Lần này Cảnh đế nói chuyện với Tịch Nguyệt không đến bao lâu, một ngày đang đùa với mấy đứa bé trong tẩm cung thì nghe thấy cung nhân báo lại, vậy mà công chúa La Lệ Toa không cẩn thận rơi xuống nước chết chìm ở trong viện rồi. 

Tịch Nguyệt dĩ nhiên là không tin lời như thế, nàng biết rõ nhất định là Cảnh đế làm gì đó, nhưng dù vậy, Tịch Nguyệt cũng bình tĩnh.

Lại nói, ít ngày nữa thì nhị hoàng tử Địch Ngõa sẽ vào kinh, Cảnh đế này vừa truyền ra ngược lại thật là khiến Tịch Nguyệt nhìn không hiểu.

Có điều lại nghĩ một chút, một phụ nữ gia đình như nàng, hiểu với không hiểu những chuyện này thì muốn làm thế nào chứ.

Cũng không phải như giả bộ tất cả đều không biết chuyện, nên làm cái gì chính là làm cái đó.

Dù là trong cung hay là ngoài cung, ngược lại bởi vì cái chết của công chúa La Lệ Toa này có không ít suy đoán, có người nghi ngờ là Chu gia làm, cũng có người nghi ngờ An gia làm, dù sao, công chúa La Lệ Toa này thật sự là khiến hai nhà này vì vậy mà suy tàn.

Cũng coi là đại thù.

Tịch Nguyệt nghe nói Cảnh đế quát lớn mấy người nói tin đồn ở trên triều đình. Chính là cũng bắt chước làm theo, người nào nói bậy trong cung, nhất định phải nghiêm khắc khiển trách một phen, tuyệt không nương tay, kể từ đó, lời này lại là mơ hồ lặng yên xuống.

Bởi vì nhị hoàng tử Địch Ngõa này sẽ sắp đến ngay, lúc này nghĩ đến thế cục triều đình Địch Ngõa, trong và ngoài cung lại có suy đoán mới, đó chính là thể nào tự người Địch Ngõa ám sát công chúa của bọn họ.

Chỉ cần như vậy, thân là thân ca ca của công chúa, nhị hoàng tử nhất định sẽ trở mặt với Cảnh đế, như vậy mục đích lần này hắn tới cũng chưa chắc sẽ có thể thực hiện.

Nhưng lời đồn đãi cuối cùng là lời đồn đãi, lại bởi vì hoàng thượng hoàng hậu quản nghiêm, mọi người chỉ dám suy đoán, vạn không dám nói bậy.

Làm sao Tịch Nguyệt không biết vì sao lời đồn nổi lên.

Phỉ nhổ một tiếng lão hồ ly, lại thấy chuyện này càng trở nên quan trọng.

Vạn không thể để cho bất kỳ kẻ nào nói bậy một câu.

Cứ như vậy, thật ra khiến người khác càng thêm định vững ý nghĩ này, nếu không phải như thế thì sao như vậy.

Thời gian trôi qua cũng mau, chỉ là thời gian mấy ngày, Tịch Nguyệt lại đã nghe nói nhị hoàng tử Địch Ngõa này vào Kinh Thành mà hắn cũng không phải đến một thân một mình, người đi theo còn có vương phi và hai tiểu thế tử của hắn.

Tịch Nguyệt thân là hoàng hậu, thân phận dĩ nhiên là phải cao quý hơn nhiều so với thân phận của bọn họ, nhưng Cảnh đế có ý là, hãy để cho bọn họ ở tạm trong cung, như vậy ngược lại cũng có vẻ thân thiết chút.

Thời gian hơi sớm Cảnh đế và Đại Thần Trong triều phân tích tình thế Địch Ngõa, hôm nay xem ra, người thích hợp nhất làm hoàng thượng trừ vị nhị hoàng tử trước mắt này chính là Tứ hoàng tử.

Mặc dù thực lực quốc gia Địch Ngõa không bằng Nam Thấm, nhưng Cảnh đế cũng không phải là hi vọng hai nước trở mặt.

Hai nước giao hảo mới có thể càng thêm yên ổn, điểm này thì hắn hiểu rõ.

Mà nhị hoàng tử vô cùng có khả năng đi lên ngôi vị hoàng đế, nếu lúc này hắn trợ giúp một chút, có lẽ chuyện này nhất định là nước chảy thành sông.

Hôm nay Cảnh đế chính là chờ, chờ nhị hoàng tử Địch Ngõa này nhờ hắn giúp đỡ.

Tuy có lòng trợ giúp nhị hoàng tử này, nhưng bọn họ luôn là phải lấy được đủ chỗ tốt đúng không? Về phần công chúa La Lệ Toa, Cảnh đế đã vẽ xong một vòng, nhị hoàng tử này tất nhiên sẽ tin tưởng.

Trong triều đình cuối cùng như thế nào,  Tịch Nguyệt cũng không biết, chỉ nghe nói nhị vương phi này tầm vóc vạm vỡ, diện mạo cũng không có một chút dịu dàng.

Nói tới chỗ này, ngược lại Tịch Nguyệt có chút tò mò.

Nếu như nói đến công chúa Địch Ngõa, người khác dĩ nhiên cho là một mỹ nhân cực kỳ mảnh khảnh.

Nhưng nghe nói, cô gái như vậy lại cũng không được ưa chuộng ở Địch Ngõa.

Thẩm mỹ Địch Ngõa hoàn toàn khác biệt với Nam Thấm, bọn họ càng thêm yêu chuộng những nữ tử cao lớn cường tráng kia.

Đợi bữa tiệc buổi tối, Tịch Nguyệt mới lần đầu tiên thấy nhị vương phi này, quả thật là nữ tử vô cùng phù hợp vẻ đẹp Địch Ngõa.

Tịch Nguyệt lại liếc mắt nhìn nhị hoàng tử, lại là công tử vóc dáng mảnh khảnh, sắc mặt cũng trắng noãn.

Quả thật là...... Không giống bình thường.

Ngược lại hai tiểu thế tử này thoạt nhìn đều là vóc người to lớn, nghe nói hai đứa bé kém hai tuổi ngược lại vừa văn nhỏ hơn hai tuổi so với Nghiêm Vũ và Nghiêm Gia. Nhưng tuy là nhỏ, lại nhìn một chút cũng không kém.

Đại thế tử Dĩ Huân xem ra hẳn là cao hơn nửa cái đầu so với Nghiêm Vũ đấy.

Mấy người trong bữa tiệc cũng chưa từng nói tới công chúa La Lệ Toa, Tịch Nguyệt hiểu, lời này dĩ nhiên là không thể nói ở trên tiệc rượu, nếu không một khi xảy ra tranh cải, cũng không tốt.

Hay hoặc là, nguyên nhân muội muội mình chết, còn lâu mới quan trọng hơn có được sự trợ giúp Nam Thấm.

Tịch Nguyệt là một người coi trọng tình thân, nếu như nhị hoàng tử Địch Ngõa là một người như vậy, ngược lại Tịch Nguyệt cảm thấy trong lòng không thích.

Chỉ là dù có thế nào, cũng không thể bỗng dưng phán định một người như thế nào.

Hôm nay, nàng là nữ nhân tôn quý nhất Nam Thấm, nàng phải đóng vai tốt nhân vật của mình.

"Sau đó hoàng hậu sẽ sắp xếp chỗ ở cho các ngươi, trẫm nghĩ tới nghĩ lui, bên ngoài rốt cuộc là không bằng ở tại trong cung." Cảnh đế thoạt nhìn cực kỳ trơn bóng như ngọc.

Đây cũng là cảm giác hắn thường cho người bên cạnh, chỉ có Tịch Nguyệt là người ở bên cạnh hắn mới biết trong ngày thường tính tình chân thật của hắn có bao nhiêu lãnh khốc quả quyết.

"Đa tạ hoàng thượng ưu ái."

Tịch Nguyệt nhìn nhị hoàng tử Địch Ngõa này, ngược lại cũng cực kỳ có tâm cơ.

Cũng chỉ vài ba lời đã hoà mình với Cảnh đế.

Trên bữa tiệc này còn có một vài đại thần khác, nhưng nói đến nữ quyến lại cũng không có.

Tịch Nguyệt cũng mỉm cười nhìn nhị vương phi: "Vương gia, vương phi đường xa mà đến, chắc hẳn còn chưa thưởng thức cảnh đẹp Kinh Thành, nhưng lúc này mới đầu mùa xuân, rốt cuộc là cảnh đẹp chưa đủ, lại nói, cũng là một việc đáng tiếc. Có điều Nam Thấm Địch Ngõa dân phong khác biệt, kiến trúc trang sức cũng khác biệt giống vậy. Ở trong cung, Bổn cung dẫn ngươi xem xét chung quanh một chút, cũng chưa chắc không phải một chuyện tốt."

Vương phi Địch Ngõa cười: "Đa tạ hoàng hậu nương nương ân điển. Ngài quá khách khí. Lại nói, năm trước Địch Ngõa ta chính là cực ít tuyết rơi mưa xuống, nghe nói Nam Thấm mưa nhiều tuyết nhiều, thật là hâm mộ mãi, chỉ hy vọng có thể may mắn trông thấy."

Tịch Nguyệt xinh đẹp: "Hôm nay đã là đầu mùa xuân, tuyết này tất nhiên là ít, nhưng nước mưa lại sẽ từ từ nhiều lên, tuy không thể nói là thỏa mãn tâm nguyện của nhị vương phi, nhưng ngược lại cũng coi là một nửa!"

Dứt lời dùng khăn che miệng cười.

Sau lại nghĩ một chút, bổ sung: "Chỉ là, đầu mùa xuân có tuyết, cũng không phải là chưa từng có, nói không chừng, vương phi có thể đạt được ước muốn đấy!"

"Nhờ hoàng hậu nương nương chúc lành."

Tuy Nhị vương phi thoạt nhìn là một người thật thà, nhưng nói tới nói lui cũng không bỏ sót bước chút nào.

Có lẽ cũng không phải là hạng đơn giản.

Tịch Nguyệt chưa bao giờ khinh thường đối với bất kỳ kẻ nào.

Mà nhị vương phi Địch Ngõa nhìn Tiểu Hoàng hậu danh chấn Nam Thấm này, trong lòng không khỏi cảm khái, nhìn người cũng thật là không thể chỉ xem bề ngoài, ai ngờ được, nàng một nữ tử không có gia thế, tuổi không lớn lắm, lại không coi là diễm lệ đương triều có thể nhanh chóng thượng vị, đi tới bước hoàng hậu này.

Trên đường nàng vốn là đang nghĩ hoàng hậu Nam Thấm này là cái dạng gì, hôm nay gặp mặt, lại là bộ dáng cô gái nhỏ bé vô hại như thế.

Tuy nghe nói tuổi mới mười tám, gặp mặt dường như thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi.

Lại nói, Hoàng đế Nam Thấm này quả nhiên là ánh mắt khác hẳn với người thường, 0di33xn0dafnl330fys0doon nghe nói truyền thống mỹ nhân Nam Thấm tuyệt đối không phải là loại hình này.

Nhưng nhìn nữ tử hoàng thượng sủng hạnh xưa nay, cũng không phù hợp tiêu chuẩn thẩm mỹ của Nam Thấm!

Hai người đều đang quan sát lẫn nhau, suy nghĩ lẫn nhau, Tịch Nguyệt đương nhiên cũng nhìn thấu ánh mắt soi mói của nhị vương phi.

Nàng kỳ quái chính là tại sao bọn họ ít hỏi cái chết của công chúa La Lệ Toa.

Nhưng những thứ này cũng không cần nàng trông nom.

Có lẽ nàng chính là vì chuyện này mà thần kinh căng đến mức quá chặt.

Đêm đó sắp xếp hai người thỏa đáng, Tịch Nguyệt lại tắm rửa thay quần áo, hôm nay Cảnh đế cơ bản là ngủ ở chung một chỗ với nàng, nếu không phải Tuyên Minh điện, chính là Phượng Tê cung.

Để ý làm tất cả thỏa đáng, quả nhiên, mặt Cảnh đế nở nụ cười vào cửa.

Tịch Nguyệt nhìn sắc mặt hắn, thì biết được rất nhiều chuyện nhất định là đúng như hắn mong muốn.

"Thần thiếp gặp qua hoàng thượng."

Cảnh đế nhìn nàng như vậy, hừ cười: "Nguyệt Nhi lại là muốn quyến rũ với trẫm?"

Tịch Nguyệt mặc kể hắn, dứt khoát nằm ở trên giường.

Lầm bầm: "Hôm nay chiêu đãi bọn họ, thần thiếp cảm thấy mệt quá, mới sẽ không quyến rũ người."

Tính trẻ con như vậy làm sao Cảnh đế không thích.

Cũng không chịu thay quần áo, trực tiếp đè ở trên người của nàng, chọc cho nàng kêu lên.

"Trẫm cũng mệt mỏi, không nhúc nhích được làm thế nào?"

Nào có người chơi xấu như vậy, Tịch Nguyệt đẩy hắn, hắn lại cố ý nằm yên.

Có lẽ hai người tiếp xúc nhiều hơn rồi, Cảnh đế tự nhận là khám phá một mặt mà Tịch Nguyệt không muốn người biết. Nhưng hắn lại làm sao không biết, mình cũng là như thế. Trong ngày thường làm sao hắn làm ra chuyện ngây thơ như vậy.

Thấy Tịch Nguyệt nhìn chăm chú ngơ ngác nhìn hắn, Cảnh đế vô tội hỏi "Nhìn cái gì chứ?"

Tịch Nguyệt lộ ra răng nhỏ trắng sáng, cách quần áo chính là cắn một cái ở trên vai hắn.

"Người là con mồi của thiếp."

"Phốc!" Động tác này cũng không thanh sắc. Thật ra khiến người cảm thấy đáng yêu.

"Tiểu hồ ly muốn ăn thịt người sao!"

"Lão hồ ly không nên nói xằng nói bậy." Tịch Nguyệt không chịu yếu thế.

Cảnh đế vừa xoay tròn, bản thân nằm ở phía dưới, để Tịch Nguyệt dựa vào trên người của hắn, nỉ non: "Lão hồ ly và tiểu hồ ly cũng không phải là trời sinh một đôi?"

Tịch Nguyệt cười "Khanh khách".

Đợi hai người ầm ĩ đủ rồi, Tịch Nguyệt hầu hạ Cảnh đế rửa mặt một chút, hai người nằm xuống.

Lúc này Tịch Nguyệt lại hiếu kỳ, hỏi "Hoàng thượng, hôm nay sao bọn họ cũng không nhắc công chúa La Lệ Toa chứ?"

Dù sao nàng coi như là đã chết không rõ ràng ở Nam Thấm.

Cảnh đế liếc nàng: "Lòng hiếu kì của nàng thật là sâu nặng. Hôm nay, trẫm thấy ánh mắt nàng thì đã biết, buổi chiều nàng nhất định sẽ hỏi."

Tịch Nguyệt xấu hổ cười.

Cảnh đế cũng không dối gạt nàng, cười không có nhiệt độ gì: "Trước đó, ở Tuyên Minh điện Trẫm đã từng nói với hắn, trang ## bubble nàng cho rằng hắn là kẻ ngu à nhưng rốt cuộc cũng coi như là bị trẫm lừa, chắc hẳn trong lòng hắn, người hại chết La Lệ Toa đúng là tự Địch Ngõa bọn họ. Là người tranh ngôi vị hoàng đế vì để cho hắn đến đây không có kết quả."

"Cái gì?" Tịch Nguyệt không sao hiểu được.

Lại nghĩ một chút, hiểu ra: "Vậy bọn họ sẽ tin sao?"

Cảnh đế cười lạnh: "Sẽ, trẫm cũng không nói nhiều, có lẽ chính hắn cũng sẽ tra. Đừng nói là chứng cớ xác thật, cho dù không phải như thế, ở trong tiềm thức con người cũng càng nguyện ý tin tưởng lời nói mình muốn tin tưởng."

Điểm này thì Tịch Nguyệt đồng ý.

"Nhưng công chúa La Lệ Toa tới Nam Thấm thì tính tình thay đổi lớn!" Điểm này cũng nói không thông.

"Vậy thì như thế nào, trẫm nói cho hắn biết, muội muội tốt của hắn vì hắn có thể đi lên ngôi vị hoàng đế, đã hợp tác với trẫm! Chỉ xin trẫm trợ giúp hắn. Nếu những cái được gọi là chứng cứ là một đòn trước tiên. Như vậy điểm này tất nhiên sẽ khiến hắn hoàn toàn tin tưởng cái chết của La Lệ Toa là người Địch Ngõa gây nên. Bởi vì, La Lệ Toa lại lót đường cho hắn lên ngôi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện