Editor: Waveliterature Vietnam
"Tại sao lại để hắn ở lại?"
Ban đêm, cuộc chiến nổ ra, càng lúc càng thêm sôi sục.
Tiếng súng, tiếng chết chóc, tiếng hô hào gầm rú của dị nhân, trong bóng đêm, cuộc chiến giao tranh dưới bầu trời đầy sao, khiến cổ họng của Vi An nghẹn ngào bất lực.
Cô không đổ lỗi cho ai, cũng không biết chất vấn ai. Cảm thấy như không biết trút giận cho ai.
Cô không thể tin được rằng, Đường Lăng một người như vậy, sẽ chết như thế này.
Kỳ tích có thể xảy ra không? Vi An cũng không dám ôm niềm hy vọng.
Nghĩ đến con bò sát cấp hai, như một cơn sóng thủy triều ập tới, dù có Tử Nguyệt chiến sĩ ra cứu Đường Lăng cũng phải một phen tiêu hao nhân lực? "Vi An." Christina đứng ở phía sau Vi An, mất đi người đồng hành, cô cũng buồn không kém, nhưng người đau buồn nhất vẫn là Vi An.
Ánh mắt Vi An dường như sụp đổ, Dục cùng Áo Tư cũng không nói nên lời, có rất nhiều lý do, nhưng cũng không dấu được việc Đường Lăng hy sinh bản thân cứu lấy bọn họ.
Chuyện này thật đáng xấu hổ, họ không thể đối mặt với sự thật là đã bỏ mặc đồng đội ở lại.
Đôi mắt Andy thất thần, nhìn về phía nhà kho 19.
Có lẽ một lúc sau, sẽ thấy Đường Lăng leo lên mái nhà? Điều này cũng khó xảy ra, Andy thực sự không muốn nghĩ tới.
Cũng chỉ là không quen với việc này, không quen với việc không còn Đường Lăng xuất hiện trước mặt nữa.
Trước giờ vẫn đi theo hắn, giờ lại bỏ mặc hắn ở nơi này?
"Tất cả bình tĩnh, giờ chúng ta quay về hàng rào hy vọng đi." Amir im lặng một lúc lâu rồi nói
Vi An tức giận nhìn Amir: "Ngươi không có lương tâm à? Nếu Đường Lăng xuất hiện, hắn có thể đã bị thương nặng, chúng ta cần chờ hắn."
"Hắn sẽ không tới được đâu." Amir nhìn về phía nhà kho 19, một đám dị nhân mới tràn vào, chặn đường.
"Đốp." Một cú đấm, Áo Tư đấm Amir.
Amir không hề né, máu mũi chảy, buông ánh mắt nhìn mọi người: "Ta biết Đường Lăng, nhưng không có thời gian cho chúng ta mơ hồ mong đợi."
"Hắn rất khó hiểu, là một người khép kín, cho nên mọi người không thực sự hiểu hắn. Nhưng ta là người hiểu rất rõ, hắn luôn là người tỉnh táo, biết phải làm gì lúc này."
"Hắn sẽ không phạm sai lầm, ngay cả hôm nay hắn lựa chọn hy sinh, đó là một quyết định đúng đắn. Ta cũng muốn thay hắn làm điều này."
Nói tới đây, Amir lau máu mũi, một mình đi tới ngọn đồi, đến gần khe nứt ở dốc.
Hắn lẩm bẩm hồi lâu, giống như đang nói chuyện với mọi người.
"Khi cuộc chiến bắt đầu, chúng ta ở nơi này, giống như những người lính bị bỏ rơi. Đường Lăng cứu chúng ta, không phải để chúng ta ở đây chờ chết, ta nghĩ nên đi tới hàng rào hy vọng, chúng ta sẽ được sắp xếp lại vào đội chiến đấu."
Trong lúc vừa nói, Amir đã chạy tới đỉnh sườn núi, quay lại nhìn toàn bộ chiến trường, dừng mắt lại ở nhà kho 19, ánh mắt khó đoán...
Chỉ một chốc, hắn quay lưng nhảy xuống đồi.
Ánh mắt Dục đau đớn, ngay sau đó không do dự nắm lấy tay Christina, vòng tay qua Vi An, cố gắng đuổi theo Amir.
Áo Tư cũng lôi Andy đuổi theo Dục.
"Ta không muốn đi, ta phải ở đây đợi Đường Lăng." Vi An lúc này, cuối cùng cũng rơi nước mắt.
Dường như rời khỏi nơi này, cũng giống như tước đi hy vọng của cô.
"Dục, ngươi không cần thô bạo vậy." Christina theo Dục kéo lấy tay Vi An, ôm chặt cô, nhẹ nhàng nói: "Họ chỉ là, chỉ không muốn uổng phí công sức Đường Lăng."
