Quách Đại Bảo và Thúy Nhi hai người đã sớm cởi quần áo ném qua một bên, cả người trần truồng dây dưa cùng một chỗ, Thúy Nhi bị Quách Đại Bảo đặt trên giường gạch, làm vô cùng nhiệt tình, một tiếng lại kêu to một tiếng.

Điều này cũng chẳng thể trách Thúy Nhi, mặc dù Quách Khánh Lâm đối với nàng tốt nhưng cũng không tới mỗi ngày, mà cho dù mỗi ngày đến thì Quách Khánh Lâm cũng đã có tuổi, chuyện kia không thể nhiều như ý, so với Quách Đại Bảo vừa hai mươi, liền bị tửu sắc bòn rút thân thể, dù thế nào cũng là phong nguyệt gió trăng, thân thể khí phách của mình không được việc, nhưng bản lĩnh cũng không kém, còn có sử dụng thuốc, ăn, bôi, nhiều kiểu đa dạng.

Thúy Nhi trước khi đến với Quách Khánh Lâm chính là kỹ nữ hạng hai ở Thúy Hỉ lâu, mỗi ngày không biết tiếp bao nhiêu lứa nam nhân, đi theo Quách Khánh Lâm nào có an phận, người bên ngoài cũng không có cơ hội, ngày đó ngược lại là Quách Đại Bảo đã đến một chuyến, hai người liền cấu kết với nhau.

Sở dĩ Quách Đại Bảo đến, là do nương hắn sai khiến, Vương thị thấy Quách Khánh Lâm hôm nay vẫn không về nhà, trong lòng u ám bực bội, cũng không phải sợ cái gì, chỉ sợ kỹ nữ bên ngoài mang thai, hôm nay Quách Khánh Lâm cũng không nhìn trúng mẹ con bọn họ, nếu như bên ngoài sinh cho hắn một đứa, mẹ con bọn hắn càng không có chỗ đứng, khuê nữ mình mặc dù vào cung được phong vị nhưng cũng không được sủng ái bao nhiêu, một năm cũng không gặp mặt được một lần, còn mong đợi được gì nữa, cuối cùng cũng phải trông chờ vào Đại Bảo thôi, cho nên nếu muốn trông chờ vào nhi tử thì không thể để nữ nhân bên ngoài sinh con cho Quách Khánh Lâm.

Vương thị sớm tính toán tốt rồi, Quách Khánh Lâm ở bên ngoài làm bao nhiêu nữ nhân bà cũng có không để ý tới, chỉ cần không thể sinh ra hài tử là được, mà không sinh ra nhi tử, thì đến một lúc nào đó, Quách phủ này cũng sẽ là của nhi tử Đại Bảo của bà.

Vương thị sai Đại Bảo đi thăm dò một chút, nếu đã có thai, cũng nên sớm đánh chủ ý, nào ngờ Quách Đại Bảo đi một chuyến liền cùng Thúy Nhi cấu kết, Quách Khánh Lâm chân trước đi, Quách Đại Bảo chân sau liền tới thông đồng với Thúy Nhi.

Hôm nay Quách Đại Bảo từ chỗ thương nhân Tây Vực tìm được một loại kỳ dược, theo thương nhân kia nói, thuốc này trên bề mặt chỉ cần khều móng tay một chút, lăn qua lăn lại một đêm không thành vấn đề, bảo đảm nhanh lẹ.

Quách Đại Bảo còn sợ thương nhân Tây Vực dỗ dành hắn, vừa lấy ra rượu nóng, ăn chừng nửa bao, lúc này đang nhiệt tình, đừng nói lão tử hắn đến, ngọc hoàng đại đế có đến cũng vô dụng, ấn Thúy Nhi gấp rút dùng sức, lão tử hắn đi vào cũng không dừng lại, hai mắt đỏ lừ, căn bản nhìn không thấy lão tử tiện nghi của hắn, chỉ nhận nữ nhân dưới thân.

Nhưng khi Thúy nhi nhìn thấy Quách Khánh Lâm, dọa nhảy dựng lên, vội vàng đẩy Quách Đại Bảo trên người ra, Quách Đại Bảo nào chịu thả, tựa như chó đực động dục, cứ một mực làm, vả lại có thuốc trợ lực nên khí lực vô cùng lớn, Thúy nhi làm sao mà giãy giụa nổi, cứ như vậy ở dưới mí mắt Quách Khánh Lâm tiếp tục lăn qua lăn lại, làm Quách Khánh Lâm tức giận suýt nữa muốn sặc khí, bước một bước dài đi qua, đưa tay kéo Quách Đại Bảo.

Quách Đại Bảo đang ở khúc quan trọng, đâu quản Quách Khánh Lâm không phải là lão tử của mình, vung tay lên đẩy Quách Khánh Lâm lảo đảo, Quách Khánh Lâm tức giận cả người run rẩy, chỉ vào hắn, hướng bên ngoài quát to một tiếng: "Người đâu."

Mọi người Đi theo Quách Khánh Lâm ở bên ngoài viện, nghe gọi liền đến đây, lại không khỏi dừng bước, bóng người lộ ra trên cửa sổ kia là ai, đang làm gì, thế nhưng khi nhìn thấy tận mắt, một là nhi tử của lão gia, một là nữ nhân của lão gia, lúc này xác định là không mặc quần áo, mấy đại nam nhân bọn hắn đi vào, cũng không ổn thỏa.

Do dự một lát, chợt nghe bên trong lão gia gào to một tiếng: "Còn không đi vào tách tên súc sinh này ra ngoài cho ta." Mấy người lúc này mới tiến vào, khi bọn họ đi vào, Thúy Nhi dưới tình thế cấp bách một hơi cắn vai Quách Đại Bảo, Quách Đại Bảo bị đau, tiết khí lực, Thúy nhi mới giãy giụa thoát ra, vội vàng kéo quần áo bên cạnh đông che tây đậy, cuối cùng cũng che được chút ít da thịt.

Quách Đại Bảo bị mấy hạ nhân túm đè trên mặt đất, còn không ngừng hướng sang chỗ Thúy nhi, Quách Khánh Lâm thấy hai mắt hắn đỏ ngầu, chỗ dưới thân cứ thế đĩnh đĩnh dựng đứng lên, căng to xanh tím, liền biết không đúng, vội vàng sai người đi xách một thùng nước lạnh tạt vào người hắn, giải hết thuốc, Quách Đại Bảo mới khôi phục lại thần trí.

Khôi phục thần trí, nhìn thấy lão tử tiện nghi của hắn, linh hồn nhỏ bé bị hù dọa bay mất, nắm quần trên mặt đất lên liền chạy trốn ra ngoài, so với con thỏ còn nhanh hơn, sợ lão tử hắn đuổi theo ra.

Vừa chạy tới cổng liền đâm đầu đụng vào mẫu thân hắn, Quách Đại Bảo vừa thấy mẫu thân hắn, xem như đã có người đáng tin cậy, nhanh như chớp chạy đến sau lưng nương hắn hét lên: "Nương, cha muốn đánh chết ta kìa."

Lại nói Vương thị sở dĩ chạy tới, là do Diệp Trì tính toán giờ giấc, cho người ta báo tin đến Thị Lang phủ, Vương thị nhận được tin nói Quách Khánh Lâm ở phố nhỏ Y Tử Quyển ngăn chặn Đại Bảo, sợ Quách Khánh Lâm tức giận, nhi tử bà phải chịu thiệt thòi lớn, vội vàng chạy tới, lại chạm trán nhi tử của bà

Vừa thấy nhi tử trần truồng chạy ra, trong lòng Vương thị còn có cái gì không hiểu, xác định là nhi tử của bà cấu kết với con tiện tì bên trong, lại thấy cả người hắn trần trụi run rẩy, bực bội lại không có chỗ đánh, vội để cho người cầm quần áo cho nhi tử, bà thì nhấc chân bước vào.

Càng vào trong Vương thị càng tức giận, một tiểu tiện nhận mà thôi, cần phải mua tòa nhà lớn như vậy sao, có thể thấy được trong lòng Quách Khánh Lâm rất thích.

Đi vào bên trong nhìn thấy Thúy Nhi quỳ trên mặt đất một chút nước mũi một chút nước mắt khóc lóc kể lể, lòng Vương thị cũng chán nản, lúc trước sao Quách Khánh Lâm lấy mình, bà rõ ràng nhất, người vợ cả của Quách Khánh Lâm trước kia có tìm đến, hai người vẫn còn bên ngoài lén lút gặp nhau, vừa vặn bị bà ngăn chặn, dung mạo của con tiểu tiện nhân này hiển nhiên chính là dáng vẻ của người vợ cả đó.

Nếu không phải năm đó ôn dịch, vợ và nhi tử của của Quách Khánh Lâm đều chết hết, thật không biết bây giờ là tình cảnh gì nữa, nhìn ý tứ này, mặc dù nữ nhân kia chết rồi, nhưng trong lòng Quách Khánh Lâm Tâm vẫn nghĩ đến, bằng không sao có thể bao con tiện nhân này.

Thúy Nhi đang ôm đùi Quách Khánh Lâm, thút tha thút thít khóc:"Hôm nay lão gia chân trước vừa mới đi, chân sau Quách Đại Bảo liền từ từ phía sau tường nhảy vào, xông vào trong nhà không nói lời nào liền lột quần áo ta, ta liều chết giãy giụa, nhưng đâu chống đỡ được khí lực của hắn, vừa muốn hô to, lại bị hắn che miệng lại, nói hô to liền bóp chết ta, là hắn mạnh hơn ta, lão gia cần phải làm chủ cho ta a."

Thúy Nhi nơi đây đang cầu cầu xin, không biết đang dẫn dụ một phụ nhân đi vào, khẽ vươn tay bắt lấy tóc của nàng, tát một cái: "Ngươi tiểu tiện nhân miệng nói bậy, rõ ràng là ngươi lôi kéo Đại Bảo, lúc này ngược lại đổ hết lên người Đại Bảo, lột xiêm y của nàng ta ra rồi đánh mạnh vào cho ta, lúc nào ta nói ngừng mới được ngừng."

Thúy Nhi nghe xong, bị hù khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, biết rõ đây là mẫu dạ xoa muốn tới đòi mạng mình, có thể cứu mình chỉ có Quách Khánh Lâm, vội vàng bổ nhào qua ôm đùi Quách Khánh Lâm nói: "Lão gia, lão gia, người cứu Thúy Nhi a, không thương tình Thúy nhi hầu hạ người, thì cũng nhìn hài tử trong bụng ta mà khai ân."

Hài tử? Quách Khánh Lâm ngẩn người, Thúy nhi nói cho cùng chỉ là một kỹ nữ, có chết bất quá cũng chỉ là một mệnh ti tiện, nhưng đứa bé trong bụng của nàng, là đánh ruột thịt trong lòng hắn, Quách Khánh Lâm nhớ tới nhi tử của mình và vợ cả, nếu còn sống thì hôm nay cũng đã 25 rồi, đứa bé kia nếu thông minh, nếu có thể nuôi lớn, không chừng sớm có tiền đồ, mình cũng không cần buồn bực không người kế tục, Quách Đại Bảo đến cùng cũng không phải là con của mình.

Nghĩ như vậy, vừa nhấc chân kéo bà tử đang túm Thúy Nhi đạp qua một bên, đứng lên bảo vệ Thúy Nhi sau lưng, nói với Vương thị: "Sao ngươi lại tới đây?"

Vương thị thấy hắn che chở Thúy Nhi, tức giận cực kỳ: "Ngươi tránh ra, con tiện nhân này không biết liêm sĩ như vậy ngươi còn xem như trân bảo, nàng nói trong bụng có hài tử là có hài tử à, vả lại, cho dù có hài tử, cũng khó đảm bảo sạch sẽ, không biết là hán tử nào chơi đùa ra con hoang nữa, ngươi không sợ đội mũ xanh, nhảy ra làm cha tiện nghi à."

Vương thị không nói những lời này còn đỡ, vừa nói những lời này, làm hận cũ của Quách Khánh Lâm bùng lên, lạnh lùng nhìn bà ta nói: "Cha tiện nghi ta Quách Khánh Lâm cũng làm hai mươi năm rồi, ngươi chớ không phải đã quên, con của ngươi cũng không phải dòng giống của ta."

Vương thị bị một câu nói mà trên mặt chút đen chút trắng: "Vì cái tiểu tiện nhân này mà ngươi muốn trở mặt với ta, ngươi nhìn hai mẹ con chúng ta không vừa mắt, hai mẹ con chúng ta cũng không trói buộc ngươi, giờ ngươi viết một phong thư bỏ vợ, ta mang theo Đại Bảo quay về ngự sử phủ."

Vương thị bất quá là muốn làm dữ với Quách Khánh Lâm, nghĩ rằng hắn không dám viết thư bỏ vợ, không ngờ Quách Khánh Lâm chịu đựng đến giờ đã rất nhiều năm, hôm nay chợt bộc phát ra, sắc mặt trầm xuống: "Như thế liền theo ngươi, người tới hầu hạ giấy bút."

Gã sai vặt bên cạnh vội vàng đem giấy và bút mực bày trên bàn, Quách Khánh Lâm đề bút, không bao lâu sau liền viết một phong thư bỏ vợ, ném vào trong ngực Vương thị: "Như thế, nhưng lại tiện cho cả hai rồi."

Vương thị sửng sốt sau nửa ngày, phục hồi tinh thần lại, đâu chịu nhận, ba hai lần liền xé nát phong thư oán hận nhìn Quách Khánh Lâm: "Được lắm, Quách Khánh Lâm ngươi vong ân phụ nghĩa, bây giờ biết không dùng được ta, một phong thư bỏ vợ, nếu như thế, Quách Khánh Lâm ngươi làm chuyện xấu, chúng ta cũng đừng che chắn nữa, cho dân chúng hàng xóm láng giềng trên đường, cũng tới nhìn ngươi một chút xem Quách Khánh Lâm là cái loại gì."

Nói xong liền xông ra ngoài ồn ào, vốn tới nơi này gây náo nhiệt, hàng xóm liền có không ít đến xem náo nhiệt, cộng thêm Đắc Lộc ở trên đường liều mạng thét to, không bao lâu sau sau, trước cửa Y Tử Quyển liền tụ tập hơn mười người xem náo nhiệt, làm chặn phố nhỏ thật chặt chẽ.

Quách Khánh Lâm bất ngờ bị Vương thị trở mặt chạy ra đường rêu rao, trong lòng căng thẳng vội vàng đi ra, muốn đi kéo Vương thị vào, không biết Vương thị bị kích thích cái gì cũng đành phải chịu, một mặt ở nơi này ồn ào, nơi này náo nhiệt nhiệt tình liền khỏi phải nói, tuy nói cuối cùng cũng bị Quách Khánh Lâm kéo đi vào, nhưng cuối cùng cũng không giấu giếm được người khác, lúc này một truyền mười mười truyền một trăm, chỉ nửa ngày, kinh thành liền truyền xôn xao.

Ngày khác liền có mấy người liên kết, sổ con vạch tội Thị Lang Quách Khánh Lâm đặt trên bàn Sùng Nhân đế, Sùng Nhân đế rất ghét quan viên phía dưới bằng mặt không bằng lòng, hết lần này tới lần khác Quách Khánh Lâm gây ra ồn ào như vậy, nếu không nghiêm trị, sau này đều dựa theo hắn như vậy, triều đình há bất loạn.

Nghĩ đến đây, một phong chiếu thư hạ xuống bãi bỏ chức quan, Quách Khánh Lâm một hồi lo lắng bệnh nằm trên giường, không tới mấy tháng liền đi đời nhà ma, vứt bỏ Vương thị cô nhi quả mẫu không người chăm sóc, lúc thấy biết hối hận thì cũng đã muộn, Quách Đại Bảo dùng thuốc quá liều lại bị dội cho 1 xô nước lạnh, mặc dù vẫn hoàn hảo, nhưng đầu óc có vấn đề chỉ có thể làm vật trang trí.

Nơi đây Quách phủ một mảnh ảm đạm thê lương, chỗ Diệp tiểu gia vừa vặn trái lại, dưới chiếu thư tứ hôn, vợ hắn ván đã đóng thuyền chạy không thoát được nữa rồi, Diệp Trì mấy ngày này vơ vét kỳ trân dị bảo, đầy ắp gấp đôi cả biệt viện.

Hôm nay kéo Thời Tiêu qua nhìn, Thời Tiêu vừa nhìn liền ngây ngẩn cả người, nhiều đồ vật như vậy không nói, mọi thứ đều là khó có được, thật khó cho hắn từ chỗ nào mà lấy được.

Diệp tiểu gia dắt nàng đi tây phòng nhìn vật dụng trong nhà, đông phòng nhìn đồ trang trí, lại kéo nàng đi vào nhà chính, nhìn đống vải vóc và đồ trang sức chồng chất trên bàn, vừa nói với nàng: "Ta nói rồi không cho nàng phí một một chút tâm tư nào hết, nàng nhìn xem còn có chỗ nào không thỏa đáng, ta sẽ cho người đi đặt mua."

Thời Tiêu ngẩng đầu nhìn hắn lắc đầu: "Những thứ này đã quá mức."

Diệp Trì nhếch môi nở nụ cười: "Quá cái gì mà quá, có thể lấy vợ ta, gia liền đặt mua một tòa kim sơn cũng cam tâm tình nguyện, bạc gia kiếm chính là cho vợ ta mua hoa mà."

Thời Tiêu bị nói đến mức mặt mũi ửng hồng, vợ chồng son ở đây đang nói chuyện, bên ngoài giọng của Hồ Quân truyền vào: "Ta nói ta Diệp tiểu gia ở chỗ này, Cẩm Thành còn không tin, nhìn một chút xem ta nói đúng không."

Thời Tiêu có chút sửng sốt, cảm thấy âm thanh này sao có chút quen thuộc, phảng phất giống như nghe qua ở nơi nào rồi, còn đang nghi hoặc, thấy bên ngoài đi vào hai người.

Hồ Quân liếc thoáng nhìn Thời Tiêu, thầm nghĩ tiêu rồi, Diệp Trì nàng dâu cũng ở đây, lúc này nếu để cho nàng nghe được, có thể hỏng việc, nghĩ vậy liền quay đầu chạy trốn ra ngoài.

Nếu hắn không chạy Thời Tiêu thật đúng là không nhớ tới hắn, hắn lúc này vừa chạy, Thời Tiêu chợt nhớ lại, cái âm thanh này chính là âm thanh lần trước bắt nàng trói ở rừng cây ngoại ô...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện