Jane

Ngày 15 tháng 3 năm XX30, trời trong.

Hôm nay….Hôm nay mình nhặt được mấy tờ giấy do Colvin viết ở hành lang lầu ba, trên giấy viết linh tinh mấy chữ đứt quãng. Thánh mới biết nó viết cái gì… Dạo này mình cứ luôn nghe thấy tiếng sóng biển bên tai, ầm ầm ầm, ồn ào chết đi được!

Ngày 18 tháng 3 năm XX30, trời âm u.

Tuy rằng sau khi papa chết để lại khá nhiều tài sản, nhưng….mình không thể miệng ăn núi lở. Mình xem qua một vài tài liệu lúc papa còn sống đã nghiên cứu, phát hiện nội dung trong đó đều có liên quan đến mấy trang giấy mà Colvin viết bừa. Papa là một nhà huyền bí học nổi tiếng đạt được khá nhiều danh vọng khắp quốc tế, cũng nhờ đó mà giàu có.

Nếu như Colvin viết mấy thứ linh tinh lại có liên quan đến nghiên cứu của papa, e rằng….

Ngày 1 tháng 4 năm XX30, trời nhiều mây.

Đồ điên Colvin bình thường viết cái gì? Mình đi xem thử, mau lên, đi xem thử một chút thôi.

Mình đi phòng sách của Colvin, thằng con hoang Relf dọn dẹp phòng sách cho Colvin khá sạch sẽ. Giá trị duy nhất của thứ con hoang thấp kém này là mấy chuyện rẻ rúng dơ bẩn như dọn dẹp nhà cửa, làm việc nhà.

Mình phát hiện một xấp giấy trên bàn của Colvin, rốt cuộc nó làm gì mà viết nhiều giấy như vậy.

Ngày 12 tháng 4 năm XX30, trời mưa dầm.

Hôm nay mình viết một phần tiểu thuyết dựa theo bản thảo của Colvin rồi gửi thử cho nhà xuất bản.

Mình không ôm bất cứ hy vọng nào, chỉ định thử mà thôi.

Chỉ là khi nhìn bản thảo của Colvin mình chắc chắn Colvin đã điên rồi. Nó viết những gì? Mộng cảnh gì đó, suy yếu gì đó, kẻ thống trị thuở xưa gì đó… toàn là trí tưởng tượng điên rồ của nó.

Ngày 19 tháng 6 năm XX30, trời trong.

Mình nhận được thư của biên tập Burton báo phải gửi toàn bộ bài viết cho ông ta, ông ta muốn xuất bản bộ tiểu thuyết này, ông ta nói đây là tác phẩm phá vỡ khái niệm văn học hiện hữu, có thể khai sáng ra một trường phái tiểu thuyết mới.

Ôi….Colvin….Colvin Colivn Colvin! Tại sao….

Phiền chết được! Tiếng sóng biển càng ngày càng lớn, càng ngày càng gần, cứ ầm ầm vang lên!

Ngày 4 tháng 12 năm XX30, trời gió lớn.

Lại phải vào phòng sách của Colvin rồi, bài viết của mình gửi kèm với bản thảo lần trước bị trả lui rồi! Khốn nạn, mình có chỗ nào không bằng nó? Đồ điên kia….Đồ điên!

Gần đây mình bị theo dõi, cảm giác bị nhìn lén càng lúc càng mạnh, ngoài cửa sổ còn có bóng đen lướt qua, mình sắp điên rồi!

Ngày 19 tháng 5 năm XX333, trời dông.

Biên tập Burton gửi thư báo muốn đến thăm nhà mình.

Có phải ông ta phát hiện điều gì không? Chắc chắn ông ta đã phát hiện!

Không, không được, mình phải tìm cách lừa gạt chuyện này. Tiền của mình, danh dự của mình, tất cả là của mình hết! Mình không thể để nó cướp đi được!

Còn về Colvin…A….

Ngày 15 tháng 6 năm XX33, trời dông.

Biên tập Burton đến, Colvin….vẽ một hình tròn trên sàn nhà phòng khách, một trận pháp quỷ quái phức tạp, đó là gì??? Burton bị Colvin thu hút, ông ta thử bắt chuyện với Colvin…Không, mình không thể để hai người họ tiếp xúc với nhau!

Máu, máu lênh láng, Burton, biên tập Burton….Colvin đâu? Colvin biến mất….Nó bỗng nhiên mất tích, làm sao có thể, do trận pháp tà ác đó đã nuốt chửng nó sao? Đúng vậy, chắc chắn là thế! Colvin biến mất, biên tập Burton là do nó giết chết! Mình phải cầm theo tiền rời khỏi chỗ này, ác mộng của mình sắp kết thúc rồi. Từ nhỏ đến lớn, dù là cha mẹ hay Colvin, mình rốt cuộc cũng được giải thoát rồi.

Ngày 3 tháng 7 năm XX33, trời trong.

Có quỷ! Có quỷ! Có quỷ!

Có thứ gì đó ở ngoài cửa phòng ngủ nhìn mình chằm chằm! Mình phải đóng kín cửa, không thể cho nó tiến vào!

Có quỷ, dạo này mình hay nhìn thấy ảo giác, nghe thấy những âm thanh kỳ quái không thể hiểu….Không được, mình phải rời khỏi đây! Mình không thể sống ở đây nữa!

Ngày 8 tháng 7 năm XX33, trời mưa.

Có quỷ! Thật sự có quỷ rồi! Bất kể mình đi đến đâu thì cảm giác bị theo dõi vẫn bám theo, mình còn nghe thấy nhiều âm thanh hơn nữa, chúng càng lúc càng lớn, càng lúc càng gần, mình biết có thứ gì đó sắp giáng lâm rồi! Nó sẽ giết mình, giống như từng giết cha mẹ và Colvin.

Không được, mình phải trở lại biệt thự, mình phải tìm ra cách, mình không muốn chết.

Ngày 15 tháng 7 năm XX33, trời âm u.

Mình đã lục tất cả tài liệu của papa để lại cũng không tìm ra đáp án. Mình đành đi tìm bản thảo mà Colvin viết, sau đó phát hiện bản thảo cuối cùng mà Colvin viết đã biến mất! Hoàn toàn không tìm thấy! Rõ ràng trước khi Colvin mất tích mình còn thấy trên bàn có một xấp giấy, nhưng xấp giấy đó đã biến mất!

Không đúng, chắc chắn không đúng, xấp bản thảo đó chắc chắn có manh mối! Nhưng thứ chết tiệt đó đang ở đâu?

Ngày 18 tháng 7 năm XX33, trời âm u.

Mình đã đi tìm mấy ngày, không được, nó đang kêu gọi mình, mình nghe thấy âm thanh của nó. Mình không thể ở lại trong biệt thự này nữa, có lẽ mình phải thuê vài thám tử tới cho họ tìm bản thảo! Mình phải rời khỏi chỗ này!

Sở Dương Băng đọc hết quyển nhật ký, sau khi đọc xong thì cảm thấy thật rối rắm.

Theo lời Clauris nói, mẹ của cô ta chết trong một trận pháp ở tầng hầm, sau khi cha của cô ta nhìn thấy tình cảnh này thì phát điên, chuyển tới vùng ven biển này không bao lâu thì tự sát. Clauris trộm bài viết của Colvin mang đi xuất bản, biên tập Burton phát hiện bất thường đến thăm nhà thì bị giết, Colvin mất tích, một phần bản thảo cũng mất tích theo y.

Đọc nhật ký của Clauris, Sở Dương Băng bước đầu có thể xác định biên tập Burton không phải do Colvin giết, mà là Clauris giết người diệt khẩu.

Bản thân Clauris, nói đáng thương thì cô ta sinh ra trong một gia đình tín đồ cuồng giáo, từ nhỏ đã bị coi khinh, cha me anh trai đều liên tiếp phát điên rồi biến mất, nói đáng trách thì cô ta ghen tị với Colvin, ăn cắp bài viết của người khác để đạt được hư vinh và nguồn tiền khổng lồ, sau đó giết người diệt khẩu, đây hẳn là thứ gọi là người đáng thương tất có chỗ đáng giận.

Lục Phi Trầm và Trình Kiến nguyên xem xong tài liệu nghiên cứu của cha Colvin ở bên cạnh cũng đi tới, Lục Phi Trầm nói: “Tôi thấy một vài bài báo được cắt ra, thông tin đại khái đều là “Ngày XX tháng XX năm XXXX, du thuyền Loren gặp nạn va vào đá ngầm ở vùng biển sâu, một nhà điêu khắc nổi tiếng ở London phát điên, phát hiện nghi thức cúng tế ma quỷ trong đầm lầy của rừng mưa Amazon”……Những tin này….đều liên quan đến Cthulhu.”

Trình Kiến Nguyên cũng nói: “Những tài liệu còn lại cũng đều là nghiên cứu báo cáo liên quan đến tông giáo bí ẩn, và một vài sự kiện siêu nhiên do người trong cuộc từng trải thuật lại….cũng đều liên quan đến Cthulhu.”

Sở Dương Băng cũng kể lại nội dung nhật ký của Clauris cho họ nghe, Lục Phi Trầm nói: “Căn cứ theo tài liệu suy đoán thì cha của Colvin và Clauris là nhà huyền bí học, có thể là một học giả nghiên cứu các chủ đề liên quan đến hệ thống Cthulhu. Còn mẹ của họ là một tín đồ cuồng tín của Cthulhu, bà ta nhận được lời kêu gọi của Cthulhu, nghe thấy âm thanh của Cthulhu trong mơ, tôn sùng nó một cách điên cuồng.”

“Cha của họ e rằng vì chính lý do này mới kết hôn với mẹ của họ, dù sao thì đối với một nhà học giả mà nói, chẳng phải vợ mình chính là đối tượng nghiên cứu rõ ràng nhất không gì sánh bằng sao? Sau khi kết hôn hai người sinh được hai đứa bé, ý thức nhạy cảm của người mẹ cho bà ta biết mình càng ngày càng điên rồi, bà ta và tổ chức tín đồ cuồng giáo của bà ta bắt đầu cố gắng triệu hồi Cthulhu ở ngay trong tầng hầm. Họ thử rất nhiều lần, cũng sử dụng đủ các phương pháp máu me.”

Sở Dương Băng hỏi: “Có thành công không?”

“Ai biết được.” Lục Phi Trầm nói: “Chắc là không. Ngược lại mẹ của họ đã chết, cha cũng phát điên. Sau khi chuyển đến vùng ven biển này người cha có lẽ cũng nghe thấy tiếng gọi từ vực sâu, tinh thần bị hoảng loạn mà tự sát, những chuyện sau đó thì quá rõ ràng rồi.”

Nói tới đây Lục Phi Trầm cười giễu: “Chẳng qua họ dọn từ nhà cũ đến sống ở vùng ven biển này, nhưng truyền thuyết cho rằng Cthulhu bị phong ấn ở sâu dưới đáy biển. Họ vô tình bị thu hút đến đây, tưởng là chạy thoát khỏi nguy hiểm nhưng thật ra là tự chui đầu vào lưới.”

Sở Dương Băng sợ hãi, càng muốn trốn trành thì tiềm thức càng bị hấp dẫn, Clauris luôn tự nhận bản thân bình thường thực ra cũng sắp điên rồi.

Trình Kiến Nguyên thả hết tài liệu xuống nói: “Pho tượng cũ do người cha khắc, Cố Dịch An chết là vì dưới đáy pho tượng có khắc trận pháp triệu hồi, hơn nữa pho tượng này còn dính máu khi ông ta cắt cổ tay tự sát.”

Máu tươi cúng tế, Cố Dịch An là người tiếp theo chạm phải nó bị xem thành vật dẫn cho Cựu thần giáng lâm, sau đó chết thảm như những tín đồ cuồng giáo trước đó.

“Anh cũng từng chạm vào nó.” Trình Kiến Nguyên nhìn Lục Phi Trầm bằng ánh mắt cảnh giác, pho tượng mà Trình Kiến Nguyên sờ là đồ mới không có khắc trận pháp, nhưng khi Cố Dịch An té xỉu, Lục Phi Trầm đã từng nhặt pho tượng cũ lên. Cố Dịch An đã chết, nhưng Lục Phi Trầm vẫn còn sống.

“Có lẽ trận pháp đó chỉ kích hoạt một lần.” Lục Phi Trầm bình tĩnh giải thích: “Chỉ là trận pháp triệu hồi do mấy thứ tín đồ cuồng giáo nghiên cứu bậy bạ ra, hiệu lực có hạn.”

Trình Kiến Nguyên im lặng nhưng chấp nhận lời giải thích của Lục Phi Trầm, nhưng Sở Dương Băng lại bị thu hút bởi thứ khác.

“Đợi chút.” Sau khi nghe lời nói của Trình Kiến Nguyên, Sở Dương Băng chợt nhớ ra một chuyện, cậu lấy quyển nhật ký đặt trên bàn lên lật một trang giấy ra, nói: “Trong nhật ký Clauris nói trước khi Colvin mất tích từng khắc một trận pháp ở phòng khách, Clauris giết Burton, vậy Burton và Colvin có lẽ nào đã trở thành vật tế….Trận pháp triệu hồi phải chăng….đã thành công?”

Bầu không khí im lặng bao trùm cả ba người, ngoài cửa sổ một tia chớp xé rách mây đen, tiếng sấm ầm ầm vang vọng bên tai.

Sở Dương Băng nhớ khi cậu vừa tiến vào biệt thự đã từng thấy một vết bẩn dạng chất lỏng bị khô ở viền của tấm thảm trải sàn dưới bàn trà, lúc đó cậu cũng không để tâm lắm, bây giờ nghĩ kỹ lại thì….

Có lẽ nào trận pháp mà Colvin đã khắc bị giấu dưới bàn trà, khi biên tập Burton tới thăm biệt thự, Clauris vừa hay gặp ông ta ở ngay tại phòng khách, sau đó ra tay giết ông ta.

Máu tươi, trận pháp, tín đồ….

Vậy thì suy đoán lúc trước của Lục Phi Trầm rất có thể là sự thật, trận pháp triệu hồi e rằng đã thành công, Cthulhu đang thức tỉnh nên biệt thự mới xảy ra nhiều hiện tượng kỳ lạ. Thứ họ cần tìm không phải chỉ là bản thảo, mà còn là phương pháp có thể sống sót khi Cthulhu giáng lâm.

“Lầu hai còn phòng vẽ tranh, phòng nhạc vẫn chưa đi, chúng ta đến đó không?” Lục Phi Trầm nói: “Tôi đại khái đã biết phần bản thảo biết mất sau khi Colvin mất tích đang ở đâu, hai người muốn đi phòng vẽ trước hay đi tìm bản thảo trước?”

Hắn đã biết? Trình Kiến Nguyên nhìn Lục Phi Trầm bằng ánh mắt không tin được, ngược lại Sở Dương Băng đã quen Lục Phi Trầm có thể suy đoán ra manh mối quan trọng nhanh hơn người bình thường. “Đi phòng vẽ tranh và phòng nhạc trước.” Sở Dương Băng đề nghị: “Cố Dịch An chết rồi, ảo giác mà anh ta nhìn thấy trong phòng điêu khắc còn chưa kịp nói cho chúng ta, nếu như chúng ta không tìm được thêm manh mối nữa thì không chừng có lấy được bản thảo cũng đọc không hiểu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện