Quyển 1: Thần Quân Tinh!
Kỷ Linh cũng cảm thấy nơi này có chút tàn nhẫn. Khi mà hình phạt không có thức ăn đưa ra thì những bài tập kế tiếp phải làm thế nào? Chẳng những không có năng lượng, bị thiếu ngủ làm tinh thần uể oải khiến hiệu quả của từng bài tập giảm đi rất nhiều.
Trong đầu hắn suy nghĩ lung tung, hầu hết đều là vì đám người kia cân nhắc, đồng thời cũng trợ giúp hắn tiến bước đến thứ hạng cao hơn, trợ hắn kiếm tiền trả Phong Hoa. Hoặc cũng có thể Phong Hoa không cần nhưng bất kể thế nào, hắn cũng phải trả… Nghĩ đến đó, đầu lẫn tầm mắt trở nên mơ hồ như rơi vào tiên cảnh, Kỷ Linh rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra bên ngoài, dù đám người kia có kêu than đến mấy cũng không ai rảnh hơi quan tâm.
Đêm đã khuya, từng cơn hàn phong lạnh lẽo thổi qua khe dưới chân lều kèm theo vô cùng vô tận sương mù dày đặc cao bằng một ngón tay bao phủ nơi đây. May mắn là giường mỗi người đều được làm cao, nếu là chiếu đất thì sợ là vừa khi chạm vào lập tức đóng băng.
Giữa màn trời đầy ánh sao thành một dòng sông điểm xuyết mỹ lệ trên đó, một bóng người nhẹ nhàng lao đi vun vút trong yên vụ. Dường như chút hàn khí này không làm gì được hắn? Mơ hồ thấy được chân hắn nhẹ điểm lên sàn, dưới đó lập tức xuất hiện lớp băng nhanh chóng bao phủ lên như muốn níu kéo, ngăng chặn người này. Hắn chạy ngang qua từng lều trướng đã tối đen như tìm kiếm thứ gì đó.
Bỗng hắc ảnh này biến mất, qua hồi lâu liền xuất hiện trở lại, thời điểm đó, thân ảnh này trở nên to lớn hơn trước không ít. Hoặc cũng có thể do góc độ nhìn có chút gần mà nó lớn như vậy.
Đồng tử người này co hẹp như mắt rồng, trên thân đầy mồ hôi tuôn ra, miệng hắn mở rộng như muốn nói gì đó lại bị thứ gì cản trở, nghẹn ứ tại cổ họng.
Ánh mắt sợ hãi nhìn xuống, người này thấy một cánh tay vô hình bóp chặt cổ hắn, cảm giác lạnh buốt từ bàn tay người này truyền đến như muốn đóng băng cổ họng của hắn.
Dây thần kinh của hắn bị tê cứng, tay chân muốn động để giãy dụa nhưng vô lực, hắn có vẻ rất thành thạo trong việc giết người khi trước tiên liền phong bế toàn bộ dây thần kinh cũng cổ họng người này.
Y phong bế cổ tương đương với việc phong bế đường lưu thông khí xuống phổi, kẻ bị hại kia khuôn mặt dần chuyển màu, từ đỏ dần sang tím xanh. Mà lúc đó, trên cơ thể hắn xuất hiện lớp băng, và tầng băng đó ngày càng dày, đến thời điểm nó bao phủ thân người này, biến người này cứng đơ như tượng băng nằm trong quan tài trong suốt màu lam mới thả tay.
Lúc hắn thả tay, từ phần cổ đi ra là lỗ hổng bằng nắm đấm, qua một đoạn thời gian, lỗ băng đó phong kín mít.
Lúc đó, hắn lại biến mất không có bất kỳ động tĩnh nào từ các lều trướng hay thanh âm gì từ hắc ảnh này. Lúc hàn khí dưới chân bớt đi, thân ảnh này đứng bất động hồi lâu liền tan biến, chút dấu vết hay khí tức đều không lưu lại.
Tưởng chừng như chưa hề xuất hiện qua.
Kỷ Linh trôi qua một giấc ngủ ngon lành, hoàn toàn không cảm nhận được động tĩnh xảy ra trong đêm. Ngay cả Phong Hoa cùng những thiếu niên khác cũng vậy.
Trong mơ, Kỷ Linh lại xuất hiện tại Vạn Giới Mộ Địa, xung quanh vẫn là như vậy. U hồn du đãng khắp nơi, nhưng khoảng cách hai bên đều rất xa. Hẳn là sợ hắn.
Kỷ Linh nhếch mép cười, bỗng cảm thấy ớn lạnh sau lưng, tim đập nhanh hơn, tinh thần căng như dây đàn. Hắn nghi ngờ, bản thân rõ ràng là hồn thể, lại không phải thực thể. Làm sao có tiếng tim đập với ớn lạnh sau lưng?
Kỷ Linh nhẹ quay đầu, nơi khóe mắt thấy được một u hồn kinh khủng, cao gấp đôi hắn, trình độ cô đọng phải nói là toàn bộ thành thực chất, chỉ duy nhất phần dưới đó là không. Hoặc có thể bị thứ gì đó che mờ. May thay, nó như đang ngủ vậy.
Mồ hôi lạnh vô hình tuôn ra, Kỷ Linh ực một tiếng, chậm rãi lui lại. Hắn biết u hồn này, hắn không đối phó được. Có thể trốn xa bao nhiêu liền trốn.
Vừa ly khai nơi đây, trong đầu hắn bỗng nghĩ đến nguyên nhân tại sao nó lại xuất hiên tại đây, chẳng lẽ do hắn giết quá nhiều u hồn? Và Kỷ Linh cũng biết được nguyên do đám u hồn thấy hắn liền sợ hãi lui xa cả trăm mét như thế.
Tất cả đều là vì tồn tại kinh khủng trước mắt hắn đây.
Kỷ Linh vừa lui, vừa cảnh giác nhìn kẻ này, khuôn mặt hắn tầm tuổi trung niên, râu ria xồm xoàm, tóc dài rối bời che kín mặt, hắn chỉ mơ hồ thấy được đôi mắt người này đang nhắm chặt.
Trên thân mặc bộ trực lĩnh buông thả cổ áo, lộ ra phần ngực to lớn, săn chắc cùng và đường sẹo. Bên ngoài khoác áo tứ điên, từng đường hoa văn chạy dọc ống tay lên đến vai, long phục hổ nằm, quả thực là vô cùng ngông.
Thời điểm Kỷ Linh quan sát kỹ tên này, hắn cũng chẳng thức dậy, thật như một pho tượng ngồi đó, lẳng lặng không tiếng động.
Phần lưng của hắn có một cây quạt ba tiêu rách nát như làm từ lá cọ khô.
- Hít… hà…
Kỷ Linh nghe thấy tiếng hít thở này cũng cảm thấy đầy uy lực, lại kèm theo một cảm giác tang thương khiến hắn hoảng hốt, cảm giác như cái thân thể này muốn sụp đổ. Quá mạnh! Quá kinh khủng!
Hắn vội lui lại, càng không dám ở lại dù chỉ một giây. Đám u hồn phía xa kia cũng là như vậy, chạy càng nhanh hơn nữa, bất chấp có đánh động tới người này, khiêu khích hay kéo thù hận người này cũng chẳng để tâm. Bọn hắn muốn chạy càng xa càng tốt.
- Khí linh!!! Tên này là ai?!! – Trong lòng Kỷ Linh gào thét.
- …
Khí linh im lặng không nói, có thể là không để ý hắn, lại như biến mất khỏi thế giới này vậy.
- Khí linh!! Ngươi trốn đâu rồi!! Mau ra đây!! – Trong lòng vẫn gào thét gọi tên khí linh ra ngoài.
- Kh…
- Mẹ ngươi! Ngoại đang ngủ, gọi vừa thôi!
Kỷ Linh đang muốn gọi tiếp, tên khốn khí linh kia cuối cùng cũng hiện thân.
- Hừ! Ngươi cũng không phải thực thể, ta cùng ngươi chẳng chung dòng máu mà ngươi dám tự nhận là ông ngoại ta?! – Kỷ Linh thực sự tức giận, trong tâm hắn vốn chỉ có những người hắn muốn thì hắn mới công nhận.
- Ta bực! Chửi ngươi một câu phát tiết thì có sao? – Khí linh cũng lười cùng hắn giải thích nhiều.
- Hắn tự nhiên là người vô cùng mạnh, mạnh đến mức nào thì tự ngươi đi kiểm chứng. Sau này không có chuyện nào quan trọng thì đừng gọi ta. Ta rất bận! – Khí linh nói xong, lập tức im ắng không phát ra thêm bất kỳ thanh âm nào khác.
Kỷ Linh cũng mau chóng bỏ chạy giống đám u hồn, người kia hé mở đôi mắt, thân thể ngồi giữa hư không, dưới thân có khí vụ tản ra như đang ngồi trên mây. Tại thời điểm hắn mở mắt, Kỷ Linh cảm nhận được uy áp trực tiếp đè nặng lên thân mình.
Hắn lập tức chùn chân, tốc độ bỏ chạy chậm hơn bình thường.
- Dám giết nhiều người Bình Lam tinh vực như vậy còn muốn đi? – Giọng nói người này bình thản nhưng khiến Kỷ Linh kinh hãi, đây là lần đầu hắn gặp u hồn biết nói.
Mà nghĩ lại cũng đúng, dù sao thi tu luyện đến trình độ nhất định, yêu thú cũng có thể hóa hình nói tiếng người, huống chi nguyên bản hắn chính là nhân loại.
Kỷ Linh sau khi nghe thấy lời này, dùng đầu gối cũng có thể đoán ra, đây chắc chắn là một người nào đó cực mạnh trong Bình Lam tinh vực.
- Liệu có còn người khác chặn đánh hắn hay không?
- Trông hắn tùy tiện, tiêu diêu tự tại như này, sao lại bị bắt vào đây?
- Nghĩ vụ của hắn là nghe cấp trên ra lệnh, bảo vệ mấy cái u hồn Bình Lam tinh vực?
Hàng loạt câu hỏi đặt ra trong đầu, hắn cảm thấy mình giết chỉ có vài con tiểu tốt mà dẫn động cường giả này truy sát, thực có chút khó tin.
Người này thấy hắn bỏ chạy, ngón tay duỗi ra, chỉ thẳng vào Kỷ Linh. Một màn chắn vô hình xuất hiện cản trở Kỷ Linh bỏ chạy, tuy hắn vẫn có thể chạy nhưng lại không thể xê dịch một tí khoảng cách nào với người này.
Vẫn duy trì ở phạm vi hai trăm mét. Kỷ Linh thấy mình chẳng thể dịch chuyển nổi một bước, hắn lập tức quay người, liều mạng lao tới phía tên kia.
Người này ngồi trên hư không, hai tay để trước đan điền huy động thành vòng cung thái cực rồi trở về tư thế cũ. Trong đó mơ hồ có chút ánh sáng lập lòe, tản mạn khí thế ép người, Kỷ Linh đứng gần nhất, sắc mặt trầm xuống, nhìn vào tay người này.
Rõ ràng là đang tụ lực, chuẩn bị đánh hắn, hoặc có thể nói là tiêu diệt.
- Mẹ nó! Số chó gì không biết, mới tới được vài lần đã chạm mặt người khủng nhất nơi này.
Mà Kỷ Linh chẳng có chiêu thức gì chống trả, hắn trơ mắt nhìn tên kia tụ lực. Từng đoàn ánh sáng mờ ảo từ trên trời cao hạ xuống, tiến vào trong lòng bàn tay tên này, tạo thành một quả cầu đầy sao trời lít nhít.
Người này đánh ra một chưởng mang theo quả cầu kia, thời điểm nó rời khỏi tay người này, Kỷ Linh cảm thấy một loại lực lượng làm đầu óc hắn u mê, lực lượng khó thể chống đỡ.
Ò Ó O O..!
Tiếng gà gáy vang vọng quanh cái thế giới âm u này khiến tinh thần Kỷ Linh thanh tỉnh hơn rất nhiều. Đồng thời hồn thể của hắn dần mờ nhạt. Đối diện hắn, tên mạnh nhất nhì Bình Lam tinh vực kia cũng vậy, khi nghe thấy tiếng gà gáy, khuôn mặt hắn hoảng hốt, lập tức xoay người bỏ chạy.
Không thèm xem kết quả từ quả cầu hắn đánh ra kia có giết được Kỷ Linh hay không. Ngay lúc nghe thấy tiếng gà trống đầy uy lực này, hắn xoay người rời đi, không để lại bất cứ dấu vết nào, như biến mất khỏi thế gian.
Tốc độ nhanh tới mức, Kỷ Linh cũng chẳng thấy được hắn chạy hướng nào.
- Phù..
Kỷ Linh thở dài, xem như triệt để thoát một kiếp, đồng thời cũng phải rất cảm tạ quân doanh này nuôi gà trống.
Kỷ Linh cũng cảm thấy nơi này có chút tàn nhẫn. Khi mà hình phạt không có thức ăn đưa ra thì những bài tập kế tiếp phải làm thế nào? Chẳng những không có năng lượng, bị thiếu ngủ làm tinh thần uể oải khiến hiệu quả của từng bài tập giảm đi rất nhiều.
Trong đầu hắn suy nghĩ lung tung, hầu hết đều là vì đám người kia cân nhắc, đồng thời cũng trợ giúp hắn tiến bước đến thứ hạng cao hơn, trợ hắn kiếm tiền trả Phong Hoa. Hoặc cũng có thể Phong Hoa không cần nhưng bất kể thế nào, hắn cũng phải trả… Nghĩ đến đó, đầu lẫn tầm mắt trở nên mơ hồ như rơi vào tiên cảnh, Kỷ Linh rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra bên ngoài, dù đám người kia có kêu than đến mấy cũng không ai rảnh hơi quan tâm.
Đêm đã khuya, từng cơn hàn phong lạnh lẽo thổi qua khe dưới chân lều kèm theo vô cùng vô tận sương mù dày đặc cao bằng một ngón tay bao phủ nơi đây. May mắn là giường mỗi người đều được làm cao, nếu là chiếu đất thì sợ là vừa khi chạm vào lập tức đóng băng.
Giữa màn trời đầy ánh sao thành một dòng sông điểm xuyết mỹ lệ trên đó, một bóng người nhẹ nhàng lao đi vun vút trong yên vụ. Dường như chút hàn khí này không làm gì được hắn? Mơ hồ thấy được chân hắn nhẹ điểm lên sàn, dưới đó lập tức xuất hiện lớp băng nhanh chóng bao phủ lên như muốn níu kéo, ngăng chặn người này. Hắn chạy ngang qua từng lều trướng đã tối đen như tìm kiếm thứ gì đó.
Bỗng hắc ảnh này biến mất, qua hồi lâu liền xuất hiện trở lại, thời điểm đó, thân ảnh này trở nên to lớn hơn trước không ít. Hoặc cũng có thể do góc độ nhìn có chút gần mà nó lớn như vậy.
Đồng tử người này co hẹp như mắt rồng, trên thân đầy mồ hôi tuôn ra, miệng hắn mở rộng như muốn nói gì đó lại bị thứ gì cản trở, nghẹn ứ tại cổ họng.
Ánh mắt sợ hãi nhìn xuống, người này thấy một cánh tay vô hình bóp chặt cổ hắn, cảm giác lạnh buốt từ bàn tay người này truyền đến như muốn đóng băng cổ họng của hắn.
Dây thần kinh của hắn bị tê cứng, tay chân muốn động để giãy dụa nhưng vô lực, hắn có vẻ rất thành thạo trong việc giết người khi trước tiên liền phong bế toàn bộ dây thần kinh cũng cổ họng người này.
Y phong bế cổ tương đương với việc phong bế đường lưu thông khí xuống phổi, kẻ bị hại kia khuôn mặt dần chuyển màu, từ đỏ dần sang tím xanh. Mà lúc đó, trên cơ thể hắn xuất hiện lớp băng, và tầng băng đó ngày càng dày, đến thời điểm nó bao phủ thân người này, biến người này cứng đơ như tượng băng nằm trong quan tài trong suốt màu lam mới thả tay.
Lúc hắn thả tay, từ phần cổ đi ra là lỗ hổng bằng nắm đấm, qua một đoạn thời gian, lỗ băng đó phong kín mít.
Lúc đó, hắn lại biến mất không có bất kỳ động tĩnh nào từ các lều trướng hay thanh âm gì từ hắc ảnh này. Lúc hàn khí dưới chân bớt đi, thân ảnh này đứng bất động hồi lâu liền tan biến, chút dấu vết hay khí tức đều không lưu lại.
Tưởng chừng như chưa hề xuất hiện qua.
Kỷ Linh trôi qua một giấc ngủ ngon lành, hoàn toàn không cảm nhận được động tĩnh xảy ra trong đêm. Ngay cả Phong Hoa cùng những thiếu niên khác cũng vậy.
Trong mơ, Kỷ Linh lại xuất hiện tại Vạn Giới Mộ Địa, xung quanh vẫn là như vậy. U hồn du đãng khắp nơi, nhưng khoảng cách hai bên đều rất xa. Hẳn là sợ hắn.
Kỷ Linh nhếch mép cười, bỗng cảm thấy ớn lạnh sau lưng, tim đập nhanh hơn, tinh thần căng như dây đàn. Hắn nghi ngờ, bản thân rõ ràng là hồn thể, lại không phải thực thể. Làm sao có tiếng tim đập với ớn lạnh sau lưng?
Kỷ Linh nhẹ quay đầu, nơi khóe mắt thấy được một u hồn kinh khủng, cao gấp đôi hắn, trình độ cô đọng phải nói là toàn bộ thành thực chất, chỉ duy nhất phần dưới đó là không. Hoặc có thể bị thứ gì đó che mờ. May thay, nó như đang ngủ vậy.
Mồ hôi lạnh vô hình tuôn ra, Kỷ Linh ực một tiếng, chậm rãi lui lại. Hắn biết u hồn này, hắn không đối phó được. Có thể trốn xa bao nhiêu liền trốn.
Vừa ly khai nơi đây, trong đầu hắn bỗng nghĩ đến nguyên nhân tại sao nó lại xuất hiên tại đây, chẳng lẽ do hắn giết quá nhiều u hồn? Và Kỷ Linh cũng biết được nguyên do đám u hồn thấy hắn liền sợ hãi lui xa cả trăm mét như thế.
Tất cả đều là vì tồn tại kinh khủng trước mắt hắn đây.
Kỷ Linh vừa lui, vừa cảnh giác nhìn kẻ này, khuôn mặt hắn tầm tuổi trung niên, râu ria xồm xoàm, tóc dài rối bời che kín mặt, hắn chỉ mơ hồ thấy được đôi mắt người này đang nhắm chặt.
Trên thân mặc bộ trực lĩnh buông thả cổ áo, lộ ra phần ngực to lớn, săn chắc cùng và đường sẹo. Bên ngoài khoác áo tứ điên, từng đường hoa văn chạy dọc ống tay lên đến vai, long phục hổ nằm, quả thực là vô cùng ngông.
Thời điểm Kỷ Linh quan sát kỹ tên này, hắn cũng chẳng thức dậy, thật như một pho tượng ngồi đó, lẳng lặng không tiếng động.
Phần lưng của hắn có một cây quạt ba tiêu rách nát như làm từ lá cọ khô.
- Hít… hà…
Kỷ Linh nghe thấy tiếng hít thở này cũng cảm thấy đầy uy lực, lại kèm theo một cảm giác tang thương khiến hắn hoảng hốt, cảm giác như cái thân thể này muốn sụp đổ. Quá mạnh! Quá kinh khủng!
Hắn vội lui lại, càng không dám ở lại dù chỉ một giây. Đám u hồn phía xa kia cũng là như vậy, chạy càng nhanh hơn nữa, bất chấp có đánh động tới người này, khiêu khích hay kéo thù hận người này cũng chẳng để tâm. Bọn hắn muốn chạy càng xa càng tốt.
- Khí linh!!! Tên này là ai?!! – Trong lòng Kỷ Linh gào thét.
- …
Khí linh im lặng không nói, có thể là không để ý hắn, lại như biến mất khỏi thế giới này vậy.
- Khí linh!! Ngươi trốn đâu rồi!! Mau ra đây!! – Trong lòng vẫn gào thét gọi tên khí linh ra ngoài.
- Kh…
- Mẹ ngươi! Ngoại đang ngủ, gọi vừa thôi!
Kỷ Linh đang muốn gọi tiếp, tên khốn khí linh kia cuối cùng cũng hiện thân.
- Hừ! Ngươi cũng không phải thực thể, ta cùng ngươi chẳng chung dòng máu mà ngươi dám tự nhận là ông ngoại ta?! – Kỷ Linh thực sự tức giận, trong tâm hắn vốn chỉ có những người hắn muốn thì hắn mới công nhận.
- Ta bực! Chửi ngươi một câu phát tiết thì có sao? – Khí linh cũng lười cùng hắn giải thích nhiều.
- Hắn tự nhiên là người vô cùng mạnh, mạnh đến mức nào thì tự ngươi đi kiểm chứng. Sau này không có chuyện nào quan trọng thì đừng gọi ta. Ta rất bận! – Khí linh nói xong, lập tức im ắng không phát ra thêm bất kỳ thanh âm nào khác.
Kỷ Linh cũng mau chóng bỏ chạy giống đám u hồn, người kia hé mở đôi mắt, thân thể ngồi giữa hư không, dưới thân có khí vụ tản ra như đang ngồi trên mây. Tại thời điểm hắn mở mắt, Kỷ Linh cảm nhận được uy áp trực tiếp đè nặng lên thân mình.
Hắn lập tức chùn chân, tốc độ bỏ chạy chậm hơn bình thường.
- Dám giết nhiều người Bình Lam tinh vực như vậy còn muốn đi? – Giọng nói người này bình thản nhưng khiến Kỷ Linh kinh hãi, đây là lần đầu hắn gặp u hồn biết nói.
Mà nghĩ lại cũng đúng, dù sao thi tu luyện đến trình độ nhất định, yêu thú cũng có thể hóa hình nói tiếng người, huống chi nguyên bản hắn chính là nhân loại.
Kỷ Linh sau khi nghe thấy lời này, dùng đầu gối cũng có thể đoán ra, đây chắc chắn là một người nào đó cực mạnh trong Bình Lam tinh vực.
- Liệu có còn người khác chặn đánh hắn hay không?
- Trông hắn tùy tiện, tiêu diêu tự tại như này, sao lại bị bắt vào đây?
- Nghĩ vụ của hắn là nghe cấp trên ra lệnh, bảo vệ mấy cái u hồn Bình Lam tinh vực?
Hàng loạt câu hỏi đặt ra trong đầu, hắn cảm thấy mình giết chỉ có vài con tiểu tốt mà dẫn động cường giả này truy sát, thực có chút khó tin.
Người này thấy hắn bỏ chạy, ngón tay duỗi ra, chỉ thẳng vào Kỷ Linh. Một màn chắn vô hình xuất hiện cản trở Kỷ Linh bỏ chạy, tuy hắn vẫn có thể chạy nhưng lại không thể xê dịch một tí khoảng cách nào với người này.
Vẫn duy trì ở phạm vi hai trăm mét. Kỷ Linh thấy mình chẳng thể dịch chuyển nổi một bước, hắn lập tức quay người, liều mạng lao tới phía tên kia.
Người này ngồi trên hư không, hai tay để trước đan điền huy động thành vòng cung thái cực rồi trở về tư thế cũ. Trong đó mơ hồ có chút ánh sáng lập lòe, tản mạn khí thế ép người, Kỷ Linh đứng gần nhất, sắc mặt trầm xuống, nhìn vào tay người này.
Rõ ràng là đang tụ lực, chuẩn bị đánh hắn, hoặc có thể nói là tiêu diệt.
- Mẹ nó! Số chó gì không biết, mới tới được vài lần đã chạm mặt người khủng nhất nơi này.
Mà Kỷ Linh chẳng có chiêu thức gì chống trả, hắn trơ mắt nhìn tên kia tụ lực. Từng đoàn ánh sáng mờ ảo từ trên trời cao hạ xuống, tiến vào trong lòng bàn tay tên này, tạo thành một quả cầu đầy sao trời lít nhít.
Người này đánh ra một chưởng mang theo quả cầu kia, thời điểm nó rời khỏi tay người này, Kỷ Linh cảm thấy một loại lực lượng làm đầu óc hắn u mê, lực lượng khó thể chống đỡ.
Ò Ó O O..!
Tiếng gà gáy vang vọng quanh cái thế giới âm u này khiến tinh thần Kỷ Linh thanh tỉnh hơn rất nhiều. Đồng thời hồn thể của hắn dần mờ nhạt. Đối diện hắn, tên mạnh nhất nhì Bình Lam tinh vực kia cũng vậy, khi nghe thấy tiếng gà gáy, khuôn mặt hắn hoảng hốt, lập tức xoay người bỏ chạy.
Không thèm xem kết quả từ quả cầu hắn đánh ra kia có giết được Kỷ Linh hay không. Ngay lúc nghe thấy tiếng gà trống đầy uy lực này, hắn xoay người rời đi, không để lại bất cứ dấu vết nào, như biến mất khỏi thế gian.
Tốc độ nhanh tới mức, Kỷ Linh cũng chẳng thấy được hắn chạy hướng nào.
- Phù..
Kỷ Linh thở dài, xem như triệt để thoát một kiếp, đồng thời cũng phải rất cảm tạ quân doanh này nuôi gà trống.
Danh sách chương