Bên trên Sùng Nhân đế còn có tám ca ca, bởi vì chuyện tranh đoạt hoàng quyền năm ấy mà chết thì chết nhốt thì nhốt, cuối cùng một người cũng không còn, mặc dù dưới gối tiên đế còn có mười công chúa, nuôi sống lớn cũng chỉ có bốn người, ba tỷ tỷ gả xa, qua nhiều năm cũng không hồi kinh, trong cung còn sót lại chính là Cửu công chúa do thái phi sinh ra.
Đối với cô em gái này, Sùng Nhân đế lúc đầu không có ấn tượng gì, khi đó bên trên có tám huynh trưởng, luận sở trường, luận tài đức, ngôi vị hoàng đế đều không có khả năng rơi xuống đầu hắn, vì vậy phi ngựa bắn tên hung hãn chơi vài năm, trong cung chưa trao chìa khóa quyết định sẽ không trở lại, phần lớn thời gian đều ở Định thân vương phủ, đi theo Diệp Trì tiểu tử kia chơi cùng một chỗ.
Khi trở về cung, hoàng tử công chúa cũng hiếm khi gặp mặt một lần, cũng không thân cận nhiều, lúc này Lưu Hải nói Cửu công chúa đã đến, Sùng Nhân đế vẫn còn buồn bực, đang yên đang lành sao nàng lại chạy đến đây, đã đến rồi, cũng không thể không gặp, liền bảo Lưu Hải gọi nàng đi vào.
Lưu Hải đi ra cười híp mắt nói: "Vạn tuế gia bảo công chúa đi vào." Rồi lại giống như vô ý nói một câu: "Tiểu vương gia mới ở đây đi đâu rồi, nếu như công chúa đến sớm chút nữa, có thể vừa vặn gặp mặt."
Mắt Cửu công chúa loe lóe ánh sáng, nàng làm sao không biết, nếu không phải ở ngự hoa viên gặp Diệp Trì thì nàng đến ngự thư phòng làm cái gì, những ngày gần đây bởi vì chuyện kén phò mã, quả thật bị đè nén, nàng cũng biết mình càng ngày càng lớn tuổi, chung thân đại sự cần phải sớm định đoạt, nhưng lúc đầu mẫu phi tìm cho nàng mấy nhà, nàng cũng không nhìn trúng, khó khăn lắm mới nhìn trúng tân khoa trạng nguyên, lại nghe nói đã định thân từ thuở nhỏ.
Cho dù như thế thì sao chứ, định thân nhưng chưa thành lễ, lui là được mà, nàng là công chúa cao quý cành vàng lá ngọc, chẳng lẽ còn không so được với nha đầu nông thôn ở quê hắn.
Vốn chuyện làm mai không thành, không ngờ tới Hứa Minh Chương vậy mà khước từ, một lòng muốn lấy nha đầu dân gian, ngược lại phụ một phen ý tốt của nàng, Cửu công chúa tâm tình phiền muộn, không khỏi than thở, mẫu phi nàng nhìn thấy, liền bảo nàng đi hoa viên giải sầu, không ngờ đụng phải Diệp Trì.
Vốn hai người không coi là quen thuộc lắm, bất quá cũng chào hỏi nhau, nhưng Diệp Trì lại tán gẫu với nàng về Trạng Nguyên Lang, nói hôn sự của trạng nguyên không thành, còn nói, vạn tuế gia lúc này đang rảnh rỗi.
Câu nói đầu tiên thành công xúi giục Cửu công chúa đến chỗ Sùng Nhân đế, Lưu Hải cũng không phải thiên lý nhãn, nhưng Cửu công chúa lúc nào thì tới ngự thư phòng a, quy củ của vạn tuế gia lớn, đám nương nương hậu cung không có một người nào dám đi tới trước mặt, Cửu công chúa này cũng không thấy tới, hôm nay đang yên đang lành lại chạy tới, trước sau liên hệ lại, Lưu Hải sẽ hiểu, nhất định là chuyện xấu của tiểu vương gia.
Cửu công chúa nhìn trúng Tân Khoa Trạng Nguyên lang không phải là chuyện gì mới, cả triều Văn võ đại thần hầu như ai cũng biết, mà vở kịch đoạt vợ của tiểu vương gia và Trạng Nguyên Lang kia, hắn nhìn rõ lắm mà, bất kể dùng ám chiêu gì, vừa tới chính là xin vạn tuế gia tứ hôn, chỉ bằng tâm tư này của tiểu vương gia, không gặp thì coi như xong, còn đụng phải Cửu công chúa, nhất định phải đem chuyện này tiết lộ ra.
Đoán chừng Cửu công chúa nghe hôn sự của Trạng Nguyên Lang thất bại, lúc này mới tới tìm vạn tuế gia, nếu Trạng Nguyên Lang thật sự trở thành phò mã gia, nàng dâu này của tiểu vương gia liền an tâm lấy rồi, nhưng, lúc này ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, không biết còn phải xảy ra chuyện gì đây.
Không nói Lưu Hải nghĩ cái gì, chỉ nói Cửu công chúa, đi vào ngự thư phòng thấy Sùng Nhân đế, mới thấy mình tới có chút không ổn, nhưng vừa nghe Diệp Trì nói liền nhịn không được tới ngay.
Tuy là huynh muội, Cửu công chúa vẫn còn có chút sợ Sùng Nhân đế, từ nhỏ đến lớn, hắn liền thích khuôn mặt cứng nhắc, nàng chưa hề thấy hắn cười qua, về sau đăng cơ đại vị liền càng uy nghiêm, có đôi khi, ở chỗ thái hậu thấy, nàng cũng không dám cùng hắn nói chuyện, lúc này, hắn vừa cau mày nhìn mình, trong lòng Cửu công chúa lập tức gõ trống đùng đùng.
Sau nửa ngày mới định thần lại, trước thỉnh an với Sùng Nhân đế, Sùng Nhân đế đưa tay lên: " Cửu muội đến ngự thư phòng này của trẫm, vội vàng như vậy là có chuyện gì gấp sao?"
Một câu nói Cửu công chúa liền biết, hoàng thượng đây là cảnh cáo nàng, nhưng nàng hôm nay cũng bất chấp, đã đến rồi, liền quẹt mặt một vòng, nhắm mắt nói: "Hoàng đế ca ca suốt ngày bề bộn nhiều việc triều chính, muội muội vốn không nên đến quấy rầy, lại nghe thấy chuyện này của Trạng Nguyên Lang, không biết thật giả, trong lòng quýnh lên liền tới đây."
Sùng Nhân đế chau chau mày, trong lòng nói lời này mặc dù không nói rõ, cũng gần giống như nói rõ rồi, nhất định là chuyện của tiểu tử Diệp Trì kia, nghĩ đến đây, Sùng Nhân đế tức giận hỏi một câu: "Nghe nói? Nghe ai nói?"
Cửu công chúa không ngại hoàng thượng biết được câu chuyện này, lúng túng trong chốc lát, cuối cùng không khai ra Diệp Trì, thấy Sùng Nhân đế sắc mặt không được tốt, lại gồm cả hôn nhân đại sự, một nữ nhi như nàng chung quy không thể nói thẳng ra được, truyền đi chẳng phải sẽ bị chê cười sao, úp úp mở mở hai câu, liền tìm lý do trở về.
Nàng vừa mới đi, Sùng Nhân đế liền gọi Lưu Hải đi vào, cắn răng nói: "Đi, gọi tiểu tử kia tới cho ta, không giúp trẫm phân ưu thì thôi đi, chỉ toàn kiếm chuyện cho trẫm làm."
Lưu Hải vừa muốn đi, Sùng Nhân đế lại nói: "Được rồi, chớ đi, lúc này tiểu tử kia không chừng chạy đến chỗ vợ hắn báo tin vui rồi, đúng rồi, ngươi gặp vị Thời gia cô nương kia chưa?"
Lưu Hải lắc đầu: "Chưa từng gặp qua, có lẽ nhất định là tiên nữ, bằng không thì tiểu vương gia cũng không thể ồn ào như vậy, nô tài suy nghĩ, vương phủ nhất định sẽ bị tiểu vương gia náo loạn túi bụi, mới bất đắc dĩ đồng ý hôn sự này, Thành thật mà nói, dòng dõi này có chút kém xa."
Sùng Nhân đế nói: "Tiểu tử này quản dòng dõi gì chứ, từ nhỏ chính là bá vương rồi, hắn nhìn trúng chính là của hắn, loại người hồ đồ không nói đạo lý mà, nhưng là đàn ông đích thực chí tình chí nghĩa, Thời cô nương ngược lại thật sự có chút may mắn."
Lưu Hải nghe xong lời này, đôi mắt cũng thẳng thắn, trong lòng nói tâm ý này của thật là đủ thiên vị, tiểu vương gia bá vương kia, bị hắn nhìn trúng thì có thể có cuộc sống yên tĩnh gì chứ, cộng thêm thanh danh lúc trước của vị tiểu gia này, tựa như hôm nay thành thật chút ít, không chừng ham mới lạ, đợi nhiệt tình qua đi, còn không biết thế nào, nếu mình có khuê nữ, thà rằng gả cho hán tử nghèo hiền lành, cũng không muốn dính vào tiểu vương gia, tuy nhiên hắn là thái giám cũng không thể có khuê nữ.
Không nói tình cảnh ở ngự thư phòng ra sao, lại nói Cửu công chúa, từ nơi này đi ra ngoài, trở về trong cung mẫu phi, vừa thấy nương nàng, liền nói chuyện của Hứa Minh Chương, thái phi nghe xong, hơi nhíu nhíu mày nói: "Lúc đầu hắn không biết tốt xấu cự tuyệt hảo ý của ngươi, là chính bản thân hắn không có may mắn, trở về mẫu phi sẽ tìm cho ngươi một phò mã khác hơn hắn gấp trăm lần, so cái gì không mạnh hơn, còn nhớ thương hắn làm cái gì."
Cửu công chúa nghe xong liền buồn bực: "lời này của nương là dỗ dành ta sao, hắn nhân tài như vậy, đi chỗ nào có thể tìm được người hơn hắn gấp trăm lần, mẫu phi tìm được, ta cũng không cần, ta phải gả cho hắn, mẫu phi nếu như không thuận theo ta, ta cắt tóc làm ni cô đi, đời này cũng không lấy chồng."
Thái phi bị nàng ồn ào không có cách nào khác, đành phải đáp: "Được, được, được, mẫu phi đi chỗ thái hậu, ngươi chính là oan gia của mẫu phi mà."
Thái hậu lão phật gia hôm nay lớn tuổi, thích nhất là làm mai mối chỉ hôn cho người ta, nhìn thấy vợ chồng son có đôi có cặp, trong lòng liền không khỏi cao hứng, lúc trước chuyện của Cửu công chúa chưa thành, lão phật gia còn bực bội khó chịu hai ngày, nhưng Định Thân Vương nói cũng có lý, chung quy có thứ tự trước sau, bên kia từ nhỏ đã đính hôn, bên này nếu kén phò mã, liền vội vàng từ hôn, há không phải là trần thế mỹ à.
Hứa Minh Chương cứ như vậy, càng được lòng lão phật gia, lúc này vừa nghe nói, hôn sự bên ngoài không được, cũng có lòng thành toàn cho Cửu công chúa, liền mở miệng đồng ý, vừa vặn nói sai người truyền Trạng Nguyên Lang vào, tự mình hỏi một chút, lại nói nương Trạng Nguyên Lang chết rồi, xin phép nghỉ về nhà chịu tang đi, đành phải an ủi thái phi: "Ngươi yên tâm, chờ hắn vừa về đến sẽ truyền hắn vào, không đồng ý cũng phải đồng ý." Thái phi lúc này mới trở về.
Trở lại nói đến Diệp Trì, từ trong cung đi ra, trong lòng khỏi phải nói thoải mái đến nhường nào, tựa như tâm bệnh, tính tình Cửu công chúa điêu ngoa, hắn biết rõ nhất, làm cho nàng nhớ thương nhất định chạy không được, đến lúc đó thánh chỉ tứ hôn ban xuống, thần tiên cũng không có cách, cho dù tiểu bạch kiểm Hứa Minh Chương kia kiên cường, mình không tin hắn dám kháng chỉ bất tuân, giờ chỉ cần chờ xem náo nhiệt thôi.
Từ trong cung đi ra một đường chạy đến phố nhỏ Tỉnh Thủy, vừa quẹo vào, chỉ thấy cha vợ hắn, ở phía trước đi ba bước thành một bước, Diệp Trì gấp rút hai bước chạy tới, hành lễ, khẽ vươn tay nhận cái làn trong tay Thời cha, thân mật nhiệt tình nói: "Cha mới vừa về sao, mệt không, đợi vào trong ta bưng trà cho người." dáng vẻ cam tâm tình nguyện thấp bé kia, Định Thân Vương mà nhìn thấy không thể không hộc máu.
Lão nhân này cũng thích miệng ngọt cần cù chịu khó, tuy nói Minh Chương cũng không kém, nhưng trong lòng Thời cha vẫn thích Diệp Trì, vừa thấy hắn, trong lòng liền cao hứng, mặc hắn đỡ mình bước vào đại tạp viện.
Vừa vào viện, Thời Tiêu nhìn thấy Diệp Trì hai mắt trừng trừng, tức giận: "Làm sao ngươi lại tới nữa?"
Diệp Trì hì hì cười cười: "Lời nói này, thật giống như ta không thể tới vậy."
Thời cha không vui, nói với khuê nữ: "Nha đầu kia nói gì đó, càng lớn càng không hiểu chuyện, Diệp Trì tới tốt lắm, chính là nói chuyện với cha mà."
Thời Tiêu bị cha nàng dạy dỗ hai câu, bĩu môi trừng Diệp Trì, đi vào chuẩn bị cơm tối, chỉ một lát sau liền mang lên.
Quyên Tử hôm nay nói trong cửa hàng bận rộn, buổi tối tụ tập trong cửa hàng ăn luôn, Thời Tiêu sáng sớm bảo Cẩu Tử đem cơm đưa qua, vì vậy, tối hôm nay chỉ có mấy người bọn họ.
Thời Tiêu và Diệp Trì cùng cha nàng liền ngồi bàn nhỏ, vừa gẩy cơm trong bát cơm, vừa liếc trộm Diệp Trì, thấy hắn cũng không ngại mình làm đồ ăn không ngon, bưng bát từng ngụm từng ngụm ăn ngon lành, chỉ một lát sau, một chén cơm liền thấy đáy.
Thời cha cười nói: "thật sự là trẻ tuổi có thể ăn, Niếp Niếp, bới cho hắn một chén đầy."
Thời Tiêu còn chưa có đứng lên, Diệp Trì đã đứng lên nói: "Ta tự mình tới." Nói xong đi vào giả bộ bới một chén, ăn liên tục ba chén lớn, mới coi là no, sờ sờ bụng, thỏa mãn thở dài.
Làm cho Thời Tiêu phải nói: "Không biết, còn tưởng là ngươi tám bữa chưa ăn cơm, chẳng lẽ nhà của ngươi không cho ngươi ăn cơm."
Diệp Trì cười nói: "Nhà ta cơm ngược lại là có rất nhiều, chỉ thiếu cái nàng dâu, không có nàng dâu, ta liền một miếng cũng ăn không trôi." Một câu nói làm mặt Thời Tiêu phiếm hồng.
Thời cha nhìn thấy ý tứ này của hai người, chính mình cũng thấy ganh tỵ, tìm cái cớ đi vào nhà, mấy tên tiểu tử cũng dỗ dành chạy đi, không bao lâu, trong nội viện chỉ còn lại hai người bọn họ.
Thời Tiêu thu thập bát đũa đi ra, chỉ thấy Diệp Trì ngồi trên trên ghế đẩu trong sân, hướng nàng hắc hắc cười ngây ngô, nhịn không được liếc hắn một cái nói: "Cơm cũng ăn rồi, còn không quay về?"
Diệp Trì chỉ chỉ bầu trời nói: "Nàng dâu nhìn kìa, hôm nay ánh trăng thật tròn, mọi người nói trăng tròn người tròn, Nàng lại nhẫn tâm đuổi ta đi."
Lời nói này đáng thương vô cùng, Thời Tiêu không khỏi ngẩng đầu nhìn, một vòng trăng rằm treo trên không trung, ánh trăng sáng tỏ chót vót, toàn bộ sân viện kể cả Diệp Trì, cũng dường như gắn vào một vầng sáng mông lung, đẹp không thể tả.
Đuổi hắn thật không nói ra miệng được, nhưng Diệp Trì đi tới đưa tay dắt nàng, Thời Tiêu tránh được, nghiêng người ngồi ở bên cạnh hắn, Diệp Trì cũng không buồn bực, mà cùng nàng ngẩng đầu nhìn ánh trăng.
Nhìn một lát, Diệp Trì chợt hỏi: "Nàng dâu, nàng nói ánh trăng này sáng như cái gì?"
Thời Tiêu ngẩn người: "Thật không biết như cái gì?"
Lại nghe Diệp Trì nói: "Như bánh nướng, nàng xem tròn tròn, giống lắm, làm cho người ta hận không thể cắn một cái."
Thời Tiêu thật sự nhịn không được, phù một tiếng bật cười, Diệp Trì nhìn nàng chằm chằm cả buổi, nhìn đến Thời Tiêu xấu hổ liếc hắn một cái quát: "Nhìn cái gì?"
Diệp Trì nhỏ giọng nói: "Nàng dâu, đây là thật đúng không? Nàng không biết ngay lúc này, ta cũng cảm thấy tựa như nằm mơ, nàng đồng ý gả cho ta đúng không?"
Diệp Trì Như vậy bất luận cái gì đều thật không giống hắn, nhưng cực kỳ động lòng người, động lòng người đến mức Thời Tiêu nhịn không được đáp một tiếng vâng, sau đó trái tim Diệp tiểu gia chúng ta rốt cuộc rơi xuống, hết sức vui mừng nói: "Nàng vừa đồng ý có đúng hay không?"
Thời Tiêu chợt giật mình, khuôn mặt đỏ bừng, quay mặt nói: "Ai đồng ý với ngươi, ngươi nghe lầm rồi."
Nhưng Diệp Trì tiến đến trước mặt nàng nói: "Không có nghe nhầm, ta rõ ràng mà, không cho nàng đổi ý."
Thời Tiêu đẩy hắn một chút: "thời gian không còn sớm, trở về đi, ta muốn đi ngủ."
Diệp Trì vốn không cam lòng rời đi, thấy vợ hắn có chút ủ rũ, cũng chỉ có thể rời đi, đi đến ngoài cửa viện, Thời Tiêu ra đóng cửa, trong tích tắc đóng cửa, nói với hắn: "Ngươi yên tâm, ta không đổi ý." Sau đó ầm đóng cửa lại.
Diệp tiểu gia sửng sốt cả buổi mới trở lại bình thường, một hồi sau, lập tức nhảy lên ba thước, hướng về phía phố nhỏ trống trơn, ồn ào la một câu: " Tiểu gia đây thật muốn cưới vợ."
Đối với cô em gái này, Sùng Nhân đế lúc đầu không có ấn tượng gì, khi đó bên trên có tám huynh trưởng, luận sở trường, luận tài đức, ngôi vị hoàng đế đều không có khả năng rơi xuống đầu hắn, vì vậy phi ngựa bắn tên hung hãn chơi vài năm, trong cung chưa trao chìa khóa quyết định sẽ không trở lại, phần lớn thời gian đều ở Định thân vương phủ, đi theo Diệp Trì tiểu tử kia chơi cùng một chỗ.
Khi trở về cung, hoàng tử công chúa cũng hiếm khi gặp mặt một lần, cũng không thân cận nhiều, lúc này Lưu Hải nói Cửu công chúa đã đến, Sùng Nhân đế vẫn còn buồn bực, đang yên đang lành sao nàng lại chạy đến đây, đã đến rồi, cũng không thể không gặp, liền bảo Lưu Hải gọi nàng đi vào.
Lưu Hải đi ra cười híp mắt nói: "Vạn tuế gia bảo công chúa đi vào." Rồi lại giống như vô ý nói một câu: "Tiểu vương gia mới ở đây đi đâu rồi, nếu như công chúa đến sớm chút nữa, có thể vừa vặn gặp mặt."
Mắt Cửu công chúa loe lóe ánh sáng, nàng làm sao không biết, nếu không phải ở ngự hoa viên gặp Diệp Trì thì nàng đến ngự thư phòng làm cái gì, những ngày gần đây bởi vì chuyện kén phò mã, quả thật bị đè nén, nàng cũng biết mình càng ngày càng lớn tuổi, chung thân đại sự cần phải sớm định đoạt, nhưng lúc đầu mẫu phi tìm cho nàng mấy nhà, nàng cũng không nhìn trúng, khó khăn lắm mới nhìn trúng tân khoa trạng nguyên, lại nghe nói đã định thân từ thuở nhỏ.
Cho dù như thế thì sao chứ, định thân nhưng chưa thành lễ, lui là được mà, nàng là công chúa cao quý cành vàng lá ngọc, chẳng lẽ còn không so được với nha đầu nông thôn ở quê hắn.
Vốn chuyện làm mai không thành, không ngờ tới Hứa Minh Chương vậy mà khước từ, một lòng muốn lấy nha đầu dân gian, ngược lại phụ một phen ý tốt của nàng, Cửu công chúa tâm tình phiền muộn, không khỏi than thở, mẫu phi nàng nhìn thấy, liền bảo nàng đi hoa viên giải sầu, không ngờ đụng phải Diệp Trì.
Vốn hai người không coi là quen thuộc lắm, bất quá cũng chào hỏi nhau, nhưng Diệp Trì lại tán gẫu với nàng về Trạng Nguyên Lang, nói hôn sự của trạng nguyên không thành, còn nói, vạn tuế gia lúc này đang rảnh rỗi.
Câu nói đầu tiên thành công xúi giục Cửu công chúa đến chỗ Sùng Nhân đế, Lưu Hải cũng không phải thiên lý nhãn, nhưng Cửu công chúa lúc nào thì tới ngự thư phòng a, quy củ của vạn tuế gia lớn, đám nương nương hậu cung không có một người nào dám đi tới trước mặt, Cửu công chúa này cũng không thấy tới, hôm nay đang yên đang lành lại chạy tới, trước sau liên hệ lại, Lưu Hải sẽ hiểu, nhất định là chuyện xấu của tiểu vương gia.
Cửu công chúa nhìn trúng Tân Khoa Trạng Nguyên lang không phải là chuyện gì mới, cả triều Văn võ đại thần hầu như ai cũng biết, mà vở kịch đoạt vợ của tiểu vương gia và Trạng Nguyên Lang kia, hắn nhìn rõ lắm mà, bất kể dùng ám chiêu gì, vừa tới chính là xin vạn tuế gia tứ hôn, chỉ bằng tâm tư này của tiểu vương gia, không gặp thì coi như xong, còn đụng phải Cửu công chúa, nhất định phải đem chuyện này tiết lộ ra.
Đoán chừng Cửu công chúa nghe hôn sự của Trạng Nguyên Lang thất bại, lúc này mới tới tìm vạn tuế gia, nếu Trạng Nguyên Lang thật sự trở thành phò mã gia, nàng dâu này của tiểu vương gia liền an tâm lấy rồi, nhưng, lúc này ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, không biết còn phải xảy ra chuyện gì đây.
Không nói Lưu Hải nghĩ cái gì, chỉ nói Cửu công chúa, đi vào ngự thư phòng thấy Sùng Nhân đế, mới thấy mình tới có chút không ổn, nhưng vừa nghe Diệp Trì nói liền nhịn không được tới ngay.
Tuy là huynh muội, Cửu công chúa vẫn còn có chút sợ Sùng Nhân đế, từ nhỏ đến lớn, hắn liền thích khuôn mặt cứng nhắc, nàng chưa hề thấy hắn cười qua, về sau đăng cơ đại vị liền càng uy nghiêm, có đôi khi, ở chỗ thái hậu thấy, nàng cũng không dám cùng hắn nói chuyện, lúc này, hắn vừa cau mày nhìn mình, trong lòng Cửu công chúa lập tức gõ trống đùng đùng.
Sau nửa ngày mới định thần lại, trước thỉnh an với Sùng Nhân đế, Sùng Nhân đế đưa tay lên: " Cửu muội đến ngự thư phòng này của trẫm, vội vàng như vậy là có chuyện gì gấp sao?"
Một câu nói Cửu công chúa liền biết, hoàng thượng đây là cảnh cáo nàng, nhưng nàng hôm nay cũng bất chấp, đã đến rồi, liền quẹt mặt một vòng, nhắm mắt nói: "Hoàng đế ca ca suốt ngày bề bộn nhiều việc triều chính, muội muội vốn không nên đến quấy rầy, lại nghe thấy chuyện này của Trạng Nguyên Lang, không biết thật giả, trong lòng quýnh lên liền tới đây."
Sùng Nhân đế chau chau mày, trong lòng nói lời này mặc dù không nói rõ, cũng gần giống như nói rõ rồi, nhất định là chuyện của tiểu tử Diệp Trì kia, nghĩ đến đây, Sùng Nhân đế tức giận hỏi một câu: "Nghe nói? Nghe ai nói?"
Cửu công chúa không ngại hoàng thượng biết được câu chuyện này, lúng túng trong chốc lát, cuối cùng không khai ra Diệp Trì, thấy Sùng Nhân đế sắc mặt không được tốt, lại gồm cả hôn nhân đại sự, một nữ nhi như nàng chung quy không thể nói thẳng ra được, truyền đi chẳng phải sẽ bị chê cười sao, úp úp mở mở hai câu, liền tìm lý do trở về.
Nàng vừa mới đi, Sùng Nhân đế liền gọi Lưu Hải đi vào, cắn răng nói: "Đi, gọi tiểu tử kia tới cho ta, không giúp trẫm phân ưu thì thôi đi, chỉ toàn kiếm chuyện cho trẫm làm."
Lưu Hải vừa muốn đi, Sùng Nhân đế lại nói: "Được rồi, chớ đi, lúc này tiểu tử kia không chừng chạy đến chỗ vợ hắn báo tin vui rồi, đúng rồi, ngươi gặp vị Thời gia cô nương kia chưa?"
Lưu Hải lắc đầu: "Chưa từng gặp qua, có lẽ nhất định là tiên nữ, bằng không thì tiểu vương gia cũng không thể ồn ào như vậy, nô tài suy nghĩ, vương phủ nhất định sẽ bị tiểu vương gia náo loạn túi bụi, mới bất đắc dĩ đồng ý hôn sự này, Thành thật mà nói, dòng dõi này có chút kém xa."
Sùng Nhân đế nói: "Tiểu tử này quản dòng dõi gì chứ, từ nhỏ chính là bá vương rồi, hắn nhìn trúng chính là của hắn, loại người hồ đồ không nói đạo lý mà, nhưng là đàn ông đích thực chí tình chí nghĩa, Thời cô nương ngược lại thật sự có chút may mắn."
Lưu Hải nghe xong lời này, đôi mắt cũng thẳng thắn, trong lòng nói tâm ý này của thật là đủ thiên vị, tiểu vương gia bá vương kia, bị hắn nhìn trúng thì có thể có cuộc sống yên tĩnh gì chứ, cộng thêm thanh danh lúc trước của vị tiểu gia này, tựa như hôm nay thành thật chút ít, không chừng ham mới lạ, đợi nhiệt tình qua đi, còn không biết thế nào, nếu mình có khuê nữ, thà rằng gả cho hán tử nghèo hiền lành, cũng không muốn dính vào tiểu vương gia, tuy nhiên hắn là thái giám cũng không thể có khuê nữ.
Không nói tình cảnh ở ngự thư phòng ra sao, lại nói Cửu công chúa, từ nơi này đi ra ngoài, trở về trong cung mẫu phi, vừa thấy nương nàng, liền nói chuyện của Hứa Minh Chương, thái phi nghe xong, hơi nhíu nhíu mày nói: "Lúc đầu hắn không biết tốt xấu cự tuyệt hảo ý của ngươi, là chính bản thân hắn không có may mắn, trở về mẫu phi sẽ tìm cho ngươi một phò mã khác hơn hắn gấp trăm lần, so cái gì không mạnh hơn, còn nhớ thương hắn làm cái gì."
