Jane

Sau khi hai người ở bên nhau, thái độ nghe lời, tín nhiệm và ỷ lại của Sở Dương Băng đã đâm trúng tử huyệt của Lục Phi Trầm, Sở Dương Băng tựa như máy rada phát hiện nguy hiểm và sức mạnh vượt xa người bình thường.

Từ lúc biết được Lục Phi Trầm thật sự có năng lực, Sở Dương Băng gần như hoàn toàn nghe theo lời hắn. Đây không phải là ngu ngốc mà là dựa vào kẻ mạnh, là một trong những luật sinh tồn cơ bản nhất và trên thực tế điều cậu làm hoàn toàn đúng đắn.

“Tiếng hô hoán từ vực thẳm” trên cơ bản là một câu chuyện không thể hoàn thành, không một loài người nào có thể nghe hiểu được âm thanh từ vĩ độ cao của Cựu thần, muốn hiểu được trừ khi có thể dị hòa thành giống loài khác. Ví dụ như Colvin, như Lục Phi Trầm, như Cappadocia, họ đều đã từng lựa chọn như vậy, thế nhưng lựa chọn nào cũng phải trả giá.

Lục Phi Trầm hi vọng khi thời cơ đến, Sở Dương Băng có thể tự đưa ra lựa chọn chứ không phải cùng đường mạt lộ bị ép phải lựa chọn.

Suốt một quãng thời gian rất dài, Lục Phi Trầm đều ở bên cạnh chăm sóc Sở Dương Băng.

Tình huống của Sở Dương Băng phải áp dụng đồng thời cả thuốc và tâm lý trị liệu, cũng may luôn có Lục Phi Trầm ở bên cạnh cậu.

Ban đầu Sở Dương Băng hoàn toàn chìm trong nỗi sợ hãi và lo lắng, bởi vì chịu kích thích quá độ mà cậu lại bị câm tạm thời. Bao nhiêu lần cậu muốn cầu cứu người xung quanh, nhưng không ai có thể nghe được âm thanh do cậu phát ra. Bởi vậy cậu càng ngày càng lo lắng, càng sợ hãi, thậm chí có lần còn phát sinh tình huống tự làm hại bản thân.

Lục Phi Trầm vẫn luôn ở bên cạnh động viên cậu. Đối với Sở Dương Băng mà nói, bản thân Lục Phi Trầm tượng trưng cho nơi cậu có thể ỷ lại, là chốn an toàn trong lòng cậu. Khi Sở Dương Băng mất không chế tự hành hạ bản thân, Lục Phi Trầm sẽ ôm chặt cậu vào ngực mình, ngăn chặn những hành động cực đoan của cậu, hơi thở quen thuộc cùng cái ôm ấm áp có thể khiến Sở Dương Băng bình tĩnh lại.

Khoảng hai tuần sau đó trong một đêm khuya cả hai chưa chợp mắt, Sở Dương Băng run rẩy nằm trong lòng Lục Phi Trầm. Cậu bỗng choàng tỉnh lúc nửa đêm, sau khi hiệu lực của thuốc biến mất thì ác mộng lại bao vây cậu, cậu sẽ bừng tỉnh vào lúc nửa đêm và Lục Phi Trầm đang ở bên cạnh sẽ luôn ôm lấy cậu, kiên nhẫn động viên cậu.

Cho đến khi Sở Dương Băng từ từ bình tĩnh lại, Lục Phi Trầm cho là cậu đã ngủ thì Sở Dương Băng bỗng vươn tay ôm ngược lấy Lục Phi Trầm, cổ họng nức nở phát ra tiếng, đây là âm thanh đầu tiên được phát ra kể từ cậu tắt tiếng.

Lục Phi Trầm sửng sốt, sau đó buông cậu ra nhìn Sở Dương Băng nói: “Em lặp lại lần nữa….Em đang nói gì?”

Sở Dương Băng nghẹn ngào muốn nói chuyện nhưng cổ họng lại phát ra các loại âm thanh kỳ quái, Lục Phi Trầm thở dài, thôi, có thể phát ra âm thanh đã là có tiến bộ rồi.

Sở Dương Băng vẫn mơ hồ muốn nói lời gì đó, bỗng nhiên có vài từ cậu thốt ra rõ ràng.

“Lục…..Lục Phi Trầm…..”

Cậu theo bản năng cầu cứu hắn, như con non nghẹn ngào muốn được cha mẹ che chở.

Lục Phi Trầm sững sờ, hắn cho rằng Sở Dương Băng luôn muốn nói gì đó về Cthulhu hoặc R’lyeh [1], nhưng không ngờ cậu lại gọi tên của hắn. Mối quan hệ giữa Lục Phi Trầm và Sở Dương Băng luôn nằm trong trạng thái mơ hồ, bọn họ chưa từng biểu đạt tình cảm của mình với người kia, và không thể không nói ngay khoảnh khắc Sở Dương Băng gọi tên của hắn, hắn chưa bao giờ rõ ràng một điều đến thế, hắn yêu cậu.

Lục Phi Trầm lại ôm cậu, hắn siết chặt tay như đang nâng niu món bảo vật thế gian.

Hắn muốn bảo vệ cậu, muốn giúp cậu sống sót, muốn khiến người luôn lặng lẽ nhìn mình chỉ vĩnh viễn nhìn mình mà thôi.

Lục Phi Trầm nghe thấy tiếng linh hồn mình reo vang, trái tim hắn là một chiếc đồng hồ đã rỉ sét quá lâu, chỉ có cậu mới rung động được nội tâm của hắn.

Khi giọng nói của Sở Dương Băng đã hồi phục tốt cũng là lúc khai giảng năm học mới. Sở Dương Băng còn cần phải tiếp tục trị liệu thêm vài tháng nữa, Lục Phi Trầm xin tạm nghỉ học thay cậu, chăm sóc để cậu tiếp tục điều trị.

Trạng thái của Sở Dương Băng ngày càng chuyển biến tốt, tình trạng sợ hãi và lo lắng của cậu đã giảm bớt, tuy đã có thể cất tiếng nhưng vẫn không thích nói chuyện. Hơn nữa cậu ngày càng ỷ lại Lục Phi Trầm, khi Lục Phi Trầm thức dậy đi lấy cơm cho cậu, Sở Dương Băng sẽ túm góc áo của hắn lại không cho hắn đi.

Khoảng ba tháng sau đó, Sở Dương Băng đã có thể biểu đạt rõ ràng suy nghĩ của mình, tinh thần cũng ổn định.

Trong khoảng thời gian cậu điều trị, ngoài trừ Lục Phi Trầm luôn bầu bạn ra thì Lilith, Chung Gia Thụ, La Tá đều đến thăm cậu.

Lục Phi Trầm kéo rèm cửa sổ bệnh viện ra, ánh nắng dìu dịu của trời thu chiếu vào trong phòng bệnh, Sở Dương Băng mặc đồ bệnh nhân ngồi trên giường nói: “Hôm nay thời tiết đẹp quá.”

“Sức khoẻ của em cũng tốt.” Lục Phi Trầm bước đến ngồi ở cạnh giường nói.

Sở Dương Băng gật đầu nói: “Em thấy mình xuất viện được rồi, bác sĩ cũng nói liệu trình điều trị của em đã kết thúc, tự theo dõi là được. Nằm suốt ở bệnh viện ba tháng, em cảm giác mình sắp mọc mốc ở đây rồi.”

Lục Phi Trầm cúi đầu cười nói: “Đúng là có thể xuất viện, nhưng trước khi xuất viện em không có gì muốn nói với anh à?”

Sở Dương Băng xoay đầu liếc nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, thảm cỏ, dòng xe cộ, rồi xoay đầu nhìn Lục Phi Trầm đang mỉm cười nhìn cậu, nói: “Cảm ơn, còn nữa….Em yêu anh.”

Lục Phi Trầm rướn người, cả hai trao nhau một nụ hôn dưới ánh nắng ngày thu.

Sau khi Sở Dương Băng xuất viện thì quay về trường học, tuy trạng thái của cậu không tốt, vừa xuất viện đã bỏ lỡ một nửa chương trình học nhưng cậu vừa thông qua một câu chuyện trong “Quyển sách kinh dị”, cho nên thành tích vẫn đứng đầu như trước, trên cơ bản đã nắm chắc suất được cử đi học thạc sĩ.

Sở Dương Băng quay về căn biệt thự trước đây cậu ở, Lục Phi Trầm cũng dọn đến thành phố nơi trường đại học của cậu toạ lạc để tiện bề chăm sóc. Lục Phi Trầm một mình ngu người trong biệt thự buồn chán bèn chơi cổ phiếu, kết quả khỏi cần nói cũng biết. Thị trường chứng khoán đối với người khác mà nói là chốn rủi ro nguy hiểm, đầu tư phải cẩn thận, nhưng đối với hắn mà nói đây chỉ là chỗ chơi cho vui, căn bản là một cây ATM trá hình.

Sở Dương Băng học năm ba ít tiết, hơn nữa thành tích của cậu rất ưu tú, không cần bận rộn thi cử đủ thứ bằng chứng nhận gì, cậu cũng không tham gia câu lạc bộ nào cho nên có một đống thời gian hú hí với Lục Phi Trầm.

Sở Dương Băng cũng định kỳ đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói cậu đã khôi phục rất tốt, trạng thái ổn định. Vì vậy vào một buổi tối cận đông, Sở Dương Băng mở Quyển sách kinh dị ra, lật đến trang sách có ghi “Tiếng hô hoán từ vực thẳm”.

Bởi vì từ khi rời khỏi câu chuyện cậu đã phải nhập viện ngay, vẫn không có thời gian đọc lại câu chuyện “Tiếng hô hoán từ vực thẳm” này.

Phần cuối của câu chuyện viết, bốn người Sở Dương Băng, Lục Phi Trầm, Colvin và Clauris kết cục cuối cùng là mất tích, mất tích đột ngột, giống như kết cục của Colvin khi mở trận pháp lần đầu tiên.

Lúc này đọc từ đầu đến đuôi câu chuyện một lần, cậu mới phát hiện câu chuyện này thật ra rất đơn giản.

Mở đầu Clauris thuê bọn họ tìm bản thảo, trong quá trình tìm kiếm họ đã phát động rất nhiều manh mối và ảo giác, sau đó nhận ra Cthulhu sắp giáng thế. Bản thảo cũng xem như một vật phẩm mang tính then chốt, là thứ liên hệ đến hiện thân cuối cùng của Colvin, bản thảo đó có lẽ là thứ để phát động hiện thân của Colvin.

Nếu như bọn họ tìm thấy bản thảo, Colvin sẽ hiện thân, cho dù bọn họ không thể nghe hiểu âm thanh kỳ quái đó, Colvin sẽ giết người lấy máu mở ra trận pháp, nhưng có lẽ vẫn có người sống sót được.

Nếu như bọn họ không tìm thấy bản thảo, có lẽ cả bọn sẽ chết sạch trong trận biển động, trăm phần trăm đoàn diệt.

Còn về trận pháp của Colvin, Sở Dương Băng đoán đại khái nó là một loại trận pháp giáng thế. Lấy máu tươi mở trận, trong cõi u minh sẽ có một sức mạnh nào đó giáng thế vào trong thân thể của người thực hiện, kẻ thất bại sẽ có kết cục thảm khốc như Cố Dịch An.

Colvin là người có cảm ứng chặt chẽ với Cthulhu, y đã tiến hoá thành chủng tộc thân thích với Cthulhu mà không còn là loài người nữa. Bên trong biệt thự rải rác các manh mối phát động thực tế là để làm sâu sắc hơn cảm ứng giữa người tham gia câu chuyện và Cthulhu.

Nhưng vẫn không đúng, gợi ý của câu chuyện là: Định mệnh sẽ tự giải quyết vấn đề, chỉ cần bạn hiểu được âm thanh không người hiểu. Nhưng nhân loại không thể hiểu được âm thanh của Cthulhu, đây chẳng phải là tử cục sao? Sở Dương Băng rất thắc mắc bèn đi hỏi Lục Phi Trầm vấn đề này, Lục Phi Trầm trả lời cậu rằng cuối câu chuyện cậu đã biểu đạt lại âm thanh tương tự như Cthulhu bằng khí quan phát thanh đơn giản của nhân loại

Sở Dương Băng vẫn rất nghi ngờ, nhưng cậu cũng hiểu rõ thực lực của Lục Phi Trầm….

Nếu không có hắn, hướng phát triển của câu chuyện đại khái sẽ như vậy: Colvin mở trận pháp, Sở Dương Băng vì cảm ứng khá mạnh mẽ với Cthulhu mà dị hoá, sau khi dị hoá mới nghe hiểu được âm thanh của Cthulhu. Nhưng nếu như vậy thì cậu sẽ giống như Colvin, không có cách nào rời khỏi câu chuyện được.

Thật ra đây là một cái bẫy mà Quyển sách kinh dị ép buộc người tham dự, cũng là điều mà khi Lục Phi Trầm phát hiện câu chuyện này có liên quan đến Cthulhu mới nhận ra.

Một vài người có thâm niên khi tiến vào sách thì độ khó của câu chuyện sẽ không ngừng tăng cao, mãi cho đến khi họ gặp phải một câu chuyện khó giải quyết, bị dị hoá thành quái vật trong chính câu chuyện đó, từ đấy sẽ mãi ở lại nơi đó, trở thành nguyên nhân bắt đầu của một câu chuyện mới.

Ví dụ như Cappadocia, vốn dĩ y cũng là một người tham dự, sau khi bị dị hoá thành bá tước ma cà rồng thì trở thành Boss trong câu chuyện, là nguyên nhân bắt đầu của một câu chuyện kinh dị mới.

Người tham dự tiến vào sách, sau đó dị hoá thành quái vật trong câu chuyện sẽ không có cách nào thoát ra, và rồi trở thành nguyên nhân bắt đầu của một câu chuyện mới. Vòng tuần hoàn ấy cứ lặp lại, liên tục tạo ra câu chuyện kinh dị, độ dày của Quyển sách kinh dị cũng tăng lên không ngừng. Nhưng vì lý do Quyển sách kinh dị không có cách nào để đếm rõ số trang, cho nên cũng chưa từng có người phát hiện thật ra nó đang liên tục gia tăng.

Đáng tiếc trong đám người tham dự câu chuyện “Tiếng hô hoán từ vực thẳm” có Lục Phi Trầm, hắn cũng là một loại quái vật, bởi vậy có thể nghe hiểu âm thanh của Cthulhu, còn Sở Dương Băng cũng tạm xem như thuật lại được âm thanh của Cthulhu, đạt được điều kiện rời khỏi, tuy rằng tinh thần bị tổn thương nghiêm trọng nhưng cũng không bị dị hoá.

Những điều này Lục Phi Trầm không thể nói thẳng với Sở Dương Băng, bởi vì chính hắn cũng bị Quyển sách kinh dị kiểm soát, nhưng trong lời trò chuyện giữa hắn cùng Sở Dương Băng đã ám chỉ cậu rất nhiều thứ.

Sở Dương Băng rất thông minh, cậu nhanh chóng nhận ra vấn đề của Colvin bèn hỏi: “Có phải Colvin….từng là một người tham dự câu chuyện. Em nhớ trong nhật ký của Clauris có viết rằng trong nhà của cô ta có học sinh của người cha đến thăm, Colvin thường xuyên tiếp xúc với bọn họ, tiếp theo đó mới là mẹ của cô ta hiến tế bỏ mình, cha thì phát điên.”

“Nữ chủ nhân cuồng tín, nhà nghiên cứu huyền học, hai người con hành vi quái đản, bóng dáng của Cựu thần, những điều này đủ để cấu thành một câu chuyện kinh dị.” Không cần Lục Phi Trầm trả lời, Sở Dương Băng đã tự mình nói tiếp: “Colvin đã từng là người tham dự nhưng ở lần đầu khi câu chuyện kết thúc y không thể rời đi, y bị trận pháp kỳ quái trong tầng hầm dị hoá thành chủng tộc thân thích với Cthulhu, vì vậy y trở thành Boss trong câu chuyện của chúng ta.”

Lục Phi Trầm nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa, câu chuyện đã kết thúc rồi.”

Tuy ngoài miệng Lục Phi Trầm nói vậy, nhưng ánh mắt của hắn khi nhìn Sở Dương Băng lại mang theo nét cười.

Vẻ mặt quái dị của Lục Phi Trầm càng khiến Sở Dương Băng nghi ngờ trong lòng, cậu mơ hồ nhận thấy câu chuyện mà mình vừa trải qua kia có gì đó không đúng.

**************************************

[1] R’lyeh: R’lyeh ( Đọc là Roo-lee-ah hay Rill-AYE-eh), là một thành phố hư cấu trong thần thoại Cthulhu,Nơi mà Cthulhu hiện đang đánh một giấc ngủ dài đến hàng trăm triệu năm của mình,thành phố hư cấu này xuất hiện lần đầu tiên trong cuốn truyện ngắn “Call Of Cthulhu” năm 1928 của Lovecraft.

R’lyeh là một thành phố chìm sâu dưới Thái Bình Dương và nó lại là nơi mà Great Old One Cthulhu hiện đang ngủ say..Nó đã được xây dựng trước Đại Trung sinh,sau khi Cthulhu đến Trái Đất,bởi sự trợ giúp của các người hầu Cthulhi và cả chủng tộc Deep One,nhưng sau cuộc chiến giành đất đai với Các Elder Thing,Cthulhu đã quay lại R’lyeh và ông ta đã ngủ ở đó đến tận ngày nay. (nguồn: Cthulhu Mythos – H.P Lovecraft VN)

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện