Năm mười tuổi, một đêm nọ, hắn lén ra khỏi nhà, thừa lúc lão tú tài ngủ say, châm lửa thiêu rụi cả căn nhà, thiêu c.h.ế.t luôn người ấy.
Đó là bí mật của riêng hắn.

Một tội lỗi khó lòng mở miệng, lẽ ra phải vĩnh viễn chôn vùi sâu trong lòng.
Dơ bẩn, nhơ nhuốc, đẫm máu.
Bóng ma ấy chưa từng rời khỏi tâm trí hắn. 
Hắn luôn né tránh việc tiếp xúc với người khác.
Nhất là tiếp xúc thân thể.

Năm mười ba tuổi, hắn gặp Tiểu Liễu.
Nhóc nha đầu ấy, dung mạo chẳng mấy xinh đẹp, đầu óc lại lanh lợi, lúc cười lên thì ngốc nghếch vô cùng.
Nàng cứ ríu rít gọi hắn: “Tứ Cửu ca, Tứ Cửu ca.”
Dù hắn chẳng đáp lời, nhưng lần sau nàng lại đến, vẫn tươi cười mà gọi như cũ.
"Tứ Cửu ca, Tứ Cửu ca!"

Hắn tận mắt nhìn Tiểu Liễu từ cô bé mười tuổi, dần dần trưởng thành thành thiếu nữ mười sáu.
Nhìn nàng gồng gánh mưu sinh, chịu thương chịu khó, lúc nào cũng đối đãi tử tế với người khác, vẻ mặt ngốc nghếch mà chân thành.

Hắn biết, Tiểu Liễu là người đơn thuần, mà cũng rất thuần khiết. 
Nàng thiện lương, thật lòng, gặp chuyện chưa từng oán than, luôn giữ một thái độ tích cực và lạc quan.
Kiên cường như cỏ lau, dẫu nghiêng ngả cũng chẳng gãy.
Chính nàng đã khiến Tứ Cửu lần đầu nhìn thấy vẻ đẹp trong bản tính con người.

Cho nên về sau, mỗi khi nghe người khác nói Tiểu Liễu không xinh, phản ứng đầu tiên của hắn luôn là — Chỗ nào không xinh?
Khi nhìn một người mà cảm thấy thuận mắt, thì dung mạo đã chẳng còn quan trọng nữa rồi.

Tiểu Liễu là một cô nương gầy gò, vậy mà sức vóc không nhỏ, một tay có thể xách hai vò tương lớn.
Làn da nàng hơi sạm, tóc thì đen tuyền, dày và rậm, gương mặt nhỏ chỉ bằng bàn tay, ngũ quan không hẳn nổi bật, nhưng ánh mắt có thần, lấp lánh lanh lợi.
Sống mũi thấp, miệng cười rộng đến tận mang tai.

Thật sự có chỗ nào không đẹp sao?
Rõ ràng là rất đáng yêu mà.

Có người lầm ngọc quý thành ngói vỡ, có người nhìn đá thô lại thấy châu ngọc — trăm người trăm mắt, mỗi người một cách nhìn.
Tứ Cửu chưa từng tranh luận với ai, vì hắn trầm lặng, chưa từng có ý định chủ động đến gần Tiểu Liễu.
Hắn không xứng.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Hắn là một kẻ què, thân thể tật nguyền, lòng dạ đầy thương tổn.
Vì vậy, một ngày nọ nghe tin Tiểu Liễu sắp gả vào Tô phủ, cưới vị đại công tử tuấn tú nho nhã nhà họ Tô, hắn chỉ thấy đúng là như thế, vốn nên như thế, không có gì đáng ngạc nhiên.
Đó là phúc phận nàng xứng đáng có được.
Thế nhưng khi hay tin Tiểu Liễu mất tích, cáo thị dán khắp thành, lòng Tứ Cửu cau mày, lần đầu tiên hắn cảm thấy nhói đau trong tim.

Mà đau là đúng.
Ai thấy một cô nương như Tiểu Liễu gặp nạn mà không đau lòng? 
Ngay cả tổ phụ hắn – lão bá bán rau – cũng buồn đến hai ngày không ăn nổi cơm.

Nhưng ngày tháng vẫn cứ phải trôi.
Cuộc sống của hắn vốn dĩ không có Tiểu Liễu, đau xót rồi cũng chỉ còn lại một tiếng thở dài tiếc nuối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nếu không có điều gì ngoài dự liệu, thì kiếp này hắn sẽ không lấy vợ.
Hắn chẳng có cô nương nào để yêu, lại chán ghét việc thân cận thể xác với người khác.
Nỗi cô độc tích tụ theo năm tháng, cũng khiến tổ phụ hắn dần chấp nhận số mệnh ấy.

Cho đến ba năm sau, Tiểu Liễu lại một lần nữa xuất hiện trước quầy rau của hắn.
Nàng gầy hơn xưa rất nhiều, gương mặt nhỏ nhắn, ánh mắt trống rỗng vô định.
Dẫu nàng giờ đã là người câm, Tứ Cửu vẫn không nảy sinh chút vọng tưởng nào.
Trái tim hắn sau một khắc rung động, lại nhanh chóng trở về bình lặng, hắn chỉ lặng lẽ lựa chọn giúp đỡ nàng.
Bởi hắn tin, Tiểu Liễu luôn kiên cường như thế, bất kể gặp chuyện gì cũng sẽ vượt qua.
Dẫu cho đại công tử nhà họ Tô đã cưới tỷ tỷ nàng, thì nhà ấy giàu có hiển hách như vậy, Tiểu Liễu rồi sẽ sớm tìm được một người xứng đáng.
Một người như Tô Miễn.

Cho đến khi Tứ Cửu dần nhận ra có điều gì đó không đúng.
Tiểu Liễu chưa từng sống ở Tô gia, cuộc sống của nàng vẫn khốn khó như xưa.

Nàng nói muốn ra ngoài bôn ba, làm ăn buôn bán.
Tứ Cửu muốn giữ nàng lại, nhưng hắn chẳng có thân phận gì, càng không có tư cách.

Trời cao mặc chim bay, biển rộng thả cá vùng vẫy.
Hắn chỉ có thể đem toàn bộ tiền bạc mình có, đưa hết cho nàng.
Không là người nàng yêu thì cũng nguyện dốc lòng giúp nàng khi nàng cần.

Tứ Cửu thích Tiểu Liễu nhưng cũng là người tự ti.
Có lẽ vì nàng từng suýt gả cho Tô đại công tử, trong mắt Tứ Cửu, chỉ có người như thế mới xứng với nàng.

Dù nàng rơi vào cảnh sa sút đến mức phải đi làm việc vặt ở quầy hoành thánh của hắn, thậm chí còn chủ động đề nghị gả cho hắn, Tứ Cửu vẫn không nỡ thừa nước đục thả câu.
Hắn biết, Tiểu Liễu là vì cảm thấy mắc nợ tiền bạc, nên mới muốn báo ân.
Nhưng trong lòng nàng, người nàng thật sự thích, vẫn luôn là người khác.
Sự khốn khó của nàng chỉ là tạm thời.
Còn hắn lại là kẻ cả thân lẫn tâm đều dơ bẩn, xấu xí.

Tứ Cửu chưa từng dám nghĩ tới chuyện giữ nàng lại cho riêng mình.
Hắn nguyện coi nàng như muội muội, lặng lẽ dìu nàng vượt qua quãng ngày khó khăn ấy.

Hàng mi cụp xuống của Tứ Cửu dần dần thấm ướt, ánh nước lấp lánh.
Bỗng một giọt lệ nóng hổi rơi xuống, nặng nề chạm vào mu bàn tay Tiểu Liễu, bỏng rát như lửa.
Tiểu Liễu vẫn ngồi xổm trước mặt hắn, nghiêng đầu nhìn.

Giết người là tội lỗi hắn mang trên lưng.
Cũng là cái bóng đè nặng hắn bao năm, vừa là tra tấn, vừa là trừng phạt.

Người ta thường nói, Bồ Tát vốn là vô tướng, nhưng khoảnh khắc này, Tứ Cửu lại cảm thấy Tiểu Liễu chính là vị Bồ Tát cứu rỗi cuộc đời hắn.
Hàng mi hắn cụp xuống, ánh mắt nàng dịu dàng thương xót, dưới ánh đèn dầu lay lắt trong phòng, hai người như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng ấm áp.

Tiểu Liễu khẽ đứng lên, nhẹ nhàng đưa tay ra, ôm lấy thắt lưng hắn.
Nàng ghé sát lại, đặt lên môi hắn một nụ hôn.
Mắt Tứ Cửu đỏ hoe, ôm chầm lấy nàng, bật khóc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện