Jane
Sở Dương Băng đứng trước nơi này mà như đứng trước một con quái thú vô cùng to lớn, cậu chỉ biết là Lục Phi Trầm đi đến khu phố cũ phía nam, nhưng cậu lại không biết Lục Phi Trầm rốt cuộc đã đi đến đâu của khu phố cũ này. Nơi đây vừa phức tạp vừa chật chội như thế này, cậu hiển nhiên là không thể tìm hết được.
Nhưng Sở Dương Băng vẫn rất bình tĩnh, nguyên nhân đơn giản vì cậu còn chưa quan sát khu phố cũ kỹ này được bao lâu, một cảm giác choáng váng hết sức quen thuộc lại kéo đến, cậu lại thấy được đoạn hình ảnh.
Hình ảnh lần này là đuổi theo bóng lưng của Lục Phi Trầm, thoạt nhìn giống như có một hồn ma theo sát sau lưng Lục Phi Trầm vậy. Trong đoạn hình ảnh này, Lục Phi Trầm khó khăn thâm nhập vào trong con hẻm nhỏ chỉ đủ cho một người phải nghiêng người đi qua. Hắn đi bộ trên hành lang tối om, cuối cùng đi đến một căn nhà cũ có treo tấm bảng “tiệm may búp bê”.
Ở lối vào của hành lang đổ nát, một cô bé đang ngồi trên bậc thềm, Lục Phi Trầm ngồi xổm xuống trước mặt nó như muốn nói điều gì đó.
Ngay sau đó Lục Phi Trầm xoay người đi vào trong hành lang cũ kỹ, ống kính mang đến cảm giác giống như đang dựng phim. Hình ảnh không cho thấy Lục Phi Trầm rốt cuộc đã là gì, mà cuối cùng chỉ cho ra một hình ảnh – lúc Lục Phi Trầm trở về đã đưa cho cô bé một con búp bê.
Sau khi hình ảnh kết thúc, Sở Dương Băng cảm thấy cảm giác choáng váng của mình càng thêm trầm trọng.
Cậu trải qua mấy lần hình ảnh xoay chuyển rung lắc liên tục, cảm giác choáng váng vẫn lưu lại trong ý thức của cậu, hiện tại cậu có ảo giác mơ màng như đang lơ lửng trên mây vậy.
Cậu nhớ lại đoạn đường mà Lục Phi Trầm trong đoạn hình ảnh đi đến, cậu y theo hành động của hắn, đầu tiên Sở Dương Băng tìm được con hẻm chỉ đủ cho một người nghiêng người chen vào. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, cậu cảm thấy hẻm nhỏ này vô cùng chật hẹp ngột ngạt, nhưng cậu lại không cảm thấy đau rát vì lưng bị ma sát với mặt tường.
Sở Dương Băng nghiêng người chui qua con hẻm chật hẹp kia, rồi đi xuyên qua một vài hành lang tối om, vòng tới vòng lui mới nhìn thấy cô bé ngồi ở lối vào của một hành lang.
Nói thật thì trải qua câu chuyện lần trước, bây giờ Sở Dương Băng gặp phải mấy bé gái thế này đều có bóng ma trong lòng, nếu được thì cậu hoàn toàn không muốn tiếp xúc với nó. Nhưng đoạn hình ảnh đã nói rõ, trong khu nhà cũ kỹ không người quỷ quái này, cô bé này có thể chính là người cuối cùng từng gặp Lục Phi Trầm.
Sở Dương Băng hít sâu một hơi rồi cất bước đi đến trước mặt cô bé, cậu cúi đầu nhìn xuống cái xoáy ở trên đỉnh đầu của nó, nhỏ giọng nói: “Xin chào, em có từng gặp Lục Phi Trầm không?”
Cô bé ngồi trên bậc thang không nhúc nhích, chẳng thèm cho Sở Dương Băng bất kỳ đáp án nào.
Sở Dương Băng suy nghĩ một hồi, sau đó bắt chước động tác của Lục Phi Trầm ngồi xổm xuống, hạ độ cao của chính mình ngang tầm với cô bé này.
Nhưng khi Sở Dương Băng ngồi xổm xuống nhìn thấy rõ cô gái trong ánh đèn mờ ảo, cậu lảo đảo suýt nữa thì ngã ngồi trên mặt đất.
Ở một số nơi trong khu phố cũ này, các bảng hiệu treo vẫn được chiếu sáng bằng đèn neon, nhưng nhiều bảng hiệu đã bị bỏ hoàn toàn nên ánh sáng vô cùng mờ. Để có thể nhìn rõ cô bé, Sở Dương Băng ngồi xổm xuống rất gần nó. Nhưng chính vì ở gần nên cậu mới có thể nhìn ra những chi tiết đáng sợ hơn.
Dưới ánh đèn neon heo hắt của dãy nhà cũ, cô bé có khuôn mặt nhợt nhạt và thiếu sức sống. Làn da của nó rất kỳ lạ, trắng bóc như gốm sứ vậy, hơn nữa nó không hề có vân trên da, những mạch máu xanh nhạt bên dưới lớp da giống như những đường ống chằng chịt vậy.
Nó để kiểu tóc dài cắt theo kiểu công chúa như người Nhật Bản. Tóc mái dày, tóc mai dài ngang lưng và mái tóc đen dài thẳng ôm trọn khuôn mặt của cô bé. Nhưng điều kỳ lạ ở chỗ mái tóc của nó quá gọn gàng và không hề bị rối, nó mượt mà như một tấm gấm đen vậy.
Khi tầm mắt của Sở Dương Băng từ trên mái tóc rơi xuống hai mắt của nó, cậu mới thật sự giật nảy cả mình. Mắt của cô bé này không có tròng trắng, đồng tử đen kịt chiếm toàn bộ viền mắt. Nó không hề động đậy mở to mắt, hình dáng lông mi nhìn cũng giống như đồ giả, hai mắt đen thui như hai cái giếng cạn, không hề có chút thần thái nào của người còn sống.
Sở Dương Băng còn cố ý quan sát khuỷu tay và các bộ phận khác của bé giá này, khẳng định nó không phải hình cầu mà là khớp xương bình thường của con người. Không phải là bởi vì điều gì khác, mà là bởi vì cô bé này quá giống một con búp bê SD [1] tinh xảo.
Sở Dương Băng còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý lại được tặng thêm khung cảnh tối tăm này, quả thật là sợ hết hồn. Nhưng cậu nhanh chóng bình tĩnh lại, cố gắng khiến cho giọng nói của mình nhẹ nhàng hơn, cậu nói: “Xin chào bé, anh muốn hỏi một chút em có từng thấy một anh trai lớn không.”
Sở Dương Băng vươn tay áng chừng một chút, nói: “Cao cỡ thế này, gầy như vậy, mặc áo bác sĩ màu trắng.”
Nhưng cô bé vẫn hoàn toàn không có phản ứng gì, bởi vì khoảng cách gần, Sở Dương Băng còn ngồi xổm ở trước mắt cậu nên mới phát hiện, cô bé này thật sự giống như một con búp bê bị ai đó đặt ở đây vậy. Nó không hô hấp, không có tiếng tim đập, không có cảm giác của người sống, chỉ giống như một con búp bê ngồi ở trên bậc thang.
Cô bé không có bất kỳ phản ứng nào nhưng Sở Dương Băng cũng không hết hi vọng, cậu đã thấy cô bé này có phản ứng đối với Lục Phi Trầm, cho nên nó chắc chắn có thể giao tiếp với người khác, nhưng có thể là do phương pháp của cậu không đúng lắm.
“Em từng gặp hắn chưa? Hắn là người rất quan trọng với anh.”
“Hắn và em từng nói chuyện với nhau, có lẽ hắn cố tình đến đây để tìm em, em từng thấy hắn chưa? Em có biết hắn đã đi đâu không?”
Sở Dương Băng nói hồi lâu, nhưng càng nói càng cảm thấy quái lạ. Tình cảnh hiện giờ của cậu vô cùng giống mấy bé gái cầm búp bê barbie nói chuyện với nó vậy. Nhưng hoàn cảnh nơi đây của Sở Dương Băng còn quái đản hơn một chút, trong khu phố cũ nát yên ắng, cậu đơn phương muốn nói chuyện với một cô bé như búp bê, điều này khiến Sở Dương Băng ảo tưởng rằng cậu đang nói chuyện với chính mình vậy.
“Đúng rồi! Hắn từng cho em một con búp bê!” Sở Dương Băng nhớ đến hình ảnh cuối cùng, Lục Phi Trầm đưa cho cô bé một con búp bê.
Có lẽ chi tiết búp bê có tác dụng với cô bé, nó bỗng nhiên ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Sở Dương Băng một cái.
Lúc này lời gợi ý lại đột nhiên nhảy ra.
“Tìm búp bê.”
Ok fine, quả nhiên trọng điểm nằm ở búp bê, không tìm được búp bê có lẽ cậu sẽ không có cách nào biết được hành tung của Lục Phi Trầm từ chỗ bé gái này rồi.
Sở Dương Băng thở dài đứng lên, cậu ngẩng đầu liếc mắt nhìn bảng hiệu “tiệm may búp bê” được treo trên lầu của toà nhà hình ống cũ kỹ này. Những chiếc cửa sổ dày đặc giống như những cái miệng mọc ra từ chính toà nhà này vậy, chúng đang hò hét và rên rỉ ra bên ngoài.
Một trong những đặc điểm của khu phố cổ là phong cách kiến trúc dày đặc nhiều tầng, nhìn từ bên ngoài Sở Dương Băng không cách nào thấy được tầng nào là “tiệm may búp bê” được ghi trên bảng hiệu.
Sở Dương Băng bước vào tòa nhà hình ống, ngọn đèn neon duy nhất cũng bị hành lang chật hẹp nuốt chửng, tầm nhìn ngay lập tức bị giảm mạnh. Sở Dương Băng chỉ đành lần mò trên lầu một, hy vọng có thể tìm được thứ gì đó để chiếu sáng.
Cậu chạm lên bức tường của hành lang rồi đẩy hết cánh cửa này đến cánh cửa khác, hầu hết các cánh cửa đều bị khóa và cậu không thể đẩy ra được, nhưng có một cánh cửa đã mở ra ngay khi cậu vừa đẩy nó.
Hai mắt Sở Dương Băng sáng rực, cậu đẩy mạnh hơn nữa, kết quả phát hiện trong cửa có treo một dây xích. Nhưng Sở Dương Băng vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng chiếu qua khe cửa hẹp ấy.
Sau khi chắc chắn bên trong có vật chiếu sáng được, Sở Dương Băng thả balo từ trên lưng xuống rồi lấy cái rìu ở trong ra.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, tuy tất cả mọi người trong trấn nhỏ này đều đã biến mất, nhưng để đề phòng đằng sau cửa có người, cậu vẫn gõ cửa trước. Phía trong cửa vẫn không có bất kỳ động tác đáp lại nào, cũng không có bất kỳ dấu hiệu sự sống nào Lúc này Sở Dương Băng mới an tâm vung rìu xuống chặt đứt dây xích khoá cửa.
Chiếc rìu sắc bén vừa chém xuống dây xích liền đứt lìa, Sở Dương Băng đẩy cửa bước vào, một mùi ẩm mốc do quanh năm bị khoá kín phả vào mặt cậu.
Không gian phía sau cửa rất nhỏ hẹp, cùng lắm cũng chỉ được khoảng 30 mét vuông, Sở Dương Băng không thấy nhà bếp, buồng tắm và phòng vệ sinh, có lẽ những nơi này đều là dùng chung. Bên trong gian phòng nhỏ hẹp chỉ đặt một chiếc giường đơn và một chiếc bàn cũ nát.
Bàn và giường kê sát nhau gần như không có khe hở. Nếu muốn làm việc trên bàn, bạn phải bò qua giường sau đó ngồi trên giường. Trên giường trải một bộ ga giường rách nát, mùi ẩm mốc của bông còn vương lại.
Bàn chạm hẳn vào giường, ở nửa trên của mặt tường là một chiếc cửa sổ nhỏ được mở ra. Đủ loại cúc áo, vải vóc và kim chỉ đặt lộn xộn ở trên bàn, trên bàn còn thắp một chiếc đèn bàn nhỏ.
Đây là một căn phòng tồi tàn, tối tăm và chật chội không thua kém một phòng đơn trong trại giam, thi thể của nữ chủ phòng nằm trên bàn, máu thịt đã thối rữa.
Sở Dương Băng đi đến mới phát hiện sở dĩ chiếc đèn bàn còn có thể chiếu sáng, là bởi vì dây điện của nó được nối chung với các bảng hiệu neon sặc sỡ ở bên ngoài, phần điện còn sót lại bên ngoài xem như cũng duy trì được ánh sáng của nó.
Nữ chủ phòng hiển nhiên đã chết từ lâu, bà ta nằm chết ở bên bàn, trước khi chết, hai mắt bà ta còn nhìn ngọn đèn sáng.
Những thứ vương vãi trên bàn cho thấy bà ta hẳn là sống bằng công việc khâu cúc quần áo. Vô số lần lặp lại động tác may cúc áo như máy móc vào đêm khuya, chỉ có chiếc đèn bàn này là thứ bầu bạn với nữ chủ phòng. Vào ban ngày, bà ta làm việc ở cửa sổ nơi duy nhất có thể nhìn thấy ánh sáng.
Cả ngày lẫn đêm, thậm chí không ngủ không nghỉ, người phụ nữ đáng thương này chỉ có thể dựa vào cách kiếm tiền thấp kém như vậy để sinh sống.
Sở Dương Băng không biết trước khi chết, nữ chủ phòng nhìn chiếc đèn bàn này đã nghĩ đến điều gì, bà ta có nhìn sợi dây điện duy trì ánh sáng cho chiếc đèn bàn này mà nghĩ đến những bảng hiệu đèn neon sặc sỡ sắc màu ở ngoài kia không? Bà ta có muốn đi ra bên ngoài, nơi cho dù ngột ngạt những cũng náo nhiệt và đầy hơi người không? Có nghĩ đến bầu trời rộng lớn bên ngoài cửa sổ không? Chiếc đèn bàn ấy nối với bảng hiệu đèn neon bên ngoài. Trong mắt người phụ nữ này giống như là cả một thế giới khác vậy.
Sở Dương Băng liếc sơ qua những thứ ở trên bàn, ngoài trừ cúc quần áo và kim chỉ thì thứ khiến người ta chú ý nhất là một chiếc bình thuỷ tinh nhỏ. Sở Dương Băng nương theo ánh đèn đọc được dòng chữ XX viết trên bình. Xem ra nữ chủ nhân của căn phòng này đã tự sát bằng cách uống chất độc xyanua.
Vì đèn bàn cần có dây điện mới chiếu sáng được nên cậu không thể lấy nó đi. Hơn nữa…nghĩ đến cảnh người phụ nữ này lúc hấp hối nhìn về phía chiếc đèn bàn, Sở Dương Băng cũng không đành lòng lấy nó đi, đành từ bỏ chiếc đèn bàn này.
Sau khi rời khỏi gian phòng này, Sở Dương Băng lại tiếp tục tìm kiếm những căn phòng khác có thể có ánh sáng, lầu một không có vật gì có giá trị, cậu liền tiếp tục lục soát tầng hai và tầng ba bằng ánh đèn neon nhỏ hắt vào từ bên ngoài tòa nhà.
Rốt cuộc, cậu tìm thấy một chiếc đèn pin cầm tay có thể chiếu sáng được trong một căn phòng.
*********************************
[1] Búp bê SD
Danh sách chương