Editor: Waveliterature Vietnam
Lấy xấp báo trên mặt mình xuống.
Lần nữa ngồi lại thùng tắm, lật xem từng tờ từng tờ, sau đó lại ném xấp báo về lại bàn đọc sách của ông chủ Hoàng.
Từ đầu đến cuối, Đường Lăng đều rất bình tĩnh.
"Đây là báo ở bến càng Hắc Ám?" Đây là vấn đề đầu tiên Đường Lăng hỏi.
"Ngốc à? Đương nhiên là báo phát hành toàn thế giới rồi. Hệ thống truyền tin bị phá hỏng đến giờ vẫn chưa phục hồi, tất nhiên phương pháp liên lạc cổ xưa này sẽ được chọn lại rồi." Ông chủ Hoàng liếc Đường Lăng, dường như hắn ta không thích nhìn thằng Đường Lăng.
"Được rồi, tôi ở khi 17 vẫn chưa từng thấy qua." Đường Lăng lau mặt một cái, sau đó lộ ra một nụ cười "Tôi nổi tiếng đến vậy?"
"Ha ha, hơn phân nửa là vì…"
"Nhưng tôi không có cha." Đường Lăng lần nữa đứng dậy từ thùng tắm, sau đó nhìn ông chủ Hoàng "Đã gần đến giờ rồi à?"
"Gần vậy, cậu còn hai mươi phút nữa." Ông chủ Hoàng cũng không tức giận vì Đường Lăng cắt ngang lời mình.
"Thời gian mặc quần áo không thể tính vào đó." Đường Lăng cò kè mặc cả.
"Không có cửa đâu." Ông chủ Hoàng lên tiếng từ chối.
Đường Lăng không nói gì, dùng tốc độ nhanh nhất của mình mặc lại quần áo, sau đó đưa tay lấy quyển [Ký sự Tử Nguyệt], ngồi xuống chuẩn bị đọc tiếp.
"Cậu không tò mò?" Phản ứng của Đường Lăng nằm ngoài suy đoán của ông chủ Hoàng, lần này đổi thành hắn ta nhịn không được lên tiếng hỏi.
"Thời gian nói chuyện không được tính vào thời gian đọc sách." Đường Lăng không bỏ qua bất kỳ cơ hội thương lượng nào cả.
"Được rồi, tôi cho cậu thêm năm phút. Mau lên, trở lại vấn đề của tôi." Ông chủ Hoàng thúc giục một câu.
"Cái này có gì để tò mò? Chỉ có thể nói là do trò tâm lý của Lạc Tân đã thất bại, cô ấy cho rằng mình cứ gọi tôi là Đường Lăng, mọi người nhìn thấy ngoại hình không giống, ngược lại sẽ giảm được sự nghi ngờ."
"Thế nhưng, tôi lại không ngờ mình nổi danh như vậy. Hơn nữa, người đã cố tình nhận ra tôi, nhất định có thể nhận ra được. Cũng ví dụ như ông chủ vậy, tuyệt đối là ông đã nhận ra tôi từ ngay lúc đầu, không cần vòng vo tam quốc gì thêm, trực tiếp mang tôi đến đây?"
"Ngay từ đầy đã nhận ra tôi, tôi cũng đã ở đây ngây ngốc hai ngày. Tôi còn gì phải tò mò và lo lắng nữa?" Đường Lăng trả lời vô cùng thẳng thắn.
Ông chủ Hoàng ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Đường Lăng "Thật ra cậu đã sớm nghi ngờ việc tôi nhận ra cậu rồi đúng không? Con hồ ly con này."
"Không khẳng định được hoàn toàn, bởi vì ông thường xuyên làm ra vẻ mình bị thiểu năng. Ông chủ, không phải tôi không tôn trọng ông, nhưng trên thực tế thì ông thật sự cho tôi cái cảm giác này. Cho nên tôi mới không thể khẳng định chắc chắn được, bởi vì sự thiểu năng luôn luôn là điều tự nhiên." Đường Lăng cũng nhìn thẳng ông chủ Hoàng, trong mắt còn mang theo ý cười.
"Tốt lắm." Ông chủ Hoàng đập vào vai Đường Lăng một cái bộp.
Đường Lăng "shh" lên một tiếng, cảm giác như vai mình bị đè nặng ngàn cân, thế nhưng hắn vẫn miễn cưỡng mỉm cười, không thể nào thua lão hồ ly này được.
"Cậu không hỏi mục đích của tôi?" Ông chủ Hoàng cười gian manh như một tên trộm chó.
"Ăn ngon, uống sướng, tu luyện tốt, còn có thể miễn cưỡng thu thập được tin tức, có ngu mới đi hỏi mục đích của ông! Tôi còn muốn kiếm sống tại bến cảng Hắc Ám đấy!" Đường Lăng cũng cười như một tên trộm gà vậy.
Lúc này, Leng Keng hát lên một bài hát thiếu nhi của thời văn minh trước, trong miệng vui sướng nhai nhai mực bạch ngọc, nhảy nhót tung tăng đến dọn dẹp nước tắm.
Tất nhiên là cô bé không có thích làm nhiều như vậy, nhưng hôm nay lại được hai túi mực bạch ngọc, nếu như bây giờ biểu hiện tốt một chút, có khi lần sau còn có loại chuyện tốt như thế này.
Ôm ý nghĩ như vậy, Leng Leng vui vẻ đi vào thư phòng, sau đó nhìn thấy ông chủ Hoàng đang ngồi xổm, một tay đặt trên vai Đường Lăng, Đường Lăng thì ngồi, nhìn ông chủ Hoàng không chớp mắt.
Nụ cười trên mặt cả hai đều không khác nào tên trộm chó, trộm gà….
Sau đó Leng Keng lại nhìn thoáng qua mặt Đường Lăng, vốn là chuyện khá buồn cười, thế nhưng không biết tại sao khi phối hợp với cái không khí quỷ dị này, làm cho Leng Keng không tự chủ rùng mình một cái, luôn có cảm giác mình đang đối mặt với hai con hồ hi.
Cô bé xoay người 180 độ, chạy mất.
Tốc độ nhanh như một viên chè trôi nước đang nhấp nhô.
"Chạy cái gì?" Đường Lăng và ông chủ Hoàng đồng thanh, trên mặt hai người đều hiện lên vẻ không hiểu.
Tiếp đó, ông chủ Hoàng ho khan một tiếng, đứng lên, nụ cười trên mặt đã vô cùng ấm áp, nhìn Đường Lăng nói "Đọc sách, đọc sách, nội dung tiếp theo có thể là thứ vô cùng quan trọng."
"Được, đọc sách, đọc sách, không nên quên, tôi vẫn còn năm phút nữa." Trên mặt Đường Lăng cũng là nụ cười ngượng ngùng, như một thiếu niên xấu hổ.
Đối thoại của hai người khiến cho những người tư duy bình thường không theo kịp, tóm lại, chuyện về thân phận của Đường Lăng cứ như thế, bị bỏ qua một cách tùy tiện như vậy.
***
Ông chủ Hoàng nói không sai.
So với tiền văn minh, và nhật ký tiền thân về thiên tai của tiền bối, thì nội dung tiếp theo của quyển [Ký sự Tử Nguyệt] mới là những thứ quan trong nhất đối với Đường Lăng.
Bởi vì, đâu là lần đầu tiên Đường Lăng nhìn thấy những thảo luận liên quan đến chiến sĩ Tử Nguyệt.
Lúc trước, Đường Lăng hoàn toàn chưa tiếp xúc qua được loại tri thức này.
Chỉ trách hắn dùng quá ít thời gian để học tập những kiến thức nền tảng, đợi khi tiến vào tu luyện, có tư cách học tập những kiến thức liên quan đến chuyện này thì xảy ra biến cố.
Thật sự là may mắn khi gặp được ông chủ Hoàng.
Nếu không, với nội tình của khu vực an toàn số 17, sẽ không bao giờ mang những thứ liên quan đến chiến sĩ Tử Nguyệt, thậm chí một chút bí mật khác, giảng giải một cách kỹ càng đến vậy.
Chiến sĩ Tử Nguyệt là gì? Nói rõ ràng một chút, chiến sĩ Tử Nguyệt là siêu anh hùng, tại sao là siêu anh hùng, là bởi vì bọn họ có thể khai phát ra tiềm lực hơn người.
Dưới tiền đền này, có thể hiểu là chuỗi gien thiên phú.
Thực tế, trong cách nhìn của ông chủ Hoàng, chuỗi gien thiên phú thì bất kỳ người nào trên thế giới này đều có, chỉ khác nhau là có người có thể cảm nhận được tiềm lực của mình bị một cái chìa khóa gien khóa lại, mà có người lại không thể cảm nhận được.
Không thể cảm nhận được, nói cách khác chính là không thể nào "phá khóa" được, không thể khai phát thiên phú của mình, cho nên những người thế này gọi là người bình thường.
Cứ thế mà suy ra, người có thể cảm nhận được càng nhiều "khóa, thì thiên phú càng xuất sắc.
Mà căn cứ theo kết quả nghiên cứu, trên lý thuyết, con người có thể cảm nhận được chín tầng khóa, nói cách khác, tiềm lực của một người được khai phát đến cực hạn, có thể chia làm chín giai đoạn.
"Thì ra, chuỗi gien hoàn mỹ của tôi là do tôi có thể cảm nhận được chín chuỗi gien khóa, nhưng trong mắt ông chủ Hoàng đây chỉ là sự tồn tại trên lý luận?" Đường Lăng nhìn đến đây, có chút nhướng mày, thật ra thì cũng không ít người có được chuỗi gien hoàn mỹ.
Chỉ là bản thân mình ở khu vực an toàn số 17, là một địa phương nhỏ, chuỗi gien hoàn mỹ khẳng định sẽ vô cùng khiến người khác chú ý, công thêm "khúc hát ru kinh hoàng" và vài thứ linh tinh khác, vì thế cho nên Tô Khiếu mới lo lắng, bảo mình giữ bí mật.
Hơn nữa, cho đến bây giờ Đường Lăng vẫn chưa hiểu rõ Tô Khiếu, dù sao thì Tô Khiếu cũng không nhắc đến bao nhiêu chuyện cũ của mình, hay địa vị của mình trước mặt Đường Lăng.
Vì thế, kiến thức của Đường Lăng về Tô Khiếu đương nhiên là có hạn, vậy cũng không có gì lạ.
Nhưng ông chủ Hoàng là ai? Hắn ta là người có danh xưng thiên văn địa lý không gì không biết, nếu như hắn ta đã viết những điều này, vậy nhất định đều là thật.
Chuỗi gien hoàn mỹ thật rất đặc biệt!
Có nên nói chuyện này cho ông chủ Hoàng hay không? Tránh cho chuỗi gien hoàn mỹ của mình bị lãng phí, không tìm được cách tốt nhất để khai phát.
Thế nhưng, Đường Lăng chỉ do dự nửa giây, liền từ bỏ ý định này.
Mặc dù hắn nói mình không tò mò mục đích của ông chủ Hoàng, nhưng mỗi thứ ông ta làm đều rất khó hiểu, khiến cho người ta bất an, khiến cho người ta phải suy đoán..
Đường Lăng quyết định, vẫn nên tiếp tục quan sát.
Tiếp theo, trong sách cuối cùng cũng viết đến một đoạn tin tức quan trọng, cái gì gọi là tiềm lực?
Tiềm lực là gì? Bạn có thể hiểu nó như một con đường, con đường quyết định xem bạn đi được bao xa.
Giả thuyết là một người đàn ông trưởng thành ở thời tiền văn minh, thông qua đủ loại phương thức bồi dưỡng, cực hạn của hắn ta cũng chỉ có thể đạt tới một quyền 1000kg.
Tương tự là một người phụ nữ, cực hạn cũng chỉ có thể đạt tới 800kg.
Đã nói lên bọn họ đã đi đến cuối con đường rồi.
Thế nhưng, ở thời đại này, chứng minh từ đầu đến cuối con đường này thật ra vẫn còn rất dài, chỉ cần phá vỡ chướng ngại vật trên đường là có thể tiếp tục đi đến đích.
Chiến sĩ Tử Nguyệt, trên thực tế thì họ luôn không ngừng phá vỡ những chướng ngại vật trên đường, tiếp tục đi đến đích.
Càng đi giá trị cực hạn sẽ càng tăng lên, cũng sẽ khai phát ra được những tiềm lực của nhân loại.
Thế nhưng ở đây, có một mấu chốt khác biệt.
Đó chính là, sự tích lũy khác biệt sẽ tạo thành một kết khác biệt, là khác biệt gì? Chính là sự khác biệt của giá trị cực hạn, cũng có thể hiểu là sự khác biệt giữa đường dài và ngắn.
Nhìn thấy điểm này, Đường Lăng lập tức trở nên nghiêm túc, lần đầu tiên hắn thấy được luật thuật rõ ràng như vậy, trước đó, ở ranh giới hy vọng hắn chỉ nghe được thuyết pháp không nên vội vàng đột phá này của chiến sĩ Tử Nguyệt.
Trong [Ký sự Tử Nguyệt] của ông chủ Hoàng viết đến, phải hiểu được vấn đề này, đầu tiên phải biết được cơ sở thăng tiến của mỗi cấp của chiến sĩ Tử Nguyệt là gì.
Chiến sĩ Tử Nguyệt cấp 1: Tất cả năng lực cơ bản tăng lên từ 100% đến 150%. Không bao hàm trí lực.
Theo nghiên cứu, loại năng lực trí lực sẽ không được tính vào năng lực cơ bản, loại năng lực này liên quan đến sự phát triển của não.
Chiến sĩ Tử Nguyệt cấp 2: Tất cả năng lực cơ bản sẽ từ cấp 1 tăng lên 100%, cường giả thì có thể tăng lên đến 150%.
Chiến sĩ Tử Nguyệt cấp 3: Tất cả năng lực cơ bản sẽ từ cấp 2 tăng lên 80%, cường giả vẫn như cũ, có thể tăng lên càng nhiều, nhưng không vượt qua 120%.
Nhưng khi ở cấp 3, chiến sĩ Tử Nguyệt sẽ có một sự thay đổi lớn, chỉ có chiến sĩ Tử Nguyệt có năng lực thiên phú, bất kể là ở giai đoạn đầu phát triển như thế nào, tại cấp 3 đều có thể đạt được một bước tiến dài, tiếp theo có được năng lực thiên phú của chính mình.
Trị số càng lên cao, càng có thể nhìn ra được sự chênh lệch vô cùng to lớn giữ những chiến sĩ Tử Nguyệt, cho dù là một chiến sĩ đạt đến cấp ba, nhưng nói một cách nghiêm ngặt thì, vẫn là chiến sĩ ở cấp thấp nhưng sức chiến đấu lại khác nhau như ngày và đêm.
Nhìn đến đây, Đường Lăng nhíu chặt lông mày, nguyên lai, mỗi một lần chiến sĩ Tử Nguyệt cấp 1 đột phá cấp 2, kỳ thật đều tăng lên được sức chiến đấu, và lấy trùng nhỏ tăng lên hiệu quả làm một tính chất, thậm chí trùng nhỏ còn mang đến hiệu quả tương đương với tăng lên gần với chiến sĩ Tử Nguyệt cấp 2.
Nói như vậy, mình chỉ cần mở ra trùng nhỏ, chẳng phải nhất định sẽ cường đại gần bằng với chiến sĩ Tử Nguyệt cấp 1? Thuyết pháp này hợp lý không?
Lấy xấp báo trên mặt mình xuống.
Lần nữa ngồi lại thùng tắm, lật xem từng tờ từng tờ, sau đó lại ném xấp báo về lại bàn đọc sách của ông chủ Hoàng.
Từ đầu đến cuối, Đường Lăng đều rất bình tĩnh.
"Đây là báo ở bến càng Hắc Ám?" Đây là vấn đề đầu tiên Đường Lăng hỏi.
"Ngốc à? Đương nhiên là báo phát hành toàn thế giới rồi. Hệ thống truyền tin bị phá hỏng đến giờ vẫn chưa phục hồi, tất nhiên phương pháp liên lạc cổ xưa này sẽ được chọn lại rồi." Ông chủ Hoàng liếc Đường Lăng, dường như hắn ta không thích nhìn thằng Đường Lăng.
"Được rồi, tôi ở khi 17 vẫn chưa từng thấy qua." Đường Lăng lau mặt một cái, sau đó lộ ra một nụ cười "Tôi nổi tiếng đến vậy?"
"Ha ha, hơn phân nửa là vì…"
"Nhưng tôi không có cha." Đường Lăng lần nữa đứng dậy từ thùng tắm, sau đó nhìn ông chủ Hoàng "Đã gần đến giờ rồi à?"
"Gần vậy, cậu còn hai mươi phút nữa." Ông chủ Hoàng cũng không tức giận vì Đường Lăng cắt ngang lời mình.
"Thời gian mặc quần áo không thể tính vào đó." Đường Lăng cò kè mặc cả.
"Không có cửa đâu." Ông chủ Hoàng lên tiếng từ chối.
Đường Lăng không nói gì, dùng tốc độ nhanh nhất của mình mặc lại quần áo, sau đó đưa tay lấy quyển [Ký sự Tử Nguyệt], ngồi xuống chuẩn bị đọc tiếp.
"Cậu không tò mò?" Phản ứng của Đường Lăng nằm ngoài suy đoán của ông chủ Hoàng, lần này đổi thành hắn ta nhịn không được lên tiếng hỏi.
"Thời gian nói chuyện không được tính vào thời gian đọc sách." Đường Lăng không bỏ qua bất kỳ cơ hội thương lượng nào cả.
"Được rồi, tôi cho cậu thêm năm phút. Mau lên, trở lại vấn đề của tôi." Ông chủ Hoàng thúc giục một câu.
"Cái này có gì để tò mò? Chỉ có thể nói là do trò tâm lý của Lạc Tân đã thất bại, cô ấy cho rằng mình cứ gọi tôi là Đường Lăng, mọi người nhìn thấy ngoại hình không giống, ngược lại sẽ giảm được sự nghi ngờ."
"Thế nhưng, tôi lại không ngờ mình nổi danh như vậy. Hơn nữa, người đã cố tình nhận ra tôi, nhất định có thể nhận ra được. Cũng ví dụ như ông chủ vậy, tuyệt đối là ông đã nhận ra tôi từ ngay lúc đầu, không cần vòng vo tam quốc gì thêm, trực tiếp mang tôi đến đây?"
"Ngay từ đầy đã nhận ra tôi, tôi cũng đã ở đây ngây ngốc hai ngày. Tôi còn gì phải tò mò và lo lắng nữa?" Đường Lăng trả lời vô cùng thẳng thắn.
Ông chủ Hoàng ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Đường Lăng "Thật ra cậu đã sớm nghi ngờ việc tôi nhận ra cậu rồi đúng không? Con hồ ly con này."
"Không khẳng định được hoàn toàn, bởi vì ông thường xuyên làm ra vẻ mình bị thiểu năng. Ông chủ, không phải tôi không tôn trọng ông, nhưng trên thực tế thì ông thật sự cho tôi cái cảm giác này. Cho nên tôi mới không thể khẳng định chắc chắn được, bởi vì sự thiểu năng luôn luôn là điều tự nhiên." Đường Lăng cũng nhìn thẳng ông chủ Hoàng, trong mắt còn mang theo ý cười.
"Tốt lắm." Ông chủ Hoàng đập vào vai Đường Lăng một cái bộp.
Đường Lăng "shh" lên một tiếng, cảm giác như vai mình bị đè nặng ngàn cân, thế nhưng hắn vẫn miễn cưỡng mỉm cười, không thể nào thua lão hồ ly này được.
"Cậu không hỏi mục đích của tôi?" Ông chủ Hoàng cười gian manh như một tên trộm chó.
"Ăn ngon, uống sướng, tu luyện tốt, còn có thể miễn cưỡng thu thập được tin tức, có ngu mới đi hỏi mục đích của ông! Tôi còn muốn kiếm sống tại bến cảng Hắc Ám đấy!" Đường Lăng cũng cười như một tên trộm gà vậy.
Lúc này, Leng Keng hát lên một bài hát thiếu nhi của thời văn minh trước, trong miệng vui sướng nhai nhai mực bạch ngọc, nhảy nhót tung tăng đến dọn dẹp nước tắm.
Tất nhiên là cô bé không có thích làm nhiều như vậy, nhưng hôm nay lại được hai túi mực bạch ngọc, nếu như bây giờ biểu hiện tốt một chút, có khi lần sau còn có loại chuyện tốt như thế này.
Ôm ý nghĩ như vậy, Leng Leng vui vẻ đi vào thư phòng, sau đó nhìn thấy ông chủ Hoàng đang ngồi xổm, một tay đặt trên vai Đường Lăng, Đường Lăng thì ngồi, nhìn ông chủ Hoàng không chớp mắt.
Nụ cười trên mặt cả hai đều không khác nào tên trộm chó, trộm gà….
Sau đó Leng Keng lại nhìn thoáng qua mặt Đường Lăng, vốn là chuyện khá buồn cười, thế nhưng không biết tại sao khi phối hợp với cái không khí quỷ dị này, làm cho Leng Keng không tự chủ rùng mình một cái, luôn có cảm giác mình đang đối mặt với hai con hồ hi.
Cô bé xoay người 180 độ, chạy mất.
Tốc độ nhanh như một viên chè trôi nước đang nhấp nhô.
"Chạy cái gì?" Đường Lăng và ông chủ Hoàng đồng thanh, trên mặt hai người đều hiện lên vẻ không hiểu.
Tiếp đó, ông chủ Hoàng ho khan một tiếng, đứng lên, nụ cười trên mặt đã vô cùng ấm áp, nhìn Đường Lăng nói "Đọc sách, đọc sách, nội dung tiếp theo có thể là thứ vô cùng quan trọng."
"Được, đọc sách, đọc sách, không nên quên, tôi vẫn còn năm phút nữa." Trên mặt Đường Lăng cũng là nụ cười ngượng ngùng, như một thiếu niên xấu hổ.
Đối thoại của hai người khiến cho những người tư duy bình thường không theo kịp, tóm lại, chuyện về thân phận của Đường Lăng cứ như thế, bị bỏ qua một cách tùy tiện như vậy.
***
Ông chủ Hoàng nói không sai.
So với tiền văn minh, và nhật ký tiền thân về thiên tai của tiền bối, thì nội dung tiếp theo của quyển [Ký sự Tử Nguyệt] mới là những thứ quan trong nhất đối với Đường Lăng.
Bởi vì, đâu là lần đầu tiên Đường Lăng nhìn thấy những thảo luận liên quan đến chiến sĩ Tử Nguyệt.
Lúc trước, Đường Lăng hoàn toàn chưa tiếp xúc qua được loại tri thức này.
Chỉ trách hắn dùng quá ít thời gian để học tập những kiến thức nền tảng, đợi khi tiến vào tu luyện, có tư cách học tập những kiến thức liên quan đến chuyện này thì xảy ra biến cố.
Thật sự là may mắn khi gặp được ông chủ Hoàng.
Nếu không, với nội tình của khu vực an toàn số 17, sẽ không bao giờ mang những thứ liên quan đến chiến sĩ Tử Nguyệt, thậm chí một chút bí mật khác, giảng giải một cách kỹ càng đến vậy.
Chiến sĩ Tử Nguyệt là gì? Nói rõ ràng một chút, chiến sĩ Tử Nguyệt là siêu anh hùng, tại sao là siêu anh hùng, là bởi vì bọn họ có thể khai phát ra tiềm lực hơn người.
Dưới tiền đền này, có thể hiểu là chuỗi gien thiên phú.
Thực tế, trong cách nhìn của ông chủ Hoàng, chuỗi gien thiên phú thì bất kỳ người nào trên thế giới này đều có, chỉ khác nhau là có người có thể cảm nhận được tiềm lực của mình bị một cái chìa khóa gien khóa lại, mà có người lại không thể cảm nhận được.
Không thể cảm nhận được, nói cách khác chính là không thể nào "phá khóa" được, không thể khai phát thiên phú của mình, cho nên những người thế này gọi là người bình thường.
Cứ thế mà suy ra, người có thể cảm nhận được càng nhiều "khóa, thì thiên phú càng xuất sắc.
Mà căn cứ theo kết quả nghiên cứu, trên lý thuyết, con người có thể cảm nhận được chín tầng khóa, nói cách khác, tiềm lực của một người được khai phát đến cực hạn, có thể chia làm chín giai đoạn.
"Thì ra, chuỗi gien hoàn mỹ của tôi là do tôi có thể cảm nhận được chín chuỗi gien khóa, nhưng trong mắt ông chủ Hoàng đây chỉ là sự tồn tại trên lý luận?" Đường Lăng nhìn đến đây, có chút nhướng mày, thật ra thì cũng không ít người có được chuỗi gien hoàn mỹ.
Chỉ là bản thân mình ở khu vực an toàn số 17, là một địa phương nhỏ, chuỗi gien hoàn mỹ khẳng định sẽ vô cùng khiến người khác chú ý, công thêm "khúc hát ru kinh hoàng" và vài thứ linh tinh khác, vì thế cho nên Tô Khiếu mới lo lắng, bảo mình giữ bí mật.
Hơn nữa, cho đến bây giờ Đường Lăng vẫn chưa hiểu rõ Tô Khiếu, dù sao thì Tô Khiếu cũng không nhắc đến bao nhiêu chuyện cũ của mình, hay địa vị của mình trước mặt Đường Lăng.
Vì thế, kiến thức của Đường Lăng về Tô Khiếu đương nhiên là có hạn, vậy cũng không có gì lạ.
Nhưng ông chủ Hoàng là ai? Hắn ta là người có danh xưng thiên văn địa lý không gì không biết, nếu như hắn ta đã viết những điều này, vậy nhất định đều là thật.
Chuỗi gien hoàn mỹ thật rất đặc biệt!
Có nên nói chuyện này cho ông chủ Hoàng hay không? Tránh cho chuỗi gien hoàn mỹ của mình bị lãng phí, không tìm được cách tốt nhất để khai phát.
Thế nhưng, Đường Lăng chỉ do dự nửa giây, liền từ bỏ ý định này.
Mặc dù hắn nói mình không tò mò mục đích của ông chủ Hoàng, nhưng mỗi thứ ông ta làm đều rất khó hiểu, khiến cho người ta bất an, khiến cho người ta phải suy đoán..
Đường Lăng quyết định, vẫn nên tiếp tục quan sát.
Tiếp theo, trong sách cuối cùng cũng viết đến một đoạn tin tức quan trọng, cái gì gọi là tiềm lực?
Tiềm lực là gì? Bạn có thể hiểu nó như một con đường, con đường quyết định xem bạn đi được bao xa.
Giả thuyết là một người đàn ông trưởng thành ở thời tiền văn minh, thông qua đủ loại phương thức bồi dưỡng, cực hạn của hắn ta cũng chỉ có thể đạt tới một quyền 1000kg.
Tương tự là một người phụ nữ, cực hạn cũng chỉ có thể đạt tới 800kg.
Đã nói lên bọn họ đã đi đến cuối con đường rồi.
Thế nhưng, ở thời đại này, chứng minh từ đầu đến cuối con đường này thật ra vẫn còn rất dài, chỉ cần phá vỡ chướng ngại vật trên đường là có thể tiếp tục đi đến đích.
Chiến sĩ Tử Nguyệt, trên thực tế thì họ luôn không ngừng phá vỡ những chướng ngại vật trên đường, tiếp tục đi đến đích.
Càng đi giá trị cực hạn sẽ càng tăng lên, cũng sẽ khai phát ra được những tiềm lực của nhân loại.
Thế nhưng ở đây, có một mấu chốt khác biệt.
Đó chính là, sự tích lũy khác biệt sẽ tạo thành một kết khác biệt, là khác biệt gì? Chính là sự khác biệt của giá trị cực hạn, cũng có thể hiểu là sự khác biệt giữa đường dài và ngắn.
Nhìn thấy điểm này, Đường Lăng lập tức trở nên nghiêm túc, lần đầu tiên hắn thấy được luật thuật rõ ràng như vậy, trước đó, ở ranh giới hy vọng hắn chỉ nghe được thuyết pháp không nên vội vàng đột phá này của chiến sĩ Tử Nguyệt.
Trong [Ký sự Tử Nguyệt] của ông chủ Hoàng viết đến, phải hiểu được vấn đề này, đầu tiên phải biết được cơ sở thăng tiến của mỗi cấp của chiến sĩ Tử Nguyệt là gì.
Chiến sĩ Tử Nguyệt cấp 1: Tất cả năng lực cơ bản tăng lên từ 100% đến 150%. Không bao hàm trí lực.
Theo nghiên cứu, loại năng lực trí lực sẽ không được tính vào năng lực cơ bản, loại năng lực này liên quan đến sự phát triển của não.
Chiến sĩ Tử Nguyệt cấp 2: Tất cả năng lực cơ bản sẽ từ cấp 1 tăng lên 100%, cường giả thì có thể tăng lên đến 150%.
Chiến sĩ Tử Nguyệt cấp 3: Tất cả năng lực cơ bản sẽ từ cấp 2 tăng lên 80%, cường giả vẫn như cũ, có thể tăng lên càng nhiều, nhưng không vượt qua 120%.
Nhưng khi ở cấp 3, chiến sĩ Tử Nguyệt sẽ có một sự thay đổi lớn, chỉ có chiến sĩ Tử Nguyệt có năng lực thiên phú, bất kể là ở giai đoạn đầu phát triển như thế nào, tại cấp 3 đều có thể đạt được một bước tiến dài, tiếp theo có được năng lực thiên phú của chính mình.
Trị số càng lên cao, càng có thể nhìn ra được sự chênh lệch vô cùng to lớn giữ những chiến sĩ Tử Nguyệt, cho dù là một chiến sĩ đạt đến cấp ba, nhưng nói một cách nghiêm ngặt thì, vẫn là chiến sĩ ở cấp thấp nhưng sức chiến đấu lại khác nhau như ngày và đêm.
Nhìn đến đây, Đường Lăng nhíu chặt lông mày, nguyên lai, mỗi một lần chiến sĩ Tử Nguyệt cấp 1 đột phá cấp 2, kỳ thật đều tăng lên được sức chiến đấu, và lấy trùng nhỏ tăng lên hiệu quả làm một tính chất, thậm chí trùng nhỏ còn mang đến hiệu quả tương đương với tăng lên gần với chiến sĩ Tử Nguyệt cấp 2.
Nói như vậy, mình chỉ cần mở ra trùng nhỏ, chẳng phải nhất định sẽ cường đại gần bằng với chiến sĩ Tử Nguyệt cấp 1? Thuyết pháp này hợp lý không?
Danh sách chương