Quả thật là bị thua thiệt.
Tề Văn Lục năm lần tấn công, trước tiên đều quát một tiếng.
- Nhân sinh là…
Vô Tình lập tức phóng ám khí, tay y vẫy một cái, một thanh phi đao như tia chớp bay ra.
Nhưng bóng người chợt lóe lên, Tề Văn Lục lại giống như chưa hề nhúc nhích, phi đao chỉ đâm vào cái bóng của hắn.
Tề Văn Lục lại trầm giọng quát một tiếng:
- Nhân sinh…
Hắn lại bay lên lần nữa.
Tay áo Vô Tình giơ lên, bắn ra một mũi tên.
Lúc mũi tên xé gió bay đến, người đã không còn thấy.
Tề Văn Lục vẫn đứng nguyên tại chỗ, giống như người vừa mới ra tay không phải là hắn, có điều quần áo trên người lại xuất hiện những vết rách.
Sau đó hắn tấn công lần thứ ba.
- Nhân…
Vô Tình vỗ vào xe, bảy con "đom đóm" lập tức bay đến Tề Văn Lục. Lần này cho dù có bảy Tề Văn Lục e rằng cũng không tránh khỏi.
Nhưng vẫn không có tác dụng.
Không biết vì sao, bảy con "đom đóm" kia đều hoàn toàn đánh vào trên thân kiếm của Tề Văn Lục vừa rút ra, giống như trên kiếm kia có nam châm.
Tề Văn Lục cũng giống như hoàn toàn không hề cử động.
Chuyện này đối với Vô Tình là từ trước đến nay chưa từng có.
Ám khí của y trăm phát trăm trúng, kẻ địch trước giờ đều sợ hãi, lo lắng, gào khóc, trốn tránh ám khí của y, cuối cùng vẫn khó tránh khỏi cái chết. Nhưng hiện giờ Tề Văn Lục lại như động mà không động, đùa bỡn y trong lòng bàn tay, giống như y chỉ là một con chó nhỏ đang đuổi theo cái đuôi của mình.
Tổng cộng năm lần như vậy.
Vô Tình năm lần đánh trả đều không chiếm được lợi thế.
Đối phương năm lần tấn công đều giống như chưa từng cử động.
Như vậy lập tức phân biệt được cao thấp, nhất là ám khí trên người và xe của Vô Tình dùng một món thì ít đi một món.
Chuyện này quả thật rất đáng sợ, cũng rất tàn khốc.
Tề Văn Lục đang muốn công kích lần thứ sáu.
Lúc này Diệp Kỳ Ngũ đã định thần lại, Lỗ Thư Nhất cũng quay sang đối phó với Truy Mệnh đang muốn "đáp xuống".
Vô Tình đột nhiên giống như nhớ tới điều gì, buột miệng nói:
- Bảo Thân Toàn Sinh đại pháp trong Nội Thiên của Trang Tử? Y vừa nghĩ đến đây, đột nhiên hai tay vỗ một cái trên đầu.
Trên tóc y giống như bốc lên một đám khỏi, một làn khói dưới ánh trăng.
Ánh trăng buổi đêm chiếu khắp núi hoang, ánh trăng dường như cũng đã hấp thu đám khói kia.
Vô Tình thốt lên một câu như vậy, Tề Văn Lục đang chiếm được thượng phong, ung dung bình tĩnh dường như cũng hơi biến sắc.
Lúc này hắn nhanh chóng nhảy lên, đồng thời rút kiếm ra.
Giữa không trung hắn lại quát lớn một tiếng:
- Hài lòng chém mãn nguyện!
Sau đó một kiếm chém xuống đầu Vô Tình.
Lần này Vô Tình lại bất động, không phát ra ám khí giống như năm lần trước, thậm chí cũng không đánh trả.
Y lại chỉ một cái, chỉ vào trăng.
Trăng soi đỉnh núi, ánh trăng cũng rọi vào người Tề Văn Lục.
Tề Văn Lục chợt kêu thảm một tiếng, toàn thân tỏa ra khói giống như đang bốc lửa.
Hắn đau đến mức ném cả kiếm đi, lăn lộn gào khóc.
Nếu như lúc này không có Diệp Kỳ Ngũ phóng ám khí về phía Vô Tình, lần này là quân Tướng của hắn, không biết Tề Văn Lục liệu có đau đến mức lăn xuống vách núi hay không.
Tề Văn Lục tranh thủ được một hơi, dường như không cam lòng, giận dữ hỏi:
- Ngươi làm sao biết phá pháp?
Vô Tình vừa ứng phó với Diệp Kỳ Ngũ, vừa trả lời một cách nhàn rỗi:
- Lúc đầu ta cũng không biết ngươi đã dùng Dưỡng Sinh Chủ của Trang Tử. Nhân sinh là hữu hạn, tri thức là vô hạn, dùng nhân sinh hữu hạn để theo đuổi tri thức vô hạn là thất bại tất yếu. Ta bị ngươi thao túng, giống như đuổi theo cái bóng của ma quỷ, vĩnh viễn cũng không có kết quả, chỉ có sức cùng lực kiệt mà thôi.
Tề Văn Lục căm hận hỏi:
- Sau đó ngươi làm sao biết được?
Vô Tình lạnh nhạt nói:
- Mỗi trận quyết đấu chính là một lần ngộ, ngộ được thì qua cửa, nhân sinh đại khái là như vậy. Ngươi có học vấn, ta cũng không phải là người không ham học.
Tề Văn Lục hung hăng hỏi:
- Ngươi làm sao phá được?
Hắn không cam lòng. Hắn biết Vô Tình dùng ám khí mượn ánh trăng "vẩy" vào trên người hắn, nhưng đây là ám khí gì? Đây là kỹ xảo gì? Hắn chưa từng nghe nói, cũng chưa từng nhìn thấy, muốn đề phòng cũng không được, cào rách da đầu cũng không nghĩ ra.
Vô Tình nhìn giống như đã bị Tướng của Diệp Kỳ Ngũ tấn công đến mức không thể chống đỡ nổi, nhưng chỉ một lát sau giọng nói bình thản của y lại vang lên. Xem ra y còn có thể nói chuyện vui vẻ, rõ ràng là chưa xuất toàn lực, cũng không hề rơi vào thế yếu.
Đây mới là đáng sợ.
- Ngươi còn nhớ câu cuối của Dưỡng Sinh Chủ là gì không?
Tề Văn Lục đọc sách có khả năng thấy qua là không quên, lập tức trả lời:
- Chỉ cùng vu vi tân; hỏa truyền dã, bất tri kỳ tận dã.
Ý của nó đại khái là: dùng tay chặt củi đưa đến để giữ lửa tiếp tục cháy, luôn có lúc kiệt sức lửa tàn; còn nếu để cho lửa tự nhiên cháy lan ra, nó sẽ thiêu đốt không có điểm dừng.
Vô Tình cười một tiếng:
- Đó chính là phá pháp của hữu hạn đối với vô hạn.
Tề Văn Lục lại trở nên hung bạo.
Hắn múa kiếm, kiếm pháp tao nhã hoa lệ, tinh tế kỹ càng, bày hết sở trường, giống như một bài Hán Phú 1 câu từ trau chuốt không có khuyết điểm nào.
Hắn đã trao kiếm cho sinh mạng, cũng trao sinh mạng cho kiếm.
Hắn dùng kiếm giống như làm văn.
Diệp Kỳ Ngũ cũng giống như đã đặt cược sinh mạng.
Hai người bọn họ hợp sức tấn công Vô Tình.
Lúc này Vô Tình cũng chú ý tới, mặc dù Yến Thi Nhị và Cố Thiết Tam đều bị Lãnh Huyết và Thiết Thủ đánh cho không thể đánh trả lại, không kịp thở một hơi, nhưng tam sư đệ Truy Mệnh cũng đang gặp nguy hiểm.
Cho nên y kêu lên một tiếng:
- Nhung xa ký giá, tứ mẫu nghiệp nghiệp. 2
Đó là một câu trong Tiểu Nhã "Thái Vi" của Kinh Thi, "nhung xa" chính là xe binh, nghiệp nghiệp giống như thịnh vượng, đều có ý nghĩa long trọng.
Nhưng tại sao vào lúc này Vô Tình lại đọc thơ? Y đọc lên câu thơ này rốt cuộc có ý gì?
° ° °
Vô Mộng Nữ rất chú ý, rất cẩn thận.
Nàng chỉ nhớ loáng thoáng về quá khứ của mình, phần lớn đã hoàn toàn quên mất. Nhưng ít nhất nàng vẫn nhớ được một chuyện, bởi vì nàng không đủ cẩn thận, quá sơ ý nên mới mất đi ký ức.
Nàng không muốn mất đi ký ức một lần nữa, cho nên nàng vẫn luôn cẩn thận.
Thừa lúc Gia Cát tiên sinh bị thương để khống chế Lão Lâm hòa thượng, nàng cảm thấy đáng để làm như thế. Bởi vì cho dù không thể nhờ vậy mà trở thành đệ tử của Gia Cát, ít nhất sau này đi lại trên giang hồ cũng không sợ rơi vào trong tay đám người Gia Cát.
Vì an toàn trọng đại này, mạo hiểm một chút cũng đáng giá.
Nhưng lúc này nàng đã sai ở đâu?
- Ông sẽ không nuốt lời chứ?
Nàng hoài nghi hỏi.
Gia Cát lắc đầu.
- Điểm này thì không.
- Ít nhất sẽ không bởi vì một tiểu nữ như ta mà phá hoại danh tiếng của Gia Cát tiên sinh.
Lúc này Vô Mộng Nữ mới cười được, lại suy đoán:
- Chẳng lẽ ông và hòa thượng này vốn là bạn cũ?
Lão Lâm hòa thượng trừng mắt nhìn Vô Mộng Nữ, bàn tay nắm chặt giống như muốn động thủ.
Gia Cát vội nói:
- Lôi huynh, xin hãy nể mặt ta một lần!
Y nhận ra Lão Lâm hòa thượng chính là Lôi Trận Vũ ngày xưa danh lừng thiên hạ.
Lão Lâm hòa thượng buồn bã thở dài:
- Gia Cát, chúng ta vừa gặp mặt thì lão nạp đã thiếu ông một cái tình.
Vô Mộng Nữ le lưỡi nói:
- Xem ra ta lại đoán sai, các người thật sự là lần đầu gặp mặt.
- Cô sai vì cho rằng ta và Lôi huynh không có giao tình, cũng sẽ không đồng ý hai yêu cầu của cô.
Lúc này Gia Cát mới nói rõ:
- Nếu như cô tiếp tục kiên trì, cho dù ta không thu cô làm đệ tử, nhưng dạy một hai võ công cũng không phải là chuyện không thể.
Vô Mộng Nữ nghe được liền dậm chân, gần như còn muốn đấm ngực.
Nàng hối tiếc, nhưng hối tiếc cũng chẳng có ích gì.
- Bây giờ ông còn chịu dạy không?
- Bây giờ?
Gia Cát cười lạnh nói:
- Cô còn không mau đi. Ta nói cho cô biết, tuy ta đã đồng ý không ra tay đối phó với cô, Lôi huynh cũng sẽ nể mặt ta tha cho cô một mạng, nhưng nếu như muốn giết chết cô mà không hủy ước, ta ít nhất còn có đến ba mươi mốt biện pháp. Cô có tin hay không?
Vô Mộng Nữ tin, cho nên nàng đi, lập tức chạy đi.
Lúc này Gia Cát tiên sinh mới quỳ xuống, cung kính đem thi thể của Thiên Y Cư Sĩ và Chức Nữ đặt cùng nhau, dập đầu ba cái. Sau đó y vận thần công "Bán Đoạn Cẩm", đặt tay lên lưng Lão Lâm hòa thượng, trị thương cho mình cũng đồng thời giúp Lôi Trận Vũ trị thương.
Sự kỳ lạ của "Bán Đoạn Cẩm" là "bị thương càng nặng, chữa trị càng nhanh", còn sự tuyệt diệu của nó là chẳng những có thể giúp người khác đồng thời chữa thương, hơn nữa đối phương (hoặc mình) bị thương càng nặng, càng có thể lợi dụng "sức đề kháng thương thế" của đối phương (hoặc mình) để chữa trị tổn thương của mình (hoặc đối phương).
Tề Văn Lục năm lần tấn công, trước tiên đều quát một tiếng.
- Nhân sinh là…
Vô Tình lập tức phóng ám khí, tay y vẫy một cái, một thanh phi đao như tia chớp bay ra.
Nhưng bóng người chợt lóe lên, Tề Văn Lục lại giống như chưa hề nhúc nhích, phi đao chỉ đâm vào cái bóng của hắn.
Tề Văn Lục lại trầm giọng quát một tiếng:
- Nhân sinh…
Hắn lại bay lên lần nữa.
Tay áo Vô Tình giơ lên, bắn ra một mũi tên.
Lúc mũi tên xé gió bay đến, người đã không còn thấy.
Tề Văn Lục vẫn đứng nguyên tại chỗ, giống như người vừa mới ra tay không phải là hắn, có điều quần áo trên người lại xuất hiện những vết rách.
Sau đó hắn tấn công lần thứ ba.
- Nhân…
Vô Tình vỗ vào xe, bảy con "đom đóm" lập tức bay đến Tề Văn Lục. Lần này cho dù có bảy Tề Văn Lục e rằng cũng không tránh khỏi.
Nhưng vẫn không có tác dụng.
Không biết vì sao, bảy con "đom đóm" kia đều hoàn toàn đánh vào trên thân kiếm của Tề Văn Lục vừa rút ra, giống như trên kiếm kia có nam châm.
Tề Văn Lục cũng giống như hoàn toàn không hề cử động.
Chuyện này đối với Vô Tình là từ trước đến nay chưa từng có.
Ám khí của y trăm phát trăm trúng, kẻ địch trước giờ đều sợ hãi, lo lắng, gào khóc, trốn tránh ám khí của y, cuối cùng vẫn khó tránh khỏi cái chết. Nhưng hiện giờ Tề Văn Lục lại như động mà không động, đùa bỡn y trong lòng bàn tay, giống như y chỉ là một con chó nhỏ đang đuổi theo cái đuôi của mình.
Tổng cộng năm lần như vậy.
Vô Tình năm lần đánh trả đều không chiếm được lợi thế.
Đối phương năm lần tấn công đều giống như chưa từng cử động.
Như vậy lập tức phân biệt được cao thấp, nhất là ám khí trên người và xe của Vô Tình dùng một món thì ít đi một món.
Chuyện này quả thật rất đáng sợ, cũng rất tàn khốc.
Tề Văn Lục đang muốn công kích lần thứ sáu.
Lúc này Diệp Kỳ Ngũ đã định thần lại, Lỗ Thư Nhất cũng quay sang đối phó với Truy Mệnh đang muốn "đáp xuống".
Vô Tình đột nhiên giống như nhớ tới điều gì, buột miệng nói:
- Bảo Thân Toàn Sinh đại pháp trong Nội Thiên của Trang Tử? Y vừa nghĩ đến đây, đột nhiên hai tay vỗ một cái trên đầu.
Trên tóc y giống như bốc lên một đám khỏi, một làn khói dưới ánh trăng.
Ánh trăng buổi đêm chiếu khắp núi hoang, ánh trăng dường như cũng đã hấp thu đám khói kia.
Vô Tình thốt lên một câu như vậy, Tề Văn Lục đang chiếm được thượng phong, ung dung bình tĩnh dường như cũng hơi biến sắc.
Lúc này hắn nhanh chóng nhảy lên, đồng thời rút kiếm ra.
Giữa không trung hắn lại quát lớn một tiếng:
- Hài lòng chém mãn nguyện!
Sau đó một kiếm chém xuống đầu Vô Tình.
Lần này Vô Tình lại bất động, không phát ra ám khí giống như năm lần trước, thậm chí cũng không đánh trả.
Y lại chỉ một cái, chỉ vào trăng.
Trăng soi đỉnh núi, ánh trăng cũng rọi vào người Tề Văn Lục.
Tề Văn Lục chợt kêu thảm một tiếng, toàn thân tỏa ra khói giống như đang bốc lửa.
Hắn đau đến mức ném cả kiếm đi, lăn lộn gào khóc.
Nếu như lúc này không có Diệp Kỳ Ngũ phóng ám khí về phía Vô Tình, lần này là quân Tướng của hắn, không biết Tề Văn Lục liệu có đau đến mức lăn xuống vách núi hay không.
Tề Văn Lục tranh thủ được một hơi, dường như không cam lòng, giận dữ hỏi:
- Ngươi làm sao biết phá pháp?
Vô Tình vừa ứng phó với Diệp Kỳ Ngũ, vừa trả lời một cách nhàn rỗi:
- Lúc đầu ta cũng không biết ngươi đã dùng Dưỡng Sinh Chủ của Trang Tử. Nhân sinh là hữu hạn, tri thức là vô hạn, dùng nhân sinh hữu hạn để theo đuổi tri thức vô hạn là thất bại tất yếu. Ta bị ngươi thao túng, giống như đuổi theo cái bóng của ma quỷ, vĩnh viễn cũng không có kết quả, chỉ có sức cùng lực kiệt mà thôi.
Tề Văn Lục căm hận hỏi:
- Sau đó ngươi làm sao biết được?
Vô Tình lạnh nhạt nói:
- Mỗi trận quyết đấu chính là một lần ngộ, ngộ được thì qua cửa, nhân sinh đại khái là như vậy. Ngươi có học vấn, ta cũng không phải là người không ham học.
Tề Văn Lục hung hăng hỏi:
- Ngươi làm sao phá được?
Hắn không cam lòng. Hắn biết Vô Tình dùng ám khí mượn ánh trăng "vẩy" vào trên người hắn, nhưng đây là ám khí gì? Đây là kỹ xảo gì? Hắn chưa từng nghe nói, cũng chưa từng nhìn thấy, muốn đề phòng cũng không được, cào rách da đầu cũng không nghĩ ra.
Vô Tình nhìn giống như đã bị Tướng của Diệp Kỳ Ngũ tấn công đến mức không thể chống đỡ nổi, nhưng chỉ một lát sau giọng nói bình thản của y lại vang lên. Xem ra y còn có thể nói chuyện vui vẻ, rõ ràng là chưa xuất toàn lực, cũng không hề rơi vào thế yếu.
Đây mới là đáng sợ.
- Ngươi còn nhớ câu cuối của Dưỡng Sinh Chủ là gì không?
Tề Văn Lục đọc sách có khả năng thấy qua là không quên, lập tức trả lời:
- Chỉ cùng vu vi tân; hỏa truyền dã, bất tri kỳ tận dã.
Ý của nó đại khái là: dùng tay chặt củi đưa đến để giữ lửa tiếp tục cháy, luôn có lúc kiệt sức lửa tàn; còn nếu để cho lửa tự nhiên cháy lan ra, nó sẽ thiêu đốt không có điểm dừng.
Vô Tình cười một tiếng:
- Đó chính là phá pháp của hữu hạn đối với vô hạn.
Tề Văn Lục lại trở nên hung bạo.
Hắn múa kiếm, kiếm pháp tao nhã hoa lệ, tinh tế kỹ càng, bày hết sở trường, giống như một bài Hán Phú 1 câu từ trau chuốt không có khuyết điểm nào.
Hắn đã trao kiếm cho sinh mạng, cũng trao sinh mạng cho kiếm.
Hắn dùng kiếm giống như làm văn.
Diệp Kỳ Ngũ cũng giống như đã đặt cược sinh mạng.
Hai người bọn họ hợp sức tấn công Vô Tình.
Lúc này Vô Tình cũng chú ý tới, mặc dù Yến Thi Nhị và Cố Thiết Tam đều bị Lãnh Huyết và Thiết Thủ đánh cho không thể đánh trả lại, không kịp thở một hơi, nhưng tam sư đệ Truy Mệnh cũng đang gặp nguy hiểm.
Cho nên y kêu lên một tiếng:
- Nhung xa ký giá, tứ mẫu nghiệp nghiệp. 2
Đó là một câu trong Tiểu Nhã "Thái Vi" của Kinh Thi, "nhung xa" chính là xe binh, nghiệp nghiệp giống như thịnh vượng, đều có ý nghĩa long trọng.
Nhưng tại sao vào lúc này Vô Tình lại đọc thơ? Y đọc lên câu thơ này rốt cuộc có ý gì?
° ° °
Vô Mộng Nữ rất chú ý, rất cẩn thận.
Nàng chỉ nhớ loáng thoáng về quá khứ của mình, phần lớn đã hoàn toàn quên mất. Nhưng ít nhất nàng vẫn nhớ được một chuyện, bởi vì nàng không đủ cẩn thận, quá sơ ý nên mới mất đi ký ức.
Nàng không muốn mất đi ký ức một lần nữa, cho nên nàng vẫn luôn cẩn thận.
Thừa lúc Gia Cát tiên sinh bị thương để khống chế Lão Lâm hòa thượng, nàng cảm thấy đáng để làm như thế. Bởi vì cho dù không thể nhờ vậy mà trở thành đệ tử của Gia Cát, ít nhất sau này đi lại trên giang hồ cũng không sợ rơi vào trong tay đám người Gia Cát.
Vì an toàn trọng đại này, mạo hiểm một chút cũng đáng giá.
Nhưng lúc này nàng đã sai ở đâu?
- Ông sẽ không nuốt lời chứ?
Nàng hoài nghi hỏi.
Gia Cát lắc đầu.
- Điểm này thì không.
- Ít nhất sẽ không bởi vì một tiểu nữ như ta mà phá hoại danh tiếng của Gia Cát tiên sinh.
Lúc này Vô Mộng Nữ mới cười được, lại suy đoán:
- Chẳng lẽ ông và hòa thượng này vốn là bạn cũ?
Lão Lâm hòa thượng trừng mắt nhìn Vô Mộng Nữ, bàn tay nắm chặt giống như muốn động thủ.
Gia Cát vội nói:
- Lôi huynh, xin hãy nể mặt ta một lần!
Y nhận ra Lão Lâm hòa thượng chính là Lôi Trận Vũ ngày xưa danh lừng thiên hạ.
Lão Lâm hòa thượng buồn bã thở dài:
- Gia Cát, chúng ta vừa gặp mặt thì lão nạp đã thiếu ông một cái tình.
Vô Mộng Nữ le lưỡi nói:
- Xem ra ta lại đoán sai, các người thật sự là lần đầu gặp mặt.
- Cô sai vì cho rằng ta và Lôi huynh không có giao tình, cũng sẽ không đồng ý hai yêu cầu của cô.
Lúc này Gia Cát mới nói rõ:
- Nếu như cô tiếp tục kiên trì, cho dù ta không thu cô làm đệ tử, nhưng dạy một hai võ công cũng không phải là chuyện không thể.
Vô Mộng Nữ nghe được liền dậm chân, gần như còn muốn đấm ngực.
Nàng hối tiếc, nhưng hối tiếc cũng chẳng có ích gì.
- Bây giờ ông còn chịu dạy không?
- Bây giờ?
Gia Cát cười lạnh nói:
- Cô còn không mau đi. Ta nói cho cô biết, tuy ta đã đồng ý không ra tay đối phó với cô, Lôi huynh cũng sẽ nể mặt ta tha cho cô một mạng, nhưng nếu như muốn giết chết cô mà không hủy ước, ta ít nhất còn có đến ba mươi mốt biện pháp. Cô có tin hay không?
Vô Mộng Nữ tin, cho nên nàng đi, lập tức chạy đi.
Lúc này Gia Cát tiên sinh mới quỳ xuống, cung kính đem thi thể của Thiên Y Cư Sĩ và Chức Nữ đặt cùng nhau, dập đầu ba cái. Sau đó y vận thần công "Bán Đoạn Cẩm", đặt tay lên lưng Lão Lâm hòa thượng, trị thương cho mình cũng đồng thời giúp Lôi Trận Vũ trị thương.
Sự kỳ lạ của "Bán Đoạn Cẩm" là "bị thương càng nặng, chữa trị càng nhanh", còn sự tuyệt diệu của nó là chẳng những có thể giúp người khác đồng thời chữa thương, hơn nữa đối phương (hoặc mình) bị thương càng nặng, càng có thể lợi dụng "sức đề kháng thương thế" của đối phương (hoặc mình) để chữa trị tổn thương của mình (hoặc đối phương).
Danh sách chương