Hoàng gia luôn có một số đặc quyền, ví dụ họ muốn học công thức bí mật cũng sẽ có người am hiểu tận tình chỉ dạy. Bởi vì ngày thường hoàng tử luôn đắp nặn hình tượng công chúa hết sức đi vào lòng dân, nên bà chủ quán vô cùng vui vẻ tận tình dạy dỗ vị công chúa tôn quý này, đối với trà bánh biết gì nói đấy, nói không giấu diếm, ngoài ra khi rảnh rỗi còn tán gẫu một số việc vặt.
Hoàng tử đeo tạp dề lên, nhìn theo động tác nhào bột làm bánh của bà chủ, cậu thông minh liền hiểu ngay, nên có nhiều thời gian nói chuyện khác.
Pha một tách hồng trà, bà chủ kinh ngạc nhìn hoàng tử lần đầu tiên pha lại có thể thành thạo như những học trò lâu năm, không khỏi khen công chúa thông minh xinh đẹp, dịu dàng thân dân; sau đó để lại không gian cho hoàng tử và kỵ sĩ trưởng.
Trước khi ra khỏi cửa, bà chủ còn nhìn lại hoàng tử một lần, thở dài xa xôi: “Ôi chao, đứa cháu gái ngu dốt của tôi rõ ràng sinh cùng một năm với công chúa, gần mười lăm tuổi rồi vẫn chẳng biết giúp bà nội gì cả….”
Hoàng tử đang hưởng thụ trà chiều với kỵ sĩ trưởng đột nhiên nhớ ra, nguyền rủa mười sáu tuổi sắp đến rồi, đột nhiên chẳng còn chút khẩu vị nào, đặt tách trà xuống bàn, lo lắng nhớ đến vườn hoa mà em gái nhỏ lớn lên.
Cảm thấy tâm tình của hoàng tử biến hóa vi diệu, kỵ sĩ trưởng phỏng đoán một chút, an ủi hoàng tử đang thất thần: “Công chúa rất xuất sắc, còn giúp quốc vương quản lý sự vụ. Công chúa, rất mạnh.”
Câu an ủi kỳ kỳ quái quái lại hữu hiệu ngoài ý muốn, hoàng tử cười yếu ớt trả lời: “Đúng vậy, tôi mạnh mẽ, tôi sẽ bảo vệ hết thảy.”
Hoàng tử với trách nhiệm sau lưng chưa từng phát hiện sự uể oải của mình bị kỵ sĩ trưởng phát hiện, anh âm thầm hạ quyết tâm sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của hoàng tử, làm cho cậu vui vẻ không lo nghĩ.
Vượt qua thời gian trà chiều ngắn ngủi liền dẹp đường hồi phủ, đầu tiên hoàng tử đến bàn bạc quốc sự với quốc vương, sau đó nhắc đến nguyền rủa của công chúa, giấu đi cảm xúc lo lắng mà làm bánh ngọt cho em gái, sau đó mới mệt mỏi trở về phòng.
Hoàng tử nhào lên giường lớn mềm mại, đưa lưng về phía kỵ sĩ trưởng, buồn buồn nói: “Tối nay anh gác phòng ngủ của tôi, cả buổi tối không được phép thay ca.”
Trong âm thanh tràn ngập mệt mỏi và bất an bán đứng bộ dáng giả vờ trấn định của hoàng tử, kỵ sĩ trưởng tuân lệnh, đi đến mép giường, quỳ một gối bên giường, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu: “Điện hạ Phil, xin hãy ngẩng đầu nhìn thần.”
Không biết có phải do vấn đề khẩu âm hay không mà kỵ sĩ trưởng sẽ luôn gọi Phin thành Phil, đây là cái tên mà chỉ ngoài quốc vương, công chúa và các tiên nữ biết, được một giọng nói ôn nhu như thế gọi tên, nhìn về đôi mắt dịu dàng, hoàng tử âu sầu sắp không kìm được, đôi mắt xanh thẳm như biển khơi ứa ra mấy giọt nước mắt phản bội chủ nhân.
Kỵ sĩ trưởng êm ái lau đi giọt nước trên khóe mắt hoàng tử, ôn nhu nói: “Thần không biết vì sao người phiền lòng, nếu người nguyện ý nói cho thần biết, thần sẽ tuyệt đối bảo mật.”
Nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay hoàng tử, kỵ sĩ trưởng nói: “Thần là kỵ sĩ mãi mãi trung thành của người.”
Sau mỗi một âm tiết người kia phát ra trái tim lại càng đập nhanh hơn, chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực hoàng tử, trong lòng một mảnh mềm mại và kiên định, bình phục tâm tình nói: ” Tôi muốn mạnh mẽ, cường đại hơn bất cứ một ai, mạnh mẽ để bảo vệ quốc gia của tôi, bảo vệ người nhà của tôi, bảo vệ…anh.”
Kỵ sĩ trưởng không nghe rõ câu nói cuối cùng mơ hồ kia, anh đặt tay lên ngực, quỳ xuống đất nói: “Thần xin dùng cả sinh mệnh để bảo vệ người.”
Tác giả có lời muốn nói: Hằng ngày có phải hơi dài nhỉ.
Hoàng tử đeo tạp dề lên, nhìn theo động tác nhào bột làm bánh của bà chủ, cậu thông minh liền hiểu ngay, nên có nhiều thời gian nói chuyện khác.
Pha một tách hồng trà, bà chủ kinh ngạc nhìn hoàng tử lần đầu tiên pha lại có thể thành thạo như những học trò lâu năm, không khỏi khen công chúa thông minh xinh đẹp, dịu dàng thân dân; sau đó để lại không gian cho hoàng tử và kỵ sĩ trưởng.
Trước khi ra khỏi cửa, bà chủ còn nhìn lại hoàng tử một lần, thở dài xa xôi: “Ôi chao, đứa cháu gái ngu dốt của tôi rõ ràng sinh cùng một năm với công chúa, gần mười lăm tuổi rồi vẫn chẳng biết giúp bà nội gì cả….”
Hoàng tử đang hưởng thụ trà chiều với kỵ sĩ trưởng đột nhiên nhớ ra, nguyền rủa mười sáu tuổi sắp đến rồi, đột nhiên chẳng còn chút khẩu vị nào, đặt tách trà xuống bàn, lo lắng nhớ đến vườn hoa mà em gái nhỏ lớn lên.
Cảm thấy tâm tình của hoàng tử biến hóa vi diệu, kỵ sĩ trưởng phỏng đoán một chút, an ủi hoàng tử đang thất thần: “Công chúa rất xuất sắc, còn giúp quốc vương quản lý sự vụ. Công chúa, rất mạnh.”
Câu an ủi kỳ kỳ quái quái lại hữu hiệu ngoài ý muốn, hoàng tử cười yếu ớt trả lời: “Đúng vậy, tôi mạnh mẽ, tôi sẽ bảo vệ hết thảy.”
Hoàng tử với trách nhiệm sau lưng chưa từng phát hiện sự uể oải của mình bị kỵ sĩ trưởng phát hiện, anh âm thầm hạ quyết tâm sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của hoàng tử, làm cho cậu vui vẻ không lo nghĩ.
Vượt qua thời gian trà chiều ngắn ngủi liền dẹp đường hồi phủ, đầu tiên hoàng tử đến bàn bạc quốc sự với quốc vương, sau đó nhắc đến nguyền rủa của công chúa, giấu đi cảm xúc lo lắng mà làm bánh ngọt cho em gái, sau đó mới mệt mỏi trở về phòng.
Hoàng tử nhào lên giường lớn mềm mại, đưa lưng về phía kỵ sĩ trưởng, buồn buồn nói: “Tối nay anh gác phòng ngủ của tôi, cả buổi tối không được phép thay ca.”
Trong âm thanh tràn ngập mệt mỏi và bất an bán đứng bộ dáng giả vờ trấn định của hoàng tử, kỵ sĩ trưởng tuân lệnh, đi đến mép giường, quỳ một gối bên giường, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu: “Điện hạ Phil, xin hãy ngẩng đầu nhìn thần.”
Không biết có phải do vấn đề khẩu âm hay không mà kỵ sĩ trưởng sẽ luôn gọi Phin thành Phil, đây là cái tên mà chỉ ngoài quốc vương, công chúa và các tiên nữ biết, được một giọng nói ôn nhu như thế gọi tên, nhìn về đôi mắt dịu dàng, hoàng tử âu sầu sắp không kìm được, đôi mắt xanh thẳm như biển khơi ứa ra mấy giọt nước mắt phản bội chủ nhân.
Kỵ sĩ trưởng êm ái lau đi giọt nước trên khóe mắt hoàng tử, ôn nhu nói: “Thần không biết vì sao người phiền lòng, nếu người nguyện ý nói cho thần biết, thần sẽ tuyệt đối bảo mật.”
Nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay hoàng tử, kỵ sĩ trưởng nói: “Thần là kỵ sĩ mãi mãi trung thành của người.”
Sau mỗi một âm tiết người kia phát ra trái tim lại càng đập nhanh hơn, chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực hoàng tử, trong lòng một mảnh mềm mại và kiên định, bình phục tâm tình nói: ” Tôi muốn mạnh mẽ, cường đại hơn bất cứ một ai, mạnh mẽ để bảo vệ quốc gia của tôi, bảo vệ người nhà của tôi, bảo vệ…anh.”
Kỵ sĩ trưởng không nghe rõ câu nói cuối cùng mơ hồ kia, anh đặt tay lên ngực, quỳ xuống đất nói: “Thần xin dùng cả sinh mệnh để bảo vệ người.”
Tác giả có lời muốn nói: Hằng ngày có phải hơi dài nhỉ.
Danh sách chương