Thu ma ma tò mò nhìn qua, thấy tiểu nha đầu đứng bên trong cánh cửa, tuổi nhìn cũng khoảng mười sáu mười bảy, dáng vẻ rất chỉnh tề, một khuôn mặt lớn cỡ bàn tay nhỏ nhắn sạch sẽ trắng như tuyết, trên người mặc dù mặc quần áo vải thô, ngược lại hết sức sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, tóc thắt bím thả xuống trước ngực, lông mày lá liễu, đôi mắt như nước hồ gợn sóng, tuy không khuynh quốc khuynh thành, nhưng mắt mũi hài hoà, chả trách tiểu gia bọn họ thích.
Thời Tiêu thấy hai cụ già tóc trắng đứng ngoài cửa, tuy nói nhìn rất phúc hậu, nhưng nhìn quần áo trái ngược với người đi đường, nhìn bầu trời đang nắng gắt, cho rằng bọn họ khát nước rồi lấy chén nước, liền kéo cửa ra nói: "Hai vị bà bà nếu khát nước, mời đi vào uống chén nước nghỉ một lát!"
Một câu này đúng với ý nguyện của lão vương phi: "Đúng là khát quá." Nói xong cùng với Thu ma ma theo Thời Tiêu đi vào viện, vừa vào lão vVương phi liền đánh giá chung quanh một lượt, phòng ở có chút lâu đời, ngược lại dọn gọn gàng, nhất là dưới gốc cây hòe trong sân được quét dọn sạch sẽ.
Lão vương phi ngồi trên ghế đẩu dưới cây hòe ngẩng đầu quan sát, tán cây to như vậy, như một cái dù khổng lồ, che khuất mặt trời, một cơn gió rào rạc thổi tới, hết sức mát mẻ.
Thời Tiêu vào nhà bếp lấy hoa hòe phơi khô và hai đóa cúc dại hôm qua Trụ Tử hái về, pha hai chén trà mang lên, đặt trên bàn nhỏ dưới cây hòe nói: "Trong nhà không có trà ngon, hoa hòe và hoa cúc này ngâm nước thanh nhiệt trừ hoả, vừa làm trà còn dùng để giải khát, hai vị bà bà nghỉ ngơi trước, ta trên bếp lò đang hấp bánh."
Nói xong lại quay trở lại nhà bếp, nói là nhà bếp, thật ra chỉ là cái lều, viện vốn không lớn, bọn họ ngồi dưới tàng cây cũng có thể nhìn thấy nhất thanh nhị sở mọi thứ trong nhà bếp, chỉ thấy nha đầu kia đi vào, nhấc cái nồi lớn lên, đem bánh hấp đen sì bên trong không biết là cái gì, vớt ra để lên cái vỉ trúc, múc nước trong nồi ra, dập lửa, lúc này mới đi ra.
Động tác liên tục, lưu loát thuần thục, có thể thấy được là làm quen rồi, lúc Thời Tiêu đem bánh đi ra, chợt nhớ tới dáng vẻ lần trước lúc Diệp Trì ăn bánh này, nhịn không được muốn cười, khó khăn mới nhịn được, đi ra thấy trà hoa hòe trên bàn động cũng không có động, không khỏi có chút kinh ngạc.
Lão vương phi lại nói: "Nha đầu ngươi pha trà này đẹp quá, làm ta không nỡ uống." Nói xong chỉ chỉ hoa hòe bên trong nói: "Đây là cái gì?"
Thời Tiêu nghe xong nhịn không được cười một tiếng nói: "Không phải là thứ quý giá gì, chính là hoa hòe, phơi khô, người cứ uống đi, còn nhiều mà."
Lão vương phi lúc này mới bưng bát lên nếm nếm, có mùi thơm thoang thoảng, liền uống ngay nửa bát, buông bát nhìn phía sau nhà bếp của Thời Tiêu: "Đó là món gì, lão nhân gia ta ngược lại chưa từng thấy qua?"
Bà vừa nói, Thời Tiêu nghĩ bà đói bụng, lại xấu hổ mở miệng, mới tìm lý do như vậy, liền nói: " Nhị lão nếu như chưa ăn cơm, ta đi làm vài món tới đây."
Thu ma ma vừa muốn cự tuyệt, không ngờ lão vương phi nói: "Như thế, làm phiền nha đầu, vội vàng lên đường, ngược lại bỏ lỡ buổi trưa cơm, lúc này thực rất đói bụng."
Thu ma ma nháy mắt mấy cái, trong lòng nói lão vương phi diễn rất giống, nhớ buổi trưa lão vương phi đã ăn hơn nửa chén cơm, bây giờ sao lại đói bụng.
Đợi Thời Tiêu đi vào nhà bếp, Thu ma ma nhỏ giọng nói: "Lão tổ tông người thực đói bụng sao?"
Lão vương phi nói: "Trì ca không phải nói vợ hắn cái gì cũng tốt sao, bản ta muốn nhìn xem thiệt hay giả."
Thu ma ma không khỏi mỉm cười, nhìn chằm chằm vào thân ảnh bận rộn trong nhà bếp nói: "Như vậy lời Trì Ca nói cũng không khuyếch đại, thật không giống với nha đầu khác, người nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn sáng bóng, giống như người ngọc đặt trên kệ trong phòng người, cũng chẳng trách Trì Ca nhìn trúng, không chỉ dáng vẻ, tâm địa cũng tốt, thương lão tiếc bần, đáng tiếc chính là dòng dõi hơi kém, nhà cửa nghèo như vậy, có chút không xứng với vương phủ chúng ta."
Đang nói, Thời Tiêu đã bưng ra hai cái bát: "Gấp gáp quá, cũng không có giì khác, chỉ có hai chén mì sợi, bà bà tạm ăn đỡ đi ạ."
Lão vương phi vốn không đói bụng, nhưng nhìn tô mì lại tự nhiên thấy thèm, một chén canh mát lạnh, mì sợi cắt mảnh, phía trên là hành lá cắt nhỏ xanh biếc, chút dầu vừng, mùi thơm từng chút từng chút bốc lên, làm cho lão vương phi nhớ tới trước kia cùng với vương gia đi dạo chợ ăn mì Dương Xuân, cũng là hương vị thanh đạm nhàn nhạt như vậy.
Đầu bếp vương phủ tất nhiên là không kém, mỗi bữa ăn đều thay đổi món ăn đa dạng, nhưng lão vương phi có đôi khi muốn mấy món thuần túy đơn giản, ví dụ như tô canh mì này, còn có trà hoa hòe.
Lão vương phi đã ăn xong, thỏa mãn thở dài, vừa chỉ chỉ bánh bột mì màu đen bên trong: "Đó là cái gì?" Ngược lại đã thành bảo bảo hiếu kỳ.
Thời Tiêu nói: "Cho những người bên ngoài vùng ven ăn."
"Bên ngoài vùng ven sao? Người nào?" Lão vương phi không hiểu, Thu ma ma vội nói: "Là những người ăn mày, nghe nói Sơn Đông bên kia náo loạn mất mùa, có không ít người chạy trốn tới kinh thành, vào thành không được liền ở bên ngoài tường thành làm ăn mày, thảm lắm."
Lão gật gật đầu: "Thật sự rất đáng thương."
Nói xong nhìn qua Thời Tiêu hỏi: " Bao nhiêu rồi, có nhà chồng chưa?"
Thời Tiêu không nghĩ một người người lạ lại hỏi nàng những thứ này, lắc đầu, ngồi cũng không xong, đứng cũng không phải, khuôn mặt đỏ lên, Thu ma ma thấy người ta ngượng ngùng, vội vàng nói với lão vương phi: "Trà cũng dùng rồi, mì cũng ăn, chúng ta nên đi thôi."
Lão vương phi lúc này mới đứng lên, Thời Tiêu thầm nhẹ nhàng thở ra, tiễn hai người ra cửa, thấy hai người ra khỏi phố nhỏ, mới quay đầu trở về, đem bánh bột mì đặt vào khung giắt trên xà nhà, suy nghĩ ngày mai mấy tên tiểu tử phải giúp Quyên Tử đưa rượu, Trụ Tử làm người hầu ở Quốc Công Phủ, dù sao vẫn không tốt bằng ở nhà, không bằng tự mình đi một chuyến.
Đang nghĩ ngợi, chỉ nghe thấy tiếng đập cửa tùng tùng, nghe xong động tĩnh này, không cần nói nhất định là Diệp Trì, Thời Tiêu đi mở cửa, tức giận: "Làm gì lớn tiếng như vậy?"
Diệp Trì đâu còn quản động tĩnh lớn nhỏ, thấy Thời Tiêu thì vô cùng khẩn trương nhìn nàng: "Cái kia, cái kia, nàng không có chuyện gì chứ?"
Thời Tiêu nhịn không được liếc hắn một cái: "Đang yên đang lành ở nhà, có thể có chuyện gì? Huynh mới vừa trở về, sao giờ lại tới nữa."
Diệp Trì nghe xong lời này thì trong lòng không vui: "Thì ra vợ ta ghét ta tới thường xuyên hả?"
Mặt Thời Tiêu đỏ lên: "Ai, ai là vợ huynh, không cho phép nói bậy."
Diệp Trì thấy nàng tuy không cho hắn nói, nhưng mặt kia đỏ bừng, không khỏi thả lỏng, vậy là không có việc gì, thật có việc thì sớm đã không có dáng vẻ này rồi.
Diệp Trì vừa nghe lão vương phi đã đến phố nhỏ Tỉnh Thủy, hận không thể lập tức chạy đến nơi này, ngăn tổ mẫu hắn lại, ghét bỏ Đắc Lộc báo tin chậm, còn đạp Đắc Lộc một cước, tội nghiệp Đắc Lộc oan ức mà không thể nói ra.
Trên đường chạy như ma đuổi, rốt cuộc vẫn không đuổi kịp, cũng chẳng quan tâm đuổi theo lão vương phi, trước trấn an vợ hắn quan trọng hơn, Diệp Trì hôm nay đã cảm nhận được, trong lòng nếu thật sự thích người nào, một ngọn gió thổi cỏ lay cũng có thể sợ hết hồn hết vía, vợ hắn khó khăn lắm mới đồng ý với hắn, cũng không thể gây thêm phiền toái nữa, hôm nay trở về phải xử lý cho xong chuyện này, cứ thế này sớm muộn gì cũng hù chết hắn.
Nhớ kỹ chuyện này, nên cũng không ở lại đại tạp viện lâu, nói vài lời với Thời Tiêu liền rời đi, loại người cả ngày đuổi cũng không đi, giờ như vậy, khiến cho Thời Tiêu có chút không quen.
Diệp tiểu gia ta là vì sau này, quay về vương Phủ chạy tới nội viện lão vương phi, vào phòng đi đến trước mặt lão vương phi nói: "Lão tổ tông người cũng thấy rồi đó, có phải nên làm chủ cho tôn nhi hay không."
Lão vương phi liếc hắn một cái nói: "Ngươi thật cũng không hỏi một chút, tổ mẫu nhìn có vừa mắt không đã."
Diệp Trì cười hì hì nói: "Vợ ta tốt như thế, sao lại không vừa mắt."
Lão vương phi nhịn không được cười nói: "Đã như vậy, lúc đầu còn ngăn tổ mẫu làm cái gì." Nói xong thở dài nói: "Nhắc tới nha đầu này cũng coi như duyên phận của ta, dáng vẻ không kém, tính tình cũng lương thiện, nhưng chính là trong nhà... Thật sự có chút không qua được."
Diệp Trì nghe xong liền nóng nảy: "Sao không qua được, ta thấy được mà."
Lão Vương phi nói: "Cái tính tình này của ngươi bao giờ mới sửa được hả, nghe tổ mẫu nói xong đã, ta là vì tốt cho các ngươi, ngươi nói cưới vợ, nhìn trúng liền cưới, như vậy quá dễ dàng, phải ba môi sáu sính, lễ nạp thái, tặng gả, nhiều chuyện lắm, qua cửa cũng không thể chỉ có vợ chồng son các ngươi sống, trong cung, nữ quyến các phủ, chung quy, tổ mẫu sợ nha đầu kia ủy khuất."
Diệp Trì nghe xong ôm lão vương phi nói: "Còn không dễ dàng sao, có lão tổ tông che chở vợ ta, có ngài ở đây, xem ai dám khi dễ vợ ta."
Lão Vương phi nhịn không được tát hắn một cái: "Cái mồm dẻo dẹo, được rồi, đã vừa ý ngươi, tổ mẫu cũng không làm chuyện gậy đánh uyên ương, ta đồng ý, đi nói với cha ngươi đi."
Đang nói thì bên ngoài Định Thân Vương đi đến, trước làm lễ cho lão vương phi, Định Thân Vương cau mày liếc con mình, thật sự nhìn chỗ nào cũng không vừa mắt, đang muốn nói hai câu, lão vương phi đã mở miệng nói trước: " Đúng lúc ngươi tới đây, ta đang định nói chuyện Trì Ca hắn cưới vợ, nha đầu kia ta đã nhìn qua, là một đứa bé ngoan, trong nhà mặc dù hơi bình thường, nhưng tốt xấu gì cũng là thư hương thế gia, với nhà chúng ta cũng không tính là không xứng, ta nói, chỉ cần hai vợ chồng son bọn chúng vừa ý nhau, tương lai mới sống tốt được, sinh cho ta mấy tôn tử, thì không còn gì tốt hơn."
Định Thân Vương nghe lời này liền cảm thấy trong đầu đập thình thịch mấy cái, nghe sao cũng thấy không thích hợp, tiểu tử này chết sống không thuận theo việc hôn nhân với Trấn Viễn Hầu phủ, vì cái này cái kia mà náo loạn một trận, mới vài ngày, sao lại muốn cưới vợ rồi, lấy ai? Nhà nào? Không phải là người mà ông đang nghĩ chứ.
Nghĩ như vậy, vẫn bình tĩnh hỏi một câu: "Lão tổ tông nói rất đúng, ta đây hồ đồ rồi, vậy nhìn trúng cô nương nhà ai thế?"
Việc đã đến nước này, Diệp Trì dứt khoát nói thẳng: "là Thời Tiêu"
Định Thân Vương nghe là Thời Gia, lập tức đau đầu nhức óc, còn nói chuyện này đã qua rồi mà, khi đó thấy nha đầu kia và Trạng Nguyên Lang sắp thành hôn rồi, sao tiểu tử này không chết tà tâm đi còn can thiệp vào làm gì.
Nghĩ đến đây, không khỏi giận dữ, vỗ bàn một cái chỉ vào hắn nói: "Ngươi điên rồ cái gì nữa vậy, Thời Gia nha đầu kia sẽ thành thân với Trạng Nguyên Lang, ngươi còn nhớ mãi không quên thì có ích gì, chẳng lẽ còn muốn đoạt vợ người sao."
Diệp Trì lại nói: "Năm ấy Thời Gia bị hoả hoạn chính là do cữu cữu của Hứa Minh Chương làm đó, việc hôn nhân này sớm huỷ bỏ rồi."
Định Thân Vương sửng sốt một chút, nhưng vẫn nói: "Huỷ bỏ cũng không được, Định thân vương phủ ta, sao có thể lấy một nữ nhân huỷ hôn, truyền đi còn có thể diện gì nữa."
Định Thân Vương nhắc tới thể diện, Diệp Trì thật sự nổi giận, nhảy lên ba thước cao: " Thể diện cái gì chứ, là người cưới vợ, hay là ta cưới vợ, cha ngại vợ ta mất thể diện, được thôi, ta ở rể, con rể tới nhà Thời Gia, dù sao vẫn không trở ngại đến thể diện của cha!"
Thời Tiêu thấy hai cụ già tóc trắng đứng ngoài cửa, tuy nói nhìn rất phúc hậu, nhưng nhìn quần áo trái ngược với người đi đường, nhìn bầu trời đang nắng gắt, cho rằng bọn họ khát nước rồi lấy chén nước, liền kéo cửa ra nói: "Hai vị bà bà nếu khát nước, mời đi vào uống chén nước nghỉ một lát!"
Một câu này đúng với ý nguyện của lão vương phi: "Đúng là khát quá." Nói xong cùng với Thu ma ma theo Thời Tiêu đi vào viện, vừa vào lão vVương phi liền đánh giá chung quanh một lượt, phòng ở có chút lâu đời, ngược lại dọn gọn gàng, nhất là dưới gốc cây hòe trong sân được quét dọn sạch sẽ.
Lão vương phi ngồi trên ghế đẩu dưới cây hòe ngẩng đầu quan sát, tán cây to như vậy, như một cái dù khổng lồ, che khuất mặt trời, một cơn gió rào rạc thổi tới, hết sức mát mẻ.
Thời Tiêu vào nhà bếp lấy hoa hòe phơi khô và hai đóa cúc dại hôm qua Trụ Tử hái về, pha hai chén trà mang lên, đặt trên bàn nhỏ dưới cây hòe nói: "Trong nhà không có trà ngon, hoa hòe và hoa cúc này ngâm nước thanh nhiệt trừ hoả, vừa làm trà còn dùng để giải khát, hai vị bà bà nghỉ ngơi trước, ta trên bếp lò đang hấp bánh."
Nói xong lại quay trở lại nhà bếp, nói là nhà bếp, thật ra chỉ là cái lều, viện vốn không lớn, bọn họ ngồi dưới tàng cây cũng có thể nhìn thấy nhất thanh nhị sở mọi thứ trong nhà bếp, chỉ thấy nha đầu kia đi vào, nhấc cái nồi lớn lên, đem bánh hấp đen sì bên trong không biết là cái gì, vớt ra để lên cái vỉ trúc, múc nước trong nồi ra, dập lửa, lúc này mới đi ra.
Động tác liên tục, lưu loát thuần thục, có thể thấy được là làm quen rồi, lúc Thời Tiêu đem bánh đi ra, chợt nhớ tới dáng vẻ lần trước lúc Diệp Trì ăn bánh này, nhịn không được muốn cười, khó khăn mới nhịn được, đi ra thấy trà hoa hòe trên bàn động cũng không có động, không khỏi có chút kinh ngạc.
Lão vương phi lại nói: "Nha đầu ngươi pha trà này đẹp quá, làm ta không nỡ uống." Nói xong chỉ chỉ hoa hòe bên trong nói: "Đây là cái gì?"
Thời Tiêu nghe xong nhịn không được cười một tiếng nói: "Không phải là thứ quý giá gì, chính là hoa hòe, phơi khô, người cứ uống đi, còn nhiều mà."
Lão vương phi lúc này mới bưng bát lên nếm nếm, có mùi thơm thoang thoảng, liền uống ngay nửa bát, buông bát nhìn phía sau nhà bếp của Thời Tiêu: "Đó là món gì, lão nhân gia ta ngược lại chưa từng thấy qua?"
Bà vừa nói, Thời Tiêu nghĩ bà đói bụng, lại xấu hổ mở miệng, mới tìm lý do như vậy, liền nói: " Nhị lão nếu như chưa ăn cơm, ta đi làm vài món tới đây."
Thu ma ma vừa muốn cự tuyệt, không ngờ lão vương phi nói: "Như thế, làm phiền nha đầu, vội vàng lên đường, ngược lại bỏ lỡ buổi trưa cơm, lúc này thực rất đói bụng."
Thu ma ma nháy mắt mấy cái, trong lòng nói lão vương phi diễn rất giống, nhớ buổi trưa lão vương phi đã ăn hơn nửa chén cơm, bây giờ sao lại đói bụng.
Đợi Thời Tiêu đi vào nhà bếp, Thu ma ma nhỏ giọng nói: "Lão tổ tông người thực đói bụng sao?"
Lão vương phi nói: "Trì ca không phải nói vợ hắn cái gì cũng tốt sao, bản ta muốn nhìn xem thiệt hay giả."
Thu ma ma không khỏi mỉm cười, nhìn chằm chằm vào thân ảnh bận rộn trong nhà bếp nói: "Như vậy lời Trì Ca nói cũng không khuyếch đại, thật không giống với nha đầu khác, người nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn sáng bóng, giống như người ngọc đặt trên kệ trong phòng người, cũng chẳng trách Trì Ca nhìn trúng, không chỉ dáng vẻ, tâm địa cũng tốt, thương lão tiếc bần, đáng tiếc chính là dòng dõi hơi kém, nhà cửa nghèo như vậy, có chút không xứng với vương phủ chúng ta."
Đang nói, Thời Tiêu đã bưng ra hai cái bát: "Gấp gáp quá, cũng không có giì khác, chỉ có hai chén mì sợi, bà bà tạm ăn đỡ đi ạ."
Lão vương phi vốn không đói bụng, nhưng nhìn tô mì lại tự nhiên thấy thèm, một chén canh mát lạnh, mì sợi cắt mảnh, phía trên là hành lá cắt nhỏ xanh biếc, chút dầu vừng, mùi thơm từng chút từng chút bốc lên, làm cho lão vương phi nhớ tới trước kia cùng với vương gia đi dạo chợ ăn mì Dương Xuân, cũng là hương vị thanh đạm nhàn nhạt như vậy.
Đầu bếp vương phủ tất nhiên là không kém, mỗi bữa ăn đều thay đổi món ăn đa dạng, nhưng lão vương phi có đôi khi muốn mấy món thuần túy đơn giản, ví dụ như tô canh mì này, còn có trà hoa hòe.
Lão vương phi đã ăn xong, thỏa mãn thở dài, vừa chỉ chỉ bánh bột mì màu đen bên trong: "Đó là cái gì?" Ngược lại đã thành bảo bảo hiếu kỳ.
Thời Tiêu nói: "Cho những người bên ngoài vùng ven ăn."
"Bên ngoài vùng ven sao? Người nào?" Lão vương phi không hiểu, Thu ma ma vội nói: "Là những người ăn mày, nghe nói Sơn Đông bên kia náo loạn mất mùa, có không ít người chạy trốn tới kinh thành, vào thành không được liền ở bên ngoài tường thành làm ăn mày, thảm lắm."
Lão gật gật đầu: "Thật sự rất đáng thương."
Nói xong nhìn qua Thời Tiêu hỏi: " Bao nhiêu rồi, có nhà chồng chưa?"
Thời Tiêu không nghĩ một người người lạ lại hỏi nàng những thứ này, lắc đầu, ngồi cũng không xong, đứng cũng không phải, khuôn mặt đỏ lên, Thu ma ma thấy người ta ngượng ngùng, vội vàng nói với lão vương phi: "Trà cũng dùng rồi, mì cũng ăn, chúng ta nên đi thôi."
Lão vương phi lúc này mới đứng lên, Thời Tiêu thầm nhẹ nhàng thở ra, tiễn hai người ra cửa, thấy hai người ra khỏi phố nhỏ, mới quay đầu trở về, đem bánh bột mì đặt vào khung giắt trên xà nhà, suy nghĩ ngày mai mấy tên tiểu tử phải giúp Quyên Tử đưa rượu, Trụ Tử làm người hầu ở Quốc Công Phủ, dù sao vẫn không tốt bằng ở nhà, không bằng tự mình đi một chuyến.
Đang nghĩ ngợi, chỉ nghe thấy tiếng đập cửa tùng tùng, nghe xong động tĩnh này, không cần nói nhất định là Diệp Trì, Thời Tiêu đi mở cửa, tức giận: "Làm gì lớn tiếng như vậy?"
Diệp Trì đâu còn quản động tĩnh lớn nhỏ, thấy Thời Tiêu thì vô cùng khẩn trương nhìn nàng: "Cái kia, cái kia, nàng không có chuyện gì chứ?"
Thời Tiêu nhịn không được liếc hắn một cái: "Đang yên đang lành ở nhà, có thể có chuyện gì? Huynh mới vừa trở về, sao giờ lại tới nữa."
Diệp Trì nghe xong lời này thì trong lòng không vui: "Thì ra vợ ta ghét ta tới thường xuyên hả?"
Mặt Thời Tiêu đỏ lên: "Ai, ai là vợ huynh, không cho phép nói bậy."
Diệp Trì thấy nàng tuy không cho hắn nói, nhưng mặt kia đỏ bừng, không khỏi thả lỏng, vậy là không có việc gì, thật có việc thì sớm đã không có dáng vẻ này rồi.
Diệp Trì vừa nghe lão vương phi đã đến phố nhỏ Tỉnh Thủy, hận không thể lập tức chạy đến nơi này, ngăn tổ mẫu hắn lại, ghét bỏ Đắc Lộc báo tin chậm, còn đạp Đắc Lộc một cước, tội nghiệp Đắc Lộc oan ức mà không thể nói ra.
Trên đường chạy như ma đuổi, rốt cuộc vẫn không đuổi kịp, cũng chẳng quan tâm đuổi theo lão vương phi, trước trấn an vợ hắn quan trọng hơn, Diệp Trì hôm nay đã cảm nhận được, trong lòng nếu thật sự thích người nào, một ngọn gió thổi cỏ lay cũng có thể sợ hết hồn hết vía, vợ hắn khó khăn lắm mới đồng ý với hắn, cũng không thể gây thêm phiền toái nữa, hôm nay trở về phải xử lý cho xong chuyện này, cứ thế này sớm muộn gì cũng hù chết hắn.
Nhớ kỹ chuyện này, nên cũng không ở lại đại tạp viện lâu, nói vài lời với Thời Tiêu liền rời đi, loại người cả ngày đuổi cũng không đi, giờ như vậy, khiến cho Thời Tiêu có chút không quen.
Diệp tiểu gia ta là vì sau này, quay về vương Phủ chạy tới nội viện lão vương phi, vào phòng đi đến trước mặt lão vương phi nói: "Lão tổ tông người cũng thấy rồi đó, có phải nên làm chủ cho tôn nhi hay không."
Lão vương phi liếc hắn một cái nói: "Ngươi thật cũng không hỏi một chút, tổ mẫu nhìn có vừa mắt không đã."
Diệp Trì cười hì hì nói: "Vợ ta tốt như thế, sao lại không vừa mắt."
Lão vương phi nhịn không được cười nói: "Đã như vậy, lúc đầu còn ngăn tổ mẫu làm cái gì." Nói xong thở dài nói: "Nhắc tới nha đầu này cũng coi như duyên phận của ta, dáng vẻ không kém, tính tình cũng lương thiện, nhưng chính là trong nhà... Thật sự có chút không qua được."
Diệp Trì nghe xong liền nóng nảy: "Sao không qua được, ta thấy được mà."
Lão Vương phi nói: "Cái tính tình này của ngươi bao giờ mới sửa được hả, nghe tổ mẫu nói xong đã, ta là vì tốt cho các ngươi, ngươi nói cưới vợ, nhìn trúng liền cưới, như vậy quá dễ dàng, phải ba môi sáu sính, lễ nạp thái, tặng gả, nhiều chuyện lắm, qua cửa cũng không thể chỉ có vợ chồng son các ngươi sống, trong cung, nữ quyến các phủ, chung quy, tổ mẫu sợ nha đầu kia ủy khuất."
Diệp Trì nghe xong ôm lão vương phi nói: "Còn không dễ dàng sao, có lão tổ tông che chở vợ ta, có ngài ở đây, xem ai dám khi dễ vợ ta."
Lão Vương phi nhịn không được tát hắn một cái: "Cái mồm dẻo dẹo, được rồi, đã vừa ý ngươi, tổ mẫu cũng không làm chuyện gậy đánh uyên ương, ta đồng ý, đi nói với cha ngươi đi."
Đang nói thì bên ngoài Định Thân Vương đi đến, trước làm lễ cho lão vương phi, Định Thân Vương cau mày liếc con mình, thật sự nhìn chỗ nào cũng không vừa mắt, đang muốn nói hai câu, lão vương phi đã mở miệng nói trước: " Đúng lúc ngươi tới đây, ta đang định nói chuyện Trì Ca hắn cưới vợ, nha đầu kia ta đã nhìn qua, là một đứa bé ngoan, trong nhà mặc dù hơi bình thường, nhưng tốt xấu gì cũng là thư hương thế gia, với nhà chúng ta cũng không tính là không xứng, ta nói, chỉ cần hai vợ chồng son bọn chúng vừa ý nhau, tương lai mới sống tốt được, sinh cho ta mấy tôn tử, thì không còn gì tốt hơn."
Định Thân Vương nghe lời này liền cảm thấy trong đầu đập thình thịch mấy cái, nghe sao cũng thấy không thích hợp, tiểu tử này chết sống không thuận theo việc hôn nhân với Trấn Viễn Hầu phủ, vì cái này cái kia mà náo loạn một trận, mới vài ngày, sao lại muốn cưới vợ rồi, lấy ai? Nhà nào? Không phải là người mà ông đang nghĩ chứ.
Nghĩ như vậy, vẫn bình tĩnh hỏi một câu: "Lão tổ tông nói rất đúng, ta đây hồ đồ rồi, vậy nhìn trúng cô nương nhà ai thế?"
Việc đã đến nước này, Diệp Trì dứt khoát nói thẳng: "là Thời Tiêu"
Định Thân Vương nghe là Thời Gia, lập tức đau đầu nhức óc, còn nói chuyện này đã qua rồi mà, khi đó thấy nha đầu kia và Trạng Nguyên Lang sắp thành hôn rồi, sao tiểu tử này không chết tà tâm đi còn can thiệp vào làm gì.
Nghĩ đến đây, không khỏi giận dữ, vỗ bàn một cái chỉ vào hắn nói: "Ngươi điên rồ cái gì nữa vậy, Thời Gia nha đầu kia sẽ thành thân với Trạng Nguyên Lang, ngươi còn nhớ mãi không quên thì có ích gì, chẳng lẽ còn muốn đoạt vợ người sao."
Diệp Trì lại nói: "Năm ấy Thời Gia bị hoả hoạn chính là do cữu cữu của Hứa Minh Chương làm đó, việc hôn nhân này sớm huỷ bỏ rồi."
Định Thân Vương sửng sốt một chút, nhưng vẫn nói: "Huỷ bỏ cũng không được, Định thân vương phủ ta, sao có thể lấy một nữ nhân huỷ hôn, truyền đi còn có thể diện gì nữa."
Định Thân Vương nhắc tới thể diện, Diệp Trì thật sự nổi giận, nhảy lên ba thước cao: " Thể diện cái gì chứ, là người cưới vợ, hay là ta cưới vợ, cha ngại vợ ta mất thể diện, được thôi, ta ở rể, con rể tới nhà Thời Gia, dù sao vẫn không trở ngại đến thể diện của cha!"
Danh sách chương