không đổi.
Bất kỳ võ công nào cũng phải tập luyện mới thành.
Luyện võ tuy không phải là phương tiện để hắn tranh quyền đoạt lợi, nhưng lại là hứng thú của hắn. Khi một người xem việc rèn luyện như là "hứng thú", nhất định sẽ có thành tựu, chỉ xem thành tựu cao hay thấp mà thôi.
Người không có vốn liếng và bối cảnh, muốn quật khởi và thăng tiến chỉ có thể dựa vào tài năng.
Tài năng là phải chăm chỉ cố gắng và phát huy tận cùng mới có thể có tài có năng.
Một người thật sự có chí khí, vào lúc không có hi vọng nhất vẫn sẽ giữ vững chí hướng của mình. Một người thật sự không tầm thường, cho dù muốn sống một cuộc sống bình thường, cũng sẽ gặp phải những chuyện không tầm thường.
Ba năm sau, Vương Tiểu Thạch lại trở về kinh thành.
Có bốn nguyên nhân khiến Vương Tiểu Thạch trở lại kinh thành, thứ nhất là vì cái chết thảm của phụ thân và chị gái hắn.
Vương Tiểu Thạch từ nhỏ được Thiên Y Cư Sĩ nuôi dưỡng thành người. Phụ thân của hắn tên là Vương Thiên Lục, ngoại hiệu là "Kim Bảo Đại Hiệp", chỉ có chút tên tuổi trong khu vực Lão Long Câu nằm giữa Thiên sơn và Vạn sơn.
Vương Thiên Lục mở tiêu cục, giúp người ta giữ vàng giữ bạc. Y mệnh lớn phúc lớn, chưa từng thất thủ, cũng chưa từng động thủ. Tổng cộng y đã giúp người ta áp tiêu hai mươi bốn lần, đi một lần thì sợ một lần, trước khi đi thì mất ngủ, sau khi đi lại đau dạ dày. Đến tuổi trung niên, y dành dụm được một chút vốn liếng, liền quyết định đóng cửa tiêu cục, mở tiệm vải, rửa tay quy ẩn, cũng sống được bình an.
Vương Thiên Lục võ công bình thường, năm xưa cũng muốn dương danh lập nghiệp, xông pha giang hồ hai năm. Về sau thấy trong chốn võ lâm mưa to gió lớn, sóng cao nước mạnh, cho rằng nên thu tâm dưỡng tính, trở về nhà thì tốt hơn.
Y gởi gắm Vương Tiểu Thạch cho Thiên Y Cư Sĩ, chỉ là muốn con mình theo học chữ nghĩa với vị nhân sĩ uyên bác này. Y vốn không biết Thiên Y Cư Sĩ có võ công, hơn nữa võ công còn cao đến mức cả đời y có nằm mơ cũng không mơ thấy được.
Lúc ấy Vương Thiên Lục vẫn còn áp tiêu, sợ xảy ra sơ xuất làm liên lụy đến người nhà, hơn nữa Vương mẫu cũng mới mất vì bệnh, cho nên đã giao Vương Tiểu Thạch cho Thiên Y Cư Sĩ mang về Bạch Tu viên nuôi dưỡng.
Vương Tiểu Thạch còn có một chị gái, cũng biết một chút võ công.
Sau đó Vương Thiên Lục biết con trai có tập võ, lại không tán thành lắm. Y cũng không biết võ công của con trai như thế nào.
Y cho rằng nhiều nhất chỉ giống như mình, có luyện cũng không nên được thành tựu gì.
Vương Tiểu Thạch muốn đến kinh thành, Vương Thiên Lục cũng không phản đối. Y cho rằng con trai không ngại xông pha, sẽ học thêm được nhiều kiến thức. Tốt nhất là có thể làm quen được với vài vị quan lớn quý nhân trong kinh thành, sau này có thể dìu dắt thăng quan tiến chức.
Trong những năm tháng ở kinh thành, Vương Tiểu Thạch chưa bao giờ đề cập đến gia thế của hắn.
Càng không nhắc đến người nhà của hắn với người khác.
Vương Thiên Lục ở trong võ lâm cũng chỉ là một kẻ vô danh, không ai chú ý.
Cho nên khi Vương Tiểu Thạch tiến hành kế hoạch ám sát ngược, cũng không lo lắng cho an nguy của người nhà.
Nhưng sau khi hành thích, hắn lại trở về Lão Long Câu.
Hắn cảm thấy vẫn nên đưa phụ thân và chị gái đến nơi an toàn thì tốt hơn.
Hắn không hề hoảng hốt.
Hắn tin tưởng, cho dù quan phủ tra xét ra sao, đợi đến khi có thể điều tra ra thân thế của hắn, hắn đã sớm trở về Thiên sơn, đưa người nhà đến nơi an toàn rồi.
Hắn hành động tuy nhanh, nhưng trên đường đi vì phải trốn tránh đuổi bắt, cũng bị trì hoãn rất nhiều.
Khi hắn đến Lão Long Câu ở Thiên sơn thì đã là chuyện của ba tháng sau.
Tiệm vải Mỹ La chỉ còn lại một đống gạch ngói vụn.
Theo những hàng xóm đã dập lửa nói, vào một đêm khoảng hai tháng trước, tiệm vải bỗng nhiên bốc cháy, những người ở trong đều không thể thoát được. Đợi sau khi dập được lửa, mọi người mới phát hiện trong tiệm có hai thi thể, một nam và một nữ.
Vương Tiểu Thạch bi thương không thể kiềm nén, đau đớn đến mức không muốn sống.
Hắn không ngờ hành động của mình lại làm liên lụy đến người nhà.
Hắn càng không ngờ hành động của triều đình lại nhanh như vậy.
Bọn họ làm sao điều tra ra thân thế của mình? Vương Tiểu Thạch vẫn không hiểu được điểm này.
Hắn muốn tìm ra, rốt cuộc là ai đã tiết lộ thân thế của mình, rốt cuộc là ai đã ra tay. Mà muốn điều tra hai chuyện này, nhất định phải trở lại kinh thành.
Nguyên nhân thứ hai, đó là hắn vẫn thường xuyên nhớ đến đám bạn tốt Tô Mộng Chẩm, Bạch Sầu Phi, Ôn Nhu, Lôi Thuần, Phương Hận Thiếu, Đường Bảo Ngưu, Trương Thán.
Hành vi của bọn họ trước đây thật giống như một giấc mộng một hoang đường mà lại chân thật. Vương Tiểu Thạch hồi tưởng lại vẫn cảm thấy lưu luyến. Giống bọn họ từng hợp sức thúc đẩy thời gian và năm tháng, lại vĩnh viễn cất giữ những hình ảnh đẹp đẽ trong ký ức. Giống như bọn họ đưa mặt trời lên cao, biến mặt trăng thành tròn. Thời gian mọi người ở cùng nhau, cuộc sống có khó khăn cũng trở nên vui vẻ, tuổi tác có lớn cũng như vẫn còn chưa thành niên.
Tâm tình tuyệt đối không thể thất bại bởi hồi ức!
Trong lòng Vương Tiểu Thạch thường cảm thán như vậy.
Muốn trở lại trong ký ức, trước tiên phải trở về nơi ký ức phát sinh, sống với người trong ký ức, như vậy ký ức mới không phải là hoài niệm của quá khứ, mà trở thành hồi ức của mai sau.
Kinh thành giống như đã biến thành một tiếng gọi xa xôi, cả ngày lẫn đêm, sáng sáng chiều chiều vang lên bên cạnh Vương Tiểu Thạch.
Nguyên nhân thứ ba, chạy trốn nhiều năm như vậy, Vương Tiểu Thạch cũng cảm thấy mệt mỏi rồi.
Truy kích vẫn còn.
Truy bắt vẫn tiếp.
Vương Tiểu Thạch đã chán cảnh lưu lạc.
Tất cả những nơi có thể trốn thì hắn đều đã trốn. Hắn muốn trở lại kinh thành, đây là nơi duy nhất hắn chưa từng trốn, cũng là nơi mà quan phủ nhất định không ngờ hắn lại dám trở về.
"Trên đời này nơi an toàn nhất chính là nơi nguy hiểm nhất", những lời này chưa chắc đã đúng. Đem tranh vẽ có giá trị cao treo ở trên tường, có lẽ sẽ lừa gạt được mấy tên trộm ngốc không biết xem hàng, nhưng nếu ngươi ra chiến trường đánh giặc, chưa chắc đã có thể còn sống trở về.
Thế nhưng, đại ẩn ở trong chợ 1, ít nhất thì Thái Kinh sẽ không nghĩ tới Vương Tiểu Thạch sẽ trở lại. Hắn còn dám trở lại sao?
Trên đường đi, có đôi lúc gặp phải hoàn cảnh nguy hiểm khó giải quyết, chẳng những có hảo hán giang hồ ra tay tương trợ, ngay cả quan phủ đối với hành tung của hắn cũng giống như nhìn mà không thấy. Vương Tiểu Thạch biết đó là do mình từng có ơn cứu mạng với quần hùng hai đảng Phát và Mộng tại Hoa phủ, hơn nữa Gia Cát tiên sinh và Tứ Đại Danh Bổ cũng âm thầm nhờ nha dịch các nơi lưu tình. Có điều người mà hắn giết là Tể tướng đương triều, cho nên không ai dám lộ liễu ra mặt ủng hộ hắn mà thôi.
Lại nói, gần đây việc truy bắt cũng giảm đi rất nhiều.
Thái Kinh rất bận.
Cho dù là bận tác oai tác quái, bận chơi đùa, bận hại người, cũng là đang bận.
Còn về người của Thái đảng, cũng chẳng hề có ý muốn báo thù cho Phó Tông Thư. Phó Tông Thư luôn luôn không muốn ban ơn cho người khác. Người của Thái đảng cho rằng "người còn thì nhân tình còn, người chết hai bên hết nợ", cần gì phải tốn nhiều tâm lực vì một người đã chết như vậy.
Vì ba nguyên nhân này, Vương Tiểu Thạch đã lén lút trở về.
Hắn vừa về tới kinh thành liền đi vào hẻm Ngõa Tử. Hắn lập tức được quần hùng trong kinh thành, nhất là hai đảng Phát và Mộng nhiệt liệt hoan nghênh.
Mạng của bọn họ là do hắn cứu.
Bọn họ quyết chí muốn bảo vệ Vương Tiểu Thạch. Lần này trở lại kinh thành, Vương Tiểu Thạch đổi tên thành Vương Đại Si.
Hắn không muốn xuất đạo lần nữa.
Hắn chỉ muốn đợi ở một góc trong kinh thành, nghe ngóng tin tức của Tô đại ca, đồng thời âm thầm điều tra kẻ thù giết cha. Nếu như có thể, hắn cũng muốn đi gặp đám người Ôn Nhu và Đường Bảo Ngưu một chút.
Còn có một mong mỏi khác, đó cũng là nguyên nhân thứ tư khiến hắn trở lại kinh thành.
Khi hắn trở về Bạch Tu viên, Thiên Y Cư Sĩ đã không có ở đó.
Sư phụ vẫn không trở về.
Sư phụ đã đi đâu?
Là nghe được tin tức mình ám sát, cho nên đã đến kinh thành? Hay là đã xảy ra chuyện gì bất ngờ, trúng phải độc thủ?
Chuyện này cuối cùng khiến Vương Tiểu Thạch hạ quyết tâm hồi kinh. Lần này trở về kinh, so với bốn năm trước hắn bán ngựa vào kinh, tâm tình lại hoàn toàn khác biệt.
Năm đó hắn cảm thấy gió thu mơn man, mưa phùn dào dạt, trước mắt là giang sơn vạn dặm, không gì có thể ngăn cản được chí khí xông pha giang hồ. Ngay cả mưa xuân trên lầu, tiếng tiêu như gió sớm nổi lên, trăng tàn rụng xuống, hắn cũng có một cảm giác mỹ lệ ưu sầu mà không phải thê lương.
Mà nay, người vẫn như cũ, mưa vẫn như cũ, nhưng tâm tình đã không còn như trước.
Nắng chiều, cầu tàu, bóng người, sóng lớn, chẳng lẽ là một loại đau thương.
Hắn vẫn mang theo thanh kiếm kia.
Có một đoạn thời gian, hắn ở trong kinh thành rất oai phong, khi đó mang bội kiếm ra đường cũng không cần che giấu.
Còn nay, kiếm của hắn phải dùng vải vóc quấn lại nhiều lớp, trốn trốn tránh tránh, không thấy ánh sáng, giống như bốn năm trước khi hắn vừa mới tới.
Mà hắn cũng từ một nam tử tràn đầy mộng tưởng biến thành một hán tử chỉ có một chút mơ ước nhỏ nhoi.
Sau khi đến kinh thành, hắn mới nghe được trong mấy ngày qua, võ lâm kinh thành đã xảy ra chuyện lớn long trời lở đất.
Những chuyện này đều liên quan đến Vương Tiểu Thạch.
Càng liên quan rất lớn đến sư phụ của hắn là Thiên Y Cư Sĩ.
Danh sách chương