"Chúng ta sẽ tiếp tục chiến đấu, phải trở nên mạnh hơn."
Vi An không thèm trả lời, chỉ thì thầm khóc nức nở, Áo Tư kéo Andy chay sát vào nói: "Sẽ đến một ngày, ta cũng chết. Ta hy vọng, ta sẽ chết trong vinh quang hơn cả Đường Lăng."
"Ta, ta, ta sẽ không bao giờ quên hắn. Ta sẽ mãi nhớ chúng ta từng có một đồng đội, đó là Đường Lăng." Vi An cuối cùng cũng theo Christina rời khỏi đồi.
Cô ta nói nhỏ, chỉ có Christina nghe thấy, lời nói cuối cùng: "Ta sẽ khắc ghi, ta rất thích hắn."
Tiểu đội Mãnh Long cứ như thế mà rời đi.
Ngọn đồi được đặt tất cả hy vọng sống cuối cùng trở nên yên ắng, nhưng trận chiến vẫn chưa kết thúc sau khi họ rời đi.
Với việc đầu quân thêm, họ sẽ trở nên mạnh hơn.
Giống như hôm nay chiến trường đã trở thành đống đổ nát.
Dưới bóng ma bao phủ sự chết chóc, xen lẫn giữa tuyệt vọng đau khổ và chết lặng, không ai biết vì sao dị nhân lại kéo đến hết ở đây.
Không ai muốn sự xuất hiện của Dị vương lục cấp, ở sau có thể là một âm mưu to lớn?
Sẽ không ai nghĩ là, đằng sau chiến trường khốc liệt này, có một bàn tay vô hình nào kiểm soát?
Vì sao phải thao túng chuyện này?
**
Bên trong hàng rào hy vọng, đội dự bị thứ nhất đang tập hợp khẩn cấp, toàn bộ thành viên đội dự bị đang rất bận rộn.
Chỉ nơi Hừ Khắc, phía bên trong, đối diện hang động nhỏ là im ắng.
An Đức Lỗ nở một nụ cười dịu dàng, đặt một chậu nước ấm bên ngoài gần hang động của Hừ Khắc.
Hắn thử xem, độ ấm vừa phải, vắt một chiếc khăn trước, cẩn thận lau mặt cho Hừ Khắc, ánh mắt lạnh nhạt mà bình tĩnh.
Hừ Khắc nắm lấy tay An Đức Lỗ, nhìn anh ta và nói: "Ngươi đã sớm biết chuyện này, phải không?"
"Biết chuyện gì?" An Đức Lỗ bất cẩn, nhìn mặt Hừ Khắc nói: "Đừng cử động, để ta xem vết thương có còn đau không?"
"Bốp.", Hừ Khắc lật chậu nước trước mặt, có vẻ như không đủ tức giận, hắn đá một đá vào chậu nước.
Chậu nước vô tình bay về phía tường hang động, phát ra tiếng giòn vang, chắc đã bị méo mó.
An Đức Lỗ không nói gì, bước qua nhặt chậu lên, dùng sức nắn lại nó, rồi đi ra khỏi hang động.
"Ngươi muốn đi đâu?" Hừ Khắc nhìn về phía An Đức Lỗ, ánh mắt khó chịu.
Hắn không biết An Đức Lỗ, cảm thấy xa lạ, không biết gì. Thay vào đó, khi thấy An Đức bên cạnh, có thể an toàn hơn.
An Đức Lỗ cứ vậy mà bỏ đi, làm hắn thấy bất an.
"Ta không đi đâu cả, chỉ là đi lấy lại chậu nước. Không lâu đâu, chúng ta phải chờ để đến chiến trường khác, ta nghĩ ngươi không thích lau sạch cái bộ mặt hiện tại." An Đức Lỗ thản nhiên nói.
"Sao người lại...." Câu nói đó không làm Hừ Khắc cảm động, mà thay vào đó hắn chạy tới phía An Đức Lỗ, túm lấy cổ áo anh.
An Đức Lỗ không một chút biến sắc, chỉ lặng lẽ nói: "Tại sao không nói cho ngươi biết nhiều, phải không?"
"Biết càng nhiều, càng khó chịu. Ta hy vọng ta sẽ dành cho ta, ngươi im lặng hơn là được rồi."
"Vì vậy, ngươi nghĩ ta là một tên ngốc, đúng không?" Hừ Khắc cười nhạt.
"Ta cơ bản thấy, nhiệm vụ dọn dẹp sẽ như thế này, ngươi lại nói tiểu đội nhất định phải tiếp tục nhiệm vụ. Ta biết, đây là việc rửa tội kẻ bị tình nghi, cho nên sẽ không ai nghi ngờ ngươi nữa."
"Thực sự, ngươi không cần phải làm điều này. Ai có thể nghi ngờ một trại dự bị, ngay cả là Tử Nguyệt chiến sĩ?"
"Đúng, ngươi đã bảo chúng ta ngăn tiểu đội Mãnh Long nhận nhiệm vụ này. Có phải là giả vờ? Như vậy như là không biết sự thật? Đúng vậy phải không?" Hừ Khắc kích động, nói ra tất cả.
Bởi vì, nó có thể rõ ràng hơn?
Tiểu đội Đỉnh Núi không thể hoàn thành nhiệm vụ, buộc phải rút lui theo sự sắp xếp của An Đức Lỗ như một cách ngẫu nhiên.
Cái gọi là sự trùng hợp, có lẽ một số người trong tiểu đội Đỉnh Núi không thấy được, hoặc là may mắn, nếu không phải vậy, bọn họ cũng sẽ chết trong nhiệm vụ này.
Không ai chắc rằng, khi dị vương xuất hiện, dị nhân đông như nước mà có thể thoát thân.
Hừ Khắc biết, sự trùng hợp này chỉ là giả, An Đức Lỗ sao có thể bị dị nhân bắt rồi làm bị thương? Sau đó toàn bộ tiểu đội lại không chuẩn bị chân khuẩn ức chế.
Với tính cách cẩn thận của An Đức Lỗ, việc này không thể xảy ra.
Cho dù không mang chân khuẩn ức chế thì trách nhiệm là của Ngải Mã, Hừ Khắc cho dù kiếm cả một vạn lý do là Ngải Mã quên, An Đức Lỗ cũng sẽ khắc phục được lỗi này.
Hơn nữa, Ngải Mã quên mang theo cũng có liên quan đến An Đức Lỗ, giả sử An Đức Lỗ không coi trọng nhiệm vụ này, cố tình nhấn mạnh chuyện khác, bỏ qua việc mang chân khuẩn ức chế.
Ngải Mã là một phụ nữ não cá vàng, cô chắc bị An Đức Lỗ dắt mũi.
Nghĩ chuyện này, Hừ Khắc khiếp sợ, đúng là không hiểu được An Đức Lỗ, nhưng hắn hiểu được điều này.
Hắn chỉ là không chịu được áp lực, không nghĩ rằng An Đức Lỗ biết trước cuộc chiến sẽ như thế này, ẩn sau chuyện này là gì?
Phản bội? Phản bội ai? Xem ra nhiệm vụ này trở thành bất lợi cho hàng rào hy vọng chiến đấu, câu trả lời có thể đã rõ ràng?
"Không, ngươi không phải vậy." An Đức Lỗ nắm lấy tay Hừ Khắc, nhẹ nhàng thả xuống.
"Ta cố xóa hết nghi ngờ về phía mình, nhưng cũng vì thuận tiện làm vậy." Nói tới đây, An Đức Lỗ ngồi xuống.
"Đó là để giết Đường Lăng."
"Cái gì?" Hừ Khắc nhìn An Đức Lỗ khó hiểu, không hiểu vì sao An Đức Lỗ muốn giết Đường Lăng?
Giết hắn mà cần hi sinh lớn vậy?
An Đức Lỗ lấy chai rượu từ kệ hang động, tháo ra hớp một ngụm, mặc kệ sự bỡ ngỡ của Hừ Khắc, nói: "Ta nghĩ, giả sử, nếu chúng ta khiêu khích tiểu đội Mãnh Long, bọn họ sẽ kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ."
"Đừng đánh giá thấp lòng tự trọng của những thiếu niên, nhất là đối với Đường Lăng. Rất nhiều chuyện đã chứng minh rằng hắn là một tên thông minh, ta phải cho hắn nếm được cảm giác đáng nhớ. Giả sử, tiểu đội Đỉnh Núi cũng làm nhiệm vụ, nó sẽ được gấp rút thực hiện.
"Vì vậy, ngươi đã khiêu khích tiểu đội Mãnh Long đêm đó. Là vì Đường Lăng? Đường Lăng rất quan trọng?" Hừ Khắc nhướn mày.
An Đức Lỗ chỉnh lại quần áo, nói: "Không phải quan trọng, cũng không thể nói không quan trọng. Quan trọng là... Ta đã không bị nghi ngờ, giết Đường Lăng chỉ là thuận tay.
"Vì chú Lai Nặc?" Hừ Khắc nghĩ tới chuyện này, tiểu đội Đỉnh Núi đã biết từ ngày đầu tiên, Tô Diệu đã gây ra một chuyện lớn.
Hắn từng hỏi, An Đức Lỗ với tư cách là một thành viên gia tộc Ngang Tư, sẽ để Đường Lăng ở trại dự bị đầu tiên, đó là sự chuẩn bị cho việc giết Đường Lăng?
"Vì hắn? Không! Ta thừa nhận rằng, trong gia tộc, Lai Nặc đứng về phía ta. Nhưng hắn quá ngốc, làm việc quá cảm xúc gây nhiều hậu quả. Ta không cần phải... vì hắn làm cái gì!"
"Chuyện về Đường Lăng, ngươi không cần hỏi nhiều. Hắn đã chết rồi, với ta mà nói là một chuyện tốt, ta sẽ được một phần thưởng, thế là đủ." An Đức Lỗ thả bình rượu xuống, khè lên hai tiếng.
Mặc dù loại rượu hắn thích, nhưng hắn không thấy thoải mái.
"Giết hắn thật dễ." Hừ Khắc thấy An Đức Lỗ làm quá nhiều, tại sao lại dùng chuyện này?
Hừ Khắc cũng hiểu, từ khi bọn họ rút lui, nhà kho 19 đã đóng cửa, người bị nhắm tới quả là Đường Lăng.
Những đội khác sẽ không nghĩ vậy, bọn họ sẽ nghĩ tiểu đội Đỉnh Núi khiêu khích tiểu đội Mãnh Long cho nên mới thế này.
An Đức Lỗ đã hoàn hảo trong việc che dấu mục đích thực sự của hắn.
"Tất nhiên, giết hắn ta thực sự dễ. Nhưng rất khó để tránh khỏi nghi ngờ... Lai Nặc muốn tranh giành quyền lực, cần có một lý do hoàn hảo, nếu không hắn không thể làm thế." An Đức Lỗ chống tay lên má, ánh mắt trầm ngâm, nhất thời khiến Hừ Khắc khó hiểu.
"Ngươi đang lừa Tô Diệu?" giọng điệu Hừ Khắc dịu lại, dù sao đi nữa, An Đức Lỗ không dấu hắn ta là được rồi.
"Tô Diệu? Chà, một kẻ điên đáng để lo lắng. Nhưng cũng không hoàn toàn thế." An Đức Lỗ đứng lên nhìn Hừ Khắc nói: "Chuyện Đường Lăng nói đến đây, không có gì bất ngờ xảy ra thì hắn đã chết."
"Những chuyện tối nay.." Hừ Khắc nghĩ đến âm mưu trong cuộc chiến, có người biết, hóa ra là An Đức Lỗ, hắn ta cảm thấy ớn lạnh.
"Hừ Khắc." An Đức Lỗ bỗng nhiên dịu giọng nói: "Ngươi còn nhớ khi chúng ta còn trẻ không? Cho dù có chuyện gì xảy ra, ngươi nhất định vẫn phải ở bên cạnh ta."
Đôi mắt Hừ Khắc nhìn khó hiểu, chuyện lúc xưa, bỗng nhiên hiện về trước mắt.
Hắn tất nhiên nhớ rõ, làm sao có thể quên được.
Hắn biết An Đức Lỗ nói vậy là ý gì, không để ai nghi ngờ về sự phản bội của An Đức Lỗ, nhất là đối với khu vực an toàn 17.
"Với ngươi ta không hề dấu diếm chuyện gì. Ngươi hiểu chứ?" ánh mắt An Đức Lỗ nhìn Hừ Khắc.
Hừ Khắc cảm thấy có chút nòng mặt, sống từ nhỏ với nó ở khu an toàn 17, sau đó? Phản bội nó sao?
"Ta cần ngươi. Cho tới giờ, ta với ngươi đều tốt với nhau, ngươi chỉ cần cảm thấy thoải mái an tâm."
An Đức Lỗ thở dài, đi đến bên người Hừ Khắc, chỉnh lại đồng phục, nói: "Nếu không thể thực hiện được, ngươi chỉ cần có thái độ nghiêm túc. Ngươi, chỉ cần cảm thấy trong thâm tâm vui vẻ là được rồi."
Nói xong, An Đức Lỗ đi ra khỏi hang động.
Hừ Khắc đột nhiên nói: "Ta sẽ luôn một mực bên cạnh ngươi."
Phải vậy, phản bội thì rất đáng xấu hổ và khó chịu, nhưng nếu là vì An Đức Lỗ..
An Đức Lỗ nghe những câu này, chỉ cúi đầu mỉm cười, nói: "Nhanh một chút, chúng ta còn phải bán mạng chiến đấu. Lúc này, ta thề với lương tâm, ta sẽ chiến đấu hết mình, kết quả có thể là không trở về."
"Tại sao lại để hắn ở lại?"
Ban đêm, cuộc chiến nổ ra, càng lúc càng thêm sôi sục.
Tiếng súng, tiếng chết chóc, tiếng hô hào gầm rú của dị nhân, trong bóng đêm, cuộc chiến giao tranh dưới bầu trời đầy sao, khiến cổ họng của Vi An nghẹn ngào bất lực.
Cô không đổ lỗi cho ai, cũng không biết chất vấn ai. Cảm thấy như không biết trút giận cho ai.
Cô không thể tin được rằng, Đường Lăng một người như vậy, sẽ chết như thế này.
Kỳ tích có thể xảy ra không? Vi An cũng không dám ôm niềm hy vọng.
Nghĩ đến con bò sát cấp hai, như một cơn sóng thủy triều ập tới, dù có Tử Nguyệt chiến sĩ ra cứu Đường Lăng cũng phải một phen tiêu hao nhân lực? "Vi An." Christina đứng ở phía sau Vi An, mất đi người đồng hành, cô cũng buồn không kém, nhưng người đau buồn nhất vẫn là Vi An.
Ánh mắt Vi An dường như sụp đổ, Dục cùng Áo Tư cũng không nói nên lời, có rất nhiều lý do, nhưng cũng không dấu được việc Đường Lăng hy sinh bản thân cứu lấy bọn họ.
Chuyện này thật đáng xấu hổ, họ không thể đối mặt với sự thật là đã bỏ mặc đồng đội ở lại.
Đôi mắt Andy thất thần, nhìn về phía nhà kho 19.
Có lẽ một lúc sau, sẽ thấy Đường Lăng leo lên mái nhà? Điều này cũng khó xảy ra, Andy thực sự không muốn nghĩ tới.
Cũng chỉ là không quen với việc này, không quen với việc không còn Đường Lăng xuất hiện trước mặt nữa.
Trước giờ vẫn đi theo hắn, giờ lại bỏ mặc hắn ở nơi này?
"Tất cả bình tĩnh, giờ chúng ta quay về hàng rào hy vọng đi." Amir im lặng một lúc lâu rồi nói
Vi An tức giận nhìn Amir: "Ngươi không có lương tâm à? Nếu Đường Lăng xuất hiện, hắn có thể đã bị thương nặng, chúng ta cần chờ hắn."
"Hắn sẽ không tới được đâu." Amir nhìn về phía nhà kho 19, một đám dị nhân mới tràn vào, chặn đường.
"Đốp." Một cú đấm, Áo Tư đấm Amir.
Amir không hề né, máu mũi chảy, buông ánh mắt nhìn mọi người: "Ta biết Đường Lăng, nhưng không có thời gian cho chúng ta mơ hồ mong đợi."
"Hắn rất khó hiểu, là một người khép kín, cho nên mọi người không thực sự hiểu hắn. Nhưng ta là người hiểu rất rõ, hắn luôn là người tỉnh táo, biết phải làm gì lúc này."
"Hắn sẽ không phạm sai lầm, ngay cả hôm nay hắn lựa chọn hy sinh, đó là một quyết định đúng đắn. Ta cũng muốn thay hắn làm điều này."
Nói tới đây, Amir lau máu mũi, một mình đi tới ngọn đồi, đến gần khe nứt ở dốc.
Hắn lẩm bẩm hồi lâu, giống như đang nói chuyện với mọi người.
"Khi cuộc chiến bắt đầu, chúng ta ở nơi này, giống như những người lính bị bỏ rơi. Đường Lăng cứu chúng ta, không phải để chúng ta ở đây chờ chết, ta nghĩ nên đi tới hàng rào hy vọng, chúng ta sẽ được sắp xếp lại vào đội chiến đấu."
Trong lúc vừa nói, Amir đã chạy tới đỉnh sườn núi, quay lại nhìn toàn bộ chiến trường, dừng mắt lại ở nhà kho 19, ánh mắt khó đoán...
Chỉ một chốc, hắn quay lưng nhảy xuống đồi.
Ánh mắt Dục đau đớn, ngay sau đó không do dự nắm lấy tay Christina, vòng tay qua Vi An, cố gắng đuổi theo Amir.
Áo Tư cũng lôi Andy đuổi theo Dục.
"Ta không muốn đi, ta phải ở đây đợi Đường Lăng." Vi An lúc này, cuối cùng cũng rơi nước mắt.
Dường như rời khỏi nơi này, cũng giống như tước đi hy vọng của cô.
"Dục, ngươi không cần thô bạo vậy." Christina theo Dục kéo lấy tay Vi An, ôm chặt cô, nhẹ nhàng nói: "Họ chỉ là, chỉ không muốn uổng phí công sức Đường Lăng."
"Chúng ta sẽ tiếp tục chiến đấu, phải trở nên mạnh hơn."
Vi An không thèm trả lời, chỉ thì thầm khóc nức nở, Áo Tư kéo Andy chay sát vào nói: "Sẽ đến một ngày, ta cũng chết. Ta hy vọng, ta sẽ chết trong vinh quang hơn cả Đường Lăng."
"Ta, ta, ta sẽ không bao giờ quên hắn. Ta sẽ mãi nhớ chúng ta từng có một đồng đội, đó là Đường Lăng." Vi An cuối cùng cũng theo Christina rời khỏi đồi.
Cô ta nói nhỏ, chỉ có Christina nghe thấy, lời nói cuối cùng: "Ta sẽ khắc ghi, ta rất thích hắn."
Tiểu đội Mãnh Long cứ như thế mà rời đi.
Ngọn đồi được đặt tất cả hy vọng sống cuối cùng trở nên yên ắng, nhưng trận chiến vẫn chưa kết thúc sau khi họ rời đi.
Với việc đầu quân thêm, họ sẽ trở nên mạnh hơn.
Giống như hôm nay chiến trường đã trở thành đống đổ nát.
Dưới bóng ma bao phủ sự chết chóc, xen lẫn giữa tuyệt vọng đau khổ và chết lặng, không ai biết vì sao dị nhân lại kéo đến hết ở đây.
Không ai muốn sự xuất hiện của Dị vương lục cấp, ở sau có thể là một âm mưu to lớn?
Sẽ không ai nghĩ là, đằng sau chiến trường khốc liệt này, có một bàn tay vô hình nào kiểm soát?
Vì sao phải thao túng chuyện này?
**
Bên trong hàng rào hy vọng, đội dự bị thứ nhất đang tập hợp khẩn cấp, toàn bộ thành viên đội dự bị đang rất bận rộn.
Chỉ nơi Hừ Khắc, phía bên trong, đối diện hang động nhỏ là im ắng.
An Đức Lỗ nở một nụ cười dịu dàng, đặt một chậu nước ấm bên ngoài gần hang động của Hừ Khắc.
Hắn thử xem, độ ấm vừa phải, vắt một chiếc khăn trước, cẩn thận lau mặt cho Hừ Khắc, ánh mắt lạnh nhạt mà bình tĩnh.
Hừ Khắc nắm lấy tay An Đức Lỗ, nhìn anh ta và nói: "Ngươi đã sớm biết chuyện này, phải không?"
"Biết chuyện gì?" An Đức Lỗ bất cẩn, nhìn mặt Hừ Khắc nói: "Đừng cử động, để ta xem vết thương có còn đau không?"
"Bốp.", Hừ Khắc lật chậu nước trước mặt, có vẻ như không đủ tức giận, hắn đá một đá vào chậu nước.
Chậu nước vô tình bay về phía tường hang động, phát ra tiếng giòn vang, chắc đã bị méo mó.
An Đức Lỗ không nói gì, bước qua nhặt chậu lên, dùng sức nắn lại nó, rồi đi ra khỏi hang động.
"Ngươi muốn đi đâu?" Hừ Khắc nhìn về phía An Đức Lỗ, ánh mắt khó chịu.
Hắn không biết An Đức Lỗ, cảm thấy xa lạ, không biết gì. Thay vào đó, khi thấy An Đức bên cạnh, có thể an toàn hơn.
An Đức Lỗ cứ vậy mà bỏ đi, làm hắn thấy bất an.
"Ta không đi đâu cả, chỉ là đi lấy lại chậu nước. Không lâu đâu, chúng ta phải chờ để đến chiến trường khác, ta nghĩ ngươi không thích lau sạch cái bộ mặt hiện tại." An Đức Lỗ thản nhiên nói.
"Sao người lại...." Câu nói đó không làm Hừ Khắc cảm động, mà thay vào đó hắn chạy tới phía An Đức Lỗ, túm lấy cổ áo anh.
An Đức Lỗ không một chút biến sắc, chỉ lặng lẽ nói: "Tại sao không nói cho ngươi biết nhiều, phải không?"
"Biết càng nhiều, càng khó chịu. Ta hy vọng ta sẽ dành cho ta, ngươi im lặng hơn là được rồi."
"Vì vậy, ngươi nghĩ ta là một tên ngốc, đúng không?" Hừ Khắc cười nhạt.
"Ta cơ bản thấy, nhiệm vụ dọn dẹp sẽ như thế này, ngươi lại nói tiểu đội nhất định phải tiếp tục nhiệm vụ. Ta biết, đây là việc rửa tội kẻ bị tình nghi, cho nên sẽ không ai nghi ngờ ngươi nữa."
"Thực sự, ngươi không cần phải làm điều này. Ai có thể nghi ngờ một trại dự bị, ngay cả là Tử Nguyệt chiến sĩ?"
"Đúng, ngươi đã bảo chúng ta ngăn tiểu đội Mãnh Long nhận nhiệm vụ này. Có phải là giả vờ? Như vậy như là không biết sự thật? Đúng vậy phải không?" Hừ Khắc kích động, nói ra tất cả.
Bởi vì, nó có thể rõ ràng hơn?
Tiểu đội Đỉnh Núi không thể hoàn thành nhiệm vụ, buộc phải rút lui theo sự sắp xếp của An Đức Lỗ như một cách ngẫu nhiên.
Cái gọi là sự trùng hợp, có lẽ một số người trong tiểu đội Đỉnh Núi không thấy được, hoặc là may mắn, nếu không phải vậy, bọn họ cũng sẽ chết trong nhiệm vụ này.
Không ai chắc rằng, khi dị vương xuất hiện, dị nhân đông như nước mà có thể thoát thân.
Hừ Khắc biết, sự trùng hợp này chỉ là giả, An Đức Lỗ sao có thể bị dị nhân bắt rồi làm bị thương? Sau đó toàn bộ tiểu đội lại không chuẩn bị chân khuẩn ức chế.
Với tính cách cẩn thận của An Đức Lỗ, việc này không thể xảy ra.
Cho dù không mang chân khuẩn ức chế thì trách nhiệm là của Ngải Mã, Hừ Khắc cho dù kiếm cả một vạn lý do là Ngải Mã quên, An Đức Lỗ cũng sẽ khắc phục được lỗi này.
Hơn nữa, Ngải Mã quên mang theo cũng có liên quan đến An Đức Lỗ, giả sử An Đức Lỗ không coi trọng nhiệm vụ này, cố tình nhấn mạnh chuyện khác, bỏ qua việc mang chân khuẩn ức chế.
Ngải Mã là một phụ nữ não cá vàng, cô chắc bị An Đức Lỗ dắt mũi.
Nghĩ chuyện này, Hừ Khắc khiếp sợ, đúng là không hiểu được An Đức Lỗ, nhưng hắn hiểu được điều này.
Hắn chỉ là không chịu được áp lực, không nghĩ rằng An Đức Lỗ biết trước cuộc chiến sẽ như thế này, ẩn sau chuyện này là gì?
Phản bội? Phản bội ai? Xem ra nhiệm vụ này trở thành bất lợi cho hàng rào hy vọng chiến đấu, câu trả lời có thể đã rõ ràng?
"Không, ngươi không phải vậy." An Đức Lỗ nắm lấy tay Hừ Khắc, nhẹ nhàng thả xuống.
"Ta cố xóa hết nghi ngờ về phía mình, nhưng cũng vì thuận tiện làm vậy." Nói tới đây, An Đức Lỗ ngồi xuống.
"Đó là để giết Đường Lăng."
"Cái gì?" Hừ Khắc nhìn An Đức Lỗ khó hiểu, không hiểu vì sao An Đức Lỗ muốn giết Đường Lăng?
Giết hắn mà cần hi sinh lớn vậy?
An Đức Lỗ lấy chai rượu từ kệ hang động, tháo ra hớp một ngụm, mặc kệ sự bỡ ngỡ của Hừ Khắc, nói: "Ta nghĩ, giả sử, nếu chúng ta khiêu khích tiểu đội Mãnh Long, bọn họ sẽ kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ."
"Đừng đánh giá thấp lòng tự trọng của những thiếu niên, nhất là đối với Đường Lăng. Rất nhiều chuyện đã chứng minh rằng hắn là một tên thông minh, ta phải cho hắn nếm được cảm giác đáng nhớ. Giả sử, tiểu đội Đỉnh Núi cũng làm nhiệm vụ, nó sẽ được gấp rút thực hiện.
"Vì vậy, ngươi đã khiêu khích tiểu đội Mãnh Long đêm đó. Là vì Đường Lăng? Đường Lăng rất quan trọng?" Hừ Khắc nhướn mày.
An Đức Lỗ chỉnh lại quần áo, nói: "Không phải quan trọng, cũng không thể nói không quan trọng. Quan trọng là... Ta đã không bị nghi ngờ, giết Đường Lăng chỉ là thuận tay.
"Vì chú Lai Nặc?" Hừ Khắc nghĩ tới chuyện này, tiểu đội Đỉnh Núi đã biết từ ngày đầu tiên, Tô Diệu đã gây ra một chuyện lớn.
Hắn từng hỏi, An Đức Lỗ với tư cách là một thành viên gia tộc Ngang Tư, sẽ để Đường Lăng ở trại dự bị đầu tiên, đó là sự chuẩn bị cho việc giết Đường Lăng?
"Vì hắn? Không! Ta thừa nhận rằng, trong gia tộc, Lai Nặc đứng về phía ta. Nhưng hắn quá ngốc, làm việc quá cảm xúc gây nhiều hậu quả. Ta không cần phải... vì hắn làm cái gì!"
"Chuyện về Đường Lăng, ngươi không cần hỏi nhiều. Hắn đã chết rồi, với ta mà nói là một chuyện tốt, ta sẽ được một phần thưởng, thế là đủ." An Đức Lỗ thả bình rượu xuống, khè lên hai tiếng.
Mặc dù loại rượu hắn thích, nhưng hắn không thấy thoải mái.
"Giết hắn thật dễ." Hừ Khắc thấy An Đức Lỗ làm quá nhiều, tại sao lại dùng chuyện này?
Hừ Khắc cũng hiểu, từ khi bọn họ rút lui, nhà kho 19 đã đóng cửa, người bị nhắm tới quả là Đường Lăng.
Những đội khác sẽ không nghĩ vậy, bọn họ sẽ nghĩ tiểu đội Đỉnh Núi khiêu khích tiểu đội Mãnh Long cho nên mới thế này.
An Đức Lỗ đã hoàn hảo trong việc che dấu mục đích thực sự của hắn.
"Tất nhiên, giết hắn ta thực sự dễ. Nhưng rất khó để tránh khỏi nghi ngờ... Lai Nặc muốn tranh giành quyền lực, cần có một lý do hoàn hảo, nếu không hắn không thể làm thế." An Đức Lỗ chống tay lên má, ánh mắt trầm ngâm, nhất thời khiến Hừ Khắc khó hiểu.
"Ngươi đang lừa Tô Diệu?" giọng điệu Hừ Khắc dịu lại, dù sao đi nữa, An Đức Lỗ không dấu hắn ta là được rồi.
"Tô Diệu? Chà, một kẻ điên đáng để lo lắng. Nhưng cũng không hoàn toàn thế." An Đức Lỗ đứng lên nhìn Hừ Khắc nói: "Chuyện Đường Lăng nói đến đây, không có gì bất ngờ xảy ra thì hắn đã chết."
"Những chuyện tối nay.." Hừ Khắc nghĩ đến âm mưu trong cuộc chiến, có người biết, hóa ra là An Đức Lỗ, hắn ta cảm thấy ớn lạnh.
"Hừ Khắc." An Đức Lỗ bỗng nhiên dịu giọng nói: "Ngươi còn nhớ khi chúng ta còn trẻ không? Cho dù có chuyện gì xảy ra, ngươi nhất định vẫn phải ở bên cạnh ta."
Đôi mắt Hừ Khắc nhìn khó hiểu, chuyện lúc xưa, bỗng nhiên hiện về trước mắt.
Hắn tất nhiên nhớ rõ, làm sao có thể quên được.
Hắn biết An Đức Lỗ nói vậy là ý gì, không để ai nghi ngờ về sự phản bội của An Đức Lỗ, nhất là đối với khu vực an toàn 17.
"Với ngươi ta không hề dấu diếm chuyện gì. Ngươi hiểu chứ?" ánh mắt An Đức Lỗ nhìn Hừ Khắc.
Hừ Khắc cảm thấy có chút nòng mặt, sống từ nhỏ với nó ở khu an toàn 17, sau đó? Phản bội nó sao?
"Ta cần ngươi. Cho tới giờ, ta với ngươi đều tốt với nhau, ngươi chỉ cần cảm thấy thoải mái an tâm."
An Đức Lỗ thở dài, đi đến bên người Hừ Khắc, chỉnh lại đồng phục, nói: "Nếu không thể thực hiện được, ngươi chỉ cần có thái độ nghiêm túc. Ngươi, chỉ cần cảm thấy trong thâm tâm vui vẻ là được rồi."
Nói xong, An Đức Lỗ đi ra khỏi hang động.
Hừ Khắc đột nhiên nói: "Ta sẽ luôn một mực bên cạnh ngươi."
Phải vậy, phản bội thì rất đáng xấu hổ và khó chịu, nhưng nếu là vì An Đức Lỗ..
An Đức Lỗ nghe những câu này, chỉ cúi đầu mỉm cười, nói: "Nhanh một chút, chúng ta còn phải bán mạng chiến đấu. Lúc này, ta thề với lương tâm, ta sẽ chiến đấu hết mình, kết quả có thể là không trở về."
Danh sách chương