Từ sau cái đêm hai người ngủ chung, Tần Duật liền cứ thế ngủ tại trên giường cùng nàng, không có chút ý tứ muốn lại ngủ trên đất như trước nữa.
Gia Ninh cũng bất lực, cũng không thể mở miệng bảo hắn xuống, đành im lặng mặc kệ.
Tần Duật từ sau khi mẫu hậu mất năm ấy, kế hậu lên thay thế, nuôi hắn dưới gối, nhưng lại dùng mọi thủ đoạn muốn hãm hại hắn, khiến cho tiểu hài tử dù còn nhỏ, nhưng lại đối với mọi thứ xung quanh tràn ngập sợ hãi cùng phòng bị.

Cũng từ ấy, hắn chưa bao giờ có được một giấc ngủ yên ổn, chứng mất ngủ cũng kéo dài suốt cả chục năm nay.
Cũng chẳng hiểu vì sao, từ cái đêm nằm cạnh bên nàng, chóp mũi vương vấn mùi hương thiếu nữ thoang thoảng, hắn lại thần kỳ ngủ cực kỳ ngon, tỉnh dậy tinh thần cực kỳ thoải mái.

Cũng khiến hắn vô tình mà tham luyến hơi ấm của nữ nhân này.
Hai người mặc dù vẫn đối với nhau chẳng nói nhiều được mấy câu, nhưng không khí đã dần dần không còn gượng gạo như trước, dần dà bắt đầu có một chút cảm giác quen thuộc.
Gia Ninh đứng trên hiên nhà, nhìn thấy Bạch Tử Ngôn đang thả mấy con cá xuống ao.

Bên cạnh căn nhà gỗ nhỏ có một cái ao, tuy không lớn nhưng nước cực kỳ trong, là nơi Bạch Tử Ngôn thường ngồi câu cá.
Gia Ninh tò mò, bèn lên tiếng hỏi y:
" Sao huynh lại thả nó xuống lại ao?"
Bạch Tử Ngôn nghe nàng hỏi, cười cười xoay người lại:
" Vốn dĩ muốn làm chút đồ ăn, lại nghe Tần Duật huynh nói cô nương không ăn được cá, nên mới thả lại ao"

Gia Ninh ngẩn người, còn nghĩ là mình nghe nhầm.

Cũng chẳng tin nổi Tần Duật vậy mà lại nói như thế, trong lòng khó kìm nổi dâng lên ngọt ngào.
Nàng lắc đầu, tự nhủ với bản thân, không nên tự mình đa tình.
Đúng lúc này, Tần Duật quay về đến nhà, trên tay còn xách theo một con thỏ trắng cực kỳ mụ mẫn.
Hắn xách con thỏ đến trước mặt nàng, thả xuống dưới sàn.

Con thỏ trắng mập mạp bị trói chân, nhúc nhích trên mặt đất, cực kỳ đáng yêu.
Gia Ninh nghi hoặc, nhìn con vật nhỏ dưới chân:
" Như thế nào...?"
Tần Duật làm như không để ý, một bên cởi bỏ áo ngoài, một bên nói:
" Ở nhà buồn chán, có thể chơi với nó!"
Gia Ninh bất giác đỏ mặt, đối với sự quan tâm bất ngờ của hắn cảm thấy cực kỳ lạ lẫm, có chút thụ sủng nhược kinh.
Nàng vội vàng ngồi xuống, xoa xoa đám lông dày của con vật nhỏ, che giấu đi ngượng ngùng.
Con thỏ nhỏ vì quá béo, tính tình cực kỳ lười, chỉ luôn nằm ì tại một chỗ.

Mà như thế, Gia Ninh lại càng thích, cả ngày cứ ôm con thỏ trắng, xoa xoa cái tai hồng hồng của nó.
Tần Duật nhìn con vật nhỏ rúc đầu vào ngực Gia Ninh, nhìn bộ dạng nàng cả ngày chỉ biết ôm khư khư lấy con thỏ mập, không biết quyết định mang nó về đây là đúng hay sai nữa.
Chớp mắt, bọn họ cũng đã túc trú ở nơi này gần một tháng.

Hai người không biết từ lúc nào đã trở nên cực kỳ tự nhiên, không còn gượng gạo như lúc ban đầu nữa.
Gia Ninh ngồi trước hiên nhà, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.
Bởi vì là đáy vực, cây cối cực kỳ cao, tán lá gần như che khuất lấp bầu trời, chỉ có thể xuyên qua từng kẽ lá hở mới thấy được trời đêm.
Chẳng biết từ lúc nào, Tần Duật đã đi đến đứng sau phía nàng, cũng ngẩn người nhìn theo.
" Mau trở vào trong thôi, đêm muộn nhiều sương!".

Hắn khẽ nhẹ giọng.
Gia Ninh gật đầu, nhưng vẫn đứng im.


Trong lòng bỗng nhiên có cảm giác cực kỳ trống trải.

Dù sao đi nữa, ở nơi này lâu như thế, nàng cũng bắt đầu có chút hoài niệm cuộc sống bên trên đáy vực này.
Tần Duật chăm chú nhìn nàng, giống như có thể nhìn thấu được nội tâm nữ nhân trước mặt.
Hắn đột nhiên nắm lấy tay nàng, kéo nàng đi.
Gia Ninh ngạc nhiên nhìn hắn, nhưng cũng không lên tiếng hỏi, im lặng đi theo hắn.
Tần Duật nắm lấy tay nàng, một mạch đi sâu vào trong rừng.
Khu rừng nửa đêm cực kỳ tối tăm, yên tĩnh đến đáng sợ, nhưng đi bên cạnh hắn, Gia Ninh lại có cảm giác cực kỳ an tâm.
Nam nhân dẫn nàng đi thật lâu, cho đến lúc đến trước một bụi cây lớn, mới đột nhiên dừng lại.
Tần Duật xoay người nhìn nàng một cái, khẽ mỉm cười, tay to gạt ra tán lá rộng, ánh mắt Gia Ninh theo cánh tay hắn nhìn ra, khung cảnh phía trước liền từ từ hiện ra trong tầm mắt.
Nàng ngạc nhiên mở to mắt, hoàn toàn bị cảnh tượng phía trước choáng ngợp.
Trước mắt nàng là một bãi cỏ lớn, phía trên là hàng ngàn con đom đóm đua nhau phát sáng, giống như những ngôi sao nhảy múa trong không trung.
Gia Ninh bị cảnh đẹp trước mắt làm sững sờ.

Nàng khẽ quay đầu, nhìn nam nhân, lại nhìn thấy ánh sáng nhỏ ánh lên trên đáy mắt hắn, trái tim liền lại lần nữa rung động.
Nàng cực kỳ cao hứng, không thể tưởng được ở cái nơi núi rừng tối tăm này lại có thể có được cảnh tượng đẹp đẽ như thế.
Gia Ninh vui sướng chạy vào giữa bầy đom đóm đùa nghịch, cười đến cực kỳ thích thú.
Tần Duật nhìn nữ nhân xa xa chơi đùa.

Nhìn thấy gương mặt sáng bừng của nàng, khoé mắt cong cong, cảm thấy nàng thậm chí còn đẹp đẽ hơn cả phong cảnh trước mắt.
Gia Ninh vui đùa đến hăng say.


Quanh quẩn ở căn nhà gỗ nhỏ thật lâu mới có cơ hội ra ngoài, tinh thần liền cực kỳ sảng khoái.
Mắt nàng cong cong nhìn nam nhân đối diện, không biết nghĩ gì, đột nhiên lại muốn tiến về phía hắn.
Bất chợt, nàng dẫm phải một cành cây khô, cứ thế trượt chân ngửa người ngã xuống.

Tần Duật phản ứng kịp, vội vàng chạy đến vươn tay đỡ lấy nàng, hai người liền cứ thế ngã xuống nền cỏ.
Gia Ninh hoảng sợ kêu lên, lại bất ngờ không cảm thấy đau đớn, ngược lại lại có cảm giác giống như đè lên vật gì đó mềm mềm.
Nàng hé mắt, mới nhận ra bản thân hoá ra lại ngã lên người Tần Duật, cả người nằm sấp trên người hắn.
Nam nhân hai tay ôm chặt lấy nàng, cùng nàng đối mắt.
Hai người giống như bất động, yên lặng nhìn nhau.

Trái tim không khống chế được đập loạn nhịp.
Hắn nhìn nàng thật lâu, lồng ngực từ lúc nào càng ngày càng phập phồng.

Đột ngột, giống như ma xui quỷ khiến, hắn liền hôn lên môi nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện