9.
Tiểu Liễu hận chính mình, lại càng hận Tần Cơ.

Chính Tần Cơ đã bắt nàng phải tận mắt chứng kiến cảnh Tô Miễn thay lòng, nhìn hắn và Ngọc Nhụy ôm hôn quấn quýt giữa sân viện, nỗi đau khi ấy như d.a.o cứa tim gan.
Ba năm sau, khi nàng thoát khỏi chiếc hũ của Tần Cơ, Ngọc Nhụy đã mang thai, Tô Miễn cùng nàng ta mặn nồng thắm thiết.

Ánh mắt lạnh lẽo và chán ghét của hắn nhìn nàng, khiến nàng hoàn toàn c.h.ế.t tâm.
Nàng đã từng bất lực đến nhường nào, tuyệt vọng đến nhường nào.
Tần Cơ từng muốn ép nàng đến đường cùng.
Và trong khoảnh khắc giãy giụa bên bờ sinh tử, chỉ có Tứ Cửu là ánh sáng duy nhất mà nàng thấy được.
Chỉ có hắn, sẵn sàng dang tay cứu lấy nàng, che chở cho nàng.

Sau khi Ngọc Nhụy chết, nàng gả cho Tứ Cửu.
Ngày cưới, kiệu hoa rước dâu đi qua phố lớn, nàng bỗng trông thấy Tô Miễn đứng đó, sắc mặt trắng bệch như giấy.
Thế nhưng lòng nàng đã lặng như nước.
Đó là ánh mắt bình thản nhất, sau muôn trùng đắng cay.

Trước đó, nàng không phải là không có nghĩ tới việc Tô Miễn thay lòng vốn là một mưu kế của Tần Cơ?
Thế nhưng ý nghĩ đó chỉ vụt qua một thoáng, giống như một lời tự dối mình đáng buồn và nực cười.
Cho đến khi hắn xuất hiện trước đầu kiệu, ánh mắt hoảng loạn, Tiểu Liễu gần như có thể khẳng định rằng, lời dối mình năm xưa thật ra là thật.

Chỉ tiếc là, nàng không thể quay đầu được nữa.
Tô Miễn cũng vậy.

Về sau nàng từng hỏi lòng: năm ấy đã từng nghi ngờ, vì sao không chọn tin hắn? Vì nàng không dám.
Khi ấy, nàng đang đứng giữa ranh giới sống chết, bị một con ma không ngừng dụ dỗ, nàng không dám tự cho mình bất kỳ tia hy vọng nào.
Hoặc cũng có lẽ, sâu trong lòng nàng, một cô gái nhỏ bé tầm thường như nàng, chưa từng thực sự tin rằng Tô Miễn có thể yêu mình thật lòng.
Giống như năm đó, ở Tô phủ, hắn từng cúi sát bên tai nàng, qua gương nói:

“Đừng luôn khen người khác đẹp.
Da mặt của mỹ nhân thì ai chẳng giống nhau, có gì hay ho.
Tiểu Liễu, nàng mới là người đẹp nhất.
Đôi mắt, cái mũi, cái miệng của nàng, tất cả đều là hình dáng mà ta thích nhất.”

Nàng đã tin.
Nhưng nàng cũng chưa từng thật sự tin hết.
Thật thật giả giả, giả giả thật thật — rốt cuộc cũng chẳng phân rõ.

Khi nàng quyết định gả cho Tứ Cửu, nàng tự nhủ: Tất cả những điều ấy không còn quan trọng nữa.
Một công tử nhà họ Tô phong tư tuấn nhã như vậy, ngay từ đầu vốn không nên là của nàng.
Nếu không phải vì năm đó nàng từng cứu hắn trong trại thổ phỉ, hai người có lẽ cả đời cũng không hề giao nhau.
Đúng vậy, một công tử cao quý, sao có thể nhìn đến một cô gái bán tương dầm, xấu xí như nàng?

Sau khi bị Tần Cơ bám lấy, Tiểu Liễu lại càng không dám sinh ra bất cứ tham vọng nào không thuộc về mình.
Cho nên tình cảm với Tô Miễn, cuối cùng bị chính nàng nghi ngờ và phủ nhận.

Nàng chọn Tứ Cửu, chỉ mong sống một đời bình yên, thực tế, giản dị mà thôi.
Điều duy nhất nàng mong cho Tô Miễn, là sau này mọi sự đều hanh thông, mong muốn gì cũng đạt được.

Nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc, nguyện vọng của Tô Miễn, trước sau chỉ có mình nàng.
Sau khi hắn chết, Tiểu Liễu chìm trong hối hận tột cùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nếu không phải Trần Khánh đã đến tìm nàng từ sớm, nói:
“Đại gia dạo này hành vi rất lạ. Hôm qua bỗng ra lệnh đốt sạch tất cả các miếu mới dựng.
Ngài còn nói nếu sau này xảy ra chuyện gì, toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Tô đều phải giao cho cô nương.”

Tiểu Liễu hoảng loạn.

Nàng biết suốt một năm qua, nhà họ Tô đã dựng không ít miếu.
Nhưng trong những ngôi miếu đó, tượng thần với đôi mắt sáng sâu thẳm, mày liễu mũi cao, vẻ mặt hiền từ , nàng chưa từng nghĩ sẽ có liên quan đến Tần Cơ.
Đến khi nàng kịp hiểu ra thì… đã quá muộn rồi.

Tứ Cửu vội vàng thuê xe ngựa, đưa nàng vào thành.
Nhưng khi nàng đến Tô phủ, n.g.ự.c Tô Miễn đã bị khoét thành một lỗ m.á.u me bê bết.
Hắn ngồi cúi đầu bất động, cánh tay buông thõng, không còn chút hơi thở.

Giọng nàng khàn đặc, cổ họng nghẹn ngào dâng lên vị tanh mặn, cuối cùng hắn c.h.ế.t trong vòng tay nàng.
Hắn nói:
“Đau quá… Nhóc câm… ta đau lắm…”

Tiểu Liễu đã khóc đến cạn nước mắt.
Nàng không kịp nói với hắn rằng: Nàng cũng đau, trái tim nàng đau đến sắp c.h.ế.t rồi.

Nàng hận chính mình.
Càng hận Tần Cơ.

Hận mình quá nhỏ bé.
Hận thân xác này chỉ là da thịt phàm tục.

Tần Cơ tàn độc vô lường, từng người nàng yêu thương đều bị nàng ta hại chết.
Còn nàng thì bất lực, chẳng thể phản kháng, chỉ biết bỏ trốn.

Nàng bị một con yêu vật chơi đùa trong lòng bàn tay, đến cả trả thù cũng không thể làm nổi.

10.
Tiểu Liễu biết, chỉ cần Tần Cơ còn sống, sớm muộn gì cũng sẽ quay lại tìm nàng.
Từ đầu đến cuối, nàng vẫn luôn là con mồi trong mắt ả.
Huống hồ... giờ trong bụng nàng còn có một đứa bé, mà Tần Cơ thì luôn cần những linh hồn thuần khiết.
Nàng biết ả sẽ đến, chỉ không ngờ lại nhanh đến vậy.

Hai tháng sau cái c.h.ế.t của Tô Miễn, lúc Tiểu Liễu đang mang thai năm tháng, cái hũ cao hai thước đột nhiên xuất hiện trong nhà nàng.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Đêm ấy, trời tối đen như mực, trong phòng yên lặng không tiếng động.
Tiểu Liễu nằm nghiêng trên giường, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cái hũ đặt trên đất.
Nó không nhúc nhích, trông hệt như một chiếc hũ dưa muối cũ kỹ vẫn thường thấy trong nhà dân bình thường.

Tứ Cửu ngủ rất say, không hề hay biết gì.
Tiểu Liễu ngồi dậy.
Nàng vén rèm bước ra ngoài.
Lúc quay lại, trong tay nàng đã cầm theo một cuộn dây thừng.

Thứ này, nàng đã chuẩn bị từ lâu, để dành cho Tần Cơ.
Giống như bà bà của nàng năm xưa.
Nàng buộc chặt dây quanh vò, ngồi xuống, vác nó lên lưng.

Trước khi rời khỏi nhà, nàng ngoái đầu nhìn Tứ Cửu một lần cuối.
Người đàn ông ấy rất đỗi bình thường, nhưng lại chính là chút ấm áp cuối cùng còn sót lại của nàng trong chốn phàm tục này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện