Hắn từ trước đến nay mặc dù đối nàng chán ghét, cũng chỉ nghĩ nàng kiêu căng ngạo mạn, cũng không ngờ nàng lại là nữ nhân độc ác dơ bẩn như thế.

Lại chỉ vì tranh giành địa vị chốn hậu cung mà bày mưa tính kế hãm hại kẻ khác.
Gia Ninh đối mắt với hắn, không hề biện minh mà lại bật cười hỏi ngược lại:
" Trong mắt của hoàng thượng, người mang họ Lục có người nào không phải là kẻ độc ác?"
Tần Duật nghiến răng, bàn tay phía sau càng nắm chặt lấy tóc nàng, gằn giọng nhả ra từng chữ:
" Lục Gia Ninh, đừng tưởng trẫm không thể giết ngươi."
" Vậy bây giờ hoàng thượng muốn xử trí như thế nào đây? Sẽ lập tức giết ta sao?"
" Ngươi....!!"
Tần Duật nghiến răng siết lấy tóc nàng, lửa giận trong lòng bị nàng khiêu khích càng thêm dữ dội.
Gia Ninh ngược lại lại cũng không tỏ ra sợ hãi, nâng tay khẽ đẩy người hắn ra.
" Hoàng thượng thay vì ở đây đôi co với ta, chi bằng quay trở về Cẩm Tú cung chăm sóc Doãn quý phi đi thì hơn!"
Tần Duật thâm trầm nhìn nàng.

Nhíu mày buông tóc nàng ra.
Hắn trong chốc lát cảm thấy rất lạ lẫm.

Cũng không biết từ lúc nào, Lục Gia Ninh đã thay đổi quá nhiều.
Đột nhiên, hắn khẽ nhếch khoé miệng, khinh thường nhìn nàng.

" Lục Gia Ninh, ngươi đây cũng không phải là muốn lạt mềm buộc chặt chứ?"
Hắn vừa dứt lời, Gia Ninh liền giống như nghe được chuyện cười mà cong môi.

Ngả ngớn vươn tay choàng lấy cổ hắn:
" Nếu thần thiếp thật sự là lạt mềm buộc chặt, hoàng thượng sẽ cắn câu sao?! "
Tần Duật nhíu mày nhìn gương mặt nàng, máu đỏ từ trên trán đua nhau chảy xuống, nhìn thế nào cũng đối lập với thái độ ngả ngớn bắt chước kỹ nữ hiện tại của nàng.
Không hiểu sao, trong lòng hắn liền dâng lên nỗi tức giận khó hiểu.
Hắn lạnh lùng đứng dậy, rũ mắt nhìn nàng.
" Nếu ngươi dám động vào dù chỉ một sợi tóc của Doãn Túc Thư một lần nữa.

Hậu quả ngươi cũng sẽ không gánh nổi!"
Dứt lời liền lập tức xoay người rời đi, bỏ lại một bóng lưng lạnh lùng.
Đến lúc tiếng bước chân của hắn hoàn toàn biến mất, Gia Ninh liền như quả bóng xì hơi mà ngã xuống sàn nhà.
Nàng nhắm chắt mắt, lại cũng không ngăn được khoé mắt ẩm ướt.
Tiểu Lan từ bên ngoài chạy vào, vội vàng đỡ nàng lên băng bó vết thương trên trán.
Nàng vừa băng vết thương, vừa nhìn dấu năm ngón tay đỏ chót còn hằn rõ trên cổ Gia Ninh mà thở dài:
" Tiểu thư, rõ ràng cũng không phải lỗi của người.

Đã vậy người còn sai cung nữ đi thông báo cho hoàng thượng đến cứu Doãn quý phi.

Vì cái gì không nói với hoàng thượng, để người trách nhầm mà chịu khổ như thế!"
Gia Ninh mệt mỏi lắc đầu, giọng nói khàn khàn run run:
" Là do cha ta làm, ta còn có thể nói mình trong sạch được sao?"
Nghe vậy, tiểu Lan cũng im lặng.

Tiểu thư nói đúng, là do lão gia làm, tiểu thư có nói mình trong sạch, cũng chẳng có người tin...
Chuyện bức tranh thêu của Doãn quý phi, Gia Ninh thân là hoàng hậu làm chủ hậu cung liền phải đích thân tự mình điều tra.
Sau vài ngày, đột nhiên có một cung nữ đến Phượng Tê cung tự thú, nói vết máu là do nàng ta trong lúc không may làm dính lên, vì quá sợ hãi mà không dám thú nhận.

Sau này rốt cuộc không chịu được cảm giác tội lỗi liền đến trước mặt hoàng hậu tự thú, sau đó liền theo cung quy mà loạn côn đánh chết.
Chuyện như thế, hậu cung trên dưới dù không ai dám mở miệng, cũng đều ngầm hiểu cung nữ kia cũng chỉ là vật hy sinh.
Cứ như thế, chuyện bức hoạ của Doãn quý phi liền kết thúc, Doãn quý phi được minh oan, kẻ gây ra hoạ cũng đã chịu tội...
*******

Gia Ninh lười biếng nằm trên án kỷ, ánh nắng ấm áp đầu xuân vương vãi trên nền cỏ.
Nàng khép hờ mắt, hưởng thụ hương cỏ thơm thoảng thoảng trong khí trời ấm áp.

Thân mình giống như con mèo lười biếng mà cuộn tròn tắm nắng.
Nhập cung được nửa năm, nàng rốt cuộc cũng đã học được cách sống an nhàn tĩnh lặng.
Không đấu đá, không thương tâm, không buồn bã....
Thế nhưng, nàng bình lặng hưởng thụ sự an nhàn ở Phượng Tê cung, Lục Gia lại không không ngồi yên được.
Cũng đã nhập cung được nửa năm, nàng một chút tin vui đều không có.

Nếu nàng không thể sinh được hoàng tử cho Lục gia, liền cái gì cũng không còn có ý nghĩa nữa.
Lục Từ Hải càng ngày càng sốt sắng, liên tục gửi thư muốn cùng Gia Ninh gặp mặt.

Nàng mỗi lần như thế, đều coi như không thấy mà bỏ thư đi.
Cũng may hoàng thượng đến nay còn chưa có con nối dõi, cũng chưa có phi tần nào có tin vui.

Nếu không, Lục Từ Hải có lẽ đến cổng Phượng Tê cung cũng có thể phá dỡ mà đến ép nàng.
Gia Ninh thở dài nhìn tán hoa đào trên đỉnh đầu.
Nàng chọn lựa cuộc sống như thế này, cũng chính bởi vì muốn trốn tránh.
Nàng không thể lựa chọn cuộc sống của mình.

Rời đi hoàng cung, nàng không thể.

Ở lại hoàng cung tranh giành lấy mưa móc, nàng cũng không muốn.


Thế nên, nàng lựa chọn nhốt mình tại Phượng Tê cung, chuyện gì có thể không quản, liền không quản.

Chỉ mong có thể cứ thế bình lặng sống đến già...
Từ sau ngày Tần Duật bỏ đi khỏi Phượng Tê cung, nàng cùng hắn chỉ gặp lại nhau đúng một lần tại Lễ đón sứ giả.
Nghe nói trong đoàn sứ giả mang đến một thái y cực kỳ tinh thông, tặng lại cho Tần đế.
Sau đó, thái y liền ngày đêm túc trực bên Doãn quý phi, chỉ mới nửa tháng chân nàng ta đã có cảm giác trở lại.

Tần Duật nghe vậy liền cực kỳ vui mừng, không tiếc bổng lộc ban cho vị thái y kia.
Gia Ninh miên man suy nghĩ, lại cũng không để ý tới mặt trời đã sắp lặn.
" Nương nương, nắng đã tắt rồi, mau trở vào nghỉ ngơi thôi, ngày mai còn muốn lên đường sớm!"
Gia Ninh bị giọng nói tiểu Lan đánh gãy, liền gật đầu khẽ vươn người quay trở vào trong.
Đúng vậy, ngày mai là ngày bắt đầu chuyến đi săn đầu xuân của hoàng đế.

Sáng sớm giờ thìn đã bắt đầu xuất phát.
Nàng chán nản bĩu môi.

Nếu có thể, nàng thật sự không muốn đi chút nào.
Có lẽ lười biếng suốt mấy tháng đã trở thành thói quen, chỉ nghĩ đến ra ngoài, liền một chút cũng không muốn...


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện