5.
Tiểu Liễu sắp thành thân với Tứ Cửu rồi.
Quầy hoành thánh hôm nay không mở bán, chỉ có tiếng pháo rộn ràng.
Từ đầu phố vang tới tận nhà Tứ Cửu.

Lão bá bán rau cười tươi đến mức miệng không khép lại được.
Nhà treo đầy lồng đèn đỏ, chữ hỷ dán kín cửa sổ.
Hàng xóm láng giềng đều kéo đến góp vui, tiếng cười nói rôm rả vang khắp ngõ nhỏ.

Tiểu Liễu mặc hỉ phục đỏ tươi, trên mặt điểm chút phấn son, môi cũng đỏ au.
Nàng có chút ngượng ngùng, định đưa tay lau đi son trên môi.

Tứ Cửu cũng mặc hỉ bào, vì quá vui mừng, khóe môi cứ cong cong mãi không thôi.
Nhìn thế lại càng ra dáng người vui trong ngày cưới, dáng vẻ bỗng thấy phong độ, thậm chí có chút anh tuấn, nhìn rất vừa mắt.

Tiểu Liễu đang lau son thì hắn vừa vặn chen vào phòng, nhìn thấy tân nương trong gương đồng, nở nụ cười rạng rỡ:
“Đừng lau, đẹp lắm.”

Đẹp thật sao?
Tiểu Liễu ngại ngùng, nhưng động tác cũng dừng lại thật.

Từ sau khi Tứ Cửu nói nàng không xấu, thỉnh thoảng nàng cũng sẽ soi gương, ngắm nghía gương mặt mình.
Ừm, nhìn mãi cũng thuận mắt, thật ra cũng được lắm.

Giờ Tỵ, Tiểu Liễu lên kiệu hoa.
Tứ Cửu cưỡi ngựa dẫn đầu, khí thế dồi dào, phong thái phơi phới.

Trên phố có mấy cô nương thì thầm tiếc nuối:

“Thật ra ca ca Tứ Cửu trông đâu có tệ, trước kia sao không phát hiện ra hắn cũng đẹp trai nhỉ?”
“Ta thì sớm đã thấy hắn không tệ rồi, chỉ tiếc là một kẻ què, không thì ta cũng gả.”
“Thôi đi, cô có muốn thì Tứ Cửu cũng chẳng muốn cưới cô đâu.”
“Sao lại không muốn, dẫu sao ta cũng hơn một con bé câm còn gì!”

Mấy câu châm chọc xôn xao, náo nhiệt vô cùng.

Đoàn rước dâu chỉ đi một vòng quanh phố, rồi lại quay đầu trở về nhà Tứ Cửu.
Dưới tấm khăn voan đỏ, ánh mắt Tiểu Liễu dịu dàng, yên tĩnh như nước.

Cho đến khi kiệu hoa bất ngờ khựng lại giữa đường.
Tiếng ồn ào trên phố bỗng chốc cũng lặng đi.

Tiểu Liễu không hiểu chuyện gì, khẽ vén khăn voan lên.
Nàng vén rèm kiệu, vừa định hỏi Tứ Cửu có chuyện gì thì ánh mắt nàng lập tức chạm phải một người đang đứng trước đầu đội rước.

Là Tô Miễn.

Đúng vậy, là Tô đại gia nhà họ Tô, người mang vẻ phong lưu tuấn nhã, như ngọc giữa trần gian ấy...
Giờ đang đứng đối diện với Tứ Cửu, mặt trắng bệch như tờ giấy.

Hắn vĩnh viễn đẹp như thế.
Dù là lúc chật vật, lúc hấp hối, lúc sắc mặt trắng bệch như tờ giấy — Vẫn cứ đẹp đến nao lòng.

Đôi mắt hẹp dài ấy, lúc này đỏ ngầu, ánh nhìn xuyên qua tất cả đám người, chăm chú nhìn về phía Tiểu Liễu.
Thần sắc hắn vỡ vụn, môi mím chặt, khẽ run, cố gắng thốt lên điều gì đó.
Chỉ tiếc — khoảng cách quá xa, Tiểu Liễu không nghe rõ.

Phía trước, Tứ Cửu đang cưỡi ngựa, tay siết chặt dây cương, quay đầu nhìn lại.
Gương mặt hắn lại trở về dáng vẻ u buồn đã hằn sâu năm tháng.
Trong mắt, là nụ cười khổ không ai nhận ra, cùng chút xót xa âm thầm.

Tiểu Liễu không hiểu Tô Miễn đang làm gì.
Hắn đứng giữa phố, ánh mắt hoảng loạn, tuyệt vọng.
Cứ như đang lẩm nhẩm gọi tên nàng:
"Tiểu Liễu... Tiểu Liễu..."

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Tứ Cửu, như mọi khi, chưa bao giờ ép nàng.
Vì vậy, đoàn rước dâu dừng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn cũng chẳng màng ai cười chê, tai không để ý lời bàn tán, chỉ lặng lẽ nhìn Tiểu Liễu, đợi nàng đưa ra lựa chọn.

Tiểu Liễu nhìn về phía Tứ Cửu.
Nàng khẽ cong khóe môi, nở một nụ cười.

Đó là nụ cười đẹp nhất đời này mà Tứ Cửu từng thấy.
Nhẹ nhàng, dịu dàng, thanh khiết.

Tiểu Liễu buông rèm kiệu xuống.
Ngồi lại ngay ngắn, kéo khăn voan che mặt.

Tiếng kèn đám cưới lại vang lên.
Tứ Cửu khẽ giật dây cương, đoàn rước lại tiếp tục tiến về phía trước.

Tứ Cửu mắt nhìn thẳng, lặng lẽ đi vòng qua Tô Miễn.
Đoàn người rộn ràng đi qua bên cạnh hắn.

Ngay khoảnh khắc ấy, Tô Miễn cảm thấy trời đất đảo lộn.
Đau đớn tràn ngập tâm can, sợi dây căng cứng trong lòng đột ngột… đứt phựt.

Hắn bật cười tuyệt vọng, trước mắt tối sầm.
Một ngụm m.á.u nghẹn ngào trào ra từ miệng.

Nhóc câm nhỏ bé của hắn, cuối cùng vẫn gả cho một kẻ què.
Chỉ tiếc kẻ què đó không phải là hắn.

Hắn nghĩ:
Giá như năm đó… hắn đừng chữa khỏi chân.
Nếu vậy, hắn cũng có thể là một người què.

Xuân đã hết, ngày dài chậm chạp, tiết mẫu đơn rộ sắc.
Bọn họ thành thân, kết duyên từ kiếp trước.
Tựa như lan quế ngát hương ngàn thu, tỳ bà hòa tấu, vui vầy trăm năm.

6.
Sau khi Tiểu Liễu gả cho Tứ Cửu, hai phu thê đồng lòng cùng nhau buôn bán quầy hoành thánh.
Kỹ thuật gói hoành thánh của nàng càng ngày càng thành thạo.

Tấm vỏ bột mỏng đặt lên lòng bàn tay, dùng đũa gắp một chút nhân, gập đôi lại, bóp mép.
Một chiếc hoành thánh tròn trịa cứ thế hoàn thành.

Cuộc đời con người cũng giống như gói hoành thánh.
Nhân nhồi nhiều thì đậm đà, ít thì nhạt nhẽo.
Thế nhưng khi thả vào nồi, loại tham nhiều thường dễ vỡ, chỉ có những cái ít nhân hoặc vừa phải, là an toàn nhất.

Ai cũng mong có phần nhân “vừa đủ”, mà tay Tiểu Liễu thì lại toàn gói ít nhân, bị người ta chê.
Nhưng không sao, chỉ cần không vỡ, là đã thắng rồi.

Vả lại, hoành thánh ngon, không chỉ nhờ phần nhân.
Nước dùng ninh lâu hơn chút, mỡ heo nhiều một chút, hành hoa rắc thêm tí nữa, vẫn có thể có một bát hoành thánh thơm nức.
Cùng lắm, chỉ cần thêm chút dấm chua cũng đã đủ làm dậy vị.

Tiểu Liễu thích ăn hoành thánh có thêm dấm.
Cho nên một năm sau, khi nàng nghén nặng, phải nằm nhà dưỡng thai, La thị đến tìm, mở lời muốn chăm sóc nàng, còn đặc biệt xuống bếp nấu một bát mì.
Tiểu Liễu chỉ lắc đầu.

Nàng đã không thích ăn mì từ lâu rồi.
Từ lâu đã không còn thích nữa.
Bát mì sau đó nguội lạnh, vón cục, Tiểu Liễu không đụng tới.

La thị khóc đến nghẹn ngào, lấy tay che mặt.
Tiểu Liễu nói:
"Mẹ đi đi, lát nữa con còn phải ra quầy hoành thánh."

La thị vô vọng rời đi.
Chỉ trong một năm ngắn ngủi, bà tiều tụy hẳn, như già thêm cả chục tuổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện