"Gia người cũng thấy rồi đó, nha đầu kia quả thực không biết tốt xấu, người suy nghĩ cho nàng như vậy, vừa tặng gạo vừa tặng mì, người nghe nàng nói không, theo nô tài thấy chúng ta trở về đi, người phí bao nhiêu tâm tư cũng không được gì đâu, kia chính là nha đầu sắt đá, bên ngoài nhiều giai nhân như vậy, hoàn mập yến gầy, cái nào không hơn nàng chứ, nô tài nghe nói Thúy Hỉ Lâu vài ngày trước từ Dương Châu mua mấy kỹ nữ, tiểu công gia phải quản lý việc nhà, nếu không ta cũng đi ngó ngó, nếu hợp ý..."
Nói còn chưa dứt lời liền trúng một cái tát: "Cút qua một bên đi, ngươi nói ai không biết tốt xấu, nàng dâu của tiểu gia là người ngươi có thể tùy tiện bố trí sao, thay vợ ta phí tâm tư, cho dù không coi là ân huệ, thì cũng do tiểu gia cam tâm tình nguyện, tiểu tử ngươi quản được ư, gia nói cho ngươi biết, sau này cái gì Thúy Hỉ Lâu Xuân Phong lâu, đừng có nói trước mặt tiểu gia, lỡ như vợ ta nghe thấy, nhất định cho rằng tiểu gia hoang đường, ngươi không nghe hôm nay nha đầu hung hãn nói tiểu gia ăn chơi, nhậu nhẹt, chơi gái, bài bạc sao, may mà nha đầu kia không có nói tên gia ra, ngươi nói nếu để cho lão nhạc phụ của gia biết, gia cưới được nàng dâu cái rắm đó."
Đắc Lộc ủy khuất sờ lên đầu mình, trong lòng nói, nha đầu kia nói cũng không sai, vả lại, ý tứ hôm nay cho thấy gia cũng không đùa, dỗ dành được lão nhạc phụ có hữu ích gì chứ, ánh mắt nha đầu kia nhìn gia, một chút ý tứ cũng không có, lạnh lùng lãnh đạm, so với nhìn người không quen không biết có gì khác nhau đâu.
Nhưng liếc sang gia nhà mình, không dám nói cái gì nữa, trải đệm giường hầu hạ gia nằm xuống, nếu như không khuyên giải được, sáng sớm mai còn tu sửa phòng, thật là, được tiểu gia nhà bọn họ tự động thủ, phần mộ tổ tiên của nha đầu kia cũng bốc lên khói xanh đấy chứ.
Trong miệng Diệp Trì nói như vậy, nhưng trong lòng cũng khó chịu lắm chứ, đã lớn như vậy, chưa từng để một người nào vào trong lòng, khó khăn lắm mới để ý một lần, người ta còn không biết cảm kích, nhớ tới khuôn mặt lạnh lùng nhỏ nhắn của Thời Tiêu, khỏi phải nói khó chịu biết bao nhiêu.
Khó chịu nhưng lại không nỡ bỏ đi, không đi ở lại chỗ này lại nghẹn khuất, tóm lại sao cũng không thoải mái, trở mình, nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ vợ hắn lúc này đang làm gì, xem tâm ý của mình trở thành lòng lang dạ thú, trong lòng nàng một chút cũng không áy náy sao? Đang nghĩ ngợi, chợt nghe thấy có tiếng bước chân, không bao lâu sau, liền nghe tiếng đập cửa: "Đắc Lộc, mở cửa." Là tiếng của Bảo Trụ, Đắc Lộc nghe tiếng của tiểu tử này, liền hận không thể đạp hắn một cước, không biết lớn nhỏ, tiểu tử mới bây lớn, dù sao cũng phải gọi mình một tiếng ca ca chứ, đằng này trực tiếp hô to gọi nhỏ tên của mình, giọng nói kia, ngữ khí kia y như vốn nên là nhứ thế.
Đắc Lộc thật muốn vờ như không thấy, nhưng gia nhà hắn lại càu nhàu bò dậy: "Còn không đi mở cửa."
Đắc Lộc chỉ có thể xuống đất, vừa mở cửa Bảo Trụ liền đưa cái khay trong tay vào lòng ngực của hắn: "Thiếu gia nhà ngươi buổi tối chưa ăn cơm, có công, ừ, ăn đi." Quẳng xuống câu nói, không để Đắc Lộc nói cái gì đã xoay người bỏ chạy.
Đắc Lộc cúi đầu vừa nhìn, trong khay là bát mì chay, vừa định mắng tiểu tử kia vài câu, đã thấy gia nhà hắn bước vài bước tới, khẽ vươn tay lấy bát lớn trong khay, nhìn bát kia mà mặt mày vui vẻ vui, miệng toét tới mang tai, đã nói nàng dâu nhà hắn vẫn biết đau lòng hắn mà.
Thật ra Thời Tiêu thật không có ý này, buổi tối nói Diệp Trì hai câu, làm hắn bực bội rời đi, không ngờ hắn nhịn xuống sắc mặt chỉ khó coi một chút, nhưng cơm lại không ăn được mấy ngụm.
Chờ hắn vào phòng, cha nàng thở dài nói: "Ngươi nha đầu này a..." Nhưng cuối cùng lắc đầu không nói gì, trở về phòng, Quyên Tử thấp giọng nói: "Cái kia, Tiêu Tiêu tuy nói tiểu tử này không phải thứ gì tốt, nhưng chuyện hôm nay thành thật mà nói, cũng chỉ là ý tốt của hắn, chúng ta không thích thì thôi, chứ nói như vậy thì khó nghe quá."
Thời Tiêu cắn cắn môi, thu thập bát đũa trên bàn vào nhà bếp rửa chén, một bên rửa rửa, một bên nghĩ lại xem lời nói của mình có hơi quá không, trong phút chốc, nàng không khỏi cũng nhớ tới chuyện năm đó.
Trong nhà cháy, nương nàng bệnh nặng, những thân thích kia không nói đến sắc mặt, chỉ với lời nói của nương Minh Chương, mỗi chữ mỗi câu nói ra, đều đâm vào trái tim nàng, cho nàng tiền bạc nhưng là dùng tiền bạc này đổi lấy tôn nghiêm của nàng, nếu không phải thật sự đến bước đường cùng, nàng sao phải đến mức ném tôn nghiêm của mình xuống đất.
Một khắc này đã làm nàng hiểu rõ, cái gì tôn nghiêm, cốt khí, kiêu ngạo, những thứ này thật sự không đáng một đồng, nhưng trong lòng nàng cuối cùng vẫn tồn tại bóng ma tâm lí, vừa một khắc này, nàng cảm thấy tức giận, thật ra, tức giận này đã sớm đè nén trong lòng nàng từ lâu lắm rồi, Diệp Trì không may vừa lúc nàng phát tác.
Giận chó đánh mèo là tương đối không tốt, Thời Tiêu rửa sạch bát, sững sờ trong chốc lát, nhìn thoáng qua phòng bên kia, cho dù Diệp Trì không tốt, tốt xấu gì cũng không lấy thế đè người, chút ưu điểm này tốt hơn những quyền quý kia không biết bao nhiêu lần, như hắn, căn bản không cần phải chịu đựng những tức giận không đâu này, thậm chí không cần hắn động thủ, chỉ cần động miệng, là có thể chỉnh nàng còn thê thảm hơn hai năm trước vô số lần.
Nhưng hắn lại không làm như vậy, nghĩ như vậy, ác cảm Thời Tiêu đối với hắn vơi bớt không ít, có lẽ bởi vì áy náy, cho nên làm cho hắn bát mì, bảo Bảo Trụ đưa qua.
Sau khi đưa qua, trở về lại cảm giác tự mình vẽ vời thêm chuyện, hắn giận không phải tốt sao, nói không chừng ngày mai liền rời đi, Quyên Tử cười nhéo nhéo khuôn mặt của nàng: " nha đầu kia ngươi đó, chọc hắn rồi còn làm bát mì đưa qua cho hắn, ngươi xem đi nhất định tiểu tử kia nghĩ ngươi có ý với hắn, càng dính ở chỗ chúng ta không chịu đi."
Thời Tiêu không nói chuyện, nhưng càng nghĩ càng hối hận, sáng sớm ngày hôm sau, mới mờ sáng dã nghe thấy bên ngoài có tiếng động, Thời Tiêu thức dậy đẩy cửa sổ thò đầu nhìn ra bên ngoài, không khỏi sửng sốt, vội đẩy Quyên Tử một chút: "Tỷ gọi người đến tu phòng ốc sao?"
Quyên Tử mơ mơ màng màng trở mình: "Cái gì tu sửa phòng, không có nha, ai nha, mặc kệ nó ngủ đi, trời còn sớm lắm."
Thời Tiêu không ngủ được, xuống đất chỉnh đốn chỉnh tề rồi đi ra ngoài, vừa đi ra ngoài liền thấy một cái thang gác trên phòng, Diệp Trì đang giẫm lên cái thang, phía dưới mấy đứa Bảo Trụ đang lần lượt chuyển ngói.
Những tấm ngói kia cũng không biết đưa tới khi nào, trong sân toàn bộ là ngói, đừng nói sử phòng ở, thay hết ngói trên nóc nhà cũng còn dư.
Thời Tiêu nhìn qua nam nhân đầu đầy mồ hôi đứng trên thang, chợt thấy, nam nhân này có lẽ một chút cũng không xấu, thậm chí, còn là một người cực kì tốt, thanh danh lưu truyền bên ngoài không chừng là nói bậy thôi.
Hắn căn bản không chú ý bụi đất dính trên quần áo của mình, cũng không tiếc sức lực, càng không ngại bẩn, cho dù có chút vụng về, nhưng hắn đều tự tay làm.
Người này sao có thể so sánh với người khác, nếu như hắn sinh ra trong gia đình nghèo khổ thì làm vài việc vặt này thì không tính là gì, nhưng hắn lại là tiểu vương gia của Định thân vương phủ, từ nhỏ ăn ngon mặc đẹp, đừng nói làm việc như vậy, sợ bình thường uống trà mặc quần áo cũng đều có người hầu hạ, người như vậy, hôm nay đứng trên cái thang tu sửa phòng ốc bị hư của nàng.
Ngoài kinh ngạc, Thời Tiêu thực thay đổi hẳn cách nhìn đối với hắn, nhưng vẫn nhịn không được hỏi một câu: "Ngươi làm cái gì vậy?"
Diệp Trì lợp ngói trong tay xong, xoay mặt cười cười hì hì với nàng: "Tu sửa phòng ở đó, mới bảo đưa ngói tới, xà ngang của phòng này còn tốt, chỉ có hư mấy miếng ngói thôi, cũng không cần thay hết, đổi một góc là được rồi." Nói xong, dường như lại sợ nàng ghét bỏ mình làm không tốt: "Nàng yên tâm, tuy lần đầu làm việc này nhưng hồi nãy đã hỏi qua người đưa ngói rồi, cam đoan có thể sửa tốt."
Hiện tại trông hắn rất buồn cười, áo bào màu vàng viền xanh nhạt trên người đều là bụi bẩn, đầu đầy mồ hôi theo gương mặt chảy xuống, lẫn vào bụi đất, tạo thành màu trắng đen lốm đốm, chỉ còn cái miệng lộ ra hàm răng trắng, mũ trên đầu cũng bị lệch ra, giắt ở một bên, nhìn ngốc không thể tả, trong miệng còn không ngừng nói nàng yên tâm, dường như sợ nàng ghét bỏ hắn.
Mặc dù Thời Tiêu bực mình hắn, lúc này cũng thật sự có chút không đành, mấp máy miệng nói: "Ngươi xuống đi."
Diệp Trì nghe xong cho rằng nàng ghét bỏ hắn làm việc không tốt, vừa muốn nói vài lời cho nàng yên tâm, lại nghe nàng dâu nhà hắn nói: "Ngươi xuống thay đổi quần áo đi, quần áo tốt không nên lãng phí như vậy, chúng ta bồi thường không nổi đâu."
Diệp Trì nghe xong lập tức mặt mày hớn hở, cảm giác như vào mùa nóng mà được ăn tám bát băng mát lạnh, cả người thoải mái nói không nên lời, vội vàng leo xuống, chắc là quá hưng phấn, xuống có chút gấp, vừa dẫm trên đất, quần áo vướng vào cạnh cái thang, xoẹt một tiếng, xé ra một lổ hổng lớn.
Thời Tiêu vội vàng chạy tới, ngồi xổm xuống nhìn nói: "Sao lại không cẩn thận như vậy."
Diệp Trì cúi đầu xuống nhìn vợ hắn, trong lòng ngọt ngào đầy bong bóng bay, thấy vợ hắn cau mày lại thấy đau lòng, vội nói: "Không sao đâu, trở về kêu người vá lại là được."
Thời Tiêu lắc đầu: " vá lại thì dễ rồi, nhưng tiếc lắm, ngươi cởi ra trước đi, chút nữa ta tìm sợi chỉ tương tự, ta sẽ vá thử xem, có lẽ khá hơn một chút."
Diệp Trì vội vàng cởi quần áo, Thời Tiêu vào nhà, tìm áo choàng cũ của cha nàng đưa cho Diệp Trì nói: "Ngươi trước mặc cái này đi, sợ là hơi chật, ngươi sống khá giả nên lãng phí quần áo tốt như vậy, mũ trên đầu ngươi cũng tháo xuống đi, mắc công lại dính bẩn nữa."
Gọi Bảo Trụ đi lấy miếng vải xanh cũ quấn trên đầu cho hắn, ăn diện xong xuôi, Thời Tiêu nhìn lên, nhịn không được phù một tiếng bật cười, có thể thấy người tốt vì lụa ngựa dựa vào yên ngựa, những lời này thực đúng, tuy nhếch nhác, dù gì cũng là dáng vẻ công tử nhà giàu, lúc này mặc áo choàng cũ của cha nàng, bởi vì có hơi chật, vạt áo mới đến đầu gối, Diệp Trì ngại vướng, vén lên đến nhét ngang hông, trên đầu đội nón che nắng, ngoại trừ khuôn mặt trắng nõn, chứ nhìn vào không khác gì mấy tên khuân vác chờ việc ở cổng thành.
Diệp Trì nào có để ý tới hình tượng, chỉ cần nàng dâu nhỏ cười cười với hắn, bảo hắn trần truồng chạy vòng vòng cũng được, càng đừng nói chỉ thay đổi quần áo, nhìn qua đôi mắt trong veo Thời Tiêu, trong lòng nói, vợ ta thật xinh đẹp, cười còn càng đẹp hơn.
Đắc Lộc ở một bên nhìn dáng vẻ ngốc nghếch này của gia nhà hắn, thật sự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, gia nhà hắn vừa chào đời đã tôn quý vô cùng, mệnh phú quý trời sinh, hôm nay thì sao, bị nha đầu kia bóc lột sức lao động không nói, nhìn gia nhà hắn cười ngốc nghéch, thoạt nhìn một cái, còn tưởng là tiểu tử ngốc nhà ai...
Nói còn chưa dứt lời liền trúng một cái tát: "Cút qua một bên đi, ngươi nói ai không biết tốt xấu, nàng dâu của tiểu gia là người ngươi có thể tùy tiện bố trí sao, thay vợ ta phí tâm tư, cho dù không coi là ân huệ, thì cũng do tiểu gia cam tâm tình nguyện, tiểu tử ngươi quản được ư, gia nói cho ngươi biết, sau này cái gì Thúy Hỉ Lâu Xuân Phong lâu, đừng có nói trước mặt tiểu gia, lỡ như vợ ta nghe thấy, nhất định cho rằng tiểu gia hoang đường, ngươi không nghe hôm nay nha đầu hung hãn nói tiểu gia ăn chơi, nhậu nhẹt, chơi gái, bài bạc sao, may mà nha đầu kia không có nói tên gia ra, ngươi nói nếu để cho lão nhạc phụ của gia biết, gia cưới được nàng dâu cái rắm đó."
Đắc Lộc ủy khuất sờ lên đầu mình, trong lòng nói, nha đầu kia nói cũng không sai, vả lại, ý tứ hôm nay cho thấy gia cũng không đùa, dỗ dành được lão nhạc phụ có hữu ích gì chứ, ánh mắt nha đầu kia nhìn gia, một chút ý tứ cũng không có, lạnh lùng lãnh đạm, so với nhìn người không quen không biết có gì khác nhau đâu.
Nhưng liếc sang gia nhà mình, không dám nói cái gì nữa, trải đệm giường hầu hạ gia nằm xuống, nếu như không khuyên giải được, sáng sớm mai còn tu sửa phòng, thật là, được tiểu gia nhà bọn họ tự động thủ, phần mộ tổ tiên của nha đầu kia cũng bốc lên khói xanh đấy chứ.
Trong miệng Diệp Trì nói như vậy, nhưng trong lòng cũng khó chịu lắm chứ, đã lớn như vậy, chưa từng để một người nào vào trong lòng, khó khăn lắm mới để ý một lần, người ta còn không biết cảm kích, nhớ tới khuôn mặt lạnh lùng nhỏ nhắn của Thời Tiêu, khỏi phải nói khó chịu biết bao nhiêu.
Khó chịu nhưng lại không nỡ bỏ đi, không đi ở lại chỗ này lại nghẹn khuất, tóm lại sao cũng không thoải mái, trở mình, nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ vợ hắn lúc này đang làm gì, xem tâm ý của mình trở thành lòng lang dạ thú, trong lòng nàng một chút cũng không áy náy sao? Đang nghĩ ngợi, chợt nghe thấy có tiếng bước chân, không bao lâu sau, liền nghe tiếng đập cửa: "Đắc Lộc, mở cửa." Là tiếng của Bảo Trụ, Đắc Lộc nghe tiếng của tiểu tử này, liền hận không thể đạp hắn một cước, không biết lớn nhỏ, tiểu tử mới bây lớn, dù sao cũng phải gọi mình một tiếng ca ca chứ, đằng này trực tiếp hô to gọi nhỏ tên của mình, giọng nói kia, ngữ khí kia y như vốn nên là nhứ thế.
Đắc Lộc thật muốn vờ như không thấy, nhưng gia nhà hắn lại càu nhàu bò dậy: "Còn không đi mở cửa."
Đắc Lộc chỉ có thể xuống đất, vừa mở cửa Bảo Trụ liền đưa cái khay trong tay vào lòng ngực của hắn: "Thiếu gia nhà ngươi buổi tối chưa ăn cơm, có công, ừ, ăn đi." Quẳng xuống câu nói, không để Đắc Lộc nói cái gì đã xoay người bỏ chạy.
Đắc Lộc cúi đầu vừa nhìn, trong khay là bát mì chay, vừa định mắng tiểu tử kia vài câu, đã thấy gia nhà hắn bước vài bước tới, khẽ vươn tay lấy bát lớn trong khay, nhìn bát kia mà mặt mày vui vẻ vui, miệng toét tới mang tai, đã nói nàng dâu nhà hắn vẫn biết đau lòng hắn mà.
Thật ra Thời Tiêu thật không có ý này, buổi tối nói Diệp Trì hai câu, làm hắn bực bội rời đi, không ngờ hắn nhịn xuống sắc mặt chỉ khó coi một chút, nhưng cơm lại không ăn được mấy ngụm.
Chờ hắn vào phòng, cha nàng thở dài nói: "Ngươi nha đầu này a..." Nhưng cuối cùng lắc đầu không nói gì, trở về phòng, Quyên Tử thấp giọng nói: "Cái kia, Tiêu Tiêu tuy nói tiểu tử này không phải thứ gì tốt, nhưng chuyện hôm nay thành thật mà nói, cũng chỉ là ý tốt của hắn, chúng ta không thích thì thôi, chứ nói như vậy thì khó nghe quá."
Thời Tiêu cắn cắn môi, thu thập bát đũa trên bàn vào nhà bếp rửa chén, một bên rửa rửa, một bên nghĩ lại xem lời nói của mình có hơi quá không, trong phút chốc, nàng không khỏi cũng nhớ tới chuyện năm đó.
Trong nhà cháy, nương nàng bệnh nặng, những thân thích kia không nói đến sắc mặt, chỉ với lời nói của nương Minh Chương, mỗi chữ mỗi câu nói ra, đều đâm vào trái tim nàng, cho nàng tiền bạc nhưng là dùng tiền bạc này đổi lấy tôn nghiêm của nàng, nếu không phải thật sự đến bước đường cùng, nàng sao phải đến mức ném tôn nghiêm của mình xuống đất.
Một khắc này đã làm nàng hiểu rõ, cái gì tôn nghiêm, cốt khí, kiêu ngạo, những thứ này thật sự không đáng một đồng, nhưng trong lòng nàng cuối cùng vẫn tồn tại bóng ma tâm lí, vừa một khắc này, nàng cảm thấy tức giận, thật ra, tức giận này đã sớm đè nén trong lòng nàng từ lâu lắm rồi, Diệp Trì không may vừa lúc nàng phát tác.
Giận chó đánh mèo là tương đối không tốt, Thời Tiêu rửa sạch bát, sững sờ trong chốc lát, nhìn thoáng qua phòng bên kia, cho dù Diệp Trì không tốt, tốt xấu gì cũng không lấy thế đè người, chút ưu điểm này tốt hơn những quyền quý kia không biết bao nhiêu lần, như hắn, căn bản không cần phải chịu đựng những tức giận không đâu này, thậm chí không cần hắn động thủ, chỉ cần động miệng, là có thể chỉnh nàng còn thê thảm hơn hai năm trước vô số lần.
Nhưng hắn lại không làm như vậy, nghĩ như vậy, ác cảm Thời Tiêu đối với hắn vơi bớt không ít, có lẽ bởi vì áy náy, cho nên làm cho hắn bát mì, bảo Bảo Trụ đưa qua.
Sau khi đưa qua, trở về lại cảm giác tự mình vẽ vời thêm chuyện, hắn giận không phải tốt sao, nói không chừng ngày mai liền rời đi, Quyên Tử cười nhéo nhéo khuôn mặt của nàng: " nha đầu kia ngươi đó, chọc hắn rồi còn làm bát mì đưa qua cho hắn, ngươi xem đi nhất định tiểu tử kia nghĩ ngươi có ý với hắn, càng dính ở chỗ chúng ta không chịu đi."
Thời Tiêu không nói chuyện, nhưng càng nghĩ càng hối hận, sáng sớm ngày hôm sau, mới mờ sáng dã nghe thấy bên ngoài có tiếng động, Thời Tiêu thức dậy đẩy cửa sổ thò đầu nhìn ra bên ngoài, không khỏi sửng sốt, vội đẩy Quyên Tử một chút: "Tỷ gọi người đến tu phòng ốc sao?"
Quyên Tử mơ mơ màng màng trở mình: "Cái gì tu sửa phòng, không có nha, ai nha, mặc kệ nó ngủ đi, trời còn sớm lắm."
Thời Tiêu không ngủ được, xuống đất chỉnh đốn chỉnh tề rồi đi ra ngoài, vừa đi ra ngoài liền thấy một cái thang gác trên phòng, Diệp Trì đang giẫm lên cái thang, phía dưới mấy đứa Bảo Trụ đang lần lượt chuyển ngói.
Những tấm ngói kia cũng không biết đưa tới khi nào, trong sân toàn bộ là ngói, đừng nói sử phòng ở, thay hết ngói trên nóc nhà cũng còn dư.
Thời Tiêu nhìn qua nam nhân đầu đầy mồ hôi đứng trên thang, chợt thấy, nam nhân này có lẽ một chút cũng không xấu, thậm chí, còn là một người cực kì tốt, thanh danh lưu truyền bên ngoài không chừng là nói bậy thôi.
Hắn căn bản không chú ý bụi đất dính trên quần áo của mình, cũng không tiếc sức lực, càng không ngại bẩn, cho dù có chút vụng về, nhưng hắn đều tự tay làm.
Người này sao có thể so sánh với người khác, nếu như hắn sinh ra trong gia đình nghèo khổ thì làm vài việc vặt này thì không tính là gì, nhưng hắn lại là tiểu vương gia của Định thân vương phủ, từ nhỏ ăn ngon mặc đẹp, đừng nói làm việc như vậy, sợ bình thường uống trà mặc quần áo cũng đều có người hầu hạ, người như vậy, hôm nay đứng trên cái thang tu sửa phòng ốc bị hư của nàng.
Ngoài kinh ngạc, Thời Tiêu thực thay đổi hẳn cách nhìn đối với hắn, nhưng vẫn nhịn không được hỏi một câu: "Ngươi làm cái gì vậy?"
Diệp Trì lợp ngói trong tay xong, xoay mặt cười cười hì hì với nàng: "Tu sửa phòng ở đó, mới bảo đưa ngói tới, xà ngang của phòng này còn tốt, chỉ có hư mấy miếng ngói thôi, cũng không cần thay hết, đổi một góc là được rồi." Nói xong, dường như lại sợ nàng ghét bỏ mình làm không tốt: "Nàng yên tâm, tuy lần đầu làm việc này nhưng hồi nãy đã hỏi qua người đưa ngói rồi, cam đoan có thể sửa tốt."
Hiện tại trông hắn rất buồn cười, áo bào màu vàng viền xanh nhạt trên người đều là bụi bẩn, đầu đầy mồ hôi theo gương mặt chảy xuống, lẫn vào bụi đất, tạo thành màu trắng đen lốm đốm, chỉ còn cái miệng lộ ra hàm răng trắng, mũ trên đầu cũng bị lệch ra, giắt ở một bên, nhìn ngốc không thể tả, trong miệng còn không ngừng nói nàng yên tâm, dường như sợ nàng ghét bỏ hắn.
Mặc dù Thời Tiêu bực mình hắn, lúc này cũng thật sự có chút không đành, mấp máy miệng nói: "Ngươi xuống đi."
Diệp Trì nghe xong cho rằng nàng ghét bỏ hắn làm việc không tốt, vừa muốn nói vài lời cho nàng yên tâm, lại nghe nàng dâu nhà hắn nói: "Ngươi xuống thay đổi quần áo đi, quần áo tốt không nên lãng phí như vậy, chúng ta bồi thường không nổi đâu."
Diệp Trì nghe xong lập tức mặt mày hớn hở, cảm giác như vào mùa nóng mà được ăn tám bát băng mát lạnh, cả người thoải mái nói không nên lời, vội vàng leo xuống, chắc là quá hưng phấn, xuống có chút gấp, vừa dẫm trên đất, quần áo vướng vào cạnh cái thang, xoẹt một tiếng, xé ra một lổ hổng lớn.
Thời Tiêu vội vàng chạy tới, ngồi xổm xuống nhìn nói: "Sao lại không cẩn thận như vậy."
Diệp Trì cúi đầu xuống nhìn vợ hắn, trong lòng ngọt ngào đầy bong bóng bay, thấy vợ hắn cau mày lại thấy đau lòng, vội nói: "Không sao đâu, trở về kêu người vá lại là được."
Thời Tiêu lắc đầu: " vá lại thì dễ rồi, nhưng tiếc lắm, ngươi cởi ra trước đi, chút nữa ta tìm sợi chỉ tương tự, ta sẽ vá thử xem, có lẽ khá hơn một chút."
Diệp Trì vội vàng cởi quần áo, Thời Tiêu vào nhà, tìm áo choàng cũ của cha nàng đưa cho Diệp Trì nói: "Ngươi trước mặc cái này đi, sợ là hơi chật, ngươi sống khá giả nên lãng phí quần áo tốt như vậy, mũ trên đầu ngươi cũng tháo xuống đi, mắc công lại dính bẩn nữa."
Gọi Bảo Trụ đi lấy miếng vải xanh cũ quấn trên đầu cho hắn, ăn diện xong xuôi, Thời Tiêu nhìn lên, nhịn không được phù một tiếng bật cười, có thể thấy người tốt vì lụa ngựa dựa vào yên ngựa, những lời này thực đúng, tuy nhếch nhác, dù gì cũng là dáng vẻ công tử nhà giàu, lúc này mặc áo choàng cũ của cha nàng, bởi vì có hơi chật, vạt áo mới đến đầu gối, Diệp Trì ngại vướng, vén lên đến nhét ngang hông, trên đầu đội nón che nắng, ngoại trừ khuôn mặt trắng nõn, chứ nhìn vào không khác gì mấy tên khuân vác chờ việc ở cổng thành.
Diệp Trì nào có để ý tới hình tượng, chỉ cần nàng dâu nhỏ cười cười với hắn, bảo hắn trần truồng chạy vòng vòng cũng được, càng đừng nói chỉ thay đổi quần áo, nhìn qua đôi mắt trong veo Thời Tiêu, trong lòng nói, vợ ta thật xinh đẹp, cười còn càng đẹp hơn.
Đắc Lộc ở một bên nhìn dáng vẻ ngốc nghếch này của gia nhà hắn, thật sự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, gia nhà hắn vừa chào đời đã tôn quý vô cùng, mệnh phú quý trời sinh, hôm nay thì sao, bị nha đầu kia bóc lột sức lao động không nói, nhìn gia nhà hắn cười ngốc nghéch, thoạt nhìn một cái, còn tưởng là tiểu tử ngốc nhà ai...
Danh sách chương