Liễu Phong Vũ đang nửa quỳ trên giường giật quần áo Đường Nhạn Khâu, vạt áo trước của Đường Nhạn Khâu đã bị Liễu Phong Vũ kéo ra, cơ ngực rắn chắc lộ nửa ra ngoài, mặt hắn căng cứng, tai thì đỏ ửng, có vẻ rất bực bội.
Trần thiếu nhảy xuống xe ngựa, híp mắt nhìn Ngô Du, cười nói: “Ngô lão đệ, đã lâu không gặp.”
Ngô Du nhẹ nhàng cười: “Trần thiếu, chúng ta tổng cộng mới chỉ gặp nhau một lần.”
“Ai biết được, tôi mới chỉ gặp cậu một lần, còn cậu gặp tôi mấy lần tôi cũng không dám nói.”
“Có thể nói như vậy, anh gặp tôi mấy lần chắc cũng thế.”
Trần thiếu cười ha ha: “Đừng nói như thể chúng ta đang rình mò nhau vậy, tôi không có hứng thú với đàn ông. Đến đây đi, mời vào, Ngô lão đệ suốt ngày không biết đang trốn ở đâu, da cũng hơi trắng, có phải đã lâu không ăn hoa quả hay không? Nào nào nào, nếm thử mấy món trong quán của tôi.”
Ngô Du cười nhạt một tiếng: “Những thứ miễn phí, tôi đương nhiên sẽ không khách khí rồi.”
Trần thiếu nhìn về phía A Bố, hô: “Xuống cả đây đi, con mèo này không nhét vừa.”
Ngô Du cũng nhìn về phía A Bố, không chớp mắt nhìn chằm chằm năm người đang tuột xuống từ trên người A Bố, ánh mắt hắn đảo qua một lượt năm người, cuối cùng rơi xuống trên người Thành Thiên Bích.
Thành Thiên Bích cũng mặt không thay đổi nhìn hắn.
Trần thiếu cao giọng nói: “Mời.”
Đoàn người nối đuôi nhau vào nhà hàng, Trang Nghiêu gọi một tiếng: “A Bố.” sau đó chỉ vào cửa.
A Bố nghe lời đi tới nằm xuống cạnh cửa, nhắm mắt lại ngủ.
Mỹ nữ tóc dài che miệng cười: “Con mèo đẹp quá, đây là sinh vật biến dị có hình thể lớn nhất mà tôi từng thấy đấy, lại còn ngoan ngoãn nữa.”
Trang Nghiêu nói: “Vậy nhất định là cô chưa nhìn thấy sinh vật dưới nước.”
Cô gái nghẹn lời, lập tức cười nói: “Sửa lại một chút, tôi nói là trên mặt đất.”
Tùng Hạ quan sát nhà hàng.
Nhà hàng này được chăm sóc rất tốt, sạch sẽ ngăn nắp, tường màu trắng ngà là vừa được đổi, thoạt nhìn vô cùng tươi mát, cho dù là thời đại văn minh trước kia, nhà hàng này cũng có vẻ vô cùng có phong cách, không cần phải nói đến trong lúc tận thế mà khắp nơi đều là cảnh sắc đổ nát này. Nhà hàng này quả thật khiến người ta có ảo giác được trở về.
Trong phòng ăn không có khách hàng dư thừa nào, ở chính giữa có đặt một cái bàn dài, trên mặt còn được trải một tấm khăn trải bàn màu tuyết trắng, số lượng bộ đồ ăn rất vừa vặn, không nhiều cũng không ít.
Người đàn ông cao gầy thông báo vài câu với người phục vụ nhà hàng, mời mọi người nhập tọa, hắn có chút đắc ý giới thiệu: “Trước tận thế, nhà hàng này có cổ phần của tôi, bây giờ nếu tôi không tiếp quản, nhất định cũng sẽ bị bỏ hoang như những khu công cộng và khu thương mại khác. Tuy không dám cam đoan mọi người ở đây được ăn đồ tốt giống như trước đây, nhưng chí ít khắp cả Trùng Khánh, chỗ này của tôi có thể cung cấp nguyên liệu nấu ăn tốt nhất.”
Ngô Du gật đầu: “Trần thiếu thật biết hưởng thụ.”
“Những thứ này đều nhỏ bé không đáng kể, nếu Ngô lão đệ muốn, cũng dễ như trở bàn tay.”
Ngô Du cười lắc đầu.
Người phục vụ dâng trà nước cho từng người.
Trần thiếu ngồi ghế chủ, Ngô Du và Thành Thiên Bích ngồi đối mặt nhau, Tùng Hạ ngồi bên cạnh Thành Thiên Bích. Tùng Hạ nâng chén trà lên muốn uống, miệng chén vừa dính vào môi thì phát hiện trà rất nóng, vì vậy lại để xuống.
Ngô Du nhìn Tùng Hạ, cười nói: “Có phải nóng quá hay không?” Hắn vươn tay về phía Tùng Hạ.
Đầu ngón tay của hắn vừa đụng tới chén trà, Thành Thiên Bích giơ tay ra, mạnh tay bắt được cổ tay hắn, lạnh lùng nhìn hắn.
Ngô Du cũng hơi hơi hất cằm lên, nhìn Thành Thiên Bích.
Trần thiếu nheo mắt lại đánh giá hai người.
Ngô Du dùng móng tay nhẹ nhàng gõ một cái lên chén trà, chén trà tinh xảo bằng gốm sứ vang lên một tiếng “đinh” giòn tan, hắn giải thích: “Như vậy sẽ nguội bớt một chút.”
Tùng Hạ thoáng nhìn qua nước trà màu hổ phách, hơi nóng hầm hập phía trên đã không thấy, nước trà còn nổi lên một tầng băng mỏng manh.
Tùng Hạ bình tĩnh nhìn Ngô Du, người này muốn làm gì? Biểu diễn sức mạnh? Ra oai phủ đầu? Một mảnh tĩnh lặng, Thành Thiên Bích còn chưa thu tay lại, hai người cứ giằng co như vậy.
Ngô Du nhìn Thành Thiên Bích, nhẹ giọng nói: “Tốc độ rất nhanh, không hổ là người tiến hóa tốc độ.” Hắn ra sức tăng khẩu khí cho mấy chữ cuối cùng.
Tùng Hạ kéo góc áo của Thành Thiên Bích ở dưới đáy bàn.
Thành Thiên Bích buông lỏng tay ra, đẩy chén trà sang một bên, nói với người phục vụ sau lưng: “Đổi trà nóng.”
Ngô Du mặt không đổi sắc: “Cũng đúng, trà thì nên uống nóng.”
Trần thiếu vỗ tay một cái, thở dài: “Không hổ là người tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, năng lực này thật là thần kỳ, không biết Ngô lão đệ lúc nào có thời gian, bộc lộ tài năng lớn, cho chúng ta được mở rộng tầm mắt.”
Ngô Du hời hợt đáp: “Trần tư lệnh quản lý có cách, mấy thứ ăn thịt người trong thành hầu như đã mất sạch, tôi thật sự không có chỗ nào cần phải ra tay.”
Trần thiếu “ồ” một tiếng thật dài: “Sau khi Triệu Tiến chết, Ngô lão đệ ở Trùng Khánh không còn đối thủ, quả thật không cần phải ra tay nữa, nơi cao khó tránh lạnh, Ngô lão đệ có phải sẽ cảm thấy hơi tịch mịch hay không?”
Ngô Du cười nhẹ: “Cũng có một chút.”
“Vậy cậu muốn gặp họ, chẳng lẽ là muốn tìm người nào đó luận bàn một chút?”
Ngô Du lắc đầu: “Tôi chỉ muốn xem, rốt cuộc là anh hùng phương nào mới có thể giết Triệu Tiến.”
Trần thiếu bật cười: “Chỉ muốn xem vậy thôi? Ngô lão đệ, cậu cũng thật biết điều, cậu định làm gì đấy? Không phải là muốn mượn sức họ chứ.”
Ngô Du sắc bén nhìn Trần thiếu: “Họ không ở lại Trùng Khánh, mượn sức họ có ý nghĩa gì? Chuyện này Trần thiếu phải rõ ràng hơn tôi chứ.”
Trang Nghiêu nhấp một ngụm nước chanh mà người phục vụ cố ý bưng cho nó, chống cằm nhìn Ngô Du: “Sao ngài biết chúng tôi không ở lại Trùng Khánh?”
“Muốn ở lại Trùng Khánh thì sẽ không vừa đến đã quấy rối nơi này đến long trời lở đất, nếu còn nhiều thời gian, mấy người sẽ càng không có chuyện ngày hôm sau đến đây đã bí quá hoá liều, đi giết Triệu Tiến.” Hắn dừng lại một chút: “Thật ra tôi rất hiếu kỳ, ai là người có quyết định giết Triệu Tiến vậy?” Mặc dù hỏi mọi người, nhưng ánh mắt của hắn đã đưa về phía Thành Thiên Bích.
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Tôi.”
Ngô Du cười: “Quả nhiên kẻ tài cao gan cũng lớn. Tôi từng giao thủ một lần với Triệu Tiến, mặc dù đến giới hạn là dừng, có điều Triệu Tiến, ngay cả tôi cũng không chưa chắc có thể diệt trừ.”
Tùng Hạ nói: “Chúng tôi cũng không phải một người, là hai người hợp lực giết được hắn. Các vị ở Trùng Khánh lâu dài, sợ rằng đã lâu chưa nhìn bầu trời bên ngoài, Triệu Tiến có thật sự lợi hại như các vị nói, hay do các vị tự cho là hắn vô cùng lợi hại?”
Trần thiếu và Ngô Du đều có chút bất ngờ nhìn về phía Tùng Hạ.
Cậu bạn mặt trắng thoạt nhìn thì khá yếu đuối này lại có thể thốt ra những câu gay gắt như thế, hơn nữa lại không hề sợ hãi bọn họ, thật sự khiến họ có chút bất ngờ. Nếu không phải trên người Tùng Hạ thật sự không cảm giác được bất luận dao động năng lượng gì, thật khó tin rằng cậu chỉ là một người thường.
Dụng ý của câu nói này chính là khiến Trần thiếu và Ngô Du không lần được sức mạnh thật sự của họ, sẽ có chỗ cố kỵ.
Trần thiếu nói: “Sau khi tận thế, tôi quả thật chưa từng rời khỏi Trùng Khánh, thế nhưng định kỳ có thể lấy được vài tin tức từ chỗ Bắc Kinh, lẽ nào tôi thật sự đã thành ếch ngồi đáy giếng, bên ngoài khắp nơi đều là cao thủ ư?”
Tùng Hạ nói: “Cũng không hẳn là vậy, chí ít người tiến hóa điều khiển sức mạnh thiên nhiên, đến bây giờ chúng tôi cũng chỉ mới gặp được một lần, thế nhưng Triệu Tiến không phải kẻ địch nguy hiểm nhất chúng tôi đã gặp, có lẽ do các vị đánh giá hắn quá cao.”
Ngô Du nhìn thẳng Tùng Hạ: “Người tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, mấy người thật sự chỉ gặp một người ư?”
Tùng Hạ nhìn thẳng hắn: “Chỉ có một mình ngài.”
“Nghe nói mấy người từ Quý Châu tới.”
“Không sai.”
Ngô Du nhẹ nhàng cười, không thể đoán ra thâm ý bên trong nụ cười kia.
Lúc này, người phục vụ đứng xếp hàng bắt đầu mang thức ăn lên, đồ ăn phong phú, sắc vị hương nồng, cách làm cũng vô cùng tinh xảo đẹp đẽ, khiến người ta phải mở lớn miệng.
Trần thiếu cười nói: “Nếm thử đi, con cá này hôm qua mới bắt được từ một con sông, một con cá rô phi bình thường vừa được hơn hai mét, có điều vẫn là thức ăn cho con người, không có tính tấn công gì. Bông cải xanh và xà lách lấy từ vườn của tôi, mới hái xuống một tiếng trước, vô cùng tươi mới.”
Mọi người nhìn thấy mỹ thực như vậy, đều tâm động không ngớt, không khách khí bắt đầu ăn.
Ngô Du nếm một miếng cá: “Cuộc sống của Trần thiếu không kém trước đây là bao.”
“Đời người ngắn ngủi, hưởng thụ được bao nhiêu tất nhiên phải hưởng thụ, ai biết sẽ chết lúc nào.”
Ngô Du cười: “Đúng vậy, tai họa này chẳng phải nói đến là đến hay sao.”
Trần thiếu đặt đũa xuống, ánh mắt kín đáo đánh giá Ngô Du: “Ngô lão đệ, chúng ta người quang minh không nói chuyện mờ ám, nếu đến cả người mà tôi cũng đã mời đến được cho cậu thì mục đích cậu muốn gặp họ, còn không mau nói ra? Họ cũng không ở lại được bao lâu, để tôi cũng nghe một chút xem Ngô lão đệ khúc cao hoa quả [78], rốt cuộc đang tính toán gì?”
[78] Khúc cao hoa quả: Cao siêu quá ít người hiểu (ví với tác phẩm không bình dị, không được quần chúng thưởng thức), cũng chỉ tính cách con người thâm sâu khó dò.
Ngô Du tùy ý nói: “Chỉ là muốn làm quen một chút thôi.”
Trần thiếu hơi biến sắc mặt, Ngô Du không nể mặt hắn như vậy, rõ ràng là có chuyện muốn gạt hắn, thậm chí ngay cả một lời nói dối cũng chẳng dụng tâm đến thế, sao có thể khiến hắn không căm tức cho được. Giọng nói của hắn hơi lạnh xuống: “Nếu như vậy, Ngô lão đệ phải tranh thủ thời gian mà làm quen, mấy ngày nữa tôi muốn đích thân tiễn họ ra khỏi thành.”
Ngô Du cũng không để ý đến hắn, cứ tự nhiên thưởng thức bữa ăn.
Trong bữa ăn, Ngô Du và Thành Thiên Bích không có chút giao lưu, nhưng hai người ngồi đối mặt nhau, nét mặt đều có chút phòng bị.
Trang Nghiêu thì vẫn cứ đòi đủ thứ đồ từ chỗ Trần thiếu, nhất là các loại gia vị dễ bảo quản và mang theo.
Nếu những người xem náo nhiệt bên ngoài biết họ chỉ ăn một bữa cơm không ảnh hưởng đến toàn cục, chẳng biết sẽ có vẻ mặt gì, bữa cơm này không chỉ khiến họ vô cùng thất vọng, cũng khiến Trần thiếu nghẹn một bụng khí.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Ngô Du thản nhiên rời đi, giống như chỉ đến đây ăn một bữa cơm thôi vậy.
Trần thiếu nhìn về phía Thành Thiên Bích: “Cậu nghĩ hắn và cậu giao thủ, ai mạnh hơn ai?”
Thành Thiên Bích cẩn thận đáp: “Hắn.”
Trần thiếu hừ nhẹ một tiếng: “Chưa chắc, Ngô Du rất có thể chỉ ngụy trang. Bây giờ ở trong thành, khắp nơi đều là tai mắt của tôi, hắn không có cách nào khác để đi tìm cậu, thế nhưng ra khỏi ngoài thành, hắn nhất định sẽ đi tìm các cậu, mong rằng đến lúc đó các cậu tự giải quyết cho tốt, đi rồi thì đừng trở về, bằng không nếu gặp lại, là địch hay là là bạn cũng khó nói.”
Trang Nghiêu cười nhạo: “Chúng tôi chưa từng có ý định trở về.”
“Như vậy là hay nhất.” Trần thiếu cũng mang người đi.
…
A Bố chở mấy người về khách sạn.
Trên đường, Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Trùng Khánh sẽ thay đổi thời tiết, chúng ta sẽ rời khỏi đây trong hai ngày này.”
Tùng Hạ nói: “Thương thế của cậu tốt nhất là nên tĩnh dưỡng thêm vài ngày.”
Trang Nghiêu lắc đầu: “Không, anh ta nói đúng, Trùng Khánh lập tức sẽ thay đổi thời tiết, lúc này nhất định sẽ có không ít người chết, chúng ta phải đi nhanh lên. Khi ba thế lực cùng tồn tại là lúc ổn định nhất, bây giờ bang Hồng Uy không còn, bang Thanh Nham không thể tha cho hội Băng Sương, Ngô Du cũng sẽ không ngồi chờ chết, chúng ta không thể bị cuốn vào cuộc đấu tranh giữa họ được. Hôm nay, Ngô Du chính là tới thử dò xét quan hệ của chúng ta với bang Thanh Nham.”
Đường Nhạn Khâu nói: “Nếu chúng ta đi, người của khu công nghiệp có thể bị nguy hiểm hay không?”
“Chúng ta ở tại đây, người của khu công nghiệp mới gặp nguy hiểm, họ sẽ trở thành lợi thế cho bang Thanh Nham uy hiếp bức bách chúng ta. Chúng ta đi rồi, họ sẽ không có lý do gì để mà lãng phí nhân lực đối phó với người của khu công nghiệp.”
Đường Nhạn Khâu thở dài.
“Chúng ta chuẩn bị trong hai ngày, sáng sớm ngày mốt sẽ xuất phát.”
Liễu Phong Vũ nằm rạp xuống người A Bố, dùng mặt cọ cọ vào bộ lông mềm mại thơm ngào ngạt của nó, ai oán kêu lên: “Chưa được yên tĩnh mấy ngày đã lại phải đi, ngày lành luôn ngắn ngủi như vậy.” Những ngày được tắm được ngủ giường được ăn được uống sẽ chấm dứt.
Trang Nghiêu nói: “Trạm kế tiếp là núi Nga Mi ở Tứ Xuyên, dựa theo giao hẹn, cùng Đường Nhạn Khâu về nhà.” Nó quay sang Đường Nhạn Khâu: “Anh xác định đến địa giới rồi anh có thể tìm về nhà không?”
Đường Nhạn Khâu khẳng định nói: “Có thể, Đường gia có dấu hiệu đặc biệt, không cần biết cây cối thực vật thay đổi thế nào, chỉ cần thế núi bất biến, tôi có thể phân biệt.”
“Được, nơi này cách núi Nga Mi không xa, nếu địa hình biến hóa không quá nhiều, dùng Lộ Bá đi hai ba ngày là có thể đến nơi. Tôi đã mượn được một máy giữ tươi chân không, nghiên cứu mới nhất của Sở nghiên cứu. Chúng ta chọn thêm chút thức ăn, ngày mai đóng gói, mang tất cả lương thực và chất đốt lên xe. Bây giờ Thành Thiên Bích và Đường Nhạn Khâu đi về nghỉ, những người khác phân công nhau hành động, cố gắng mua hết tất cả những thứ nên mua, không đủ thì yêu cầu bang Thanh Nham.”
Sau khi tiễn mọi người về khách sạn, Trang Nghiêu phải đến Sở nghiên cứu, Tùng Hạ và Liễu Phong Vũ cùng mấy người của khu công nghiệp lái Lộ Bá ra ngoài mua thức ăn. Dùng xăng đổi được không ít thứ hữu dụng, nhất là thực phẩm. Liễu Phong Vũ còn phải mua thêm mấy bộ quần áo và giày. Mà trong tất cả mọi thứ quần áo, thời trang là thứ không đáng tiền nhất. Những quần áo, trang sức xa xỉ phẩm từng được đặt trong những tủ kính trong suốt có giá trị bằng tiền lương hàng tháng, nay chỉ dùng một bình nước khoáng đựng xăng là có thể tùy tiện ôm đi.
Tùng Hạ nhìn túi quần áo của hắn, bất đắc dĩ cười nói: “Trên xe không gian hữu hạn, anh cẩn thận Trang Nghiêu không cho anh mang lên đâu.”
“Vài cái chứ mấy.”
“Vẫn nên tinh giản một chút đi, Liễu ca, chúng ta nhét thêm mấy cái lương khô, không phải thực dụng hơn quần áo ư.”
Liễu Phong Vũ bĩu môi, mất hứng nói: “Anh biết rồi.”
“Được rồi, anh có thể chọn vài món cho Tiểu Đường, cậu ấy mặc tới mặc lui chỉ có hai bộ quần áo, cũng rách nát cả rồi, ở đây cái gì cũng có, anh tìm xem quần áo gì hợp với cậu ấy thì đưa cậu ấy đi chọn.”
Liễu Phong Vũ cau mày nói: “Hắn bọc bao tải là đủ rồi, hắn biết quần áo gì cơ chứ.”
Tùng Hạ cười nói: “Liễu ca, anh đừng thành kiến với cậu ấy như thế chứ, thật ra Tiểu Đường…”
“Là hắn có thành kiến với anh trước.”
Tùng Hạ lúng túng: “Cậu ấy quả thật có chỗ sai, nhưng không phải anh lớn hơn cậu ấy sao. Đừng so đo với cậu ấy, em nghĩ Tiểu Đường rất thành thật, ở chung không khó.”
“Hừ, anh sẽ để phần còn lại trong số quần áo đã chọn cho hắn.”
Tùng Hạ bất đắc dĩ nói: “Được, em nghĩ cậu ấy cũng không chọn lựa gì đâu.”
Bọn họ mua một xe ngựa đồ đạc, lái về khách sạn.
Thiết bị giữ tươi chân không đã được đưa đến, cao hơn nửa người, giống một cái két sắt. Tùng Hạ nhìn thấy cái này, lập tức xua tan suy nghĩ mang cỗ máy này theo. Mấy người phụ nữ của khu công nghiệp giúp họ thu xếp thực phẩm. Thiết bị kiểu mới này tiên tiến hơn máy đóng gói loại nhỏ của Trang Nghiêu rất nhiều. Chỗ chiếm thể tích nhiều nhất trong máy chính là nó có một bếp ngoại tuyến khử trùng, có thể giết chết vi khuẩn mặt ngoài, kéo dài thời gian bảo quản. Thực phẩm, gia vị, dược phẩm… những thứ dễ hỏng, trước khi cho vào túi thì phải cho chạy qua bếp hồng ngoại khử trùng, sau đó sẽ cho vào trong túi, hút không khí, dập miệng túi. Thao tác có chút rườm rà, nhất là phải cân nhắc đến liều lượng mỗi ngày của nguyên liệu nấu ăn, gia vị các thứ, phân lượng mỗi túi nhỏ đều phải khống chế tốt, bằng không hôm nay mở ra mà không dùng hết, mấy tiếng sau sẽ bị hỏng.
Cứ như vậy, lượng công việc là vô cùng lớn, ba mươi kg gạo chia thành hơn một trăm túi nhỏ, hơn hai mươi kg rau dưa cứ nửa cân thì đóng gói vào một túi, chế phẩm từ thịt cũng mỗi miếng lớn chừng bàn tay thì đóng vào một túi, hơn nữa khi đổi lấy về thì đã được đóng gói một lần, có thể còn có một lô hàng nữa, toàn bộ đại sảnh tầng một khách sạn đều đầy người đóng gói thức ăn đang đứng, vì họ làm việc không ngừng tay.
Tùng Hạ hết sức cảm động, những người này tuy đều là người thường, lại đang cố gắng dùng tất cả khả năng báo đáp họ.
Tùng Hạ bận việc một hồi, cũng thấy hơi mệt, mấy ngày này cậu không ở trên xe thì cũng thức để tu luyện, thiếu nghỉ ngơi. Ông Trương thấy cậu mệt mỏi rã rời, bảo cậu lên lầu nghỉ ngơi. Cậu nghĩ, lát nữa sẽ xuất phát, nhất định sẽ mệt mỏi hơn, quyết định tốt nhất là lên nghỉ ngơi một chút.
…
Mới đi lên lầu, chợt nghe thấy trong phòng Đường Nhạn Khâu truyền đến tiếng tranh chấp kịch liệt, có điều chủ yếu nghe thấy giọng Liễu Phong Vũ.
Tùng Hạ nhớ tới chuyện mình vừa nhờ Liễu Phong Vũ đưa quần áo cho Đường Nhạn Khâu, cậu vừa quay đầu lại đã quên béng mất chuyện này, cho rằng Liễu Phong Vũ không xuống dưới làm việc mà sẽ lười biếng, không ngờ hắn lại tới phòng Đường Nhạn Khâu?
Không xong, hai người này có phải đang đánh nhau không.
Tùng Hạ không gõ cửa, vội lao vào: “Liễu ca, Tiểu Đường, hai người…”
Tình cảnh trước mắt khiến cậu hết sức giật mình.
Liễu Phong Vũ đang nửa quỳ trên giường giật quần áo Đường Nhạn Khâu, vạt áo trước của Đường Nhạn Khâu đã bị Liễu Phong Vũ kéo ra, cơ ngực rắn chắc lộ nửa ra ngoài, mặt hắn căng cứng, tai thì đỏ ửng, có vẻ rất bực bội.
Tùng Hạ có chút lúng túng: “Hai người… làm gì thế này.”
Liễu Phong Vũ tức giận đến nỗi ném số quần áo trong tay xuống mặt đất: “Anh tốt bụng mang quần áo đến rồi mà thằng này còn đòi hỏi! Chọn lựa cái rắm ấy, quần áo thì rách thế này rồi.”
Đường Nhạn Khâu kéo quần áo lại, thấp giọng nói: “Tôi không mặc quần áo màu mè như thế, nếu anh còn ép tôi, tôi sẽ không khách khí.”
Tùng Hạ cúi đầu nhìn, trên mặt đất nằm một chiếc áo sơmi màu hồng cam, vừa nhìn đã thấy rất đồng bóng, tạo hình thời thượng, rất tôn màu da, là loại Liễu Phong Vũ thích. Trên người Liễu Phong Vũ có khí chất hào quang tỏa ra bốn phía, là siêu sao trời sinh, đứng ở đâu cũng tràn đầy tự tin, mặc quần áo như thế cũng không mất tự nhiên, thế nhưng bảo người cứng nhắc bảo thủ như Đường Nhạn Khâu mặc quần áo lòe loẹt như thế, không chỉ hắn không vui, Tùng Hạ cũng không thể tưởng tượng nổi.
Tùng Hạ khuyên: “Liễu ca, anh không có chiếc nào màu thuần hơn một chút à.”
“Màu áo này chẳng nhẽ không thuần.”
Tùng Hạ thở dài, mở ra một bọc quần áo lớn, miễn cưỡng tìm được một chiếc áo màu xám nhạt, đưa cho Đường Nhạn Khâu: “Tiểu Đường, cái này được không?”
Đường Nhạn Khâu gật đầu, vừa muốn đưa tay nhận, Liễu Phong Vũ đã giật lấy áo lại: “Cái này anh thích, không cho được.”
Tùng Hạ nhắm hai mắt lại, cảm thấy có chút đau đầu.
Tính cách được nuông chiều của Liễu Phong Vũ lại phát tác, còn khó đối phó hơn cả Trang Nghiêu.
Đường Nhạn Khâu có chút mất kiên nhẫn: “Đã vậy, tôi mặc quần áo của tôi là được, anh mang hết những thứ này đi.”
“Không được, thằng này đã phải khổ sở thế nào bê một bọc quần áo lên, cậu không cảm kích thì thôi, còn dám chọn ba lấy bốn, hôm nay tôi phải bắt cậu mặc quần áo!”
Liễu Phong Vũ nhìn Đường Nhạn Khâu, hận cũ thù mới nhất thời tất cả đều xông lên đầu. Hắn vốn là người lòng dạ hẹp hòi, trước đây nhàn rỗi không chuyện gì sẽ đi dạo trên diễn đàn của mình, nếu thấy người khác nói bậy về hắn, hắn sẽ bất kể mọi chuyện, mặc áo may-ô cãi nhau với người ta. Huống chi Đường Nhạn Khâu khiến hắn nhục nhã trước mặt nhiều người như vậy, cho nên hắn không có việc gì cũng phải gây khó dễ cho Đường Nhạn Khâu.
Đường Nhạn Khâu nhăn mi lại: “Tôi không mặc.”
Liễu Phong Vũ vén tay áo lên: “Tôi xem cậu có mặc hay không.” Nói xong nhào lên trên người Đường Nhạn Khâu, lần thứ hai kéo quần áo hắn hắn.
Tùng Hạ vội la lên: “Liễu ca, Tiểu Đường bị thương, anh… ôi chao!” Cậu muốn đi tới kéo Liễu Phong Vũ ra.
Thân là đàn ông, ở trước mặt người khác bị lột quần áo, nét mặt Đường Nhạn Khâu thể hiện không nhịn được nữa, rốt cuộc đã nổi giận, bắt lấy cổ tay Liễu Phong Vũ, đầu gối hơi đưa lên, húc vào hông Liễu Phong Vũ, Liễu Phong Vũ bị đau kêu lên một tiếng, Đường Nhạn Khâu xoay người một cái, đè Liễu Phong Vũ xuống giường, tức giận nói: “Anh đừng có làm loạn lên thế!”
Liễu Phong Vũ mắng: “Nếu cậu còn không buông ra, tôi sẽ lột da giúp cậu.”
“Anh còn làm loạn lên như thế, tôi sẽ dùng xích sắt trói anh lại, tôi xem dịch tiêu hóa của anh có thể tan sắt được không.”
Hai người một trên một dưới, nhìn chằm chằm nhau, không ai chịu nhường ai.
Tùng Hạ sợ vết thương của Đường Nhạn Khâu bị vỡ ra, đành phải kiên trì đi tới khuyên can, khuyên can mãi mới khiến Đường Nhạn Khâu thả Liễu Phong Vũ ra, đỡ Liễu Phong Vũ dậy, cuối cùng dỗ mãi mới đưa được Liễu Phong Vũ đi.
Cậu vốn chỉ muốn cho hai người thêm chút thời gian ở chung, để hợp nhau hơn, không ngờ lại chữa lợn lành thành lợn què, Tùng Hạ thật sự vô cùng bất đắc dĩ.
…
Mọi người chuẩn bị hai ngày liên tục không ngừng, cuối cùng đã chuẩn bị thỏa đáng tất cả vật tư và nhiên liệu, xuất phát trong một buổi sáng sớm thu ý dạt dào, ánh nắng tươi sáng.
Quả nhiên Trần thiếu tự mình tiễn họ ra khỏi thành, trước khi đi còn cảnh cáo họ không được quay về lần thứ hai.
Mặc dù họ không có hảo cảm với Trần thiếu, nhất là Tùng Hạ, nhưng không thể không nói, người này đã giúp họ rất nhiều, không cần biết hắn xuất phát từ mục đích gì, họ quả thật được lợi.
Người của khu công nghiệp lưu luyến không rời tiễn họ một cây số, còn tiễn đến mảnh đất nguy hiểm gần nơi động vật biến dị thường lui tới. Tiểu Diễm khóc đến nỗi không thở ra hơi, ai nấy cũng nhận ra cô bé trong sáng này thích Đường Nhạn Khâu nhiều đến thế nào. Lần này từ biệt, sợ rằng cả đời cũng khó lòng gặp lại, cũng là chuyện mỗi người đều rõ ràng.
Vành mắt Đường Nhạn Khâu cũng hơi đỏ lên, cuối cùng vẫn ra đi không quay đầu lại.
Trời càng ngày càng lạnh, ngay cả Trang Nghiêu cũng không ngồi trên người A Bố mà ở lại trong xe. Trên xe có thêm một người, lại mang theo rất nhiều đồ đạc, hơi chật chội một chút. Họ thay phiên nhau lái xe, những lúc không lái xe sẽ tranh thủ thời gian để tu luyện.
Đi được ba, bốn km, phía trước con đường xuất hiện một người.
Giống hệt như ngày ấy, Ngô Du đơn độc trơ trọi đứng giữa đường, tỏa ra thứ khí thế vạn người không thể khai thông, thoạt nhìn thì hình như hắn đã đợi được một lúc rồi.
Họ cũng không bất ngờ trước sự xuất hiện của Ngô Du, bèn dừng xe lại trước người hắn.
Thành Thiên Bích mở cửa xe, bước xuống, nói: “Có việc gì thì nói mau, chúng tôi phải gấp rút lên đường.”
Ngô Du nhìn cỗ xe của họ một chút, lộ ra vẻ mặt hứng thú: “Xe này có vẻ không tồi, lốp xe lớn như vậy, có thể đi qua rất nhiều địa thế.”
Thành Thiên Bích mặt không thay đổi nhìn hắn.
Ngô Du cười cười, một câu khiến người khác phải kinh ngạc: “Cậu là người tiến hóa sức mạnh thiên nhiên phải không.”
Người trong xe sắc mặt đều có một chút biến hóa, ngay cả Thành Thiên Bích cũng hết sức kinh ngạc, nhưng hắn vô cùng giỏi về khống chế nét mặt. Nếu không phải có trình độ phân tích sự vật xung quanh và khả năng tính toán chính xác đến cực kỳ tinh vi của người tiến hóa não bộ như Trang Nghiêu, căn bản sẽ không nhìn ra sự biến hóa trên nét mặt của Thành Thiên Bích. Ngô Du tất nhiên cũng không nhìn ra, nhưng hắn vẫn rất tự tin với lời nói của mình.
Thành Thiên Bích nói: “Có ý gì.”
“Tôi đã từng giao thủ với Triệu Tiến, hắn vô cùng lợi hại. Trần thiếu có lẽ là một con ếch ngồi dưới đáy giếng, nhưng tôi thì không. Trước khi đến Trùng Khánh, tôi đã đi qua ba tỉnh, gặp được rất nhiều dị nhân và động vật, Triệu Tiến quả thật lợi hại. Tôi đã từng trải với dị chủng báo săn, dị chủng gấu chó, tất cả họ đều là những dị nhân đọ sức với người lợi hại nhất, chuyện này có liên quan trực tiếp với giống loài bị họ dị chủng. Dù sao thì bản thân báo săn, gấu chó… đã rất lợi hại. Tôi từng có một lần cho rằng dị chủng động vật cỡ lớn là loại mạnh nhất ngoại trừ người tiến hóa sức mạnh thiên nhiên ra. Thế nhưng, sau đó tôi gặp Triệu Tiến. Triệu Tiến còn lợi hại hơn họ, chí ít, tiến hóa ngược loại lưỡng cư là một trong những giống loài biến dị đánh cận chiến mạnh nhất mà tôi đã từng gặp. Bởi vậy tôi cảm thấy hứng thú với tất cả dị chủng động vật lưỡng cư, đáng tiếc bây giờ còn chưa gặp được ai. Tôi tin mấy người đã gặp phải người lợi hại hơn Triệu Tiến, thế nhưng tôi tuyệt đối không tin mấy người lại đánh giá thấp Triệu Tiến. Chỉ có một khả năng, đó chính là mấy người không muốn cho chúng tôi nhìn thấy sức mạnh thật sự, mà cố ý thả bom sương mù.”
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Chỉ dựa vào cái này đã nói tôi là người tiến hóa sức mạnh thiên nhiên?”
Ngô Du cười: “Còn có một điểm nữa. Mấy người từ Quý Châu tới đây, không khéo, tôi cũng từng đi qua Quý Châu, ở đó, tôi quen một gã đàn ông có một con chó Border biến dị.”
Ánh mắt Thành Thiên Bích lạnh lẽo, trong lòng có sát tâm.
Ngô Du lập tức tỏ vẻ đề phòng, hắn lại nói tiếp: “Người kia đi cùng một nhóm quân đội Vân Nam và thị dân, tạo thành một đại đội bốn vạn người di chuyển đến Bắc Kinh, thế nhưng đội ngũ kia hầu như đã bị tận diệt, trên đường đi, gã cũng tách khỏi đoàn người. Chúng tôi gặp nhau ở một thị trấn nhỏ ở Quý Châu, tôi giúp gã và con chó của gã, nói chuyện trời đất, gã nói cho tôi biết, gã đã từng bị một kẻ có năng lực kỳ quái uy hiếp. Gã chỉ mới nghe nói đến danh từ người tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, nhưng không có khái niệm cụ thể, thậm chí bởi vì bản thân gã không phải dị nhân nên cũng không có khái niệm với hệ thống biến dị của nhân loại, cho nên gã không biết rốt cuộc thì cậu là dị nhân gì, nhưng gã đã miêu tả năng lực của cậu.”
Ngô Du nhìn thẳng Thành Thiên Bích: “Tôi phân tích một chút, có thể cách không hình thành lực cản vô hình và hình thành vũ khí sắc bén phía sau một người…” Ngô Du giơ vụt tay lên, nơi bàn tay trên không xuất hiện tảng băng trong suốt bóng loáng như mặt gương, trong khoảnh khắc mặt băng xuất hiện, có vật gì đó sắc nhọn đâm trúng vào mặt băng, mặt băng nhất thời từ tâm đó mà rạn nứt!
Trang Nghiêu mở cửa xe, hô: “Thành Thiên Bích, dừng tay.”
Ngô Du cười lạnh: “Người tiến hóa điều khiển sức mạnh thiên nhiên Gió.”
Trang Nghiêu và Tùng Hạ đồng thời nhảy xuống xe, Tùng Hạ chạy đến bên người Thành Thiên Bích, thấp giọng nói: “Thiên Bích, vết thương của cậu chưa khỏi, đừng lộn xộn.”
Trang Nghiêu ôm ngực đi tới trước mặt Ngô Du: “Anh nói nhiều như vậy, rốt cuộc là có mục đích gì? Không sai, anh ta là người tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, chúng tôi không muốn để người khác biết, miễn cho có kẻ quấy rầy.” Trang Nghiêu châm chọc nhìn hắn.
Ngô Du thu tay về, mặt băng cũng biến mất trong hư không, hắn nhìn chung quanh, cười: “Cảm giác thật không an toàn, khả năng này thật đáng sợ.”
Thành Thiên Bích nói: “Nếu anh không muốn chết thì bịt miệng lại, tránh ra.”
Ngô Du nhẹ nhàng cười: “Trừ tôi ra, cậu là người tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đầu tiên mà tôi biết, cảm giác nhìn thấy đồng loại còn kỳ diệu hơn trong tưởng tượng của tôi.”
Tùng Hạ cau mày: “Cậu ấy không phải đồng loại của anh.”
Ngô Du lắc đầu: “Đương nhiên, mấy người mới là bạn, có điều, mấy người thật sự định đi như thế này?”
Trang Nghiêu nói: “Anh muốn chúng tôi ở lại cùng anh đối phó với Trần thiếu? Tôi nói trước là không thể.”
Ngô Du nói: “Tôi biết một Trùng Khánh không giữ chân được mấy người, tôi cũng không thể cứ bị giới hạn ở đây, nhưng Trùng Khánh là một cứ điểm hoàn mỹ, vị trí địa lý và hiện trạng ưu việt khác với những vùng khác của nó có thể khiến nó phóng xạ ra toàn quốc. Đó là một thời đại hoàn toàn mới, là thời đại của kẻ mạnh, chúng ta trở thành người tiến hóa sức mạnh thiên nhiên may mắn, lẽ nào không nên làm chút gì đó hay sao? Lẽ nào không nên lợi dụng sức mạnh để đứng trên đỉnh thời đại này hay sao?”
Thành Thiên Bích không chút do dự nói: “Chúng ta khác biệt quan điểm.”
Ngô Du cười nhẹ: “Để một Trần thiếu nói như rồng leo, làm như mèo mửa nắm giữ thành phố, người ở đây cũng sớm chết.”
Tùng Hạ nói: “Nếu anh thật sự suy nghĩ về tính mệnh của họ, chỉ cần anh rời khỏi đây thì sẽ thái bình.”
Ngô Du lộ ra nét mặt châm chọc: “Tôi khó khăn lắm mới tìm được một chỗ ở thích hợp, sao lại rời khỏi đây được chứ. Trần thiếu không phải là đối thủ của tôi, hắn sẽ phải rời khỏi đây, sẽ phải xưng thần với tôi. Chuyện này là sớm hay muộn, chỉ có điều nếu có mấy người hỗ trợ, mục tiêu của tôi sẽ được thực hiện nhanh hơn một chút.”
Trang Nghiêu cười nhạt: “Anh cũng quá coi thường Trần thiếu rồi, hắn nắm giữ thế lực quân đội và Sở nghiên cứu, còn anh, ngoại trừ sức mạnh cá thể thì còn có cái gì?”
Ngô Du không bị phép khích tướng của Trang Nghiêu lừa gạt, mà hắn cẩn thận nói: “Những thế lực kia của hắn, cũng sẽ là của tôi.”
Thành Thiên Bích mất kiên nhẫn nói: “Tôi nói lại lần nữa, tránh ra.”
Ngô Du có chút đáng tiếc: “Đã như vậy thì tôi cũng hết cách. Tôi muốn hỏi cậu một vấn đề cuối cùng, cậu đã giết Triệu Tiến thế nào? Tôi không thể đâm xuyên qua da của hắn.”
Thành Thiên Bích lạnh giọng nói: “Tránh ra.”
Ngô Du thâm trầm nhìn Thành Thiên Bích: “Tốt nhất là chúng ta không hẹn gặp lại.” Nói xong, chậm rãi thong thả bước sang một bên.
Mọi người lên xe.
Ngô Du đứng một bên đưa mắt nhìn họ đi qua, nở một nụ cười nhạt nhẽo khó hiểu.
Tuy đoàn người đã đi xa, nhưng Tùng Hạ vẫn còn sợ hãi: “Thật là một người đàn ông đáng sợ.” Khi đối diện với hắn có thể cảm nhận được một áp lực rất lớn, khi người tiến hóa sức mạnh thiên nhiên không phải người của mình, thật khiến lòng người khủng hoảng.
Đường Nhạn Khâu gật đầu: “Hắn quả thật rất mạnh.”
Trang Nghiêu nhìn thoáng qua từ kính chiếu hậu, Ngô Du đã không thấy đâu, nó nói: “Tôi có một dự cảm chúng ta sẽ gặp lại hắn. Dã tâm của hắn còn lớn hơn Trần thiếu, thứ hắn muốn không chỉ là Trùng Khánh nho nhỏ, tôi nghĩ Trần thiếu chẳng sống được bao lâu.”
Tuy không đồng tình với Trần thiếu, nhưng họ vừa nghĩ tới chuyện một người đàn ông vừa mạnh mẽ vừa dã tâm bừng bừng đã biết một lá bài chưa lật của họ, ít nhiều có chút khủng hoảng môi hở răng lạnh, nếu Trần thiếu không đấu lại Ngô Du, một ngày nào đó trong tương lai, họ sẽ gặp lại ở Bắc Kinh.
Đến lúc đó, đấu tranh trực diện, sợ rằng không thể tránh khỏi một cuộc chiến đấu.
Trang Nghiêu nhìn về phía Thành Thiên Bích: “Vết thương của anh cũng hồi phục không tồi, là lúc anh nên nói với chúng tôi sự lợi hại của dị nhân tiến hóa ngược loại lưỡng cư kia.”
Ngoại trừ Đường Nhạn Khâu đích thân tới hiện trường, ba người kia đều rất tò mò về trận đánh ấy, nhưng họ chưa từng hỏi. Hai người bị thương cũng không phải hồi ức tốt gì. Trang Nghiêu hiếm khi có tính người nên bây giờ mới hỏi, có điều cũng có thể là do trong khoảng thời gian này nó vẫn nghĩ mà không ra.
Thành Thiên Bích nói: “Đặc tính của dị nhân tiến hóa ngược loại lưỡng cư kia quả thật lợi hại. Sau khi biến dị, hắn thân dài gần ba mét, đuôi dài hơn một mét, làn da của hắn nhăn như da cá sấu, rất rắn chắc, đao thương bất nhập, vừa đứng thẳng vừa bò được, tốc độ rất nhanh, sức mạnh rất lớn, sức nhảy và leo trèo kinh người. Hắn có thể dùng rất nhiều bộ phận trên cơ thể để tấn công, ngoại trừ móng vuốt và hàm răng, đuôi cũng có thể làm vũ khí, bất luận là phòng ngự hay tấn công, cũng không có sơ hở.”
Tùng Hạ hít một hơi khí lạnh, Thành Thiên Bích miêu tả rất thẳng, không hề chải chuốt, nhưng hình tượng một người thằn lằn vô cùng mạnh đã xuất hiện rõ ràng trong đầu mỗi người, đây quả thật là công cụ giết chóc trời sinh!
Nhớ tới Thành Thiên Bích toàn thân bị thương, nhất là vết thương trí mạng ở sườn, Tùng Hạ nghĩ hắn có thể sống sót trên tay gã quái vật ấy, đúng là kỳ tích.
Đường Nhạn Khâu lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Sức tấn công của con quái vật kia còn mạnh hơn hai chúng tôi cộng lại, nếu không phải tôi có thể bay, chúng tôi nhất định sẽ chết.”
Thành Thiên Bích gật đầu: “Bởi vì có Tiểu Đường áp chế ở trên trời cho nên sự tấn công của hắn bị hạn chế rất lớn, lấy năng lực bây giờ của tôi, nếu đơn đả độc đấu, chỉ sợ tôi không phải đối thủ của hắn.”
Thành Thiên Bích nói xong rất bình tĩnh, nhưng trong lòng mọi người đã trào dâng cuộn sóng. Thành Thiên Bích không nói sai, nhưng cũng không tự coi nhẹ mình, nói một là một, dựa theo sự miêu tả của hắn, nếu lúc đó chỉ có mình hắn đi giết Triệu Tiến, không biết hắn có thể trở về hay không.
Trang Nghiêu tiếp lời: “Xem ra anh không đủ tự tin với sức mạnh của mình, dù có đơn đả độc đấu, anh cũng nhất định có thể thắng.”
Tùng Hạ thấp giọng nói: “Vì sao cậu lại tự tin như vậy.”
Trang Nghiêu lấy một quyển sổ tay ra: “Đây là đồ thị tôi căn cứ theo mức tăng trưởng năng lượng của chúng ta trong một tháng nay mà vẽ ra.”
Tùng Hạ mở ra xem, đường cong của đồ thị cho thấy một đường tăng vọt một góc ba mươi độ, nếu đặt ở thị trường chứng khoán, quả thật chính là tháng toàn dân cuồng hoan.
Trang Nghiêu nói: “Anh mở trang thứ hai và trang thứ ba ra.”
Tùng Hạ lật tới trang thứ hai, so với tốc độ tăng trưởng ở trang thứ nhất, trang thứ hai bằng phẳng hơn rất nhiều, trang thứ ba thì càng nhẹ nhàng hơn trang thứ hai, trong một tháng này hầu như chỉ tăng lên một chút.
Trang Nghiêu nói: “Trang thứ nhất là Thành Thiên Bích, trang thứ hai của Liễu Phong Vũ, trang thứ ba là của tôi. Tôi tăng trưởng chậm là vì mỗi ngày thời gian dùng cho tu luyện của tôi quá ngắn, nhất là trong mấy ngày ở Trùng Khánh, tôi đều dốc sức vào chỗ Sở nghiên cứu. Nhưng còn hai người bọn họ, thời gian tu luyện chắc không khác nhau là mấy, thế nhưng tốc độ tăng trưởng năng lượng, lại khác nhau một trời một vực.”
Nét mặt Tùng Hạ hiện lên vẻ kinh ngạc. Nếu không phải trực quan dùng đồ thị biểu hiện như vậy, bản thân Thành Thiên Bích cũng không cảm giác được sự tăng trưởng rõ ràng như thế. Nhưng xuyên qua đồ thị này, lại liên tưởng đến lần đầu tiên tiếp xúc với Thành Thiên Bích cho đến hắn bây giờ, Tùng Hạ quả thật có cảm giác Thành Thiên Bích ngày ngày đều đang tiến bộ, hơn nữa còn là tiến bộ thần tốc. Từ trước đến nay, ở trong lòng cậu, Thành Thiên Bích chính là người lợi hại nhất cậu từng thấy.
Liễu Phong Vũ cầm lấy sổ tay xem một chút, cau mày nói: “Sao mà kém nhiều thế chứ, tôi có lười biếng đâu.”
Trang Nghiêu nói: “Nguyên nhân này hiện nay tôi cũng không rõ lắm, hoặc là thiên phú bẩm sinh của Thành Thiên Bích, hoặc là do phương hướng tiến hóa của anh ta quyết định anh ta ưu việt hơn người khác, không những tiến hóa ra năng lực ưu việt, thậm chí ngay cả tốc độ tiến hóa và tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn người khác. Thật ra tôi có thể lý giải suy nghĩ của Ngô Du, những người gặp may mắn, sao lại nỡ lãng phí tài năng của mình.” Trong giọng nói của nó có một sự ngạo nghễ, quả thật ở trong mắt nó, nó cũng là một người gặp may mắn.
Tùng Hạ nói: “Cho dù như vậy, cậu cũng đã nói, giai đoạn đầu của tiến hóa, cá thể có sức mạnh cường đại nhất có thể là dị chủng động vật ăn thịt cỡ lớn và người tiến hóa ngược, người tiến hóa sức mạnh thiên nhiên chưa chắc là đối thủ của họ, Triệu Tiến hoàn toàn có thể lợi hại hơn Thiên Bích.”
“Anh chỉ nghĩ đến những nhân tố hiện có, còn tôi thì nghĩ đến tiềm năng.” Trang Nghiêu ánh mắt sáng ngời nhìn Thành Thiên Bích: “Người tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, điều đáng sợ nhất là họ có tiềm năng thao túng sức mạnh thiên nhiên to lớn. Cho dù bây giờ Thành Thiên Bích chỉ có thể thao túng một chút sức gió, nhưng tương lai hắn có thể tạo ra một cơn lốc, dẫn đến sóng thần. Năng lực này không phải ảo tưởng mà tồn tại trong bộ gene biến dị của anh ta. Cho dù không tu luyện nhưng tất cả các sinh vật biến dị trên toàn thế giới sẽ không ngừng tiến hóa. Tu luyện chỉ khiến bước tiến của chúng ta nhanh hơn người khác rất nhiều mà thôi. Cho nên, bộ gene biến dị thao túng sức mạnh thiên nhiên tồn tại trong cơ thể Thành Thiên Bích, tôi tin loại gene này, trong thời khắc mấu chốt, có thể bùng nổ, đây là tiềm năng.”
Mọi người tuy rằng đều nghĩ rằng trong câu nói của nó có rất nhiều điều kì diệu, thế nhưng không ai phản bác. Bởi vì một khi dám can đảm phản bác, Trang Nghiêu sẽ dùng bộ não hùng mạnh giống như một kho tư liệu của nó bẻ lại khiến bạn á khẩu không trả lời được. Cho nên việc tranh luận với Trang Nghiêu là hoàn toàn vô nghĩa.
Tùng Hạ nhìn Thành Thiên Bích, cười khổ: “Thiên Bích, tôi thật sự mong cậu có tiềm năng này, nhất là trong thời khắc nguy nan.”
Thành Thiên Bích đáp: “Anh cũng có.”
Tùng Hạ sửng sốt, nhớ tới miếng ngọc cổ kia. Khi cậu bị dịch tiêu hóa của nấm hòa tan, đúng là ngọc cổ đã cứu cậu, nhưng ý nghĩ này rất ăn may, ai biết lần sau khi cậu sắp chết, ngọc cổ có nghĩ đến cậu nữa không.
Thành Thiên Bích nhìn đường đồ thị tăng lên trong sổ, trong mắt hiện lên ánh sáng phức tạp. <!-- Web 300x250 --> Từ Trùng Khánh đến núi Nga Mi còn hơn ba trăm km, theo như Đường Nhạn Khâu nói, nhà hắn ở trong thị trấn thuộc núi Nga Mi, toàn bộ thị trấn đều là nhà của hắn, nơi kề sông dựa núi, tầm nhìn rộng mở, phong thuỷ vô cùng tốt, là nơi đời đời Đường gia vẫn ở.
Họ căn cứ theo địa hình mà không ngừng điều khiển lộ tuyến, đi đường rất chậm. Đi bằng Lộ Bá, có ưu điểm song cũng có nhược điểm. Ưu điểm là có thể phụ tải rất nhiều thứ, nhược điểm là chậm. Nếu cưỡi A Bố, không cần một ngày đêm là đã đến còn khi lái xe, tốc độ bình quân của họ chỉ có 40km/h, nếu gặp địa hình phức tạp còn phải nghĩ cách giải quyết. Đi một chút lại nghỉ ngơi một chút, bởi vì có A Bố bên người nên không có động vật dám quấy rầy. Rốt cuộc sau hai ngày thì họ đã đến núi Nga Mi.
Đường lên núi thì càng khó đi, bởi vì có rất nhiều đường dốc, vốn dự tính trước khi trời tối có thể đến thị trấn, thế nhưng sau khi trời tối lại bị kẹt lại ở trên đường. Xui xẻo hơn, đêm đó lại đột nhiên hạ nhiệt độ.
Bởi mang theo rất nhiều thứ, lại tăng lên một Đường Nhạn Khâu cao một mét tám mươi tám, trong xe rất chật, miễn cưỡng mới ngồi được, căn bản không thể ngủ, hơn nữa vì tiết kiệm xăng nên Trang Nghiêu không cho họ mở hệ thống sưởi hơi, họ đành phải mặc quần áo dày lên người, tất cả đều chui vào trong lòng A Bố.
A Bố cuộn mình thành một cục, ấp năm người họ ở giữa, dùng đuôi làm chăn cho họ, trùm lên trên người họ.
Năm người dựa vào thân thể mềm mại của A Bố, nằm trong bộ lông vừa thơm vừa dày của nó, không cần người gác đêm, tất cả đều chìm vào giấc ngủ say.
Nằm trong bộ lông dày dặn, bên cạnh chính là nhiệt độ cơ thể cố định của bạn bè, dĩ nhiên còn ấm áp hơn cả mở hệ thống sưởi hơi trong xe.
Năm người một mèo, cứ như vậy mà vượt qua một đêm giá lạnh trong tận thế.
…
Rạng sáng ngày hôm sau, Tùng Hạ nấu cháo, xào rau, bọn họ uống cháo nóng ấm bụng, xua tan chút lạnh lẽo buổi sáng trời vào đông, lại lên đường.
Sau khi vất vả bôn ba cho cho tới trưa, một thị trấn trên núi có quy mô nhỏ rốt cuộc xuất hiện trong tầm nhìn của họ.
Đường Nhạn Khâu hưng phấn nói: “Đến rồi!” Hắn nhìn phong cảnh quê hương quen thuộc, mắt hơi ươn ướt, trái tim không thể kiềm chế được mà đập mạnh hơn.
Lúc này, tất cả mọi người đều có cùng một vấn đề quan tâm, đó là người nhà của hắn có bình an hay không.
—————–
Giới thiệu nhân vật
NGÔ DU
Giới tính: Nam | Tuổi: 27 tuổi
Chiều cao: 188cm | Cân nặng: 79kg
Nghề nghiệp: Bác sĩ.
Tính cách: Trầm ổn hướng nội, thận trọng, sâu không lường được, là một người đàn ông vì đạt được mục đích mà vô cùng giấu mình.
Thân phận: Gia đình có truyền thống bác sĩ.
Năng lực biến dị: Điều khiển sức mạnh thiên nhiên Băng.
Trần thiếu nhảy xuống xe ngựa, híp mắt nhìn Ngô Du, cười nói: “Ngô lão đệ, đã lâu không gặp.”
Ngô Du nhẹ nhàng cười: “Trần thiếu, chúng ta tổng cộng mới chỉ gặp nhau một lần.”
“Ai biết được, tôi mới chỉ gặp cậu một lần, còn cậu gặp tôi mấy lần tôi cũng không dám nói.”
“Có thể nói như vậy, anh gặp tôi mấy lần chắc cũng thế.”
Trần thiếu cười ha ha: “Đừng nói như thể chúng ta đang rình mò nhau vậy, tôi không có hứng thú với đàn ông. Đến đây đi, mời vào, Ngô lão đệ suốt ngày không biết đang trốn ở đâu, da cũng hơi trắng, có phải đã lâu không ăn hoa quả hay không? Nào nào nào, nếm thử mấy món trong quán của tôi.”
Ngô Du cười nhạt một tiếng: “Những thứ miễn phí, tôi đương nhiên sẽ không khách khí rồi.”
Trần thiếu nhìn về phía A Bố, hô: “Xuống cả đây đi, con mèo này không nhét vừa.”
Ngô Du cũng nhìn về phía A Bố, không chớp mắt nhìn chằm chằm năm người đang tuột xuống từ trên người A Bố, ánh mắt hắn đảo qua một lượt năm người, cuối cùng rơi xuống trên người Thành Thiên Bích.
Thành Thiên Bích cũng mặt không thay đổi nhìn hắn.
Trần thiếu cao giọng nói: “Mời.”
Đoàn người nối đuôi nhau vào nhà hàng, Trang Nghiêu gọi một tiếng: “A Bố.” sau đó chỉ vào cửa.
A Bố nghe lời đi tới nằm xuống cạnh cửa, nhắm mắt lại ngủ.
Mỹ nữ tóc dài che miệng cười: “Con mèo đẹp quá, đây là sinh vật biến dị có hình thể lớn nhất mà tôi từng thấy đấy, lại còn ngoan ngoãn nữa.”
Trang Nghiêu nói: “Vậy nhất định là cô chưa nhìn thấy sinh vật dưới nước.”
Cô gái nghẹn lời, lập tức cười nói: “Sửa lại một chút, tôi nói là trên mặt đất.”
Tùng Hạ quan sát nhà hàng.
Nhà hàng này được chăm sóc rất tốt, sạch sẽ ngăn nắp, tường màu trắng ngà là vừa được đổi, thoạt nhìn vô cùng tươi mát, cho dù là thời đại văn minh trước kia, nhà hàng này cũng có vẻ vô cùng có phong cách, không cần phải nói đến trong lúc tận thế mà khắp nơi đều là cảnh sắc đổ nát này. Nhà hàng này quả thật khiến người ta có ảo giác được trở về.
Trong phòng ăn không có khách hàng dư thừa nào, ở chính giữa có đặt một cái bàn dài, trên mặt còn được trải một tấm khăn trải bàn màu tuyết trắng, số lượng bộ đồ ăn rất vừa vặn, không nhiều cũng không ít.
Người đàn ông cao gầy thông báo vài câu với người phục vụ nhà hàng, mời mọi người nhập tọa, hắn có chút đắc ý giới thiệu: “Trước tận thế, nhà hàng này có cổ phần của tôi, bây giờ nếu tôi không tiếp quản, nhất định cũng sẽ bị bỏ hoang như những khu công cộng và khu thương mại khác. Tuy không dám cam đoan mọi người ở đây được ăn đồ tốt giống như trước đây, nhưng chí ít khắp cả Trùng Khánh, chỗ này của tôi có thể cung cấp nguyên liệu nấu ăn tốt nhất.”
Ngô Du gật đầu: “Trần thiếu thật biết hưởng thụ.”
“Những thứ này đều nhỏ bé không đáng kể, nếu Ngô lão đệ muốn, cũng dễ như trở bàn tay.”
Ngô Du cười lắc đầu.
Người phục vụ dâng trà nước cho từng người.
Trần thiếu ngồi ghế chủ, Ngô Du và Thành Thiên Bích ngồi đối mặt nhau, Tùng Hạ ngồi bên cạnh Thành Thiên Bích. Tùng Hạ nâng chén trà lên muốn uống, miệng chén vừa dính vào môi thì phát hiện trà rất nóng, vì vậy lại để xuống.
Ngô Du nhìn Tùng Hạ, cười nói: “Có phải nóng quá hay không?” Hắn vươn tay về phía Tùng Hạ.
Đầu ngón tay của hắn vừa đụng tới chén trà, Thành Thiên Bích giơ tay ra, mạnh tay bắt được cổ tay hắn, lạnh lùng nhìn hắn.
Ngô Du cũng hơi hơi hất cằm lên, nhìn Thành Thiên Bích.
Trần thiếu nheo mắt lại đánh giá hai người.
Ngô Du dùng móng tay nhẹ nhàng gõ một cái lên chén trà, chén trà tinh xảo bằng gốm sứ vang lên một tiếng “đinh” giòn tan, hắn giải thích: “Như vậy sẽ nguội bớt một chút.”
Tùng Hạ thoáng nhìn qua nước trà màu hổ phách, hơi nóng hầm hập phía trên đã không thấy, nước trà còn nổi lên một tầng băng mỏng manh.
Tùng Hạ bình tĩnh nhìn Ngô Du, người này muốn làm gì? Biểu diễn sức mạnh? Ra oai phủ đầu? Một mảnh tĩnh lặng, Thành Thiên Bích còn chưa thu tay lại, hai người cứ giằng co như vậy.
Ngô Du nhìn Thành Thiên Bích, nhẹ giọng nói: “Tốc độ rất nhanh, không hổ là người tiến hóa tốc độ.” Hắn ra sức tăng khẩu khí cho mấy chữ cuối cùng.
Tùng Hạ kéo góc áo của Thành Thiên Bích ở dưới đáy bàn.
Thành Thiên Bích buông lỏng tay ra, đẩy chén trà sang một bên, nói với người phục vụ sau lưng: “Đổi trà nóng.”
Ngô Du mặt không đổi sắc: “Cũng đúng, trà thì nên uống nóng.”
Trần thiếu vỗ tay một cái, thở dài: “Không hổ là người tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, năng lực này thật là thần kỳ, không biết Ngô lão đệ lúc nào có thời gian, bộc lộ tài năng lớn, cho chúng ta được mở rộng tầm mắt.”
Ngô Du hời hợt đáp: “Trần tư lệnh quản lý có cách, mấy thứ ăn thịt người trong thành hầu như đã mất sạch, tôi thật sự không có chỗ nào cần phải ra tay.”
Trần thiếu “ồ” một tiếng thật dài: “Sau khi Triệu Tiến chết, Ngô lão đệ ở Trùng Khánh không còn đối thủ, quả thật không cần phải ra tay nữa, nơi cao khó tránh lạnh, Ngô lão đệ có phải sẽ cảm thấy hơi tịch mịch hay không?”
Ngô Du cười nhẹ: “Cũng có một chút.”
“Vậy cậu muốn gặp họ, chẳng lẽ là muốn tìm người nào đó luận bàn một chút?”
Ngô Du lắc đầu: “Tôi chỉ muốn xem, rốt cuộc là anh hùng phương nào mới có thể giết Triệu Tiến.”
Trần thiếu bật cười: “Chỉ muốn xem vậy thôi? Ngô lão đệ, cậu cũng thật biết điều, cậu định làm gì đấy? Không phải là muốn mượn sức họ chứ.”
Ngô Du sắc bén nhìn Trần thiếu: “Họ không ở lại Trùng Khánh, mượn sức họ có ý nghĩa gì? Chuyện này Trần thiếu phải rõ ràng hơn tôi chứ.”
Trang Nghiêu nhấp một ngụm nước chanh mà người phục vụ cố ý bưng cho nó, chống cằm nhìn Ngô Du: “Sao ngài biết chúng tôi không ở lại Trùng Khánh?”
“Muốn ở lại Trùng Khánh thì sẽ không vừa đến đã quấy rối nơi này đến long trời lở đất, nếu còn nhiều thời gian, mấy người sẽ càng không có chuyện ngày hôm sau đến đây đã bí quá hoá liều, đi giết Triệu Tiến.” Hắn dừng lại một chút: “Thật ra tôi rất hiếu kỳ, ai là người có quyết định giết Triệu Tiến vậy?” Mặc dù hỏi mọi người, nhưng ánh mắt của hắn đã đưa về phía Thành Thiên Bích.
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Tôi.”
Ngô Du cười: “Quả nhiên kẻ tài cao gan cũng lớn. Tôi từng giao thủ một lần với Triệu Tiến, mặc dù đến giới hạn là dừng, có điều Triệu Tiến, ngay cả tôi cũng không chưa chắc có thể diệt trừ.”
Tùng Hạ nói: “Chúng tôi cũng không phải một người, là hai người hợp lực giết được hắn. Các vị ở Trùng Khánh lâu dài, sợ rằng đã lâu chưa nhìn bầu trời bên ngoài, Triệu Tiến có thật sự lợi hại như các vị nói, hay do các vị tự cho là hắn vô cùng lợi hại?”
Trần thiếu và Ngô Du đều có chút bất ngờ nhìn về phía Tùng Hạ.
Cậu bạn mặt trắng thoạt nhìn thì khá yếu đuối này lại có thể thốt ra những câu gay gắt như thế, hơn nữa lại không hề sợ hãi bọn họ, thật sự khiến họ có chút bất ngờ. Nếu không phải trên người Tùng Hạ thật sự không cảm giác được bất luận dao động năng lượng gì, thật khó tin rằng cậu chỉ là một người thường.
Dụng ý của câu nói này chính là khiến Trần thiếu và Ngô Du không lần được sức mạnh thật sự của họ, sẽ có chỗ cố kỵ.
Trần thiếu nói: “Sau khi tận thế, tôi quả thật chưa từng rời khỏi Trùng Khánh, thế nhưng định kỳ có thể lấy được vài tin tức từ chỗ Bắc Kinh, lẽ nào tôi thật sự đã thành ếch ngồi đáy giếng, bên ngoài khắp nơi đều là cao thủ ư?”
Tùng Hạ nói: “Cũng không hẳn là vậy, chí ít người tiến hóa điều khiển sức mạnh thiên nhiên, đến bây giờ chúng tôi cũng chỉ mới gặp được một lần, thế nhưng Triệu Tiến không phải kẻ địch nguy hiểm nhất chúng tôi đã gặp, có lẽ do các vị đánh giá hắn quá cao.”
Ngô Du nhìn thẳng Tùng Hạ: “Người tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, mấy người thật sự chỉ gặp một người ư?”
Tùng Hạ nhìn thẳng hắn: “Chỉ có một mình ngài.”
“Nghe nói mấy người từ Quý Châu tới.”
“Không sai.”
Ngô Du nhẹ nhàng cười, không thể đoán ra thâm ý bên trong nụ cười kia.
Lúc này, người phục vụ đứng xếp hàng bắt đầu mang thức ăn lên, đồ ăn phong phú, sắc vị hương nồng, cách làm cũng vô cùng tinh xảo đẹp đẽ, khiến người ta phải mở lớn miệng.
Trần thiếu cười nói: “Nếm thử đi, con cá này hôm qua mới bắt được từ một con sông, một con cá rô phi bình thường vừa được hơn hai mét, có điều vẫn là thức ăn cho con người, không có tính tấn công gì. Bông cải xanh và xà lách lấy từ vườn của tôi, mới hái xuống một tiếng trước, vô cùng tươi mới.”
Mọi người nhìn thấy mỹ thực như vậy, đều tâm động không ngớt, không khách khí bắt đầu ăn.
Ngô Du nếm một miếng cá: “Cuộc sống của Trần thiếu không kém trước đây là bao.”
“Đời người ngắn ngủi, hưởng thụ được bao nhiêu tất nhiên phải hưởng thụ, ai biết sẽ chết lúc nào.”
Ngô Du cười: “Đúng vậy, tai họa này chẳng phải nói đến là đến hay sao.”
Trần thiếu đặt đũa xuống, ánh mắt kín đáo đánh giá Ngô Du: “Ngô lão đệ, chúng ta người quang minh không nói chuyện mờ ám, nếu đến cả người mà tôi cũng đã mời đến được cho cậu thì mục đích cậu muốn gặp họ, còn không mau nói ra? Họ cũng không ở lại được bao lâu, để tôi cũng nghe một chút xem Ngô lão đệ khúc cao hoa quả [78], rốt cuộc đang tính toán gì?”
[78] Khúc cao hoa quả: Cao siêu quá ít người hiểu (ví với tác phẩm không bình dị, không được quần chúng thưởng thức), cũng chỉ tính cách con người thâm sâu khó dò.
Ngô Du tùy ý nói: “Chỉ là muốn làm quen một chút thôi.”
Trần thiếu hơi biến sắc mặt, Ngô Du không nể mặt hắn như vậy, rõ ràng là có chuyện muốn gạt hắn, thậm chí ngay cả một lời nói dối cũng chẳng dụng tâm đến thế, sao có thể khiến hắn không căm tức cho được. Giọng nói của hắn hơi lạnh xuống: “Nếu như vậy, Ngô lão đệ phải tranh thủ thời gian mà làm quen, mấy ngày nữa tôi muốn đích thân tiễn họ ra khỏi thành.”
Ngô Du cũng không để ý đến hắn, cứ tự nhiên thưởng thức bữa ăn.
Trong bữa ăn, Ngô Du và Thành Thiên Bích không có chút giao lưu, nhưng hai người ngồi đối mặt nhau, nét mặt đều có chút phòng bị.
Trang Nghiêu thì vẫn cứ đòi đủ thứ đồ từ chỗ Trần thiếu, nhất là các loại gia vị dễ bảo quản và mang theo.
Nếu những người xem náo nhiệt bên ngoài biết họ chỉ ăn một bữa cơm không ảnh hưởng đến toàn cục, chẳng biết sẽ có vẻ mặt gì, bữa cơm này không chỉ khiến họ vô cùng thất vọng, cũng khiến Trần thiếu nghẹn một bụng khí.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Ngô Du thản nhiên rời đi, giống như chỉ đến đây ăn một bữa cơm thôi vậy.
Trần thiếu nhìn về phía Thành Thiên Bích: “Cậu nghĩ hắn và cậu giao thủ, ai mạnh hơn ai?”
Thành Thiên Bích cẩn thận đáp: “Hắn.”
Trần thiếu hừ nhẹ một tiếng: “Chưa chắc, Ngô Du rất có thể chỉ ngụy trang. Bây giờ ở trong thành, khắp nơi đều là tai mắt của tôi, hắn không có cách nào khác để đi tìm cậu, thế nhưng ra khỏi ngoài thành, hắn nhất định sẽ đi tìm các cậu, mong rằng đến lúc đó các cậu tự giải quyết cho tốt, đi rồi thì đừng trở về, bằng không nếu gặp lại, là địch hay là là bạn cũng khó nói.”
Trang Nghiêu cười nhạo: “Chúng tôi chưa từng có ý định trở về.”
“Như vậy là hay nhất.” Trần thiếu cũng mang người đi.
…
A Bố chở mấy người về khách sạn.
Trên đường, Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Trùng Khánh sẽ thay đổi thời tiết, chúng ta sẽ rời khỏi đây trong hai ngày này.”
Tùng Hạ nói: “Thương thế của cậu tốt nhất là nên tĩnh dưỡng thêm vài ngày.”
Trang Nghiêu lắc đầu: “Không, anh ta nói đúng, Trùng Khánh lập tức sẽ thay đổi thời tiết, lúc này nhất định sẽ có không ít người chết, chúng ta phải đi nhanh lên. Khi ba thế lực cùng tồn tại là lúc ổn định nhất, bây giờ bang Hồng Uy không còn, bang Thanh Nham không thể tha cho hội Băng Sương, Ngô Du cũng sẽ không ngồi chờ chết, chúng ta không thể bị cuốn vào cuộc đấu tranh giữa họ được. Hôm nay, Ngô Du chính là tới thử dò xét quan hệ của chúng ta với bang Thanh Nham.”
Đường Nhạn Khâu nói: “Nếu chúng ta đi, người của khu công nghiệp có thể bị nguy hiểm hay không?”
“Chúng ta ở tại đây, người của khu công nghiệp mới gặp nguy hiểm, họ sẽ trở thành lợi thế cho bang Thanh Nham uy hiếp bức bách chúng ta. Chúng ta đi rồi, họ sẽ không có lý do gì để mà lãng phí nhân lực đối phó với người của khu công nghiệp.”
Đường Nhạn Khâu thở dài.
“Chúng ta chuẩn bị trong hai ngày, sáng sớm ngày mốt sẽ xuất phát.”
Liễu Phong Vũ nằm rạp xuống người A Bố, dùng mặt cọ cọ vào bộ lông mềm mại thơm ngào ngạt của nó, ai oán kêu lên: “Chưa được yên tĩnh mấy ngày đã lại phải đi, ngày lành luôn ngắn ngủi như vậy.” Những ngày được tắm được ngủ giường được ăn được uống sẽ chấm dứt.
Trang Nghiêu nói: “Trạm kế tiếp là núi Nga Mi ở Tứ Xuyên, dựa theo giao hẹn, cùng Đường Nhạn Khâu về nhà.” Nó quay sang Đường Nhạn Khâu: “Anh xác định đến địa giới rồi anh có thể tìm về nhà không?”
Đường Nhạn Khâu khẳng định nói: “Có thể, Đường gia có dấu hiệu đặc biệt, không cần biết cây cối thực vật thay đổi thế nào, chỉ cần thế núi bất biến, tôi có thể phân biệt.”
“Được, nơi này cách núi Nga Mi không xa, nếu địa hình biến hóa không quá nhiều, dùng Lộ Bá đi hai ba ngày là có thể đến nơi. Tôi đã mượn được một máy giữ tươi chân không, nghiên cứu mới nhất của Sở nghiên cứu. Chúng ta chọn thêm chút thức ăn, ngày mai đóng gói, mang tất cả lương thực và chất đốt lên xe. Bây giờ Thành Thiên Bích và Đường Nhạn Khâu đi về nghỉ, những người khác phân công nhau hành động, cố gắng mua hết tất cả những thứ nên mua, không đủ thì yêu cầu bang Thanh Nham.”
Sau khi tiễn mọi người về khách sạn, Trang Nghiêu phải đến Sở nghiên cứu, Tùng Hạ và Liễu Phong Vũ cùng mấy người của khu công nghiệp lái Lộ Bá ra ngoài mua thức ăn. Dùng xăng đổi được không ít thứ hữu dụng, nhất là thực phẩm. Liễu Phong Vũ còn phải mua thêm mấy bộ quần áo và giày. Mà trong tất cả mọi thứ quần áo, thời trang là thứ không đáng tiền nhất. Những quần áo, trang sức xa xỉ phẩm từng được đặt trong những tủ kính trong suốt có giá trị bằng tiền lương hàng tháng, nay chỉ dùng một bình nước khoáng đựng xăng là có thể tùy tiện ôm đi.
Tùng Hạ nhìn túi quần áo của hắn, bất đắc dĩ cười nói: “Trên xe không gian hữu hạn, anh cẩn thận Trang Nghiêu không cho anh mang lên đâu.”
“Vài cái chứ mấy.”
“Vẫn nên tinh giản một chút đi, Liễu ca, chúng ta nhét thêm mấy cái lương khô, không phải thực dụng hơn quần áo ư.”
Liễu Phong Vũ bĩu môi, mất hứng nói: “Anh biết rồi.”
“Được rồi, anh có thể chọn vài món cho Tiểu Đường, cậu ấy mặc tới mặc lui chỉ có hai bộ quần áo, cũng rách nát cả rồi, ở đây cái gì cũng có, anh tìm xem quần áo gì hợp với cậu ấy thì đưa cậu ấy đi chọn.”
Liễu Phong Vũ cau mày nói: “Hắn bọc bao tải là đủ rồi, hắn biết quần áo gì cơ chứ.”
Tùng Hạ cười nói: “Liễu ca, anh đừng thành kiến với cậu ấy như thế chứ, thật ra Tiểu Đường…”
“Là hắn có thành kiến với anh trước.”
Tùng Hạ lúng túng: “Cậu ấy quả thật có chỗ sai, nhưng không phải anh lớn hơn cậu ấy sao. Đừng so đo với cậu ấy, em nghĩ Tiểu Đường rất thành thật, ở chung không khó.”
“Hừ, anh sẽ để phần còn lại trong số quần áo đã chọn cho hắn.”
Tùng Hạ bất đắc dĩ nói: “Được, em nghĩ cậu ấy cũng không chọn lựa gì đâu.”
Bọn họ mua một xe ngựa đồ đạc, lái về khách sạn.
Thiết bị giữ tươi chân không đã được đưa đến, cao hơn nửa người, giống một cái két sắt. Tùng Hạ nhìn thấy cái này, lập tức xua tan suy nghĩ mang cỗ máy này theo. Mấy người phụ nữ của khu công nghiệp giúp họ thu xếp thực phẩm. Thiết bị kiểu mới này tiên tiến hơn máy đóng gói loại nhỏ của Trang Nghiêu rất nhiều. Chỗ chiếm thể tích nhiều nhất trong máy chính là nó có một bếp ngoại tuyến khử trùng, có thể giết chết vi khuẩn mặt ngoài, kéo dài thời gian bảo quản. Thực phẩm, gia vị, dược phẩm… những thứ dễ hỏng, trước khi cho vào túi thì phải cho chạy qua bếp hồng ngoại khử trùng, sau đó sẽ cho vào trong túi, hút không khí, dập miệng túi. Thao tác có chút rườm rà, nhất là phải cân nhắc đến liều lượng mỗi ngày của nguyên liệu nấu ăn, gia vị các thứ, phân lượng mỗi túi nhỏ đều phải khống chế tốt, bằng không hôm nay mở ra mà không dùng hết, mấy tiếng sau sẽ bị hỏng.
Cứ như vậy, lượng công việc là vô cùng lớn, ba mươi kg gạo chia thành hơn một trăm túi nhỏ, hơn hai mươi kg rau dưa cứ nửa cân thì đóng gói vào một túi, chế phẩm từ thịt cũng mỗi miếng lớn chừng bàn tay thì đóng vào một túi, hơn nữa khi đổi lấy về thì đã được đóng gói một lần, có thể còn có một lô hàng nữa, toàn bộ đại sảnh tầng một khách sạn đều đầy người đóng gói thức ăn đang đứng, vì họ làm việc không ngừng tay.
Tùng Hạ hết sức cảm động, những người này tuy đều là người thường, lại đang cố gắng dùng tất cả khả năng báo đáp họ.
Tùng Hạ bận việc một hồi, cũng thấy hơi mệt, mấy ngày này cậu không ở trên xe thì cũng thức để tu luyện, thiếu nghỉ ngơi. Ông Trương thấy cậu mệt mỏi rã rời, bảo cậu lên lầu nghỉ ngơi. Cậu nghĩ, lát nữa sẽ xuất phát, nhất định sẽ mệt mỏi hơn, quyết định tốt nhất là lên nghỉ ngơi một chút.
…
Mới đi lên lầu, chợt nghe thấy trong phòng Đường Nhạn Khâu truyền đến tiếng tranh chấp kịch liệt, có điều chủ yếu nghe thấy giọng Liễu Phong Vũ.
Tùng Hạ nhớ tới chuyện mình vừa nhờ Liễu Phong Vũ đưa quần áo cho Đường Nhạn Khâu, cậu vừa quay đầu lại đã quên béng mất chuyện này, cho rằng Liễu Phong Vũ không xuống dưới làm việc mà sẽ lười biếng, không ngờ hắn lại tới phòng Đường Nhạn Khâu?
Không xong, hai người này có phải đang đánh nhau không.
Tùng Hạ không gõ cửa, vội lao vào: “Liễu ca, Tiểu Đường, hai người…”
Tình cảnh trước mắt khiến cậu hết sức giật mình.
Liễu Phong Vũ đang nửa quỳ trên giường giật quần áo Đường Nhạn Khâu, vạt áo trước của Đường Nhạn Khâu đã bị Liễu Phong Vũ kéo ra, cơ ngực rắn chắc lộ nửa ra ngoài, mặt hắn căng cứng, tai thì đỏ ửng, có vẻ rất bực bội.
Tùng Hạ có chút lúng túng: “Hai người… làm gì thế này.”
Liễu Phong Vũ tức giận đến nỗi ném số quần áo trong tay xuống mặt đất: “Anh tốt bụng mang quần áo đến rồi mà thằng này còn đòi hỏi! Chọn lựa cái rắm ấy, quần áo thì rách thế này rồi.”
Đường Nhạn Khâu kéo quần áo lại, thấp giọng nói: “Tôi không mặc quần áo màu mè như thế, nếu anh còn ép tôi, tôi sẽ không khách khí.”
Tùng Hạ cúi đầu nhìn, trên mặt đất nằm một chiếc áo sơmi màu hồng cam, vừa nhìn đã thấy rất đồng bóng, tạo hình thời thượng, rất tôn màu da, là loại Liễu Phong Vũ thích. Trên người Liễu Phong Vũ có khí chất hào quang tỏa ra bốn phía, là siêu sao trời sinh, đứng ở đâu cũng tràn đầy tự tin, mặc quần áo như thế cũng không mất tự nhiên, thế nhưng bảo người cứng nhắc bảo thủ như Đường Nhạn Khâu mặc quần áo lòe loẹt như thế, không chỉ hắn không vui, Tùng Hạ cũng không thể tưởng tượng nổi.
Tùng Hạ khuyên: “Liễu ca, anh không có chiếc nào màu thuần hơn một chút à.”
“Màu áo này chẳng nhẽ không thuần.”
Tùng Hạ thở dài, mở ra một bọc quần áo lớn, miễn cưỡng tìm được một chiếc áo màu xám nhạt, đưa cho Đường Nhạn Khâu: “Tiểu Đường, cái này được không?”
Đường Nhạn Khâu gật đầu, vừa muốn đưa tay nhận, Liễu Phong Vũ đã giật lấy áo lại: “Cái này anh thích, không cho được.”
Tùng Hạ nhắm hai mắt lại, cảm thấy có chút đau đầu.
Tính cách được nuông chiều của Liễu Phong Vũ lại phát tác, còn khó đối phó hơn cả Trang Nghiêu.
Đường Nhạn Khâu có chút mất kiên nhẫn: “Đã vậy, tôi mặc quần áo của tôi là được, anh mang hết những thứ này đi.”
“Không được, thằng này đã phải khổ sở thế nào bê một bọc quần áo lên, cậu không cảm kích thì thôi, còn dám chọn ba lấy bốn, hôm nay tôi phải bắt cậu mặc quần áo!”
Liễu Phong Vũ nhìn Đường Nhạn Khâu, hận cũ thù mới nhất thời tất cả đều xông lên đầu. Hắn vốn là người lòng dạ hẹp hòi, trước đây nhàn rỗi không chuyện gì sẽ đi dạo trên diễn đàn của mình, nếu thấy người khác nói bậy về hắn, hắn sẽ bất kể mọi chuyện, mặc áo may-ô cãi nhau với người ta. Huống chi Đường Nhạn Khâu khiến hắn nhục nhã trước mặt nhiều người như vậy, cho nên hắn không có việc gì cũng phải gây khó dễ cho Đường Nhạn Khâu.
Đường Nhạn Khâu nhăn mi lại: “Tôi không mặc.”
Liễu Phong Vũ vén tay áo lên: “Tôi xem cậu có mặc hay không.” Nói xong nhào lên trên người Đường Nhạn Khâu, lần thứ hai kéo quần áo hắn hắn.
Tùng Hạ vội la lên: “Liễu ca, Tiểu Đường bị thương, anh… ôi chao!” Cậu muốn đi tới kéo Liễu Phong Vũ ra.
Thân là đàn ông, ở trước mặt người khác bị lột quần áo, nét mặt Đường Nhạn Khâu thể hiện không nhịn được nữa, rốt cuộc đã nổi giận, bắt lấy cổ tay Liễu Phong Vũ, đầu gối hơi đưa lên, húc vào hông Liễu Phong Vũ, Liễu Phong Vũ bị đau kêu lên một tiếng, Đường Nhạn Khâu xoay người một cái, đè Liễu Phong Vũ xuống giường, tức giận nói: “Anh đừng có làm loạn lên thế!”
Liễu Phong Vũ mắng: “Nếu cậu còn không buông ra, tôi sẽ lột da giúp cậu.”
“Anh còn làm loạn lên như thế, tôi sẽ dùng xích sắt trói anh lại, tôi xem dịch tiêu hóa của anh có thể tan sắt được không.”
Hai người một trên một dưới, nhìn chằm chằm nhau, không ai chịu nhường ai.
Tùng Hạ sợ vết thương của Đường Nhạn Khâu bị vỡ ra, đành phải kiên trì đi tới khuyên can, khuyên can mãi mới khiến Đường Nhạn Khâu thả Liễu Phong Vũ ra, đỡ Liễu Phong Vũ dậy, cuối cùng dỗ mãi mới đưa được Liễu Phong Vũ đi.
Cậu vốn chỉ muốn cho hai người thêm chút thời gian ở chung, để hợp nhau hơn, không ngờ lại chữa lợn lành thành lợn què, Tùng Hạ thật sự vô cùng bất đắc dĩ.
…
Mọi người chuẩn bị hai ngày liên tục không ngừng, cuối cùng đã chuẩn bị thỏa đáng tất cả vật tư và nhiên liệu, xuất phát trong một buổi sáng sớm thu ý dạt dào, ánh nắng tươi sáng.
Quả nhiên Trần thiếu tự mình tiễn họ ra khỏi thành, trước khi đi còn cảnh cáo họ không được quay về lần thứ hai.
Mặc dù họ không có hảo cảm với Trần thiếu, nhất là Tùng Hạ, nhưng không thể không nói, người này đã giúp họ rất nhiều, không cần biết hắn xuất phát từ mục đích gì, họ quả thật được lợi.
Người của khu công nghiệp lưu luyến không rời tiễn họ một cây số, còn tiễn đến mảnh đất nguy hiểm gần nơi động vật biến dị thường lui tới. Tiểu Diễm khóc đến nỗi không thở ra hơi, ai nấy cũng nhận ra cô bé trong sáng này thích Đường Nhạn Khâu nhiều đến thế nào. Lần này từ biệt, sợ rằng cả đời cũng khó lòng gặp lại, cũng là chuyện mỗi người đều rõ ràng.
Vành mắt Đường Nhạn Khâu cũng hơi đỏ lên, cuối cùng vẫn ra đi không quay đầu lại.
Trời càng ngày càng lạnh, ngay cả Trang Nghiêu cũng không ngồi trên người A Bố mà ở lại trong xe. Trên xe có thêm một người, lại mang theo rất nhiều đồ đạc, hơi chật chội một chút. Họ thay phiên nhau lái xe, những lúc không lái xe sẽ tranh thủ thời gian để tu luyện.
Đi được ba, bốn km, phía trước con đường xuất hiện một người.
Giống hệt như ngày ấy, Ngô Du đơn độc trơ trọi đứng giữa đường, tỏa ra thứ khí thế vạn người không thể khai thông, thoạt nhìn thì hình như hắn đã đợi được một lúc rồi.
Họ cũng không bất ngờ trước sự xuất hiện của Ngô Du, bèn dừng xe lại trước người hắn.
Thành Thiên Bích mở cửa xe, bước xuống, nói: “Có việc gì thì nói mau, chúng tôi phải gấp rút lên đường.”
Ngô Du nhìn cỗ xe của họ một chút, lộ ra vẻ mặt hứng thú: “Xe này có vẻ không tồi, lốp xe lớn như vậy, có thể đi qua rất nhiều địa thế.”
Thành Thiên Bích mặt không thay đổi nhìn hắn.
Ngô Du cười cười, một câu khiến người khác phải kinh ngạc: “Cậu là người tiến hóa sức mạnh thiên nhiên phải không.”
Người trong xe sắc mặt đều có một chút biến hóa, ngay cả Thành Thiên Bích cũng hết sức kinh ngạc, nhưng hắn vô cùng giỏi về khống chế nét mặt. Nếu không phải có trình độ phân tích sự vật xung quanh và khả năng tính toán chính xác đến cực kỳ tinh vi của người tiến hóa não bộ như Trang Nghiêu, căn bản sẽ không nhìn ra sự biến hóa trên nét mặt của Thành Thiên Bích. Ngô Du tất nhiên cũng không nhìn ra, nhưng hắn vẫn rất tự tin với lời nói của mình.
Thành Thiên Bích nói: “Có ý gì.”
“Tôi đã từng giao thủ với Triệu Tiến, hắn vô cùng lợi hại. Trần thiếu có lẽ là một con ếch ngồi dưới đáy giếng, nhưng tôi thì không. Trước khi đến Trùng Khánh, tôi đã đi qua ba tỉnh, gặp được rất nhiều dị nhân và động vật, Triệu Tiến quả thật lợi hại. Tôi đã từng trải với dị chủng báo săn, dị chủng gấu chó, tất cả họ đều là những dị nhân đọ sức với người lợi hại nhất, chuyện này có liên quan trực tiếp với giống loài bị họ dị chủng. Dù sao thì bản thân báo săn, gấu chó… đã rất lợi hại. Tôi từng có một lần cho rằng dị chủng động vật cỡ lớn là loại mạnh nhất ngoại trừ người tiến hóa sức mạnh thiên nhiên ra. Thế nhưng, sau đó tôi gặp Triệu Tiến. Triệu Tiến còn lợi hại hơn họ, chí ít, tiến hóa ngược loại lưỡng cư là một trong những giống loài biến dị đánh cận chiến mạnh nhất mà tôi đã từng gặp. Bởi vậy tôi cảm thấy hứng thú với tất cả dị chủng động vật lưỡng cư, đáng tiếc bây giờ còn chưa gặp được ai. Tôi tin mấy người đã gặp phải người lợi hại hơn Triệu Tiến, thế nhưng tôi tuyệt đối không tin mấy người lại đánh giá thấp Triệu Tiến. Chỉ có một khả năng, đó chính là mấy người không muốn cho chúng tôi nhìn thấy sức mạnh thật sự, mà cố ý thả bom sương mù.”
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Chỉ dựa vào cái này đã nói tôi là người tiến hóa sức mạnh thiên nhiên?”
Ngô Du cười: “Còn có một điểm nữa. Mấy người từ Quý Châu tới đây, không khéo, tôi cũng từng đi qua Quý Châu, ở đó, tôi quen một gã đàn ông có một con chó Border biến dị.”
Ánh mắt Thành Thiên Bích lạnh lẽo, trong lòng có sát tâm.
Ngô Du lập tức tỏ vẻ đề phòng, hắn lại nói tiếp: “Người kia đi cùng một nhóm quân đội Vân Nam và thị dân, tạo thành một đại đội bốn vạn người di chuyển đến Bắc Kinh, thế nhưng đội ngũ kia hầu như đã bị tận diệt, trên đường đi, gã cũng tách khỏi đoàn người. Chúng tôi gặp nhau ở một thị trấn nhỏ ở Quý Châu, tôi giúp gã và con chó của gã, nói chuyện trời đất, gã nói cho tôi biết, gã đã từng bị một kẻ có năng lực kỳ quái uy hiếp. Gã chỉ mới nghe nói đến danh từ người tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, nhưng không có khái niệm cụ thể, thậm chí bởi vì bản thân gã không phải dị nhân nên cũng không có khái niệm với hệ thống biến dị của nhân loại, cho nên gã không biết rốt cuộc thì cậu là dị nhân gì, nhưng gã đã miêu tả năng lực của cậu.”
Ngô Du nhìn thẳng Thành Thiên Bích: “Tôi phân tích một chút, có thể cách không hình thành lực cản vô hình và hình thành vũ khí sắc bén phía sau một người…” Ngô Du giơ vụt tay lên, nơi bàn tay trên không xuất hiện tảng băng trong suốt bóng loáng như mặt gương, trong khoảnh khắc mặt băng xuất hiện, có vật gì đó sắc nhọn đâm trúng vào mặt băng, mặt băng nhất thời từ tâm đó mà rạn nứt!
Trang Nghiêu mở cửa xe, hô: “Thành Thiên Bích, dừng tay.”
Ngô Du cười lạnh: “Người tiến hóa điều khiển sức mạnh thiên nhiên Gió.”
Trang Nghiêu và Tùng Hạ đồng thời nhảy xuống xe, Tùng Hạ chạy đến bên người Thành Thiên Bích, thấp giọng nói: “Thiên Bích, vết thương của cậu chưa khỏi, đừng lộn xộn.”
Trang Nghiêu ôm ngực đi tới trước mặt Ngô Du: “Anh nói nhiều như vậy, rốt cuộc là có mục đích gì? Không sai, anh ta là người tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, chúng tôi không muốn để người khác biết, miễn cho có kẻ quấy rầy.” Trang Nghiêu châm chọc nhìn hắn.
Ngô Du thu tay về, mặt băng cũng biến mất trong hư không, hắn nhìn chung quanh, cười: “Cảm giác thật không an toàn, khả năng này thật đáng sợ.”
Thành Thiên Bích nói: “Nếu anh không muốn chết thì bịt miệng lại, tránh ra.”
Ngô Du nhẹ nhàng cười: “Trừ tôi ra, cậu là người tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đầu tiên mà tôi biết, cảm giác nhìn thấy đồng loại còn kỳ diệu hơn trong tưởng tượng của tôi.”
Tùng Hạ cau mày: “Cậu ấy không phải đồng loại của anh.”
Ngô Du lắc đầu: “Đương nhiên, mấy người mới là bạn, có điều, mấy người thật sự định đi như thế này?”
Trang Nghiêu nói: “Anh muốn chúng tôi ở lại cùng anh đối phó với Trần thiếu? Tôi nói trước là không thể.”
Ngô Du nói: “Tôi biết một Trùng Khánh không giữ chân được mấy người, tôi cũng không thể cứ bị giới hạn ở đây, nhưng Trùng Khánh là một cứ điểm hoàn mỹ, vị trí địa lý và hiện trạng ưu việt khác với những vùng khác của nó có thể khiến nó phóng xạ ra toàn quốc. Đó là một thời đại hoàn toàn mới, là thời đại của kẻ mạnh, chúng ta trở thành người tiến hóa sức mạnh thiên nhiên may mắn, lẽ nào không nên làm chút gì đó hay sao? Lẽ nào không nên lợi dụng sức mạnh để đứng trên đỉnh thời đại này hay sao?”
Thành Thiên Bích không chút do dự nói: “Chúng ta khác biệt quan điểm.”
Ngô Du cười nhẹ: “Để một Trần thiếu nói như rồng leo, làm như mèo mửa nắm giữ thành phố, người ở đây cũng sớm chết.”
Tùng Hạ nói: “Nếu anh thật sự suy nghĩ về tính mệnh của họ, chỉ cần anh rời khỏi đây thì sẽ thái bình.”
Ngô Du lộ ra nét mặt châm chọc: “Tôi khó khăn lắm mới tìm được một chỗ ở thích hợp, sao lại rời khỏi đây được chứ. Trần thiếu không phải là đối thủ của tôi, hắn sẽ phải rời khỏi đây, sẽ phải xưng thần với tôi. Chuyện này là sớm hay muộn, chỉ có điều nếu có mấy người hỗ trợ, mục tiêu của tôi sẽ được thực hiện nhanh hơn một chút.”
Trang Nghiêu cười nhạt: “Anh cũng quá coi thường Trần thiếu rồi, hắn nắm giữ thế lực quân đội và Sở nghiên cứu, còn anh, ngoại trừ sức mạnh cá thể thì còn có cái gì?”
Ngô Du không bị phép khích tướng của Trang Nghiêu lừa gạt, mà hắn cẩn thận nói: “Những thế lực kia của hắn, cũng sẽ là của tôi.”
Thành Thiên Bích mất kiên nhẫn nói: “Tôi nói lại lần nữa, tránh ra.”
Ngô Du có chút đáng tiếc: “Đã như vậy thì tôi cũng hết cách. Tôi muốn hỏi cậu một vấn đề cuối cùng, cậu đã giết Triệu Tiến thế nào? Tôi không thể đâm xuyên qua da của hắn.”
Thành Thiên Bích lạnh giọng nói: “Tránh ra.”
Ngô Du thâm trầm nhìn Thành Thiên Bích: “Tốt nhất là chúng ta không hẹn gặp lại.” Nói xong, chậm rãi thong thả bước sang một bên.
Mọi người lên xe.
Ngô Du đứng một bên đưa mắt nhìn họ đi qua, nở một nụ cười nhạt nhẽo khó hiểu.
Tuy đoàn người đã đi xa, nhưng Tùng Hạ vẫn còn sợ hãi: “Thật là một người đàn ông đáng sợ.” Khi đối diện với hắn có thể cảm nhận được một áp lực rất lớn, khi người tiến hóa sức mạnh thiên nhiên không phải người của mình, thật khiến lòng người khủng hoảng.
Đường Nhạn Khâu gật đầu: “Hắn quả thật rất mạnh.”
Trang Nghiêu nhìn thoáng qua từ kính chiếu hậu, Ngô Du đã không thấy đâu, nó nói: “Tôi có một dự cảm chúng ta sẽ gặp lại hắn. Dã tâm của hắn còn lớn hơn Trần thiếu, thứ hắn muốn không chỉ là Trùng Khánh nho nhỏ, tôi nghĩ Trần thiếu chẳng sống được bao lâu.”
Tuy không đồng tình với Trần thiếu, nhưng họ vừa nghĩ tới chuyện một người đàn ông vừa mạnh mẽ vừa dã tâm bừng bừng đã biết một lá bài chưa lật của họ, ít nhiều có chút khủng hoảng môi hở răng lạnh, nếu Trần thiếu không đấu lại Ngô Du, một ngày nào đó trong tương lai, họ sẽ gặp lại ở Bắc Kinh.
Đến lúc đó, đấu tranh trực diện, sợ rằng không thể tránh khỏi một cuộc chiến đấu.
Trang Nghiêu nhìn về phía Thành Thiên Bích: “Vết thương của anh cũng hồi phục không tồi, là lúc anh nên nói với chúng tôi sự lợi hại của dị nhân tiến hóa ngược loại lưỡng cư kia.”
Ngoại trừ Đường Nhạn Khâu đích thân tới hiện trường, ba người kia đều rất tò mò về trận đánh ấy, nhưng họ chưa từng hỏi. Hai người bị thương cũng không phải hồi ức tốt gì. Trang Nghiêu hiếm khi có tính người nên bây giờ mới hỏi, có điều cũng có thể là do trong khoảng thời gian này nó vẫn nghĩ mà không ra.
Thành Thiên Bích nói: “Đặc tính của dị nhân tiến hóa ngược loại lưỡng cư kia quả thật lợi hại. Sau khi biến dị, hắn thân dài gần ba mét, đuôi dài hơn một mét, làn da của hắn nhăn như da cá sấu, rất rắn chắc, đao thương bất nhập, vừa đứng thẳng vừa bò được, tốc độ rất nhanh, sức mạnh rất lớn, sức nhảy và leo trèo kinh người. Hắn có thể dùng rất nhiều bộ phận trên cơ thể để tấn công, ngoại trừ móng vuốt và hàm răng, đuôi cũng có thể làm vũ khí, bất luận là phòng ngự hay tấn công, cũng không có sơ hở.”
Tùng Hạ hít một hơi khí lạnh, Thành Thiên Bích miêu tả rất thẳng, không hề chải chuốt, nhưng hình tượng một người thằn lằn vô cùng mạnh đã xuất hiện rõ ràng trong đầu mỗi người, đây quả thật là công cụ giết chóc trời sinh!
Nhớ tới Thành Thiên Bích toàn thân bị thương, nhất là vết thương trí mạng ở sườn, Tùng Hạ nghĩ hắn có thể sống sót trên tay gã quái vật ấy, đúng là kỳ tích.
Đường Nhạn Khâu lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Sức tấn công của con quái vật kia còn mạnh hơn hai chúng tôi cộng lại, nếu không phải tôi có thể bay, chúng tôi nhất định sẽ chết.”
Thành Thiên Bích gật đầu: “Bởi vì có Tiểu Đường áp chế ở trên trời cho nên sự tấn công của hắn bị hạn chế rất lớn, lấy năng lực bây giờ của tôi, nếu đơn đả độc đấu, chỉ sợ tôi không phải đối thủ của hắn.”
Thành Thiên Bích nói xong rất bình tĩnh, nhưng trong lòng mọi người đã trào dâng cuộn sóng. Thành Thiên Bích không nói sai, nhưng cũng không tự coi nhẹ mình, nói một là một, dựa theo sự miêu tả của hắn, nếu lúc đó chỉ có mình hắn đi giết Triệu Tiến, không biết hắn có thể trở về hay không.
Trang Nghiêu tiếp lời: “Xem ra anh không đủ tự tin với sức mạnh của mình, dù có đơn đả độc đấu, anh cũng nhất định có thể thắng.”
Tùng Hạ thấp giọng nói: “Vì sao cậu lại tự tin như vậy.”
Trang Nghiêu lấy một quyển sổ tay ra: “Đây là đồ thị tôi căn cứ theo mức tăng trưởng năng lượng của chúng ta trong một tháng nay mà vẽ ra.”
Tùng Hạ mở ra xem, đường cong của đồ thị cho thấy một đường tăng vọt một góc ba mươi độ, nếu đặt ở thị trường chứng khoán, quả thật chính là tháng toàn dân cuồng hoan.
Trang Nghiêu nói: “Anh mở trang thứ hai và trang thứ ba ra.”
Tùng Hạ lật tới trang thứ hai, so với tốc độ tăng trưởng ở trang thứ nhất, trang thứ hai bằng phẳng hơn rất nhiều, trang thứ ba thì càng nhẹ nhàng hơn trang thứ hai, trong một tháng này hầu như chỉ tăng lên một chút.
Trang Nghiêu nói: “Trang thứ nhất là Thành Thiên Bích, trang thứ hai của Liễu Phong Vũ, trang thứ ba là của tôi. Tôi tăng trưởng chậm là vì mỗi ngày thời gian dùng cho tu luyện của tôi quá ngắn, nhất là trong mấy ngày ở Trùng Khánh, tôi đều dốc sức vào chỗ Sở nghiên cứu. Nhưng còn hai người bọn họ, thời gian tu luyện chắc không khác nhau là mấy, thế nhưng tốc độ tăng trưởng năng lượng, lại khác nhau một trời một vực.”
Nét mặt Tùng Hạ hiện lên vẻ kinh ngạc. Nếu không phải trực quan dùng đồ thị biểu hiện như vậy, bản thân Thành Thiên Bích cũng không cảm giác được sự tăng trưởng rõ ràng như thế. Nhưng xuyên qua đồ thị này, lại liên tưởng đến lần đầu tiên tiếp xúc với Thành Thiên Bích cho đến hắn bây giờ, Tùng Hạ quả thật có cảm giác Thành Thiên Bích ngày ngày đều đang tiến bộ, hơn nữa còn là tiến bộ thần tốc. Từ trước đến nay, ở trong lòng cậu, Thành Thiên Bích chính là người lợi hại nhất cậu từng thấy.
Liễu Phong Vũ cầm lấy sổ tay xem một chút, cau mày nói: “Sao mà kém nhiều thế chứ, tôi có lười biếng đâu.”
Trang Nghiêu nói: “Nguyên nhân này hiện nay tôi cũng không rõ lắm, hoặc là thiên phú bẩm sinh của Thành Thiên Bích, hoặc là do phương hướng tiến hóa của anh ta quyết định anh ta ưu việt hơn người khác, không những tiến hóa ra năng lực ưu việt, thậm chí ngay cả tốc độ tiến hóa và tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn người khác. Thật ra tôi có thể lý giải suy nghĩ của Ngô Du, những người gặp may mắn, sao lại nỡ lãng phí tài năng của mình.” Trong giọng nói của nó có một sự ngạo nghễ, quả thật ở trong mắt nó, nó cũng là một người gặp may mắn.
Tùng Hạ nói: “Cho dù như vậy, cậu cũng đã nói, giai đoạn đầu của tiến hóa, cá thể có sức mạnh cường đại nhất có thể là dị chủng động vật ăn thịt cỡ lớn và người tiến hóa ngược, người tiến hóa sức mạnh thiên nhiên chưa chắc là đối thủ của họ, Triệu Tiến hoàn toàn có thể lợi hại hơn Thiên Bích.”
“Anh chỉ nghĩ đến những nhân tố hiện có, còn tôi thì nghĩ đến tiềm năng.” Trang Nghiêu ánh mắt sáng ngời nhìn Thành Thiên Bích: “Người tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, điều đáng sợ nhất là họ có tiềm năng thao túng sức mạnh thiên nhiên to lớn. Cho dù bây giờ Thành Thiên Bích chỉ có thể thao túng một chút sức gió, nhưng tương lai hắn có thể tạo ra một cơn lốc, dẫn đến sóng thần. Năng lực này không phải ảo tưởng mà tồn tại trong bộ gene biến dị của anh ta. Cho dù không tu luyện nhưng tất cả các sinh vật biến dị trên toàn thế giới sẽ không ngừng tiến hóa. Tu luyện chỉ khiến bước tiến của chúng ta nhanh hơn người khác rất nhiều mà thôi. Cho nên, bộ gene biến dị thao túng sức mạnh thiên nhiên tồn tại trong cơ thể Thành Thiên Bích, tôi tin loại gene này, trong thời khắc mấu chốt, có thể bùng nổ, đây là tiềm năng.”
Mọi người tuy rằng đều nghĩ rằng trong câu nói của nó có rất nhiều điều kì diệu, thế nhưng không ai phản bác. Bởi vì một khi dám can đảm phản bác, Trang Nghiêu sẽ dùng bộ não hùng mạnh giống như một kho tư liệu của nó bẻ lại khiến bạn á khẩu không trả lời được. Cho nên việc tranh luận với Trang Nghiêu là hoàn toàn vô nghĩa.
Tùng Hạ nhìn Thành Thiên Bích, cười khổ: “Thiên Bích, tôi thật sự mong cậu có tiềm năng này, nhất là trong thời khắc nguy nan.”
Thành Thiên Bích đáp: “Anh cũng có.”
Tùng Hạ sửng sốt, nhớ tới miếng ngọc cổ kia. Khi cậu bị dịch tiêu hóa của nấm hòa tan, đúng là ngọc cổ đã cứu cậu, nhưng ý nghĩ này rất ăn may, ai biết lần sau khi cậu sắp chết, ngọc cổ có nghĩ đến cậu nữa không.
Thành Thiên Bích nhìn đường đồ thị tăng lên trong sổ, trong mắt hiện lên ánh sáng phức tạp. <!-- Web 300x250 --> Từ Trùng Khánh đến núi Nga Mi còn hơn ba trăm km, theo như Đường Nhạn Khâu nói, nhà hắn ở trong thị trấn thuộc núi Nga Mi, toàn bộ thị trấn đều là nhà của hắn, nơi kề sông dựa núi, tầm nhìn rộng mở, phong thuỷ vô cùng tốt, là nơi đời đời Đường gia vẫn ở.
Họ căn cứ theo địa hình mà không ngừng điều khiển lộ tuyến, đi đường rất chậm. Đi bằng Lộ Bá, có ưu điểm song cũng có nhược điểm. Ưu điểm là có thể phụ tải rất nhiều thứ, nhược điểm là chậm. Nếu cưỡi A Bố, không cần một ngày đêm là đã đến còn khi lái xe, tốc độ bình quân của họ chỉ có 40km/h, nếu gặp địa hình phức tạp còn phải nghĩ cách giải quyết. Đi một chút lại nghỉ ngơi một chút, bởi vì có A Bố bên người nên không có động vật dám quấy rầy. Rốt cuộc sau hai ngày thì họ đã đến núi Nga Mi.
Đường lên núi thì càng khó đi, bởi vì có rất nhiều đường dốc, vốn dự tính trước khi trời tối có thể đến thị trấn, thế nhưng sau khi trời tối lại bị kẹt lại ở trên đường. Xui xẻo hơn, đêm đó lại đột nhiên hạ nhiệt độ.
Bởi mang theo rất nhiều thứ, lại tăng lên một Đường Nhạn Khâu cao một mét tám mươi tám, trong xe rất chật, miễn cưỡng mới ngồi được, căn bản không thể ngủ, hơn nữa vì tiết kiệm xăng nên Trang Nghiêu không cho họ mở hệ thống sưởi hơi, họ đành phải mặc quần áo dày lên người, tất cả đều chui vào trong lòng A Bố.
A Bố cuộn mình thành một cục, ấp năm người họ ở giữa, dùng đuôi làm chăn cho họ, trùm lên trên người họ.
Năm người dựa vào thân thể mềm mại của A Bố, nằm trong bộ lông vừa thơm vừa dày của nó, không cần người gác đêm, tất cả đều chìm vào giấc ngủ say.
Nằm trong bộ lông dày dặn, bên cạnh chính là nhiệt độ cơ thể cố định của bạn bè, dĩ nhiên còn ấm áp hơn cả mở hệ thống sưởi hơi trong xe.
Năm người một mèo, cứ như vậy mà vượt qua một đêm giá lạnh trong tận thế.
…
Rạng sáng ngày hôm sau, Tùng Hạ nấu cháo, xào rau, bọn họ uống cháo nóng ấm bụng, xua tan chút lạnh lẽo buổi sáng trời vào đông, lại lên đường.
Sau khi vất vả bôn ba cho cho tới trưa, một thị trấn trên núi có quy mô nhỏ rốt cuộc xuất hiện trong tầm nhìn của họ.
Đường Nhạn Khâu hưng phấn nói: “Đến rồi!” Hắn nhìn phong cảnh quê hương quen thuộc, mắt hơi ươn ướt, trái tim không thể kiềm chế được mà đập mạnh hơn.
Lúc này, tất cả mọi người đều có cùng một vấn đề quan tâm, đó là người nhà của hắn có bình an hay không.
—————–
Giới thiệu nhân vật
NGÔ DU
Giới tính: Nam | Tuổi: 27 tuổi
Chiều cao: 188cm | Cân nặng: 79kg
Nghề nghiệp: Bác sĩ.
Tính cách: Trầm ổn hướng nội, thận trọng, sâu không lường được, là một người đàn ông vì đạt được mục đích mà vô cùng giấu mình.
Thân phận: Gia đình có truyền thống bác sĩ.
Năng lực biến dị: Điều khiển sức mạnh thiên nhiên Băng.
Danh sách chương