Quyển 1: Thần Quân Tinh!

Vừa mới đem hắn hạ đài, Phong Lăng như cự nhân xuất hiện, một quyền cách không đánh về chuông đồng, chuông kêu ngân vang liên hồi. Kỷ Linh biết đây chính là tiếng chuông kết thúc vòng một.

- Vòng đầu tiên, hỗn chiến kết thúc. Một trăm người các ngươi chính là tinh anh tiến vào vòng hai, đấu đội. Mỗi người tự mình lựa chọn cho mình một đội ngũ để có được thứ hạng cao xứng đáng với phần thưởng phong phú. Chỉ có như vậy thôi! Các ngươi về chuẩn bị, ba ngày sau trở lại nơi này tiến hành quyết đấu.

- Bọn họ hẳn là đau đầu lắm đây.

Kỷ Linh cười thầm trong lòng kèm theo tràn ngập khinh bỉ. Nếu bọn hắn chọn người quá mạnh thì người đó dễ kiêu ngạo khó đoàn kết giúp nhau, tiến vào vòng cuối sẽ còn gây trở ngại rất lớn vì đã biết không ít đặc điểm hay phong cách chiến đấu. Còn chọn quá yếu dù người đứng đầu có thể gồng gánh qua một hai trận nhưng gặp phải đội mạnh cũng khó mà chống nổi đến cuối.

Kỷ Linh cũng không có quan tâm tới việc bọn hắn chọn người nào, lực lượng của hắn đủ để đơn đấu một trong hai người Hùng Khởi nên cũng không quá chú tâm mà khinh địch. Chưa nói tới trong đội còn ba người cực mạnh, hai tên Đô Lùn, một tên Cước Thần tự phong.

Phong Hiên miễn cưỡng được nhét vào nhưng tên này chỉ thích đọc sách không muốn xông trận, nếu hắn đem tâm trí lên võ dũng nhất định có thể thành một mãnh tướng.

Dẫn người về một góc sân tập, hắn cũng muốn mọi người có thời gian làm quen với nhau một chút để những trận sau cố gắng trợ giúp nhau. Vòng hai này chắc chắn sẽ đụng phải tất cả các đội nên nhất định phải chuẩn bị thể lực tốt nhất nên sau khi làm quen giới thiệu đôi lời, bọn hắn liền mệnh ai người nấy về trướng bồng bản thân nghỉ ngơi hoặc đi luyện tập.

Kỷ Linh cũng rời đi, Phong Hiên như có điều suy nghĩ liền chạy theo gọi hắn:

- Đội trưởng! Ta có chuyện thắc mắc.

- Nói đi.

Kỷ Linh quay lại đáp, nhìn sắc mặt Phong Hiên, hiển nhiên biết hắn có chuyện quan trọng muốn nói.

- Ta mới tìm hiểu được chút thông tin về những chuyện sau này chúng ta phải đối mặt. Thứ nhất là Tân Sinh Đại Bỉ này, thứ hai là về việc tu luyện Chiến Khí. Đại Bỉ tạm thời không nói vì ai cũng đã biết, chỉ có thông tin các đội là ẩn số, ta sẽ cố gắng tìm kiếm. Chiến Khí là cách tu luyện ở Nam Hải Thiên, một bên là luyện pháp cùng một bên luyện thể. Những bài tập mà chúng ta đang luyện đây chính là luyện thể. Luyện pháp chính là hấp thu chiến khí, khai mở đan điền, tiến vào cảnh giới đầu tiên của hệ thống tu luyện Nam Hải Thiên. Đan điền chứa chiến khí, khi đạt tới giới hạn nhất định chính là chạm tới bình cảnh, muốn đột phá lên tầng thứ cao hơn thì phải đột phá, tích trữ được nhiều chiến khí hơn, giống như ngươi đổi từ cốc chứa nước sang thau chứa nước vậy.

Nhắc tới đây, hắn nhớ ra bản thân từng nghe qua, chỉ là sau khi xuyên không, đại bộ phận trí nhớ dị giới đều bị trí nhớ Địa Cầu che lấp, hoàn toàn không để ý tới. Bây giờ có Phong Hiên nhắc nhở, hắn mới sực nhớ ra nhưng muốn bắt đầu hấp thu chiến khí thì phải trải qua lễ trưởng thành tuổi mười tám xác định thiên phú.

Mà hắn hiện mới mười lăm tuổi, còn ba năm luyện tập tại nơi đây nên cũng không có vội vã. Nơi đây tuyển ba năm một đợt tân sinh, những người ở lại đều đã trải qua lễ trưởng thành nhưng không có thiên phú tu luyện nên ở lại làm binh lính bình thường, cố gắng một ngày lên tinh binh hoặc tướng lĩnh. Tuy bọn họ không có thiên phú tu luyện nhưng về phương diện thân thể thì tuyệt đối có thể dùng tay không đánh chết người.

- Ta biết rồi! Ngươi không cần nói thêm nữa. Tận lực âm thầm tìm hiểu thông tin về các đội là được. Quay về nghỉ ngơi trước đi, hôm nay đã đánh rất nhiều rồi.

Kỷ Linh nói khiến Phong Hiên tạm dừng lại một chút liền gật đầu rời đi. Bộ dạng hắn có vẻ khá thất vọng vì Kỷ Linh còn chưa nghe hết còn Kỷ Linh giống như được giải thoát, thoải mãi duỗi cái lưng kêu vài tiếng ư ử liền nhẹ nhàng lại sảng khoái quay về trướng bồng.

Vòng một hỗn chiến dùng gậy gỗ đã hoàn thành, hai vòng sau đều dùng vũ khí tùy ý. Hắn suy nghĩ một hồi liền quyết định chọn kiếm làm vũ khí chính. Thực tế mà nói thì hắn vẫn ưa thích dùng tay không đánh người hơn là dùng kiếm, nó làm hắn quá mức khó chịu, quá mức giả tạo.

Hắn muốn mau trở lại Địa Cầu thì nhất định phải tu luyện thần tốc, mà tu luyện thần tốc đều là dựa vào thiên phú tạm thời chưa biết là gì. Bên cạnh đó còn một cách khác chính là làm tướng lĩnh bên trong Nang giới của bản thân.

Nang giới chính là chiếc túi càn khôn, bên trong tự thành một thiên địa riêng biệt nhưng không thể lớn hơn Nam Hải Thiên. Bên trong Nang giới có thiên có địa, có cây cỏ thực vật đủ sinh khí nuôi nấng sinh vật hữu tri hữu giác bên trong đó.

Nhưng có một điểm hạn chế chính là không thể đem những thứ từ bên ngoài vào trong ngoại trừ chính những sinh vật sống ở một cảnh giới nhất định hay ở cấp độ phàm. Chính vì thế nên đám người canh gác trước phòng ngủ của hắn ai cũng đeo một chiếc túi bên hông, đó đều là Nang giới.

Đoạn Nang giới này là đoạn thông tin kế tiếp Phong Hiên định nói mà bị ngăn lại và cũng như nguyên nhân khiến hắn thất vọng với Kỷ Linh.

Tiểu thế giới của bọn họ chỉ bằng một phần ngàn Phong gia phủ, chỉ có thể chứa đựng hoảng một chi đại quân khoảng năm vạn người. Mà binh đó chủ yếu là đực rựa, dương khí quá thịnh chỉ sợ bọn chúng không chịu nổi nhưng Phong gia phủ diện tích hữu hạn, binh lính trú đóng tại đây toàn bộ là tinh binh, không có phàm binh nào xuất hiện trên đường. Tính riêng tại quân doanh này thôi thì số lượng cũng phải gần chục vạn, Phong phủ kia phải ngàn vạn đổ lên.

Phía trên tinh binh còn có vương binh cao cấp hơn trải qua hàng trăm trận chiến mà vẫn sống sót, vương binh chỉ có vương thất của Vương Triều sở hữu, hoàng binh là sinh tồn qua ngàn trận của Hoàng Triều.

Một binh lính bên trong hoàng triều đi ra còn mạnh hơn ba người Hùng Linh Khởi hợp lại, trừ khi ba người đều trải qua hàng trăm trận chiến. Nhưng việc này vẫn là phải để sau khi hoàn thành lễ trưởng thành.

Mà hắn chọn kiếm chính là vì nó giống như hoàng đế Địa Cầu thường dùng kiếm thay đao hay thương, đồng thời cũng thể hiện ra bản thân hắn muốn trở thành một vị hoàng đế.

Lựa chọn được vũ khí của bản thân, hắn liền tới nơi đầu tiên hắn đặt chân đến khi vừa chân ướt chân ráo vào đây. Lựa chọn xong đoạn gỗ không tệ, hắn liền đem về trướng bồng của bản thân.

Lúc đi về trướng bồng, hắn cũng có chút suy nghĩ lại, bởi hắn đã có đôi Bách Biến quyền. Sau một hồi nghĩ, lúc về trướng bồng thì vẫn quyết định tiếp tục làm bởi thanh kiếm này sẽ trở thành khuôn đúc.

Trời tối, hắn liền ra khỏi trướng bồng, trên tay cầm một thanh kiếm vừa mỏng nhẹ lại mềm dẻo nhưng muốn đánh gãy nó cũng không dễ. Trên thân kiếm điêu khắc hình rồng uốn lượn, cườm kiếm khắc hình nhai tệ, thanh chắn ngang hắn đục hình đầu rồng thời Lý theo trí nhớ trông rất hung mãnh uy phong, tay cầm kiếm không trang trí gì ngoài việc làm cho nó dẹt, phần cán có long trảo đang cầm lấy một quả cầu.

Hắn liền đặt tên là Đế Long. Cầm Đế Long kiếm trên tay, hắn vuốt ve một hồi liền tới bên cạnh mộc nhân.

Huy động một hồi, từng đường kiếm sắc bén chẳng chút quy luật chém ra vút vút xé gió.

Hắn nhận thấy bản thân cũng có thiên phú luyện kiếm đấy chứ. Chém vài nhát lên thân mộc nhân, lưỡi kiếm của hắn cũng không có bị gãy hay sứt mẻ mà trên mộc nhân lưu lại vài đường rãnh sâu ba phân dài một xích.

Thỏa mãn với Đế Long kiếm, hắn liền đem về trướng bồng, dự định làm một cái bao cho nó.

Thanh âm trầm đục quen thuộc vang vọng trong không gian yên tĩnh. Kỷ Linh trong phòng tối đục lên từng đường vân tạo thành lớp lân phiến. Ngón tay lướt qua bề mặt lân phiến, từng vết sần trầm nổi vô cùng chân thật, không hề có cảm giác bóng nhẵn như trong trên phim.

Theo hắn thì long lân của rồng phương Đông cũng giống với loài rồng phương Tây, sần sùi thô ráp chứ không bóng nhẵn.

Xoẹt xoẹt! Thanh Đế Long kiếm trên tay xuất nhập khỏi vỏ phát ra thanh âm có chút giống những thanh kiếm nhựa đồ chơi hắn từng mua ở Địa Cầu, nhưng hắn cũng không có để tâm nhiều như vậy.

Dù sao sau này hắn vẫn sẽ còn đổi mới chất liệu của Đế Long lên một tầm cao trước nay chưa từng có nên hắn không để ý chút âm thanh này huống chi lực sát thương của nó mới là điều quan trọng.

Kỷ Linh thỏa mãn thu Đế Long kiếm trở lại trong bao, đặt nó bên cạnh đầu giường đi ngủ.

Tới sáng, hắn liền tìm tới song Hoàng hỏi thăm:

- Hai ngươi thích dùng vũ khí nào nhất? Đại Hoàng cũng Nhị Hoàng suy nghĩ hồi lâu mới nhìn nhau đồng thanh đáp:

- Bọn ta muốn một cây chùy lớn thật lớn.

Kỷ Linh nhìn vậy liền gật đầu rời đi. Làm đại chùy phải cần thân gỗ lớn cùng phần tay cầm phải chịu được lực lượng của hai người Đại Hoàng, Nhị Hoàng.

Trở lại chỗ cũ, như thường lệ hắn lựa chọn bốn khúc gỗ tốt liền quay về lều trướng. Tại chỗ ở của hắn vẫn còn đoạn gỗ khá dài để làm phần cán cầm, hắn muốn làm cho đoạn chùy này có thể cận chiến lại có thể viễn công nhưng khi nghĩ phương thức chế tác côn nhị khúc lập tức bỏ qua.

Đoạn dây đó hoàn toàn không chịu nổi lực ném cùng độ dài của hai tên này nên hoàn toàn không có khả năng thu hồi trở lại, vẫn là chờ qua lễ trưởng thành rồi mới tính tiếp.

Trong trí nhớ của hắn thì khi tu luyện chiến khí tới một cảnh giới nhất định sẽ học được một loại chiến kỹ đặc thù của Phong gia, Cách Không Ngự Vật!

Chiến kỹ này tên như nghĩa, dùng chiến khí bao bọc lấy đồ vật mình cần thì khi ném ra phát động chiến kỹ này, thứ đó lập tức quay trở lại trên tay.

Hắn cũng vô cùng chờ mong tới cái ngày hắn học được chiến kỹ đó, đạt tới cảnh giới ngự kiếm phi hành, kiếm vừa ra khỏi vỏ liền lấy thủ cấp của địch ngoài vạn dặm.

Nhưng chuyện trước mắt hắn cần làm chính là tạo cho cặp sinh đôi này cây chùy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện