Jane

Lục Phi Trầm suy tư một lúc nói: “Ngược lại theo anh thì dùng khái niệm người điên để hình dung Colvin có lẽ là không chính xác.”

Sở Dương Băng khó hiểu nhìn hắn, Lục Phi Trầm lẩm bẩm: “E rằng thứ Colvin nhìn thấy mới là sự thật….”

Sở Dương Băng im lặng không lên tiếng, nhưng khi nhìn thấy biểu tình của Lục Phi Trầm, cậu mơ hồ dự cảm có chuyện gì đó không hay sắp phát sinh.

Sở Dương Băng hỏi: “Cố Dịch An và Trình Kiến Nguyên đâu?”

“Hai người họ đang kiểm tra ở lầu hai, buổi trưa Relf có chuẩn bị cơm cho chúng ta, anh để phần lại cho em rồi, ăn cơm trước đã.” Lục Phi Trầm vừa nói vừa bưng cơm nước ở bên cạnh qua cho cậu.

Sở Dương Băng gật đầu, sáng nay cậu phải chịu hai lần bị tấn công tinh thần, sau đó lại ngủ mê man một quãng thời gian, bây giờ tỉnh lại bụng đã đói cồn cào.

Lục Phi Trầm ngồi ở cạnh giường chờ Sở Dương Băng ăn cơm, nhận lại bát không rồi đặt ở một bên, sau đó nói: “Đúng rồi, em nói em thấy một cánh cổng lớn, trên cổng khắc hình quái vật có đầu bạch tuộc, xúc tu, vảy và thân người?”

“Đúng.” Sở Dương Băng nói chắc nịch: “Em không thể hình dung được nó lắm, nhưng đại khái là vậy.”

“Rắc rối rồi.” Lục Phi Trầm mặt mày nghiêm túc nói: “Theo như em hình dùng, anh nghĩ nó có liên quan đến Cthulhu.”

“Cthulhu?” Sở Dương Băng khó hiểu nhìn hắn, chờ hắn giải thích cho mình.

“Chính xác mà nói là thần thoại Cthulhu.” Lục Phi Trầm nói: “Thần thoại Cthulhu lấy cơ sở từ bộ tiểu thuyết nổi tiếng thế giới của tác giả người Mỹ Howard Philip Lovecraft, được chỉnh sửa và hoàn thiện bởi August William Derleth, từ đó một hệ thống truyền thuyết được rất nhiều tác giả đồng sáng tác.”

“Có lẽ em vẫn chưa tiếp xúc với nội dung này, dù sao thần thoại Cthulhu và những tác phẩm có liên quan với nó thật sự quá tối nghĩa. Bây giờ em cũng không kịp xem rồi, để anh tóm tắt một vài khái niệm cơ bản cho em.”

Lục Phi Trầm truyền đạt một cách giản lược về nội dung cũng như tư tưởng của thần thoại Cthulhu cho Sở Dương Băng: “Cthulhu được miêu tả trong thần thoại là loài cai trị thuở xưa [1] khi con người còn chưa xuất hiện, chúng được tạo thành bởi những vật chất không xác định đến từ nơi còn xa hơn cả thế gian, con người không thể hiểu được chúng, không thể đến gần chúng, có khi chỉ cần tiếp nhận một vài thông tin có liên quan đến chúng đã trở nên phát điên.”

“Thần thoại Cthulhu tiết lộ một thế giới không mục đích, lạnh lẽo, xa lạ, không cách nào hình dung được, con người trong mắt loài cai trị thuở xưa không hề có bất kỳ ý nghĩa nào, vì vậy chúng sẽ không hề có địch ý hay mục đích khó nói nào với con người. Ngược lại chính vì sự ác ý không hề có ác ý này đã tạo thành cái lõi trong hệ thống Cthulhu – sự tuyệt vọng được khơi gợi từ nỗi sợ hãi. Con người tưởng như đã trở thành loài thống trị Trái Đất này, nhưng thực tế con người lại chẳng có ý nghĩa hay giá trị tồn tại nào trong vũ trụ mênh mông, đồng thời mọi sự tìm kiếm đối với những thứ huyền bí bí ẩn đều sẽ dẫn đến kết cục thảm họa.”

Sở Dương Băng cảm thán: “Suy nghĩ này….thật điên cuồng.”

“Theo lời em nói, anh đoán trong biệt thự này còn một số điểm phát động tương tự với ghế tựa, trong điều kiện đặc biệt sẽ nhìn thấy đoạn thơ Colvin từng khắc xuống, sau đó rơi vào ảo giác có liên quan đến Cthulhu.” Lục Phi Trầm nói: “Trong ảo giác, âm thanh mà Cthulhu truyền đạt cho con người chính là thứ âm thanh không người hiểu.”

Sở Dương Băng nghe vậy nhíu mày nói: “Nhưng…..nghe hiểu hay không có liên quan gì đến câu chuyện sao? Nhiệm vụ chính của chúng ta không phải là giúp Clauris tìm bản thảo sao?”

“Vấn đề không nằm ở chỗ bản thảo, mà ở chỗ vì sao Clauris muốn tìm bản thảo.” Lục Phi Trầm hơi hạ mắt xuống nói: “Kết hợp với hai lần em bị tấn công tinh thần, chúng ta hãy thử sắp xếp lại đầu mối một chút.”

“Clauris tự nhận mình là một tác gia, khi biên tập Burton đến thăm nhà thì bị anh trai cô ta là Colvin giết chết, sau đó y giấu bản thảo của Clauris rồi mất tích. Lời kể của Clauris không đáng tin, nhưng kết hợp với tình trạng căn phòng cô ta và trải nghiệm của em, chắc chắn Clauris luôn sợ hãi một sự tồn tại siêu nhiên nào đó, rất có khả năng là Cthulhu mà em từng thấy.”

“Trên cửa phòng ngủ của Clauris có vết băng bị dán nhiều lần, chúng ta không chắc cô ta đã làm vậy bao lâu, nhưng rõ ràng dù sợ hãi thì Clauris cũng không đến mức phải chạy trốn căn biệt thự này. Nhưng sau khi Colvin mất tích, Clauris liền vội vàng chạy trốn khỏi biệt thự, hơn nữa vô cùng cố chấp với bản thảo.”

Sở Dương Băng hiểu Lục Phi Trầm muốn nói gì: “Ý anh là, sự tồn tại hoặc sức mạnh siêu nhiên khiến Clauris sợ hãi không hề biến mất, ngược lại càng càng càng rõ ràng, càng ngày càng tiếp cận cô ta. Hơn nữa Clauris cho rằng bản thảo đã bị Colvin giấu đi có thể là phương pháp để giải quyết mọi chuyện.”

“Cũng không đúng.” Sở Dương Băng nhận ra một vấn đề khác, cậu nói: “Nếu như Clauris cho rằng bản thảo có phương pháp để khắc chế Cthulhu thì sao cô ta lại không biết được? Đó là bản thảo do chính cô ta viết mà…..Trừ phi…..”

“Trừ phi bản thảo không phải do Clauris viết, mà là do cô ta trộm được từ chỗ Colvin.” Lục Phi Trầm khẳng định ý nghĩ của Sở Dương Băng, nói tiếp: “Clauris tự nhận là tác gia, đại khái tất cả bài viết do cô ta gửi cho nhà xuất bản đều là trộm từ Colvin.”

“Bởi vì thỉnh thoảng Cthulhu sẽ dùng cảm ứng tinh thần để tiếp xúc với nhân loại tầm thường từ xa, người có thể cảm nhận được sóng tinh thần của Cthulhu thường có linh cảm và trực giác cực nhạy, vô cùng có năng khiếu nghệ thuật. Có rất nhiều người cũng vì tiếp nhận sóng tinh thần của Cthulhu mà bị điên, nhưng lại có những người vì đạt được linh cảm điên cuồng này mà tiếng tăm lẫy lừng.”

Lục Phi Trầm hỏi Sở Dương Băng: “Em có biết thuyết linh cảm của Platon không?”

Sở Dương Băng lắc đầu.

“Thuyết linh cảm có hai loại giải thích, loại thứ nhất là thần linh nương lên người thi nhân hoặc nghệ thuật gia, đưa họ vào trạng thái cuồng mê, gửi gắm linh cảm cho họ, giúp họ sáng tạo tác phẩm.”

Lục Phi Trầm nhếch môi cười, hắn giương mắt đối diện với tầm mắt của Sở Dương Băng, đôi mắt của hắn chứa đựng sắc thái nóng rực như lửa trên hồ băng, thấp giọng nói: “Có người nói nghệ thuật là ngôn ngữ của thần linh, cũng có người nói nghệ thuật là sản phẩm phụ mà ác ma trong cơn điên rồ đã tạo ra.”

Sở Dương Băng bỗng chốc bị ánh mắt của Lục Phi Trầm cuốn hút, cậu cứ cảm giác….trong lời nói của Lục Phi Trầm có tâm sự. Hơn nữa, đây không phải là lần đầu tiên Lục Phi Trầm lộ ra ánh mắt ấy, mà đây cũng không phải lần đầu cậu cảm giác mình đã từng thấy ánh mắt ấy ở nơi nào….

Ở đâu nhỉ? Khi Sở Dương Băng đang thầm suy nghĩ thì lời kế tiếp của Lục Phi Trầm đã kéo lực chú ý của cậu về.

“Bài viết giúp Clauris trở thành tác giả nổi tiếng, khả năng lớn nhất là sau khi Colvin tiếp xúc với Cthulhu. Clauris nói Burton là bạn tâm thư của cô ta, thường liên lạc với nhau qua thư từ, như vậy có lẽ Burton nhận ra tư tưởng mà cô ta diễn đạt trong thư từ hằng ngày không giống với trong bản thảo nên mới đến thăm Clauris.”

“Colvin thật sự đã mất tích, nhưng y có giết Burton hay không, có giấu bản thảo hay không đều cần phải điều tra thêm.” Lục Phi Trầm nói đến đây thì dừng một chút, nói: “Bây giờ nghĩ lại, càng có khả năng do trộm bản thảo của Colvin bị bại lộ nên Clauris đã giết chết Burton.” 

“Còn lý do vì sao Clauris muốn tìm bản thảo, thì rất có thể vì sau khi Colvin mất tích, sự ảnh hưởng của Cthulhu tác động lên Clauris càng lúc càng lớn. Bởi dù sao Clauris cũng chung huyết thống với Colvin, Colvin có thể nghe được tiếng gọi từ vực sâu, thì Clauris cũng có thể.”

“Và Clauris cho rằng trong bản thảo bị biến mất sau khi Colvin mất tích có cách để khắc chế Cthulhu, nhưng, mấu chốt nằm ở chỗ, tất cả chỉ là do Clauris cho rằng mà thôi.”

“Nếu như không phải thì sao?”

Vấn đề cuối cùng mà Lục Phi Trầm nói khiến Sở Dương Băng chấn động trong lòng, đúng vậy, nếu như không phải thì sao? Clauris cho rằng bản thảo bị mất tích chung với Colvin rất quan trọng, nhưng đây cũng chỉ do cô ta cho rằng mà thôi.

“Hôm nay chắc em cũng cảm nhận được, thứ theo dõi từ bên ngoài phòng ngủ Clauris, sức mạnh đột nhiên phá vỡ cửa sổ trong phòng Colvin… Truyền thuyết nói rằng Cthulhu đã ngủ say ở thành cổ Laleye dưới biển sâu. Khi các ngôi sao được xếp vào đúng quỹ tích, chúng sẽ trồi lên khỏi mặt nước cùng với thành Laleye, giáng lâm xuống thế gian này.”

“Trước khi rời đi Clauris nói ba ngày sau cô ta sẽ quay lại, tại sao là ba ngày mà không phải là bốn, năm ngày?” Lục Phi Trầm nói: “Anh nghĩ có lẽ cô ta cảm ứng được thời gian Cthulhu thức tỉnh, cảm ứng được thời hạn cuối cùng.”

“Nhưng đây là suy đoán của anh, nhỡ đâu câu chuyện này không phức tạp như anh tưởng tượng. Anh biết Cthulhu, bọn em đều không biết, nếu như không có anh tham dự câu chuyện này, chẳng lẽ bọn em sẽ đoàn diệt hết sao….”

Sở Dương Băng mệt mỏi nhắm mắt lại, tuy nói vậy nhưng cậu biết lời của Lục Phi Trầm là đúng, bởi vì trước khi ảo giác kết thúc, cậu nhìn thấy cánh cổng điêu khắc hình Cthulhu đã mở ra….

Bây giờ nhắm mắt lại, cậu tựa như vẫn có thể nghe được tiếng sóng của biển cả cách đây không xa, nghe thấy tiếng gào thét của những con quỷ ăn xác canh giữ cánh cổng khổng lồ kia, nghe thấy âm thanh không người hiểu….Cảm giác bất lực bao trùm lên người cậu, nếu như thứ họ phải đối mặt chính là những Cựu thần mà chỉ cần nhìn thấy thôi cũng đủ khiến người ta phát điên, vậy thì họ có sức mạnh gì để thoát mạng đây?

“Không, không đâu. Chúng ta cứ tìm kiếm bản thảo trong căn biệt thự này, sẽ không ngừng đụng phải điểm phát động manh mối, ảo giác do điểm phát động tạo nên sẽ khiến ý thức em càng lúc càng đến gần với sự tồn tại siêu nhiên nào đó. Cho dù bọn em không biết về Cthulhu cũng phải từ từ hiểu rõ điểm mấu chốt.”

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?” Sở Dương Băng hỏi: “Tiếp tục tìm bản thảo, điểm phát động manh mối sao?”

Lục Phi Trầm gật đầu nói: “Trước tiên chỉ có thể làm vậy, hai chúng ta không nhất định có thể hiểu được âm thanh không người hiểu, dẫn theo hai người kia thử xem. Nếu như cả bốn chúng ta đều không hiểu được…Vậy thì ba ngày sau thử đẩy Clauris ra xem sao.”

“Em nghỉ ngơi thế nào rồi?”

Sở Dương Băng nói: “Em không sao, chúng ta xuống lầu tìm điểm phát động với hai người kia đi.”

“Được, nhưng em phải đồng ý với anh một chuyện.” Lục Phi Trầm nghiêm túc nói.

“Anh nói đi.”

“Hai lần phát động trước đều là em, những lần tiếp theo anh sợ rằng tinh thần em chịu không nổi, tới lúc đó anh đưa em sống sót rời khỏi sách, em lại bị điên mất.” Lục Phi Trầm khàn giọng nói: “Anh không hi vọng chuyện như vậy sẽ phát sinh. Lát nữa xuống lầu hai em cảm thấy có gì bất thường thì phải gọi anh hoặc những người khác đến, rõ chưa?”

Nói xong Lục Phi Trầm thả một nụ hôn thật khẽ xuống cổ Sở Dương Băng, nói: “Anh không phải là người lương thiện gì, trừ em ra, người khác sống hay chết không liên can gì tới anh.”

*******************************

[1] Loài cai trị thuở xưa: Còn có tên gọi là Old Gods, chúng là những vị thần cổ xưa từ lúc lục địa Azeroth mới được hình thành. Nhưng khác với sự tưởng tượng của mọi người, bọn chúng thuộc tầng lớp nhân vật phản diện. Mỗi khi nhắc đến chúng đều để lại tâm trí của mỗi người những hình ảnh của sự hoảng loạn, sự sợ hãi đến tột cùng và một thế giới tràn ngập trong bóng tối.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện