Sau khi mọi người đều đã vận chuyển xong một vòng, Kỷ Linh thúc đẩy mọi người cố gắng tu luyện, ngày sau sẽ trở thành cánh tay đắc lực cho hắn làm cả đám vui mừng nhiệt liệt hưởng ứng. Những người tu luyện được sẽ chỉ dạy những người chưa, cứ thế lan tỏa khắp đảo, làm cho mọi người náo động hơn thường ngày.
Kỷ Linh thấy bọn họ như vậy cũng yên tâm hơn, tuy vậy thì muốn vào quân đội ít nhất cũng phải có thiên phú cao, thể chất tốt mới được. Để nếu có thể gặp được một số người chuyên áp sát thì chỉ có chịu chết.
Đồng thời tà yêu đó cũng sẽ là đồng hành của bọn họ trên chiến trường, tương tự như tên nào đó bị đám Ma Đao Lang của hắn thịt toàn đội.
Kỷ Linh thấy bọn họ tại thời gian rảnh đều ngồi nghiên cứu tu luyện cũng vui mừng, ít ra cũng không bị việc tu luyện làm chậm trễ thời gian làm việc. Mọi người đều bận rộn, Kỷ Linh cũng tiến vào không gian thức hải quan sát xem. Cái tinh cầu đầu tiên hắn khai thiên cũng đã xuất hiện trời xanh.
Trời xanh, không có mây vì không có nước, tu vi hắn chưa đủ để đạt được điều đó. Mà mặt trời hay mặt trăng cũng là vấn đề, trừ khi hắn ngộ ra pháp tắc liên quan tới hai loại này.
Quang Ám Thần cũng không có biết chút gì về hai loại pháp tắc đó, may ra chỉ có như pháp sư hay có người chỉ dẫn mới có thể ngộ ra. Kỷ Linh cũng chỉ có thể phân ra ký ức cho mỗi người, từng quan điểm của hắn về mấy thứ hư vô mờ mịt gọi là pháp tắc hay đại đạo này.
Nhưng hắn cũng không vội, dù sao thì những thứ hắn thấy cũng sẽ truyền tin cho bảy vị Thần do bản thân hắn tạo ra. Thế nên lúc mới tạo ra chúng thì chúng đã có được ý thức riêng, có ngoại hình cũng như đặc điểm khác biệt.
Thời gian qua, Kỷ Linh cũng không biết chúng chạy tới tận đâu. Hắn cũng lời đi tìm, chỉ cần chúng trong thức hải của hắn thì không thể chạy đi đâu được hết. Kỷ Linh lại chuyển qua tinh cầu thứ hai, nó cũng sắp hoàn thành, dự là vài tiếng nữa sẽ xong, đến lúc đó thì hắn có thể tiến vào Thanh Thiên nhị phần.
Trong một tháng có thể đạt đến Thanh Thiên đỉnh phong. Tu luyện có thể nói là thần tốc, không ai có thể cản được hắn. Vì khỏa tinh cầu thứ nhất cần tinh lực cung cấp một ngày để có thể đem toàn bộ trời xanh bao phủ tinh cầu.
Tương đồng với việc củng cố tu vi cho vững chắc.
Hắn nghĩ khỏa thứ hai cũng sẽ như vậy, chẳng mấy chốc mà đạt đến đỉnh phong của linh hồn.
Khai Khiếu, Thanh Thiên, Vĩnh Hải, Trường Địa, Sơn Nhạc,… phía sau còn bốn cảnh giới nữa nhưng hắn biết đến Sơn Nhạc là quá đủ. Hắn cũng biết bản thân phải làm gì tiếp theo nhờ ý qua từng tên cảnh giới.
Nếu đặt thành số thì hắn thật không biết làm gì tiếp.
Sau khi quan sát xong, Kỷ Linh lại ra ngoài nhìn đất nhìn trời lại nhìn mây. Nhân sinh quan của hắn chưa đủ, vẫn còn phải đi lịch luyện thêm nhiều hơn nữa để có thể đạt được cảnh giới càng cao.
Kỷ Linh nhìn về trời cao, lại nhìn về trước mặt, thật không biết mình có cái tác dụng gì ở thế giới này ngoài việc tu luyện ra.
Thương chủ ngoài không gian như nhìn thấy việc hắn làm, cũng truyền âm cho Kỷ Linh:
- Sao ngươi không đi nghiên cứu gì đó? Như công pháp chẳng hạn, hoặc là đi chế tạo thứ gì đó, hãy phát huy khả năng sáng tạo của ngươi.
- Sáng tạo… sáng tạo… sáng tạo… - Kỷ Linh nghe vậy, trong đầu đọc lại ba lần, mỗi lần đều trầm ngâm thật lâu.
- Sáng tạo ở đâu, đặt vào chỗ nào? – Kỷ Linh tự hỏi bản thân.
Kỷ Linh vô thức đi trên đảo, đi qua mặt mọi người mà không ai dám cản lại, đôi mắt vô thần đó, không tìm thấy được phương hướng, như lạc vào tâm ma, ý thức của hắn hoàn toàn hãm sâu vào những câu tự hỏi mà chưa có được lời giải.
Hắn cũng không có hi vọng, hi vọng là một thứ mơ hồ xa vời, đồng thời cũng liên quan đến cái gọi là khí vận thần bí, vô hình vô sắc vô tri vô giác và vô vị. Kỷ Linh tua lại ký ức mơ hồ còn lưu lại trong đầu mình ở kiếp trước.
Từng lần khinh người, cứu người, giàu sang khỏe mạnh với yếu ớt tâm linh. Kỷ Linh thấy đây là hai thái cực, một tiêu cực một tích cực, giữa vật chất hữu hình cùng tâm linh vô hình, hai loại thái độ hành động.
Kỷ Linh bỗng nghĩ bản thân kiếp này nhìn đời vô tình lạnh lùng thì sao? Hắn vẫn là người, vẫn có tim, vẫn có máu chảy xuôi, chỉ là lạnh lùng nhìn đời, giúp một người, hại một người, hoặc cũng sẽ công bình hay bất bình.
- Đúng! Đó sẽ chính là ta ở kiếp thứ ba. Kiếp này sẽ không có khinh người, thiện tâm cứu người. Lạnh lùng như quân vương, như thượng vị giả trên cao nhìn xuống mấy con sâu kiến, không thèm đẻ ý.
- Đúng! Đó chính là ta! Vậy mới là bản chất của ta.
Kỷ Linh suy ra được kiếp này mình sẽ thành người nào, hắn lại nhớ đến những phát minh sáng tạo qua từng thời kỳ mà nhân loại Địa Cầu có thể làm được, phát minh súng ống, thành trì, đê đập đào sông, hay là tạo lửa tạo dụng cụ đều là sáng tạo.
Kỷ Linh chẳng biết mình đi đến dưới gốc cổ thụ bằng cách nào và từ khi nào. Kỷ Linh ngước lên nhìn, đôi mắt hắn bỗng nhìn xa hơn và cận cảnh chi tiết từng đường gân lá, hìn chúng, hắn nghĩ tới trò chơi dân gian như tạo trâu bằng lá.
Hắn nghĩ đến con trâu, hình dạng chúng thế nào đều xuất hiện trong đầu hắn, ánh mắt nhìn lên gân lá cũng xuất hiện hình dạng của chúng. Chỉ là chúng giống như nét vẽ nguệch ngoạc của đám trẻ con.
Kỷ Linh thấy một loại quả tròn xanh nhỏ xuất hiện trong mắt hắn, thoáng chốc hắn đã bị hút hồn bởi nó, nó sinh trưởng một cách thần tốc, mỗi lần tăng kích thước, nó lại biến đổi hình dạng một lần làn Kỷ Linh càng thêm bị hấp dẫn.
Hắn nhìn chằm chằm không hề rời mắt khỏi nó, nó chuyển biến đủ loại hình dạng. Tốc độ ngày càng chóng mặt làm hắn không theo kịp lại không thể rời mắt.
Sau khi nhìn thấy nó diễn biến đủ loại hình xong, Kỷ Linh bỗng trôi dạt vào bên trong không gian thức hải, hắn đứng trước trời xanh rộng lớn, phía dưới không có biển, không có đất.
Hắn thấy mình cần phải có một sinh vật sống được mà không cần nước, không cần nơi cư trú. Vì rừng là nơi chim cư trú, mà không có nơi cư trú, nó sẽ bay mãi trên bầu trời và không có điểm dừng chân, hoặc là nó sẽ đậu xuống lớp vỏ này và hình thành tổ ấm của mình.
Kỷ Linh bỗng hái xuống vài chục căn thiết thảo, trở về bên ngoài, lấy bộ xương cá mà mọi người bỏ đi đem về tạo thành xương sống cho con chim kỳ lạ này, phần đuôi là đuôi cá, thân chỉ như que gỗ, cánh từ cỏ sắc bén tạo thành. Phần đầu là một cục đá.
Nó không có mắt, Kỷ Linh rơi vào trầm tư.
Không có mắt thì quan sát kiểu gì, tìm kiếm con mồi kiểu gì. Thế là hắn nghĩ tới việc tạo cho nó có linh hồn, có thần thức như hắn. Nhưng quá khó, việc tạo hồn cho một thứ gì đó cũng không chỉ mình hắn có thể làm.
Hắn bắt đầu nghiên cứu xem làm cách nào để thổi hồn vào nó. Từ những gì hắn được học, được nhìn và nghe. Kỷ Linh cũng chỉ rút ra được một điều, đó là làm cho nó trở lên thật sinh động, làm cho nó có tri có giác.
Kỷ Linh suy nghĩ, chim có những gì, thì hắn nhớ ra mình còn thiếu đôi chân cho nó, thế là hắn nghĩ xem sử dụng tài liệu gì làm chân. Que? Xương cá? Hay là cứ để thế cho nó mãi bay trên bầu trời? Suy đi nghĩ lại, Kỷ Linh lại nhớ ra mình còn có đất sét, có thể nặn tạo hình cho nó, cánh có thể giữ như hiện tại, nhưng phần thân hay khung xương kết nối mấy căn lông vũ lại với nhau, cũng có thể tạo chân cho nó.
- Đúng! Là nó!
Kỷ Linh ra bên ngoài, mượn chút đất sét của mọi người đi nặn, tạo hình cho nó. Đất sét này rất ít chất kết dính, cũng không có quá dẻo cũng bởi vì nó dùng để tạo ra đồ gốm, không phải đồ chơi cho đám trẻ như Địa Cầu.
Kỷ Linh lấy đi một chút cũng không ai ngăn cản, thậm chí là còn cho hắn nhiều hơn nhưng hắn không lấy, hắn chỉ nhận vừa đủ dùng là được. Hắn tạo ra đôi chân với bốn cây xương cá, ba cây lộ đầu nhọn làm bàn chân, một cây làm cẳng chân.
Phần cánh cũng là vậy, thiết thảo được mài nhọn ở một đầu rồi đâm chặt vào xương sống của cá, cho đất sét bám chặt lên đó để nó càng thêm vững chắc.
Đang trong lúc tạo cánh, hắn nghĩ đến việc tạo thân của nó là gì thì bỗng nghĩ tới một loại Thượng Cổ Kỳ Thú, Côn Bằng. Dưới biển là Côn, trên trời hóa Bằng. Kỷ Linh nghĩ vậy, lập tức nặn ra hình con cá voi, bộ vây của nó cực kỳ lớn, nhưng Kỷ Linh cũng không có che lấp đi.
Hắn nghĩ để nó bơi càng nhanh mới giữ lại. Kỷ Linh bắt đầu nghĩ xem làm cách nào để nó có thể hóa Bằng. Nhưng nghĩ lại thì thấy là không có biển, vậy thì sao lại có thể có được Côn?
Thế là nó lại quay trở về với hình dáng một con chim như ban đầu, chỉ khác cái đuôi cá trông rất dị hợm. Kỷ Linh nhìn về con cá này, lại quay qua nhìn hai cái chân đang được phơi nắng.
Đôi chân quá nhỏ nên muốn cùng đem vào phơi và nung cùng một lò với mấy đồ gốm hay mái ngói kia cũng không tốt vì rất khó tìm ra, vì thế nên phơi cùng nung riêng.
Cũng không lâu lắm, toàn bộ quá trình đều đã xong, không khác gì một bức tượng, từng đoạn cánh đều có phần phồng lên như từng đốt xương. Sau khi làm xong, Kỷ Linh gắn chân cho nó. Kỷ Linh nhìn vào kiệt tác của mình rồi di chuyển vào trong không gian thức hải.
Đặt chân lên tinh cầu đầu tiên được khai thiên, Kỷ Linh đặt nó xuống đất, lại ra ngoài mượn nước hồ sinh mệnh vẩy một giọt lên thân nó nhưng nó không động. Kỷ Linh thử phân ra một linh hồn dung nhập vào bên trong, chỉ thấy nó hơi động đậy rồi lại thôi.
Kỷ Linh nhíu mày, nghĩ đến Vũ Cơ có linh có thể, cần có cả máu nữa. Mà máu thì hắn biết tìm ở đâu? Máu của hắn thì không được vì hắn không phải tà yêu phi cầm, lại không thể ra ngoài đảo vì tà vật.
- Viên Long đang độ kiếp, Âm Ảnh…
Kỷ Linh thấy bọn họ như vậy cũng yên tâm hơn, tuy vậy thì muốn vào quân đội ít nhất cũng phải có thiên phú cao, thể chất tốt mới được. Để nếu có thể gặp được một số người chuyên áp sát thì chỉ có chịu chết.
Đồng thời tà yêu đó cũng sẽ là đồng hành của bọn họ trên chiến trường, tương tự như tên nào đó bị đám Ma Đao Lang của hắn thịt toàn đội.
Kỷ Linh thấy bọn họ tại thời gian rảnh đều ngồi nghiên cứu tu luyện cũng vui mừng, ít ra cũng không bị việc tu luyện làm chậm trễ thời gian làm việc. Mọi người đều bận rộn, Kỷ Linh cũng tiến vào không gian thức hải quan sát xem. Cái tinh cầu đầu tiên hắn khai thiên cũng đã xuất hiện trời xanh.
Trời xanh, không có mây vì không có nước, tu vi hắn chưa đủ để đạt được điều đó. Mà mặt trời hay mặt trăng cũng là vấn đề, trừ khi hắn ngộ ra pháp tắc liên quan tới hai loại này.
Quang Ám Thần cũng không có biết chút gì về hai loại pháp tắc đó, may ra chỉ có như pháp sư hay có người chỉ dẫn mới có thể ngộ ra. Kỷ Linh cũng chỉ có thể phân ra ký ức cho mỗi người, từng quan điểm của hắn về mấy thứ hư vô mờ mịt gọi là pháp tắc hay đại đạo này.
Nhưng hắn cũng không vội, dù sao thì những thứ hắn thấy cũng sẽ truyền tin cho bảy vị Thần do bản thân hắn tạo ra. Thế nên lúc mới tạo ra chúng thì chúng đã có được ý thức riêng, có ngoại hình cũng như đặc điểm khác biệt.
Thời gian qua, Kỷ Linh cũng không biết chúng chạy tới tận đâu. Hắn cũng lời đi tìm, chỉ cần chúng trong thức hải của hắn thì không thể chạy đi đâu được hết. Kỷ Linh lại chuyển qua tinh cầu thứ hai, nó cũng sắp hoàn thành, dự là vài tiếng nữa sẽ xong, đến lúc đó thì hắn có thể tiến vào Thanh Thiên nhị phần.
Trong một tháng có thể đạt đến Thanh Thiên đỉnh phong. Tu luyện có thể nói là thần tốc, không ai có thể cản được hắn. Vì khỏa tinh cầu thứ nhất cần tinh lực cung cấp một ngày để có thể đem toàn bộ trời xanh bao phủ tinh cầu.
Tương đồng với việc củng cố tu vi cho vững chắc.
Hắn nghĩ khỏa thứ hai cũng sẽ như vậy, chẳng mấy chốc mà đạt đến đỉnh phong của linh hồn.
Khai Khiếu, Thanh Thiên, Vĩnh Hải, Trường Địa, Sơn Nhạc,… phía sau còn bốn cảnh giới nữa nhưng hắn biết đến Sơn Nhạc là quá đủ. Hắn cũng biết bản thân phải làm gì tiếp theo nhờ ý qua từng tên cảnh giới.
Nếu đặt thành số thì hắn thật không biết làm gì tiếp.
Sau khi quan sát xong, Kỷ Linh lại ra ngoài nhìn đất nhìn trời lại nhìn mây. Nhân sinh quan của hắn chưa đủ, vẫn còn phải đi lịch luyện thêm nhiều hơn nữa để có thể đạt được cảnh giới càng cao.
Kỷ Linh nhìn về trời cao, lại nhìn về trước mặt, thật không biết mình có cái tác dụng gì ở thế giới này ngoài việc tu luyện ra.
Thương chủ ngoài không gian như nhìn thấy việc hắn làm, cũng truyền âm cho Kỷ Linh:
- Sao ngươi không đi nghiên cứu gì đó? Như công pháp chẳng hạn, hoặc là đi chế tạo thứ gì đó, hãy phát huy khả năng sáng tạo của ngươi.
- Sáng tạo… sáng tạo… sáng tạo… - Kỷ Linh nghe vậy, trong đầu đọc lại ba lần, mỗi lần đều trầm ngâm thật lâu.
- Sáng tạo ở đâu, đặt vào chỗ nào? – Kỷ Linh tự hỏi bản thân.
Kỷ Linh vô thức đi trên đảo, đi qua mặt mọi người mà không ai dám cản lại, đôi mắt vô thần đó, không tìm thấy được phương hướng, như lạc vào tâm ma, ý thức của hắn hoàn toàn hãm sâu vào những câu tự hỏi mà chưa có được lời giải.
Hắn cũng không có hi vọng, hi vọng là một thứ mơ hồ xa vời, đồng thời cũng liên quan đến cái gọi là khí vận thần bí, vô hình vô sắc vô tri vô giác và vô vị. Kỷ Linh tua lại ký ức mơ hồ còn lưu lại trong đầu mình ở kiếp trước.
Từng lần khinh người, cứu người, giàu sang khỏe mạnh với yếu ớt tâm linh. Kỷ Linh thấy đây là hai thái cực, một tiêu cực một tích cực, giữa vật chất hữu hình cùng tâm linh vô hình, hai loại thái độ hành động.
Kỷ Linh bỗng nghĩ bản thân kiếp này nhìn đời vô tình lạnh lùng thì sao? Hắn vẫn là người, vẫn có tim, vẫn có máu chảy xuôi, chỉ là lạnh lùng nhìn đời, giúp một người, hại một người, hoặc cũng sẽ công bình hay bất bình.
- Đúng! Đó sẽ chính là ta ở kiếp thứ ba. Kiếp này sẽ không có khinh người, thiện tâm cứu người. Lạnh lùng như quân vương, như thượng vị giả trên cao nhìn xuống mấy con sâu kiến, không thèm đẻ ý.
- Đúng! Đó chính là ta! Vậy mới là bản chất của ta.
Kỷ Linh suy ra được kiếp này mình sẽ thành người nào, hắn lại nhớ đến những phát minh sáng tạo qua từng thời kỳ mà nhân loại Địa Cầu có thể làm được, phát minh súng ống, thành trì, đê đập đào sông, hay là tạo lửa tạo dụng cụ đều là sáng tạo.
Kỷ Linh chẳng biết mình đi đến dưới gốc cổ thụ bằng cách nào và từ khi nào. Kỷ Linh ngước lên nhìn, đôi mắt hắn bỗng nhìn xa hơn và cận cảnh chi tiết từng đường gân lá, hìn chúng, hắn nghĩ tới trò chơi dân gian như tạo trâu bằng lá.
Hắn nghĩ đến con trâu, hình dạng chúng thế nào đều xuất hiện trong đầu hắn, ánh mắt nhìn lên gân lá cũng xuất hiện hình dạng của chúng. Chỉ là chúng giống như nét vẽ nguệch ngoạc của đám trẻ con.
Kỷ Linh thấy một loại quả tròn xanh nhỏ xuất hiện trong mắt hắn, thoáng chốc hắn đã bị hút hồn bởi nó, nó sinh trưởng một cách thần tốc, mỗi lần tăng kích thước, nó lại biến đổi hình dạng một lần làn Kỷ Linh càng thêm bị hấp dẫn.
Hắn nhìn chằm chằm không hề rời mắt khỏi nó, nó chuyển biến đủ loại hình dạng. Tốc độ ngày càng chóng mặt làm hắn không theo kịp lại không thể rời mắt.
Sau khi nhìn thấy nó diễn biến đủ loại hình xong, Kỷ Linh bỗng trôi dạt vào bên trong không gian thức hải, hắn đứng trước trời xanh rộng lớn, phía dưới không có biển, không có đất.
Hắn thấy mình cần phải có một sinh vật sống được mà không cần nước, không cần nơi cư trú. Vì rừng là nơi chim cư trú, mà không có nơi cư trú, nó sẽ bay mãi trên bầu trời và không có điểm dừng chân, hoặc là nó sẽ đậu xuống lớp vỏ này và hình thành tổ ấm của mình.
Kỷ Linh bỗng hái xuống vài chục căn thiết thảo, trở về bên ngoài, lấy bộ xương cá mà mọi người bỏ đi đem về tạo thành xương sống cho con chim kỳ lạ này, phần đuôi là đuôi cá, thân chỉ như que gỗ, cánh từ cỏ sắc bén tạo thành. Phần đầu là một cục đá.
Nó không có mắt, Kỷ Linh rơi vào trầm tư.
Không có mắt thì quan sát kiểu gì, tìm kiếm con mồi kiểu gì. Thế là hắn nghĩ tới việc tạo cho nó có linh hồn, có thần thức như hắn. Nhưng quá khó, việc tạo hồn cho một thứ gì đó cũng không chỉ mình hắn có thể làm.
Hắn bắt đầu nghiên cứu xem làm cách nào để thổi hồn vào nó. Từ những gì hắn được học, được nhìn và nghe. Kỷ Linh cũng chỉ rút ra được một điều, đó là làm cho nó trở lên thật sinh động, làm cho nó có tri có giác.
Kỷ Linh suy nghĩ, chim có những gì, thì hắn nhớ ra mình còn thiếu đôi chân cho nó, thế là hắn nghĩ xem sử dụng tài liệu gì làm chân. Que? Xương cá? Hay là cứ để thế cho nó mãi bay trên bầu trời? Suy đi nghĩ lại, Kỷ Linh lại nhớ ra mình còn có đất sét, có thể nặn tạo hình cho nó, cánh có thể giữ như hiện tại, nhưng phần thân hay khung xương kết nối mấy căn lông vũ lại với nhau, cũng có thể tạo chân cho nó.
- Đúng! Là nó!
Kỷ Linh ra bên ngoài, mượn chút đất sét của mọi người đi nặn, tạo hình cho nó. Đất sét này rất ít chất kết dính, cũng không có quá dẻo cũng bởi vì nó dùng để tạo ra đồ gốm, không phải đồ chơi cho đám trẻ như Địa Cầu.
Kỷ Linh lấy đi một chút cũng không ai ngăn cản, thậm chí là còn cho hắn nhiều hơn nhưng hắn không lấy, hắn chỉ nhận vừa đủ dùng là được. Hắn tạo ra đôi chân với bốn cây xương cá, ba cây lộ đầu nhọn làm bàn chân, một cây làm cẳng chân.
Phần cánh cũng là vậy, thiết thảo được mài nhọn ở một đầu rồi đâm chặt vào xương sống của cá, cho đất sét bám chặt lên đó để nó càng thêm vững chắc.
Đang trong lúc tạo cánh, hắn nghĩ đến việc tạo thân của nó là gì thì bỗng nghĩ tới một loại Thượng Cổ Kỳ Thú, Côn Bằng. Dưới biển là Côn, trên trời hóa Bằng. Kỷ Linh nghĩ vậy, lập tức nặn ra hình con cá voi, bộ vây của nó cực kỳ lớn, nhưng Kỷ Linh cũng không có che lấp đi.
Hắn nghĩ để nó bơi càng nhanh mới giữ lại. Kỷ Linh bắt đầu nghĩ xem làm cách nào để nó có thể hóa Bằng. Nhưng nghĩ lại thì thấy là không có biển, vậy thì sao lại có thể có được Côn?
Thế là nó lại quay trở về với hình dáng một con chim như ban đầu, chỉ khác cái đuôi cá trông rất dị hợm. Kỷ Linh nhìn về con cá này, lại quay qua nhìn hai cái chân đang được phơi nắng.
Đôi chân quá nhỏ nên muốn cùng đem vào phơi và nung cùng một lò với mấy đồ gốm hay mái ngói kia cũng không tốt vì rất khó tìm ra, vì thế nên phơi cùng nung riêng.
Cũng không lâu lắm, toàn bộ quá trình đều đã xong, không khác gì một bức tượng, từng đoạn cánh đều có phần phồng lên như từng đốt xương. Sau khi làm xong, Kỷ Linh gắn chân cho nó. Kỷ Linh nhìn vào kiệt tác của mình rồi di chuyển vào trong không gian thức hải.
Đặt chân lên tinh cầu đầu tiên được khai thiên, Kỷ Linh đặt nó xuống đất, lại ra ngoài mượn nước hồ sinh mệnh vẩy một giọt lên thân nó nhưng nó không động. Kỷ Linh thử phân ra một linh hồn dung nhập vào bên trong, chỉ thấy nó hơi động đậy rồi lại thôi.
Kỷ Linh nhíu mày, nghĩ đến Vũ Cơ có linh có thể, cần có cả máu nữa. Mà máu thì hắn biết tìm ở đâu? Máu của hắn thì không được vì hắn không phải tà yêu phi cầm, lại không thể ra ngoài đảo vì tà vật.
- Viên Long đang độ kiếp, Âm Ảnh…
Danh sách chương