Tùng Hạ gật đầu: “Tôi nghĩ những cách mà chúng ta có thể nghĩ tới thì nhất định dị nhân tiến hóa não bộ ở Bắc Kinh cũng đã nghĩ tới, nếu đến bây giờ mà họ vẫn phải bó tay với đám sâu này thì nhất định là có nguyên nhân gì đó.”

Để đề phòng ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì nên Trang Nghiêu bảo Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ ở lại ngoài cửa, ngộ nhỡ thật sự xảy ra chuyện thì họ cũng có thể phá cửa từ bên ngoài.

Tùng Hạ rất không muốn vào trong, nhưng vừa nghĩ đến chuyện nhỡ họ gặp chuyện không may, có mình ở đây, tốt xấu gì cũng có thể bổ sung năng lượng, qua một hồi kịch liệt đấu tranh nội tâm, cậu chọn đi vào.

Đặng Tiêu có sức rất mạnh, cánh cửa rất nặng bị cậu đẩy ra từng chút một.

Trong lòng Tùng Hạ có chút thấp thỏm, cậu đã chuẩn bị xong cảnh họ vừa mở cửa thì đàn sâu như thủy triều ào ạt bủa vây lấy họ, nếu lúc đó cậu không sợ đến mức nhanh chân bỏ chạy, vậy chứng minh cậu quả thật đã trưởng thành.

Thế nhưng lúc cửa mở ra, rất yên tĩnh, không xảy ra chuyện gì hết.

Sau khi Đặng Tiêu đẩy cửa ra, lọt vào trong tầm mắt họ là đại sảnh trống trải, trong đại sảnh có vài cái tủ gương, lúc trước đây có thể là nơi bán đồ lưu niệm, bây giờ tất nhiên không có người, ánh sáng cũng vô cùng tối tăm, một mùi mốc khó ngửi bay vào trong mũi mọi người.

“Thế nào, không có sâu?”

Đặng Tiêu ngạc nhiên: “Đúng thật, đã xảy ra chuyện gì nhỉ, lần trước lúc em vào, vừa mở cửa đã bị sâu bao vây.”

Mọi người tiến vào đại sảnh, nhưng không dám đi thêm vào trong, đứng cách cửa hai bước, cẩn thận dùng đèn pin xem xét xung quanh.

Nhìn qua thì đây chính là một kiến trúc đã bị bỏ hoang, không có bất kỳ chỗ nào khác thường, quả thật là có một luồng năng lượng khổng lồ bí bách đến nỗi khiến họ không thở nổi, hơn nữa nó đang ở quanh họ.

Có thể cảm giác được sự lớn mạnh của kẻ địch, nhưng lại nhìn không thấy chúng, cảm giác này còn kinh khủng hơn.

Trang Nghiêu hỏi Tùng Hạ: “Anh có thể cảm giác được ngọc Con Rối không?”

Tùng Hạ lắc đầu: “Nó có ở khắp nơi, không thể định vị.”

“Ngọc Con Rối đã cảm giác được chính nó.” Thành Thiên Bích nhẹ giọng nói.

“Cái gì?”

Thành Thiên Bích móc từ trong áo ra ngọc Con Rối, đặt trong lòng bàn tay, ngọc Con Rối đen nhánh đang hơi tỏa ra ánh sáng màu đen, nó chợt lóe lên, như đang hô ứng cái gì đó.

Trang Nghiêu ngẩng đầu: “Một mảnh ngọc Con Rối khác chắc hẳn ở trên tầng ba.”

Thành Thiên Bích cũng ngẩng đầu nhìn trên lầu: “Phải, miếng ngọc này đang dẫn dụ tôi đi lên.”

Tùng Hạ cả kinh: “Nó dẫn dụ cậu?”

“Phải.” Trên trán Thành Thiên Bích toát ra mồ hôi lạnh, tay nắm thật chặt vẫn duy trì tỉnh táo: “Thứ này đúng là đầu độc lòng người, chúng đang vẫy gọi nhau, rời khỏi đây thôi.”

“Đi!” Tùng Hạ vốn cũng không muốn ở lại nơi u ám này.

Đặng Tiêu thất vọng nói: “Còn chưa bắt được sâu mà.”

Mọi người lui về phía sau, đột nhiên, phía sau họ trào ra một dao động năng lượng to lớn, bốn người vội quay đầu lại, chỉ thấy từ bốn phía cánh cửa vừa rồi còn trống rỗng, nay đã có hàng ngàn hàng vạn con sâu đen sì thân mềm tuôn ra như thủy triều! Sâu lớn chừng lòng bàn tay, hình trứng, thoạt nhìn giống những con cờ đen được phóng đại, mềm mại đầy đặn, hình như không có tứ chi, đang lúc nhúc bò đến đây, nhưng tốc độ lại rất nhanh. Đáng sợ nhất là chuyện nhiều sâu cùng di động như vậy mà lại không có một chút âm thanh nào!

“Mau rời khỏi đây!”

Cửa lớn gần ngay trước mắt, nhưng đàn sâu này lại cố chấp dùng thân thể che khuất cửa, khe hở hơn hai mươi cm vốn bị Đặng Tiêu đẩy ra nay đã bị đóng lại dưới lực đẩy của đám sâu kia.

Thành Thiên Bích đánh một cái ra, không khí trước mắt vặn vẹo, lá chắn gió to lớn đánh về phía cánh cửa đang hơi nghiêng, sâu bọ trên ván cửa bị ép thành thịt sâu, âm thanh lẹp bẹp không ngừng vang lên, những dòng dịch thể màu vàng phun tung toé khắp nơi.

Tùng Hạ ghê tởm đến thiếu chút nữa thì ói ra.

Đặng Tiêu xách Trang Nghiêu như xách con gà con lên, ném nó lên lưng mình: “Ôm chặt!” Đang lúc nói câu đó thì cậu ta biến thân, cơ thể vốn cao hơn mét tám trong nháy mắt lên đến ba mét, cơ thể to lớn khiến quần áo không chịu được phải nứt toác ra, làn da nhăn màu xanh thẫm có vẻ cứng rắn không gì sánh được. Cậu ta quẫy đuôi một cái, hàng trăm con sâu bị quật nát thân thể.

Trang Nghiêu ôm thật chặt cổ cậu, hô lớn: “Đường Nhạn Khâu, bắn vào bản lề!”

Nó vừa dứt lời, một mũi tên nặng rầm một tiếng bắn trúng bản lề cửa, cánh cửa gỗ nặng cả trăm cân phát ra tiếng gào rú nặng nề.

Lại thêm một mũi tên phóng tới, Đường Nhạn Khâu nhắm ngay vào bản lề của cánh cửa hơi nghiêng, bắn hết mũi tên này đến mũi tên khác, nhưng cánh cửa kia quá lớn quá nặng, hơn nữa bởi vì thiếu bảo trì nên bản lề đã rỉ sét, mặc dù bản lề đang bị phá nhưng cửa vẫn không đổ.

Liễu Phong Vũ tiết dịch tiêu hóa vào chỗ Đường Nhạn Khâu bắn trúng, chỗ bị ăn mòn phát ra âm thanh xèo xèo, đống sâu bị dịch tiêu hóa lan vào trong nháy mắt đã bị tiêu hóa hơn nửa. Trong không khí tràn ngập mùi thối đáng sợ, cũng không biết là của Liễu Phong Vũ hay của đám sâu này.

Sâu từ bốn phương tám hướng tất cả đều bủa vây về phía họ, Tùng Hạ có thể cảm giác được có cái gì mềm nhũn từ ống quần đang điên cuồng bò lên. Tùng Hạ hét to một tiếng, rất muốn lăn ngay tại chỗ. Cậu không nhịn được quay đầu lại, đại sảnh vốn trống rỗng không biết từ bao giờ đã bò đầy sâu, trên mặt đất, trên tường, trên trần nhà, khắp nơi đều là sâu! Bầy sâu như núi như biển kia đang hợp thành từng cục lồm ngồm bò về phía họ, trong khoảnh khắc đó, Tùng Hạ thật sự muốn ngất xỉu.

Thành Thiên Bích đi vòng qua phía sau Tùng Hạ, đánh ra từng lưỡi đao gió ngăn cản đống sâu phía sau họ.

Đặng Tiêu hét lớn một tiếng: “Nắm chặt!”

Trang Nghiêu nhìn thấu ý đồ của cậu ta, hét to: “Không được!”

Đặng Tiêu lui về phía sau mấy bước, rồi chạy ào về phía đàn sâu rậm rạp có ở khắp nơi đang lấp kín cánh cửa.

Rầm một tiếng, thịt sâu văng ra, cửa lớn bị đụng phải rung lên vài cái, nhưng phía trên hình như bị kẹt, vẫn không chịu mở.

Đặng Tiêu và Trang Nghiêu người đầy xác sâu, Trang Nghiêu ghê tởm đến nôn ra luôn.

Đặng Tiêu lắc lắc cánh tay: “Lại lần nữa, em nhất định có thể phá mở.”

Tùng Hạ nghĩ lại một lần nữa thì Trang Nghiêu sẽ ngất mất, vội ôm Trang Nghiêu xuống, Đặng Tiêu lui về sau vài bước, sau đó lại một lần nữa chạy nước rút về phía cánh cửa.

Thân thể người lưỡng cư cường tráng gần ba trăm cân ra sức đập vào cánh cửa mà bản lề đã bị ăn mòn hoàn toàn, cánh cửa bị đập ầm ầm đổ sập.

Thành Thiên Bích một tay đỡ Tùng Hạ, một tay xách Trang Nghiêu, nhanh chóng xông ra ngoài theo Đặng Tiêu.

Phía sau họ là đàn sâu đầy ự lúc nhúc đuổi theo.

Liễu Phong Vũ mắng to: “Fck, kinh quá, a a a a a a—— tởm quá!”

Sắc mặt Đường Nhạn Khâu cũng có chút khó coi, hắn đi tới đỡ Đặng Tiêu bị đụng phải đang choáng đầu hoa mắt: “Đi mau.”

Đặng Tiêu mơ hồ nói: “Đi xa một chút, chúng sẽ không đuổi.”

Mọi người liều mạng chạy xa xa, nhưng khi họ chạy ra ngoài hơn một trăm mét, nhìn lại, đàn sâu vẫn đang đuổi theo.

Liễu Phong Vũ mắng to: “Không phải nói đi xa rồi chúng không đuổi theo sao!”

Đặng Tiêu ngỡ ngàng quay đầu lại nhìn một chút, cũng không nghĩ ra tại sao, ngạc nhiên nói: “Quái, lần trước đúng là chúng nó đuổi theo hơn mười mét rồi thôi mà, có thể do các anh rất hấp dẫn sâu chăng.”

Trang Nghiêu trong tình trạng quần áo và đầu tóc đầy xác sâu không thể nhịn được nữa: “Vớ vẩn! Chúng đang đuổi theo ngọc Con Rối, Đường Nhạn Khâu, đưa Thành Thiên Bích lên trời, bay xa một chút.”

Đường Nhạn Khâu nắm lấy Thành Thiên Bích, bay ngược lại hướng họ chạy. Quả nhiên như lời Trang Nghiêu nói, đàn sâu này lập tức thay đổi phương hướng, lúc nhúc bò về hướng của Thành Thiên Bích.

Chỉ là tốc độ của hai người quá này nhanh, đàn sâu nhanh chóng bị bỏ lại xa, chúng đuổi theo hơn năm trăm mét nữa rồi dần dần quay về tháp Đại Nhạn.

Lúc này mọi người mới có thể thở phào, tê liệt ngã phịch xuống đất, đều không thể động đậy được.

Tùng Hạ và Trang Nghiêu liều mạng vỗ sâu trên người, bây giờ hai người họ đang hận không thể nhảy xuống sông tắm rửa, dù bây giờ đang dưới âm hai mươi độ.

Đặng Tiêu giang tay giang chân nằm vật xuống mặt đất, đột nhiên cười ha ha: “Thú vị quá, lần trước em cũng chạy như thế, ha ha ha ha.” Bây giờ cậu vẫn ở trong trạng thái người lưỡng cư, khi cười thì lớp da nhăn màu xanh thẫm chồng lên nhau, thoạt nhìn có chút đáng sợ.

Liễu Phong Vũ đạp cậu ta một cái: “Thú vị cái rắm, tởm bỏ mẹ.” Hắn mặc dù không bị sâu đụng tới, nhưng nhìn ngoại hình của đám sâu này, lại nhìn trên người mấy người trong họ dính đầy thịt nhầy, cũng đủ cho hắn vài ngày ăn không ngon.

Tùng Hạ mặt như đưa đám: “Kinh quá, muốn tắm.”

Trang Nghiêu vỗ vỗ tóc, ngồi xếp bằng dưới đất, khuôn mặt nhỏ tinh xảo xinh đẹp hơi đỏ lên, nó cứ như vậy ngồi một hồi, sau đó nói: “Không có, không tìm thấy.”

“Cái gì?”

“Tôi đang tìm trong từ điển bách khoa về côn trùng của tôi, nhưng tôi không tìm được loại sâu thân mềm này, chẳng lẽ tôi chưa xem toàn diện ư…”

“Có thể, nhưng cũng có thể loại sâu này là kết quả của thời đại mới. Sau khi kỷ Cambri trở lại, đã có rất nhiều sinh vật mới sinh ra. Dựa theo tốc độ tiến hóa của mấy thứ này, không đến một năm đã sinh ra giống mới cũng chẳng có gì lạ.”

“Phương pháp tấn công của những con sâu này chính là hút máu.” Trang Nghiêu chỉ chỉ cánh tay mình, trên có vài lỗ rất nhỏ: “Nhưng lực tấn công không mạnh, chủ yếu là số lượng kinh người, trừ phi dùng vũ khí có tính sát thương quy mô lớn thì căn bản không còn cách nào khác để đối phó.”

“Dùng độc thì thế nào? Hoặc lửa.”

“Dùng độc cũng không dễ, ngọn tháp này rất cao, mỗi tầng đều được ngăn cách, đàn sâu có số lượng khổng lồ như vậy, muốn đảm bảo tất cả sâu của mỗi tầng đều trúng độc, liều lượng độc cần dùng cũng rất lớn. Hơn nữa, ai sẽ làm độc dược khuếch tán chính là vấn đề khó khăn lớn nhất, cho dù Thành Thiên Bích đi vào cũng không ra được. Dùng lửa cũng là một cách, có điều nó sẽ thiêu hủy toàn bộ ngọn tháp, nhưng nếu đốt tháp, cái gì đó dùng để ràng buộc những con sâu này sẽ không còn, đám sâu này có thể bắt đầu tràn vào thành phố hay không? Đến lúc đó muốn tìm ngọc Con Rối, chỉ sợ còn khó hơn.”

Tùng Hạ gật đầu: “Tôi nghĩ những cách mà chúng ta có thể nghĩ tới thì nhất định dị nhân tiến hóa não bộ ở Bắc Kinh cũng đã nghĩ tới, nếu đến bây giờ mà họ vẫn phải bó tay với đám sâu này thì nhất định là có nguyên nhân gì đó.”

Trang Nghiêu gật đầu: “Nhất định có nguyên nhân gì đó, nhất là nguyên nhân mà những con sâu này không chịu rời khỏi tháp Đại Nhạn, nó khiến tôi rất hiếu kỳ.”

Đường Nhạn Khâu đưa Thành Thiên Bích bay về, sau khi hai người đáp xuống, Thành Thiên Bích nhìn tình trạng bi thảm của mọi người một chút, bình tĩnh nói: “Đứng lên đi, chúng ta tìm chỗ tắm.”

Đặng Tiêu hớn hở dùng quần áo đã rách tung tóe của mình bọc một túi sâu, chạy đến bên cạnh Tùng Hạ, như hiến vật quý mà nói: “Tùng ca, buổi tối chúng ta làm thịt xiên nướng nhé.”

Tùng Hạ kiềm chế xúc động muốn đạp cậu ta một cái, lặng lẽ bước đi.

Mọi người nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ đến khách sạn nhà Ái Giai mới được tắm nước nóng, nhưng họ không muốn khiến Ái Giai thêm phiền phức, ba của Ái Giai cũng không muốn dính líu gì với họ.

Trang Nghiêu suy nghĩ một chút: “Cái tên Mông Phi sáng sớm tới tìm chúng ta đó, chúng ta đi tìm hắn đi, không phải hắn muốn hợp tác với chúng ta sao.”

Tùng Hạ nói: “Cậu muốn tìm hắn làm gì?”

“Tôi hiếu kỳ muốn biết hắn muốn làm gì, hắn nhất định biết chút ít gì đó, hiểu rõ hơn một chút tin tức không phải chuyện xấu.”

“Chúng ta tìm hắn thế nào?”

Đường Nhạn Khâu nói: “Tôi biết hắn ở đâu, sáng sớm lúc ra ngoài, tôi nhìn thấy chỗ ở của họ.”

“Đi thôi, đến chỗ hắn tắm.”

Đặng Tiêu hưng phấn: “Vậy chúng ta cưỡi mèo thôi, tắm rửa xong cũng nhanh về làm thịt xiên nướng.”

Trang Nghiêu hung hăng trừng cậu ta: “Anh dám dùng cái chân bẩn của anh chạm vào mèo của tôi xem.”

A Bố kêu meo một tiếng, vẫn đi theo chân họ duy trì một khoảng cách, đại khái là ngại họ bốc mùi.

Đặng Tiêu có chút thất vọng, có điều vẫn cẩn thận cầm túi sâu như cũ.

Vì chỉ có thể đi bộ nên họ đi rất chậm. Hơn mười phút sau, Đặng Tiêu bị lạnh đến không thể chịu được.

Cậu há miệng run rẩy ngồi xổm xuống đất, vẻ mặt đau khổ: “Tùng ca, nhiệt độ cơ thể em thấp quá, nếu em ngủ đông, anh có thể đưa em về khách sạn không? Em không muốn ngủ ngoài đường đâu.”

Tùng Hạ thở dài, lặng lẽ vận chuyển năng lượng vào trong thân thể cậu ta: “Đứng lên đi, kiên trì một chút là có thể tắm nước nóng.”

Đặng Tiêu trợn to hai mắt: “Tùng ca, người em đột nhiên nóng lên này, có chuyện gì vậy?”

“Không biết, cậu là động vật biến nhiệt, lúc lạnh lúc nóng là chuyện rất bình thường.”

“Thật sao.” Thân thể Đặng Tiêu lại khôi phục sự lưu thông máu như bình thường, cậu ta vui vẻ: “Hóa ra có thể thay đổi nhiệt độ.”

Đoàn người đi nửa tiếng trong lớp tuyết cao đến bắp chân, mặc dù Tùng Hạ không ngừng vận chuyển nhiệt lượng cho mỗi người trong họ, nhưng họ vẫn xém chút nữa là bị choáng do lạnh.

Rốt cuộc, họ đã đi tới một khu biệt thự.

“Chính là chỗ này.”

“Đi vào.” Họ không chút khách khí xông vào khu biệt thự.

Vừa đi vào thì một tòa biệt thự có ánh sáng có một đống người chạy ra, cầm đầu chính là Mông Phi, gã vừa nhìn thấy mọi người, đầu tiên là cả kinh, tiếp theo nhìn thấy thịt sâu vàng vàng trắng trắng đã kết thành băng trên người họ thì càng kinh ngạc.

“Này, Mông Phi, không phải anh nói buổi chiều tới tìm chúng tôi sao, sao lại không tới.”

Mông Phi biến sắc, ánh mắt có chút né tránh: “Không phải Tôn Á đến tìm các vị sao, tôi cho rằng các vị không nghĩ đến tôi, muốn hợp tác với Tôn Á.”

“Tôn Á là Tôn Á, anh là anh, chúng tôi cảm thấy có hứng thú với chuyện hợp tác với anh lấy ngọc Con Rối.”

Mông Phi mặt căng cứng nói: “Thành phố này cũng có quy củ, các vị đã tiếp xúc với Tôn Á, để tránh hiềm nghi, phiền các vị mau rời khỏi đây.”

“Không được, bây giờ chúng tôi cần một chỗ tắm nước nóng, không tắm được thì chúng tôi sẽ không đi.”

Mông Phi cực kỳ bực bội: “Ở đây không có nước nóng.”

“Không có? Vậy mà mấy người nguyên một đám sạch sẽ?” Trang Nghiêu cười nói: “Nếu không chúng tôi đi vào tự tìm nhé.”

Mông Phi biết những người này không dễ chọc, có người nói ngay cả Tôn Á và nhân vật lợi hại đến từ Bắc Kinh cũng không dám động tới họ, gã hối hận lúc đầu đã đánh giá những người này quá thấp, ngớ ngẩn muốn những người này giúp gã đối phó với Tôn Á, không ngờ lại rước lấy họa. Gã nhìn dáng vẻ vô lại của những người này, bất đắc dĩ nói: “Tôi cho các vị tắm, tắm xong các vị đi mau cho.”

Mông Phi dẫn họ vào trong một tòa biệt thự khác, nhà tắm của biệt thự kia đã được đổi thành những nhà tắm thông nhau như nhà tắm công cộng, một loạt tám vòi hoa sen. Mông Phi mở đèn: “Các vị tắm đi, nhanh lên đó.”

Tùng Hạ nói: “Cám ơn đại ca, sau đó cho chúng tôi mấy bộ quần áo sạch sẽ nhé.”

Mông Phi tức giận đến muốn đánh họ.

Mông Phi vừa đi, mọi người đã không thể chờ đợi thêm nữa, cởi quần áo xông vào nhà tắm, mở vòi hoa sen tận tình tắm nước nóng. Ngay cả hai người rất sạch sẽ như Liễu Phong Vũ và Đường Nhạn Khâu cũng không chịu nổi sự mê hoặc của nước nóng, cũng tắm rửa luôn.

Lúc tắm thì Tùng Hạ càng thêm tự ti. Trang Nghiêu còn là trẻ con, có thể không đáng kể, nhưng bốn người khác sao mà dáng người này còn đẹp hơn dáng người kia, ai nấy cũng có cơ thể thon dài rắn chắc, đường cong hoàn mỹ gợi cảm, chỉ có cậu hình như là càng ngày càng gầy.

Trang Nghiêu thoải mái xả hết những thứ bẩn thỉu trên người xuống, mở mắt thoáng nhìn, thấy Tùng Hạ lui ở trong góc, cười nhạo: “Tự ti hả?”

Tùng Hạ buồn bực nhìn nó một cái.

“Ai bảo anh bình thường không rèn luyện.”

Đặng Tiêu đi tới bên cạnh Tùng Hạ, nhéo nhéo cánh tay Tùng Hạ, nói: “Tùng ca, anh đúng là gầy quá, anh không nên như thế, bình thường nên rèn luyện nhiều hơn.”

Tùng Hạ có chút xấu hổ: “Anh biết rồi.”

Cơ thể Thành Thiên Bích cứng đờ, nhưng hắn không dám quay đầu lại nhìn Tùng Hạ, Tùng Hạ cũng không dám nhìn Thành Thiên Bích, hai người đứng cách xa nhau nhất, rất sợ liếc nhìn nhiều, thân thể sẽ có phản ứng gì đó mất mặt.

Thành Thiên Bích là người đầu tiên tắm xong, mặc xong quần áo đi ra.

Lúc này Tùng Hạ mới dám thả lỏng để tắm.

Mọi người tắm sạch, thay quần áo chỉnh tề, nhất thời có cảm giác được sống lại.

Đặng Tiêu vẫn còn lăn tăn về thịt xiên nướng của mình: “Tùng ca, chúng ta mau về thôi.”

“Đừng vội.” Tùng Hạ nhìn Mông Phi đang ngồi ở phòng khách chờ họ.

Mông Phi cũng biết họ tới không chỉ để tắm, vì vậy vẫn ở đây chờ họ, xem họ muốn làm gì.

Mọi người cùng ngồi xuống, Thành Thiên Bích hỏi: “Sáng sớm có ý gì, nói thật đi.”

Mông Phi thở dài: “Tôi nói chuyện ngọc Con Rối đúng là giả, ngọc Con Rối ở Tây An chỉ có một miếng, nó ở tháp Đại Nhạn, đúng là không có khả năng mang ra ngoài, tôi nói như vậy chỉ vì muốn mấy người hợp tác với tôi diệt trừ Tôn Á.”

Tùng Hạ hỏi: “Anh và Tôn Á có thù rất lớn sao? Anh muốn lợi dụng chúng tôi, không sợ sau khi mọi chuyện bại lộ sẽ bị chúng tôi trả thù?”

“Tôn Á nắm trong tay rất nhiều tài nguyên, đánh bại họ rồi, tôi có thể cho các vị phần lớn tài nguyên, so với ngọc Con Rối ngàn vàng khó kiếm, mấy thứ đó tương đối thực tế.”

“Nhưng bây giờ chúng tôi không có khả năng giúp anh đối phó Tôn Á, Tôn Á đang chuẩn bị xăng và các vật tư khác cho chúng tôi.”

Mông Phi trầm giọng nói: “Tôi biết.”

“Chúng tôi không có hứng thú với tranh đấu thế lực của mấy người, nhưng chúng tôi lại cảm thấy rất hứng thú với quan hệ của Tôn Á với Bắc Kinh và miếng ngọc Con Rối trên tháp Đại Nhạn, anh không ngại nói một chút về chúng chứ?”

Mông Phi không dám không nói, đành phải nói: “Tôn Á chỉ là dị nhân tốc độ có sức mạnh thông thường, trước đây hắn sống tại Tây An cũng không tốt lắm, nhưng hắn có một người cậu là quân nhân. Mấy tháng trước, khi Bắc Kinh lần đầu phái người tới lấy miếng ngọc Con Rối kia ở tháp Đại Nhạn, Tôn Á thông qua cậu hắn đã xây dựng một mối liên lạc với Bắc Kinh, sau đó lần thứ hai và thứ ba đều do hắn phụ trách dẫn đường và giới thiệu tình hình xung quanh. Kể từ khi có quan hệ này với Bắc Kinh, của cải trong tay Tôn Á đột nhiên nhiều hơn, dị nhân mời chào tới cũng càng ngày càng nhiều. Trong hai ba tháng ngắn ngủi, hắn đã là một trong những thế lực lớn nhất ở Tây An. Thái độ của hắn tương đối cao ngạo, tham lam cướp đoạt của cải khiến rất nhiều người bất mãn, cho nên chúng tôi muốn giết hắn.”

“Như vậy, chuyện ở tháp Đại Nhạn thì sao? Anh biết được bao nhiêu?”

“Chuyện tháp Đại Nhạn, tôi chỉ biết được một ít, có điều nghe thấy hơi mơ hồ.”

“Đừng nói mơ hồ, cứ nói thẳng.”

“Bên phía Bắc Kinh quả thật đã phái rất nhiều người đến tháp Đại Nhạn lấy ngọc Con Rối, nhưng nhiều lần thất bại. Nghe nói quân đội ở Tây An đã chuẩn bị thuốc nổ, chỉ chờ cấp trên hạ lệnh là sẽ cho nổ tháp Đại Nhạn. Kết quả sau khi cấp trên đến thì mắng họ một trận té tát, nói nếu cho nổ tháp Đại Nhạn, toàn bộ Tây An và hơn hai mươi vạn người còn lại trong thành phố sẽ xong đời.”

“Vì sao?”

“Tôi không rõ lắm. Về chuyện này thì có rất nhiều lời đồn, có người nói là vì ngọc Con Rối không thể nổ được, nổ nó sẽ gây động đất. Còn có người nói Tây An là cố đô của mười ba triều vua, có rất nhiều oán niệm của oan hồn tụ tập ở đây, tháp Đại Nhạn là bảo tháp từ trên trời hạ xuống, chuyên dùng để trấn áp những oan hồn. Nếu tháp Đại Nhạn đổ sập, Tây An sẽ tiêu đời. Lời đồn này đã được lưu truyền mấy trăm năm trước tận thế, bây giờ vì không cho nổ tháp lấy ngọc nên dân chúng bắt đầu tin thuyết pháp này, thậm chí họ còn cảm thấy thứ bây giờ đang núp trong tháp Đại Nhạn chính là những oan hồn này, bởi vì ngọc Con Rối đột nhiên xuất hiện mà chúng đã tỉnh lại, chỉ có khi ở trong tháp, chúng mới không đi ra ngoài hại người. Nếu không thì phải giải thích thế nào về chuyện những thứ trong tháp chưa bao giờ ra ngoài kiếm ăn.”

Trang Nghiêu khẽ cười: “Truyền thuyết này thật ra rất thú vị, có điều quả thật có hơi mơ hồ.” Chí ít họ biết thứ mà tháp Đại Nhạn đang “trấn áp” không phải oan hồn gì đó, mà là hằng hà những con sâu thân mềm gớm ghiếc.

Mông Phi nói: “Tôi cũng không tin những lời đồn này, có điều bây giờ tháp Đại Nhạn đúng là rất quỷ quái, ngọc Con Rối càng quỷ quái hơn, căn bản không biết vì sao mà nó đột nhiên xuất hiện. Nghe nói ngọc Con Rối cũng đột nhiên xuất hiện không rõ nguyên nhân ở một vài nơi như thế.”

“Về tháp Đại Nhạn, anh còn biết cái gì không?”

Mông Phi lắc đầu, cười khổ: “Không còn gì nữa, tôi cũng không quá quan tâm đến nó. Thật ra ở bên cạnh nó, chúng tôi đều đã chuẩn bị tâm lý sẽ mất mạng bất cứ lúc nào.”

“Vậy anh biết nó biến thành như vậy từ lúc nào không?”

Mông Phi suy nghĩ một chút: “Không nhớ lắm, hình như từ trận động đất… Đúng, từ trận động đất, đã từng có người vì trốn tránh động vật biến dị đầy đường nên đã trốn vào tháp Đại Nhạn, nhưng nghe nói cho tới bây giờ vẫn không có ai đi ra. Sau đó mọi người lại phát hiện tháp càng ngày càng tà nên không ai dám vào. Cho nên, đoán chừng nó bắt đầu biến dị sau khi trận động đất xảy ra.”

Động đất… Ngọc Con Rối, quả nhiên là sau khi động đất xảy ra, ngọc Con Rối mới xuất hiện trên thế gian.

Mông Phi trông mong nhìn họ, mong họ hỏi xong thì đi nhanh lên.

Đặng Tiêu căn bản nghe nhưng không hiểu họ đang nói gì, nhàm chán ngáp một cái, thủ thỉ: “Tùng ca, chúng ta về làm thịt xiên nướng đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện