2.
Đến ngày thứ ba bị nhốt trong sào huyệt của đám thổ phỉ, Tiểu Liễu mới thật sự nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Chúng không có ý định thả nàng về nữa.
Nếu không có bất trắc gì xảy ra, e là nàng sẽ phải làm chân sai vặt trong hang ổ này cả đời.
Một khi đã bước chân vào nơi thế này, muốn ra ngoài chỉ có thể là nằm ngang mà ra.

Ba ngày qua, tình cảnh của nàng tuy khổ nhưng tạm thời chưa gặp nguy hiểm.
Vốn người nhỏ con, lại chẳng có nhan sắc gì, ăn mặc như tiểu nhị quèn, trong đám thổ phỉ cao to lực lưỡng, nàng nom chẳng khác gì một con gà con rụt rè, ai gọi thì dạ, ai đuổi thì đi, chẳng mấy ai để tâm.

Bọn chúng sai nàng làm việc đều hô như thế:
“Ê, cái đứa câm kia!”

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Tiểu Liễu thì gần như kiệt sức.
Lũ thổ phỉ này chẳng có chút nhân tính nào, không cho nàng nghỉ một khắc.
Bưng bê, lau dọn, rửa chén, quét sân, thậm chí còn bắt nàng đi đổ thùng phân.

Diêu lão đại năm mươi mấy tuổi, mặt đầy nếp nhăn, sống mũi khoằm, ánh mắt như diều hâu, nhìn là biết hạng người tàn độc.
Trong phòng ông ta đã có một phụ nữ, nhưng không rõ từ đâu lại bắt thêm một cô gái nhà lành, tuổi chừng đôi mươi, da trắng môi hồng, dung mạo xinh tươi.
Cô gái tội nghiệp ấy suốt ngày khóc lóc, không cam tâm lấy hắn làm chồng.
Thế nhưng ở cái nơi này, chẳng ai giúp được nàng ta.

Mỗi ngày, Tiểu Liễu làm đến tận khuya mới được thả cho về nghỉ, mệt đến mức đứng còn không nổi.
Chỗ ngủ cũng vô cùng tạm bợ, là một cái hang đá được ngăn cách bằng song sắt, chẳng khác gì chuồng nhốt người.
Chỗ ấy rất nhỏ, mỗi lần nàng vào là người ngoài lại khóa cửa lại.

Chính tại nơi đó, nàng đã gặp được Tô Miễn.

Hắn thê thảm vô cùng, trên người còn khoác áo gấm, nhưng đã đầy m.á.u me loang lổ, chân bị thương nặng nên chỉ có thể ngồi bệt trên nền đất.
Ấy vậy mà dung mạo lại rất tuấn tú, dù trong cảnh ngộ tơi tả thế kia, khí chất công tử phong lưu vẫn không hề suy suyển.

Lúc làm việc quanh sơn trại, Tiểu Liễu từng nghe bọn thổ phỉ nhắc đến hắn: là đại công tử của nhà họ Tô, gia tộc phú thương lừng lẫy trong thành.
Cha hắn là Tô Phú, tài sản kếch xù, sản nghiệp còn vươn ra cả những vùng xa hơn ngoài trấn.

Chẳng là không lâu trước đây, Tô Miễn từ xa trở về, giữa đường thì bị bọn thổ phỉ chặn bắt.
Đám gia nhân đi cùng đều bị g.i.ế.c sạch.

Lý do hắn bị bắt, là bởi một vụ làm ăn với nhị công tử nhà họ Tô.
Tô Hoa, em trai cùng cha khác mẹ với Tô Miễn, do thiếp sinh ra, từ nhỏ đã không được phụ thân xem trọng.
Gia sản họ Tô, sớm muộn gì cũng về tay đại công tử.

Gần đây, sức khỏe của Tô Phú suy giảm trầm trọng, bệnh tình liên miên.
Tô Hoa không cam lòng nhìn khối tài sản khổng lồ ấy rơi vào tay anh trai, bèn bí mật cấu kết với bọn cướp, lén báo hành trình của Tô Miễn để tiện bề ra tay giữa đường.
Ý định của hắn là muốn anh mình c.h.ế.t không kịp ngáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ban đầu, Diêu lão đại cũng định g.i.ế.c người diệt khẩu.
Ai ngờ Tô Miễn lanh trí, trò chuyện vài câu liền khiến Diêu lão đại thay đổi ý định, không g.i.ế.c ngay mà mang về trại giam giữ.

Đêm đã khuya. Hang đá được vá víu lại khá lạnh, dưới đất chỉ trải một ít rơm rạ.
Tiểu Liễu nằm co ro trong một góc, nhắm mắt giả câm, không định nói chuyện với Tô Miễn.
Ở nơi thế này, muốn sống sót, đều phải dựa vào bản lĩnh mỗi người.

Dù điều kiện Tô Miễn đưa ra hấp dẫn hơn, nhưng Diêu lão đại đã lên tiếng rõ ràng, là đại đương gia của núi Bạch Đầu, đã giao dịch với Tô Hoa, nếu giờ trở mặt thì mất hết uy tín.

Nói chuyện tín nghĩa với thổ phỉ, đúng là chuyện buồn cười.
Diêu lão đại chẳng qua chỉ thấy Tô Miễn quá thông minh, khó kiểm soát, nếu thả về sớm muộn cũng gây phiền phức, nên mới quyết sẽ g.i.ế.c hắn để trừ hậu họa.
Thời điểm ra tay được định sẵn: ba ngày nữa.
Vì ngày mai là đại hôn của Diêu gia, phải đãi tiệc ba ngày, không tiện g.i.ế.c người lúc đó.

Tiểu Liễu đã âm thầm quyết định: sẽ nhân dịp cưới xin ấy mà tìm cơ hội trốn thoát.

Khi đi đổ thùng phân ở sơn trại, nàng tình cờ phát hiện một con đường mòn phía sau núi, nhỏ hẹp ngoằn ngoèo, cỏ dại mọc um tùm.
Nói là đường, thật ra chỉ là một lối mòn như lưỡi d.a.o chạy vắt qua lưng chừng núi, dưới chân là vách đá cheo leo.
Phía dưới chính là nơi bọn cướp dùng để vứt xác những người bị chúng giết.

Diêu lão đại cưới vợ, ba ngày tiệc tùng không ngớt, đám thổ phỉ chắc chắn sẽ say xỉn cả lũ.
Đến lúc ấy, trong trại sẽ chẳng còn mấy người tỉnh táo.
Tiểu Liễu thầm tính: phải tranh thủ cơ hội ấy, lần theo đường sau núi thoát khỏi nơi này.

Từ trước đến nay, Tiểu Liễu luôn ngoan ngoãn đóng vai kẻ câm, cả ngày cắm đầu làm việc, dáng vẻ rụt rè, yếu đuối đến mức tên thổ phỉ béo được giao trông nàng cũng dần lơ là.
Hắn còn cười cợt với đám đồng bọn, chê Tiểu Liễu trông cứ như con chim cút non.

Ngày đại hỷ của Diêu lão đại vô cùng náo nhiệt, tiệc rượu trong trại kéo dài đến tận khuya, ồn ào náo động.
Đến giờ Hợi, ánh đèn trong trại vẫn sáng rực, tiếng ồn ầm ĩ khắp nơi.
Bàn tiệc thì tan rồi, nhưng đám thổ phỉ chẳng chịu tan, say xỉn cả đám rủ nhau kéo đến xem cảnh động phòng của Diêu lão đại và tân nương, vây kín cả căn nhà.
Tiếng khóc của cô gái vang vọng ra từ xa, ai oán thê lương.

Tiểu Liễu run rẩy gom dọn đống thức ăn thừa.
Tên thổ phỉ béo sốt ruột muốn đi xem náo nhiệt, đá nàng một cái, giục dọn cho nhanh.
Tiểu Liễu cúi đầu, nhanh nhẹn dọn bát đũa, tiện tay giấu một cái đùi gà vào tay áo. Buổi tối nàng ăn chưa được no.

Lúc bị nhốt lại vào hang đá thì đã gần giờ Tý.

Như thường lệ, nàng chọn một góc vách, nằm thẳng ra, mệt đến mức chẳng buồn nhúc nhích.
Trong đầu cứ nghĩ mãi về cô gái bị bắt kia, lòng nghẹn ngào không nuốt nổi miếng nào, rồi cứ thế thiếp đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện