Nguyên Thập Tam Hạn ra tay bức lui Lão Lâm hòa
thượng, hơn nữa còn dùng một chưởng giải khai huyệt đạo bị cấm chế trên
người Thiên Y Cư Sĩ .
Sau đó hắn nói với Lão Lâm đại sư đang vô cùng nhếch nhác, vất vả lắm mới có thể dùng một thức "Ai Hồng Biến Dã" trong "Ai Thần chỉ pháp" phá tan khí kiếm kia:
- Trong mắt của ta, chỉ pháp điểm huyệt độc môn của ngươi cũng chẳng có gì khó giải.
Hắn lại hỏi Thiên Y Cư Sĩ:
- Bây giờ công bằng rồi chứ? Thiên Y Cư Sĩ đáp:
- Công bằng.
- Ngươi không sao chứ?
- Không sao.
- Có muốn điều tức nghỉ ngơi một chút không?
- Không cần.
- Vậy có thể ra tay rồi chứ?
- Không thể.
Nguyên Thập Tam Hạn dường như rất bất ngờ.
- Tại sao? Bây giờ huyệt đạo của ngươi đã không còn bị khống chế, các ngươi có nhiều người, còn ta chỉ một người, nơi này lại là đại bản doanh của bằng hữu ngươi. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, không thứ gì không thuộc về ngươi, ngươi chẳng có lý do gì không đánh.
- Nhưng ta lại không có lý do để đánh với ngươi.
- Lý do?
Nguyên Thập Tam Hạn bật cười:
- Đừng giả vờ nữa, ngươi là kẻ địch của ta.
- Ta không muốn trở thành kẻ địch của ngươi, ta chỉ không đồng ý với hành vi của ngươi. Ngươi xem tất cả những người không ủng hộ mình là kẻ địch, đây là rất bất trí.
- Ai bảo ta có sức mạnh để làm chuyện bất trí.
Nguyên Thập Tam Hạn nói:
- Trên đời không phải chỉ có người thông minh mới thành công, rất nhiều người thông minh sẽ thất bại, bởi vì hắn không chịu làm những chuyện ngốc nghếch mà nên làm.
- Tranh đấu giữa chúng ta là chuyện ngốc nghếch mà không nên làm.
- Ngươi trở lại giang hồ, không phải vì muốn giúp đỡ cho kẻ địch cũ của ta là Gia Cát Tiểu Hoa sao?
- Ta ủng hộ y đối phó với đảng Thái Kinh thương thiên hại lý, chỉ cầu tư lợi, chứ không phải muốn đối phó với ngươi.
- Nhưng Thái tướng gia lại ủng hộ ta.
- Hãy bỏ tối tìm sáng!
- Chẳng lẽ lại đi bán mạng cho hôn quân?
- Nên cải tà quy chính, vì hạnh phúc vạn dân, thanh trừ kẻ xấu bên quân chủ.
- Ta ủng hộ Thái Kinh.
- Vậy cũng tùy ngươi. Giữa chúng ta không nhất định phải tàn sát lẫn nhau.
- Ngươi ủng hộ thế lực đối địch với ta, vậy thì không phải là bằng hữu của ta, không phải bằng hữu thì chính là kẻ địch.
- Vậy thì ngươi sẽ không có bằng hữu, nhưng lại có rất nhiều kẻ địch.
- Hễ là người ủng hộ tướng gia thì đều là lực lượng ủng hộ ta, ai nói ta không có minh hữu?
- Đáng tiếc.
- Đáng tiếc cái gì?
- Sư đệ thân thủ rất tốt, thần công cái thế, nhưng lại nhìn không thấu thế gian danh tục lợi ác, quyền hư thế vô.
- Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?
Thiên Y Cư Sĩ nghe hỏi liền ngẩn ra. Nguyên Thập Tam Hạn nói ngay:
- Nếu như ta chỉ hai ba mươi tuổi, không thành vấn đề, không thành tựu thì ta có thể chờ. Nếu như ta còn bốn năm mươi tuổi, không quan hệ, không thành công thì ta có thể nhẫn. Nhưng bây giờ ta đã không thể, không thể uổng chuyến đi này đến nhân gian, hoang phí khoảng thời gian này, khi chết không để lại thứ gì.
- Nhưng ngươi nối giáo cho giặc, tiếp tay cho địch, kết quả chỉ sợ là lưu lại ác danh, tiếng xấu vạn năm.
- Ta không quan tâm danh tốt hay danh xấu, cho dù để tiếng xấu muôn đời cũng còn tốt hơn so với không có tiếng tăm. Ngươi xem ác nhân bạo chúa trong lịch sử, lật tay làm mây trở tay làm mưa, bỏ mặc dân chúng hay là tàn hại vạn dân, hắn vẫn là người nắm giữ vận mệnh của muôn dân thiên hạ, dùng đại quyền sinh sát một người thao túng muôn người, đây mới là điều thú vị nhất trên đời. Lại nói, các ngươi khinh bỉ hành vi và việc làm của Thái tướng gia, nhưng trong mắt ta y mới là đại trí đại tuệ. Đảng của Kinh công chỉ lo cải cách, không biết dân oán đã sâu, dân phẫn đã lớn, chỉ giải quyết được tiền đồ quốc gia, nhưng lại không làm no cái bụng của dân, kết quả cũng phải bồi thường bằng quốc gia xã tắc. Dư đảng Ôn công lại chỉ biết bảo thủ, cổ hủ không tiến, bàn luận nhân nghĩa nho học nhưng lại thích nội đấu chinh phạt. Tại sao quốc gia lại suy nhược lâu ngày, chính là bởi vì những tên nho sinh chỉ biết nói mà không biết làm này. Giao cho võ tướng, ít nhất có thể khai đường mở đất, nam chinh bắc phạt, cho dù không thể lập tức trị được thiên hạ, nhưng cũng có thể lập tức lấy được thiên hạ. Giao cho thương nhân, ít nhất có thể xây nghiệp dựng nước, giàu có phồn vinh, cho dù chưa chắc chỉ dựa vào tài phú là có thể ổn định thiên hạ, nhưng ít ra cũng có thể dùng lợi lộc mua chuộc lòng dân. Còn giao cho những sĩ phu không kiến thức lại tầm thường hạn hẹp, người đọc sách cho dù có kiến thức, không bảo thủ cố chấp thì cũng tự phụ tham công, đó là không thiết thực. Chỉ biết khoe khoang khoác lác, mưu toan dùng học thức nhốt mình nhốt người, chẳng những hại cả đời mình mà còn làm lỡ tiền đồ của quốc gia. Ủng hộ bọn họ, không bằng ta đi ủng hộ Thái Kinh. Ít nhất tướng gia còn biết tiến lùi, biết đi đứng. Hoàng đế không tiến bộ, hắn muốn cái gì thì cho hắn cái đó, một mặt phòng ngừa ngoại địch xâm nhập, một mặt dẫn binh bình loạn, như vậy có gì không tốt? Người nào đối xử tốt với y, y sẽ đối xử tốt với người đó, y rất biết chiếu cố người nhà. Lưu truyền tiếng xấu hay là lưu danh, đây là do thời thế tạo thành, không ai có thể nói một cách chuẩn xác. Ai nói lịch sử nhất định sẽ đứng về phía các ngươi?
- Ta là người võ lâm, ta đi con đường này cũng giống như tiêu cục. Nếu như ta đã nhận chuyến tiêu này, vậy thì ta có thể nhấc lên, cho dù có nặng đến mấy ta cũng sẽ gánh vác.
Nguyên Thập Tam Hạn rất ít khi nói nhiều như vậy, nhưng lời hắn nói lại hết sức lưu loát, giống như mỗi lời đều là một bộ phận trong thân thể hắn, đối với hắn dĩ nhiên là vô cùng quen thuộc:
- Chuyến tiêu này ta đã quyết định sẽ đi, cũng quyết định sẽ áp. Kẻ nào muốn ngăn cản ta, vậy thì sẽ là kẻ địch của ta, cũng chính là kẻ cướp tiêu của ta. Ngươi nghĩ xem, một chủ nhân tiêu cục như ta sẽ để cho các ngươi được như ý sao?
Sau đó hắn híp mắt nhìn Thiên Y Cư Sĩ:
- Không phải ngươi đã đồng ý với ta là không ra giang hồ sao? Nếu như ngươi đã hủy ước, ta giết ngươi cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng ta còn biết giữ lời, giải khai huyệt đạo của ngươi, cho ngươi cơ hội liều mạng, như vậy đã đủ công bằng hay chưa?
Thiên Y Cư Sĩ nói:
- Cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh sẽ tồn tại, không có gì là không công bằng, nhưng lòng người sẽ không thanh thản. Cho dù ngươi biện hộ ra sao, việc nối giáo cho giặc chỉ là vì ham muốn cá nhân, tư lợi bản thân, không thể gạt được tai mắt của người trong thiên hạ. Thái Kinh vì quyền lợi cá nhân mà cấu kết ngoại địch, tàn sát đối lập, đồ thán sinh linh, đây là chuyện ai ai cũng biết, cũng là chuyện người thần đều giận. Hắn nói rằng dân oán dân phẫn là do bàn tay đen của loạn đảng đạo tặc tạo thành, thật ra thổ phỉ trộm cướp lại là do hắn một tay che trời, dối trên gạt dưới tạo thành. Gia Cát không phải muốn ủng hộ hôn quân, mà là cố gắng dùng lực lượng quan thần của triều đình để hạn chế sự phóng túng của thiên tử, khuyên ngài có thể mang lại phúc lợi cho vạn dân, chống ngoại tặc bảo vệ lãnh thổ, đây không phải là mưu lợi cá nhân. Thực ra bất kể là tay đen hay tay trắng, có thể khiến cho quốc gia thịnh vượng phát đạt thì chính là người tài. Ngươi áp chuyến tiêu này vốn là chuyện của ngươi, nhưng nếu như thứ mà ngươi áp là của trộm cướp, chúng ta có thể nhắm mắt không để ý tới sao? Đúng, ta vốn không ra giang hồ, nhưng chuyến này ta ôm quyết tâm liều chết tới ngăn cản ngươi. Tứ sư đệ, ngươi dừng tay đi. Mỗi người chúng ta sống ở trên đời, chưa chắc đã có thể vừa lòng đẹp ý, nhưng quyết không thể vì muốn cho mình vừa ý hài lòng mà khiến cho rất nhiều người không hài lòng không như ý. Mình làm chuyện gì trước tiên phải qua được lương tri, nếu cả lương tâm cũng không qua được, vậy thì dù có nói gì cũng là giả. Oanh oanh liệt liệt trải qua một đời, không bằng khoái khoái lạc lạc sống qua một thế. Đại trượng phu muốn long trời lở đất, không bằng đội trời đạp đất. Đàn đứt vì tri âm, ngựa phi vì minh chủ. Ngươi vì Thái Kinh tâm như lang sói mà bán rẻ thân thủ cao minh, có đáng hay không?
Nguyên Thập Tam Hạn bực bội nói:
- Ta chỉ biết là ta muốn đánh đổ Gia Cát Tiểu Hoa.
Thiên Y Cư Sĩ vội hỏi một câu:
- Tại sao?
- Bởi vì hắn chỗ nào cũng thắng ta.
- Ngươi ghen tị với y?
- Ta hận hắn.
- Ngươi làm như vậy, không phải là vì muốn đối kháng với thần nên trở thành ma sao?
- Ta mặc kệ thần ma, ta chỉ cần lật đổ hắn.
- Cho dù muốn đả kích người nào, cũng không đáng vì trả thù đối phương mà bán rẻ chính mình.
- Ta cũng là sư đệ ngươi, hắn cũng là sư đệ ngươi, nhưng ngươi lại bán đứng ta trước.
- Ta không phải muốn đối phó với ngươi, nhưng ta ủng hộ y, bởi vì ngươi làm sai.
- Nhân sinh trên đời có lúc cũng không thể chọn chuyện đúng để làm. Bao nhiêu người lúc mới bắt đầu, ai nấy đều cho rằng hắn làm sai, thực ra hắn chỉ đang làm chuyện mà người khác không dám làm mà thôi.
- Quay đầu là bờ.
- Sau người ta đã không có bờ.
- Nhưng trước người thì có.
- Thôi đi!
Nguyên Thập Tam Hạn quát lớn một tiếng:
- Ta bắt ngươi là có thể dụ tên ngụy quân tử Gia Cát Chính Ngã ra mặt, ta giết ngươi là có thể dập tắt sự kiêu ngạo của đám nghịch tặc các ngươi. Ngươi chính là bờ của ta.
Dứt lời, hắn uy vũ nói một câu:
- Ra tay đi!
Pho tượng thần Đạt Ma to lớn bắt đầu vung nắm tay như sư tử.
Sau đó hắn nói với Lão Lâm đại sư đang vô cùng nhếch nhác, vất vả lắm mới có thể dùng một thức "Ai Hồng Biến Dã" trong "Ai Thần chỉ pháp" phá tan khí kiếm kia:
- Trong mắt của ta, chỉ pháp điểm huyệt độc môn của ngươi cũng chẳng có gì khó giải.
Hắn lại hỏi Thiên Y Cư Sĩ:
- Bây giờ công bằng rồi chứ? Thiên Y Cư Sĩ đáp:
- Công bằng.
- Ngươi không sao chứ?
- Không sao.
- Có muốn điều tức nghỉ ngơi một chút không?
- Không cần.
- Vậy có thể ra tay rồi chứ?
- Không thể.
Nguyên Thập Tam Hạn dường như rất bất ngờ.
- Tại sao? Bây giờ huyệt đạo của ngươi đã không còn bị khống chế, các ngươi có nhiều người, còn ta chỉ một người, nơi này lại là đại bản doanh của bằng hữu ngươi. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, không thứ gì không thuộc về ngươi, ngươi chẳng có lý do gì không đánh.
- Nhưng ta lại không có lý do để đánh với ngươi.
- Lý do?
Nguyên Thập Tam Hạn bật cười:
- Đừng giả vờ nữa, ngươi là kẻ địch của ta.
- Ta không muốn trở thành kẻ địch của ngươi, ta chỉ không đồng ý với hành vi của ngươi. Ngươi xem tất cả những người không ủng hộ mình là kẻ địch, đây là rất bất trí.
- Ai bảo ta có sức mạnh để làm chuyện bất trí.
Nguyên Thập Tam Hạn nói:
- Trên đời không phải chỉ có người thông minh mới thành công, rất nhiều người thông minh sẽ thất bại, bởi vì hắn không chịu làm những chuyện ngốc nghếch mà nên làm.
- Tranh đấu giữa chúng ta là chuyện ngốc nghếch mà không nên làm.
- Ngươi trở lại giang hồ, không phải vì muốn giúp đỡ cho kẻ địch cũ của ta là Gia Cát Tiểu Hoa sao?
- Ta ủng hộ y đối phó với đảng Thái Kinh thương thiên hại lý, chỉ cầu tư lợi, chứ không phải muốn đối phó với ngươi.
- Nhưng Thái tướng gia lại ủng hộ ta.
- Hãy bỏ tối tìm sáng!
- Chẳng lẽ lại đi bán mạng cho hôn quân?
- Nên cải tà quy chính, vì hạnh phúc vạn dân, thanh trừ kẻ xấu bên quân chủ.
- Ta ủng hộ Thái Kinh.
- Vậy cũng tùy ngươi. Giữa chúng ta không nhất định phải tàn sát lẫn nhau.
- Ngươi ủng hộ thế lực đối địch với ta, vậy thì không phải là bằng hữu của ta, không phải bằng hữu thì chính là kẻ địch.
- Vậy thì ngươi sẽ không có bằng hữu, nhưng lại có rất nhiều kẻ địch.
- Hễ là người ủng hộ tướng gia thì đều là lực lượng ủng hộ ta, ai nói ta không có minh hữu?
- Đáng tiếc.
- Đáng tiếc cái gì?
- Sư đệ thân thủ rất tốt, thần công cái thế, nhưng lại nhìn không thấu thế gian danh tục lợi ác, quyền hư thế vô.
- Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?
Thiên Y Cư Sĩ nghe hỏi liền ngẩn ra. Nguyên Thập Tam Hạn nói ngay:
- Nếu như ta chỉ hai ba mươi tuổi, không thành vấn đề, không thành tựu thì ta có thể chờ. Nếu như ta còn bốn năm mươi tuổi, không quan hệ, không thành công thì ta có thể nhẫn. Nhưng bây giờ ta đã không thể, không thể uổng chuyến đi này đến nhân gian, hoang phí khoảng thời gian này, khi chết không để lại thứ gì.
- Nhưng ngươi nối giáo cho giặc, tiếp tay cho địch, kết quả chỉ sợ là lưu lại ác danh, tiếng xấu vạn năm.
- Ta không quan tâm danh tốt hay danh xấu, cho dù để tiếng xấu muôn đời cũng còn tốt hơn so với không có tiếng tăm. Ngươi xem ác nhân bạo chúa trong lịch sử, lật tay làm mây trở tay làm mưa, bỏ mặc dân chúng hay là tàn hại vạn dân, hắn vẫn là người nắm giữ vận mệnh của muôn dân thiên hạ, dùng đại quyền sinh sát một người thao túng muôn người, đây mới là điều thú vị nhất trên đời. Lại nói, các ngươi khinh bỉ hành vi và việc làm của Thái tướng gia, nhưng trong mắt ta y mới là đại trí đại tuệ. Đảng của Kinh công chỉ lo cải cách, không biết dân oán đã sâu, dân phẫn đã lớn, chỉ giải quyết được tiền đồ quốc gia, nhưng lại không làm no cái bụng của dân, kết quả cũng phải bồi thường bằng quốc gia xã tắc. Dư đảng Ôn công lại chỉ biết bảo thủ, cổ hủ không tiến, bàn luận nhân nghĩa nho học nhưng lại thích nội đấu chinh phạt. Tại sao quốc gia lại suy nhược lâu ngày, chính là bởi vì những tên nho sinh chỉ biết nói mà không biết làm này. Giao cho võ tướng, ít nhất có thể khai đường mở đất, nam chinh bắc phạt, cho dù không thể lập tức trị được thiên hạ, nhưng cũng có thể lập tức lấy được thiên hạ. Giao cho thương nhân, ít nhất có thể xây nghiệp dựng nước, giàu có phồn vinh, cho dù chưa chắc chỉ dựa vào tài phú là có thể ổn định thiên hạ, nhưng ít ra cũng có thể dùng lợi lộc mua chuộc lòng dân. Còn giao cho những sĩ phu không kiến thức lại tầm thường hạn hẹp, người đọc sách cho dù có kiến thức, không bảo thủ cố chấp thì cũng tự phụ tham công, đó là không thiết thực. Chỉ biết khoe khoang khoác lác, mưu toan dùng học thức nhốt mình nhốt người, chẳng những hại cả đời mình mà còn làm lỡ tiền đồ của quốc gia. Ủng hộ bọn họ, không bằng ta đi ủng hộ Thái Kinh. Ít nhất tướng gia còn biết tiến lùi, biết đi đứng. Hoàng đế không tiến bộ, hắn muốn cái gì thì cho hắn cái đó, một mặt phòng ngừa ngoại địch xâm nhập, một mặt dẫn binh bình loạn, như vậy có gì không tốt? Người nào đối xử tốt với y, y sẽ đối xử tốt với người đó, y rất biết chiếu cố người nhà. Lưu truyền tiếng xấu hay là lưu danh, đây là do thời thế tạo thành, không ai có thể nói một cách chuẩn xác. Ai nói lịch sử nhất định sẽ đứng về phía các ngươi?
- Ta là người võ lâm, ta đi con đường này cũng giống như tiêu cục. Nếu như ta đã nhận chuyến tiêu này, vậy thì ta có thể nhấc lên, cho dù có nặng đến mấy ta cũng sẽ gánh vác.
Nguyên Thập Tam Hạn rất ít khi nói nhiều như vậy, nhưng lời hắn nói lại hết sức lưu loát, giống như mỗi lời đều là một bộ phận trong thân thể hắn, đối với hắn dĩ nhiên là vô cùng quen thuộc:
- Chuyến tiêu này ta đã quyết định sẽ đi, cũng quyết định sẽ áp. Kẻ nào muốn ngăn cản ta, vậy thì sẽ là kẻ địch của ta, cũng chính là kẻ cướp tiêu của ta. Ngươi nghĩ xem, một chủ nhân tiêu cục như ta sẽ để cho các ngươi được như ý sao?
Sau đó hắn híp mắt nhìn Thiên Y Cư Sĩ:
- Không phải ngươi đã đồng ý với ta là không ra giang hồ sao? Nếu như ngươi đã hủy ước, ta giết ngươi cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng ta còn biết giữ lời, giải khai huyệt đạo của ngươi, cho ngươi cơ hội liều mạng, như vậy đã đủ công bằng hay chưa?
Thiên Y Cư Sĩ nói:
- Cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh sẽ tồn tại, không có gì là không công bằng, nhưng lòng người sẽ không thanh thản. Cho dù ngươi biện hộ ra sao, việc nối giáo cho giặc chỉ là vì ham muốn cá nhân, tư lợi bản thân, không thể gạt được tai mắt của người trong thiên hạ. Thái Kinh vì quyền lợi cá nhân mà cấu kết ngoại địch, tàn sát đối lập, đồ thán sinh linh, đây là chuyện ai ai cũng biết, cũng là chuyện người thần đều giận. Hắn nói rằng dân oán dân phẫn là do bàn tay đen của loạn đảng đạo tặc tạo thành, thật ra thổ phỉ trộm cướp lại là do hắn một tay che trời, dối trên gạt dưới tạo thành. Gia Cát không phải muốn ủng hộ hôn quân, mà là cố gắng dùng lực lượng quan thần của triều đình để hạn chế sự phóng túng của thiên tử, khuyên ngài có thể mang lại phúc lợi cho vạn dân, chống ngoại tặc bảo vệ lãnh thổ, đây không phải là mưu lợi cá nhân. Thực ra bất kể là tay đen hay tay trắng, có thể khiến cho quốc gia thịnh vượng phát đạt thì chính là người tài. Ngươi áp chuyến tiêu này vốn là chuyện của ngươi, nhưng nếu như thứ mà ngươi áp là của trộm cướp, chúng ta có thể nhắm mắt không để ý tới sao? Đúng, ta vốn không ra giang hồ, nhưng chuyến này ta ôm quyết tâm liều chết tới ngăn cản ngươi. Tứ sư đệ, ngươi dừng tay đi. Mỗi người chúng ta sống ở trên đời, chưa chắc đã có thể vừa lòng đẹp ý, nhưng quyết không thể vì muốn cho mình vừa ý hài lòng mà khiến cho rất nhiều người không hài lòng không như ý. Mình làm chuyện gì trước tiên phải qua được lương tri, nếu cả lương tâm cũng không qua được, vậy thì dù có nói gì cũng là giả. Oanh oanh liệt liệt trải qua một đời, không bằng khoái khoái lạc lạc sống qua một thế. Đại trượng phu muốn long trời lở đất, không bằng đội trời đạp đất. Đàn đứt vì tri âm, ngựa phi vì minh chủ. Ngươi vì Thái Kinh tâm như lang sói mà bán rẻ thân thủ cao minh, có đáng hay không?
Nguyên Thập Tam Hạn bực bội nói:
- Ta chỉ biết là ta muốn đánh đổ Gia Cát Tiểu Hoa.
Thiên Y Cư Sĩ vội hỏi một câu:
- Tại sao?
- Bởi vì hắn chỗ nào cũng thắng ta.
- Ngươi ghen tị với y?
- Ta hận hắn.
- Ngươi làm như vậy, không phải là vì muốn đối kháng với thần nên trở thành ma sao?
- Ta mặc kệ thần ma, ta chỉ cần lật đổ hắn.
- Cho dù muốn đả kích người nào, cũng không đáng vì trả thù đối phương mà bán rẻ chính mình.
- Ta cũng là sư đệ ngươi, hắn cũng là sư đệ ngươi, nhưng ngươi lại bán đứng ta trước.
- Ta không phải muốn đối phó với ngươi, nhưng ta ủng hộ y, bởi vì ngươi làm sai.
- Nhân sinh trên đời có lúc cũng không thể chọn chuyện đúng để làm. Bao nhiêu người lúc mới bắt đầu, ai nấy đều cho rằng hắn làm sai, thực ra hắn chỉ đang làm chuyện mà người khác không dám làm mà thôi.
- Quay đầu là bờ.
- Sau người ta đã không có bờ.
- Nhưng trước người thì có.
- Thôi đi!
Nguyên Thập Tam Hạn quát lớn một tiếng:
- Ta bắt ngươi là có thể dụ tên ngụy quân tử Gia Cát Chính Ngã ra mặt, ta giết ngươi là có thể dập tắt sự kiêu ngạo của đám nghịch tặc các ngươi. Ngươi chính là bờ của ta.
Dứt lời, hắn uy vũ nói một câu:
- Ra tay đi!
Pho tượng thần Đạt Ma to lớn bắt đầu vung nắm tay như sư tử.
Danh sách chương