Jane
Xe bus chậm rãi thong thả tấp vào trạm, nữ sinh ngồi ở đầu xe bỗng nhiên đứng lên, từ từ đi xuống xe như xác chết biết đi, hai tên lưu manh kia miệng đầy máu thịt màu đen, căng phồng hai má nhai nhồm nhoàm cũng theo đuôi nữ sinh kia xuống xe.
Sở Dương Băng tóm lấy tay Lục Phi Trầm, Lục Phi Trầm thấy thế bèn thuận thế kéo cậu cùng đi lên trước, ngồi xuống bên cạnh người đàn ông ngồi hàng ghế đầu tiên.
“À, thợ giấy Hứa, ông là thợ giấy Hứa nhỉ.” Lục Phi Trầm cười như biết tỏng, lại hỏi: “Ok, thợ giấy Hứa, ông xuống trạm nào vậy?”
Thợ giấy Hứa không nói mình xuống xe trạm nào, Lục Phi Trầm cũng không nói chuyện với ông ta nữa.
Có thợ giấy Hứa ngồi đây, càng chứng minh hàng chữ kia là chính xác.
Lục Phi Trầm xác nhận xong thì không làm gì nữa.
Hiện tại phải đợi trạm dinh thự Thái Ninh kia xuất hiện, kết thúc câu chuyện này.
Xe bus chạy thêm một đoạn nữa, tên sâu rượu đang nằm co ro trên sàn vừa ỉ ôi “rượu, rượu”, vửa cứng ngắc bò dậy. Dáng đứng đó vô cùng gượng gạo, tựa như từng khúc xương đều do người ta sắp xếp vậy.
Xe bus lại phát thông báo: “Đã đến ngã tư phố Kim Thủy, hành khách xuống xe vui lòng di chuyển ra cửa sau, chú ý khi cửa mở, xuống xe xin cẩn thận.”
Đến trạm ngã tư phố Kim Thủy, sâu rượu cứ như bị một sức mạnh vô hình nào đó kéo ra cửa sau. Con rối gỗ thế nào thì tên sâu rượu này như thế đó, điệu bộ bước đi hệt như cương thi, hoàn toàn không còn vẻ say xỉn như trước.
Người băng vải ở phía trước cũng đứng lên, đi xuống xe bằng tướng đi y hệt sâu rượu.
Cửa sau của xe bus khép lại, tiếp tục chạy về phía trước. Đại phu nhân của dinh thự Thái Ninh Triệu Thanh Hòe đang nhẹ nhàng căn dặn hai người con của mình.
Bé gái Tú Nhi run rẩy nắm chặt đồ của anh trai, có vẻ cũng rất sợ cha mình.
Triệu Thanh Hòe tuy nói rất nhỏ nhưng Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm ngồi gần cô ta, cho nên vẫn nghe rõ rành rành toàn bộ lời nói. Hai người cũng thấy được vẻ châm chọc và sợ hãi lóe lên trong mắt thợ giấy Hứa.
Lục Phi Trầm đặt tay lên vai Sở Dương Băng, khom người nằm nhoài lên vai cậu nhỏ giọng nói: “Chúng ta là khách quý đó….”
Sở Dương Băng khẽ gật đầu thật nhẹ, nói: “Tôi xuống chỗ chị Nhu và Gia Thụ.”
Nói xong cậu đứng lên đi ra sau xe, ngồi xuống ghế của mình.
Sếp Vương nghi ngờ nhìn Sở Dương Băng, giả cười dò xét thử: “Sao rồi, đằng trước xảy ra chuyện gì vậy?”
Sở Dương Băng mặt mày lạnh tanh nhìn sếp Vương, nhả ra một câu: “Chưa thấy người khác cãi nhau bao giờ à?”
Cãi nhau? Đù má cãi nhau cái đầu mày.
Tụi mày lớn tiếng cũng không thấy mà đcm còn bảo cãi nhau?
Giang Chi Nhu cũng giả bộ nói: “Ôi, sếp Vương à, thanh niên mà, hay hờn dỗi lắm.”
Đệt mẹ hờn với chả dỗi….
Sếp Vương bị chọc gân xanh nổi đầy trán, Sở Dương Băng dựa lưng lên ghế thấp giọng nói với Giang Chi Nhu và Chung Gia Thụ: “Lát nữa cùng xuống trạm dinh thự Thái Ninh với mấy mẹ con ngồi trước và người đàn ông ngồi ở ghế đầu.”
“Tại sao?” Chung Gia Thụ đè giọng hỏi.
Sở Dương Băng ra hiệu cho Chung Gia Thụ nhìn cửa sổ xe chỗ của cậu, ánh sáng trong xe bus không tốt, hơn nữa trên cửa xe toàn là vết máu, Chung Gia Thụ có thể thấy đại khái trên kính có chữ viết, nhưng lại không nhìn ra nội dung là gì.
“Manh mối à?” Chung Gia Thụ hỏi nhỏ.
“Đúng.” Sở Dương Băng đáp.
Giang Chi Nhu cùng Chung Gia Thụ liếc mắt nhìn nhau, Giang Chi Nhu nói: “Được, tụi chị tin hai đứa.”
Chung Gia Thụ liếc mắt nhìn sếp Vương, do dự hỏi: “Mấy người đó thì sao?”
Sở Dương Băng hơi chần chờ, Giang Chi Nhu thì tàn nhẫn hơn, chị nói: “Lúc xuống xe nhắc họ một tiếng, chưa chắc họ sẽ đi theo nhưng chúng ta cứ giúp được bao nhiêu thì giúp.”
Người vào trong sách toàn đa nghi lại sợ chết, có lúc manh mối chân chính và cơ hội sống sót bày sạch ở trước mắt mà vẫn nghi thần nghi quỷ, huống chi lúc này còn không có bất kỳ bảo đảm nào, chỉ dựa vào một hàng chữ chẳng biết từ đâu ra thì làm sao tin lời họ.
Nói cho mấy người đó biết một tiếng xem như đã tận lòng giúp đỡ, còn họ có nghe hay không….mạng mình là do mình chịu, không liên quan gì đến bọn này.
Sở Dương Băng và Chung Gia Thụ gật đầu, không nói gì nữa.
Xe bus tiếp tục chạy, tiếng thông báo lại vang lên:
Sở Dương Băng theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài vốn dĩ là một màu đen thăm thẳm bỗng nhiên xuất hiện ánh đèn mờ ảo, tựa như có một tòa kiến trúc khổng lồ lẳng lặng đứng trong bóng tối vô tận, chiếc đèn kia được treo ở cửa sổ tầng hai.
Sở Dương Băng lại dời tầm mắt về phía trước xe, vừa khéo đụng phải ánh mắt của Lục Phi Trầm.
Lúc này Triệu Thanh Hòe dắt hai đứa bé đứng lên, thợ giấy Hứa ngồi ở ghế đầu bỗng nhiên xông tới giật tay hai đứa bé trong lòng Triệu Thanh Hòe về phía mình hô lớn: “Đại phu nhân phải đi, nhưng xin để lại hai đứa trẻ này!”
Sở Dương Băng sững sờ, tình huống gì thế này?
Triệu Thanh Hòe quay đầu nhìn chăm chú thợ giấy Hứa, nói: “Tôi với ông không quen biết nhau, vì sao ông cướp con của tôi?”
“Buông tha?” Triệu Thanh Hòe bỗng nhiên ré lên: “Hắn có buông tha mẹ con tôi sao?”
Thợ giấy Hứa chảy mồ lôi lạnh đầy đầu, lúc đang định ra tay đối phó với Triệu Thanh Hòe thì Lục Phi Trầm vẫn luôn ngồi bên cạnh gã bỗng đứng lên, đi ra phía sau vỗ vai gã.
Thợ giấy Hứa cảnh giác quay đầu lại, chỉ thấy Lục Phi Trầm nở một nụ cười vui sướng đầy quái dị, hắn nói: “Ê ông anh, sao lại cướp con của người ta thế.”
Nói xong còn không để thợ giấy Hứa kịp phản ứng lại, tay hắn đã khom lại như lưỡi dao chém vào động mạch cổ của gã, thợ giấy Hứa cứ thế bị Lục Phi Trầm đánh ngất.
Bởi vậy mới nói, võ công có cao cỡ nào cũng phải sợ dao phay thôi.
Bày đặt chơi mê tín phong kiến làm đách gì, vật lộn không khỏe hơn à?
Không còn bị thợ giấy Hứa cản trở, Khang Ngọc và Tú Nhi nhanh chóng chạy đến cạnh người Triệu Thanh Hòe, cô ta ngẩng đầu nhìn Lục Phi Trầm, hắn vác thợ giấy Hứa đang ngất ngây lên, nói: “Phu nhân, chúng ta cùng xuống xe nhé.”
Triệu Thanh Hòe bình tĩnh nhìn Lục Phi Trầm một lát, sau đó dắt theo hai đứa bé xoay người đi ra cửa sau.
Nhưng mà lúc này biến cố bỗng xảy ra, Sở Dương Băng xoay đầu nhìn chiếc đèn ở lầu hai của dinh thự Thái Ninh biến thành màu xanh u ám, tiếng kèn xô-na thê lương xé toạc màn đêm. Ánh sáng màu xanh lam dài đằng đẳng trải rộng ra, một nhóm người giấy hàng mã lắc lư từ xa bước đến. Minh hỏa chiếu đường, tiền giấy rải đất, cảnh tượng ấy khiến người ta sởn hết da gáy.
Sở Dương Băng liếc mắt nhìn thợ giấy Hứa đang ngất xỉu, lập tức hiểu ra.
Người triệu hoán nhóm người giấy hàng mã đến đây không phải thợ giấy Hứa, mà là người trong dinh thự Thái Ninh.
Sở Dương Băng nói với Giang Chi Nhu và Chung Gia Thụ: “Đừng manh động.”
Sau đó cậu đứng lên bước đến bên cạnh Lục Phi Trầm hỏi: “Làm sao bây giờ?”
“Xì.” Lục Phi Trầm cười nhạo, chế giễu nói: “Vẽ hổ không thành, lại thành chó, yên tâm đi, cứ xuống xe cùng mấy mẹ con kia là được.”
Nói xong Lục Phi Trầm lôi theo thợ giấy hứa đi theo Triệu Thanh Hòe cùng hai người con của cô ta ra cửa sau, Sở Dương Băng cũng đi theo, lúc ra đến cửa sau thì nói với Giang Chi Nhu và Chung Gia Thụ: “Đi! Xuống xe!”
Sếp Vương bối rối, ngoài kia ghê thấy tía má như vậy bọn họ còn dám đi ra? Điên rồi hả?
“Ê! Đừng vậy chứ! Mấy người đi chết hả?”
Sở Dương Băng ngó lơ sếp Vương, tự đi xuống xe bus, đứng ở ngoài cửa nói: “Xuống đi”
Giang Chi Nhu và Chung Gia Thụ nhìn cảnh tượng ở ngoài xe bus thì hơi chần chờ một lúc, nhưng thấy Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm đều đã xuống xe, hai người liếc mắt nhìn nhau rồi cũng đứng lên đi xuống.
Trước khi Giang Chi Nhu xuống xe cũng xoay người lại nói với sếp Vương: “Tôi khuyên mấy người tốt nhất là xuống xe với bọn tôi đi.”
“Giang Chi Nhu? Cô điên hay tôi điên vậy? Cô nhìn mấy thứ ở ngoài kia đi! Cô còn làm bậy theo hai đứa người mới hả?” Sếp Vương không tin được, ông ta hoàn toàn không ngờ Giang Chi Nhu thật sự định xuống xe.
“Tôi nói cho ông rồi.” Giang Chi Nhu xuống xe, nói: “Còn lại tự ông quyết định!”
“** má!” Sếp Vương nhìn bọn họ xuống xe, mắng một câu: “Điên hết rồi! Đã khuyên mà đéo nghe, cho tụi bây đi chết đi!”
Xe bus số 70 từ từ đóng cửa lại, sếp Vương và Tăng Bành Nghị cuối cùng vẫn không xuống xe.
“Đã khuyên mà không nghe, cho tụi bây đi chết đi!”
Trong màn sương màu xanh bên ngoài xe, Lục Phi Trầm nhìn chiếc xe bus đã đi xa lặp lại lời nói của ông chủ Vương.
Vừa xuống xe bus cả đám đã bị một màn sương màu xanh lam dày đặc bao vây, tiền giấy bay lả tả trong không trung, tiếng kèn xô-na thê thảm như muốn xé rách màng nhĩ người nghe.
Sở Dương Băng đến bên cạnh Lục Phi Trầm, nhỏ giọng nói: “Nhìn bên kia kìa.”
Hai đứa bé trong lòng Triệu Thanh Hòe trang phục đỏ rực tóc tai bù xù đã biến thành hai người giấy, đồng nam Khang Ngọc mặc đồ màu đỏ, đồng nữ Tú Nhi mặc đồ màu xanh lá. Nét mặt trên giấy trắng được vẽ như thật, hai đứa cười hihi trong lòng mẹ mình.
“Bọn họ…đây là….”
Lục Phi Trầm nhướng mày nói: “Không có gì, hầu táng giấy dẫn đường, những âm binh hàng nhái này không ngăn được chúng ta đâu.”
“Đi theo!”
Xe bus chậm rãi thong thả tấp vào trạm, nữ sinh ngồi ở đầu xe bỗng nhiên đứng lên, từ từ đi xuống xe như xác chết biết đi, hai tên lưu manh kia miệng đầy máu thịt màu đen, căng phồng hai má nhai nhồm nhoàm cũng theo đuôi nữ sinh kia xuống xe.
Sở Dương Băng tóm lấy tay Lục Phi Trầm, Lục Phi Trầm thấy thế bèn thuận thế kéo cậu cùng đi lên trước, ngồi xuống bên cạnh người đàn ông ngồi hàng ghế đầu tiên.
“À, thợ giấy Hứa, ông là thợ giấy Hứa nhỉ.” Lục Phi Trầm cười như biết tỏng, lại hỏi: “Ok, thợ giấy Hứa, ông xuống trạm nào vậy?”
Thợ giấy Hứa không nói mình xuống xe trạm nào, Lục Phi Trầm cũng không nói chuyện với ông ta nữa.
Có thợ giấy Hứa ngồi đây, càng chứng minh hàng chữ kia là chính xác.
Lục Phi Trầm xác nhận xong thì không làm gì nữa.
Hiện tại phải đợi trạm dinh thự Thái Ninh kia xuất hiện, kết thúc câu chuyện này.
Xe bus chạy thêm một đoạn nữa, tên sâu rượu đang nằm co ro trên sàn vừa ỉ ôi “rượu, rượu”, vửa cứng ngắc bò dậy. Dáng đứng đó vô cùng gượng gạo, tựa như từng khúc xương đều do người ta sắp xếp vậy.
Xe bus lại phát thông báo: “Đã đến ngã tư phố Kim Thủy, hành khách xuống xe vui lòng di chuyển ra cửa sau, chú ý khi cửa mở, xuống xe xin cẩn thận.”
Đến trạm ngã tư phố Kim Thủy, sâu rượu cứ như bị một sức mạnh vô hình nào đó kéo ra cửa sau. Con rối gỗ thế nào thì tên sâu rượu này như thế đó, điệu bộ bước đi hệt như cương thi, hoàn toàn không còn vẻ say xỉn như trước.
Người băng vải ở phía trước cũng đứng lên, đi xuống xe bằng tướng đi y hệt sâu rượu.
Cửa sau của xe bus khép lại, tiếp tục chạy về phía trước. Đại phu nhân của dinh thự Thái Ninh Triệu Thanh Hòe đang nhẹ nhàng căn dặn hai người con của mình.
Bé gái Tú Nhi run rẩy nắm chặt đồ của anh trai, có vẻ cũng rất sợ cha mình.
Triệu Thanh Hòe tuy nói rất nhỏ nhưng Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm ngồi gần cô ta, cho nên vẫn nghe rõ rành rành toàn bộ lời nói. Hai người cũng thấy được vẻ châm chọc và sợ hãi lóe lên trong mắt thợ giấy Hứa.
Lục Phi Trầm đặt tay lên vai Sở Dương Băng, khom người nằm nhoài lên vai cậu nhỏ giọng nói: “Chúng ta là khách quý đó….”
Sở Dương Băng khẽ gật đầu thật nhẹ, nói: “Tôi xuống chỗ chị Nhu và Gia Thụ.”
Nói xong cậu đứng lên đi ra sau xe, ngồi xuống ghế của mình.
Sếp Vương nghi ngờ nhìn Sở Dương Băng, giả cười dò xét thử: “Sao rồi, đằng trước xảy ra chuyện gì vậy?”
Sở Dương Băng mặt mày lạnh tanh nhìn sếp Vương, nhả ra một câu: “Chưa thấy người khác cãi nhau bao giờ à?”
Cãi nhau? Đù má cãi nhau cái đầu mày.
Tụi mày lớn tiếng cũng không thấy mà đcm còn bảo cãi nhau?
Giang Chi Nhu cũng giả bộ nói: “Ôi, sếp Vương à, thanh niên mà, hay hờn dỗi lắm.”
Đệt mẹ hờn với chả dỗi….
Sếp Vương bị chọc gân xanh nổi đầy trán, Sở Dương Băng dựa lưng lên ghế thấp giọng nói với Giang Chi Nhu và Chung Gia Thụ: “Lát nữa cùng xuống trạm dinh thự Thái Ninh với mấy mẹ con ngồi trước và người đàn ông ngồi ở ghế đầu.”
“Tại sao?” Chung Gia Thụ đè giọng hỏi.
Sở Dương Băng ra hiệu cho Chung Gia Thụ nhìn cửa sổ xe chỗ của cậu, ánh sáng trong xe bus không tốt, hơn nữa trên cửa xe toàn là vết máu, Chung Gia Thụ có thể thấy đại khái trên kính có chữ viết, nhưng lại không nhìn ra nội dung là gì.
“Manh mối à?” Chung Gia Thụ hỏi nhỏ.
“Đúng.” Sở Dương Băng đáp.
Giang Chi Nhu cùng Chung Gia Thụ liếc mắt nhìn nhau, Giang Chi Nhu nói: “Được, tụi chị tin hai đứa.”
Chung Gia Thụ liếc mắt nhìn sếp Vương, do dự hỏi: “Mấy người đó thì sao?”
Sở Dương Băng hơi chần chờ, Giang Chi Nhu thì tàn nhẫn hơn, chị nói: “Lúc xuống xe nhắc họ một tiếng, chưa chắc họ sẽ đi theo nhưng chúng ta cứ giúp được bao nhiêu thì giúp.”
Người vào trong sách toàn đa nghi lại sợ chết, có lúc manh mối chân chính và cơ hội sống sót bày sạch ở trước mắt mà vẫn nghi thần nghi quỷ, huống chi lúc này còn không có bất kỳ bảo đảm nào, chỉ dựa vào một hàng chữ chẳng biết từ đâu ra thì làm sao tin lời họ.
Nói cho mấy người đó biết một tiếng xem như đã tận lòng giúp đỡ, còn họ có nghe hay không….mạng mình là do mình chịu, không liên quan gì đến bọn này.
Sở Dương Băng và Chung Gia Thụ gật đầu, không nói gì nữa.
Xe bus tiếp tục chạy, tiếng thông báo lại vang lên:
Sở Dương Băng theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài vốn dĩ là một màu đen thăm thẳm bỗng nhiên xuất hiện ánh đèn mờ ảo, tựa như có một tòa kiến trúc khổng lồ lẳng lặng đứng trong bóng tối vô tận, chiếc đèn kia được treo ở cửa sổ tầng hai.
Sở Dương Băng lại dời tầm mắt về phía trước xe, vừa khéo đụng phải ánh mắt của Lục Phi Trầm.
Lúc này Triệu Thanh Hòe dắt hai đứa bé đứng lên, thợ giấy Hứa ngồi ở ghế đầu bỗng nhiên xông tới giật tay hai đứa bé trong lòng Triệu Thanh Hòe về phía mình hô lớn: “Đại phu nhân phải đi, nhưng xin để lại hai đứa trẻ này!”
Sở Dương Băng sững sờ, tình huống gì thế này?
Triệu Thanh Hòe quay đầu nhìn chăm chú thợ giấy Hứa, nói: “Tôi với ông không quen biết nhau, vì sao ông cướp con của tôi?”
“Buông tha?” Triệu Thanh Hòe bỗng nhiên ré lên: “Hắn có buông tha mẹ con tôi sao?”
Thợ giấy Hứa chảy mồ lôi lạnh đầy đầu, lúc đang định ra tay đối phó với Triệu Thanh Hòe thì Lục Phi Trầm vẫn luôn ngồi bên cạnh gã bỗng đứng lên, đi ra phía sau vỗ vai gã.
Thợ giấy Hứa cảnh giác quay đầu lại, chỉ thấy Lục Phi Trầm nở một nụ cười vui sướng đầy quái dị, hắn nói: “Ê ông anh, sao lại cướp con của người ta thế.”
Nói xong còn không để thợ giấy Hứa kịp phản ứng lại, tay hắn đã khom lại như lưỡi dao chém vào động mạch cổ của gã, thợ giấy Hứa cứ thế bị Lục Phi Trầm đánh ngất.
Bởi vậy mới nói, võ công có cao cỡ nào cũng phải sợ dao phay thôi.
Bày đặt chơi mê tín phong kiến làm đách gì, vật lộn không khỏe hơn à?
Không còn bị thợ giấy Hứa cản trở, Khang Ngọc và Tú Nhi nhanh chóng chạy đến cạnh người Triệu Thanh Hòe, cô ta ngẩng đầu nhìn Lục Phi Trầm, hắn vác thợ giấy Hứa đang ngất ngây lên, nói: “Phu nhân, chúng ta cùng xuống xe nhé.”
Triệu Thanh Hòe bình tĩnh nhìn Lục Phi Trầm một lát, sau đó dắt theo hai đứa bé xoay người đi ra cửa sau.
Nhưng mà lúc này biến cố bỗng xảy ra, Sở Dương Băng xoay đầu nhìn chiếc đèn ở lầu hai của dinh thự Thái Ninh biến thành màu xanh u ám, tiếng kèn xô-na thê lương xé toạc màn đêm. Ánh sáng màu xanh lam dài đằng đẳng trải rộng ra, một nhóm người giấy hàng mã lắc lư từ xa bước đến. Minh hỏa chiếu đường, tiền giấy rải đất, cảnh tượng ấy khiến người ta sởn hết da gáy.
Sở Dương Băng liếc mắt nhìn thợ giấy Hứa đang ngất xỉu, lập tức hiểu ra.
Người triệu hoán nhóm người giấy hàng mã đến đây không phải thợ giấy Hứa, mà là người trong dinh thự Thái Ninh.
Sở Dương Băng nói với Giang Chi Nhu và Chung Gia Thụ: “Đừng manh động.”
Sau đó cậu đứng lên bước đến bên cạnh Lục Phi Trầm hỏi: “Làm sao bây giờ?”
“Xì.” Lục Phi Trầm cười nhạo, chế giễu nói: “Vẽ hổ không thành, lại thành chó, yên tâm đi, cứ xuống xe cùng mấy mẹ con kia là được.”
Nói xong Lục Phi Trầm lôi theo thợ giấy hứa đi theo Triệu Thanh Hòe cùng hai người con của cô ta ra cửa sau, Sở Dương Băng cũng đi theo, lúc ra đến cửa sau thì nói với Giang Chi Nhu và Chung Gia Thụ: “Đi! Xuống xe!”
Sếp Vương bối rối, ngoài kia ghê thấy tía má như vậy bọn họ còn dám đi ra? Điên rồi hả?
“Ê! Đừng vậy chứ! Mấy người đi chết hả?”
Sở Dương Băng ngó lơ sếp Vương, tự đi xuống xe bus, đứng ở ngoài cửa nói: “Xuống đi”
Giang Chi Nhu và Chung Gia Thụ nhìn cảnh tượng ở ngoài xe bus thì hơi chần chờ một lúc, nhưng thấy Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm đều đã xuống xe, hai người liếc mắt nhìn nhau rồi cũng đứng lên đi xuống.
Trước khi Giang Chi Nhu xuống xe cũng xoay người lại nói với sếp Vương: “Tôi khuyên mấy người tốt nhất là xuống xe với bọn tôi đi.”
“Giang Chi Nhu? Cô điên hay tôi điên vậy? Cô nhìn mấy thứ ở ngoài kia đi! Cô còn làm bậy theo hai đứa người mới hả?” Sếp Vương không tin được, ông ta hoàn toàn không ngờ Giang Chi Nhu thật sự định xuống xe.
“Tôi nói cho ông rồi.” Giang Chi Nhu xuống xe, nói: “Còn lại tự ông quyết định!”
“** má!” Sếp Vương nhìn bọn họ xuống xe, mắng một câu: “Điên hết rồi! Đã khuyên mà đéo nghe, cho tụi bây đi chết đi!”
Xe bus số 70 từ từ đóng cửa lại, sếp Vương và Tăng Bành Nghị cuối cùng vẫn không xuống xe.
“Đã khuyên mà không nghe, cho tụi bây đi chết đi!”
Trong màn sương màu xanh bên ngoài xe, Lục Phi Trầm nhìn chiếc xe bus đã đi xa lặp lại lời nói của ông chủ Vương.
Vừa xuống xe bus cả đám đã bị một màn sương màu xanh lam dày đặc bao vây, tiền giấy bay lả tả trong không trung, tiếng kèn xô-na thê thảm như muốn xé rách màng nhĩ người nghe.
Sở Dương Băng đến bên cạnh Lục Phi Trầm, nhỏ giọng nói: “Nhìn bên kia kìa.”
Hai đứa bé trong lòng Triệu Thanh Hòe trang phục đỏ rực tóc tai bù xù đã biến thành hai người giấy, đồng nam Khang Ngọc mặc đồ màu đỏ, đồng nữ Tú Nhi mặc đồ màu xanh lá. Nét mặt trên giấy trắng được vẽ như thật, hai đứa cười hihi trong lòng mẹ mình.
“Bọn họ…đây là….”
Lục Phi Trầm nhướng mày nói: “Không có gì, hầu táng giấy dẫn đường, những âm binh hàng nhái này không ngăn được chúng ta đâu.”
“Đi theo!”
Danh sách chương