Người dịch: Kiemanh49

Trong lúc Sheba kiểm tra ngăn kéo đựng tiền, bước qua một chồng giấy tờ trong phòng, Daisy bán vé cho những người đến muộn buổi diễn thứ hai. Cô trưng ra mấy chuyển động cơ học, tự động mỉm cười với khách hàng nhưng hãy còn chấn động với nụ hôn say đắm với Alex tới mức không thể nghe thấy mọi người đang nói gì. Cơ thể cô nóng lên với ký ức đó, nhưng đồng thời cô lại thấy xấu hổ. Cô không bao giờ được buông thả bản thân cho anh như thế khi anh chỉ dành chút xíu tôn trọng cho cuộc hôn nhân của họ.

Nhạc cho spec kết thúc, Sheba rời cỗ xe màu đỏ mà không nói gì. Daisy đóng cửa phòng vé, đang sắp lại ngăn kéo đựng tiền thì Heather xuất hiện. Cô nhóc mặc bộ đồ trang kim màu vàng, lớp trang điểm trông kệch cỡm trên một gương mặt non trẻ như thế. Năm vòng tròn đỏ treo lủng lẳng trên cổ tay nhỏ bé, mảnh mai của cô nhóc nhìn như mấy cái vòng tay khổng lồ, Daisy tự hỏi cô bé có lúc nào đi đâu mà không mang theo chúng không.

“Chị có thấy Sheba không?”

“Cô ấy vừa đi được năm phút”.

Heather ngó quanh cứ như thể muốn chắc chắn họ chỉ có một mình. “Chị có điếu nào không?”

“Chị hút điếu cuối cùng sáng nay. Nó là một thói quen kinh khủng, chưa kể còn đắt đỏ nữa, chị đang buộc mình bỏ nó đây. Em sẽ hối tiếc nếu bị mắc vào nó đấy, Heather”.

“Tôi không có mắc. Nó chỉ là có chuyện để làm thôi”. Heather bắt đầu lượn quanh văn phòng, chạm vào bàn, vào nóc tủ đựng hồ sơ, lật một tấm lịch trên tường.

“Cha biết em hút thuốc không?”

“Tôi cho rằng chị sẽ đi nói với ông ấy”.

“Chị không nói thế”.

“Chà, cứ nói đi”, cô nhóc hằm hè đáp lại. “Đằng nào ông ấy cũng chẳng gửi tôi về với dì Terry”.

“Đó là nơi em từng sống à?”

“Ừ. Dì ấy có bốn đứa con, lý do duy nhất dì muốn nhận tôi là vì bố trả tiền cho dì và dì thì cần tiền. Dì ấy lại có thêm một người trông trẻ miễn phí. Mẹ tôi không thể chịu được dì ấy”. Mặ cô nhóc trở nên đau đớn. “Ông ấy không thể đợi được thoát khỏi tôi”.

“Chị không nghĩ đó là sự thật đâu”.

“Chị không biết, đúng không? Ông chỉ thích mấy anh thôi. Sheba nói đó không phải lỗi của tôi vì ông không biết cách hiểu một phụ nữ mà ông không thể quan hệ cùng, nhưng bà ấy chỉ đang cố làm tôi thấy tốt hơn thôi. Tôi cứ nghĩ mãi nếu tôi có thể tung hứng giỏi hơn, có lẽ ông sẽ để tôi ở lại”.

Giờ thì Daisy đã hiểu lý do lúc nào Heather cũng mang mấy cái vòng theo. Cô nhóc đang cố lấy lòng cha bằng trò tung hứng. Daisy biết tất cả về việc cố làm hài lòng người cha không thỏa mãn, cô có cảm tình với cô gái nhỏ với gương mặt cô tiên và cái miệng thô lỗ này. “Em đã thử nói chuyện với ông ấy chưa? Có lẽ ông ấy không hiểu em không muốn quay về nhà dì như thế nào?”

Cô nhóc đanh mặt lại. “Cứ làm như ông ấy sẽ để ý không bằng. Xem ai đang khuyên kìa. Moi người đang nói về chị đấy. Về việc Alex chỉ lấy chị vì chị có thai”.

“Không phải thế”. Điện thoại reo lên trước khi Daisy có thể nói thêm gì, cô bước tới bàn để nhận điện. “Rạp xiếc Quest Brothers đây”.

“Làm ơn cho gặp Alex Markov”, giọng nam bên kia trả lời.

“Tôi rất tiếc, hiện giờ anh ấy không có đây”.

“Cô nhắn anh ấy có Jacob Solomon gọi được không? Anh ấy có số của tôi. À, và Dr. Theobald đang cố liên lạc với anh ấy”.

“Tôi sẽ nhắn lại”. Khi Daisy gác máy và viết tin nhắc cho Alex, cô tự hỏi những người này là ai. Có quá nhiều điều về anh cô không hiểu và anh dường như cũng không muốn tiết lộ.

Cô phát hiện Heather đã bỏ đi lúc cô đang nghe điện. Cô thở dài, khóa ngăn kéo đựng tiền lại, tắt hết đèn rồi rời xe kéo.

Công nhân đã hạ lều thú, một lần nữa cô nghĩ về con hổ. Cô lang thang ra trước chỗ căn lều từng dựng, cảm giác mình không thể kiểm soát được bước chân.

Cái chuồng nằm trên một cái sàn nhỏ, phẳng, cách đất khoảng 1m. Một vầng sáng từ đèn pha hắt bóng hình thô bạo của con vật bên trong. Tim Daisy đập rộn lên khi lại gần, bước chân cô chậm lại. Sinjun đứng dậy bước lại chỗ cô.

Cô sững người khi thấy được tác động của cặp mắt vàng đó. Ánh mắt của nó đầy thôi miên, hướng thẳng vào cô không chớp. Một cơn ớn lạnh lan dọc sống lưng cô, cô thấy mình đang tan trong đôi mắt vàng của con hổ kia.

Định mệnh.

Từ ngữ lướt qua đầu cô, cứ như không phải tự cô nói ra mà phát ra từ phía con hổ.

Định mệnh.

Cô không biết mình đã đi lại gần hơn mãi tới khi ngửi thấy mùi của con hổ, thứ mùi đáng ra phải khó chịu nhưng không hiểu sao cô không thấy thế. Cô dừng lại cách thanh sắt khoảng hơn 1m, đứng yên không nhúc nhích. Từng giây trôi qua, rồi dần dần chuyển thành phút. Cô đã mất nhận thức về thời gian.

Định mệnh. Từ đó lại lướt qua đầu cô.

Con hổ là một con đực to lớn, với bộ vuốt khổng lồ và dưới cổ đeo một cái yếm trắng. Cô bắt đầu run rẩy khi nó hếch tai để lộ những mảng lông trắng phía sau tai, và cô biết đó không phải một cử chỉ thân thiện. Râu nó rung rung. Nó nhe răng ra. Mồ hôi chảy giữa ngực cô khi cổ họng nó phát ra một tiếng gầm giận dữ đáng sợ, âm thanh ma quỷ trong một bộ phim kinh dị.

Cô không thể hạ tầm mắt, dù cô biết đó là điều nó muốn. Cái nhìn không chớp của nó mang đến một thách thức; cô định ngoảnh đi trước. Cô muốn quay đi - cô không có khao khát đi thách thức một con hổ - nhưng cô không thể cử động.

Thanh sắt giữa họ dường như đã biến mất để cô không còn được bảo vệ khỏi nó. Móng vuốt sắc nhọn của nó có thể xé toạc cổ họng cô chỉ với một cái vung chân. Dù là thế, cô cũng không thể cử động. Cô nhìn nó chằm chằm và thấy một cánh cửa trong tâm hồn cô dường như đã mở ra.

Thời gian trôi qua. Hàng phút. Hàng giờ. Hàng năm.

Mắt dường như không phải là của cô nữa, cô thấy tất cả những điểm yếu, những thiếu thốn, và nỗi sợ hãi đã cầm tù cô. Cô thấy mình đang trôi nổi trong cuộc sống xa hoa của mình, cứ qua đi vì bị bắt buộc hơn là vì cô muốn, sợ phải đối mặt, cố làm hài lòng mọi người chứ không phải bản thân mình. Đôi mắt của con hổ đã tiết lộ mọi điều cô muốn che đậy.

Và rồi nó chớp mắt.

Con hổ.

Không phải cô.

Cô sửng sốt, thấy những mảng trắng trên tai nó biến mất. Nó duỗi cơ thể to lớn của mình trên sàn, rồi nhìn cô với vẻ cực kỳ nghiêm nghị và truyền tải nhận định của nó.

Cô yếu đuối và hèn nhát.

Cô thấy sự thật trong mắt của con hổ, và giây phút chiến thắng vì thắng cuộc đấu nhìn không chớp mắt của họ biến mất, để lại cô với đôi chân yếu ớt và ẻo lả. Cô ngồi xuống cỏ, ôm lấy đầu gối, yên lặng theo dõi, cô không hẳn là sợ, chỉ đơn thuần là kiệt quệ quá thôi.

Cô nghe thấy tiếng nhạc báo hiệu màn diễn cuối ở gần đó, lờ mờ nhận ra giọng những người làm công khi họ đi quanh khu trại, cùng tiếng di chuyển quầy ồn ào. Đêm qua cô ngủ ít nên rất buồn ngủ. Mi mắt cô díu hết lại nhưng vẫn không nháy mắt. Cô tựa má vào đầu gối, tiếp tục nhìn con hổ qua đôi mắt nhắm hờ khi nó nhìn lại cô.

Họ đang ở trong thế giới của mình, hai tâm hồn lạc lối. Cô cảm nhận được từng nhịp đập của trái tim mình. Hơi thở của cô như lấp đầy lá phổi, dần dần nỗi sợ hãi biến mất. Thay vào đó cô trải qua một cảm giác thanh bình sâu sắc. Tâm hồn cô hòa hợp với nó - họ trở thành một - và lúc đó cô sẽ hạnh phúc được làm thức ăn nuôi dưỡng nó vì giữa họ không còn rào cản gì.

Và rồi- nhanh hơn cô có thể tưởng tượng - sự yên bình của cô vỡ tan, cô bị đánh mạnh bởi một vụ nổ của nỗi đau, cô rên thành tiếng. Ở nơi xa nhất trong tâm trí cô, cô hiểu nỗi đau đó đến từ con hổ, không phải từ cô, nhưng điều đó không làm nó ít đau đớn hơn.

Chúa kính yêu. Cô ôm chặt lấy bụng, gập người lại. Chuyện gì đang xảy ra với cô? Chúa kính yêu, hãy ngừng nó lại! Cô không thể chịu được.

Cô đổ sụp người về trước. Má cô ép xuống đất. Cô biết mình sắp chết.

Nỗi đau biến mất cũng đột ngột như lúc xuất hiện. Cô thở hổn hển. Cô run rẩy, cố dùng đầu gối đẩy người dậy.

Mắt con hổ bùng lên cơn thịnh nộ kiềm chế.

Giờ thì cô biết cảm giác bị giam cầm là thế nào rồi đấy.

Alex vô cùng tức giận. Anh đi quanh khu trại với Sheba Quest bên cạnh và một cuộn roi trong tay. Đây là đêm Thứ bảy, ngày lĩnh lương của công nhân, vài người đã uống say, nên anh cầm theo roi để đe dọa. Tuy nhiên, lúc này, mấy công nhân không phải là người gây khó khăn cho anh.

“Không ai được ăn cắp của tôi!” Sheba tuyên bố, “và Daisy sẽ không thoát được chỉ vì cô ta là vợ của cậu”. Cái giọng rống lên to và rõ ràng của chủ rạp xiếc nhấn mạnh cơn giận của chị ta. Mái tóc đỏ sáng rực sau lưng, mắt chị ta bắn ra những tia lửa.

Lời hứa lúc lâm chung của Alex với Owen đã đặt anh vào một cuộc chiến ý chí không dứt với cô vợ góa của ông ta. Sheba Quest là chủ của anh, chị ta quyết tâm đẩy anh xa hết mức có thể, trong khi anh cũng phải quyết tâm thực hiện ước nguyện của Owen. Tới nay đã có một loạt các thỏa hiệp không làm thỏa mãn ai trong ai người, và cuộc chiến công khai là không thể tránh khỏi.

“Chị không có bằng chứng chứng minh Daisy lấy số tiền đó”.

Dù nói thế, anh vẫn tức giận mình vì đang cố bảo vệ cô. Không có nghi phạm khác. Anh có lẽ sẽ cho qua nếu cô lấy tiền của anh - cô có thể coi đó là tài sản của mình - nhưng anh không ngờ cô lại ăn trộm tiền của rạp xiếc. Nó chỉ cho thấy anh vẫn có khả năng bị tình dục dắt mũi, can thiệp vào phán đoán chính xác của mình.

“Hãy thực tế đi”, chị ta ngắt lời. “Tôi đã kiểm tra ngăn kéo đựng tiền sau khi cô ta quay lại làm việc. Đối mặt với nó đi Alex. Vợ cậu là một tên trộm”.

“Tôi sẽ không đưa ra lời buộc tội nào tới khi được nói chuyện với cô ấy”, anh bướng bỉnh nói.

“Tiền bị mất, đúng không? Daisy phải chịu trách nhiệm. Nếu không lấy trộm, sao cô ta lại biến mất?”

“Tôi sẽ đi tìm cô ấy hỏi chuyện”.

“Tôi muốn bắt cô ta, Alex. Cô ta ăn trộm của tôi, ngay khi tìm được cô ta, tôi sẽ báo cảnh sát”.

Anh dừng bước. “Chúng ta sẽ không báo cảnh sát. Chị biết rõ hơn ai hết. Nếu cô ấy có tội, tôi sẽ xử lý cô ấy như cách tôi xử lý bất kỳ người nào phá luật ở đây”.

“Người cuối cùng cậu xử là tên lái xe sắp sửa bán ma túy cho công nhân. Khi cậu xong việc, hắn chẳng còn chỗ nào nguyên vẹn cả. Đó là việc cậu sẽ làm với Daisy sao?”

“Thôi đi”.

“Cậu thực sự là tên đê tiện, cậu biết không? Cậu sẽ không bảo vệ được cô nàng rỗng tuếch đần độn bé nhỏ của cậu khỏi vụ này đâu. Tôi muốn tiền lại về tay tôi, từng xu, và tôi muốn cô ta bị trừng phạt. Nếu cậu không thỏa mãn được tôi. Tôi sẽ để luật pháp làm thay”.

“Tôi nói mình sẽ lo liệu”.

“Xem cậu làm thế nào”.

Sheba là người phụ nữ cứng rắn nhất mà anh biết, anh nhìn thẳng vào mắt chị ta. “Daisy không có liên quan gì tới chuyện giữa hai chúng ta. Tôi không muốn chị dùng cô ấy để trả thù tôi”.

Anh thấy một thoáng tổn thương mà chị ta hiếm khi để lộ, nhưng nó biến mất cũng nhanh như nó khi nó xuất hiện. “Tôi ghét phải làm xẹp đi cái tôi của cậu, nhưng cậu dường như đang phóng đại tầm quan trọng của bản thân với tôi đấy”.

Chị ta bỏ đi, anh nhìn theo bước chị ta và biết chị ta đang nói dối.

Hai người họ đã có một câu chuyện dài, đầy phức tạp, quay trở lại với mùa hè anh bước sang tuổi mười sáu, khi anh đang dành kỳ nghỉ hè đi diễn với Quest Brothers và lắng nghe những quan điểm về đời người của Owen. The Flying Cardozas cũng đi cùng rạp xiếc mùa hè đó, Alex ngay lập tức đờ đẫn vì nữ hoàng hai mốt tuổi của vũ đài trung tâm.

Đêm nằm ngủ, anh thường mơ về vẻ đẹp của chị, sự yêu kiều và bộ ngực của chị. Mấy cô gái anh biết tới khi đó vẫn còn là trẻ con nếu so họ với Sheba Cardoza gợi cảm và khó với. Ngoài lòng ham muốn có chị, anh cũng tìm thấy một sự tương đồng trong cách chị hướng tới sự hoàn thiện và không ngừng thúc đẩy bản thân hướng tới điều tốt nhất. Ở Sheba, anh thấy một niềm quyết tâm giống của anh.

Chị ta cũng có tính tự cao tự đại, được nuôi dưỡng bởi cha chị ta, mà Alex chưa từng sở hữu. Sam Cardoza đã nuôi Sheba tin rằng chị ta tốt hơn bất kỳ ai. Nhưng chị ta cũng có mặt nhẹ nhàng, cùng bản năng của một người mẹ, dù còn trẻ, chị ta đối xử với những thành viên của đoàn như một con gà mái mẹ, mỗi khi họ mắc lỗi là chị ta lại kêu cục tác loạn lên, lấp đầy cái bụng của họ với những bữa tối là mì spaghetti nấu tại nhà, và tư vấn cuộc sống yêu đương của họ.

Thậm chí mới hai mốt, chị ta đã thích chơi trò nữ chúa, và chẳng mất nhiều thời gian trước khi chị ta mang Alex vào bộ tộc lớn của mình, tội nghiệp cho đứa trẻ mười sáu tuổi côi cút luôn nhìn mình với đôi mắt nóng bỏng, trẻ dại. Chị ta đảm bảo Alex được ăn no và bắt Owen phải giữ anh tránh xa mấy công nhân lộn xộn hơn, phớt lờ sự thật rằng Alex đã ở với nhiều rạp xiếc quá lâu để được che chở lúc này.

Alex muốn nhiều hơn kiểu nhặng xị mẹ con từ chị ta, nhưng một tên người bay Mexicô tên Carlos Mendez đã ngáng đường anh. Như Sheba, Carlos là người cuối cùng của một gia đình nhà xiếc lâu đời, anh ta được cha Sheba thuê làm người đỡ mới.

Nhưng trong đầu Sam Cardoza có nhiều thứ hơn là trình độ của diễn viên. Trong khi tổ tiên của Carlos Mendez không ấn tượng như nhà Cardozas, trong mắt Sam, biến anh ta thành một con đực phù hợp cho thế hệ người bay tiếp theo của Cardoza là có thể chấp nhận được, và Sheba làm hài lòng cha mình bằng việc phải lòng Carlos.

Ghen tuông gặm nhấm Alex. Dòng dõi xiếc nhà anh còn ấn tượng hơn của Mendez, nhưng Shebe chỉ nhìn anh như một cậu nhóc tuổi teen gầy gò có phương pháp với mấy con ngựa và có tài dử dụng roi da. Chị nói về kế hoạch kết hôn với người Mexicô bảnh bao và tâm sự rằng Sam đã khiến Carlos đồng ý lấy họ Cardoza đặt tên cho con.

Khi mùa hè kết thúc, Alex chuẩn bị quay lại trường, đoàn Cardozas nhận được tin họ đã được chọn bay cùng rạp Ringling vào mùa tới. Carlos khệnh khạng khắp trại như một con gà trống tự mãn, nhưng hắn có nhiều tự mãn hơn là bộ não, và vào ngày Alex chuẩn bị đi, Sheba đột nhiên xuất hiện trong nhà kéo của Carlos và bắt gặp hắn đang lột đồ của một cô nàng tạo dáng.

Alex sẽ không bao giờ quên đêm hôm ấy. Anh ra khỏi lều chính và thấy Sheba đang đợi mình. Mắt chị ráo hoảnh và bình tĩnh lạ kỳ.

“Tới đây”.

Anh không nghĩ ngợi mà nghe lời chị ta. Chị ta kéo anh ra khỏi mọi người, dẫn anh tới góc khu trại, tại đó họ trượt vào chỗ tối tăm, nhỏ bé giữa hai toa xe hàng. Tim anh nện thình thịch trước cách cư xử lén lút của chị, và mặt tối của mục đích đó như một trái cấm hệt như mùi nước hoa của chị ta.

Chị ta nhìn sâu vào mắt anh. Không ai nói một lời, chị ta cởi bỏ áo, để nó tuột xuống khỏi tay. Bộ ngực đầy đặn của chị ta với đầu nụ lớn, sẫm màu lập lờ trong khoảng sáng le lói của ánh trăng chiếu xuống giữa hai toa xe. Chị ta nhấc tay anh lên đặt lên chúng.

Anh đã tưởng tượng những điều thế này hàng trăm lần rồi, nhưng mơ ước của anh không chuẩn bị cho anh đối mặt với thực tế được ôm lấy ngực chị ta, cảm nhận núm vú to lớn đó bên dưới ngón tay mình.

“Hôn chúng đi”, chị ta nói.

Anh rên rỉ cúi đầu xuống, chôn mình vào sự màu nhiệm mà người phụ nữ này đã dâng cho mình. Dù không phải trai tân, kinh nghiệm tình dục của anh vẫn còn hạn chế, anh chưa bao giờ biết đến sự phấn khích mãnh liệt như vậy. Anh đã cương cứng dưới cái quần bó chặt. Đồng thời, anh cũng tôn kính và sợ hãi vì món quà chị ta đang trao anh.

Những ngón tay anh làm việc với khóa quần. Anh thở khó nhọc trên làn da ẩm ướt của chị ta. Chị ta với vào trong quần anh. Anh thấy chị chạm vào mình và anh mất kiểm soát. Với một tiếng rên thấp, anh bùng nổ.

Anh rùng mình với niềm đam mê và bẽ bàng. Chị ta ấn môi mình vào miệng anh và mởi mọc anh một nụ hôn sâu, kéo dài. Sau đó chị ta nâng đầu anh lên rồi quay sang cửa ngõ cuối hai toa xe hàng, bộ ngực trần của chị ta vẫn còn ẩm ướt khi anh dứt ra.

Đó là lúc Alex thấy Carlos đang đứng đó nhìn họ.

Cái nhìn đắc thắng, oán giận trong mắt Sheba nói cho Alex biết anh ta đã đứng đó suốt từ đầu, và anh bị kẹp chặt với cảm giác của sự phản bội đang tàn phá anh tới mức anh không thở nổi. Chị ta không hề quan tâm tới anh. Chị ta chỉ sử dụng anh để trả thù.

Khi nhìn vào người yêu cũ của mình, chị ta hình như đã quên mất sự tồn tại của Alex. “Tôi sẽ thuê một người đỡ mới”, chị ta lạnh lùng nói. “Anh bị sa thải”.

“Em không thể sa thải anh”, anh ta lắp bắp. “Anh là một người nhà Men-dez”.

“Anh không là gì cả. Thậm chí cậu bé này còn có nghĩa nhiều hơn anh”.

Chị ta quay đi và một lần nữa đóng môi mình lên cái miệng non nớt của Alex. Vượt cả lòng ham muốn, vượt cả đám mây của sự phản bội, anh cảm thấy một tia lửa ngưỡng mộ mãnh liệt khiến anh khiếp sợ còn hơn cả những đòn roi của chú anh. Anh hiểu buổi trình diễn lòng kiêu hãnh tàn nhẫn của chị. Cũng như anh, Sheba không bao giờ để bất kỳ ai hay cái gì đe dọa tới chị, dù cái giá phải trả đắt tới đâu. Dù anh ghét chị ta đã sử dụng anh như một con tốt, anh cũng tôn trọng chị ta.

Mười sáu năm tiếp đó Sheba là nghệ sĩ chính cho những đoàn xiếc lớn trên thế giới, chị không diễn với Quest Brothes mãi tới khi sự nghiệp của cô bắt đầu mờ nhạt. Trước đó, cha chị đã chết và Sheba, không chồng, không con đã trở thành người nhà Cardoza cuối cùng.

Owen chào đón chị quay lại Quest Brothers và dựng chương trình xoay quanh chị. Trong những cuộc nói chuyện điện thoại thường xuyên với Alex, ông đã tiết lộ vừa đủ cho Alex nhận ra người đàn ông già đã bị chị ta ám ảnh.

Alex và Sheba gặp lại nhau hè hai năm trước, và một điều hiển nhiên là cán cân quyền lực giữa hai người đã thay đổi. Ở tuổi ba hai, anh đang ở giai đoạn sung sức nhất của một người đàn ông và chẳng còn gì để chứng minh, trong khi những năm đẹp nhất của chị với vai nghệ sĩ biểu diễn đã bị bỏ lại phía sau. Anh biết giá trị của mình và đã bỏ lại sau lưng những tự ti của thời niên thiếu. Chị đẹp, hiếu động, và vì một số lý do anh nhất thời không hiểu, vẫn còn chưa kết hôn và có con.

Ngọn lửa giữa họ bùng cháy, nhưng lần này chị ta là người theo đuổi. Anh không muốn tổn thương Owen, vậy nên lúc đầu anh đã bỏ qua cuộc săn đuổi tình dục của chị ta. Tuy nhiên việc chủ rạp xiếc từ bỏ chuyện tình của họ đã rõ ràng, và theo cách đặc biệt của ông, ông thấy bị xúc phạm khi Alex tiếp tục cự tuyệt người phụ nữ mà ông đánh giá cao hơn ai hết.

Alex cuối cùng cũng đưa chị ta vào giường mình. Chị ta mềm mại, dẻo dai, thô bạo và đam mê, anh chưa bao giờ thích tình dục hơn thế. Anh thích tính cố chấp của chị ta, cũng như thật tế chị ta không còn có sức mạnh làm tổn thương anh nữa. Nhưng dù quan tâm, anh không hề yêu chị ta.

“Tai sao chị chưa kết hôn?” Một đêm anh hỏi lúc ngồi xuống bàn trong nhà kéo sang trọng của chị ta, nơi chị ta chuẩn bị cho anh ăn lần thứ hai trong ngày. Cả hai đều khoác áo choàng tắm, của anh là áo trơn, của chị ta là loại có hoa văn bắt mắt khiến cho ánh nâu trong tóc chị ta trở nên lộng lẫy hơn. “Tôi nghĩ chị nhất quyết muốn có con. Tôi biết ông già nhà chị cũng muốn thế”.

Chị ta đặt đĩa lasagna trước mặt anh, rồi quay lại lò lấy đĩa của mình. Nhưng chị ta không quay lại ngay. Thay vào đó, chị ta đứng nguyên đấy, nhìn chằm chằm xuống thức ăn vừa nấu. “Tôi đoán mình muốn rất nhiều. Cậu như tôi đều biết có những thứ mình không dạy được. Những người bay giỏi nhất được sinh ra với khả năng bẩm sinh, vậy nên bất kỳ người đàn ông nào tôi cưới đều phải tới từ một gia đình tốt. Tôi sẽ không kết hôn với người nào kém hơn mình, nhưng tôi cũng muốn yêu anh ta. Tình yêu và dòng dõi. Một kết hợp khó khăn nhỉ”.

Chị ta đặt đĩa lên bàn. “Cha tôi thường nói thà nhà Cardozas bị tuyệt hậu còn hơn để cho ông có một đứa cháu mà không có dòng máu tốt”. Chị ngồi xuống, nhặt dĩa lên. “Chà, tôi cũng có câu nói của riêng mình. Thà để nhà Cardozas tuyệt hậu còn hơn để tôi cưới một gã chó đẻ yếu tim mà tôi không thể tôn trọng”.

“Tốt cho chị”.

Chị ta cắm dĩa lấy một miếng, rồi đặt nó lại và bắt đầu công khai nghiên cứu anh, mắt chị ta ánh lên vẻ trêu chọc. “Gia đình Markov thậm chí còn lâu đời hơn nhà Cardozas. Sam đã bảo nhiều năm trước tôi lẽ ra không được để cậu đi. Tôi đã cười vào mặt ông vì cậu mới chỉ là một đứa trẻ, nhưng năm năm cách biệt của chúng ta giờ không có nghĩa nhiều lắm, đúng không? Cả hai ta đều là hậu duệ cuối cùng của một gia đình nhà xiếc”.

Anh thích thú lắc đầu. “Và tôi không có ý định duy trì nhà Markov. Xin lỗi, cưng, nhưng chị sẽ phải tìm đâu đó cho ngân hàng tinh trùng vũ đài trung tâm thôi”.

Chị ta phá lên cười, nhấc một miếng lên, cố nhét cả vào miệng. “May là tôi không muốn cậu. Nếu không, cậu sẽ không có cơ hội đâu”.

Chuyện tình của họ bùng cháy, đầy đam mê và khoái lạc đến mức anh không chú ý đến cái nhìn chiếm hữu ngày một tăng mà chị ta bắt đầu ném vào anh hay cái cách chị ta dần thôi trêu chọc anh về việc kém tuổi hơn. “Chúng ta là bạn tâm giao”, một đêm chị ta bảo anh, giọng khàn khàn xúc động. “Nếu cậu là phụ nữ, cậu sẽ là tôi”.

Chị ta nói đúng, nhưng cái gì đó tận sâu trong anh phản đối lối so sánh đó. Anh ngưỡng mộ Sheba, nhưng ở chị ta có sự nhẫn tâm mà anh kinh tởm, có lẽ vì anh cũng thấy nó ở mình quá nhiều. Để khiến chị ta không nói thêm, anh lách đôi chân cơ bắp của mình và đi vào chị ta với một cú thúc mạnh.

Dù có những biến đổi tinh tế trong lối cư xử của chị ta, anh không hề chuẩn bị cho chuyện xảy ra vào một buổi chiều oi bức trong một khu trại trống không ngoài Waycross, Georgia. Chính nơi đó Sheba bảo rằng chị ta yêu anh. Khi chị ta thốt ra những lời đó, anh biết từng câu chữ là thật lòng.

“Tôi xin lỗi”, anh nói nhẹ nhàng nhất có thể khi cô ta nói xong, “nhưng chuyện này sẽ không xảy ra”.

“Dĩ nhiên là có. Đó là định mệnh”.

Chị ta từ chối nghe anh nói rằng anh không bao giờ có thể yêu ai - khả năng yêu thương của anh đã bị tước khỏi anh khi anh còn là một cậu bé - và ánh mắt chị ta nói anh biết chị ta thấy sự cự tuyệt của anh là một trò chơi. Chị ta tăng kích thích với cùng sự quyết tâm mà chị ta thường dùng để chinh phục màn lộn ba vòng, chỉ tới khi anh đứng đó xách vali để chuẩn bị rời đi sau màn biểu diễn cuối cùng thì chị ta mới thực sự hiểu ra. Anh nói gì làm nấy. Anh không yêu và sẽ không cưới chị ta.

Khi cuối cùng cũng hiểu hành động từ chối dứt khoát của anh, niềm tin về quyền năng đạt được mọi thứ mình muốn của Sheba bị sụp đổ, và chị ta nổi điên. Đó là khi chị ta làm chuyện không thể tượng tượng nổi, hành động mà vì nó chị ta sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Đó là khi chị ta cầu xin anh đừng bỏ mình.

Có lẽ anh là người duy nhất trên đời có thể hiểu tầm cỡ của việc chị ta đang hủy hoại khi chị ta khóc lóc, quỳ gối trước anh. Chị ta đã phá vỡ lòng kiêu hãnh của mình, điều tạo nên con người chị ta.

“Sheba, thôi đi. Chị phải dừng lại ngay”. Anh cố kéo chị ta lên, nhưng chị ta bám chặt lấy anh và kêu to tuyệt vọng đến mức anh có thể mang âm thanh đó tới âm ty. Chính thời điểm đó, anh cảm thấy tình yêu của chị ta đã hóa thành thù hận.

Owen Quest, bị đánh động bởi tiếng ồn, đã lao vào và thấu hiểu mọi chuyện. Rồi ông ta nhìn Alex và hất đầu chỉ ra cửa. “Cậu đi đi. Tôi sẽ lo từ đây”.

Một tuần sau, chị ta cưới Owen, một người gần gấp đôi tuổi chị ta, người không thể cho chị những đứa trẻ, và Alex là ngươi duy nhất hiểu tại sao. Sự cự tuyệt của anh đã phá hủy tâm hồn chị, và chị ta chỉ có thể đoạt lại bản thân mình bằng việc kết nối với một người đàn ông quyền lực có thể đặt chị lên bệ thờ. Vì cha chị đã chết, chị chuyển sang Owen.

“Alex!” Giọng hoảng hốt của Heather cắt ngang dòng ký ức phiền muộn của anh. “Em đã thấy Daisy! Chị ấy đang ở chuồng của Sinjun”.

Sheba nghe thấy Heather nói thế liền để Jack Dailey đó và bước tới chỗ Alex. “Tôi sẽ lo vụ này”.

“Không. Đó là việc của tôi”.

Khi mắt họ khóa khóa chặt trong cuộc chiến khốc liệt của ý chí, anh thầm nguyền rủa Owen Quest vì đã đặt cả hai người họ vào tình huống này. Chỉ sau khi Owen chết anh mới nhận ra con chim già quỷ quyệt đó đã thao túng anh. Ông ta đã tính toán để Alex và Sheba ráp lại những khác biệt của họ, kết hôn và giữ cho Quest Brothers nguyên vẹn. Owen không bao giờ thực sự hiểu được bản chất của họ. Và ông ta chắc chắc đã không tính đến một tên trộm nhỏ bé tên Daisy Devreaux sẽ phá hủy kế hoạch của ông ta.

Heather chạy tới bên anh, vừa vật lộn để theo kịp anh vừa nhăn trán vì lo lắng. “Không nhiều tiền lắm đâu. Chỉ có hai trăm đô thôi. Không nhiều lắm”.

Anh trượt tay quanh vai cô nhóc và siết nhẹ. “Tôi muốn em tránh xa chuyện này, Heather. Em có hiểu không?”

Cô nhóc ngước nhìn anh, đôi mắt cô lo lắng và rối loạn. “Anh sẽ không đánh chị ấy, phải không Alex? Cha em bảo thế. Ông nói anh sẽ đánh chị ấy”.

Những tiếng nói đánh thức Daisy. Cô nhấc đầu khỏi đầu gối và nhận ra mình đã ngủ gật khi ngồi trên đất, trước chuồng của Sinjun. Cô duỗi người, nhớ về nỗi đau cô cảm nhận được và cảm giác gắn bó kỳ lạ với con hổ. Thật quái lạ. Chắc là cô nằm mơ, nhưng mọi thứ dường như rất thật.

Cô nhìn vào chuồng. Đầu Sinjun ngẩng lên, tai nó hếch lên để lộ những đốm trắng. Cô nhìn theo ánh mắt của nó và thấy Alex đang hùng hổ bước tới chỗ cô, cùng với Sheba và Heather theo sau. Cô từ từ đứng dậy.

“Nó đâu rồi?” Sheba gặng hỏi.

“Tôi sẽ lo vụ này”, Alex ngắt lời.

Daisy sợ hãi khi thấy vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị trên mặt anh. Sinjun bắt đầu bước đi không ngừng trong chuồng. “Lo cái gì cơ? Có chuyện gì vậy?”

Sheba nhìn cô đầy khinh miệt. “Đừng tốn công chơi trò vô tội. Chúng tôi đều biết cô đã lấy tiền, giao nó ra đây. Hay cô đã giấu nó ở chỗ khác rồi”.

Sinjun gầm gừ.

“Tôi không giấu gì cả. Mấy người đang nói gì thế?”

Alex chuyển cuộn roi từ tay này sang tay kia. “Hai trăm đô trong ngăn kéo đã bị mất, Daisy”.

“Không thể nào”.

“Đó là sự thật”.

“Em không có lấy”.

“Chuyện đó còn phải xem đã”.

Cô không thể tin nổi chuyện này. “Em không phải người duy nhất làm ở đó. Có lẽ Pete thấy gì đó. Ông ấy làm thay khi em đi thử đồ”.

Sheba bước lại gần. “Cô quên là tôi đã qua đó kiểm tra ngăn kéo tiền ngay sau khi cô quay lại làm sao. Mọi thứ đều đâu vào đó. Hai trăm đô ngay sau đó đã biến mất”.

“Không thể nào. Tôi lúc nào cũng ở đó. Nó không thể biến mất được”.

“Tôi sẽ lục soát cô ta, Alex. Có lẽ nó vẫn ở trên người cô ta”.

Alex không hề cao giọng, nhưng giọng điệu ra lệnh không thể lẫn vào đâu. “Chị sẽ không đụng vào cô ấy”.

“Chuyện gì với cậu vậy?” Sheba kêu lên. “Từ lúc nào cậu bắt đầu để não trong cái vòi của mình thế hả?”

“Không nói thêm”. Anh quay sang Heather, người đang tham gia vào cuộc tranh cãi. “Đi đi cưng. Sáng mai chuyện sẽ được giải quyết xong xuôi”.

Heather miễn cưỡng bỏ đi, nhưng Daisy nhận ra những người khác bắt đầu tụ lại. Neeco Martin, người huấn luyện voi, bước tới với Jack Daily, và Brady lại gần với một cô nàng tạo dáng.

Alex cũng nhận ra họ đang thu hút đám đông, anh quay sang Daisy. “Nếu em giao tiền ra bây giờ, tôi có thể giữ chuyện này khỏi mấy tay xấu tính hơn”.

“Em không có nó”.

“Vậy tôi sẽ phải tìm nó, và tôi sẽ bắt đầu với việc lục soát em”.

“Không!”

Anh túm lấy tay cô, Sinjun gầm lên một tiếng lớn khi Alex bắt đầu lôi cô đi về nhà kéo của họ. Sheba bước ngay bên trái Alex, ra hiệu cô ta sẽ đi cùng.

Qua khóe mắt, Daisy thấy vẻ lạnh lùng, nghiêm khắc của những người khác, chính những người đã vây quanh cái bánh cưới đêm hôm trước.. Jill đã ở đó, nhưng lần này cô từ chối nhìn vào mắt Daisy. Madeline quay mặt đi, còn Brady Pepper nhìn cô chằm chằm.

Ngón tay của Alex bấu vào da thịt cô, cô cảm thấy bị phản bội từ tận sâu trong tâm hồn. “Đừng để chuyện này đi xa hơn. Anh biết em không bao giờ ăn cắp”.

“Thực tế là tôi không biết em thuộc loại nào”. Họ tới nhà kéo, anh vòng qua cô để mở cửa bằng tay cầm cuộn roi. “Vào trong”.

“Sao anh có thể làm vậy?”

“Đó là việc của tôi”. Anh đẩy cô bước lên phía trước.

Sheba theo họ vào nhà kéo. “Nếu cô vô tội, cô cần gì phải lo, đúng chứ?”

“Tôi vô tội!”

Anh ném cái roi lên ghế. “Thế thì em sẽ không phiền nếu tôi kiểm tra em”.

Mắt cô đảo qua người này tới người kia, và cái mục đích lạnh lùng cô thấy trong mắt họ khiến cô phát ốm. Dù câu chuyện quá khứ của họ là gì, giờ đây cả hai đều đang hợp lực chống lại cô.

Anh bước tới gần, cô lùi lại sau quầy bếp, nơi chỉ mới vài giờ trước anh đã hôn cô đầy đam mê. “Em sẽ không để anh làm thế”, cô tuyệt vọng nói. “Chúng ta đã thề, Alex. Đừng quay lưng với nó”. Cô biết cô đang khiến bản thân mình nhìn tội lỗi hơn trong mắt anh, nhưng hôn nhân được xây dựng trên niềm tin, nếu anh hủy hoại nó, họ sẽ không có cơ hội.

“Hãy làm cho xong chuyện này”.

Cô men dọc theo quầy bếp. “Em không thể để anh chạm vào em. Hãy tin lời em! Em không trộm số tiền đó! Em chưa từng ăn cắp thứ gì trong đời!”

“Thôi đi, Daisy. Em đang khiến bản thân trông tệ hơn đấy”.

Cô thấy anh sẽ không từ bỏ. Với mục đích khiến cô sợ hãi, anh đẩy cô đứng sát tủ đồ.

Cô điếng người nhìn anh. “Đừng làm thế”, cô thì thầm. “Làm ơn. Em xin anh đấy”.

Trong một khoảnh khắc anh bị đóng băng. Rồi tay anh khum lấy hai bên người cô. Trong khi Sheba quan sát, anh lướt tay xuống eo và hông cô, rồi chuyển lên bụng, lưng và bộ ngực anh đã ôm rất dịu dàng mấy giờ trước. Cô nhắm mắt lại trong nỗi khiếp sợ khi anh trượt tay xuống giữa hai chân cô.

“Lẽ ra anh phải tin em”, cô thì thào khi anh xong việc.

Anh bước đi, mắt anh đầy băn khoăn. “Nếu nó không ở trên người em, sao em lại chiến đấu với tôi?”

“Vì em muốn anh tin em. Em không phải kẻ trộm”.

Họ khóa mắt vào nhau. Anh sắp sửa nói gì đó thì Sheba nhảy vào.

“Cô ta có dư thời gian để phi tang chỗ tiền đó. Sao cậu không soát căn nhà còn tôi sẽ tìm trong xe tải của cậu?”

Alex gật đầu, và Sheba bỏ đi. Răng của Daisy bắt đầu va lập cập dù đêm nay trời nóng. Nó nói lên một điều về mối quan hệ giữa Alex và Sheba tằng ít nhất trong chuyện này, họ tin tưởng lẫn nhau. Tuy nhiên chẳng ai tin cô.

Daisy đổ sụp xuống đi-văng và vỗ tay vào hai bên má để giữ bản thân khỏi run rẩy. Cô không để ý lúc Alex tới tủ đồ lật tung đồ của cô lên. Cảm giác không thể tránh khỏi đã đến với cô. Cô không thể nhớ cảm giác được kiểm soát cuộc sống của mình nữa. Có lẽ cô chưa từng có. Trước tiên cô tuân mệnh mẹ, rồi lại đến lệnh cha. Giờ người chồng mới nguy hiểm này lại kiểm soát đời cô.

Tiếng sột soạt bị thay thế bởi sự im lặng nặng nề. Cô liếc nhìn hoa văn cũ nát trên tấm thảm. “Anh tìm thấy tiền rồi đúng không?”

“Dưới đáy vali của em, ngay chỗ em đã giấu nó”.

Cô ngước lên, thấy cái túi nằm mở toang dưới chân anh. Một đống hóa đơn nhỏ nằm trong tay anh. “Có người đã đặt nó ở đó. Em không giấu”.

Anh nhét tiền vào trong túi. “Thôi giở trò đi. Em lại về ngõ cụt rồi. Ít nhất hãy can đảm nói thật và đối mặt với hậu quả”.

“Em không ăn trộm tiền. Có người muốn đổ tội cho em”. Daisy thấy rõ là Sheba đứng sau chuyện này. Hẳn là Alex thấy được điều đó. “Em không làm! Anh phải tin em!”

Lời cầu xin của cô chết lặng trên môi khi cô thấy quai hàm anh cứng lại và nhận ra mình chẳng thể làm gì để thay đổi ý kiến của anh. Cô nhẫn nhục nói “Em sẽ ngừng bào chữa. Em đã nói sự thực và em không thể làm gì thêm nữa”.

Anh bước lại cái ghế đối diện cô rồi ngồi xuống. Anh nhìn mệt mỏi nhưng không mệt mỏi như cô lúc này. “Anh sẽ gọi cảnh sát?”

“Chúng tôi tự giải quyết vấn đề của mình”.

“Và anh là thẩm phán và bồi thẩm đoàn”.

“Đó là cách nó hoạt động”.

Một rạp xiếc đúng ra phải là nơi màu nhiệm, nhưng tất cả những gì cô thấy là sự tức giận và lòng nghi ngờ. Cô nhìn anh, cố hiểu thấu vẻ ngoài khó đoán mà anh trưng ra. “Nếu anh mắc lỗi thì sao?”

“Không hề. Tôi không để nó xảy ra”.

Cô cảm nhận được giọng điệu hiển nhiên về dự đoán lạnh lùng đó của anh. Sự kiêu ngạo đó là lời vẫy gọi chắc chắn của một thảm họa. Cô như mắc nghẹn ở cổ họng. Cô đã nói sẽ không bào chữa nữa, nhưng những cảm xúc náo động cứ lôi kéo cô. Cô nuốt khan, nhìn chằm chằm vào cái rèm cửa xấu xí, xộc xệch che phủ cửa sổ phía sau anh. “Em không lấy hai trăm đô đó, Alex”.

Anh đứng dậy, bước về phía cửa. “Mai chúng ta sẽ xử lý hậu quả. Đừng thử bỏ trốn khỏi nhà kéo. Tôi hứa sẽ tìm ra em nếu em làm thế”.

Cô nghe được vẻ lạnh lùng trong giọng anh và tự hỏi anh sẽ đưa ra hình phạt nào. Nó có thể sẽ khắc nghiệt, cô không nghi ngờ gì về điều này.

Anh mở cửa, bước vào màn đêm. Cô nghe thấy tiềng gầm của con hổ và rùng mình.

Sheba theo dõi Alex rời đi. Khi nhìn xuống hai trăm đô la anh ta đưa cho mình, chị biết mình phải đi thật xa, lúc sau, chị ta đã phóng trên đường cao tốc trong chiếc Cadillac của mình, không quan tâm mình đang đi đâu, chỉ cần sự riêng tư để ăn mừng nỗi tủi nhục của Alex. Với tất cả niềm kiêu hãnh của anh ta, Alex Markov đã cưới một tên trộm.

Chỉ vài giờ trước, khi Jill Dempsey nói với Sheba Alex đã kết hôn, chị đã muốn chết. Chị có thể chịu đựng ký ức tồi tệ vào ngày chị đánh mất niềm kiêu hãnh của mình, hạ thấp bản thân trước anh ta vì biết anh ta sẽ không bao giờ cưới người nào khác. Sao anh ta có thể tìm được một người hiểu anh ta như chị, bản song sinh khác của anh ta? Nếu anh ta không cưới chị, anh ta sẽ không cưới ai khác, và kiêu hãnh của chị ta đã được cứu vớt.

Nhưng hôm nay tất cả đã chấm dứt. Chị không thể tin anh ta từ chối chị vì thứ đồ chơi vô dụng nhỏ bé đó, và ký ức bản thân mình khóc than, bám víu lấy anh ta, cầu xin anh ta yêu chị, trở nên tươi mới như mới vừa xảy ra.

Và giờ, nhanh hơn chị tưởng, Alex đang bị trừng phạt và chị có thể ngẩng cao đầu. Chị không thể tưởng tượng có đòn nào cay đắng hơn cho lòng kiêu hãnh của anh ta hơn chuyện này. Ít ra nỗi nhục của chị ta còn riêng tư, của anh ta thì bị tiết lộ cho cả thế giới xem.

Sheba bật đài, nhấn chìm chiếc xe trong âm thanh mạnh mẽ của nhạc rock. Alex tội nghiệp. Chị thấy tiếc cho anh ta, thật sự đấy. Anh ta đã bỏ qua cơ hội kết hôn với nữ hoàng của vũ đài trung tâm và kết thúc với một tên trộm thông thường.

***

Khi Sheba phóng trên đường cao tốc Bắc Carolina, Heather Pepper lại ngồi co ro sau xe lưu động của cha, tay ôm lấy người, má đẫm nước mắt.

Sao cô có thể làm chuyện kinh khủng như thế? Nếu mẹ cô còn sống, cô có thể kể cho bà nghe, giải thích cô không hề có ý làm thế, nhưng ngăn kéo tiền đang mở và cô ghét Daisy, và mọi chuyện cứ thế diễn ra. Mẹ cô sẽ có thể giúp cô giải quyết mọi chuyện.

Nhưng mẹ cô đâu còn sống. Và Heather biết nếu cha cô phát hiện chuyện cô đã làm, ông sẽ ghét cô mãi mãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện