3.
Sau khi Chiêm Thế Nam rời đi, Tống Thao dọn vào xưởng thêu ở.
Nàng tạm thời gửi Kim Nguyên Bảo sang nhà Linh Xảo.

Kim Nguyên Bảo nay đã lớn tuổi, lại rất lưu luyến chủ.
Lúc Tống Thao rời khỏi nhà Linh Xảo, nó cứ lẽo đẽo bám theo từng bước chân nàng, ánh mắt đầy vẻ tội nghiệp.

Tống Thao bỗng thấy lòng nghẹn lại, ngồi xổm xuống ôm chặt lấy nó, nghèn nghẹn nói:
"Ngoan ngoãn nhé. Di ca ra ngoài bươn chải kiếm sống rồi, hai ta cũng phải ngoan ngoãn đợi huynh ấy về."

Cuộc sống trong xưởng thêu cứ lặp đi lặp lại.
Ngoài việc nhận thêu đơn hàng, Tống Thao còn phải học thêm kỹ pháp thêu luồn chỉ theo viền. 
Những lúc rảnh rỗi, Linh Xảo lại chạy đến tìm nàng, vẫn hào hứng chỉ dạy từng đường kim mũi chỉ. 
Hai người có vô vàn chuyện để nói với nhau.

Bánh nước mà dì Lưu làm quả thực ngon, lại thêm tính tình hiếu khách, mỗi lần Tống Thao sang chơi là ăn đến no căng bụng.
Mỗi ngày trôi qua đều đầy ắp việc làm và tiếng cười, chỉ đến đêm khuya yên tĩnh, khi những cô thợ thêu cùng phòng đã chìm vào giấc ngủ, Tống Thao mới lặng lẽ nhớ đến Chiêm Thế Nam.

Ngày trước nàng hay miệng nói mình là vợ hắn, nhưng kỳ thực tuổi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, lòng dạ vẫn ngây thơ khờ dại.
Giờ đây đang vào tuổi trăng tròn, sau khi Chiêm Thế Nam rời xa, nàng mới lần đầu nếm trải cái gọi là tương tư của thiếu nữ.

Ban đêm, nàng thường mở trừng mắt mà ngẩn ngơ, không sao ngủ được.
Trong đầu cứ lặp đi lặp lại hình ảnh khi xưa, lúc hoảng sợ chạy đến nương nhờ Chiêm Thế Nam, ánh mắt hung dữ của hắn khi đó, rồi cả bóng dáng cằn nhằn nhưng vẫn cặm cụi dọn dẹp phòng cho nàng.

Người ngoài đều bảo Chiêm A Di chẳng phải người tốt.
Nhưng cái thiện ẩn sâu trong trái tim hắn, nàng đều thấu suốt.

Cũng như ngày trước, hắn thừa biết rằng nếu thật sự đuổi nàng ra khỏi nhà, nàng ắt sẽ bỏ mạng rất nhanh.
A Di ca chẳng qua là mang tiếng xấu, tính tình lại gắt gỏng, chứ thực ra hắn căm ghét cái ác, chưa từng hại mạng ai vô tội.
Ngay cả với con ch.ó như Kim Nguyên Bảo, hắn cũng rất nhẫn nại.

Tống Thao lại nhớ đến căn phòng nhỏ mà hắn dọn dẹp cho nàng, ban đầu trống không, nhưng về sau đã có bàn trang điểm, gương đồng, rương áo quần, cái gì cũng đầy đủ.
Trời rét căm căm, vậy mà chỉ có phòng nàng được đốt lò than, ấm áp như mùa xuân.

Lúc trong tay A Di ca rủng rỉnh, tiền bạc gần như đều đổ vào nàng. 
Cái tốt mà hắn dành cho nàng, hoàn toàn không cần báo đáp, cứ tự nhiên mà cho.

Tống Thao thậm chí chẳng chút nghi ngờ, nếu một ngày nàng thật sự làm như lời dì Lưu bảo, chạy đến trước mặt hắn nói:
"Về sau muội không thể làm vợ huynh được nữa đâu. Ai ai cũng nói huynh mệnh xấu, sẽ khắc c.h.ế.t muội."

Hắn đại khái cũng chỉ sẽ ngẩn người một chút, sau đó cười nhạo một tiếng:
"Ai thèm cưới muội làm vợ chứ, thế lại hay."

Chiêm Thế Nam vốn là người mạnh miệng, xưa nay kiêu ngạo tự phụ.

Tống Thao mấy hôm nay thật sự bắt đầu nhớ hắn rồi.
Ban ngày, nàng chăm chỉ theo các sư phụ học kỹ pháp thêu viền luồn chỉ, trong đầu đã lên ý định làm một chiếc túi thêu uyên ương viền kim tặng cho A Di ca.
Ý nghĩ ấy vừa mới nhen nhóm chưa bao lâu, nàng còn chưa bắt đầu se chỉ dát vàng, thì Chiêm Thế Nam đã bất ngờ quay về thăm nàng rồi.

Tính ra cũng đã ba tháng kể từ khi hắn rời đi. 
Hôm ấy, hắn bất ngờ xuất hiện nơi đầu phố, gương mặt quen thuộc và tuấn tú, trong ánh mắt còn mang theo ý cười, khiến Tống Thao ngây ra như phỗng, hồi lâu không kịp phản ứng.

Phố xá ồn ào náo nhiệt, Chiêm Thế Nam đứng cách đó không xa, thấy nàng cứ đứng ngơ ra đó, liền nhướng mày trêu chọc:
"Không nhận ra nữa rồi? Vậy thì ta quay về đây."

Nói xong liền làm bộ quay lưng rời đi.

Tống Thao thét lên một tiếng, kích động lao tới ôm chầm lấy eo hắn. 
Vì quá phấn khích, mặt nàng đỏ bừng lên, mạnh mẽ đến nỗi như nhổ củ cải, kéo một cái liền khiến hắn bị nhấc bổng khỏi mặt đất.

Chiêm Thế Nam: “…”

"A Di ca! Không phải muội đang nằm mơ chứ!"

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Củ cải vừa bị nhổ lên lại rơi ngay xuống đất. 
Tống Thao vẫn chìm trong vui sướng, hai chân hơi khuỵu xuống, định bụng kéo thêm phát nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chiêm Thế Nam rốt cuộc bị nàng chọc cười, đành giữ lấy hai tay đang siết chặt bên hông mình, bật cười thành tiếng:
"Đủ rồi đấy, đang ngoài phố kia kìa, muội ngày nào cũng lắm sức quá nhỉ!"

Sau đó hắn dẫn nàng vào quán ăn, gọi vài món nàng thích.
Tống Thao từ lúc gặp lại hắn đã vui đến mức không kìm được, vừa gắp đồ ăn vừa ríu rít nói mãi không thôi, cơm canh thì ăn chẳng được mấy miếng.

Chiêm Thế Nam gắp thức ăn cho nàng, nhắc nàng tranh thủ ăn lúc còn nóng.
Tống Thao cười híp mắt:

"Chút nữa ta tới nhà Linh Xảo đón Kim Nguyên Bảo, rồi cùng nhau về nhà nhé."

Chiêm Thế Nam mỉm cười:
"Không được, ta còn phải quay về."

"Về đâu cơ?"

"Dự Chương."

"Hả?"

Tống Thao cắn đũa, há hốc miệng, vẻ mặt tràn đầy thất vọng.

Chiêm Thế Nam giải thích:
"Bây giờ ta làm việc trong phủ Quách Quận công, quy củ rất nghiêm, lần này chỉ xin nghỉ được một ngày, không kịp về nhà. 
Đợi lần sau ta xin nghỉ lâu hơn, sẽ cùng muội về."

Tống Thao biết phủ Quận công ở Dự Chương.
Vị Quách Quận công ấy là đời sau của ngũ đẳng tước, tuy không giữ chức quan, nhưng thân phận cao quý, nghe nói ngay cả tri phủ đại nhân gặp cũng phải thi lễ cung kính.

Nàng tròn mắt nhìn Chiêm Thế Nam, kinh ngạc hỏi:
"A Di ca, huynh vào phủ Quận công làm việc rồi sao?"

"Ừ."

"Làm gì vậy?"

"Còn làm gì được nữa? 
Tất nhiên là làm hạ nhân rồi."

Chiêm Thế Nam cười khẩy, rút từ trong n.g.ự.c ra một túi tiền, tiện tay ném lên bàn, vẻ bất cần:
"Dù sao cũng chỉ là kiếm miếng cơm thôi. 
Ai trả nhiều thì ta làm cho người đó, miễn sao muội không phải chịu đói. 
Này, số này cầm trước đi."

Tống Thao cầm lấy túi tiền, lắc lắc vài cái rồi mở ra xem.
Bên trong đại khái có khoảng hai xâu tiền.
Chừng ấy, với Chiêm Thế Nam của ngày trước vốn chẳng đáng nhắc đến.

Nhưng ở chốn phố chợ, gạo một đấu ba mươi văn, Tống Thao còng lưng cả tháng thêu khăn tay cũng chưa chắc kiếm nổi một tiền.
Nàng thở dài cảm thán:
"Phủ Quận công đúng là rộng tay thật đấy. 
Họ còn tuyển người không? Muội cũng muốn vào làm!"

Chiêm Thế Nam đưa tay ra, xoa rối tóc nàng một cái thật mạnh, bật cười:
"Cái mầm đậu nhỏ này! Muội cứ ngoan ngoãn ở lại xưởng thêu cho ta, còn bày đặt mơ mộng. 
Với cái tài thêu hai con giòi của muội, mà cũng đòi vào phủ Quận công làm hạ nhân? 
Muội tưởng làm hạ nhân là dễ lắm hả!"

Câu này lập tức chọc giận Tống Thao, nàng đứng bật dậy, trong khi Chiêm Thế Nam đang cười sằng sặc thì nàng cũng nhào tới định túm tóc hắn trả thù.

“Câm miệng! 
Đừng có nhắc lại hai con giòi đó nữa! 
A Di thối! Đồ đáng ghét!”

Sau màn ầm ĩ đó, đến tận lúc Chiêm Thế Nam rời đi, Tống Thao vẫn giữ nguyên vẻ mặt tức tối bực dọc.
Hắn vừa đi, lại hơn một tháng nữa trôi qua.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện