Nhạn Lai Lâu, Diệp tiểu gia thấy mấy vị huynh đệ cũng không thèm chào hỏi đã kêu đưa rượu lên, rượu vừa lên bất chấp tất cả đã làm một bình, mắt thấy vừa nhặt lên hũ thứ hai, Phong Cẩm Thành liếc mắt ra hiệu Hồ Quân một cái, Hồ Quân hiểu ý, khẽ vươn tay đoạt bầu rượu nói: "Cho dù rượu hôm nay ngon, cũng không thể tiện nghi cho một mình ca ca được, mấy người chúng ta còn đây mà, vả lại, uống như vậy có ý nghĩa gì, đợi lát nữa gọi kỹ nữ đến, cùng với tiểu khúc mềm mại du dương mới say lòng được."

Cái gì còn đỡ, chứ Diệp tiểu gia nghe xong hai chữ mềm mại liền nhớ tới nàng dâu không biết tốt xấu tim như sắt đá, vợ hắn là người phía nam, giọng nói mềm mại ngọt ngào rất êm tai, nhưng lại lạnh lùng quá, có thể làm tim gan người ta đông cứng, mấy câu hôm nay giống như chỉ ước gì nhanh chóng đuổi hắn đi để mắt không thấy tim không phiền.

Hắn không rõ, hắn đâu có chọc ghẹo chỗ nào làm nàng phiền đâu, sống hai mươi năm, lần đầu bị một nha đầu ghét bỏ như vậy, nếu là người khác thì không sao, nhưng đó lại là người Diệp tiểu gia hắn nhìn trúng, bỏ thì không nỡ bỏ, còn không bỏ qua, hôm nay đã như vậy thì hắn nên làm gì nữa đây.

Chẳng lẽ lại tiếp tục vô lại, trêu ghẹo một hai lần nữa? Cho dù da mặt hắn dù dày nhưng hắn cũng thấy mất mặt, nếu không thì theo biện pháp tiểu tử Đắc Lộc kia cướp đoạt, nhưng tính tình của vợ hắn, đừng thấy mềm mại, thực ra rất cứng rắn, hắn sợ lại xảy ra chuyện gì, chủ yếu vẫn là hắn không bỏ được, không nỡ bức bách nàng, nếu như vậy thì hắn và Quách Đại Bảo có gì khác nhau đâu, Diệp Trì hắn tuy không được tốt cho lắm nhưng cũng không thể làm ra chuyện cường đoạt dân nữ.

Cần phải là ngươi tình ta nguyện, đến lúc nào mới được đây, ý tứ hôm nay của vợ hắn, một hồi sau Diệp Trì mới ý thức được, chuyện này có lẽ thực không dễ dàng như hắn nghĩ, vợ hắn nói gần nói xa, ý tứ là không chỉ không nhìn trúng hắn mà còn liên quan xuất thân của hắn, tước vị của hắn, cha mẹ của hắn, thậm chí tổ tông của hắn, cái nào nàng cũng không vừa ý, cái này gọi là chuyện gì vậy.

Càng nghĩ càng buồn bực, càng buồn bực càng sầu, sầu liền muốn uống rượu, đoạt lại bầu rượu, Hồ Quân đang muốn muốn đoạt lại của hắn liền bị vị này trừng mắt: "Dù thế nào, hôm nay ngươi cũng không được khó chịu với gia."

Hồ Quân thấy rõ ràng đã say mất rồi, tuy nói tửu lượng của Diệp Trì cao hơn mấy người bọn họ, nhưng tửu lượng cao cũng không chịu nổi uống rượu giải sầu, trong lòng một khi đã có chuyện buồn thì cho dù tửu lượng của ngươi cao thế nào thì uống rượu vào cũng đảm bảo sẽ say ngay.

Hồ Quân nghĩ muốn khuyên nhủ, thích thú tiến tới nói: "Ta nói ca ca này, chẳng phải chỉ một người nha đầu thôi ư, tại sao lại phải như thế, người nếu thật sự thích, chuyện này cứ giao cho huynh đệ lo liệu, ngày mai ở biệt viện ngoại thành của Cẩm Thành, ngài đến động phòng thôi!"

Diệp Trì trừng mắt hắn: "Ngươi con mẹ nó bớt nghĩ ra mấy chủ ý cùi bắp đi, nàng là ai biết không, nàng là vợ ta, nếu nói về lễ phép, tiểu tử ngươi thấy nàng phải quỳ lạy dập đầu gọi chị dâu, dám đánh chủ ý lên nàng, không muốn sống nữa hả."

Hồ Quân gãi gãi đầu: "Hắc, ta đây không phải không có chuyện gì chuyện kiếm chuyện chơi đâu, huynh đệ có lòng tốt như thế, ca ca còn không cảm kích, được rồi, vậy ngài tiếp tục uống rượu giải sầu đi, nhưng, rốt cuộc là mỹ nhân thần tiên gì, ngày nào đó ta thật muốn nhìn thấy để mở mang kiến thức, có thể chỉnh ca ca nhà chúng ta thành như vậy, thực thật sự có tài mà."

"Không phải thần tiên mà là yêu tinh, tiểu yêu tinh, tiểu yêu tinh giày vò lòng tiểu gia khó chịu..." trong miệng Diệp Trì lẩm bẩm, cầm theo bầu rượu đứng lên, thất tha thất thểu đi qua ngồi trên lan can bạch ngọc bên ngoài thềm cửa sổ, ngửa cổ lại uống nửa hũ.

Hồ Quân sợ hắn chóng mặt mà cắm đầu xuống, đây là lầu ba nếu thật sự cắm đầu xuống, cho dù không chết người thì cũng ngã hỏng mất, vội vàng đi tới túm hắn xuống.

Đợi hai huynh đệ đi ra, Cẩm Thành mới hỏi Tả Hoành: "Ngươi nhìn thấy chưa? Là lớn lên chim sa cá lặn khiến Diệp tiểu gia đầu óc u mê hay là có chút tâm tư nho nhỏ sử dụng thủ đoạn?"

Tả Hoành lắc đầu: "Ngươi nhìn ý tứ của Diệp Trì đi, nếu nha đầu kia dùng thủ đoạn thì tốt rồi, tóm lại có thể thuận theo ý của hắn, cũng khỏi phải bị hành hạ như thế, muốn nói dáng vẻ a! Cũng chỉ có thể coi là thanh tú, nhưng ở trong mắt Diệp Trì thì đó chính là tiên nữ, bằng không thì cũng không thể vừa thấy nha đầu kia liền làm ra chuyện ngu ngốc, về phần tính tình, nói như thế nào nhỉ, hiện tại tuy rằng ở trong đại tạp viện ở phố nhỏ Tỉnh Thủy, cũng không có lai lịch gì, coi là thư hương thế gia, cha nàng là tú tài, nàng cũng đọc qua sách, rất có thể vì vậy mà bên trong có vài phần khí chất của người có học, nghèo thì nghèo nhưng thanh cao, bên ngoài nhìn rất mềm mại, nhưng bên trong tính tình cứng rắn, hiểu biết không ít, nói tóm lại, một câu thôi, chính là oan gia kiếp trước khắc tinh kiếp này của tiểu gia chúng ta."

Phong Cẩm Thành hơi có chút ngoài ý muốn, ngược lại thế nào cũng không nghĩ tới là loại người như vậy, nếu nói thật sự là người có tâm tư thì thật đúng là không cần tốn sức, trong lòng chỉ cần có ham muốn, chỉ cần cho đầy đủ ngon ngọt, không có chuyện nào là không được, sợ là sợ loại không có nhu cầu, Thánh nhân nói biết bỏ đi dục vọng mới thành được đại sự, người này một khi không suy nghĩ gì, ngươi có thể làm gì được nàng đây.

Diệp Trì phú quý, lại hiển hách, lại si tâm, có ích lợi gì a, người ta muốn cuộc sống yên bình, nói không chừng trong lòng còn cho rằng Diệp Trì tồi tệ, là con nhà giàu phải sống dựa vào tổ tông, đây mới thật đúng là có chút phiền phức.

Tả Hoành thấy Cẩm Thành cũng nhíu mày, liền nói: "Có phải ngươi cũng cảm thấy khó hay không, hay tiểu gia ta quay về hành động đi, làm như báu vật không bằng, ai đụng vào cũng không được, bằng không thì theo cách của Hồ Quân, miễn giải quyết xong là được rồi, tính tình cương trực thì sao chứ, còn có cha nàng mà, bắt được cha nàng, không tin nàng không sợ chết, vấn đề là tiểu gia ta không bỏ được, tục ngữ nói đúng quá mà, không nỡ bỏ con nít sao bẫy được sói, tiểu gia đây chính là quá mềm yếu, để nha đầu kia bắt được thóp, sao cũng không thể động đậy."

Phong Cẩm Thành nói: "Cũng không phải không có cách nào khác mà."

Tả Hoành nghe xong vội nói: "Thật có biện pháp thì nói nhanh lên đi, ta làm cho hắn, cũng đỡ phải bị giày vò theo hắn, nhanh nói biện pháp gì đi?"

Cẩm Thành nói: " sử dụng chút ít mánh khoé để gây ấn tượng trong lòng nha đầu kia."

Tả Hoành mắt sáng ngời: "Ngươi nói là..."

Phong Cẩm Thành ghé vào lỗ tai hắn, như vậy như vậy thì thầm một hồi, Tả Hoành vỗ đùi: "cách này được đó, cứ làm như vậy đi, nhưng vị tiểu gia bên ngoài kia cũng không ngốc, lỡ để hắn nhìn ra thì phiền toái lắm."

Cẩm Thành giơ chén lên nhấp một chút: "Yên tâm đi, đến lúc đó trong ánh mắt hắn còn nhìn được cái khác sao, nhìn tâm can kia của hắn còn không kịp đâu, việc thành hay không thì không biết, nhưng cũng có thể để cho hắn nếm chút ngon ngọt."

Thời Tiêu nào biết được có người muốn tính toán nàng đâu, đuổi Diệp Trì đi, nàng lại tiếp tục quay về cuộc sống yên tĩnh như trước kia, chỉ có cha nàng là không ổn, không biết làm sao lại cảm thấy Diệp Trì là người tốt, từ lúc biết Diệp Trì rời đi, liền không ngừng hỏi Thời Tiêu: "Sao đang yên đang lành người lại đi mất, không phải là ngươi đuổi hắn đi chứ?"

Thời Tiêu thở dài: "Hắn là thiếu gia nhà cao cửa rộng, mỗi ngày sơn hào hải vị lăng la tơ lụa, trải qua cuộc sống bần hàn như chúng ta, hai ngày này cảm thấy mới mẻ, nhưng mới mẻ qua đi, sao có thể tiếp tục ở với chúng ta được, lại sợ cha cản không cho đi, liền thừa dịp mọi người không có ở đây, xem như là con xua đuổi hắn, những lời kia của hắn cũng chỉ là nói chơi thôi, cha cũng đừng để ở trong lòng, mắc công người khác nghe thấy lại chê cười."

Thời lão cha bị nữ nhi phá hỏng tâm tư, có chút không được tự nhiên ho khan một tiếng: "Đi thì đi, một nam tử độc thân, dù sao ở chỗ chúng ta cũng không phải là chuyện tốt." Nói xong đi vào nhà rồi.

Thời Tiêu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bởi vì chuyện của Phan quả phụ, hai ngày này cũng không có đi ra ngoài, khi nhàn rỗi liền thêu hoa, thêu hai ngày, thêu được một cái khăn tay, nghĩ cầm đến Phan gia bảo Phan quả phụ nhìn thử, nếu vừa mắt thì mới thêu tiếp.

Nghĩ như vậy ngày thứ ba liền muốn đi tới chỗ Phan quả phụ một chuyến, sáng sớm có chút việc vụn vặt nên trì hoãn chưa đi được, buổi trưa thì trời nắng to nên chuyển sang buổi chiều mới đi, thức ăn nấu xong hâm nóng để trong nồi, dặn dò Cẩu Tử giữ nhà, dọn dẹp một chút liền ra cửa.

Phải nói từ phố nhỏ Tỉnh Thủy đến cửa hàng Phan quả phụ cũng không coi là xa, đi đường tắt còn gần hơn, Thời Tiêu muốn sớm về nhà liền quẹo vào trong ngõ hẻm mà đi.

Đi tới đi lui mắt thấy chỉ còn rẽ hai con phố nhỏ nữa là đến, nhưng lại bị một lão bà bà đi tới chặn đầu, thấy bà ta đi đứng không vững, đi hai bước phải dừng lại nghỉ một lát, trên lưng còn đeo một bó củi lớn.

Thời Tiêu nghĩ đến chợ không xa ở đằng trước, là nơi mua bán củi, mấy nơi này bán củi thật không có lương tâm, bà bà tuổi lớn như vậy, còn không giúp đưa về nhà mà lại để bà cõng như thế, còn có trong nhà bà có người không, sao lại để bà đi một mình thế này.

Đang nghĩ nghĩ thì thấy lão bà bà kia chạy tới trước mặt, cả người nghiêng một cái, Thời Tiêu vô thức vội vươn tay đỡ bà cụ: "Bà lão coi chừng dưới chân, té là nguy hiểm lắm đó."

Thời Tiêu nói xong cũng thấy lão bà bà không đi, nhưng cũng không ngẩng đầu lên, trời rất nóng mà trên đầu còn che một tấm vải dày màu đen, cả đầu lẫn khuôn mặt được che chắn rất cẩn thận.

Thời Tiêu thấy bà không đi, còn tưởng là bà là không đi được, vội vàng hỏi thêm một câu: "Bà bà chỗ ở đâu, nếu không xa ta đưa bà đi."

Bà bà Này còn chưa chịu ngẩng đầu, Thời Tiêu suy nghĩ chẳng lẽ là người câm, nghĩ đến bà cụ vừa rồi không nhúc nhích, hay là nói bà ấy ngồi đợi ở chỗ này, nơi này cách cửa hàng Phan gia không xa, không bằng nàng đi gọi Phan quả phụ, không biết bà ấy ở đâu, nếu như biết, tìm người gọi con cháu của bà ấy, cõng bà ấy về nhà thì tốt hơn.

Nghĩ như vậy, liền nói với bà cụ: "Đằng trước không xa có một cửa hàng thợ may, ta cùng với chủ kia nhà quen biết, bà ở chỗ này đợi một lát, đợi ta tìm người đến giúp đỡ bà." Nói xong đi tới phía trước một bước, không ngờ bà bà khẽ vươn tay bắt lấy cánh tay của nàng, khí lực lớn có chút kỳ lạ.

Thời Tiêu vừa quay đầu lại, nhìn thấy một ống trúc tối om, Thời Tiêu thầm nghĩ không xong nhưng đã muộn rồi, trong ống trúc phun ra một làn khói, không đợi nàng thấy rõ khuôn mặt người đối diện thì cũng đã hôn mê.

Lão bà bà khẽ vươn tay ôm lấy người, hất củi trên lưng xuống, kéo vải rách trên đầu xuống: "Ai ôi!!!, thực con mẹ nó nghẹn chết tiểu gia rồi, sao lại bắt gia giả làm kẻ ăn mày này chứ, Tả Hoành, Tả Hoành, huynh đừng có mà đó xem náo nhiệt nữa, mau tới hỗ trợ đem người đi đi, nếu để cho người ta nhìn thấy, một đời anh minh của tiểu gia ở kiếp này sẽ bị phá hủy..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện