Sau ba tháng, kỵ sĩ trưởng mới được phong làm công tước, dựa vào vô sỉ mà vẫn làm kỵ sĩ trưởng bên cạnh hoàng tử, lại càng dính người hơn trước, thừa dịp không có ai bên cạnh là lại mặt dày tỏ vẻ lấy lòng hoàng tử mọi nơi, hai người như keo như sơn.
Mà đây chỉ là mong muốn đơn phương của kỵ sĩ.
Nhiều thời gian anh bị hoàng tử cắt cử đến các địa phương, từ khi ngừng chiến với Monsa, có rất nhiều công việc ở biên cảnh cần khắc phục hậu quả làm hoàng tử hoa mắt choáng đầu, nhất là sau khi quốc vương yêu cầu hoàng tử kế vị để ông du sơn ngoạn thủy, thì hoàng tử lại càng thêm nhức đầu không thôi.
Ít khi có buổi chiều yên tĩnh, hoàng tử pha một tách trà đen, nghe kỵ sĩ báo cáo công việc, nghe đến những điểm hài lòng sẽ gật đầu ra hiệu, cần cổ mảnh khảnh tao nhã được chính trang hoàng cung tôn lên càng đẹp, chỉ gật đầu thôi mà trong mắt kỵ sĩ trưởng lại thành kiêu căng đáng yêu, dù bị mắng tối tăm mặt mũi kỵ sĩ trưởng vẫn tự nhiên khoát móng vuốt lên người hoàng tử ăn đậu hũ.
Đột nhiên cửa bị đẩy ra, vú em tùy tùng xuất giá của công chúa ở Monsa mặc quần áo lam lũ chạy vào, nhìn thấy hoàng tử liền nước mắt lưng tròng, run rẩy bò gần đến bên người hoàng tử.
Hoàng tử lấy làm kinh hãi, vội vàng nâng vú em dậy, căng thẳng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Vú em mặt đầy nước mắt, nghẹn ngào khàn khàn nói: “Alan không phải tình yêu chân chính của công chúa, thần hỏi thăm được, hắn ta …. hắn ta đưa công chúa đang chìm vào ngủ say đến rừng rậm Bóng Đêm. Còn dự mưu tập kích nước ta.”
Vú em nói xong, nhớ đến công chúa nhỏ một tay mình chăm sóc lớn lên lại bị người tàn độc như thế hãm hại, bây giờ không biết có an toàn không, lập tức khóc nấc lên.
Hoàng tử loạng choạng ngã trên mặt đất, tâm loạn như ma.
Ngoài cửa có tên lính xông vào, được kỵ sĩ trưởng gật đầu, sốt ruột bẩm báo: “ Tướng quân, Monsa tập kích, hai tòa thành biên giới đã bị hạ.”
Kỵ sĩ trưởng thương tiếc mà nhẹ nhàng nâng hoàng tử dậy, nâng cả vú em. Anh yêu ai yêu cả đường đi, vốn đã bi phẫn chuyện công chúa không thôi, nghe binh sĩ bẩm báo càng giận dữ.
Nhìn đôi môi trắng bệch không ngừng run rẩy của hoàng tử, kỵ sĩ trưởng đau lòng khẽ vuốt, an ủi: “Trước mắt đừng hoảng hốt, việc quan trọng bây giờ là đánh bại Monsa và tìm kiếm công chúa.”
Đôi mắt ôn nhu thâm thúy nhìn thẳng vào hoàng tử đang hoảng loạn, kỹ sĩ trưởng ôm chặt hoàng tử, kiên định nói: “ Điện hạ Felder ( Phin và Phil chỉ là âm điệu không giống nhau, để phân biệt đổi thành Felder), thần không tiếc đem sinh mệnh phục vụ hoàng tử, thỉnh hoàng tử hãy quý trọng bản thân mình như thần vẫn quý trọng người vậy.”
“ Anh là nơi em có thể dựa vào, vĩnh viễn…”
Hoàng tử mơ hồ vùi mặt vào ngực kỵ sĩ trưởng, quật cường không khóc thành tiếng, mà kỵ sĩ cảm thấy trước ngực ẩm ướt, càng ôm chặt cơ thể gầy gò bất an trong ngực.
Hoàng tử mang theo nức nở rầu rĩ nói: “ Anh mà không diệt được Monsa thì cũng đừng có mà về kết hôn với em.”
Kỵ sĩ trưởng thả hoàng tử ra, nâng lên khuôn mặt xinh đẹp đang nén bi thương, than nhẹ một tiếng, thâm tình nói: “Em đừng lấy bản thân ra đánh đổi, anh yêu em đã mang hết thảy mọi thứ cho em từ lâu, đương nhiên em nguyện ý kết hôn với anh thì không còn gì tốt hơn được nữa.”
Dứt lời, kỵ sĩ trưởng hôn lên trán hoàng tử, chiếc hôn nhẹ nhưng tràn ngập yêu thương của kỵ sĩ trưởng đối với hoàng tử, hai đôi mắt thâm tình và bất an đối diện, sau đó hai người ôm chặt lấy nhau.
Mà đây chỉ là mong muốn đơn phương của kỵ sĩ.
Nhiều thời gian anh bị hoàng tử cắt cử đến các địa phương, từ khi ngừng chiến với Monsa, có rất nhiều công việc ở biên cảnh cần khắc phục hậu quả làm hoàng tử hoa mắt choáng đầu, nhất là sau khi quốc vương yêu cầu hoàng tử kế vị để ông du sơn ngoạn thủy, thì hoàng tử lại càng thêm nhức đầu không thôi.
Ít khi có buổi chiều yên tĩnh, hoàng tử pha một tách trà đen, nghe kỵ sĩ báo cáo công việc, nghe đến những điểm hài lòng sẽ gật đầu ra hiệu, cần cổ mảnh khảnh tao nhã được chính trang hoàng cung tôn lên càng đẹp, chỉ gật đầu thôi mà trong mắt kỵ sĩ trưởng lại thành kiêu căng đáng yêu, dù bị mắng tối tăm mặt mũi kỵ sĩ trưởng vẫn tự nhiên khoát móng vuốt lên người hoàng tử ăn đậu hũ.
Đột nhiên cửa bị đẩy ra, vú em tùy tùng xuất giá của công chúa ở Monsa mặc quần áo lam lũ chạy vào, nhìn thấy hoàng tử liền nước mắt lưng tròng, run rẩy bò gần đến bên người hoàng tử.
Hoàng tử lấy làm kinh hãi, vội vàng nâng vú em dậy, căng thẳng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Vú em mặt đầy nước mắt, nghẹn ngào khàn khàn nói: “Alan không phải tình yêu chân chính của công chúa, thần hỏi thăm được, hắn ta …. hắn ta đưa công chúa đang chìm vào ngủ say đến rừng rậm Bóng Đêm. Còn dự mưu tập kích nước ta.”
Vú em nói xong, nhớ đến công chúa nhỏ một tay mình chăm sóc lớn lên lại bị người tàn độc như thế hãm hại, bây giờ không biết có an toàn không, lập tức khóc nấc lên.
Hoàng tử loạng choạng ngã trên mặt đất, tâm loạn như ma.
Ngoài cửa có tên lính xông vào, được kỵ sĩ trưởng gật đầu, sốt ruột bẩm báo: “ Tướng quân, Monsa tập kích, hai tòa thành biên giới đã bị hạ.”
Kỵ sĩ trưởng thương tiếc mà nhẹ nhàng nâng hoàng tử dậy, nâng cả vú em. Anh yêu ai yêu cả đường đi, vốn đã bi phẫn chuyện công chúa không thôi, nghe binh sĩ bẩm báo càng giận dữ.
Nhìn đôi môi trắng bệch không ngừng run rẩy của hoàng tử, kỵ sĩ trưởng đau lòng khẽ vuốt, an ủi: “Trước mắt đừng hoảng hốt, việc quan trọng bây giờ là đánh bại Monsa và tìm kiếm công chúa.”
Đôi mắt ôn nhu thâm thúy nhìn thẳng vào hoàng tử đang hoảng loạn, kỹ sĩ trưởng ôm chặt hoàng tử, kiên định nói: “ Điện hạ Felder ( Phin và Phil chỉ là âm điệu không giống nhau, để phân biệt đổi thành Felder), thần không tiếc đem sinh mệnh phục vụ hoàng tử, thỉnh hoàng tử hãy quý trọng bản thân mình như thần vẫn quý trọng người vậy.”
“ Anh là nơi em có thể dựa vào, vĩnh viễn…”
Hoàng tử mơ hồ vùi mặt vào ngực kỵ sĩ trưởng, quật cường không khóc thành tiếng, mà kỵ sĩ cảm thấy trước ngực ẩm ướt, càng ôm chặt cơ thể gầy gò bất an trong ngực.
Hoàng tử mang theo nức nở rầu rĩ nói: “ Anh mà không diệt được Monsa thì cũng đừng có mà về kết hôn với em.”
Kỵ sĩ trưởng thả hoàng tử ra, nâng lên khuôn mặt xinh đẹp đang nén bi thương, than nhẹ một tiếng, thâm tình nói: “Em đừng lấy bản thân ra đánh đổi, anh yêu em đã mang hết thảy mọi thứ cho em từ lâu, đương nhiên em nguyện ý kết hôn với anh thì không còn gì tốt hơn được nữa.”
Dứt lời, kỵ sĩ trưởng hôn lên trán hoàng tử, chiếc hôn nhẹ nhưng tràn ngập yêu thương của kỵ sĩ trưởng đối với hoàng tử, hai đôi mắt thâm tình và bất an đối diện, sau đó hai người ôm chặt lấy nhau.
Danh sách chương