Mặc dù Minh Chương trên đường ra roi thúc ngựa trở về, lúc vào kinh cũng hơn một tháng, bảo người đi theo về trước, bản thân hắn trực tiếp đến phố nhỏ Tỉnh Thủy.

Trong đầu Minh Chương hiểu, mẫu thân hắn làm ra chuyện như vậy, mặc dù hôm nay đã qua nhưng hắn và Tiêu Tiêu cũng không thể nào, cha hắn nói hết thảy đều là lỗi của ông, cha hắn nói chuyện cũ trước kia với nương Tiêu Tiêu.

Cha hắn và nương Tiêu Tiêu là biểu huynh muội lại là thanh mai trúc mã, phân tình tất nhiên không cần phải nói, mà nương Tiêu Tiêu lại là nữ nhân tốt đẹp như vậy, vì vậy, cha hắn thích nương Tiêu Tiêu cũng hợp tình hợp lý, vốn biểu huynh muội kết thân, cũng coi như thuận lý thành chương, hai nhà mới đầu cũng có ý tứ này, về sau bởi vì đại bá của hắn cứu mạng nương Tiêu Tiêu, mặc dù ai cũng không oán, suy cho cùng trong lòng vẫn còn tồn tại vướng mắc, hôn sự cũng liền không giải quyết được, nhưng cha hắn thủy chung vẫn ôm tâm tư, càng lớn càng không bỏ được, thậm chí nương Tiêu Tiêu cũng đã gả vào Thời Gia, vẫn nhớ mãi không quên, cuối cùng mặc dù cưới nương hắn, nhưng trong lòng vẫn thích nương Tiêu Tiêu, sau khi bị nương hắn nhìn ra, phu thê bất hoà, oán hận ngày càng sâu, không thể giải thích, mẫu thân hắn mới oán hận lên mẫu nữ Tiêu Tiêu.

Minh Chương mặc dù mơ hồ có chút ấn tượng, lại không biết trong đó lại có những xoắn xuýt này, đến tình cảnh hôm nay, cũng khó nói ai đúng ai sai, đã hại hết hai mạng người, hắn và Tiêu Tiêu ở kiếp này sợ khó thành phu thê.

Trong lòng hiểu, thế nhưng thân bất do kỷ, vừa vào kinh vẫn muốn đến tìm Tiêu Tiêu, hắn không cam lòng, hắn và Tiêu Tiêu lưỡng tình tương duyệt, sao lại sinh ra nhiều biến cố như, nhưng có lẽ có đường giải quyết, Minh Chương nghĩ không ra nếu như cả đời này không có Tiêu Tiêu, hắn sẽ như thế nào.

Đến lúc này, mới biết công danh lợi lộc lại chẳng là cái gì, chỉ cần hắn có thể cùng Tiêu Tiêu lưỡng tình gắn bó, làm một đôi phu thê bình thường, còn tốt hơn hôm nay hai người thương tâm.

Lại không nghĩ hắn chạy tới, lại tìm không thấy Tiêu Tiêu, hắn ở cửa phố nhỏ Tỉnh Thủy sửng sốt cả buổi, chớ nói viện Tiêu Tiêu ở, ngay cả những nhà khác cũng không thấy bóng dáng, tất cả đều bị một tòa nhà mới tinh thay thế.

Trạch viện cơ bản đã hoàn thành, nhưng vẫn có thật nhiều người ra vào vận chuyển hoa cỏ, Tiêu Tiêu đi đâu vậy, trước sau mới một tháng, sao liền biến thành như vậy, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì? Nghĩ đến đây, vừa muốn gọi người ra hỏi một chút, nhưng thấy bên kia Đắc Lộc dẫn một đội người tới, phía sau còn đi theo mấy chiếc xe lớn, trên xe sắp xếp đầy dụng cụ, đồ dùng trong nhà, trang trí, tranh chữ, cái gì cần có đều có.

Đắc Lộc đây là nhận được mệnh lệnh của tiểu gia nhà hắn, ở chỗ tiểu gia nhà hắn, chuyện chỉ cần dính dáng đến nàng dâu, đều là chuyện đại sự, tòa nhà rộng rãi này đã trở thành nhà mẹ đẻ của tiểu vương phi tương lai, tuy nói người trong nhà mẹ đẻ này có chút hỗn tạp, nhưng rốt cuộc cũng là nhà mẹ đẻ, đều không thể đắc tội, đặc biệt là lão thông gia tương lai của bọn họ và chị vợ tương lai hung hãn như cọp cái nữa, còn phải hết lòng hết dạ.

Tranh chữ tốt cho lão gia thông gia, phải tìm khắp mọi nơi, vội vàng bố trí lên, về phần vị chị vợ tương lai kia, ngược lại không cần Đắc Lộc quan tâm.

Nhớ tới cái này, Đắc Lộc cũng nghĩ không thông, lẽ ra quan hệ giữa nha đầu hung hãn này và Tả thiếu gia bắn đại bác cũng không tới, đến phiên ai cũng không tới phiên Tả thiếu gia nhúng tay a, nhưng chuyện này cứ quái dị như vậy, không cần đến hắn phải lo liệu, Tả thiếu gia sẽ xuất hiện đảm nhiệm hết.

Không phải suy nghĩ gì cả, từ lúc bắt đầu mua nhà hàng xóm, Tả thiếu gia liền đặc biệt dốc sức, khiến cho Đắc Lộc cũng cảm thấy hắn cũng là cô gia của viện lúc này, bằng không để tâm như vậy làm cái gì.

Nếu nói Tả thiếu gia nhìn trúng nha đầu hung hãn này, Đắc Lộc nói cái gì cũng không tin, tuy nói nha đầu kia sinh ra rất tốt, nhưng tính tình lại như vậy, Tả thiếu gia chỉ cần còn muốn cuộc sống yên tĩnh, nhất định phải cách nha đầu kia xa ra, huống chi, Tả gia sớm đã có hôn sự với Mạc gia, mặc dù không biết hôn kỳ cụ thể, mơ hồ nghe chậm nhất là mùa xuân sang năm cũng không sai biệt lắm, chớp mắt một cái liền tới ngay.

Nếu như trước kia, một nha đầu hung hãn lại còn là nha đầu bán rượu, nhìn trúng rồi nạp vào phủ làm thiếp cũng có thể, còn như hôm nay, Thời Gia cô nương thành tiểu vương phi của bọn hắn, nha đầu hung hãn này với tư cách là tỷ muội khác họ của tiểu vương phi bọn họ, biến thành chị vợ của tiểu gia nhà bọn họ, tự nhiên theo nước lên thì thuyền lên, chị vợ tiểu vương gia, khoan nói làm thiếp cho người, thật muốn tìm nhà chồng, e rằng gia đình bình thường còn không xứng, dù cho gả vào Tả gia làm chính thê cũng còn được, làm thiếp tuyệt đối không thể.

Vì vậy, hai người kia nhìn sao cũng không thích hợp, rồi lại nghĩ, tiểu gia nhà bọn họ và tiểu vương phi có chỗ nào thích hợp, cũng không phải thành vợ chồng son sao, tuy nói cũng có chút ít khó khăn trắc trở, rốt cuộc cũng thỏa mãn theo ý nguyện của tiểu gia bọn hắn, lúc này, Đắc Lộc ngẫm lại những đau khổ của tiểu gia nhà bọn họ mà đau lòng.

Đang nghĩ ngợi, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy Hứa Minh Chương đứng ở cách đó không xa, ánh mắt Đắc Lộc âm u, trong lòng nói, tiểu tử này làm tiểu gia bọn họ nghẹn khuất quá sức, từ chỗ Vương Gia liền đối với tiểu tử này có phần coi trọng, hơn nữa, cùng với tiểu vương phi của bọn họ đã từng có những chuyện mơ hồ hỏng bét, ngẫm lại cũng bực bội, mà lúc này hắn còn dám tới, thật không xem tiểu gia nhà hắn ra gì mà.

Nghĩ đến đây, mắt ánh sáng loe lóe, trên mặt cười giả dối, tiến lên phía trước nói: "Ôi!!!, ở xa xa nhìn thấy người, ta còn nói với tên tiểu tử, sao nhìn quen mắt như vậy, đến gần mới nhìn ra, thì ra là trạng nguyên công a, người đến đây chẳng lẽ là chúc mừng cho tiểu vương gia nhà chúng ta sao."

"Chúc mừng cái gì?" Minh Chương có chút không rõ, Đắc Lộc cười hắc hắc nói: "Xem ra người còn chưa biết, vạn tuế gia ban hôn cho tiểu vương gia nhà chúng ta, tiểu vương phi nhà chúng ta, Trạng Nguyên Lang cũng quen biết, nghe nói nhà ngài còn chiếm..." Mắt nhìn thấy sắc mặt Hứa Minh Chương trắng bệch, trong lòng Đắc Lộc hả giận, nhưng vẫn chỉ đằng trước nói: "Thời Gia cô nương trong viện đằng trước kia, đã thành tiểu vương phi của Định thân vương phủ chúng ta rồi, chọn ngày lành tháng tốt đầu tháng tám, Trạng Nguyên Lang đến lúc đó cũng đừng quên đi Vương Phủ uống chén rượu mừng, Vương Gia nhà của chúng ta nhìn thấy người, trong lòng không biết vui mừng biết bao."

"Ngươi nói bậy... Tiêu Tiêu, sẽ không đâu..." Hứa Minh Chương khẽ vươn tay bắt lấy vạt áo Đắc Lộc, trên mặt vẻ mặt gần như dữ tợn, oán hận nhìn chằm chằm hắn, lời nói ra, cơ hồ từ trong hàm răng rít ra.

Nhưng hắn càng như vậy, trong lòng Đắc Lộc càng thấy sảng khoái, bị hắn tóm chặt cũng không giận, vẫn cười nói: "Nô tài có mấy cái mạng mà dám lấy thánh chỉ của vạn tuế gia nói giỡn a, tiểu gia tiểu vương phi nhà chúng ta hai ngày này đang bề bộn chuẩn bị hôn sự, gia nhà chúng ta thương yêu nàng dâu, nhìn thấy đại tạp viện có hơi cũ, liền mướn người tu sửa, cố để lão nhạc phụ ở thoải mái, vương phi nhà chúng ta tiểu qua cửa cũng có thể yên tâm..."

Đắc Lộc há mồm i a xì xào y như nhảy đậu, miệng toàn là tiểu gia nhà hắn thương yêu nàng dâu như thế nào vân vân, Hứa Minh Chương lúc này tâm thần cũng rối loạn, đâu còn để ý tới trong lời nói của Đắc Lộc thật giả, vừa nghĩ tới vạn tuế gia hạ thánh chỉ, hắn và Tiêu Tiêu liền không có cơ hội.

Nghĩ đến Tiêu Tiêu sắp gả cho người khác, ngực Hứa Minh Chương kịch liệt đau nhức, cổ họng phát say, há miệng nôn máu ra, gã sai vặt đi theo hắn, sợ tới mức linh hồn nhỏ bé đều bay mất, bước lên phía trước đỡ hắn: "Gia, người sao thế?"

Đắc Lộc sớm tránh thoát hắn, thấy hắn nôn ra máu, trong lòng nửa điểm đồng tình cũng không có, trong lòng nói, đáng đời, tức không chết được tiểu tử ngươi, ai biểu ngươi đoạt nàng dâu của gia tiểu ta, cho nên nói, có kỳ chủ tất có kỳ phó, những lời này rất đáng tin cậy.

Tóm lại, Hứa Minh Chương bị Đắc Lộc chọc tức ói máu, lúc này một hồi rối ren chạy đi xử lý tang sự, trong lòng sớm tích hỏa, lúc này nghe thánh chỉ tứ hôn, chợt cảm thấy mất hết can đảm, mơ mơ màng màng trở lại trong phủ liền bị bệnh, mời thái y đến xem, chỉ không thấy hiệu quả, ngược lại càng ngày bệnh càng nặng.

Quản gia nhìn không tốt, vội vàng sai người về quê đón lão thái gia, Hứa Sĩ Xương chạy tới, thấy nhi tử bệnh lợi hại như vậy, đau lòng vô cùng, vịn giường bệnh nói: "Đều là cha độc ác, liên luỵ ngươi như thế, nhưng Hứa gia ta chỉ còn có một dòng độc đinh là ngươi thôi đó, nếu như ngươi có gì bất trắc, cha có chết cũng không còn mặt nào đi gặp tổ tông Hứa gia..." Nói xong lã chã rơi lệ.

Minh Chương trong mơ mơ màng màng thấy lão cha như vậy thì nghĩ nếu hắn thật vứt bỏ lão cha mà đi, thật bất hiếu biết bao, liền trấn chỉnh tinh thần, an tâm điều trị, mới dần dần tốt lên.

Tốt rồi liền muốn trả phép, việc phải làm của hắn mặc dù thanh nhàn, nhưng ở ngự tiền cần đặc biệt cẩn thận, Sùng Nhân đế chắc là cũng biết chuyện này Diệp Trì tiểu tử làm có chừng mực, tuy nói Hứa Minh Chương có người cậu khốn nạn như vậy, đến cùng nhân phẩm của hắn, Sùng Nhân đế vẫn có phần tin được, mà Diệp Trì tiểu tử kia đức hạnh gì, Sùng Nhân đế càng là rõ ràng, đừng nói nhìn trúng nàng dâu người ta, chính là nhìn trúng lão nương người ta cũng quyết không bỏ qua.

Chỉ có điều lúc này nhìn tiểu tử khốn nạn này ngược lại thực vui vẻ, nghe nói đối với vương phi tương lai kia của hắn, không biết yêu thích thế nào, mưa gió truyền khắp kinh thành, tiểu vương gia Định thân vương phủ thương yêu nàng dâu, khắp nơi tìm thêm trang sức thứ tốt cho vợ hắn, vài ngày trước còn chạy đến chỗ mình mà.

Lúc đầu Sùng Nhân đế vừa thấy hắn, còn tưởng là tiểu tử này có lương tâm, biết mình lo lắng cho hắn, đến chỗ mình thỉnh an, nhưng hai ba câu nói, Sùng Nhân đế liền hiểu, tiểu tử này là cú mèo không có chuyện gì không đến, nhớ đến Mễ Phất Nghiên Sơn minh và san hô bút giá đồ trong tay mình.

Quanh co lòng vòng cả buổi, chính là vì cái này, Sùng Nhân đế không khỏi có chút ngạc nhiên nói: "Mặc dù hai món này là trân bảo hiếm thấy, chỉ là tiểu tử ngươi đâu có thích những thứ này, hai bảo bối này mà vào trong tay ngươi, còn không có ích bằng giấy chùi đít đâu, ngươi muốn cái này làm cái gì?"

Diệp Trì hì hì cười nói: "Nhìn vạn tuế gia nói, không ngờ thần đệ không có tiền đồ như thế, Hoàng Thượng cứ xem thường thần đệ như vậy."

Sùng Nhân đế nhịn không được bật cười, chỉ vào hắn nói: "Nếu là người bên ngoài còn có thể, còn ngươi đời này cũng khỏi phải nghĩ đến, nhanh chóng trở về quấn lấy vợ của ngươi đi, trẫm ở đây không có rảnh phản ứng ngươi."

"Đừng mà" Diệp Trì nghe xong vội vàng nhào tới: "Thần đệ biết rõ hai thứ này là bảo bối của hoàng thượng, thần đệ không nên, nhưng cho mượn một hai ngày thôi mà."

Sùng Nhân đế nghe xong càng buồn bực: "Cho mượn đi làm cái gì?" Diệp Trì thấy không thể gạt được, dứt khoát trực tiếp thẳng thắn: "Nói Hoàng Thượng nghe cũng không sao, không phải là lão nhạc phụ mọt sách của ta sao, bình sinh không yêu thích cái gì, được cái thích tranh chữ gì gì đó, thần đệ từng đồng ý mượn cho lão nhân gia người xem, hôm nay nàng dâu sắp cưới vào cửa rồi, nếu như nuốt lời sẽ khiến người ta nhìn họ Diệp chúng ta như thế nào, không biết còn cho rằng thần đệ mạnh miệng, trở về vợ ta nhắc tới, ngày lành tháng tốt ta trông chờ, có thể liền hỏng mất."

Sùng Nhân đế dở khóc dở cười: "Ngươi ngược lại thực tranh sĩ diện cho lão tổ tông chúng ta rồi, ngươi đây cưới vợ chỗ nào hả, quả thực chính là đón tổ tông về nhà, được rồi, ngươi đã hứa với người ta, cầm đi đi, như nhau thôi, cầm như thế nào thì trả về như thế ấy, mà này, ta nghe nói đồ gia truyền của nhà vợ ngươi ở trong tay ngươi, trở về cầm tiến cung cho trẫm xem."

Diệp Trì nghe xong vội vàng lắc đầu nói: "Không được, không được, đó là bảo bối nhà vợ ta còn sót lại, làm sao có thể đưa cho người bên ngoài."

Sùng Nhân đế sắc mặt trầm xuống: "Tiểu tử ngươi ngược lại là chó mẹ chỉ có vào chứ không có ra, trẫm cũng không phải muốn của ngươi, chỉ nhìn một cái, cho người Như Ý quán thu lại, ngươi ngược lại đánh cho bác bỏ, ngươi cũng không suy nghĩ một chút nếu không phải trẫm, nàng dâu này của ngươi từ chỗ nào mà có."

Diệp Trì vừa thấy Sùng Nhân đế muốn phiền muộn, lại nghe không phải, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, đành phải đáp lời đi, cũng là oan gia ngõ hẹp, lúc Diệp Trì đến trả tranh chữ, gặp phải Hứa Minh Chương ở ngự tiền.

Từ trước đến nay mặc kệ Diệp tiểu gia tiến cung lúc nào, với tình cảm của hắn và hoàng thượng, dù là nửa đêm, Hoàng Thượng cũng sẽ không từ chối, đây chính là khác nhau.

Có câu người gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái, Diệp tiểu gia hôm nay chính là dáng vẻ vạn sự có vợ, mặc dù vợ này còn không chưa về nhà chồng, nhưng cũng đã là vợ trên danh nghĩa của hắn, bản thân hắn mỗi ngày đều có thể gặp, trò chuyện, đấu đấu võ mồm, thương lượng hôn sự một chút, dỗ dành lão nhạc phụ, thời gian trôi qua phải nói vô cùng thoải mái

Thế nhưng cũng có chỗ không được tốt, tiếp xúc gần gũi với vợ hắn, tâm tư tiểu gia ta càng ngày càng ngăn không được, cơ hồ mỗi ngày về nhà đều nằm mơ, đủ loại kiểu dáng đều lượn quanh vợ hắn, vừa nghĩ đến vợ hắn liền nhịn không được khô nóng, không phải tính tình khô nóng, mà là cả người khô nóng, tâm tâm niệm niệm ngóng trông mau đến thời gian.

Trong vương phủ phòng tân hôn cũng chuẩn bị không sai biệt lắm, Định Thân Vương cũng nghiêm túc hơn hẳn, trong lòng đối với nhi tử của mình vẫn rất thương yêu, từ mấy năm trước, liền hận không thể lấy con dâu vào cửa, sinh mấy nhóc con, Định thân vương phủ cũng phải tiếp tục hương khói, hôm nay khó khăn lắm hắn mới cưới vợ, cho dù không hoàn toàn như ý, tự nhiên cũng sẽ không chậm chạp.

Cộng thêm trong lòng lão vương phi thích Thời Tiêu, liền dặn dò Vương Phi chỉnh đốn sân viện Diệp Trì ở cho tốt, lại lấy ra rất nhiều bảo bối bà áp dưới đáy hòm, cho Vương Phi sắp xếp phòng tân hôn, toàn bộ Vương Phủ cao thấp cũng rối ren, so với lễ mừng năm mới còn náo nhiệt hơn, Diệp Trì người rảnh rỗi duy nhất không có chuyện gì làm lại cả ngày đều không thấy ở nhà, ngày ngày trời vừa sáng liền không thấy bóng dáng, bầu trời chưa tối đen liền không trở về, hận không thể không thể ở trong nhà vợ hắn.

Nhắc đến chuyện này, Vương Phi và lão Vương phi oán thán nói: "Nàng dâu này còn chưa cưới về nhà đã như vậy, ngày nào đó cưới vào không biết còn cưng chiều tới đâu nữa, thật là đồ mê nàng dâu."

Lời này tất nhiên là có vài phần chua xót, lão Vương phi nghe xong, không chỉ liếc mắt con dâu nói: "Nam nhân này mới đầu ai không như thế, không nói nha đầu kia là Trì ca nhi tự mình nhìn trúng, lúc trước khi ngươi vừa qua cửa, không phải cũng giống vậy à." Nói làm Vương Phi mặt mày đỏ ửng, sau này không dám nói những lời này nữa.

Không nói Định thân vương phủ giữa mẹ chồng nàng dâu pha trò, lại nói Diệp Trì, hôm nay thấy thân mình nàng dâu không được tốt, buổi sáng lúc hắn đi, chỉ thấy sắc mặt hơi tái, tinh thần cũng không tốt, cho rằng bị bệnh, vội vàng tìm người đi tìm Trương Bảo phía trước nhìn, bị Thời Tiêu ngăn lại phất phất tay nói: "huynh hôm nay đừng quấn trước mặt ta, tự huynh đi đi, để ta yên ổn ngủ một giấc là ta thấy mừng rồi."

Giọng nói có chút không kiên nhẫn, Diệp Trì ngẩn người, linh quang lóe lên, cuối cùng suy nghĩ cẩn thận, liền không dám quấn vợ hắn, dặn dò bà tử bên cạnh hầu hạ cho tốt, tự mình đi ra, vừa muốn đi, lão nhạc phụ hắn ngăn hắn lại, trịnh trọng trả hai bức họa lại cho hắn để hắn đưa về cung.

Diệp Trì hai mắt tỏa sáng, suy nghĩ đi một chuyến cũng tốt, thuận tiện nhìn xem chỗ Hoàng Thượng còn có vật gì tốt, cho nên nói, gặp phải hắn, Sùng Nhân đế cũng coi như không may.

Nhưng so với Sùng Nhân đế xui xẻo còn có Hứa Minh Chương, lúc Lưu Hải từ xa nhìn thấy Diệp Trì, trong đầu nảy lên ý niệm, muốn nói vị Trạng Nguyên Lang bên trong kia, phong thần tuấn tú ổn trọng khéo léo, thật là một rể hiền đốt đèn lồng cũng tìm không ra, chỉ có thể là số mệnh không tốt, gặp phải Diệp Trì bá vương, mặc dù nàng dâu bị vị gia này đoạt đi, phỏng đoán phía sau còn có chuyện, nếu không thì sao có thể gây sự đến Cửu công chúa.

Diệp Trì thấy hắn chào hỏi xong, nhìn ngự thư phòng hỏi: "Ai ở bên trong?"

Lưu Hải nói: "Trạng nguyên công ở bên trong, hôm nay sáng sớm bị vạn tuế gia lưu lại, nói đến đây một lát."

Diệp Trì nghe xong, tròng mắt đảo lòng vòng nói: "Hoàng Thượng bận chính sự, ta cũng không nên quấy rầy, ngược lại là nhớ tới mấy hôm chưa thỉnh an Thái hậu, vừa vặn thừa dịp này đi một chuyến."

Lưu Hải nghe xong, thầm nghĩ, vị gia này thật sự là đỉnh đầu chấn thương, dưới lòng bàn chân chảy mủ, lồng ngực hỏng rồi, lúc này xác định không nghẹn cái rắm rồi, người nào không biết Thái hậu đang suy nghĩ làm mai cho trạng nguyên công và Cửu công chúa kiêu ngạo, vị gia này đến trước mặt xúi giục, không biết sáng mai thành chuyện, trạng nguyên công cũng thật đáng thương nàng dâu bị người ta đoạt, lúc này còn vướng vào Cửu công chúa đanh đá, thực đã thành phụ mã gia, đời này liền khỏi phải nghĩ đến tốt đẹp.

Diệp Trì giao đồ vật trong tay cho hắn, còn cố ý chỉ chỉ: "Hai thứ này là của hoàng thượng, bên này là của nhà vợ ta." Ý kia là lo lắng Lưu Hải hồ đồ làm hư mất.

Lưu Hải ho khan một tiếng nói: "Lão nô cứ như vậy nâng vào, cũng không đổi tay, chỉ chờ vạn tuế gia nhìn xong liền thu lại, như vậy người yên tâm rồi chứ."

Diệp Trì gật gật đầu, ngắm bên trong một cái nói: "Tiểu gia đi một chút sẽ trở lại." Không quay đầu đi về hướng cung Thái hậu.

Quả nhiên, thái phi và Cửu công chúa đều ở đây, mặt khác còn có lão thái thái Trấn Viễn Hầu phủ mang theo Phong Cẩm Phong, Diệp Trì ở bên ngoài nghe nói Phong Cẩm Phong cũng ở đây, vô thức nhíu nhíu mày, suy nghĩ nha đầu kia thế nhưng là đại phiền toái, không bằng về trước, đợi chốc lát nữa nha đầu kia rời đi lại đến.

Vừa định xoay người lại, từ bên trong lão ma ma đi tới nói: "Thái hậu bảo tiểu vương gia đi vào."

Diệp Trì đành phải kiên trì đi vào, Thái hậu chỉ vào hắn nói: "Chúng ta ở đây đang nhắc tới ngươi, vừa vặn ngươi đã tới rồi, đến sao không vào, lại ở bên ngoài rề rà cái gì, không phải Cẩm Phong nha đầu nhìn thấy bóng ngươi, tiểu tử ngươi lại chạy, sao vậy, trong cung của ai gia có cọp ăn người hay sao."

Diệp Trì nghe xong hì hì cười nói: "nghe người nói, chỗ người không có hổ, ngược lại là có một Bồ Tát sống, ta đây tiểu quỷ không sợ hổ chỉ không thể thấy Bồ Tát, chỉ sợ thấy Bồ Tát, một chút lại thu ta đi, ta tìm ai khóc đây."

Mấy câu chọc cho thái hậu nhịn không được nở nụ cười, thái phi và lão thái thái Trấn Viễn Hầu phủ nói: "Các ngươi xem hắn nói chuyện nè, lão tử hắn chính là hồ lô cưa miệng, gia gia của hắn càng không cần nói tới, đều là người không biết ăn nói, cũng không biết sao, tiểu tử này mồm mép lém lỉnh, nói ra được biện pháp, làm cho người ta bật cười, hôm nay sắp cưới vợ rồi, lúc này mở miệng càng rất biết nói chuyện, đều nói bản lãnh tiểu vương gia Định thân vương phủ dỗ dành nàng dâu là nhất đẳng, ta vốn còn không tin, suy nghĩ bá vương như vậy, ai gả cho hắn, không biết chịu ủy khuất thế nào, hôm nay nghe hắn nói chuyện, ngược lại tin 8, 9 phần, ngươi tới đây ta xem một chút, chẳng lẽ là mật ong."

Nói xong thái phi và lão thái thái Trấn Viễn Hầu phủ nở nụ cười, thái phi ngược lại là cười thật sự, lão thái thái Trấn Viễn Hầu phủ thì cười có chút miễn cưỡng, hơi nhìn lướt qua Cẩm Phong phía sau mình ngầm thở dài, người này a, không có khả năng và mệnh tranh giành, tâm tư cháu gái này bà làm sao không biết, Định thân vương phủ lại càng mong có được hôn sự này, vốn nói dựa vào phần tình cảm của bà và Thái hậu, thật có thể thành, không ngờ nửa đường nhảy ra nha đầu nghèo túng, mê hoặc linh hồn nhỏ bé của tiểu vương gia, đi lại với nhau còn được ban hôn, Trấn Viễn Hầu phủ ngược lại rơi vào khoảng không, truyền ra bên ngoài thật không dễ nghe.

Lần này tiến cung là muốn vội vàng xin Thái hậu làm chủ, ban cho nha đầu Cẩm Phong một cửa hôn sự, cũng tránh cho bị người ta sau lưng chỉ trỏ, sau này càng tìm không được nhà thích hợp, không ngờ oan gia ngõ hẹp, ở trong cung Thái hậu lại gặp khắc tinh kia.

Diệp Trì hành lễ với thái phi và thái thái Trấn Viễn Hầu phủ lão, thì bị Cửu công chúa kéo qua một bên hỏi hắn: "Ngươi từ chỗ nào đến?"

Diệp Trì đang ước gì có thể nói với nàng đôi lời, liền nói: "Vừa đi Ngự Thư Phòng, Hoàng Thượng và trạng nguyên công đang thương lượng công việc, ta liền trước tới đây thỉnh an Thái hậu lão phật gia."

Công chúa nghe xong trạng nguyên công, đôi mắt sáng ngời, đâu còn bất chấp cái gì, tiến đến bên tai thái phi nhỏ giọng nói thầm vài câu, thái phi không có cách, nói với thái hậu: " nhoáng một cái cũng qua một tháng, trạng nguyên công đều trở về rồi, chúng ta cũng không biết."

Thái hậu nghe xong, nhớ tới bà lúc trước đằng trước làm mai cho Cửu công chúa, liền dặn dò ma ma bên cạnh: " Ngươi đi chỗ Hoàng Thượng hỏi một chút, chính sự có thể đã nói xong, nói xong rồi, mời trạng nguyên công đến chỗ ai gia một chuyến, ai gia nơi này có trà ngon mời hắn."

Ma ma này cười rời đi, Cẩm Phong ở phía sau nhìn Diệp Trì, thấy hắn đi vào ngay cả mắt cũng không nhìn mình, trong lòng bất giác thầm buồn bực, nghĩ bần nha đầu họ Thời ti tiện này ghê gớm thật, lại câu dẫn hắn muốn cưới hỏi đàng hoàng, đánh hỏng tâm tư nho nhỏ của nàng không nói, còn biến thành trò cười, làm sao không hận.

Nàng ngược lại không hận Diệp Trì, mà lại rất hận Thời Tiêu, nàng sớm nghe ngóng, khi đó nha đầu ti tiện kia vốn đính hôn với Trạng Nguyên Lang, sau đó lại không biết sao lại nhào đến Diệp Trì, vứt bỏ Trạng Nguyên Lang, một nha đầu ti tiện thay đổi thất thường như thế, tội nghiệp Diệp Trì còn tưởng là bảo bối.

Càng nghĩ trong lòng càng tức, nhưng cũng không thể phát tác, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn càng lúc càng khó coi, Cửu công chúa thì không ngừng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, dáng vẻ như chờ không kịp.

Thái hậu thấy thế cười nói: "Có thể thấy được châm ngôn nói rất hay, con gái lớn không dùng được, giữ tới giữ lui lại thành thù, ngươi xem Tiểu Cửu lúc này gấp chưa kìa, ngươi đừng vội, chờ một lát Trạng Nguyên Lang đến, ai gia liền tác thành đoạn nhân duyên này cho các ngươi, cũng là..."

Tác giả có lời muốn nói: còn có một canh
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện