Editor: Waveliterature Vietnam
Đường Lăng thật không ngờ, sau chưa đầy nửa tiếng, hắn ta có thể chính mắt nhìn thấy khu an toàn số 17, thành chủ Ốc Phu An Đạo Nhĩ.
Càng thật không ngờ, văn phong của Ốc Phu không ở khu an toàn số 17, mà được giấu trong vách đá hy vọng.
Lúc này, Phi Long đứng trước Ốc Phu với vẻ mặt cung kính, mà vẻ mặt của Ốc Phu lại thản nhiên nhiên, hắn ta chỉ chơi với chiếc cốc gốm, sản phẩm của tiền văn minh, trầm mặc một hồi lâu mới nói:
"Dựa theo ước tính của tôi, ngươi hẳn là một con chip trong khu vực R ngầm. Không nghĩ rằng ngươi có thể an toàn trở lại."
Phi Long đã muốn mở miệng, có chút ấp a ấp úng, hắn ta không muốn trước mặt thành chủ nói ra chân tướng sự việc.
Trên thực tế, hắn đã muốn tạo ra một lợi thế, chính Đường Lăng là người đã cứu mình.
Nhưng Ốc Phu dường như không muốn hỏi, nhìn Đường Lăng.
"Ngươi, là người của Tô Diệu?" chỉ cần hắn ta hỏi một câu như vậy, cũng làm cho Đường Lăng cảm thấy áp lực vô cùng.
Trên thực tế, ngoại hình của Ốc Phu rất bình thường, dáng người cũng không cao lớn, duy nhất đặc biệt là hắn ta có một đôi môi màu xám bạc, nhìn có vẻ khác biệt so với đôi mắt.
Đôi mắt này rất nhạy cảm mà lãnh đạm, khi hắn ngưng nhìn vào một người, ngay cả khi anh ta không cố tình, cũng sẽ làm cho người khác vô cùng lo sợ.
Đường Lăng chính là có chút áp lực, không cần thiết khẩn trương.
Áp lực của anh ta một mặt là sức mạnh khí chất của Ốc Phu, mặt khác là từ vấn đề của Ốc Phu.
Ông ta thực sự biết rằng mình là người của Tô Diệu? Ở trên đường, Phi Long cũng không tiết lộ, Ốc Phu có phải đã ở trong khu an toàn số 17 này một thời gian dài? Chỉ trong một thời gian ngắn, hắn ta liền nắm giữ nhiều tin tình báo vậy sao?
"Vâng" Đương Lăng trong đầu có rất nhiều suy nghĩ, nhưng vẫn phải trả lời câu hỏi của Ốc Phu.
Ốc Phu gật đầu, nhìn Đường Lăng một lần nữa. Hắn lặng lẽ mở cốc gốm trong tay và nhẹ nhàng uống một ngụm chất lỏng trong cốc.
Có một mùi hương tươi mát kì lạ tỏa ra khắp phòng, khiến cho mọi người say mê.
Đường Lăng biết rằng chất lỏng đến từ mùi hương trong chiếc cốc của Ốc Phu, nhưng hắn cũng không có gan để hỏi đó là loại chất lỏng gì.
"Khu an toàn số 17 không được yên ổn." Buông cái cốc xuống, Ốc Phu bình tĩnh thản nhiên nói một câu, lập tức khóe miệng gợi lên một tia cười lạnh, nói: "Ta đã đi được ba năm rồi, trở về đã phải đối mặt với kết cục thế này?"
Trán Phi Long đổ mồ hôi lạnh, Ốc Phu nói như vậy, hắn thân là đội trưởng của tử nguyệt thật sự cảm thấy khó khăn.
"Phi Long, ngươi được thừa hưởng để gìn giữ cái đã có, mà thiến thủ lại không đủ." Ốc Phu không có trấn an Phi Long, mà nói ra sai lầm của hắn.
"Thành chủ, tôi …. Tôi, thực sự không lúc nào dám hành động thiếu suy nghĩ." Phi Long không phải tìm lý do bào chữa cho mình, mà nói lên sự thật.
Ốc Phu gõ gõ lên bàn, híp mắt lại không biết đang suy nghĩ cái gì?
Lúc này, Phi Long ở phía sau nhắc nhở một câu: "Tiếp theo, Đường Lăng có phải quay về doanh trại sự bị thứ nhất hay không?
Đường Lăng chính là một chiến sĩ tử nguyệt mới, thiếu niên mới 15 tuổi, Phi Long đưa hắn đến đó ít nhiều còn có chút tâm tư, hi vọng tài năng của anh ta có thể được thành chủ biết đến, điều này có thể tốt cho sự phát triển của anh ta.
Cho dù là ngay từ đầu đối với Đường Lăng là điều tốt, hay là hôm nay Đường Lăng đã tự cứu mình, đầy là một sự ràng buộc của số phận.
Phi Long dùng cách riêng của chính mình, lặng lẽ chiếu cố Đường Lăng.
Ốc Phu lắc đầu, dường như không quan tâm Đường Lăng đang ở đây.
Bầu không khí của văn phòng rơi vào trạng thái im lặng, một lúc sau, Ốc Phu mở hai mắt, có thâm ý nhìn Phi Long, hỏi một câu: "Ngươi cảm thấy được bọn họ, có thực sự coi trọng khu àn toàn số 17 không?"
"Tôi, không biết." Phi Long hít một hơi thật sâu, kỳ thật hắn đối với mọi việc cũng không nắm rõ, thành chủ nói về vấn đề này cũng làm cho hắn hoang mang.
Phi Long cảm thấy đảm nhiệm vị trí đội trưởng của hắn thật sự thất bại.
"Ngươi thật sự không biết, đây là do sơ sẩy của ta. Nếu trước khi ta rời đi, ta có thể cho ngươi biết, nói cho ngươi một ít chuyện về thế giới này, có lẽ sẽ tốt hơn."
"Nhưng mà, ta đã không làm vậy. Cho nên, sau khi tôi trở lại, đối mặt với kết quả là căn cứ đã bị phá hủy, khu an toàn số 17 đã sắp vượt khỏi tầm kiểm soát. Cuộc chiến ở hàng rào hy vọng là một lời cảnh báo, là một sự thử thách, nên liên hợp đích nhân đã muốn cấu kết với nhau."
Phi Long đứng thẳng lên, trên lưng đều đã đổ mồ hôi lạnh, tình hình nghiêm trọng đến vậy sao?
Có lẽ nào thực sự là nghiêm trọng như vậy? Ngay cả bản thân mình, đội trưởng tử nguyệt chiến sĩ của khu an toàn số 17 còn bị bán đứng, thì có thể giải thích được gì nữa?
Thật là lố bịch, cho đến khi trở thành tù nhân, mới tận mắt chứng kiến, báo cho trở thành lợi thế, mới phát hiện ở khu an toàn số 17 có kẻ phản bội.
Hắn cũng muốn trước tiên phải giải thích rõ ràng với thành chủ về điều này, thật sự không ngờ thành chủ còn biết rõ hơn cả hắn.
"Bọn chúng, đang ép ta phải lựa chọn." Ốc Phu hai tay nâng cằm.
Khi nói điều này, hắn ta nhìn vào Đường Lăng.
Đường Lăng không hiểu lý do, sự lựa chọn của thành chủ có liên quan đến mình hay không?
Phi Long có chút lo lắng hỏi: "Thành chủ, ngươi…."
Ốc Phu xua tay nói: " Không có gì là quá muộn. Nhưng ta cũng không phải tùy ý mà làm bậy! Ta thực sự có rất nhiều sự lựa chọn, cả một thế giới rộng lớn này. Nhưng ta đã lựa chọn khu an toàn số 17, ta phải gánh vác trách nhiệm. Ta sẽ lựa chọn."
"Nhưng, ta cũng sẽ phóng thích một phần thiện ý. Nếu suy đoán của ta không sai." Khi Ốc Phu nói lời này, lại liếc mắt nhìn Đường Lăng một cái.
Đường Lang cảm thấy khó hiểu, và cả Phi Long cũng không hiểu ý này.
"Đúng vậy, một phần thiện ý." Ốc Phu tựa hồ có chút mệt mỏi, tựa người vào ghế, lại trầm mặc xuống.
Qua một hồi lâu, hắn mới nói: "Hãy để cho bọn chúng mang Đường Lăng đi. Mọi thứ tôi nói hôm nay phải tuyệt mật."
"Vâng." Đường Lăng cùng Phi Long đều đồng ý.
"Ngoài Đường Lăng, mọi thứ về chủng tộc ngầm cũng là bí mật. Ít nhất bây giờ ngươi không nên tiếp cận. Cho nên, ngươi cần hiểu được là phải làm thế nào?" Khi nói Ốc Phu lại nhìn về phía Đường Lăng.
Đường Lăng gật đầu, nhưng trong lòng hắn lại có chút lo lắng.
Tất cả bọn họ đều coi Phi Long có lợi thế, nhưng hiện giờ Phi Long được cứu trở về, dường như đã chọc giận chủng tộc ngầm?
Ốc Phu không hổ là hiểu rõ hết mọi chuyện, hắn dường như đã đoán được tâm tư của Đường Lăng, bình tĩnh nói: "Đây đơn giản cũng là vấn đề cần chọn lựa. Nếu chủng tộc ngầm có động tĩnh. Mọi người sớm hay muộn sớm hay muộn cũng bị kích động, tóm lại ngươi không cần nói cái gì, cứ giả vờ như không biết là tốt nhất."
"Vâng." Đường Lăng vừa trả lời xong, đã bị Ốc Phu gọi người mang đi.
**
Doanh trại dự bị thứ nhất, hang động của Tiểu đội Mãnh Long.
Amir, Áo Tư Đốn hai người nổi điên đánh nhau.
Không ai có thể ngăn việc này lại, kể cả ba người cao niên vô tội chỉ có thể thu mình vào huyệt động của họ, giả vờ như không biết gì.
Người bi thương, luôn có biểu hiện điên cuồng! Dù sao Đường Lăng đã chết, chuyện này kích thích bọn họ.
Nói về điều này, mặc dù ba tiền bối trên có chút khổ sở, Đường Lăng thật sự là một người tài giỏi, ít nhất là rất phóng khoáng.
Coi như hết, nhưng sự đau đớn cần phải xua tan.
"Không phải là rất đoàn kết sao?" Ngay khi hai người đang lao vào nhau, một giọng nói khó chịu vang lên.
Cho dù Andy đang chết lặng, Vi An vẫn đang khóc không biết làm sao, Kristina không dỗ được, nghe thấy âm thanh này đều ngây ngẩn cả người.
Bọn họ thấy An Đức Lỗ hai tay bỏ trong túi, khuôn mặt nhợt nhạt mỉm cười, thản nhiên quan sát mọi thứ trong hang động.
Hừ khắc đứng bên cạnh An Đức Lỗ, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt đã có chút mơ hồ.
Hắn cũng không muốn tới đây, bởi vì cảm thấy nội tâm mình có chút cắn rứt, Đường Lăng đã chết không có vấn đề gì, nhưng bọn họ đều hiểu rằng đội trưởng tiểu đội bây giờ không vinh quang như vậy mà là dùng thủ đoạn.
Điều này tổn hại cho niềm tự hào của hắn là cao thủ đầu tiên của doanh trại dự bị thứ nhất.
Chính vì An Đức Lỗ cố ý tới đây, bởi vì hắn chẳng hề chính trực, hắn tỉ mỉ ghi nhớ những nỗi hận thù, dù đó chỉ là một sự thù hận nhỏ.
Mà sự trả thù hả hê nhất là dẫm lên vết thương đẫm máu của kẻ thù.
Mặc dù chuyện này từ đầu đến cuối đều là do hắn bày mưu tính kế, nhưng ở trong thâm tâm của hắn tiểu đội Mãnh Long quá kiêu ngạo, làm cho hắn cảm thấy khó chịu.
Nếu không vui tự nhiên sẽ tìm tới vui vẻ, không phải sao?
"Các ngươi còn muốn đánh nhau không? Có phải muốn trở thành trò cười trước mặt họ?" Kristina vừa khóc nức nở vừa hét to một câu.
Hắn dừng tay, trong lòng hắn ta cảm thấy đau đớn, có chút hối hận chính mình vì cái gì mà phải sử dụng bạo lực để đối xử với đồng đội? Đây là kết quả cho sự hi sinh của Đường Lăng hay sao?
Ngay cả khi hắn tức giận Áo Tư Đốn hồ đồ nói bậy, làm tổn thương Amir
Cũng tức giận Amir không chịu nhường nhịn cho sự đau khổ của Áo Tư Đốn, muốn sử dụng vũ lực với Áo Tư Đốn.
Áo Tư đốn cũng dừng tay, có thể men say còn chưa hết, nhưng đánh nhau một hồi, hắn ít nhiều cũng có phần tỉnh táo.
Khi đối mặt với An Đức Lỗ và Hừ Khắc, anh ta chỉ có một cảm giác nhục nhã trong lòng, và hắn ta cũng hối hận vì đã đối xử với Amir như vậy, chỉ để trút giận?
Hắn và Áo Tư Đốn dừng lại, Amir cũng tự nhiên dừng theo.
Hắn ta mỉm chặt miệng, cúi đầu xuống, đôi mắt lúng túng, có lẽ hắn chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày hắn lại động thủ với Áo Tư Đốn.
Một lần, dù cho thế nào, sẽ luôn có người phải sự hãi bọn họ, dù đến từ các đại gia tộc, dù là người bề trên.
Có phải đó là tất cả những gì Đường Lăng có, nó có ảnh hưởng đến bản thân không? Hay đó là những thứ đau đớn từ sâu thẳm trong nội tâm?
Trong hang động, ngoại trừ âm thanh khóc nức nở của Kristina, còn lại rất im lặng.
An Đức Lỗ chậm rãi đi vài bước, bỗng nhiên chậm rãi vỗ tay, hắn là một biểu hiện kỳ lạ nói: "Đánh tiếp đi, sao lại không đánh tiếp? Có phải các ngươi chỉ đoàn kết khi có đội trưởng của các ngươi không?"
"Này, hay sự đoàn kết của các ngươi không đủ để bảo vệ đồng đội của các ngươi? Ví dụ, như là vẫn còn gì đó lưu luyến Đường Lăng trở về? Cho nên có phải các ngươi trút giận lẫn nhau phải không?"
"Ngươi nói cái gì?" Andy người đang rất im lặng, đột nhiên vọt dậy, đôi mắt đầy phẫn nộ, dáng người của hắn ta thấp bé chỉ đến ngực An Đức Lỗ.
Nhưng là hắn không hề sợ hãi, trực tiếp dùng đầu lao thẳng vào người An Đúc Lỗ.
Một bàn tay chặn Andy, không biết từ lúc nào Hừ Khắc đã đứng trước mặt An Đức Lỗ, lạnh lùng nhìn Andy: "Ngươi không có tư cách đánh hắn."
"Buông hắn ra." Vi An đúng lên, đối mặt với người mạnh nhất doanh trại dự bị thứ nhất, cô cũng không hề sợ hãi.
Cô kéo Andy, bình tĩnh nhìn An Đức Lỗ, gằn giọng nói: "Ngươi có vui vẻ khi xát muối vào vết thương của người khác không?"
Sau đó nhìn sang Hừ Khắc: "Đây có phải là bản chất của một người đàn ông tôn nghiêm không? Hay là chỉ bắt nạt kẻ yếu để duy trì địa vị của một kẻ mạnh?"
"Đòi hơn Đường Lăng hả, ngươi mạnh hơn anh ta?"
Hừ Khắc lập tức trở nên nóng bừng, hắn rút tay lại, không biết làm thế nào cho phải? Nếu nói ngay từ đầu đến việc chèn ép tiểu đội Mãnh Long, đương nhiên là muốn thể hiện quyền lực mạnh mẽ.
Nhưng vào lúc này, bọn họ đã mất đồng đội trên chiến trường, và đều đó khiến cho Hừ Khắc rất khó chịu.
Vi An dùng lời lẽ sắc bén, Hừ Khắc xoay người tính rời đi, lại bị An Đức Lỗ giữ chặt lại.
Nhìn Vi An, An Đức Lỗ nheo mắt lại, luôn giữ trạng thái cảm xúc của mình, lần này lại không che giấu nổi sự phẫn nộ: "Tiêu cô nương, ngươi dám chọc giận ta."
"Đối với ngươi ta cũng không quan tâm." Vi An lại gần Andy.
Trong toàn bộ đội Mãnh Long, Andy là người nhát gan nhất, bình thường có Đường Lăng ngầm bảo vệ Andy, bây giờ cô phải thay Đường Lăng làm tất cả những việc này?
"Tất nhiên là ngươi không quan tâm. Ta chờ ngươi hối hận, đến thời điểm ngươi quỳ xuống khóc xin ta, thì đến lúc đó đã quá muộn." An Đức Lỗ lạnh lùng nói.
Hắn cảm thấy được sự bất mãn của Hừ Khắc và sự bất mãn của hắn đối với chính mình. Có phải vì tiểu đội Mãnh Long rác rưởi này sao?
Đây là điều mà An Đức Lỗ không thể chịu đựng được.
"Ngươi sẽ không đợi được đến ngày đó." Vi An kiên cường nhìn An Đức Lỗ.
"Ha ha." An Đức Lỗ thản nhiên cười to, sau đó nói: "Vài ngày trước, Đường Lăng rất kiêu ngạo, có lẽ hắn đã nghĩ rằng mình sẽ không chết, đúng không?"
Hắn chọc vào nỗi đau của mọi người, An Đức Lỗ hiểu điều đó.
Hai mắt Vi An đỏ lên, cô cắn chặt môi, cố gắng làm cho mình không được khóc, hai vai run rẩy, nhẫn nhịn chịu đựng.
"Gia tộc Ngự Phong sẽ luôn bảo vệ cô, ta dùng sinh mạng mình hứa hẹn." Hắn mở miệng, sự xấu hổ khiến anh không thể dũng cảm mở lời, nhưng đến lúc này hắn biết hắn phải đứng lên.
"Gia tộc Qua Đinh cũng sẽ luôn bảo vệ cô ấy, và tôi cùng dùng sinh mạng của mình hứa hẹn." Áo Tư Đốn cũng đứng dậy.
"Không thành vấn đề." An Đức Lỗ thậm chí không bận tâm, cảm thấy bọn này thật đần độn, bọn người kia căn bản không được tỉnh táo, đương nhiên bọn họ cũng không thể biết tình hình hiện giờ của khu an toàn số 17.
Gia tộc? Gia tộc của bọn họ chỉ có thể đứng trong đội, họ chỉ có thể e dè cuộc sống của họ, đừng nói là bảo vệ cho Vi An, ngay cả khi tự bảo vệ bản thân cũng đã là vấn đề.
Đã xong những trò đùa, hắn cảm thấy sắp hết thời gian để rời đi, An Đức Lỗ không muốn nhiều lời với những kẻ ngu xuẩn.
Quay đầu lại nhìn thấy Hừ Khắc còn có chút nóng mặt, cơn giận dữ của hắn lại trỗi dậy, hắn trực tiếp xoay người, tốc độ nhanh đến nỗi Áo Tư Đốn không phản ứng kịp.
Sức mạnh của hắn ta phi thường, trực tiếp đánh thẳng vào cơ thể Áo Tư Đốn.
Hắn ta chộp lấy Vi An, bỗng nhiên ngước nhìn phía tất cả mọi người của tiểu đội Mãnh Long trong hang, gằn từng tiếng nói: "Ta hiện tại không có nhã hứng, các ngươi muốn ta làm gì với cô ta? Các ngươi có ý kiến gì không?"
Khi nói chuyện, hắn giơ cao bàn tay, nhìn vào bàn tay sắp đánh một cái tát vào mặt Vi An.
Áo Tư Đốn vội vã chạy đến, cùng lúc Andy và Kristina lớn tiếng hét to lên dừng lại, Amir không biết làm sao, trong đầu chỉ có một suy nghĩ rằng —— chẳng lẽ ta thật sự không bằng đường lăng?
Tuy nhiên, hắn ta không thể di chuyển.
Nhưng lúc này, một bàn tay nắm lấy An Đức Lỗ, mà An Đức Lỗ ngẩng đầu hiện lên khuôn mặt kì lạ, nhưng tốc độ này hẳn là của một chiến sĩ tử nguyệt.
Tử nguyệt chiến sĩ tại sao lại đến nơi này? Liệu nó có can thiệp vào những điều nhỏ nhặt của doanh trại dự bị thứ nhất không? Điều này làm cho An Đức Lỗ có chút mơ hồ.
"Tôi có ý kiến. Thứ nhất, dưới thời đại nào, đàn ông mà đánh phụ nữ, luôn luôn là thứ ghê tởm."
"Thứ hai, tiểu đội Mãnh Long, là ngươi muốn đánh là có thể đánh sao?" Ngay khi An Đức Lỗ bối rối, một giọng nói lười biếng vang lên ở cửa hang.
Đường Lăng thật không ngờ, sau chưa đầy nửa tiếng, hắn ta có thể chính mắt nhìn thấy khu an toàn số 17, thành chủ Ốc Phu An Đạo Nhĩ.
Càng thật không ngờ, văn phong của Ốc Phu không ở khu an toàn số 17, mà được giấu trong vách đá hy vọng.
Lúc này, Phi Long đứng trước Ốc Phu với vẻ mặt cung kính, mà vẻ mặt của Ốc Phu lại thản nhiên nhiên, hắn ta chỉ chơi với chiếc cốc gốm, sản phẩm của tiền văn minh, trầm mặc một hồi lâu mới nói:
"Dựa theo ước tính của tôi, ngươi hẳn là một con chip trong khu vực R ngầm. Không nghĩ rằng ngươi có thể an toàn trở lại."
Phi Long đã muốn mở miệng, có chút ấp a ấp úng, hắn ta không muốn trước mặt thành chủ nói ra chân tướng sự việc.
Trên thực tế, hắn đã muốn tạo ra một lợi thế, chính Đường Lăng là người đã cứu mình.
Nhưng Ốc Phu dường như không muốn hỏi, nhìn Đường Lăng.
"Ngươi, là người của Tô Diệu?" chỉ cần hắn ta hỏi một câu như vậy, cũng làm cho Đường Lăng cảm thấy áp lực vô cùng.
Trên thực tế, ngoại hình của Ốc Phu rất bình thường, dáng người cũng không cao lớn, duy nhất đặc biệt là hắn ta có một đôi môi màu xám bạc, nhìn có vẻ khác biệt so với đôi mắt.
Đôi mắt này rất nhạy cảm mà lãnh đạm, khi hắn ngưng nhìn vào một người, ngay cả khi anh ta không cố tình, cũng sẽ làm cho người khác vô cùng lo sợ.
Đường Lăng chính là có chút áp lực, không cần thiết khẩn trương.
Áp lực của anh ta một mặt là sức mạnh khí chất của Ốc Phu, mặt khác là từ vấn đề của Ốc Phu.
Ông ta thực sự biết rằng mình là người của Tô Diệu? Ở trên đường, Phi Long cũng không tiết lộ, Ốc Phu có phải đã ở trong khu an toàn số 17 này một thời gian dài? Chỉ trong một thời gian ngắn, hắn ta liền nắm giữ nhiều tin tình báo vậy sao?
"Vâng" Đương Lăng trong đầu có rất nhiều suy nghĩ, nhưng vẫn phải trả lời câu hỏi của Ốc Phu.
Ốc Phu gật đầu, nhìn Đường Lăng một lần nữa. Hắn lặng lẽ mở cốc gốm trong tay và nhẹ nhàng uống một ngụm chất lỏng trong cốc.
Có một mùi hương tươi mát kì lạ tỏa ra khắp phòng, khiến cho mọi người say mê.
Đường Lăng biết rằng chất lỏng đến từ mùi hương trong chiếc cốc của Ốc Phu, nhưng hắn cũng không có gan để hỏi đó là loại chất lỏng gì.
"Khu an toàn số 17 không được yên ổn." Buông cái cốc xuống, Ốc Phu bình tĩnh thản nhiên nói một câu, lập tức khóe miệng gợi lên một tia cười lạnh, nói: "Ta đã đi được ba năm rồi, trở về đã phải đối mặt với kết cục thế này?"
Trán Phi Long đổ mồ hôi lạnh, Ốc Phu nói như vậy, hắn thân là đội trưởng của tử nguyệt thật sự cảm thấy khó khăn.
"Phi Long, ngươi được thừa hưởng để gìn giữ cái đã có, mà thiến thủ lại không đủ." Ốc Phu không có trấn an Phi Long, mà nói ra sai lầm của hắn.
"Thành chủ, tôi …. Tôi, thực sự không lúc nào dám hành động thiếu suy nghĩ." Phi Long không phải tìm lý do bào chữa cho mình, mà nói lên sự thật.
Ốc Phu gõ gõ lên bàn, híp mắt lại không biết đang suy nghĩ cái gì?
Lúc này, Phi Long ở phía sau nhắc nhở một câu: "Tiếp theo, Đường Lăng có phải quay về doanh trại sự bị thứ nhất hay không?
Đường Lăng chính là một chiến sĩ tử nguyệt mới, thiếu niên mới 15 tuổi, Phi Long đưa hắn đến đó ít nhiều còn có chút tâm tư, hi vọng tài năng của anh ta có thể được thành chủ biết đến, điều này có thể tốt cho sự phát triển của anh ta.
Cho dù là ngay từ đầu đối với Đường Lăng là điều tốt, hay là hôm nay Đường Lăng đã tự cứu mình, đầy là một sự ràng buộc của số phận.
Phi Long dùng cách riêng của chính mình, lặng lẽ chiếu cố Đường Lăng.
Ốc Phu lắc đầu, dường như không quan tâm Đường Lăng đang ở đây.
Bầu không khí của văn phòng rơi vào trạng thái im lặng, một lúc sau, Ốc Phu mở hai mắt, có thâm ý nhìn Phi Long, hỏi một câu: "Ngươi cảm thấy được bọn họ, có thực sự coi trọng khu àn toàn số 17 không?"
"Tôi, không biết." Phi Long hít một hơi thật sâu, kỳ thật hắn đối với mọi việc cũng không nắm rõ, thành chủ nói về vấn đề này cũng làm cho hắn hoang mang.
Phi Long cảm thấy đảm nhiệm vị trí đội trưởng của hắn thật sự thất bại.
"Ngươi thật sự không biết, đây là do sơ sẩy của ta. Nếu trước khi ta rời đi, ta có thể cho ngươi biết, nói cho ngươi một ít chuyện về thế giới này, có lẽ sẽ tốt hơn."
"Nhưng mà, ta đã không làm vậy. Cho nên, sau khi tôi trở lại, đối mặt với kết quả là căn cứ đã bị phá hủy, khu an toàn số 17 đã sắp vượt khỏi tầm kiểm soát. Cuộc chiến ở hàng rào hy vọng là một lời cảnh báo, là một sự thử thách, nên liên hợp đích nhân đã muốn cấu kết với nhau."
Phi Long đứng thẳng lên, trên lưng đều đã đổ mồ hôi lạnh, tình hình nghiêm trọng đến vậy sao?
Có lẽ nào thực sự là nghiêm trọng như vậy? Ngay cả bản thân mình, đội trưởng tử nguyệt chiến sĩ của khu an toàn số 17 còn bị bán đứng, thì có thể giải thích được gì nữa?
Thật là lố bịch, cho đến khi trở thành tù nhân, mới tận mắt chứng kiến, báo cho trở thành lợi thế, mới phát hiện ở khu an toàn số 17 có kẻ phản bội.
Hắn cũng muốn trước tiên phải giải thích rõ ràng với thành chủ về điều này, thật sự không ngờ thành chủ còn biết rõ hơn cả hắn.
"Bọn chúng, đang ép ta phải lựa chọn." Ốc Phu hai tay nâng cằm.
Khi nói điều này, hắn ta nhìn vào Đường Lăng.
Đường Lăng không hiểu lý do, sự lựa chọn của thành chủ có liên quan đến mình hay không?
Phi Long có chút lo lắng hỏi: "Thành chủ, ngươi…."
Ốc Phu xua tay nói: " Không có gì là quá muộn. Nhưng ta cũng không phải tùy ý mà làm bậy! Ta thực sự có rất nhiều sự lựa chọn, cả một thế giới rộng lớn này. Nhưng ta đã lựa chọn khu an toàn số 17, ta phải gánh vác trách nhiệm. Ta sẽ lựa chọn."
"Nhưng, ta cũng sẽ phóng thích một phần thiện ý. Nếu suy đoán của ta không sai." Khi Ốc Phu nói lời này, lại liếc mắt nhìn Đường Lăng một cái.
Đường Lang cảm thấy khó hiểu, và cả Phi Long cũng không hiểu ý này.
"Đúng vậy, một phần thiện ý." Ốc Phu tựa hồ có chút mệt mỏi, tựa người vào ghế, lại trầm mặc xuống.
Qua một hồi lâu, hắn mới nói: "Hãy để cho bọn chúng mang Đường Lăng đi. Mọi thứ tôi nói hôm nay phải tuyệt mật."
"Vâng." Đường Lăng cùng Phi Long đều đồng ý.
"Ngoài Đường Lăng, mọi thứ về chủng tộc ngầm cũng là bí mật. Ít nhất bây giờ ngươi không nên tiếp cận. Cho nên, ngươi cần hiểu được là phải làm thế nào?" Khi nói Ốc Phu lại nhìn về phía Đường Lăng.
Đường Lăng gật đầu, nhưng trong lòng hắn lại có chút lo lắng.
Tất cả bọn họ đều coi Phi Long có lợi thế, nhưng hiện giờ Phi Long được cứu trở về, dường như đã chọc giận chủng tộc ngầm?
Ốc Phu không hổ là hiểu rõ hết mọi chuyện, hắn dường như đã đoán được tâm tư của Đường Lăng, bình tĩnh nói: "Đây đơn giản cũng là vấn đề cần chọn lựa. Nếu chủng tộc ngầm có động tĩnh. Mọi người sớm hay muộn sớm hay muộn cũng bị kích động, tóm lại ngươi không cần nói cái gì, cứ giả vờ như không biết là tốt nhất."
"Vâng." Đường Lăng vừa trả lời xong, đã bị Ốc Phu gọi người mang đi.
**
Doanh trại dự bị thứ nhất, hang động của Tiểu đội Mãnh Long.
Amir, Áo Tư Đốn hai người nổi điên đánh nhau.
Không ai có thể ngăn việc này lại, kể cả ba người cao niên vô tội chỉ có thể thu mình vào huyệt động của họ, giả vờ như không biết gì.
Người bi thương, luôn có biểu hiện điên cuồng! Dù sao Đường Lăng đã chết, chuyện này kích thích bọn họ.
Nói về điều này, mặc dù ba tiền bối trên có chút khổ sở, Đường Lăng thật sự là một người tài giỏi, ít nhất là rất phóng khoáng.
Coi như hết, nhưng sự đau đớn cần phải xua tan.
"Không phải là rất đoàn kết sao?" Ngay khi hai người đang lao vào nhau, một giọng nói khó chịu vang lên.
Cho dù Andy đang chết lặng, Vi An vẫn đang khóc không biết làm sao, Kristina không dỗ được, nghe thấy âm thanh này đều ngây ngẩn cả người.
Bọn họ thấy An Đức Lỗ hai tay bỏ trong túi, khuôn mặt nhợt nhạt mỉm cười, thản nhiên quan sát mọi thứ trong hang động.
Hừ khắc đứng bên cạnh An Đức Lỗ, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt đã có chút mơ hồ.
Hắn cũng không muốn tới đây, bởi vì cảm thấy nội tâm mình có chút cắn rứt, Đường Lăng đã chết không có vấn đề gì, nhưng bọn họ đều hiểu rằng đội trưởng tiểu đội bây giờ không vinh quang như vậy mà là dùng thủ đoạn.
Điều này tổn hại cho niềm tự hào của hắn là cao thủ đầu tiên của doanh trại dự bị thứ nhất.
Chính vì An Đức Lỗ cố ý tới đây, bởi vì hắn chẳng hề chính trực, hắn tỉ mỉ ghi nhớ những nỗi hận thù, dù đó chỉ là một sự thù hận nhỏ.
Mà sự trả thù hả hê nhất là dẫm lên vết thương đẫm máu của kẻ thù.
Mặc dù chuyện này từ đầu đến cuối đều là do hắn bày mưu tính kế, nhưng ở trong thâm tâm của hắn tiểu đội Mãnh Long quá kiêu ngạo, làm cho hắn cảm thấy khó chịu.
Nếu không vui tự nhiên sẽ tìm tới vui vẻ, không phải sao?
"Các ngươi còn muốn đánh nhau không? Có phải muốn trở thành trò cười trước mặt họ?" Kristina vừa khóc nức nở vừa hét to một câu.
Hắn dừng tay, trong lòng hắn ta cảm thấy đau đớn, có chút hối hận chính mình vì cái gì mà phải sử dụng bạo lực để đối xử với đồng đội? Đây là kết quả cho sự hi sinh của Đường Lăng hay sao?
Ngay cả khi hắn tức giận Áo Tư Đốn hồ đồ nói bậy, làm tổn thương Amir
Cũng tức giận Amir không chịu nhường nhịn cho sự đau khổ của Áo Tư Đốn, muốn sử dụng vũ lực với Áo Tư Đốn.
Áo Tư đốn cũng dừng tay, có thể men say còn chưa hết, nhưng đánh nhau một hồi, hắn ít nhiều cũng có phần tỉnh táo.
Khi đối mặt với An Đức Lỗ và Hừ Khắc, anh ta chỉ có một cảm giác nhục nhã trong lòng, và hắn ta cũng hối hận vì đã đối xử với Amir như vậy, chỉ để trút giận?
Hắn và Áo Tư Đốn dừng lại, Amir cũng tự nhiên dừng theo.
Hắn ta mỉm chặt miệng, cúi đầu xuống, đôi mắt lúng túng, có lẽ hắn chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày hắn lại động thủ với Áo Tư Đốn.
Một lần, dù cho thế nào, sẽ luôn có người phải sự hãi bọn họ, dù đến từ các đại gia tộc, dù là người bề trên.
Có phải đó là tất cả những gì Đường Lăng có, nó có ảnh hưởng đến bản thân không? Hay đó là những thứ đau đớn từ sâu thẳm trong nội tâm?
Trong hang động, ngoại trừ âm thanh khóc nức nở của Kristina, còn lại rất im lặng.
An Đức Lỗ chậm rãi đi vài bước, bỗng nhiên chậm rãi vỗ tay, hắn là một biểu hiện kỳ lạ nói: "Đánh tiếp đi, sao lại không đánh tiếp? Có phải các ngươi chỉ đoàn kết khi có đội trưởng của các ngươi không?"
"Này, hay sự đoàn kết của các ngươi không đủ để bảo vệ đồng đội của các ngươi? Ví dụ, như là vẫn còn gì đó lưu luyến Đường Lăng trở về? Cho nên có phải các ngươi trút giận lẫn nhau phải không?"
"Ngươi nói cái gì?" Andy người đang rất im lặng, đột nhiên vọt dậy, đôi mắt đầy phẫn nộ, dáng người của hắn ta thấp bé chỉ đến ngực An Đức Lỗ.
Nhưng là hắn không hề sợ hãi, trực tiếp dùng đầu lao thẳng vào người An Đúc Lỗ.
Một bàn tay chặn Andy, không biết từ lúc nào Hừ Khắc đã đứng trước mặt An Đức Lỗ, lạnh lùng nhìn Andy: "Ngươi không có tư cách đánh hắn."
"Buông hắn ra." Vi An đúng lên, đối mặt với người mạnh nhất doanh trại dự bị thứ nhất, cô cũng không hề sợ hãi.
Cô kéo Andy, bình tĩnh nhìn An Đức Lỗ, gằn giọng nói: "Ngươi có vui vẻ khi xát muối vào vết thương của người khác không?"
Sau đó nhìn sang Hừ Khắc: "Đây có phải là bản chất của một người đàn ông tôn nghiêm không? Hay là chỉ bắt nạt kẻ yếu để duy trì địa vị của một kẻ mạnh?"
"Đòi hơn Đường Lăng hả, ngươi mạnh hơn anh ta?"
Hừ Khắc lập tức trở nên nóng bừng, hắn rút tay lại, không biết làm thế nào cho phải? Nếu nói ngay từ đầu đến việc chèn ép tiểu đội Mãnh Long, đương nhiên là muốn thể hiện quyền lực mạnh mẽ.
Nhưng vào lúc này, bọn họ đã mất đồng đội trên chiến trường, và đều đó khiến cho Hừ Khắc rất khó chịu.
Vi An dùng lời lẽ sắc bén, Hừ Khắc xoay người tính rời đi, lại bị An Đức Lỗ giữ chặt lại.
Nhìn Vi An, An Đức Lỗ nheo mắt lại, luôn giữ trạng thái cảm xúc của mình, lần này lại không che giấu nổi sự phẫn nộ: "Tiêu cô nương, ngươi dám chọc giận ta."
"Đối với ngươi ta cũng không quan tâm." Vi An lại gần Andy.
Trong toàn bộ đội Mãnh Long, Andy là người nhát gan nhất, bình thường có Đường Lăng ngầm bảo vệ Andy, bây giờ cô phải thay Đường Lăng làm tất cả những việc này?
"Tất nhiên là ngươi không quan tâm. Ta chờ ngươi hối hận, đến thời điểm ngươi quỳ xuống khóc xin ta, thì đến lúc đó đã quá muộn." An Đức Lỗ lạnh lùng nói.
Hắn cảm thấy được sự bất mãn của Hừ Khắc và sự bất mãn của hắn đối với chính mình. Có phải vì tiểu đội Mãnh Long rác rưởi này sao?
Đây là điều mà An Đức Lỗ không thể chịu đựng được.
"Ngươi sẽ không đợi được đến ngày đó." Vi An kiên cường nhìn An Đức Lỗ.
"Ha ha." An Đức Lỗ thản nhiên cười to, sau đó nói: "Vài ngày trước, Đường Lăng rất kiêu ngạo, có lẽ hắn đã nghĩ rằng mình sẽ không chết, đúng không?"
Hắn chọc vào nỗi đau của mọi người, An Đức Lỗ hiểu điều đó.
Hai mắt Vi An đỏ lên, cô cắn chặt môi, cố gắng làm cho mình không được khóc, hai vai run rẩy, nhẫn nhịn chịu đựng.
"Gia tộc Ngự Phong sẽ luôn bảo vệ cô, ta dùng sinh mạng mình hứa hẹn." Hắn mở miệng, sự xấu hổ khiến anh không thể dũng cảm mở lời, nhưng đến lúc này hắn biết hắn phải đứng lên.
"Gia tộc Qua Đinh cũng sẽ luôn bảo vệ cô ấy, và tôi cùng dùng sinh mạng của mình hứa hẹn." Áo Tư Đốn cũng đứng dậy.
"Không thành vấn đề." An Đức Lỗ thậm chí không bận tâm, cảm thấy bọn này thật đần độn, bọn người kia căn bản không được tỉnh táo, đương nhiên bọn họ cũng không thể biết tình hình hiện giờ của khu an toàn số 17.
Gia tộc? Gia tộc của bọn họ chỉ có thể đứng trong đội, họ chỉ có thể e dè cuộc sống của họ, đừng nói là bảo vệ cho Vi An, ngay cả khi tự bảo vệ bản thân cũng đã là vấn đề.
Đã xong những trò đùa, hắn cảm thấy sắp hết thời gian để rời đi, An Đức Lỗ không muốn nhiều lời với những kẻ ngu xuẩn.
Quay đầu lại nhìn thấy Hừ Khắc còn có chút nóng mặt, cơn giận dữ của hắn lại trỗi dậy, hắn trực tiếp xoay người, tốc độ nhanh đến nỗi Áo Tư Đốn không phản ứng kịp.
Sức mạnh của hắn ta phi thường, trực tiếp đánh thẳng vào cơ thể Áo Tư Đốn.
Hắn ta chộp lấy Vi An, bỗng nhiên ngước nhìn phía tất cả mọi người của tiểu đội Mãnh Long trong hang, gằn từng tiếng nói: "Ta hiện tại không có nhã hứng, các ngươi muốn ta làm gì với cô ta? Các ngươi có ý kiến gì không?"
Khi nói chuyện, hắn giơ cao bàn tay, nhìn vào bàn tay sắp đánh một cái tát vào mặt Vi An.
Áo Tư Đốn vội vã chạy đến, cùng lúc Andy và Kristina lớn tiếng hét to lên dừng lại, Amir không biết làm sao, trong đầu chỉ có một suy nghĩ rằng —— chẳng lẽ ta thật sự không bằng đường lăng?
Tuy nhiên, hắn ta không thể di chuyển.
Nhưng lúc này, một bàn tay nắm lấy An Đức Lỗ, mà An Đức Lỗ ngẩng đầu hiện lên khuôn mặt kì lạ, nhưng tốc độ này hẳn là của một chiến sĩ tử nguyệt.
Tử nguyệt chiến sĩ tại sao lại đến nơi này? Liệu nó có can thiệp vào những điều nhỏ nhặt của doanh trại dự bị thứ nhất không? Điều này làm cho An Đức Lỗ có chút mơ hồ.
"Tôi có ý kiến. Thứ nhất, dưới thời đại nào, đàn ông mà đánh phụ nữ, luôn luôn là thứ ghê tởm."
"Thứ hai, tiểu đội Mãnh Long, là ngươi muốn đánh là có thể đánh sao?" Ngay khi An Đức Lỗ bối rối, một giọng nói lười biếng vang lên ở cửa hang.
Danh sách chương