Jane
Bên ngoài, cô ta cây ngay không sợ chết đứng chiếm đoạt mọi thứ mà anh trai mình xứng đáng nhận được. Nhưng hoa tươi thêm gấm, đổ dầu vào lửa, nghe nhiều lời khen ngợi từ người ngoài giới và khâm phục của biên tập Burton thì thỉnh thoảng, trong lòng cô cũng hơi chột dạ, nhưng so sánh với những thứ cô gặt hái được thì chút ít chột dạ này quả thật chẳng bỏ bèn gì.
Nhưng sự tình làm sao đơn giản như thế được, cô ta bắt đầu cảm nhận được một ít bất thường, đầu tiên là tiếng nói thì thầm tình cờ xuất hiện, sau đó là ngoài cửa phòng ngủ có bóng người lảng vảng, tiếp theo là thủy tinh và đồ vật trong nhà vô cớ bị phá hư, bóng đen chợt lóe lên ngoài cửa sổ và dị vật trôi nổi bên dưới sóng biển….Những dấu hiệu này chứng minh có sinh vật nào đó đang từ từ lôi kéo căn biệt thự này vào lãnh địa của nó.
Clauris càng ngày càng sợ hãi, lo lắng và sợ hãi bắt đầu khiến lớp vỏ bọc bên ngoài của cô tan chảy, rất nhanh sau đó cô không còn dám nhìn Colvin nữa. Cô sợ, nhưng dù có sợ thì Clauris vẫn không từ bỏ được bản thảo của Colvin, thứ đã mang đến cho cô tất cả.
Cô sợ hãi, căm ghét nhưng cũng ỷ lại y.
Trong ảo giác cuối cùng, Clauris ngồi giữa đống giấy bỏ đi trên sàn, những trang giấy trắng phau như mọc ra từ trong máu thịt của cô, chữ viết màu đen lẫn với chữ viết màu đỏ như một loại máu mang tên ghen tị, tràn ra từ trong chính cơ thể Clauris.
Giây phút sau trước mắt bốn người tối sầm lại, nhận ra mình vẫn đang đứng giữa đống giấy trong phòng Clauris, những cảm xúc lo lắng vừa rồi đều là ảo giác của cô ta.
Ảo giác vừa kết thúc, Sở Dương Băng không chịu được mà khụy xuống, nếu không phải Lục Phi Trầm ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, e rằng cậu đã ngã sấp mặt lên sàn nhà rồi.
Ảo giác lần này không tổn thương lớn đến tinh thần nhưng lại cộng hưởng rất mạnh tới cảm xúc. Trải nghiệm tâm trạng sợ hãi và ghen tị từ tận xương tủy của Clauris, cảm giác như ngồi trên tàu cao tốc khiến người ta cạn kiệt sức lực.
Tính luôn lần này thì suốt ngày hôm nay Sở Dương Băng đã trải qua ba lần ảo giác, tinh thần đã đến cực hạn. Khi cậu mất ý thức ngã vào trong lòng Lục Phi Trầm, cậu mơ hồ nghe thấy tiếng Lục Phi Trầm đang nói chuyện cùng Trình Kiến Nguyên và Cố Dịch An, cậu chưa nghe rõ họ đang nói gì thì đã ngất lịm đi.
Sở Dương Băng kiệt sức lâm vào giấc ngủ sâu, lần này cậu ngủ khá yên ổn. Nhưng không biết vì sao, đại khái vào tờ mờ sáng cậu bỗng tỉnh dậy.
Cậu ngơ ngác bật dậy, có ý thức nhưng không tỉnh táo lắm, có lẽ là trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Sở Dương Băng ngồi dậy, Lục Phi Trầm vẫn nằm ngủ bên cạnh cậu, hơi thở đều đều.
Sở Dương Băng sửng sốt không hiểu tại sao mình lại tỉnh dậy.
Sau đó cậu chợt nghe thấy một vài âm thanh nho nhỏ ở bên ngoài, cậu vén chăn lên bước xuống giường, cẩn thận mở cửa rồi đi về hướng của âm thanh đó.
Âm thanh truyền đến từ trong phòng ngủ của Colvin, Sở Dương Băng đúng là đang trong tình trạng không tỉnh táo lắm, nếu là bình thường cậu chắc chắn sẽ không hành động như thế này. Cậu vươn tay mở cửa phòng ngủ ra, lén nhìn vào bên trong bằng khe cửa.
Lúc ban ngày cửa sổ sát đất trong phòng ngủ của Colvin bị sức mạnh vô hình phá nát, mưa to gió lớn ào vào bên trong khiến cả căn phòng ngủ trở nên lộn xộn. Nhưng lúc này khi mưa rào ở ngoài vừa ngớt, ánh trăng trong trẻo rọi vào, trong phòng có một bóng người đang khom lưng quét dọn phòng Colvin.
Là….Reft sao? Trong căn biệt thự này ngoài bốn người tham dự câu chuyện là bọn họ ra thì chỉ còn lại người hầu câm Relf. Relf phụ trách chuyện ăn uống, ngủ nghỉ của họ, người hầu này gần như không bao giờ xuất hiện trước mặt bốn người, độ tồn tại gần về không.
Nhưng không ai ngờ tới, trong đêm khuya khoắt thế này gã lại xuất hiện trong phòng Colvin, cẩn thận quét tước căn phòng bừa bộn này.
Sở Dương Băng đứng trong bóng tối yên lặng nhìn Relf dọn phòng, sau đó quay về phòng ngủ dành cho khách, nằm lên giường kéo chăn lên, lại rơi vào trạng thái ngủ say.
Từ khi cậu tỉnh dậy, đến lúc không hề đánh thức Lục Phi Trầm mà yên lặng vén chăn lên leo xuống giường, đi tới trước cửa phòng Colvin đẩy cửa ra thành một khe nhỏ nhìn trộm Relf dọn dẹp phòng, rồi quay về giường ngủ say lại. Toàn bộ quá trình đều lặng lẽ suôn sẻ như nước chảy mây trôi.
Sau khi Sở Dương Băng quay về giường ngủ lại, Lục Phi Trầm vốn tưởng đang ngủ sâu bỗng nhiên mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn Sở Dương Băng rồi cũng nhắm mắt lại.
Sáng hôm sau Sở Dương Băng tỉnh giấc cảm thấy tinh thần sảng khoái. Ngủ sâu có tác dụng rất tốt đối với tinh thần, Sở Dương Băng hiện tại cảm thấy sảng khoái toàn thân.
Lúc này Lục Phi Trầm đẩy cửa tiến vào, tay bưng theo bữa sáng nói: “Dậy rồi? Lại ăn chút đồ nào.”
Sở Dương Băng gật đầu vươn tay nhận bát, ăn sạch bữa sáng trong cái nhìn chăm chú của Lục Phi Trầm rồi trả lại bát không cho hắn một cách tự nhiên.
Lục Phi Trầm cất bát qua một bên, sau đó đột nhiên hỏi: “Nửa đêm hôm qua em ra ngoài nhìn thấy gì?”
Sở Dương Băng hoảng hồn, quay đầu lại hỏi: “Đêm qua em có đi ra ngoài sao?”
“Có.” Lục Phi Trầm trả lời chắc nịch.
Thiệt hay giỡn? Tối qua cậu….có đi ra ngoài?
Sở Dương Băng cau mày, cố gắng nhớ lại đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…. Đêm qua…..Đêm qua…..
Giống như nằm mơ vậy, có vài giấc mơ khi bạn nhắm mắt lại thì ký ức sẽ hiện ra vô cùng rõ ràng, nhưng sau khi tỉnh lại quên sạch sẽ, thậm chí tối qua mình có mơ hay không cũng không nhớ được.
Sở Dương Băng xoay đầu nhìn về phía cửa phòng ngủ, suy nghĩ hồi lâu bỗng thốt lên: “Relf!”
“Đêm qua không biết vì sao em bỗng thức dậy, sau đó nghe thấy có âm thành từ ngoài cửa truyền vào, em ra khỏi cửa đi tới phòng ngủ Colvin nhìn thử thì thấy Relf đang quét tước phòng của y.”
Sở Dương Băng nói xong thì lẩm bẩm nói: “Tuy rằng rất kỳ lạ nhưng nghĩ lại thì thấy khá hợp lý. Sau khi Colvin phát điên sẽ không có khả năng tự lo chuyện sinh hoạt cá nhân, nhưng phòng ngủ và phòng sách của y đều vô cùng sạch sẽ, rõ ràng có người dọn dẹp thay y. Clauris luôn ganh ghét Colvin chắc chắn sẽ không làm, người còn lại duy nhất trong biệt thự này chỉ còn mỗi người hầu câm Relft.”
Nói tới đây Sở Dương Băng nhìn về phía Lục Phi Trầm nói: “Anh nói xem, có khi nào Relf biết chuyện gì đó không?”
“Tuy Reft là người câm nhưng gã có thể nhìn, có thể nghe, hơn nữa nếu gã đã sẵn lòng chăm sóc Colvin như vậy thì rõ ràng gã cũng sẵn lòng tiếp xúc với Colvin, thậm chí có khả năng còn biết nhiều chuyện hơn so với Clauris!”
Chắc chắn là như vậy. Thật kỳ lạ, bọn họ cứ mãi tìm kiếm trong căn biệt thự này mà lại không nghĩ tới việc dò hỏi Reflt?
Phải chăng là vì khi mọi chuyện mới bắt đầu, Clauris đã nói với họ Relft là người câm, nói chuyện là một trong những phương thức câu thông quan trọng nhất của nhân loại, vì vậy nên trong tiềm thức họ đã cho rằng không thể lấy được manh mối gì từ miệng Relf.
Hơn nữa Relf rất khiêm tốn, gần nhưng chưa từng xuất hiện trước mặt họ, mà bọn họ lại bị manh mối phát động trong phòng ngủ và phòng sách của hai anh em Colvin Clauris thu hút sự chú ý, bởi vậy mới lơ là nhân vật trọng yếu là Relft.
“Chúng ta đi tìm Relf không?” Sở Dương Băng hỏi Lục Phi Trầm.
“Bình tĩnh.” Lục Phi Tràm nói: “Relt là người câm, nếu như gã không muốn tiết lộ thì chúng ta phải moi tin tức từ miệng gã bằng mọi cách. Trước tiên không cần vội vàng tìm gã, chúng ta cứ đi kiểm tra toàn bộ phòng ở lầu hai.”
“E rằng…Relf mới là mấu chốt….”
Sở Dương Băng gật đầu.
Hai người sửa soạn xong thì đi lầu hai, Cố Dịch An và Trình Kiến Nguyên đã ở đây từ lâu, cả hai đang đi kiểm tra trong phòng điêu khắc.
“Hai người tới rồi.” Cố Dịch An thấy bọn họ thì ra hiệu nhìn quanh căn phòng này, nói: “Nhìn thử phòng điêu khắc này đi.”
Sở Dương Băng nhìn chung quanh phòng điêu khắc, bố cục nơi đây rất giống với phòng sách của Colvin, chỉ khác ở chỗ trên giá đựng ở hai bên là các tác phẩm điêu khắc chứ không phải sách. Trong phòng chỗ nào cũng có vết khắc, bất kể là giá đựng những bức tượng hay là chiếc bàn, hoặc là trên vách tường, trên cửa gỗ đều chằng chịt vết dao khắc.
Mà trong những vết dao khắc ấy lại có máu khô đọng lại, từng vết dao nối liền với nhau như một trận pháp triệu hồi tên ác ma nào đó vậy.
Trên giá đựng của phòng điêu khắc có đặt những bức tượng hoặc lớn hoặc nhỏ, nhưng tượng trên giá chỉ có một hình dáng mơ hồ, một số có vảy và một số có xúc tu. Nhìn từng chiếc thì thấy cũng không có gì quái lạ, nhưng nếu nhìn toàn bộ chung với nhau thì sẽ thấy một sự thật đáng sợ.
Đó chính là….độ hoàn thành của những pho tượng này càng lúc càng tăng cao, ban đầu là một hình dáng mơ hồ càng về sau những chi tiết nhỏ càng được khắc họa rõ ràng, giống như có ai đó dần dần thấy rõ được hình dáng của quái vật.
“Những thứ này là gì?” Sở Dương Băng không nhịn được bật hỏi.
“Ai mà biết?” Cố Dịch An nói: “Có lẽ trước khi Colvin phát điên đã tiện tay khắc lại.”
Cố Dịch An bước tới trước bàn sách, nói: “Chúng tôi tìm khắp căn phòng này cũng không tìm thấy dao khắc ở đâu, nhưng…..hai người xem pho tượng này đi.”
Pho tượng mà Cố Dịch An nói là một trong những pho tượng quái lạ đặt trên bàn sách, trên bàn trưng tổng cộng hai pho tượng, một là mới một đã khá cũ, hai pho tượng được khắc giống y hệt nhau.
Pho tượng cũ là hoàn chỉnh nhất, nó cao khoảng nửa cánh tay người, kỹ thuật chạm khắc cực kỳ điêu luyện. Miêu tả một con quái vật khổng lồ và méo mó, có một cái đầu khổng lồ hình bạch tuộc, trên đầu mọc rất nhiêu xúc tu xoắn lại như sóng biển. Những chiếc vảy che kín tứ chi to lớn và đôi cánh biến dị phủ trên thân thể nó.
Hơn nữa xung quanh con quái vật này có những đống đá khổng lồ đang chuyển động, những khối đá này rất méo mó nhưng lại vô cùng hòa hợp với con quái vật. Chất liệu của pho tượng rất kỳ lạ, nó là một loại đá màu xanh đậm, bề ngoài rất mịn, bên trong có những hạt cát hình tròn màu vàng hoặc đỏ.
Người điêu khắc pho tượng này có trình độ rất cao, phong cách của pho tượng này không hề liên quan với các nghệ thuật hiện có của nhân loại, nhưng lại sống động như thật, bởi vậy mà khi xem nó cũng cảm thấy khá là đáng sợ. Pho tượng này tựa hồ đã có vài năm tuổi, bề ngoài của nó đã bị ma sát đến sáng bóng, các góc cạnh cũng đã bị mài tròn.
“Cthulhu.” Sở Dương Băng vừa nhìn đã nhận ra.
“Đúng, là Cthulhu. Hai pho tượng này đều sử dụng vật liệu giống nhau, nhưng trong đó có một cái đã có ít nhất mười mấy năm tuổi, nhìn không giống Colvin điêu khắc lắm.” Cố Dịch An vươn tay cầm pho tượng tương đối cũ lên.
“Đợi…..” Ngay lúc Cố Dịch An cầm pho tượng này lên, trong lòng Sở Dương Băng bỗng trổi dậy một dự cảm bất thường, cậu nhìn thấy dưới đáy pho tượng này điêu khắc một trận pháp phức tạp hình tròn, trận pháp này còn đọng lại vết máu.
Sở Dương Băng còn chưa kịp ngăn cản thì Cố Dịch An đã cầm pho tượng lên, đứng yên bất động tại chỗ, con ngươi nhanh chóng co lại tựa như đã thấy một thứ gì đó vô cùng đáng sợ.
Bên ngoài, cô ta cây ngay không sợ chết đứng chiếm đoạt mọi thứ mà anh trai mình xứng đáng nhận được. Nhưng hoa tươi thêm gấm, đổ dầu vào lửa, nghe nhiều lời khen ngợi từ người ngoài giới và khâm phục của biên tập Burton thì thỉnh thoảng, trong lòng cô cũng hơi chột dạ, nhưng so sánh với những thứ cô gặt hái được thì chút ít chột dạ này quả thật chẳng bỏ bèn gì.
Nhưng sự tình làm sao đơn giản như thế được, cô ta bắt đầu cảm nhận được một ít bất thường, đầu tiên là tiếng nói thì thầm tình cờ xuất hiện, sau đó là ngoài cửa phòng ngủ có bóng người lảng vảng, tiếp theo là thủy tinh và đồ vật trong nhà vô cớ bị phá hư, bóng đen chợt lóe lên ngoài cửa sổ và dị vật trôi nổi bên dưới sóng biển….Những dấu hiệu này chứng minh có sinh vật nào đó đang từ từ lôi kéo căn biệt thự này vào lãnh địa của nó.
Clauris càng ngày càng sợ hãi, lo lắng và sợ hãi bắt đầu khiến lớp vỏ bọc bên ngoài của cô tan chảy, rất nhanh sau đó cô không còn dám nhìn Colvin nữa. Cô sợ, nhưng dù có sợ thì Clauris vẫn không từ bỏ được bản thảo của Colvin, thứ đã mang đến cho cô tất cả.
Cô sợ hãi, căm ghét nhưng cũng ỷ lại y.
Trong ảo giác cuối cùng, Clauris ngồi giữa đống giấy bỏ đi trên sàn, những trang giấy trắng phau như mọc ra từ trong máu thịt của cô, chữ viết màu đen lẫn với chữ viết màu đỏ như một loại máu mang tên ghen tị, tràn ra từ trong chính cơ thể Clauris.
Giây phút sau trước mắt bốn người tối sầm lại, nhận ra mình vẫn đang đứng giữa đống giấy trong phòng Clauris, những cảm xúc lo lắng vừa rồi đều là ảo giác của cô ta.
Ảo giác vừa kết thúc, Sở Dương Băng không chịu được mà khụy xuống, nếu không phải Lục Phi Trầm ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, e rằng cậu đã ngã sấp mặt lên sàn nhà rồi.
Ảo giác lần này không tổn thương lớn đến tinh thần nhưng lại cộng hưởng rất mạnh tới cảm xúc. Trải nghiệm tâm trạng sợ hãi và ghen tị từ tận xương tủy của Clauris, cảm giác như ngồi trên tàu cao tốc khiến người ta cạn kiệt sức lực.
Tính luôn lần này thì suốt ngày hôm nay Sở Dương Băng đã trải qua ba lần ảo giác, tinh thần đã đến cực hạn. Khi cậu mất ý thức ngã vào trong lòng Lục Phi Trầm, cậu mơ hồ nghe thấy tiếng Lục Phi Trầm đang nói chuyện cùng Trình Kiến Nguyên và Cố Dịch An, cậu chưa nghe rõ họ đang nói gì thì đã ngất lịm đi.
Sở Dương Băng kiệt sức lâm vào giấc ngủ sâu, lần này cậu ngủ khá yên ổn. Nhưng không biết vì sao, đại khái vào tờ mờ sáng cậu bỗng tỉnh dậy.
Cậu ngơ ngác bật dậy, có ý thức nhưng không tỉnh táo lắm, có lẽ là trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Sở Dương Băng ngồi dậy, Lục Phi Trầm vẫn nằm ngủ bên cạnh cậu, hơi thở đều đều.
Sở Dương Băng sửng sốt không hiểu tại sao mình lại tỉnh dậy.
Sau đó cậu chợt nghe thấy một vài âm thanh nho nhỏ ở bên ngoài, cậu vén chăn lên bước xuống giường, cẩn thận mở cửa rồi đi về hướng của âm thanh đó.
Âm thanh truyền đến từ trong phòng ngủ của Colvin, Sở Dương Băng đúng là đang trong tình trạng không tỉnh táo lắm, nếu là bình thường cậu chắc chắn sẽ không hành động như thế này. Cậu vươn tay mở cửa phòng ngủ ra, lén nhìn vào bên trong bằng khe cửa.
Lúc ban ngày cửa sổ sát đất trong phòng ngủ của Colvin bị sức mạnh vô hình phá nát, mưa to gió lớn ào vào bên trong khiến cả căn phòng ngủ trở nên lộn xộn. Nhưng lúc này khi mưa rào ở ngoài vừa ngớt, ánh trăng trong trẻo rọi vào, trong phòng có một bóng người đang khom lưng quét dọn phòng Colvin.
Là….Reft sao? Trong căn biệt thự này ngoài bốn người tham dự câu chuyện là bọn họ ra thì chỉ còn lại người hầu câm Relf. Relf phụ trách chuyện ăn uống, ngủ nghỉ của họ, người hầu này gần như không bao giờ xuất hiện trước mặt bốn người, độ tồn tại gần về không.
Nhưng không ai ngờ tới, trong đêm khuya khoắt thế này gã lại xuất hiện trong phòng Colvin, cẩn thận quét tước căn phòng bừa bộn này.
Sở Dương Băng đứng trong bóng tối yên lặng nhìn Relf dọn phòng, sau đó quay về phòng ngủ dành cho khách, nằm lên giường kéo chăn lên, lại rơi vào trạng thái ngủ say.
Từ khi cậu tỉnh dậy, đến lúc không hề đánh thức Lục Phi Trầm mà yên lặng vén chăn lên leo xuống giường, đi tới trước cửa phòng Colvin đẩy cửa ra thành một khe nhỏ nhìn trộm Relf dọn dẹp phòng, rồi quay về giường ngủ say lại. Toàn bộ quá trình đều lặng lẽ suôn sẻ như nước chảy mây trôi.
Sau khi Sở Dương Băng quay về giường ngủ lại, Lục Phi Trầm vốn tưởng đang ngủ sâu bỗng nhiên mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn Sở Dương Băng rồi cũng nhắm mắt lại.
Sáng hôm sau Sở Dương Băng tỉnh giấc cảm thấy tinh thần sảng khoái. Ngủ sâu có tác dụng rất tốt đối với tinh thần, Sở Dương Băng hiện tại cảm thấy sảng khoái toàn thân.
Lúc này Lục Phi Trầm đẩy cửa tiến vào, tay bưng theo bữa sáng nói: “Dậy rồi? Lại ăn chút đồ nào.”
Sở Dương Băng gật đầu vươn tay nhận bát, ăn sạch bữa sáng trong cái nhìn chăm chú của Lục Phi Trầm rồi trả lại bát không cho hắn một cách tự nhiên.
Lục Phi Trầm cất bát qua một bên, sau đó đột nhiên hỏi: “Nửa đêm hôm qua em ra ngoài nhìn thấy gì?”
Sở Dương Băng hoảng hồn, quay đầu lại hỏi: “Đêm qua em có đi ra ngoài sao?”
“Có.” Lục Phi Trầm trả lời chắc nịch.
Thiệt hay giỡn? Tối qua cậu….có đi ra ngoài?
Sở Dương Băng cau mày, cố gắng nhớ lại đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…. Đêm qua…..Đêm qua…..
Giống như nằm mơ vậy, có vài giấc mơ khi bạn nhắm mắt lại thì ký ức sẽ hiện ra vô cùng rõ ràng, nhưng sau khi tỉnh lại quên sạch sẽ, thậm chí tối qua mình có mơ hay không cũng không nhớ được.
Sở Dương Băng xoay đầu nhìn về phía cửa phòng ngủ, suy nghĩ hồi lâu bỗng thốt lên: “Relf!”
“Đêm qua không biết vì sao em bỗng thức dậy, sau đó nghe thấy có âm thành từ ngoài cửa truyền vào, em ra khỏi cửa đi tới phòng ngủ Colvin nhìn thử thì thấy Relf đang quét tước phòng của y.”
Sở Dương Băng nói xong thì lẩm bẩm nói: “Tuy rằng rất kỳ lạ nhưng nghĩ lại thì thấy khá hợp lý. Sau khi Colvin phát điên sẽ không có khả năng tự lo chuyện sinh hoạt cá nhân, nhưng phòng ngủ và phòng sách của y đều vô cùng sạch sẽ, rõ ràng có người dọn dẹp thay y. Clauris luôn ganh ghét Colvin chắc chắn sẽ không làm, người còn lại duy nhất trong biệt thự này chỉ còn mỗi người hầu câm Relft.”
Nói tới đây Sở Dương Băng nhìn về phía Lục Phi Trầm nói: “Anh nói xem, có khi nào Relf biết chuyện gì đó không?”
“Tuy Reft là người câm nhưng gã có thể nhìn, có thể nghe, hơn nữa nếu gã đã sẵn lòng chăm sóc Colvin như vậy thì rõ ràng gã cũng sẵn lòng tiếp xúc với Colvin, thậm chí có khả năng còn biết nhiều chuyện hơn so với Clauris!”
Chắc chắn là như vậy. Thật kỳ lạ, bọn họ cứ mãi tìm kiếm trong căn biệt thự này mà lại không nghĩ tới việc dò hỏi Reflt?
Phải chăng là vì khi mọi chuyện mới bắt đầu, Clauris đã nói với họ Relft là người câm, nói chuyện là một trong những phương thức câu thông quan trọng nhất của nhân loại, vì vậy nên trong tiềm thức họ đã cho rằng không thể lấy được manh mối gì từ miệng Relf.
Hơn nữa Relf rất khiêm tốn, gần nhưng chưa từng xuất hiện trước mặt họ, mà bọn họ lại bị manh mối phát động trong phòng ngủ và phòng sách của hai anh em Colvin Clauris thu hút sự chú ý, bởi vậy mới lơ là nhân vật trọng yếu là Relft.
“Chúng ta đi tìm Relf không?” Sở Dương Băng hỏi Lục Phi Trầm.
“Bình tĩnh.” Lục Phi Tràm nói: “Relt là người câm, nếu như gã không muốn tiết lộ thì chúng ta phải moi tin tức từ miệng gã bằng mọi cách. Trước tiên không cần vội vàng tìm gã, chúng ta cứ đi kiểm tra toàn bộ phòng ở lầu hai.”
“E rằng…Relf mới là mấu chốt….”
Sở Dương Băng gật đầu.
Hai người sửa soạn xong thì đi lầu hai, Cố Dịch An và Trình Kiến Nguyên đã ở đây từ lâu, cả hai đang đi kiểm tra trong phòng điêu khắc.
“Hai người tới rồi.” Cố Dịch An thấy bọn họ thì ra hiệu nhìn quanh căn phòng này, nói: “Nhìn thử phòng điêu khắc này đi.”
Sở Dương Băng nhìn chung quanh phòng điêu khắc, bố cục nơi đây rất giống với phòng sách của Colvin, chỉ khác ở chỗ trên giá đựng ở hai bên là các tác phẩm điêu khắc chứ không phải sách. Trong phòng chỗ nào cũng có vết khắc, bất kể là giá đựng những bức tượng hay là chiếc bàn, hoặc là trên vách tường, trên cửa gỗ đều chằng chịt vết dao khắc.
Mà trong những vết dao khắc ấy lại có máu khô đọng lại, từng vết dao nối liền với nhau như một trận pháp triệu hồi tên ác ma nào đó vậy.
Trên giá đựng của phòng điêu khắc có đặt những bức tượng hoặc lớn hoặc nhỏ, nhưng tượng trên giá chỉ có một hình dáng mơ hồ, một số có vảy và một số có xúc tu. Nhìn từng chiếc thì thấy cũng không có gì quái lạ, nhưng nếu nhìn toàn bộ chung với nhau thì sẽ thấy một sự thật đáng sợ.
Đó chính là….độ hoàn thành của những pho tượng này càng lúc càng tăng cao, ban đầu là một hình dáng mơ hồ càng về sau những chi tiết nhỏ càng được khắc họa rõ ràng, giống như có ai đó dần dần thấy rõ được hình dáng của quái vật.
“Những thứ này là gì?” Sở Dương Băng không nhịn được bật hỏi.
“Ai mà biết?” Cố Dịch An nói: “Có lẽ trước khi Colvin phát điên đã tiện tay khắc lại.”
Cố Dịch An bước tới trước bàn sách, nói: “Chúng tôi tìm khắp căn phòng này cũng không tìm thấy dao khắc ở đâu, nhưng…..hai người xem pho tượng này đi.”
Pho tượng mà Cố Dịch An nói là một trong những pho tượng quái lạ đặt trên bàn sách, trên bàn trưng tổng cộng hai pho tượng, một là mới một đã khá cũ, hai pho tượng được khắc giống y hệt nhau.
Pho tượng cũ là hoàn chỉnh nhất, nó cao khoảng nửa cánh tay người, kỹ thuật chạm khắc cực kỳ điêu luyện. Miêu tả một con quái vật khổng lồ và méo mó, có một cái đầu khổng lồ hình bạch tuộc, trên đầu mọc rất nhiêu xúc tu xoắn lại như sóng biển. Những chiếc vảy che kín tứ chi to lớn và đôi cánh biến dị phủ trên thân thể nó.
Hơn nữa xung quanh con quái vật này có những đống đá khổng lồ đang chuyển động, những khối đá này rất méo mó nhưng lại vô cùng hòa hợp với con quái vật. Chất liệu của pho tượng rất kỳ lạ, nó là một loại đá màu xanh đậm, bề ngoài rất mịn, bên trong có những hạt cát hình tròn màu vàng hoặc đỏ.
Người điêu khắc pho tượng này có trình độ rất cao, phong cách của pho tượng này không hề liên quan với các nghệ thuật hiện có của nhân loại, nhưng lại sống động như thật, bởi vậy mà khi xem nó cũng cảm thấy khá là đáng sợ. Pho tượng này tựa hồ đã có vài năm tuổi, bề ngoài của nó đã bị ma sát đến sáng bóng, các góc cạnh cũng đã bị mài tròn.
“Cthulhu.” Sở Dương Băng vừa nhìn đã nhận ra.
“Đúng, là Cthulhu. Hai pho tượng này đều sử dụng vật liệu giống nhau, nhưng trong đó có một cái đã có ít nhất mười mấy năm tuổi, nhìn không giống Colvin điêu khắc lắm.” Cố Dịch An vươn tay cầm pho tượng tương đối cũ lên.
“Đợi…..” Ngay lúc Cố Dịch An cầm pho tượng này lên, trong lòng Sở Dương Băng bỗng trổi dậy một dự cảm bất thường, cậu nhìn thấy dưới đáy pho tượng này điêu khắc một trận pháp phức tạp hình tròn, trận pháp này còn đọng lại vết máu.
Sở Dương Băng còn chưa kịp ngăn cản thì Cố Dịch An đã cầm pho tượng lên, đứng yên bất động tại chỗ, con ngươi nhanh chóng co lại tựa như đã thấy một thứ gì đó vô cùng đáng sợ.
Danh sách chương