Cửu công chúa nghe xong liền buồn bực: "lời này của nương là dỗ dành ta sao, hắn nhân tài như vậy, đi chỗ nào có thể tìm được người hơn hắn gấp trăm lần, mẫu phi tìm được, ta cũng không cần, ta phải gả cho hắn, mẫu phi nếu như không thuận theo ta, ta cắt tóc làm ni cô đi, đời này cũng không lấy chồng."
Thái phi bị nàng ồn ào không có cách nào khác, đành phải đáp: "Được, được, được, mẫu phi đi chỗ thái hậu, ngươi chính là oan gia của mẫu phi mà."
Thái hậu lão phật gia hôm nay lớn tuổi, thích nhất là làm mai mối chỉ hôn cho người ta, nhìn thấy vợ chồng son có đôi có cặp, trong lòng liền không khỏi cao hứng, lúc trước chuyện của Cửu công chúa chưa thành, lão phật gia còn bực bội khó chịu hai ngày, nhưng Định Thân Vương nói cũng có lý, chung quy có thứ tự trước sau, bên kia từ nhỏ đã đính hôn, bên này nếu kén phò mã, liền vội vàng từ hôn, há không phải là trần thế mỹ à.
Hứa Minh Chương cứ như vậy, càng được lòng lão phật gia, lúc này vừa nghe nói, hôn sự bên ngoài không được, cũng có lòng thành toàn cho Cửu công chúa, liền mở miệng đồng ý, vừa vặn nói sai người truyền Trạng Nguyên Lang vào, tự mình hỏi một chút, lại nói nương Trạng Nguyên Lang chết rồi, xin phép nghỉ về nhà chịu tang đi, đành phải an ủi thái phi: "Ngươi yên tâm, chờ hắn vừa về đến sẽ truyền hắn vào, không đồng ý cũng phải đồng ý." Thái phi lúc này mới trở về.
Trở lại nói đến Diệp Trì, từ trong cung đi ra, trong lòng khỏi phải nói thoải mái đến nhường nào, tựa như tâm bệnh, tính tình Cửu công chúa điêu ngoa, hắn biết rõ nhất, làm cho nàng nhớ thương nhất định chạy không được, đến lúc đó thánh chỉ tứ hôn ban xuống, thần tiên cũng không có cách, cho dù tiểu bạch kiểm Hứa Minh Chương kia kiên cường, mình không tin hắn dám kháng chỉ bất tuân, giờ chỉ cần chờ xem náo nhiệt thôi.
Từ trong cung đi ra một đường chạy đến phố nhỏ Tỉnh Thủy, vừa quẹo vào, chỉ thấy cha vợ hắn, ở phía trước đi ba bước thành một bước, Diệp Trì gấp rút hai bước chạy tới, hành lễ, khẽ vươn tay nhận cái làn trong tay Thời cha, thân mật nhiệt tình nói: "Cha mới vừa về sao, mệt không, đợi vào trong ta bưng trà cho người." dáng vẻ cam tâm tình nguyện thấp bé kia, Định Thân Vương mà nhìn thấy không thể không hộc máu.
Lão nhân này cũng thích miệng ngọt cần cù chịu khó, tuy nói Minh Chương cũng không kém, nhưng trong lòng Thời cha vẫn thích Diệp Trì, vừa thấy hắn, trong lòng liền cao hứng, mặc hắn đỡ mình bước vào đại tạp viện.
Vừa vào viện, Thời Tiêu nhìn thấy Diệp Trì hai mắt trừng trừng, tức giận: "Làm sao ngươi lại tới nữa?"
Diệp Trì hì hì cười cười: "Lời nói này, thật giống như ta không thể tới vậy."
Thời cha không vui, nói với khuê nữ: "Nha đầu kia nói gì đó, càng lớn càng không hiểu chuyện, Diệp Trì tới tốt lắm, chính là nói chuyện với cha mà."
Thời Tiêu bị cha nàng dạy dỗ hai câu, bĩu môi trừng Diệp Trì, đi vào chuẩn bị cơm tối, chỉ một lát sau liền mang lên.
Quyên Tử hôm nay nói trong cửa hàng bận rộn, buổi tối tụ tập trong cửa hàng ăn luôn, Thời Tiêu sáng sớm bảo Cẩu Tử đem cơm đưa qua, vì vậy, tối hôm nay chỉ có mấy người bọn họ.
Thời Tiêu và Diệp Trì cùng cha nàng liền ngồi bàn nhỏ, vừa gẩy cơm trong bát cơm, vừa liếc trộm Diệp Trì, thấy hắn cũng không ngại mình làm đồ ăn không ngon, bưng bát từng ngụm từng ngụm ăn ngon lành, chỉ một lát sau, một chén cơm liền thấy đáy.
Thời cha cười nói: "thật sự là trẻ tuổi có thể ăn, Niếp Niếp, bới cho hắn một chén đầy."
Thời Tiêu còn chưa có đứng lên, Diệp Trì đã đứng lên nói: "Ta tự mình tới." Nói xong đi vào giả bộ bới một chén, ăn liên tục ba chén lớn, mới coi là no, sờ sờ bụng, thỏa mãn thở dài.
Làm cho Thời Tiêu phải nói: "Không biết, còn tưởng là ngươi tám bữa chưa ăn cơm, chẳng lẽ nhà của ngươi không cho ngươi ăn cơm."
Diệp Trì cười nói: "Nhà ta cơm ngược lại là có rất nhiều, chỉ thiếu cái nàng dâu, không có nàng dâu, ta liền một miếng cũng ăn không trôi." Một câu nói làm mặt Thời Tiêu phiếm hồng.
Thời cha nhìn thấy ý tứ này của hai người, chính mình cũng thấy ganh tỵ, tìm cái cớ đi vào nhà, mấy tên tiểu tử cũng dỗ dành chạy đi, không bao lâu, trong nội viện chỉ còn lại hai người bọn họ.
Thời Tiêu thu thập bát đũa đi ra, chỉ thấy Diệp Trì ngồi trên trên ghế đẩu trong sân, hướng nàng hắc hắc cười ngây ngô, nhịn không được liếc hắn một cái nói: "Cơm cũng ăn rồi, còn không quay về?"
Diệp Trì chỉ chỉ bầu trời nói: "Nàng dâu nhìn kìa, hôm nay ánh trăng thật tròn, mọi người nói trăng tròn người tròn, Nàng lại nhẫn tâm đuổi ta đi."
Lời nói này đáng thương vô cùng, Thời Tiêu không khỏi ngẩng đầu nhìn, một vòng trăng rằm treo trên không trung, ánh trăng sáng tỏ chót vót, toàn bộ sân viện kể cả Diệp Trì, cũng dường như gắn vào một vầng sáng mông lung, đẹp không thể tả.
Đuổi hắn thật không nói ra miệng được, nhưng Diệp Trì đi tới đưa tay dắt nàng, Thời Tiêu tránh được, nghiêng người ngồi ở bên cạnh hắn, Diệp Trì cũng không buồn bực, mà cùng nàng ngẩng đầu nhìn ánh trăng.
Nhìn một lát, Diệp Trì chợt hỏi: "Nàng dâu, nàng nói ánh trăng này sáng như cái gì?"
Thời Tiêu ngẩn người: "Thật không biết như cái gì?"
Lại nghe Diệp Trì nói: "Như bánh nướng, nàng xem tròn tròn, giống lắm, làm cho người ta hận không thể cắn một cái."
Thời Tiêu thật sự nhịn không được, phù một tiếng bật cười, Diệp Trì nhìn nàng chằm chằm cả buổi, nhìn đến Thời Tiêu xấu hổ liếc hắn một cái quát: "Nhìn cái gì?"
Diệp Trì nhỏ giọng nói: "Nàng dâu, đây là thật đúng không? Nàng không biết ngay lúc này, ta cũng cảm thấy tựa như nằm mơ, nàng đồng ý gả cho ta đúng không?"
Diệp Trì Như vậy bất luận cái gì đều thật không giống hắn, nhưng cực kỳ động lòng người, động lòng người đến mức Thời Tiêu nhịn không được đáp một tiếng vâng, sau đó trái tim Diệp tiểu gia chúng ta rốt cuộc rơi xuống, hết sức vui mừng nói: "Nàng vừa đồng ý có đúng hay không?"
Thời Tiêu chợt giật mình, khuôn mặt đỏ bừng, quay mặt nói: "Ai đồng ý với ngươi, ngươi nghe lầm rồi."
Nhưng Diệp Trì tiến đến trước mặt nàng nói: "Không có nghe nhầm, ta rõ ràng mà, không cho nàng đổi ý."
Thời Tiêu đẩy hắn một chút: "thời gian không còn sớm, trở về đi, ta muốn đi ngủ."
Diệp Trì vốn không cam lòng rời đi, thấy vợ hắn có chút ủ rũ, cũng chỉ có thể rời đi, đi đến ngoài cửa viện, Thời Tiêu ra đóng cửa, trong tích tắc đóng cửa, nói với hắn: "Ngươi yên tâm, ta không đổi ý." Sau đó ầm đóng cửa lại.
Diệp tiểu gia sửng sốt cả buổi mới trở lại bình thường, một hồi sau, lập tức nhảy lên ba thước, hướng về phía phố nhỏ trống trơn, ồn ào la một câu: " Tiểu gia đây thật muốn cưới vợ."
Danh sách chương