Định Thân Vương cau mày quan sát nhi tử vài lần, nói thật, đứng ở đằng kia cũng là dạng chó hình người, so với ai đều không kém cạnh, nói theo kiểu châm ngôn chính là ngưu tầm ngưu mã tầm mã vật hợp theo loài, tuy nói không có ý kiến gì với mấy tiểu tử Phong gia Tả gia Hồ gia, nhưng không có người nào có tiền đồ, ngược lại người ở phía sau mình, tuổi tác cũng xấp xỉ Diệp Trì, nhưng lại một bụng học vấn, năm nay thi hội đứng đầu một giáp, hôm kia thi đình một bài nói về bệnh bệnh tê chân, đoạt lấy vị trí thứ nhất, vạn tuế khâm điểm tân khoa trạng nguyên lang, gia nhập vào Hàn Lâm viện, kiêm Nam thư phòng ngự tiền hành tẩu.
Tuổi không lớn lắm, nhưng tiền đồ vô hạn, phải nói là hiếm thấy, cho dù tuổi còn trẻ dễ dàng tự mãn, nhưng người này khiêm tốn nhã nhặn, rất có phong phạm quân tử, bằng không, cũng không thể lọt vào mắt của thái hậu, thái phi.
Tóm lại, Định Thân Vương nhìn thế nào cũng thấy mạnh mẽ hơn con mình, lúc này liền muốn giới thiệu cho hai người gặp mặt, tuổi của người bên cạnh lớn hơn một chút, nếu thường xuyên qua lại với nhau, không chừng thằng con khốn nạn của mình có thể noi theo mà học hỏi.
Nghĩ như vậy, liền nói: "Đây là Minh Chương, Hoàng Thượng ngự khẩu khâm điểm trạng nguyên lang, Minh Chương à, đây chính là khuyển tử không nên thân của ta, tuổi tác hai người các ngươi không sai biệt lắm, sau này qua lại nhiều chút."
Hứa Minh Chương sớm đã nghe nói qua bốn vị công tử ăn chơi nổi tiếng nhất kinh thành, vị này là tiểu vương gia của Định thân vương phủ, ăn chơi, nhậu nhẹt, chơi gái, bài bạc, đánh nhau gây chuyện, không có việc làm đàng hoàng, suốt ngày lắc lư mò mẫm ở trên phố, bởi vì được lão Vương phi sủng ái, Định Thân Vương cũng không thể quản, có biệt hiệu là tiểu bá vương, không ai dám trêu chọc.
Không ngờ hôm nay lại gặp gỡ, ngược lại nhìn không giống loại đam mê tửu sắc, đứng ở đó trông cũng rất có dáng vẻ đàn ông, liền cũng có ý định kết giao, trước thi lễ nói: "Minh Chương gặp qua tiểu vương Gia."
Diệp Trì đã lớn như vậy nhưng cũng không thấy hắn cha cười được mấy lần, hiện tại không biết từ chỗ nào nhảy ra một tên tiểu bạch kiểm(1), còn dỗ dành cha hắn mặt mày hớn hở, nhìn ý tứ kia giống như hận không thể nhận tên tiểu bạch kiểm này làm con mình, cho dù là ai cũng thấy khó chịu.
(1) Tiểu bạch kiểm: nghĩa đen là mặt trắng nhỏ, nghĩa bóng thường mang nghĩa châm chọc con trai mà trắng trẻo như con gái, yếu đuối (còn ý chỉ trai bao). Trong truyện này edit sẽ thay phiên dùng 2 từ tiểu bạch kiểm và tên mặt trắng.
Diệp Trì không rõ, mình không thích đọc sách thì có sao đâu, cần gì phải giống như cha hắn, cả ngày ôm quyển sách rồi tụng chi hồ giả dã, miệng đầy nhân nghĩa lễ trí tín mới được, làm người mà như cha hắn thì còn gì thú vị, còn gì là vui vẻ nữa hả, phải sống như hắn mới không uổng công làm người.
Vả lại, mình tại sao lại không có tiền đồ, đọc sách ư, mình đâu có cần dùng tới, những người đọc sách này gian khổ học tập cuối cùng không phải là vì muốn đề tên bảng vàng làm quan sao, mình vừa sinh ra đã là tiểu vương gia, vốn không cần đi thi trạng nguyên, mình muốn làm cái gì thì làm cái đó, không thích chính là không thích, hắn thích quyền cước cỡi ngựa bắn cung, việc này cũng không làm hắn cha mất mặt mà! Mỗi năm Nam Uyển săn bắn không ít lần khiến cha hắn mặt mày rạng rỡ, lúc này lại khen ngược, khen tên tiểu bạch kiểm, ngay cả đứa con trai như hắn cũng bị vứt sang một bên.
Ai Không biếtcòn tưởng là tiểu tử này là con riêng của cha hắn, suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu, trong lòng rung rinh một chút, trong lòng tự nhủ, đừng nói hắn đoán đúng nha, chớ nhìn hắn cha ngày thường làm ra vẻ dạo mạo nghiêm trang, ngoại trừ mẫu thân hắn ra, bên cạnh cũng có vài nữ nhân hầu hạ chiếu gối, trong nhà có thể làm như vậy, bên ngoài thế nào ai biết được chứ.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Diệp Trì lóe lên, cẩn thận quan sát tên tiểu bạch kiểm này vài lần, không thể không nói, tiểu tử này trái lại rất có một chút dáng vẻ, mũi là mũi mắt là mắt, (nói nhảm, mũi không phải mũi mắt không phải mắt, vậy là người hay sao) nhưng cha hắn ngược lại một chút ý tứ cũng không có, mà cũng không giống mình, chẳng lẽ giống hệt mẹ nó.
Nghĩ vậy, hắn kéo cha hắn qua một bên, ghé vào bên tai Định Thân Vương nói: "Lão gia tử, tên tiểu bạch kiểm này không phải là hạt giống bên ngoài của người đấy chứ!"
"Nói bậy..." Định Thân Vương suýt nữa đã ngất xỉu, còn tưởng tiểu tử này có lời gì muốn nói, cái quái gì thế này, liền giơ tay muốn đánh, Diệp Trì né qua một bên chuồn mất, đứng xa, cách một trượng hì hì cười nói: "Lão gia tử đừng giận mà, nếu ngài giận ta, ta lại nghĩ ngài đây là chột dạ đó."
Định Thân Vương tức giận giơ tay lên chỉ hắn: "Cút ngay cho lão tử, nếu không biến, sớm muộn gì nghịch tử ngươi cũng làm ta tức chết." Diệp Trì cười rộ lên: "Được rồi, biết lão gia tử nhìn nhi tử không vừa mắt, nhi tử lăn ngay đây, tránh khỏi ngài không thoải mái." Nói xong thì phất phất tay với Hứa Minh Chương ở phía sau: "Ta nói này trạng nguyên lang, xin lỗi nhé, ta không đi không được rồi, bữa nào rãnh ta đặt tiệc ở Xuân Phong lâu, hảo hảo mời trạng nguyên lang đến chơi nhé."
"Cút, lăn ngay..." Định Thân Vương tức giận đến nỗi khuôn mặt cũng tái mét, thứ gì thế này! Bản thân mình không nên thân, cả ngày bừa bãi thì thôi đi, còn muốn liên luỵ người khác, tức giận không chịu nổi, tìm trái tìm phải, cũng không thể kiếm được thứ gì có thể làm hung khí đánh người, đành phải trơ mắt nhìn Diệp Trì đi vào Vương Phủ như một làn khói.
Sau khi bình tĩnh lại mới nhớ ở đây còn có khách nhân, vội vàng trở lại nói:"Khuyển tử không ra gì, Minh Chương đừng để ở trong lòng nhé."
Mặc dù đã sớm nghe nói vị tiểu vương gia này hồ đồ, nhưng tận mắt nhìn thấy, Hứa Minh Chương vẫn còn có chút kinh ngạc, nhưng suy cho cùng cũng là chuyện nhà của Định thân vương, với mình không can hệ, vội nói: "Ân sư nói tới chuyện này, vốn đã sớm nghe nói tiểu vương gia tính tình tiêu sái phong lưu phóng khoáng, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền."
Định Thân Vương cười khổ một tiếng nói: "Minh Chương à, ngươi cũng không cần nói cho dễ nghe như thế, tóm lại, đây là nghiệp chướng của Định thân vương phủ ta, sau này không biết sẽ gây ra bao nhiêu tai họa đây, đừng nói tới nó nữa, hôm nay mời ngươi tới là muốn đi dạo trong vườn ở phủ ta, vài ngày trước mới xây đình nghỉ chân bên cạnh hồ nước, ta suy nghĩ thật lâu nghĩ không ra cái tên nào để đặt cho nó, nay muốn nhờ vào tài học vấn của Minh Chương, cùng ta đặt một cái tên hay hay nhé."
Thật ra Hứa Minh Chương nào có những thứ tâm tư này, hắn muốn mau chóng hồi hương, lần này hắn đi chính là ba năm, lúc ra đi hứa với Tiêu Tiêu đi sớm về sớm, không ngờ nửa đường bị bệnh một trận, bỏ lỡ kì thi hội kia, nghĩ đến mình gian khổ học tập mười năm, không phải là vì muốn đề tên bảng vàng ư, trở về như vậy thì không cam lòng, liền ở trong kinh tìm nơi thanh tịnh khổ luyện học tập chờ cuộc thi hội năm nay.
Đã từng nhờ người gửi thư về nhà, hỏi mẫu thân hắn trong nhà Tiêu Tiêu có tốt không, mẫu thân hắn hồi âm nói, trong nhà hết thảy mạnh khỏe, dù không nhắc đến Tiêu Tiêu, nhưng Minh Chương nghĩ đã nói hết thảy mạnh khỏe, chắc hẳn Tiêu Tiêu cũng tốt, mặc dù trong lòng cũng có chút oán Tiêu Tiêu, đã nhận thư mình gửi về, sao ngay cả một chữ hồi âm cũng không có, hay là trong lòng giận dỗi, không thèm nhớ tới mình nữa, không thể, tình cảm giữa hai người là thanh mai trúc mã, làm sao nói quên là quên được.
Minh Chương luôn nhớ đến lần đầu tiên gặp gợ Tiêu Tiêu, lúc ấy nàng mới sáu tuổi, chải hai cái bím tóc sừng dê, nghiêng đầu nhìn mình, nói: "Huynh là Minh Chương ca ca nhà biểu cữu cữu đúng không, nương muội đã nói với muội về huynh, nói huynh đọc sách rất giỏi, còn có thể làm thơ, muội mới không tin đâu, huynh đọc một chút cho muội nghe đi."
Đôi mắt ấy tròn xoe, sáng lấp lánh như sao trên trời, sau đó không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đọc cho nàng nghe bài Trường Can Hành(2), khi tóc vừa buông trán, hái hoa trước cổng chơi, chàng cưỡi ngựa tre đến, quanh giường tung trái mai..
Về sau ngẫm lại, có lẽ một lần gặp gỡ, hắn đã thích nàng rồi, khi đó hắn ở nhà tổ mẫu đã nhiều năm, cha Tiêu Tiêu là tiên sinh của thư quán bên cạnh, sau này hình như cha hắn nhìn ra ý tứ của hắn, đứng ra làm chủ định ra chuyện hôn sự của hai nhà, làm hắn vui mừng biết bao nhiêu.
Nay từ biệt ba năm, không biết nàng có khoẻ không, nàng có nhớ hắn như hắn nhớ nàng không, hắn đã thề, phải nâng mũ phượng quàng vai nở mày nở mặt lấy nàng vào cửa, hôm nay hắn là trạng nguyên, chỉ hận không thể một đêm trở về nhà, thế nhưng lại lần nữa chậm chạp trở về, hắn cũng chỉ có thể chờ.
Chợt nghe Định Thân Vương nói: "Minh Chương năm nay 20 rồi! Trong nhà đã đính hôn chưa?"
Hứa Minh Chương vội nói: "Thưa ân sư, trong nhà đã định ra hôn sự từ nhỏ rồi, chỉ chờ vi thần về nhà liền cử hành hôn lễ." Vương Gia sững sờ, trong lòng tự nhủ, chuyện thái phi Thái hậu lo nghĩ không có kết quả rồi.
Công chúa dưới gối của Đoan thái phi chưa lấy chồng, là muội tử nhỏ nhất của đương kim vạn tuế gia, xếp thứ chín gọi là Cửu công chúa, năm nay 18 rồi, lúc nàng 16 tuổi, thái phi liền xin Thái hậu làm chủ tuyển phò mã nhưng vị Cửu công chúa này mắt cao, chọn tới chọn lui cũng không chọn ra được người nào vừa mắt, mắt nhìn thấy một năm lại qua một năm, thái phi gấp đến nỗi tóc cũng bạc đi.
Nghe nói trạng nguyên bảng nhãn thám hoa cuộc thi đình năm nay đều là thanh niên tài tuấn khó gặp, liền nổi lên tâm tư, hôm kia Thượng Lâm Uyển mở tiệc, bảo Cửu công chúa trốn ở phía sau tấm bình phong nhìn ra bên ngoài, rồi chọn một người hợp ý.
Cửu công chúa cũng thật tinh mắt, liếc mắt liền nhìn trúng Hứa Minh Chương, thái phi liền cầu xin Định Thân Vương giúp đỡ làm mối, lúc này Định Thân Vương mới tìm cớ mời hắn đến Vương Phủ, không ngờ ông mới mở miệng, liền phải ngậm lại rồi, người ta nói rồi, đính hôn từ nhỏ, lại nhìn hắn nóng lòng muốn trở về nhà, e rằng đối với cửa hôn sự này có chút hợp ý, tục ngữ nói, mua bán cũng không thể vội vàng, vậy thì công chúa cũng phải có thứ tự trước và sau.
Nghĩ đến đây, liền không nói thêm gì nữa, giơ ngón tay lên chỉ chỉ đình nghỉ chân trước mặt nói: "Chính là chỗ này, đối diện với nước, dưới nước trồng sen, khi gặp trời mưa, tiếng mưa rơi tiêu tiêu cũng là một phen ý đẹp cảnh vui."
Tiếng mưa rơi tiêu tiêu... Hứa Minh Chương ngẩng đầu nhìn, không khỏi nhớ tới tình cảnh năm ấy mình ra đi, mười dặm ở Thập Lý Đình, cũng là trời đổ mưa, trong tiếng mưa rơi tiêu tiêu, Tiêu Tiêu nắm tay hắn tha thiết dặn dò: "Trên đường phải cẩn thận, nhớ ăn uống đầy đủ, chọn đường lớn mà đi, đừng đi đường nhỏ, đừng nói chuyện với người xa lạ, đến kinh thành nhớ gửi thư về, miễn cho người trong nhà nhớ thương, nếu như may mắn trúng tuyển, hy vọng huynh không tham luyến kinh thành phồn hoa, tóm lại nhớ kỹ trong nhà còn có người chờ huynh..." từng câu từng chữ, hắn đều ghi tạc trong lòng.
Định Thân Vương nói: "Minh Chương nghỉ kỹ đi, ta đặt tên gì thì được đây?"
Hứa Minh Chương vô thức nói câu: "Chi bằng liền kêu Tiêu Tiêu đình đi."
"Hay, hay." Định Thân Vương khen một tiếng.
Hứa Minh Chương vội nói: "Vãn sinh nói đại thôi, ân sư chê cười rồi.
Diệp Trì ngồi ở Minh Nguyệt Lâu cách đó không xa, quay về phía mặt trời nhìn cái khăn tay trong cả buổi, mới lưu luyến không rời cất lại vào trong ngực, ngẫng đầu nhìn thấy ông cụ nhà hắn và tiểu bạch kiểm ở bên hồ trò chuyện với nhau thật vui vẻ, không khỏi hỏi Đắc Lộc: "Ngươi nói Vương Gia chúng ta và tiểu bạch kiểm kia nói cái gì vậy, nói vui vẻ như vậy, cười không thấy mắt luôn rồi kìa."
Đắc Lộc vội nói: "Nghe nói là đặt tên cho cái đình mới."
Diệp Trì liếc mắt: "Đây không phải là đánh rắm bị nghẹn sao, cái tên thôi mà, phải điều động binh lực như vậy sao, có ta đây nè, tùy tiện đặt cái tên nào mà chả được, cũng chỉ là một cái đình, đặt tên gì thì cũng không thể biến thành cái nhà."
Đắc Lộc che miệng ho khan hai tiếng, chợt nghĩ tới một chuyện nói: "Gia, mấy ngày nay người cẩn thận một chút, chuyện Quách Đại Bảo kia, phỏng đoán Thị Lang phủ không từ bỏ ý định đâu, thọc một gậy tre đến trước mặt Vương Gia, không phải chuyện tốt đâu."
Diệp Trì hừ một tiếng nói: "Hắn dám, không sợ tiểu gia vặn gãy luôn cánh tay kia của hắn hay sao mà còn dám đâm thọt, nếu tiểu gia sợ hắn, chữ Diệp cũng viết ngược lại luôn."
(2) Bài thơ Trường Can hành kỳ 1 (長干行其) – Lý Bạch
Nguồn: https://goo.gl/K3AK5f
Bản dịch của Nguyễn Tâm Hàn
Tóc em vừa ngang trán
Hay bẻ hoa trước nhà
Ngựa tre chàng ghé lại
Quanh giường ném mơ qua
Trường Can quê hai đứa
Mình đùa giỡn ngây thơ
Mười bốn thành chồng vợ
Suốt ngày thẹn ngu ngơ
Đêm ngoảnh đầu vách tối
Gọi chàng tiếng dại khờ
Năm mười lăm chớm hiểu
Mặt mày lộ thắm tươi
Chàng …tình chung ôm cột
Em... lên núi ngóng người
Tuổi mười sáu xa chàng
Hết Diêm Dự, Cù Đường
Tháng năm chàng gian khổ
Nghe vượn hú đoạn trường
Lối cũ dấu chân xưa
Giờ rêu xanh phủ mờ
Quét dấu rêu chằng được
Lá úa rụng ngày thu
Tháng tám đầy bướm vàng
Từng cặp lượn tung tăng
Nhìn bướm đùa trong nắng
Em càng thêm nhớ nhung
Ngày tháng lạnh lùng qua
Tuổi xuân ngày một già
Thư cho em trước nhé
Khi về đến Tam Ba
Đón chàng đâu quản ngại
Dù tận Trường Phong Sa
Tuổi không lớn lắm, nhưng tiền đồ vô hạn, phải nói là hiếm thấy, cho dù tuổi còn trẻ dễ dàng tự mãn, nhưng người này khiêm tốn nhã nhặn, rất có phong phạm quân tử, bằng không, cũng không thể lọt vào mắt của thái hậu, thái phi.
Tóm lại, Định Thân Vương nhìn thế nào cũng thấy mạnh mẽ hơn con mình, lúc này liền muốn giới thiệu cho hai người gặp mặt, tuổi của người bên cạnh lớn hơn một chút, nếu thường xuyên qua lại với nhau, không chừng thằng con khốn nạn của mình có thể noi theo mà học hỏi.
Nghĩ như vậy, liền nói: "Đây là Minh Chương, Hoàng Thượng ngự khẩu khâm điểm trạng nguyên lang, Minh Chương à, đây chính là khuyển tử không nên thân của ta, tuổi tác hai người các ngươi không sai biệt lắm, sau này qua lại nhiều chút."
Hứa Minh Chương sớm đã nghe nói qua bốn vị công tử ăn chơi nổi tiếng nhất kinh thành, vị này là tiểu vương gia của Định thân vương phủ, ăn chơi, nhậu nhẹt, chơi gái, bài bạc, đánh nhau gây chuyện, không có việc làm đàng hoàng, suốt ngày lắc lư mò mẫm ở trên phố, bởi vì được lão Vương phi sủng ái, Định Thân Vương cũng không thể quản, có biệt hiệu là tiểu bá vương, không ai dám trêu chọc.
Không ngờ hôm nay lại gặp gỡ, ngược lại nhìn không giống loại đam mê tửu sắc, đứng ở đó trông cũng rất có dáng vẻ đàn ông, liền cũng có ý định kết giao, trước thi lễ nói: "Minh Chương gặp qua tiểu vương Gia."
Diệp Trì đã lớn như vậy nhưng cũng không thấy hắn cha cười được mấy lần, hiện tại không biết từ chỗ nào nhảy ra một tên tiểu bạch kiểm(1), còn dỗ dành cha hắn mặt mày hớn hở, nhìn ý tứ kia giống như hận không thể nhận tên tiểu bạch kiểm này làm con mình, cho dù là ai cũng thấy khó chịu.
(1) Tiểu bạch kiểm: nghĩa đen là mặt trắng nhỏ, nghĩa bóng thường mang nghĩa châm chọc con trai mà trắng trẻo như con gái, yếu đuối (còn ý chỉ trai bao). Trong truyện này edit sẽ thay phiên dùng 2 từ tiểu bạch kiểm và tên mặt trắng.
Diệp Trì không rõ, mình không thích đọc sách thì có sao đâu, cần gì phải giống như cha hắn, cả ngày ôm quyển sách rồi tụng chi hồ giả dã, miệng đầy nhân nghĩa lễ trí tín mới được, làm người mà như cha hắn thì còn gì thú vị, còn gì là vui vẻ nữa hả, phải sống như hắn mới không uổng công làm người.
Vả lại, mình tại sao lại không có tiền đồ, đọc sách ư, mình đâu có cần dùng tới, những người đọc sách này gian khổ học tập cuối cùng không phải là vì muốn đề tên bảng vàng làm quan sao, mình vừa sinh ra đã là tiểu vương gia, vốn không cần đi thi trạng nguyên, mình muốn làm cái gì thì làm cái đó, không thích chính là không thích, hắn thích quyền cước cỡi ngựa bắn cung, việc này cũng không làm hắn cha mất mặt mà! Mỗi năm Nam Uyển săn bắn không ít lần khiến cha hắn mặt mày rạng rỡ, lúc này lại khen ngược, khen tên tiểu bạch kiểm, ngay cả đứa con trai như hắn cũng bị vứt sang một bên.
Ai Không biếtcòn tưởng là tiểu tử này là con riêng của cha hắn, suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu, trong lòng rung rinh một chút, trong lòng tự nhủ, đừng nói hắn đoán đúng nha, chớ nhìn hắn cha ngày thường làm ra vẻ dạo mạo nghiêm trang, ngoại trừ mẫu thân hắn ra, bên cạnh cũng có vài nữ nhân hầu hạ chiếu gối, trong nhà có thể làm như vậy, bên ngoài thế nào ai biết được chứ.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Diệp Trì lóe lên, cẩn thận quan sát tên tiểu bạch kiểm này vài lần, không thể không nói, tiểu tử này trái lại rất có một chút dáng vẻ, mũi là mũi mắt là mắt, (nói nhảm, mũi không phải mũi mắt không phải mắt, vậy là người hay sao) nhưng cha hắn ngược lại một chút ý tứ cũng không có, mà cũng không giống mình, chẳng lẽ giống hệt mẹ nó.
Nghĩ vậy, hắn kéo cha hắn qua một bên, ghé vào bên tai Định Thân Vương nói: "Lão gia tử, tên tiểu bạch kiểm này không phải là hạt giống bên ngoài của người đấy chứ!"
"Nói bậy..." Định Thân Vương suýt nữa đã ngất xỉu, còn tưởng tiểu tử này có lời gì muốn nói, cái quái gì thế này, liền giơ tay muốn đánh, Diệp Trì né qua một bên chuồn mất, đứng xa, cách một trượng hì hì cười nói: "Lão gia tử đừng giận mà, nếu ngài giận ta, ta lại nghĩ ngài đây là chột dạ đó."
Định Thân Vương tức giận giơ tay lên chỉ hắn: "Cút ngay cho lão tử, nếu không biến, sớm muộn gì nghịch tử ngươi cũng làm ta tức chết." Diệp Trì cười rộ lên: "Được rồi, biết lão gia tử nhìn nhi tử không vừa mắt, nhi tử lăn ngay đây, tránh khỏi ngài không thoải mái." Nói xong thì phất phất tay với Hứa Minh Chương ở phía sau: "Ta nói này trạng nguyên lang, xin lỗi nhé, ta không đi không được rồi, bữa nào rãnh ta đặt tiệc ở Xuân Phong lâu, hảo hảo mời trạng nguyên lang đến chơi nhé."
"Cút, lăn ngay..." Định Thân Vương tức giận đến nỗi khuôn mặt cũng tái mét, thứ gì thế này! Bản thân mình không nên thân, cả ngày bừa bãi thì thôi đi, còn muốn liên luỵ người khác, tức giận không chịu nổi, tìm trái tìm phải, cũng không thể kiếm được thứ gì có thể làm hung khí đánh người, đành phải trơ mắt nhìn Diệp Trì đi vào Vương Phủ như một làn khói.
Sau khi bình tĩnh lại mới nhớ ở đây còn có khách nhân, vội vàng trở lại nói:"Khuyển tử không ra gì, Minh Chương đừng để ở trong lòng nhé."
Mặc dù đã sớm nghe nói vị tiểu vương gia này hồ đồ, nhưng tận mắt nhìn thấy, Hứa Minh Chương vẫn còn có chút kinh ngạc, nhưng suy cho cùng cũng là chuyện nhà của Định thân vương, với mình không can hệ, vội nói: "Ân sư nói tới chuyện này, vốn đã sớm nghe nói tiểu vương gia tính tình tiêu sái phong lưu phóng khoáng, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền."
Định Thân Vương cười khổ một tiếng nói: "Minh Chương à, ngươi cũng không cần nói cho dễ nghe như thế, tóm lại, đây là nghiệp chướng của Định thân vương phủ ta, sau này không biết sẽ gây ra bao nhiêu tai họa đây, đừng nói tới nó nữa, hôm nay mời ngươi tới là muốn đi dạo trong vườn ở phủ ta, vài ngày trước mới xây đình nghỉ chân bên cạnh hồ nước, ta suy nghĩ thật lâu nghĩ không ra cái tên nào để đặt cho nó, nay muốn nhờ vào tài học vấn của Minh Chương, cùng ta đặt một cái tên hay hay nhé."
Thật ra Hứa Minh Chương nào có những thứ tâm tư này, hắn muốn mau chóng hồi hương, lần này hắn đi chính là ba năm, lúc ra đi hứa với Tiêu Tiêu đi sớm về sớm, không ngờ nửa đường bị bệnh một trận, bỏ lỡ kì thi hội kia, nghĩ đến mình gian khổ học tập mười năm, không phải là vì muốn đề tên bảng vàng ư, trở về như vậy thì không cam lòng, liền ở trong kinh tìm nơi thanh tịnh khổ luyện học tập chờ cuộc thi hội năm nay.
Đã từng nhờ người gửi thư về nhà, hỏi mẫu thân hắn trong nhà Tiêu Tiêu có tốt không, mẫu thân hắn hồi âm nói, trong nhà hết thảy mạnh khỏe, dù không nhắc đến Tiêu Tiêu, nhưng Minh Chương nghĩ đã nói hết thảy mạnh khỏe, chắc hẳn Tiêu Tiêu cũng tốt, mặc dù trong lòng cũng có chút oán Tiêu Tiêu, đã nhận thư mình gửi về, sao ngay cả một chữ hồi âm cũng không có, hay là trong lòng giận dỗi, không thèm nhớ tới mình nữa, không thể, tình cảm giữa hai người là thanh mai trúc mã, làm sao nói quên là quên được.
Minh Chương luôn nhớ đến lần đầu tiên gặp gợ Tiêu Tiêu, lúc ấy nàng mới sáu tuổi, chải hai cái bím tóc sừng dê, nghiêng đầu nhìn mình, nói: "Huynh là Minh Chương ca ca nhà biểu cữu cữu đúng không, nương muội đã nói với muội về huynh, nói huynh đọc sách rất giỏi, còn có thể làm thơ, muội mới không tin đâu, huynh đọc một chút cho muội nghe đi."
Đôi mắt ấy tròn xoe, sáng lấp lánh như sao trên trời, sau đó không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đọc cho nàng nghe bài Trường Can Hành(2), khi tóc vừa buông trán, hái hoa trước cổng chơi, chàng cưỡi ngựa tre đến, quanh giường tung trái mai..
Về sau ngẫm lại, có lẽ một lần gặp gỡ, hắn đã thích nàng rồi, khi đó hắn ở nhà tổ mẫu đã nhiều năm, cha Tiêu Tiêu là tiên sinh của thư quán bên cạnh, sau này hình như cha hắn nhìn ra ý tứ của hắn, đứng ra làm chủ định ra chuyện hôn sự của hai nhà, làm hắn vui mừng biết bao nhiêu.
Nay từ biệt ba năm, không biết nàng có khoẻ không, nàng có nhớ hắn như hắn nhớ nàng không, hắn đã thề, phải nâng mũ phượng quàng vai nở mày nở mặt lấy nàng vào cửa, hôm nay hắn là trạng nguyên, chỉ hận không thể một đêm trở về nhà, thế nhưng lại lần nữa chậm chạp trở về, hắn cũng chỉ có thể chờ.
Chợt nghe Định Thân Vương nói: "Minh Chương năm nay 20 rồi! Trong nhà đã đính hôn chưa?"
Hứa Minh Chương vội nói: "Thưa ân sư, trong nhà đã định ra hôn sự từ nhỏ rồi, chỉ chờ vi thần về nhà liền cử hành hôn lễ." Vương Gia sững sờ, trong lòng tự nhủ, chuyện thái phi Thái hậu lo nghĩ không có kết quả rồi.
Công chúa dưới gối của Đoan thái phi chưa lấy chồng, là muội tử nhỏ nhất của đương kim vạn tuế gia, xếp thứ chín gọi là Cửu công chúa, năm nay 18 rồi, lúc nàng 16 tuổi, thái phi liền xin Thái hậu làm chủ tuyển phò mã nhưng vị Cửu công chúa này mắt cao, chọn tới chọn lui cũng không chọn ra được người nào vừa mắt, mắt nhìn thấy một năm lại qua một năm, thái phi gấp đến nỗi tóc cũng bạc đi.
Nghe nói trạng nguyên bảng nhãn thám hoa cuộc thi đình năm nay đều là thanh niên tài tuấn khó gặp, liền nổi lên tâm tư, hôm kia Thượng Lâm Uyển mở tiệc, bảo Cửu công chúa trốn ở phía sau tấm bình phong nhìn ra bên ngoài, rồi chọn một người hợp ý.
Cửu công chúa cũng thật tinh mắt, liếc mắt liền nhìn trúng Hứa Minh Chương, thái phi liền cầu xin Định Thân Vương giúp đỡ làm mối, lúc này Định Thân Vương mới tìm cớ mời hắn đến Vương Phủ, không ngờ ông mới mở miệng, liền phải ngậm lại rồi, người ta nói rồi, đính hôn từ nhỏ, lại nhìn hắn nóng lòng muốn trở về nhà, e rằng đối với cửa hôn sự này có chút hợp ý, tục ngữ nói, mua bán cũng không thể vội vàng, vậy thì công chúa cũng phải có thứ tự trước và sau.
Nghĩ đến đây, liền không nói thêm gì nữa, giơ ngón tay lên chỉ chỉ đình nghỉ chân trước mặt nói: "Chính là chỗ này, đối diện với nước, dưới nước trồng sen, khi gặp trời mưa, tiếng mưa rơi tiêu tiêu cũng là một phen ý đẹp cảnh vui."
Tiếng mưa rơi tiêu tiêu... Hứa Minh Chương ngẩng đầu nhìn, không khỏi nhớ tới tình cảnh năm ấy mình ra đi, mười dặm ở Thập Lý Đình, cũng là trời đổ mưa, trong tiếng mưa rơi tiêu tiêu, Tiêu Tiêu nắm tay hắn tha thiết dặn dò: "Trên đường phải cẩn thận, nhớ ăn uống đầy đủ, chọn đường lớn mà đi, đừng đi đường nhỏ, đừng nói chuyện với người xa lạ, đến kinh thành nhớ gửi thư về, miễn cho người trong nhà nhớ thương, nếu như may mắn trúng tuyển, hy vọng huynh không tham luyến kinh thành phồn hoa, tóm lại nhớ kỹ trong nhà còn có người chờ huynh..." từng câu từng chữ, hắn đều ghi tạc trong lòng.
Định Thân Vương nói: "Minh Chương nghỉ kỹ đi, ta đặt tên gì thì được đây?"
Hứa Minh Chương vô thức nói câu: "Chi bằng liền kêu Tiêu Tiêu đình đi."
"Hay, hay." Định Thân Vương khen một tiếng.
Hứa Minh Chương vội nói: "Vãn sinh nói đại thôi, ân sư chê cười rồi.
Diệp Trì ngồi ở Minh Nguyệt Lâu cách đó không xa, quay về phía mặt trời nhìn cái khăn tay trong cả buổi, mới lưu luyến không rời cất lại vào trong ngực, ngẫng đầu nhìn thấy ông cụ nhà hắn và tiểu bạch kiểm ở bên hồ trò chuyện với nhau thật vui vẻ, không khỏi hỏi Đắc Lộc: "Ngươi nói Vương Gia chúng ta và tiểu bạch kiểm kia nói cái gì vậy, nói vui vẻ như vậy, cười không thấy mắt luôn rồi kìa."
Đắc Lộc vội nói: "Nghe nói là đặt tên cho cái đình mới."
Diệp Trì liếc mắt: "Đây không phải là đánh rắm bị nghẹn sao, cái tên thôi mà, phải điều động binh lực như vậy sao, có ta đây nè, tùy tiện đặt cái tên nào mà chả được, cũng chỉ là một cái đình, đặt tên gì thì cũng không thể biến thành cái nhà."
Đắc Lộc che miệng ho khan hai tiếng, chợt nghĩ tới một chuyện nói: "Gia, mấy ngày nay người cẩn thận một chút, chuyện Quách Đại Bảo kia, phỏng đoán Thị Lang phủ không từ bỏ ý định đâu, thọc một gậy tre đến trước mặt Vương Gia, không phải chuyện tốt đâu."
Diệp Trì hừ một tiếng nói: "Hắn dám, không sợ tiểu gia vặn gãy luôn cánh tay kia của hắn hay sao mà còn dám đâm thọt, nếu tiểu gia sợ hắn, chữ Diệp cũng viết ngược lại luôn."
(2) Bài thơ Trường Can hành kỳ 1 (長干行其) – Lý Bạch
Nguồn: https://goo.gl/K3AK5f
Bản dịch của Nguyễn Tâm Hàn
Tóc em vừa ngang trán
Hay bẻ hoa trước nhà
Ngựa tre chàng ghé lại
Quanh giường ném mơ qua
Trường Can quê hai đứa
Mình đùa giỡn ngây thơ
Mười bốn thành chồng vợ
Suốt ngày thẹn ngu ngơ
Đêm ngoảnh đầu vách tối
Gọi chàng tiếng dại khờ
Năm mười lăm chớm hiểu
Mặt mày lộ thắm tươi
Chàng …tình chung ôm cột
Em... lên núi ngóng người
Tuổi mười sáu xa chàng
Hết Diêm Dự, Cù Đường
Tháng năm chàng gian khổ
Nghe vượn hú đoạn trường
Lối cũ dấu chân xưa
Giờ rêu xanh phủ mờ
Quét dấu rêu chằng được
Lá úa rụng ngày thu
Tháng tám đầy bướm vàng
Từng cặp lượn tung tăng
Nhìn bướm đùa trong nắng
Em càng thêm nhớ nhung
Ngày tháng lạnh lùng qua
Tuổi xuân ngày một già
Thư cho em trước nhé
Khi về đến Tam Ba
Đón chàng đâu quản ngại
Dù tận Trường Phong Sa
Danh sách chương