Tứ Đại Danh Bổ vừa nghe tiếng sói tru, lập tức biến sắc.
Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, một bóng người màu vàng nhạt đã mang theo mùi tanh xộc mũi, tóc tai bù xù, điên cuồng gào thét chạy lên núi.
Cặp mắt người này phát ra ánh sáng màu xanh như dã thú, giống như đó chính là một con thú có thân hình của người, chứ không phải là một con người có cặp mắt của thú.
Người này vừa xuất hiện, mùi hôi liền nồng nặc khó ngửi.
Toàn thân người này đều chảy máu, giống như vừa trải qua một trận mưa máu. Máu của hắn rất đặc, giống như tương chứ không như nước, thoạt nhìn càng thê lương và đang sợ.
Đương nhiên, hắn trúng phải một chiêu "Kinh Diễm nhất thương" của Gia Cát tiên sinh, khiến cho thân thể hắn bị đánh bay ra khỏi kim thân của Đạt Ma bồ tát. Hắn không bị chia năm xẻ bảy, tan thành mảnh vụn, đó là nhờ công lực của hắn đã cao thâm đến mức kinh hãi thế tục.
Lục Hợp Thanh Long vừa thấy sư phụ Nguyên Thập Tam Hạn bỗng nhiên xuất hiện, lập tức vui mừng khôn xiết; sau đó lại thấy Nguyên Thập Tam Hạn cả người đẫm máu, liền giật mình biến sắc.
Nhưng ai cũng biết Nguyên Thập Tam Hạn và Gia Cát tiên sinh đang quyết một trận tử chiến tại Lão Lâm tự. Nếu như Nguyên Thập Tam Hạn có thể đi đến đây, cũng là nói, cho dù có bị thương, chỉ cần Gia Cát tiên sinh không xuất hiện thì hắn chính là người thắng.
Người thắng còn toàn thân đẫm máu, người thua sẽ còn mạng hay sao? Bất kể nói thế nào, Lục Hợp Thanh Long và Tứ Đại Danh Bổ chiến đấu đã lâu mà chưa phân thắng bại, thực lực hai bên chênh lệch không nhiều. Hiện giờ lại có thêm Nguyên Thập Tam Hạn gia nhập, cho dù hắn đã bị trọng thương, chỉ còn lại một cánh tay, Tứ Đại Danh Bổ cũng tuyệt đối không có cơ hội chiến thắng.
Do đó Lục Hợp Thanh Long vừa nhìn thấy Nguyên Thập Tam Hạn, trong lòng liền bình tĩnh lại.
Trái ngược, Tứ Đại Danh Bổ đã biết không dễ vượt qua nguy cơ trước mắt, lại càng lo lắng cho an nguy của sư tôn Gia Cát tiên sinh.
Vì vậy Lãnh Huyết vội quát lên:
- Thế thúc đâu?
Nguyên Thập Tam Hạn không trả lời, chỉ nhe hàm răng trắng, hét lên một tiếng.
Lãnh Huyết giơ kiếm muốn tiến lên, Vô Tình lại đột nhiên kéo y lại. Truy Mệnh nhìn Thiết Thủ gật đầu một cái, ánh mắt rơi vào trên vết thương của Nguyên Thập Tam Hạn.
Trên người Nguyên Thập Tam Hạn có khoảng hai ba chục vết thương, ngoại trừ một mắt đã mù, những vết thương khác đều không sâu, cũng không xem là nặng.
Chủ yếu là một thương kia đã gần như khiến cho hắn hình thần đều diệt, tâm phách đều tan. Một thương kia khiến cho hắn chấn động đến thoát khiếu, biến thành hắn là hắn, Đạt Ma là Đạt Ma.
Thương cũng chỉ là thương, một chút vết thương nhỏ này hắn còn không để vào mắt, cũng không để trong lòng. Nhưng những vết thương kia…
Vết thương tuy nhẹ, nhưng dùng mắt thường có thể nhìn thấy, chúng vẫn đang tiếp tục thối rữa và khuếch tán, máu chảy không ngừng, thương thế càng nặng.
Đây là vết thương gì?
Đương nhiên không phải là "Kinh Diễm nhất thương", cũng không phải là vết thương do thương đâm trúng.
Nguyên Thập Tam Hạn tuy cố gắng mở to con mắt còn lại, ngay cả lỗ máu đã mất đi con ngươi cũng như đang nhìn chằm chằm vào Tứ Đại Danh Bổ, nhưng thần sắc lại cực kỳ suy sụp.
Hắn đột nhiên làm một chuyện, đó là đánh một chưởng vào mình, không hề dung tình chút nào.
Nguyên Thập Tam Hạn trúng một chưởng, phun ra một ngụm máu, cả người bỗng giống như bành trướng và chấn phấn lên.
Sau đó hắn lại đánh một quyền vào mình. Một quyền này khiến cho máu mũi hắn chảy ra, nhưng cả người hắn lại giống như biến thành một con quái thú, một con thú đói bụng đã lâu chợt ngửi thấy mùi máu tươi.
Hắn lập tức trở nên điên cuồng.
Lục Hợp Thanh Long không khỏi kinh ngạc, bởi vì sư phụ của bọn họ vừa dùng chính là "Cừu Cực chưởng" và "Hận Cực quyền", nhưng lại dùng để đánh vào người mình.
Sau đó Nguyên Thập Tam Hạn liền hành động, hắn phát động bập kích.
Hắn tập kích giống như cuồng phong bão vũ, không thể ngăn cản, nhưng lại không tấn công Tứ Đại Danh Bổ, mà là toàn lực công kích các đồ đệ của hắn là Lục Hợp Thanh Long.
Lúc này hai đệ tử đứng gần hắn nhất là Tề Văn Lục và Diệp Kỳ Ngũ.
Nắm tay phải của Nguyên Thập Tam Hạn đánh vào đầu Tề Văn Lục.
Tề Văn Lục kêu lên một tiếng, xương đầu nứt ra.
Nắm tay của Nguyên Thập Tam Hạn cũng không thu về, lại chĩa ngón cái và ngón út lên, đâm thẳng vào đầu Tề Văn Lục.
Cùng lúc đó, tay trái của Nguyên Thập Tam Hạn cũng vỗ mạnh vào ngực Diệp Kỳ Ngũ.
Những tiếng răng rắc vang lên, xương sườn của Diệp Kỳ Ngũ liên tục gãy sáu cây.
Chưởng của Nguyên Thập Tam Hạn cũng không hề ngừng lại, bàn tay của hắn cắt vào trong lồng ngực Diệp Kỳ Ngũ, lại từ giữa ngực tên đệ tử này dùng sức móc ra.
Trước đó một khắc hai người bọn họ vẫn là võ lâm cao thủ, nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến thành hai người chết.
Biến hóa này xảy ra quá đột nhột.
Lúc này Nguyên Thập Tam Hạn quả thật khiến người ta cảm thấy kinh ngạc khó hiểu, chuyện đầu tiên nghĩ đến chính là: chẳng lẽ hắn điên rồi?
Nhìn dáng vẻ thê lương đáng sợ của hắn, giống như một hào kiệt phát điên, hoặc có lẽ kẻ điên vốn chính là hào kiệt.
Bốn con Thanh Long còn lại đều kinh hãi.
Yến Thi Nhị kêu lớn:
- Sư phụ, người…
Sau đó hắn lại phát hiện được một chuyện. Khi máu thịt của Tề Văn Lục và Diệp Kỳ Ngũ văng tung tóe, có một chuyện lạ đã xảy ra…
Vết thương trên người Nguyên Thập Tam Hạn lập tức không còn thối rữa, thậm chí có vết thương còn bắt đầu đông máu.
Đây vốn là chuyện tốt, nhưng tại sao Nguyên Thập Tam Hạn lại muốn giết chết đệ tử của mình?
Chẳng lẽ là Diệp Kỳ Ngũ và Tề Văn Lục đã sớm sinh lòng phản trắc, âm mưu phản bội?
Trong lúc mọi người đang nghi hoặc, Nguyên Thập Tam Hạn cũng không ngừng lại. Hắn lại bắt đầu tập kích, lần này là nhằm vào Triệu Họa Tứ.
Mạng của Triệu Họa Tứ vốn là do một tay hắn cứu sống, tại sao hắn lại muốn giết Triệu Họa Tứ?
Trên người Triệu Họa Tứ vốn đã có nhiều vết thương, sau khi giao đấu với Truy Mệnh càng khiến cho một ngụm chân khí cuối cùng của hắn gần như tan rã. Hắn làm sao có thể chống lại sư phụ toàn lực tập kích?
Phương thức tập kích của Nguyên Thập Tam Hạn cũng rất quái lạ, hắn nhấc Tề Văn Lục lên làm cung, sau đó lại kẹp lấy Diệp Kỳ Ngũ làm tên, một "tên" bắn ra.
Mũi tên này "xuyên" qua thân thể Triệu Họa Tứ, Triệu Họa Tứ cũng lập tức biến thành một người máu thịt mơ hồ.
Nguyên Thập Tam Hạn lập tức phi thân đè xuống, ôm chặt lấy Triệu Họa Tứ. Khi sinh mệnh của Triệu Họa Tứ một lần nữa hoàn toàn biến mất, tất cả vết thương trên người Nguyên Thập Tam Hạn đều không còn chảy máu, kể cả vết thương nơi mắt.
Lỗ Thư Nhất kinh hãi kêu lên:
- Sư phụ, người điên rồi!
Nguyên Thập Tam Hạn lập tức quay sang hắn, còn dùng đầu lưỡi liếm liếm máu tươi bên mép.
Trong lòng Lỗ Thư Nhất đột nhiên phát lạnh, không tự chủ được lui về phía sau.
Nguyên Thập Tam Hạn điên cuồng hét lên một tiếng, chợt giương cung lắp tên.
Trên tay hắn không có cung, cũng không có tên, hoàn toàn trống rỗng, nhưng hắn lại làm ra động tác giương cung bắn tên.
Hắn bắn ra tên "trống", nhưng "lực tên" lại quyết không phải trống, nó vẫn sắc bén, vẫn có kình lực.
Một mũi tên bắn về phía Lỗ Thư Nhất.
Lỗ Thư Nhất nhìn thế tới, vừa lui vừa lấy ra một cuốn sách, chắn ở trước ngực mình.
Một tiếng "phập" vàng lên, sách bị bắn thủng một lỗ lớn, giấy vụn bay tán loạn.
Hắn cũng bay ra ngoài giống như đám giấy vụn kia, nhưng ít nhất hắn đã tránh được một kích của Nguyên Thập Tam Hạn.
Hắn nhờ "sách" ngăn cản để chạy trốn. "Sách" còn có công dụng như vậy, khó trách Phương Hận Thiếu luôn bị đám người Thẩm Hổ Thiền, Đường Bảo Ngưu, Lại Tiếu Nga gọi là "Thư Đáo Dụng Thời Phương Hận Thiếu" (sách vở đến lúc cần dùng mới hận vì thiếu thốn).
Nguyên Thập Tam Hạn một kích không trúng, lại quay sang Yến Thi Nhị.
Yến Thi Nhị cũng không cam lòng vươn cổ chịu giết, hắn đổi thủ thành công, đâm một kiếm vào ngực Nguyên Thập Tam Hạn.
Nguyên Thập Tam Hạn khẽ đưa tay trái lên, hai ngón tay búng ra, đẩy văng mũi kiếm.
Yến Thi Nhị không lùi mà tiến tới, lại đâm một kiếm vào tim Nguyên Thập Tam Hạn. Một kiếm này thoạt nhìn cũng bình thường không có gì lạ, nhưng thi triển còn tuyệt diệu hơn so với kiếm thứ nhất.
Nguyên Thập Tam Hạn nghiêng người qua, tránh khỏi một kiếm này.
Yến Thi Nhị lại tiến thêm một bước, đâm thêm một kiếm. Một kiếm này càng mạnh hơn kiếm thứ hai.
Nguyên Thập Tam Hạn đẩy tay lên, dùng tay không đánh bay lưỡi kiếm sắc.
Trên trán Yến Thi Nhị đã đổ mồ hôi hột, hắn lại đâm ra một kiếm. Một kiếm này càng nhanh hơn kiếm thứ ba.
Nguyên Thập Tam Hạn nhanh chóng lui lại một bước, hung hiểm lách qua mũi kiếm.
Mồ hôi của Yến Thi Nhị đã chảy đầm đìa, lại đâm ra một kiếm. Một kiếm này càng sắc bén hơn kiếm thứ tư.
Nguyên Thập Tam Hạn hét lớn một tiếng, hay tay đột nhiên khép lại, kẹp lấy thế kiếm.
Yến Thi Nhị kêu lên:
- Cứu mạng!
Hắn miệng hô cứu mạng, tay chân cũng không rãnh rỗi, lập tức tự cứu lấy mình. Chợt thấy năm ngôi sao vàng từ lưỡi kiếm bắn ra, bay về phía Nguyên Thập Tam Hạn.
Nguyên Thập Tam Hạn đột nhiên hít sâu một hơi, năm ngôi sao đều chui hết vào trong miệng hắn, sau đó hắn phản kích.
Hắn buông lỏng tay. Yến Thi Nhị rút được kiếm lại muốn tấn công, nhưng trước đó Nguyên Thập Tam Hạn đã phát ra một chưởng một quyền.
Yến Thi Nhị vẫn luôn chăm chú đề phòng, bởi vì hắn biết được sự lợi hai của Nguyên Thập Tam Hạn, nhưng Nguyên Thập Tam Hạn còn lợi hại hơn so với trong tưởng tượng của hắn.
Nguyên Thập Tam Hạn tấn công từ phía trước. Yến Thi Nhị lập tức dùng kiếm chém ngang, hắn muốn chém đứt kình đạo của một chưởng một quyền này, sau đó lập tức lui lại.
Ít nhất hắn đã đánh một hiệp với Nguyên Thập Tam Hạn. Chỉ cần đánh được một hiệp, đó chính là khiêu chiến quyền uy. Một khi quyền uy bị khiêu chiến, mà lại không thể khuất phục được người khiêu chiến, địa vị sẽ bị dao động. Như vậy, những người khác (bao gồm Cố Thiết Tam và Lỗ Thư Nhất) nhất định sẽ tới giúp hắn, hợp sức với hắn đối phó Nguyên Thập Tam Hạn.
Cho dù Lỗ Thư Nhất và Cố Thiết Tam không vì đạo nghĩa mà giúp hắn tập kích sư phụ, nhưng ít nhất cũng sẽ vì bảo vệ bản thân mà ra tay.
Cho nên hắn đối kháng với Nguyên Thập Tam Hạn luôn giành lấy chủ động. Hắn dường như cũng không bị thua thiệt, hơn nữa còn có thể bình an rút lui trước khi thua thiệt.
Nhưng hắn đã đoán sai, đoán sai đối thủ.
Sai lầm của một người phải trả giá rất lớn. Đoán sai thực lực của kẻ địch, thông thường cái giá phải trả rất nguy hiểm, thậm chí là tính mạng.
Hắn đã đoán sai cuộc tập kích của Nguyên Thập Tam Hạn đối với mình.
Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, một bóng người màu vàng nhạt đã mang theo mùi tanh xộc mũi, tóc tai bù xù, điên cuồng gào thét chạy lên núi.
Cặp mắt người này phát ra ánh sáng màu xanh như dã thú, giống như đó chính là một con thú có thân hình của người, chứ không phải là một con người có cặp mắt của thú.
Người này vừa xuất hiện, mùi hôi liền nồng nặc khó ngửi.
Toàn thân người này đều chảy máu, giống như vừa trải qua một trận mưa máu. Máu của hắn rất đặc, giống như tương chứ không như nước, thoạt nhìn càng thê lương và đang sợ.
Đương nhiên, hắn trúng phải một chiêu "Kinh Diễm nhất thương" của Gia Cát tiên sinh, khiến cho thân thể hắn bị đánh bay ra khỏi kim thân của Đạt Ma bồ tát. Hắn không bị chia năm xẻ bảy, tan thành mảnh vụn, đó là nhờ công lực của hắn đã cao thâm đến mức kinh hãi thế tục.
Lục Hợp Thanh Long vừa thấy sư phụ Nguyên Thập Tam Hạn bỗng nhiên xuất hiện, lập tức vui mừng khôn xiết; sau đó lại thấy Nguyên Thập Tam Hạn cả người đẫm máu, liền giật mình biến sắc.
Nhưng ai cũng biết Nguyên Thập Tam Hạn và Gia Cát tiên sinh đang quyết một trận tử chiến tại Lão Lâm tự. Nếu như Nguyên Thập Tam Hạn có thể đi đến đây, cũng là nói, cho dù có bị thương, chỉ cần Gia Cát tiên sinh không xuất hiện thì hắn chính là người thắng.
Người thắng còn toàn thân đẫm máu, người thua sẽ còn mạng hay sao? Bất kể nói thế nào, Lục Hợp Thanh Long và Tứ Đại Danh Bổ chiến đấu đã lâu mà chưa phân thắng bại, thực lực hai bên chênh lệch không nhiều. Hiện giờ lại có thêm Nguyên Thập Tam Hạn gia nhập, cho dù hắn đã bị trọng thương, chỉ còn lại một cánh tay, Tứ Đại Danh Bổ cũng tuyệt đối không có cơ hội chiến thắng.
Do đó Lục Hợp Thanh Long vừa nhìn thấy Nguyên Thập Tam Hạn, trong lòng liền bình tĩnh lại.
Trái ngược, Tứ Đại Danh Bổ đã biết không dễ vượt qua nguy cơ trước mắt, lại càng lo lắng cho an nguy của sư tôn Gia Cát tiên sinh.
Vì vậy Lãnh Huyết vội quát lên:
- Thế thúc đâu?
Nguyên Thập Tam Hạn không trả lời, chỉ nhe hàm răng trắng, hét lên một tiếng.
Lãnh Huyết giơ kiếm muốn tiến lên, Vô Tình lại đột nhiên kéo y lại. Truy Mệnh nhìn Thiết Thủ gật đầu một cái, ánh mắt rơi vào trên vết thương của Nguyên Thập Tam Hạn.
Trên người Nguyên Thập Tam Hạn có khoảng hai ba chục vết thương, ngoại trừ một mắt đã mù, những vết thương khác đều không sâu, cũng không xem là nặng.
Chủ yếu là một thương kia đã gần như khiến cho hắn hình thần đều diệt, tâm phách đều tan. Một thương kia khiến cho hắn chấn động đến thoát khiếu, biến thành hắn là hắn, Đạt Ma là Đạt Ma.
Thương cũng chỉ là thương, một chút vết thương nhỏ này hắn còn không để vào mắt, cũng không để trong lòng. Nhưng những vết thương kia…
Vết thương tuy nhẹ, nhưng dùng mắt thường có thể nhìn thấy, chúng vẫn đang tiếp tục thối rữa và khuếch tán, máu chảy không ngừng, thương thế càng nặng.
Đây là vết thương gì?
Đương nhiên không phải là "Kinh Diễm nhất thương", cũng không phải là vết thương do thương đâm trúng.
Nguyên Thập Tam Hạn tuy cố gắng mở to con mắt còn lại, ngay cả lỗ máu đã mất đi con ngươi cũng như đang nhìn chằm chằm vào Tứ Đại Danh Bổ, nhưng thần sắc lại cực kỳ suy sụp.
Hắn đột nhiên làm một chuyện, đó là đánh một chưởng vào mình, không hề dung tình chút nào.
Nguyên Thập Tam Hạn trúng một chưởng, phun ra một ngụm máu, cả người bỗng giống như bành trướng và chấn phấn lên.
Sau đó hắn lại đánh một quyền vào mình. Một quyền này khiến cho máu mũi hắn chảy ra, nhưng cả người hắn lại giống như biến thành một con quái thú, một con thú đói bụng đã lâu chợt ngửi thấy mùi máu tươi.
Hắn lập tức trở nên điên cuồng.
Lục Hợp Thanh Long không khỏi kinh ngạc, bởi vì sư phụ của bọn họ vừa dùng chính là "Cừu Cực chưởng" và "Hận Cực quyền", nhưng lại dùng để đánh vào người mình.
Sau đó Nguyên Thập Tam Hạn liền hành động, hắn phát động bập kích.
Hắn tập kích giống như cuồng phong bão vũ, không thể ngăn cản, nhưng lại không tấn công Tứ Đại Danh Bổ, mà là toàn lực công kích các đồ đệ của hắn là Lục Hợp Thanh Long.
Lúc này hai đệ tử đứng gần hắn nhất là Tề Văn Lục và Diệp Kỳ Ngũ.
Nắm tay phải của Nguyên Thập Tam Hạn đánh vào đầu Tề Văn Lục.
Tề Văn Lục kêu lên một tiếng, xương đầu nứt ra.
Nắm tay của Nguyên Thập Tam Hạn cũng không thu về, lại chĩa ngón cái và ngón út lên, đâm thẳng vào đầu Tề Văn Lục.
Cùng lúc đó, tay trái của Nguyên Thập Tam Hạn cũng vỗ mạnh vào ngực Diệp Kỳ Ngũ.
Những tiếng răng rắc vang lên, xương sườn của Diệp Kỳ Ngũ liên tục gãy sáu cây.
Chưởng của Nguyên Thập Tam Hạn cũng không hề ngừng lại, bàn tay của hắn cắt vào trong lồng ngực Diệp Kỳ Ngũ, lại từ giữa ngực tên đệ tử này dùng sức móc ra.
Trước đó một khắc hai người bọn họ vẫn là võ lâm cao thủ, nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến thành hai người chết.
Biến hóa này xảy ra quá đột nhột.
Lúc này Nguyên Thập Tam Hạn quả thật khiến người ta cảm thấy kinh ngạc khó hiểu, chuyện đầu tiên nghĩ đến chính là: chẳng lẽ hắn điên rồi?
Nhìn dáng vẻ thê lương đáng sợ của hắn, giống như một hào kiệt phát điên, hoặc có lẽ kẻ điên vốn chính là hào kiệt.
Bốn con Thanh Long còn lại đều kinh hãi.
Yến Thi Nhị kêu lớn:
- Sư phụ, người…
Sau đó hắn lại phát hiện được một chuyện. Khi máu thịt của Tề Văn Lục và Diệp Kỳ Ngũ văng tung tóe, có một chuyện lạ đã xảy ra…
Vết thương trên người Nguyên Thập Tam Hạn lập tức không còn thối rữa, thậm chí có vết thương còn bắt đầu đông máu.
Đây vốn là chuyện tốt, nhưng tại sao Nguyên Thập Tam Hạn lại muốn giết chết đệ tử của mình?
Chẳng lẽ là Diệp Kỳ Ngũ và Tề Văn Lục đã sớm sinh lòng phản trắc, âm mưu phản bội?
Trong lúc mọi người đang nghi hoặc, Nguyên Thập Tam Hạn cũng không ngừng lại. Hắn lại bắt đầu tập kích, lần này là nhằm vào Triệu Họa Tứ.
Mạng của Triệu Họa Tứ vốn là do một tay hắn cứu sống, tại sao hắn lại muốn giết Triệu Họa Tứ?
Trên người Triệu Họa Tứ vốn đã có nhiều vết thương, sau khi giao đấu với Truy Mệnh càng khiến cho một ngụm chân khí cuối cùng của hắn gần như tan rã. Hắn làm sao có thể chống lại sư phụ toàn lực tập kích?
Phương thức tập kích của Nguyên Thập Tam Hạn cũng rất quái lạ, hắn nhấc Tề Văn Lục lên làm cung, sau đó lại kẹp lấy Diệp Kỳ Ngũ làm tên, một "tên" bắn ra.
Mũi tên này "xuyên" qua thân thể Triệu Họa Tứ, Triệu Họa Tứ cũng lập tức biến thành một người máu thịt mơ hồ.
Nguyên Thập Tam Hạn lập tức phi thân đè xuống, ôm chặt lấy Triệu Họa Tứ. Khi sinh mệnh của Triệu Họa Tứ một lần nữa hoàn toàn biến mất, tất cả vết thương trên người Nguyên Thập Tam Hạn đều không còn chảy máu, kể cả vết thương nơi mắt.
Lỗ Thư Nhất kinh hãi kêu lên:
- Sư phụ, người điên rồi!
Nguyên Thập Tam Hạn lập tức quay sang hắn, còn dùng đầu lưỡi liếm liếm máu tươi bên mép.
Trong lòng Lỗ Thư Nhất đột nhiên phát lạnh, không tự chủ được lui về phía sau.
Nguyên Thập Tam Hạn điên cuồng hét lên một tiếng, chợt giương cung lắp tên.
Trên tay hắn không có cung, cũng không có tên, hoàn toàn trống rỗng, nhưng hắn lại làm ra động tác giương cung bắn tên.
Hắn bắn ra tên "trống", nhưng "lực tên" lại quyết không phải trống, nó vẫn sắc bén, vẫn có kình lực.
Một mũi tên bắn về phía Lỗ Thư Nhất.
Lỗ Thư Nhất nhìn thế tới, vừa lui vừa lấy ra một cuốn sách, chắn ở trước ngực mình.
Một tiếng "phập" vàng lên, sách bị bắn thủng một lỗ lớn, giấy vụn bay tán loạn.
Hắn cũng bay ra ngoài giống như đám giấy vụn kia, nhưng ít nhất hắn đã tránh được một kích của Nguyên Thập Tam Hạn.
Hắn nhờ "sách" ngăn cản để chạy trốn. "Sách" còn có công dụng như vậy, khó trách Phương Hận Thiếu luôn bị đám người Thẩm Hổ Thiền, Đường Bảo Ngưu, Lại Tiếu Nga gọi là "Thư Đáo Dụng Thời Phương Hận Thiếu" (sách vở đến lúc cần dùng mới hận vì thiếu thốn).
Nguyên Thập Tam Hạn một kích không trúng, lại quay sang Yến Thi Nhị.
Yến Thi Nhị cũng không cam lòng vươn cổ chịu giết, hắn đổi thủ thành công, đâm một kiếm vào ngực Nguyên Thập Tam Hạn.
Nguyên Thập Tam Hạn khẽ đưa tay trái lên, hai ngón tay búng ra, đẩy văng mũi kiếm.
Yến Thi Nhị không lùi mà tiến tới, lại đâm một kiếm vào tim Nguyên Thập Tam Hạn. Một kiếm này thoạt nhìn cũng bình thường không có gì lạ, nhưng thi triển còn tuyệt diệu hơn so với kiếm thứ nhất.
Nguyên Thập Tam Hạn nghiêng người qua, tránh khỏi một kiếm này.
Yến Thi Nhị lại tiến thêm một bước, đâm thêm một kiếm. Một kiếm này càng mạnh hơn kiếm thứ hai.
Nguyên Thập Tam Hạn đẩy tay lên, dùng tay không đánh bay lưỡi kiếm sắc.
Trên trán Yến Thi Nhị đã đổ mồ hôi hột, hắn lại đâm ra một kiếm. Một kiếm này càng nhanh hơn kiếm thứ ba.
Nguyên Thập Tam Hạn nhanh chóng lui lại một bước, hung hiểm lách qua mũi kiếm.
Mồ hôi của Yến Thi Nhị đã chảy đầm đìa, lại đâm ra một kiếm. Một kiếm này càng sắc bén hơn kiếm thứ tư.
Nguyên Thập Tam Hạn hét lớn một tiếng, hay tay đột nhiên khép lại, kẹp lấy thế kiếm.
Yến Thi Nhị kêu lên:
- Cứu mạng!
Hắn miệng hô cứu mạng, tay chân cũng không rãnh rỗi, lập tức tự cứu lấy mình. Chợt thấy năm ngôi sao vàng từ lưỡi kiếm bắn ra, bay về phía Nguyên Thập Tam Hạn.
Nguyên Thập Tam Hạn đột nhiên hít sâu một hơi, năm ngôi sao đều chui hết vào trong miệng hắn, sau đó hắn phản kích.
Hắn buông lỏng tay. Yến Thi Nhị rút được kiếm lại muốn tấn công, nhưng trước đó Nguyên Thập Tam Hạn đã phát ra một chưởng một quyền.
Yến Thi Nhị vẫn luôn chăm chú đề phòng, bởi vì hắn biết được sự lợi hai của Nguyên Thập Tam Hạn, nhưng Nguyên Thập Tam Hạn còn lợi hại hơn so với trong tưởng tượng của hắn.
Nguyên Thập Tam Hạn tấn công từ phía trước. Yến Thi Nhị lập tức dùng kiếm chém ngang, hắn muốn chém đứt kình đạo của một chưởng một quyền này, sau đó lập tức lui lại.
Ít nhất hắn đã đánh một hiệp với Nguyên Thập Tam Hạn. Chỉ cần đánh được một hiệp, đó chính là khiêu chiến quyền uy. Một khi quyền uy bị khiêu chiến, mà lại không thể khuất phục được người khiêu chiến, địa vị sẽ bị dao động. Như vậy, những người khác (bao gồm Cố Thiết Tam và Lỗ Thư Nhất) nhất định sẽ tới giúp hắn, hợp sức với hắn đối phó Nguyên Thập Tam Hạn.
Cho dù Lỗ Thư Nhất và Cố Thiết Tam không vì đạo nghĩa mà giúp hắn tập kích sư phụ, nhưng ít nhất cũng sẽ vì bảo vệ bản thân mà ra tay.
Cho nên hắn đối kháng với Nguyên Thập Tam Hạn luôn giành lấy chủ động. Hắn dường như cũng không bị thua thiệt, hơn nữa còn có thể bình an rút lui trước khi thua thiệt.
Nhưng hắn đã đoán sai, đoán sai đối thủ.
Sai lầm của một người phải trả giá rất lớn. Đoán sai thực lực của kẻ địch, thông thường cái giá phải trả rất nguy hiểm, thậm chí là tính mạng.
Hắn đã đoán sai cuộc tập kích của Nguyên Thập Tam Hạn đối với mình.
Danh sách chương