Hứa Thanh Lãng ban đầu định làm một lễ cầu siêu cho Triệu sở trưởng, anh muốn ông ấy ra đi thanh thản hơn một chút, cũng coi như là món quà cuối cùng anh dành cho ông.
Tuy nhiên, khi nghĩ về thái độ của Triệu sở trưởng khi từ biệt- ông cực kỳ bình thản, thậm chí trên đường đi xuống suối vàng ông sợ sẽ cảm thấy nhàm chán nên đã ghé mua sách để đọc dọc đường.
Hơn nữa, hai hàng xe taxi dài dằng dặc này cùng rất nhiều người đi đưa tiễn ông cũng đủ để đưa ông về nơi suối vàng thanh thản, không cần Hứa Thanh Lãng làm lễ cầu siêu thêm nữa.
"Chu Trạch, ông ấy là một người rất tốt."
Hứa Thanh Lãng hút một điếu thuốc, đôi mắt buồn bã đỏ ngầu, nhìn vào đủ khiến người ta thương hại.
"Ông ấy ra đi cũng rất nhẹ nhàng, không chút oán trách."
Dù kiếp trước Chu Trạch là bác sỹ, anh đã cứu được rất nhiều người nhưng anh không bao giờ tự cho mình là vĩ đại. Nghề của anh là nghề cứu người, chăm sóc người khác- và đó chính là bổn phận của anh khi đã chọn nghề bác sỹ.
Đối với người bình thường, khi gặp những việc làm của ai đó, họ cảm thấy việc làm đó thật vỹ đại.
Nhưng đối với bản thân người người làm công việc đó, họ lại cảm thấy rất bình thường, đây là nghĩa vụ của họ, là công việc của họ cũng như là bổn phận của họ.
Luôn có một vài thứ, có thể làm ảnh hưởng đến bản thân ta, làm ảnh hưởng đến rất nhiều người.
Mọi người thường sẽ suy nghĩ đám đông sẽ nghĩ gì về những thứ đó.
Nhưng ngoài kia, gần ngàn lái xe taxi đã đến tiễn đưa Triệu sở trưởng, chứng tỏ ông rất liêm chính.
"Tôi về nghỉ ngơi đây."
Hứa Thanh Lãng rút khăn giấy, lau nước mắt rồi quay về quán mỳ của mình. Anh uống một chút rượu và ngủ một giấc thật ngon. Những người mạnh mẽ luôn không thích mang mặt yếu đuối của bản thân cho người khác coi.
Chu Trạch cũng quay trở về hiệu sách khi đã hút thuốc xong. Tiểu Louli nói rằng cô sẽ để Chu Trạch làm việc, để cải thiện được bảng chấm công của anh ấy. Nhưng giờ Chu Trạch vẫn rất lười biếng.
Chu Trạch giờ đang chưa có động lực để làm việc, vả lại anh cũng đang chờ đợi một kết quả- người ở Thành đô kia rốt cuộc kết cục sẽ thế nào? Chu Trạch cảm thấy khả năng quay vòng của bên kia là không lớn, nhưng cô ấy đã tự mình quay trở lại địa ngục, đem nữ Vô diện theo để hỗ trợ cùng rất nhiều quỷ sai khác.
Nhưng,
Vậy thì sao?
Vậy thì sao?
À, đúng vậy!
Chu Trạch thậm chí còn cân nhắc và mong chờ người ở Thành đô kia sẽ giết Tiểu Louli, như vậy chẳng phải vị trí của cô ấy bây giờ sẽ tự nhiên thuộc về Chu Trạch sao?
Con người luôn luôn phải có hy vọng và ước mơ.
Chu Trạch lôi điện thoại ra, bấm số để gọi Lão đạo.
Lần trước, sau khi mời Lão đạo ăn cơm xong, hai người cũng không liên lạc với nhau nữa.
Điện thoại đổ chuông nhưng không ai nghe máy, Chu Trạch bèn đặt điện thoại xuống đất, nhưng rất nhanh, đối phương đã gọi lại:
"Này, người anh em, anh gọi tôi có chuyện gì thế?"
"À…"
Chu Trạch ban đầu gọi Lão đạo là để nhắc nhở anh ta chú ý cẩn thận một chút, nhưng suy nghĩ lại thì không có gì để nói nên liền cúp máy.
Chắc hẳn người ở đầu dây bên kia cũng thắc mắc không biết có chuyện gì xảy ra.
Trong giấc mơ đó, chàng trai trẻ kia rõ ràng biết rằng mình đang bị nhìn chằm chằm, vì vậy lời nhắc nhở hiện tại của anh là thừa.
Có thể ta thấy việc nhắc nhở của mình là có ích, nhưng đối với người kia có thể là sự phiền phức.
Duỗi lưng một cái, Tiểu Louli tỉnh dậy và lấy lại vẻ ngoài dễ thương của mình. Sau đó, mẹ của cô cũng đã làm tóc xong và quay lại đón cô.
Có thể thấy việc làm tóc của bà ấy rất thành công nhưng hầu như không thay đổi là bao. Bù lại, cả người của bà ấy mang một phong thái trẻ khỏe hơn, giống như những bông hồng nhung được tắm mát sương đêm vậy.
Khi xuống xe, hai chân của bạn phải mở rộng hơn.
Công việc của hôm nay coi như đã xong. Chu Trạch định chuẩn bị đi tắm rồi sau đó sẽ chuẩn bị cho công việc kinh doanh buổi tối của mình.
Tiểu Louli nói rằng, Oanh Oanh ở đây sẽ hạn chế việc gặp thêm được nhiều ma quỷ khác của anh. Nhưng dù vậy, anh không có ý định đuổi Oanh Oanh đi.
Không có tủ đông, Oanh Oanh ngủ tất nhiên cũng không dễ chịu gì.
Mà hiệu sách ban đêm cũng xảy ra rất nhiều chuyện, không có Oanh Oanh thì anh không không biết phải ứng phó thế nào với một đống linh hồn như thế.
Chu Trạch cảm thấy mình thật sa đọa. Kiếp trước anh luôn nỗ lực, luôn có ý chí tiến thủ,
Nhưng giờ đây anh lại lười nhác, chỉ muốn làm việc đủ kiếm sống qua ngày. Chỉ việc đọc sách làm anh cảm thấy hứng thú.
Đúng vậy, thật là thoải mái.
Chu Trạch nhờ Oanh Oanh lấy giúp quần áo cho mình và chuẩn bị đi tắm.
Có một người đẩy cửa đi vào cửa tiệm. Chu Trạch xoay người và hơi ngạc nhiên trước sự xuất hiện của người này bởi vì vợ và con gái anh ta vừa rời khỏi đây lúc nãy.
"Tôi đi ngang qua đây, tiện thể vào hỏi thăm xem tình hình sức khỏe của anh thế nào."
Vương Kha kéo một chiếc ghế nhựa lại gần và ngồi xuống, đồng thời ra hiệu cho Chu Trạch ngồi về hướng đối diện.
Anh ta có một bệnh viện riêng, thi phí cũng rất cao. Việc anh ta chủ động quay lại thăm Chu Trạch xem ra Chu Trạch cũng là một người có ảnh hưởng lớn.
Ảnh hưởng lớn này của Chu Trạch một nửa vì tài nghệ của anh, một nữa vì đã cứu được con gái của Vương Kha.
Chu Trạch ngồi xuống phía đối diện với Vương Kha.
Cố gắng hướng tầm mắt xuống để không phải nhìn vào đỉnh đầu của Vương Kha.
Bởi vì đỉnh đầu Vương Kha tỏa ra ánh sáng xanh rất mạnh mẽ, tựa như có một con ngựa phi nước đại vậy.
Máy tính của hiệu sách được kết nối với loa Bluetooth và phát ra ngẫu nhiên bài hát:"Lục quang" của Tôn Yến Tư.
Bây giờ, ngay cả sự ngẫu nhiên cũng rất đúng hoàn cảnh.
"Nói một chút về anh đi, anh dạo này thế nào?" Vương kha hỏi.
"Tôi dạo này rất tốt, không gặp phải vấn đề gì lớn cả" Chu Trạch đáp.
"Có thể thấy anh rất bình tĩnh và thoải mái" Vương Kha gật gật đầu.
Tuy nhiên, sau đó bầu không khí trở nên im lặng.
Chu Trạch thấy có chút kỳ lạ. Việc Vương Kha tình cờ ghé qua hiệu sách của anh rồi ghé vào chỉ là một cái cớ. Anh ta đến đây có mục đích khác.
"Tôi có việc cần anh giúp đỡ." Vương Kha nói.
"Anh cứ nói đi."
Không nói đến quan hệ kiếp trước giữa hai người, Vương Kha cũng đã nhiều lần giúp đỡ anh, Chu Trạch cũng coi như nợ anh ta một cái ân tình.
"Tôi có một bệnh nhân mắc chứng tâm thần phân liệt, bệnh tình của cô ấy tương đối phức tạp, tôi mong anh sẽ giúp tôi khám cho cô ấy."
"Việc này có khó khăn với anh không?" Chu Trạch hỏi.
"Khó khăn" Vương Kha cười khổ, "Bố cô ấy là đối tác làm ăn của tôi. Bệnh viện của tôi phát triển cũng là do ông ấy đầu tư một phần.
Nếu như đơn thuần là việc trợ giúp nhân cách thứ nhất tiêu diệt nhân cách thứ hai hoặc ngược lại, trợ giúp nhân cách thứ hai tiêu diệt nhân cách thứ nhất, việc đó tôi có cách.
Nhưng vấn đề của cô ấy phức tạp hơn rất nhiều,
Cô ấy có nhân cách thứ nhất chính là bản thân cô ấy, nhưng nhân cách thứ hai lại mang tính cách của mẹ cô ấy."
"Vậy có nghĩa là, cô ấy và mẹ cô ấy cùng tồn tại trong một cơ thể sao?"
"Mẹ của cô gái chết năm ngoái, lúc đó cô chỉ mới 16 tuổi. Có lẽ vì quá sốc, không chấp nhận được cái chết đột ngột của mẹ,
Nên trong tiềm thức của cô ấy chậm rãi "tái sinh" hình ảnh của mẹ để sống cùng với bố,
Nếu vấn đề này được phát hiện sớm hơn thì không sao, nhưng nó được phát hiện quá muộn. Nhân cách thứ hai đã lớn đến mức hình thành một nhân cách riêng biệt,
Ban ngày, cô vẫn là cô con gái ngây thơ đáng yêu, ban đêm, cô lại biến thành mẹ của mình.
Ban ngày, cô đến trường, xem tivi và chơi game như thường lệ.
Ban đêm, cô lại muốn đi vào phòng của bố để nghỉ ngơi. Bố của cô ấy nhất quyết không mở cửa cho cô ấy vào, cô ấy liền ở bên ngoài khóc lớn rồi nói rằng ông ấy đã có người phụ nữ khác."
"Thật thú vị" Chu Trạch cười nói.
Vương Kha có chút không thoải mái, lôi bệnh nhân ra nói đùa khiến anh ta cảm thấy khó chịu, như là không có sự tôn trọng vậy.
"Xin lỗi" Chu Trạch chợt nhận ra được lỗi của mình, nhưng anh vẫn hỏi:" Như vậy, đối tác của anh muốn giải quyết thế nào?"
Ý anh hỏi là ông ta muốn "Vợ" của mình chết thêm lần nữa,
Hoặc, để con gái trở thành vợ của ông ta?
Lựa chọn nhân cách thứ hai là lựa chọn hạnh phúc nhất.
Chu Trạch kiếp trước cũng là bác sỹ, anh hiểu rằng không nên lấy bệnh tình của bệnh nhân suy nghĩ với thái độ lố bịch như thế, nhưng qua lời kể của Vương Kha, anh cũng không chững chạc đàng hoàng được, anh như nghe được những suy nghĩ của người cha kia.
Có ba cách để giải quyết vấn đề kia, một là bỏ nhân cách của con gái, giữ lại bà vợ. Hai là bỏ bà vợ, giữ lại con gái. Ba là giữ lại cả hai.
Đương nhiên có một giải pháp cuối cùng, đó là giết cả hai nhân cách, có nghĩa là cắt đứt sinh mạng của cô con gái.
Là một bác sỹ, anh nên chịu trách nhiệm cho chính bản thân của mình.
Chu Trạch kiếp trước là bác sỹ, trong lúc làm việc cũng gặp rất nhiều những việc phải đưa ra quyết định khó khăn.
Ví dụ như có một sản phụ bị ung thư, căn bệnh đó nên xạ trị, nhưng vì sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của đứa trẻ nên gia đình không đồng ý xạ trị, thế là hai mạng người đã không được cứu.
Trong trường hợp này, nhân cách được gọi là "vợ" chỉ là một nhân cách ảo, nó sinh ra khi cô con gái quá đau buồn vì sự ra đi của mẹ,
Như vậy, giúp cô gái kia thoát khỏi nhân cách thứ hai mới là hướng đi đúng đắn.
Nhưng Vương Kha đang rất phân vân vì người đối tác của anh muốn chọn phương án giải quyết thứ ba, ông ta cũng rất yêu vợ của mình, cũng ngày ngày nhớ về bà ấy nên ông ta muốn vợ và con gái ông cùng tồn tại, để ông ấy có thể cảm nhân được người vợ đang còn sống.
"Ông ấy yêu vợ rất nhiều" Vương kha nói.
"Nhưng tình yêu ấy thật ra chỉ là sự ích kỷ của ông ấy thôi"
"Nói vậy là anh không bằng lòng giúp tôi sao?"
"Tôi không biết phải giúp anh như thế nào."
"Hai nhân cách tồn tại trong cô ấy đang có xu hướng dần trở nên tiêu cực. Hai nhân cách đó không ngừng đấu tranh với nhau. Tôi mong hai nhân cách sẽ có thể giao tiếp và cùng tồn tại hài hòa trong một cơ thể,
Nếu không hòa hợp được giữa hai nhân cách đó,
Cô ấy sẽ dần trở thành người điên mất."
"Xin lỗi, tôi không thể làm điều đó." Chu Trạch nhìn Vương Kha, "Ông Kha, tôi nhớ rằng ông là một người tốt, một người thẳng thắn và luôn làm việc đúng lương tâm."
Vương Kha khẽ nhíu mày nhưng nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, nói:
"Nhưng nếu không có sự đầu từ của ông ta, mọi thứ sẽ thay đổi."
Vương Kha đứng dậy, hình như anh ta có ý định rời khỏi đây. Sau bao lần nài nỉ nhưng không làm
Chu Trạch lay động thì cũng không có lý do gì khiến anh ta phải ở lại nữa.
"Tôi vừa nhớ ra tôi mua vé số nhưng lại quên xem kết quả, có lẽ tôi sẽ thúng lớn, tôi phải đi kiểm tra cái đã." Chu Trạch bỗng nhiên mở miệng nói.
"Xác suất cho việc này quá thấp" Vương Kha cười.
"Cào xổ số cũng giống như việc chờ kết quả giám định cha con. Mọi người đều biết việc này vô ích nhưng cũng không thể không nhìn vào nó.""
Sau đó, Chu Trạch nhìn Vương kha mỉm cười, tiếp tục nói:
"Đúng không?"
Tuy nhiên, khi nghĩ về thái độ của Triệu sở trưởng khi từ biệt- ông cực kỳ bình thản, thậm chí trên đường đi xuống suối vàng ông sợ sẽ cảm thấy nhàm chán nên đã ghé mua sách để đọc dọc đường.
Hơn nữa, hai hàng xe taxi dài dằng dặc này cùng rất nhiều người đi đưa tiễn ông cũng đủ để đưa ông về nơi suối vàng thanh thản, không cần Hứa Thanh Lãng làm lễ cầu siêu thêm nữa.
"Chu Trạch, ông ấy là một người rất tốt."
Hứa Thanh Lãng hút một điếu thuốc, đôi mắt buồn bã đỏ ngầu, nhìn vào đủ khiến người ta thương hại.
"Ông ấy ra đi cũng rất nhẹ nhàng, không chút oán trách."
Dù kiếp trước Chu Trạch là bác sỹ, anh đã cứu được rất nhiều người nhưng anh không bao giờ tự cho mình là vĩ đại. Nghề của anh là nghề cứu người, chăm sóc người khác- và đó chính là bổn phận của anh khi đã chọn nghề bác sỹ.
Đối với người bình thường, khi gặp những việc làm của ai đó, họ cảm thấy việc làm đó thật vỹ đại.
Nhưng đối với bản thân người người làm công việc đó, họ lại cảm thấy rất bình thường, đây là nghĩa vụ của họ, là công việc của họ cũng như là bổn phận của họ.
Luôn có một vài thứ, có thể làm ảnh hưởng đến bản thân ta, làm ảnh hưởng đến rất nhiều người.
Mọi người thường sẽ suy nghĩ đám đông sẽ nghĩ gì về những thứ đó.
Nhưng ngoài kia, gần ngàn lái xe taxi đã đến tiễn đưa Triệu sở trưởng, chứng tỏ ông rất liêm chính.
"Tôi về nghỉ ngơi đây."
Hứa Thanh Lãng rút khăn giấy, lau nước mắt rồi quay về quán mỳ của mình. Anh uống một chút rượu và ngủ một giấc thật ngon. Những người mạnh mẽ luôn không thích mang mặt yếu đuối của bản thân cho người khác coi.
Chu Trạch cũng quay trở về hiệu sách khi đã hút thuốc xong. Tiểu Louli nói rằng cô sẽ để Chu Trạch làm việc, để cải thiện được bảng chấm công của anh ấy. Nhưng giờ Chu Trạch vẫn rất lười biếng.
Chu Trạch giờ đang chưa có động lực để làm việc, vả lại anh cũng đang chờ đợi một kết quả- người ở Thành đô kia rốt cuộc kết cục sẽ thế nào? Chu Trạch cảm thấy khả năng quay vòng của bên kia là không lớn, nhưng cô ấy đã tự mình quay trở lại địa ngục, đem nữ Vô diện theo để hỗ trợ cùng rất nhiều quỷ sai khác.
Nhưng,
Vậy thì sao?
Vậy thì sao?
À, đúng vậy!
Chu Trạch thậm chí còn cân nhắc và mong chờ người ở Thành đô kia sẽ giết Tiểu Louli, như vậy chẳng phải vị trí của cô ấy bây giờ sẽ tự nhiên thuộc về Chu Trạch sao?
Con người luôn luôn phải có hy vọng và ước mơ.
Chu Trạch lôi điện thoại ra, bấm số để gọi Lão đạo.
Lần trước, sau khi mời Lão đạo ăn cơm xong, hai người cũng không liên lạc với nhau nữa.
Điện thoại đổ chuông nhưng không ai nghe máy, Chu Trạch bèn đặt điện thoại xuống đất, nhưng rất nhanh, đối phương đã gọi lại:
"Này, người anh em, anh gọi tôi có chuyện gì thế?"
"À…"
Chu Trạch ban đầu gọi Lão đạo là để nhắc nhở anh ta chú ý cẩn thận một chút, nhưng suy nghĩ lại thì không có gì để nói nên liền cúp máy.
Chắc hẳn người ở đầu dây bên kia cũng thắc mắc không biết có chuyện gì xảy ra.
Trong giấc mơ đó, chàng trai trẻ kia rõ ràng biết rằng mình đang bị nhìn chằm chằm, vì vậy lời nhắc nhở hiện tại của anh là thừa.
Có thể ta thấy việc nhắc nhở của mình là có ích, nhưng đối với người kia có thể là sự phiền phức.
Duỗi lưng một cái, Tiểu Louli tỉnh dậy và lấy lại vẻ ngoài dễ thương của mình. Sau đó, mẹ của cô cũng đã làm tóc xong và quay lại đón cô.
Có thể thấy việc làm tóc của bà ấy rất thành công nhưng hầu như không thay đổi là bao. Bù lại, cả người của bà ấy mang một phong thái trẻ khỏe hơn, giống như những bông hồng nhung được tắm mát sương đêm vậy.
Khi xuống xe, hai chân của bạn phải mở rộng hơn.
Công việc của hôm nay coi như đã xong. Chu Trạch định chuẩn bị đi tắm rồi sau đó sẽ chuẩn bị cho công việc kinh doanh buổi tối của mình.
Tiểu Louli nói rằng, Oanh Oanh ở đây sẽ hạn chế việc gặp thêm được nhiều ma quỷ khác của anh. Nhưng dù vậy, anh không có ý định đuổi Oanh Oanh đi.
Không có tủ đông, Oanh Oanh ngủ tất nhiên cũng không dễ chịu gì.
Mà hiệu sách ban đêm cũng xảy ra rất nhiều chuyện, không có Oanh Oanh thì anh không không biết phải ứng phó thế nào với một đống linh hồn như thế.
Chu Trạch cảm thấy mình thật sa đọa. Kiếp trước anh luôn nỗ lực, luôn có ý chí tiến thủ,
Nhưng giờ đây anh lại lười nhác, chỉ muốn làm việc đủ kiếm sống qua ngày. Chỉ việc đọc sách làm anh cảm thấy hứng thú.
Đúng vậy, thật là thoải mái.
Chu Trạch nhờ Oanh Oanh lấy giúp quần áo cho mình và chuẩn bị đi tắm.
Có một người đẩy cửa đi vào cửa tiệm. Chu Trạch xoay người và hơi ngạc nhiên trước sự xuất hiện của người này bởi vì vợ và con gái anh ta vừa rời khỏi đây lúc nãy.
"Tôi đi ngang qua đây, tiện thể vào hỏi thăm xem tình hình sức khỏe của anh thế nào."
Vương Kha kéo một chiếc ghế nhựa lại gần và ngồi xuống, đồng thời ra hiệu cho Chu Trạch ngồi về hướng đối diện.
Anh ta có một bệnh viện riêng, thi phí cũng rất cao. Việc anh ta chủ động quay lại thăm Chu Trạch xem ra Chu Trạch cũng là một người có ảnh hưởng lớn.
Ảnh hưởng lớn này của Chu Trạch một nửa vì tài nghệ của anh, một nữa vì đã cứu được con gái của Vương Kha.
Chu Trạch ngồi xuống phía đối diện với Vương Kha.
Cố gắng hướng tầm mắt xuống để không phải nhìn vào đỉnh đầu của Vương Kha.
Bởi vì đỉnh đầu Vương Kha tỏa ra ánh sáng xanh rất mạnh mẽ, tựa như có một con ngựa phi nước đại vậy.
Máy tính của hiệu sách được kết nối với loa Bluetooth và phát ra ngẫu nhiên bài hát:"Lục quang" của Tôn Yến Tư.
Bây giờ, ngay cả sự ngẫu nhiên cũng rất đúng hoàn cảnh.
"Nói một chút về anh đi, anh dạo này thế nào?" Vương kha hỏi.
"Tôi dạo này rất tốt, không gặp phải vấn đề gì lớn cả" Chu Trạch đáp.
"Có thể thấy anh rất bình tĩnh và thoải mái" Vương Kha gật gật đầu.
Tuy nhiên, sau đó bầu không khí trở nên im lặng.
Chu Trạch thấy có chút kỳ lạ. Việc Vương Kha tình cờ ghé qua hiệu sách của anh rồi ghé vào chỉ là một cái cớ. Anh ta đến đây có mục đích khác.
"Tôi có việc cần anh giúp đỡ." Vương Kha nói.
"Anh cứ nói đi."
Không nói đến quan hệ kiếp trước giữa hai người, Vương Kha cũng đã nhiều lần giúp đỡ anh, Chu Trạch cũng coi như nợ anh ta một cái ân tình.
"Tôi có một bệnh nhân mắc chứng tâm thần phân liệt, bệnh tình của cô ấy tương đối phức tạp, tôi mong anh sẽ giúp tôi khám cho cô ấy."
"Việc này có khó khăn với anh không?" Chu Trạch hỏi.
"Khó khăn" Vương Kha cười khổ, "Bố cô ấy là đối tác làm ăn của tôi. Bệnh viện của tôi phát triển cũng là do ông ấy đầu tư một phần.
Nếu như đơn thuần là việc trợ giúp nhân cách thứ nhất tiêu diệt nhân cách thứ hai hoặc ngược lại, trợ giúp nhân cách thứ hai tiêu diệt nhân cách thứ nhất, việc đó tôi có cách.
Nhưng vấn đề của cô ấy phức tạp hơn rất nhiều,
Cô ấy có nhân cách thứ nhất chính là bản thân cô ấy, nhưng nhân cách thứ hai lại mang tính cách của mẹ cô ấy."
"Vậy có nghĩa là, cô ấy và mẹ cô ấy cùng tồn tại trong một cơ thể sao?"
"Mẹ của cô gái chết năm ngoái, lúc đó cô chỉ mới 16 tuổi. Có lẽ vì quá sốc, không chấp nhận được cái chết đột ngột của mẹ,
Nên trong tiềm thức của cô ấy chậm rãi "tái sinh" hình ảnh của mẹ để sống cùng với bố,
Nếu vấn đề này được phát hiện sớm hơn thì không sao, nhưng nó được phát hiện quá muộn. Nhân cách thứ hai đã lớn đến mức hình thành một nhân cách riêng biệt,
Ban ngày, cô vẫn là cô con gái ngây thơ đáng yêu, ban đêm, cô lại biến thành mẹ của mình.
Ban ngày, cô đến trường, xem tivi và chơi game như thường lệ.
Ban đêm, cô lại muốn đi vào phòng của bố để nghỉ ngơi. Bố của cô ấy nhất quyết không mở cửa cho cô ấy vào, cô ấy liền ở bên ngoài khóc lớn rồi nói rằng ông ấy đã có người phụ nữ khác."
"Thật thú vị" Chu Trạch cười nói.
Vương Kha có chút không thoải mái, lôi bệnh nhân ra nói đùa khiến anh ta cảm thấy khó chịu, như là không có sự tôn trọng vậy.
"Xin lỗi" Chu Trạch chợt nhận ra được lỗi của mình, nhưng anh vẫn hỏi:" Như vậy, đối tác của anh muốn giải quyết thế nào?"
Ý anh hỏi là ông ta muốn "Vợ" của mình chết thêm lần nữa,
Hoặc, để con gái trở thành vợ của ông ta?
Lựa chọn nhân cách thứ hai là lựa chọn hạnh phúc nhất.
Chu Trạch kiếp trước cũng là bác sỹ, anh hiểu rằng không nên lấy bệnh tình của bệnh nhân suy nghĩ với thái độ lố bịch như thế, nhưng qua lời kể của Vương Kha, anh cũng không chững chạc đàng hoàng được, anh như nghe được những suy nghĩ của người cha kia.
Có ba cách để giải quyết vấn đề kia, một là bỏ nhân cách của con gái, giữ lại bà vợ. Hai là bỏ bà vợ, giữ lại con gái. Ba là giữ lại cả hai.
Đương nhiên có một giải pháp cuối cùng, đó là giết cả hai nhân cách, có nghĩa là cắt đứt sinh mạng của cô con gái.
Là một bác sỹ, anh nên chịu trách nhiệm cho chính bản thân của mình.
Chu Trạch kiếp trước là bác sỹ, trong lúc làm việc cũng gặp rất nhiều những việc phải đưa ra quyết định khó khăn.
Ví dụ như có một sản phụ bị ung thư, căn bệnh đó nên xạ trị, nhưng vì sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của đứa trẻ nên gia đình không đồng ý xạ trị, thế là hai mạng người đã không được cứu.
Trong trường hợp này, nhân cách được gọi là "vợ" chỉ là một nhân cách ảo, nó sinh ra khi cô con gái quá đau buồn vì sự ra đi của mẹ,
Như vậy, giúp cô gái kia thoát khỏi nhân cách thứ hai mới là hướng đi đúng đắn.
Nhưng Vương Kha đang rất phân vân vì người đối tác của anh muốn chọn phương án giải quyết thứ ba, ông ta cũng rất yêu vợ của mình, cũng ngày ngày nhớ về bà ấy nên ông ta muốn vợ và con gái ông cùng tồn tại, để ông ấy có thể cảm nhân được người vợ đang còn sống.
"Ông ấy yêu vợ rất nhiều" Vương kha nói.
"Nhưng tình yêu ấy thật ra chỉ là sự ích kỷ của ông ấy thôi"
"Nói vậy là anh không bằng lòng giúp tôi sao?"
"Tôi không biết phải giúp anh như thế nào."
"Hai nhân cách tồn tại trong cô ấy đang có xu hướng dần trở nên tiêu cực. Hai nhân cách đó không ngừng đấu tranh với nhau. Tôi mong hai nhân cách sẽ có thể giao tiếp và cùng tồn tại hài hòa trong một cơ thể,
Nếu không hòa hợp được giữa hai nhân cách đó,
Cô ấy sẽ dần trở thành người điên mất."
"Xin lỗi, tôi không thể làm điều đó." Chu Trạch nhìn Vương Kha, "Ông Kha, tôi nhớ rằng ông là một người tốt, một người thẳng thắn và luôn làm việc đúng lương tâm."
Vương Kha khẽ nhíu mày nhưng nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, nói:
"Nhưng nếu không có sự đầu từ của ông ta, mọi thứ sẽ thay đổi."
Vương Kha đứng dậy, hình như anh ta có ý định rời khỏi đây. Sau bao lần nài nỉ nhưng không làm
Chu Trạch lay động thì cũng không có lý do gì khiến anh ta phải ở lại nữa.
"Tôi vừa nhớ ra tôi mua vé số nhưng lại quên xem kết quả, có lẽ tôi sẽ thúng lớn, tôi phải đi kiểm tra cái đã." Chu Trạch bỗng nhiên mở miệng nói.
"Xác suất cho việc này quá thấp" Vương Kha cười.
"Cào xổ số cũng giống như việc chờ kết quả giám định cha con. Mọi người đều biết việc này vô ích nhưng cũng không thể không nhìn vào nó.""
Sau đó, Chu Trạch nhìn Vương kha mỉm cười, tiếp tục nói:
"Đúng không?"
Danh sách chương