Cẩm Tú cung này, cung nữ không nhiều nên đặc biệt yên tĩnh.

Lúc Gia Ninh đi vào, cũng không hề nhìn thấy một bóng người.

Mãi cho tới lúc tiến vào chính điện, mới có một cung nữ đi ra.
" Các ngươi là người cung nào, sao dám tự tiện tiến vào cung quý phi như vậy !"
Tiểu Lan nhìn dáng vẻ ngang ngược của cung nữ kia, liền cực kỳ tức giận.

Chỉ là một cung nữ nhỏ nhoi, sao lại có giọng điệu lớn mật như thế:
" Ngươi dám ăn nói hỗn xược như vậy! Cũng không biết đây là..."
Còn chưa kịp nói hết câu, Gia Ninh đã lập tức giơ tay ngăn cản lời nói tiểu Lan.

Tiểu Lan thấy vậy liền dừng lại, ấm ức nhìn Gia Ninh.
Gia Ninh cũng không để ý, đánh giá cung nữ kia một lượt.

Nhìn y phục nàng ta mặc, cũng chỉ là cung nữ nhất đẳng.

Mà một cung nữ nhất đăng lại có thái độ ngạo mạn như thế, đủ biết trước kia ở trong hậu cung có bao nhiêu tung hoành.

Đáp lại thái độ của cung nữ kia, Gia Ninh không hề tức giận, lại cố tình hạ giọng:
" Ta hôm nay đến đây là muốn gặp Doãn quý phi!"
Thấy nữ nhân trước mặt hạ giọng, cung nữ kia lại càng được đà huyênh hoang, cằm càng giơ cao lên nhìn về phía Gia Ninh.

Mặc dù nữ nhân trước mặt dung mạo thật sự rất mĩ, so với quý phi của nàng ta không có kém mà chỉ có hơn, thậm chí y phục cũng không hề tầm thường, nhưng nàng ta cũng không hề có chút sợ hãi nào.

Đơn giản chỉ bởi vì, khắp hậu cung này, có ai so với chủ tử của nàng ta có địa vị cao hơn được chứ.
" Ngươi chẳng lẽ không biết, hoàng thượng đã đích thân hạ chỉ không ai được phép tiến vào Cẩm Tú cung làm phiền Doãn quý phi sao? Ngươi dám tự ý xông vào như vậy, không sợ bị hoàng thượng trách phạt sao?"
" Lại có cả chuyện như thế ư?"
Gia Ninh làm bộ ngạc nhiên mà thốt lên.

Giận quá hoá cười.

Hay cho một quý phi, lại có thể được hoàng thượng bảo bọc đến mức như vậy.

Đến mức ngay cả một nô tỳ thấp bé, cũng có thể khắp nơi cao giọng huyênh hoang.
" Có điều, ta lại không sợ bị trách phạt.

Ngày hôm nay, ta chính là muốn gặp được Doãn quý phi."
Cung nữ kia tức giận chống lại ánh mắt của Gia Ninh.

Hậu cung này nàng ta đã gặp không ít phi tần, tất cả đều trước mặt chủ tử nàng ta không dám nửa lời phật ý.

Người này hôm nay lại dám nói lời ngạo mạn hơn cả nàng ta.

Nàng ta khẽ cười khẩy khinh thường, nhìn nhìn Gia Ninh
" Ta thấy có lẽ cô chưa ăn khổ qua chưa biết khổ qua đắng rồi.

Ta thành thật khuyên cô mau chút rời đi, đừng để chút nữa chủ tử ta tức giận rồi, hậu quả cô cũng không thể gánh nổi!"
" Này...!Doãn quý phi địa vị lại cao như vậy sao?"
Cung nữ kia nghe vậy chỉ thấy thật buồn cười.

Địa vị của chủ tử nàng ta, hậu cung này có ai không biết?!
" Còn không phải? Hậu cung này, chính là Doãn quý phi làm chủ!!"

cháttt!!!
Gia Ninh không nề hà lập tức cho nàng ta một cái tát.

Doãn quý phi làm chủ? Đây là coi hoàng hậu nàng là cái xó cung?!
Tiểu Lan hả hê nhìn cung nữ kia ôm mặt ngã trên đất.

Cũng chỉ có loại người ngu ngốc mới dám ngang ngược trước mặt tiểu thư nàng như thế.
" Ngươi...!Sao ngươi dám?!"
Cung nữ kia ăn một bạt tai đau điếng, vừa tức vừa hận đứng dậy quát tháo, dù chỉ là một cung nữ, nhưng nàng ta chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như thế này.
" Ngươi dám đụng đến người của Quý phi, có tin người cho nhà ngươi tru di cửu tộc hay không!!!"
Gia Ninh đưa tay day trán.

Loại cung nữ như thế này thật sự làm người ta chán ghét.

Trực tiếp đem đi giết chết cho xong.
" Người đâu..."
Đang lúc nàng định gọi người đưa cung nữ kia đi, bên trong liền có người đi ra.
" Có chuyện gì vậy!"
Từ bên phía trong nội cung, một nữ tử khoảng chừng 17 18 tuổi ngồi trên xe lăn được cung nữ đẩy ra.

Nàng ta mặc bạch y, trên đùi được đắp một miếng vải gấm.

Gương mặt nhỏ nhắn trắng nhợt, ngũ quan tinh tế nhưng mang vẻ yếu ớt của bệnh tật.

Gia Ninh nhìn nàng ta thật lâu.

Đây hẳn là Doãn quý phi kia đi.

Mỹ nhân ốm yếu chính là kiểu nữ nhân mà Tần Duật thích sao?!
Mà Doãn quý phi kia, từ lúc được đẩy ra chính điện cũng không ngừng nhìn Gia Ninh.

Nàng ta mặc dù không đi lại nhiều trong hậu cung, nhưng cũng biết mặt không ít người.

Mà nữ nhân thật mỹ trước mắt này, nàng ta chưa bao giờ nhận biết qua.
" Xin hỏi, đây là vị phi tần cung nào?"
Doãn Túc Thư nhẹ giọng hỏi Gia Ninh, giọng nói nhẹ nhàng vì bệnh tật mà có chút run run.

Từ trong ra ngoài đều mang phong vị yếu ớt cần che chở.
Gia Ninh nhìn thái độ của nàng ta, tức giận cũng vơi đi không ít.

Ít ra thì Doãn quý phi cũng không giống như nàng nghĩ, cũng không phải thái độ ngạo mạn như nô tỳ của nàng ta.
" Doãn quý phi, đây chính là hoàng hậu nương nương !"


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện