Cũng chỉ là thời gian mấy ngày, Tịch Nguyệt bèn tuyên nữ quyến Thẩm gia vào cung nói chuyện.

Đương nhiên, trước đó nàng cũng thương lượng qua với Cảnh đế, Tịch Nguyệt chính là làm thỏa đáng điểm này nhất.

Dù lúc nào, dù được cưng chiều như thế nào, hoặc là thân ở vị trí cao như thế nào, mọi chuyện nàng đều để Cảnh đế ở trong lòng. Nếu không phải là Cảnh đế bằng lòng tất cả, tuyệt đối sẽ không làm bừa bất cứ chuyện gì.

Về phần mấy ngày trước, Cảnh đế nhắc tới một vài tư tưởng mới về tuyển tú nữ, cũng đang trong thương thảo, còn chừng một năm hình như Cảnh đế cũng không phải là qua loa với nàng.

Tịch Nguyệt cũng nghĩ là Cảnh đế không có lý do qua loa nàng như vậy, hắn là Chúa Tể quốc gia này, đâu cần lừa nàng.

Nghĩ đến nếu hắn bố trí như thế, vậy chính là sự thật rồi.

Tâm tình Tịch Nguyệt tốt, sáng sớm sắp xếp mọi người chuẩn bị một chút đồ ăn mọi người trong nhà thích ăn. Tuy không làm việc này nhưng không làm chút gì, Tịch Nguyệt luôn cảm thấy thiếu gì đó.

"Chủ tử tốt của ta, ngài tạm nghỉ ngơi. Chớ gấp. Một lát lão phu nhân, tiểu thư Nhất Nhất họ sẽ đến." Cẩm Tâm cười lôi kéo chủ tử nhà mình ngồi xuống.

Nghe nàng nói như vậy, Tịch Nguyệt làm như nghĩ tới điều gì: "Đúng rồi, Cẩm Tâm nói cho Xảo Ninh, chuẩn bị chút điểm tâm nàng làm lúc lễ mừng năm mới, Nhất Nhất cực kỳ thích loại điểm tâm đó."

Ăn rất nhiều, còn mang tất cả dư lại đi đấy!

"Được được được! Chủ tử tốt nhanh ngồi xuống."

Đợi Tịch Nguyệt thu dọn tất cả thỏa đáng thì nghe Cẩm Tâm thông truyền, mọi người Thẩm gia đã đến đông đủ.

Đồng loạt quỳ xuống thỉnh an, Tịch Nguyệt vội vàng gọi dậy.

Hôm nay tuy Tịch Nguyệt là hoàng hậu cao quý, nhưng cũng không phải là chuyện gì đều có thể làm không chút kiêng kỵ, nàng cũng không thể thường tuyên mọi người Thẩm gia vào cung.

Một năm cũng chỉ có năm mới mới có thể gặp gỡ, Tịch Nguyệt cũng đặc biệt mừng rỡ.

Cẩn thận quan sát tẩu tẩu Mẫn thị một phen, Tịch Nguyệt cười hỏi: "Nhìn vẻ mặt tẩu tẩu rất tốt."

Mẫn thị vội vàng lên tiếng: "Tự biết mang thai, ta chính là không ngừng bồi bổ, trước đó vài ngày hoàng hậu nương nương ban thưởng thuốc bổ, tổ mẫu và mẫu thân một chút cũng không cần, đều đưa cho ta trọn vẹn."

Dứt lời lại là dáng dấp ngại ngùng.

Tịch Nguyệt cười, d!^Nd+n(#Q%*d@n lần này vào cung trừ Thẩm lão phu nhân, Mẫn thị, Thẩm Nhất Nhất, Lâm thị cũng cùng đến đây.

"Tổ mẫu và mẫu thân dĩ nhiên là thương tẩu tẩu."

Thẩm lão phu nhân nhìn Đại Tôn Nữ của mình. Bản thân làm sao cũng không nghĩ ra, năm đó chỉ muốn ở trong cung yên ổn là được nhưng lại có thể một bước lên mây. Nha đầu Tịch Nguyệt không chỉ leo lên hậu vị, liên đới, Thẩm gia cũng lần nữa đi tới tình trạng hôm nay.

Việc này ở trước kia, bà là nghĩ cũng không dám nghĩ, bà đã thấy rõ những đứa bé Thẩm gia này, bé trai cũng không có năng lực gì lớn, làm người lại chân chất, muốn đi tới vị trí cao như vậy còn nói gì tới Như Ý.

Hôm nay tuy không nói là hiển hách cỡ nào, nhưng Thẩm gia luôn là một nhà không giống bình thường.

"Sao mấy Tiểu Chủ Tử không có ở đây?" Thẩm lão phu nhân nghĩ đến mấy đứa nhóc, hỏi.

Dáng vẻ ba đứa con nít vui mừng làm cho người ta nhìn chính là không yêu không được.

"Hồi tổ mẫu, ba đứa nhỏ đều còn đang ngủ, cũng chưa có dậy. Một lát đợi bọn nhỏ tỉnh, Nguyệt Nhi sai người ôm bọn nhỏ tới."

"Muội cũng nhớ nhung mấy đứa nhỏ rồi." Thẩm Nhất Nhất nắm khăn, quy củ ngồi ở chỗ đó, chỉ là tính tình hoạt bát vẫn lộ rõ.

Thẩm lão phu nhân nghe lời này của nàng, liếc xéo nàng một cái: "Con đã là một đại cô nương, tính tình này vẫn là không chững chạc như thế."

Thẩm Nhất Nhất vẫn là khuôn mặt tươi cười vui vẻ.

Có điều nói thật ra khiến người cảm thấy không phải chuyện như vậy.

"Tỷ tỷ cũng là không thận trọng như vậy mà. Nếu đều là mỹ nhân rập theo một khuôn khổ, còn có đặc sắc gì có thể nói." Thẩm Nhất Nhất nghiêng đầu.

Tịch Nguyệt nghe nàng nói như vậy, cũng nở nụ cười, nhưng lại nghĩ tới sang năm chính là tuyển tú.

Cũng không kiêng dè Thẩm Nhất Nhất, nhìn lão phu nhân: "Tổ mẫu, sang năm chính là tuyển tú đấy!"

Thẩm lão phu nhân vừa nghe, tự nhiên nhìn về phía Thẩm Nhất Nhất.

Hai khuê nữ đồng thời vào cung, không ít nhà đều cảm thấy là chuyện tốt, có thể giúp gia cố sủng, nhưng Thẩm lão phu nhân cũng có lo lắng của mình. Vài năm nay, trong cung này chính là thị phi cũng không phải là không ngừng. Có lẽ cùng hầu hạ một người đàn ông, đâu có dễ dàng như vậy.

Bao nhiêu tỷ muội cuối cùng trở mặt thành thù, Thẩm lão phu nhân thở dài một tiếng.

Có lẽ lo lắng này của Thẩm lão phu nhân đã biểu hiện ra ở trong nhà, Lâm thị và Mẫn thị cũng không nhiều nói. Trên mặt cũng không vui sướng, càng sẽ không nói thêm gì nhiều.

"Không phải là vậy sao, sang năm chính là tuyển tú rồi, cũng không biết là tình huống như thế nào, nghe nói tuyển tú này có một số việc có thể sẽ xảy ra biến hóa. Trước đó có người khác tới nhà chúng ta bái phỏng, còn giả vờ lơ đãng hỏi tới chuyện này. Chúng ta lại đâu có biết được. Đúng lúc lần này vào cung, ngược lại muốn nghe một chút ý Nguyệt Nhi." 

Chuyện Cảnh đế muốn điều chỉnh tuyển tú đã lan ra ngoài, có điều tình huống cụ thể ngược lại còn chưa nghiên cứu thỏa đáng, nhưng tuy kết quả còn chưa ra, mọi người đều hết sức gấp gáp, muốn biết cuối cùng là kết quả gì.

Dù sao, việc này quan hệ đến rất nhiều nhà, rất nhiều cô nương.

Mắt thấy còn có một năm, lại bắt đầu không yên lòng, chuyện này có thay đổi gì, vậy thì không ít nhà chính là tất cả tính toán đều uổng phí.

Tịch Nguyệt cười: "Biến hóa này không tới cuối cùng, ai cũng khó mà nói rốt cuộc là bộ dáng gì. Có điều nghe ý hoàng thượng, có lẽ muốn điều chỉnh số tuổi đến mười lăm tuổi, thời gian cũng đổi thành năm năm."

Mấy người vừa nghe, đều là giật mình.

Hoàng thượng sẽ không vô duyên vô cớ làm như vậy, lúc tin tức điều chỉnh này vừa truyền ra thì bên ngoài đã có người âm thầm đồn đãi, tất nhiên là hoàng hậu làm gì đó.

Trước kia không có chuyện như vậy, hôm nay có hoàng hậu, quy củ này liền thay đổi, không phải là hoàng hậu giở trò ở sau lưng sao!

Nhưng tuy là như vậy, ngược lại cũng không có ai dám trực tiếp nói gì với Cảnh đế, giống như với Cảnh đế nói trước đó vậy, quá trình mấy thế gia sa sút lúc trước, mọi người cũng không phải là không thấy.

Nếu như thật sự điều chỉnh như thế, vậy Thẩm Nhất Nhất đúng là không có cơ hội nào vào cung rồi.

Thẩm lão phu nhân thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tịch Nguyệt: "Cũng không biết chính xác hay không, sang năm Nhất Nhất chính là tuổi chờ tuyển rồi."

Tịch Nguyệt nhìn muội muội của mình, suy nghĩ một chút, hỏi: "Nhất Nhất, muội nghĩ như thế nào?"

Thẩm Nhất Nhất nắm khăn, ánh mắt trong suốt: "Muội thích tự do tự tại, muội không muốn vào cung. Vào cung, cực kỳ không thú vị."

Tịch Nguyệt nhìn nàng như thế, cười sung sướng, quả nhiên là muội muội của nàng.

"Lúc trước ta đã khơi thông chuyện này với hoàng thượng rồi, hắn đã đồng ý ta. Dù dưới tình huống gì, cũng sẽ không chọn Nhất Nhất vào cung. Nhất Nhất, đừng cảm thấy tỷ tỷ là không nỡ lòng cùng hưởng vinh hoa phú quý với muội. Nhiều năm như vậy, tuy rằng số lần muội vào cung không nhiều, nhưng muội đã có thể nhìn ra, trong cung này, vạn không phải là nghĩ đến đơn giản như vậy. Ta không nỡ để cho muội muội ta vào cung, lại đi qua một lần con đường ta từng đi."

Bản thân có nắm thêm phần sống lại nhưng Nhất Nhất không có gì cả, nếu như nàng ấy lại thích cuộc sống tự do bay lượn, vậy nàng lại có lý do gì không cố gắng bảo vệ muội muội chứ? Thẩm lão phu nhân nghe Thẩm Tịch Nguyệt nói như vậy, dieenddafnleequysddoon cũng không giật mình, nghĩ đến tính tình Nguyệt Nhi chính là như thế, cũng không dây dưa dài dòng, không để cho những cô nương khác của Thẩm gia vào cung, dù đối với người nào cũng là tốt nhất!

Mà kế mẫu Tịch Nguyệt, Lâm thị và tẩu tẩu Mẫn thị đều giật mình với lực ảnh hưởng của Thẩm Tịch Nguyệt đối với hoàng thượng.

Đã nhiều năm như vậy, nàng không chỉ không thất sủng theo tuổi gia tăng, ngược lại là càng ngày càng khiến hoàng thượng trở nên yêu thích, nhưng chính là phần tâm tính này, đúng là họ làm sao cũng không sánh nổi.

Thẩm lão phu nhân mở miệng: "Đã vậy ngược lại vô cùng tốt. Dù sao đi nữa, lão thân cũng không hi vọng mấy đứa bé đều vào cung, thậm chí ngay cả thấy mặt một lần cũng khó càng thêm khó. Gả vào nhà bình thường cũng không có gì không tốt, chỉ nói Uyển Như, mỗi tháng cũng có thể trở về một lần!"

Lão phu nhân vừa cười vừa nói nhưng trong lòng cũng hiểu, quả thật, gia đình Uyển Như gả kia là trung hậu nhưng nếu không phải Thẩm Tịch Nguyệt ở hậu cung càng ngày càng hài lòng, hôm nay là hoàng hậu cao quý, một tháng về một lần đó cũng tuyệt đối là không có khả năng.

Tịch Nguyệt gật đầu cười: "Đúng vậy, ta không thể hầu hạ ở bên cạnh tổ mẫu trưởng bối, chỉ có thể làm phiền các ca ca muội muội nhiều rồi."

Mẫn thị cười chen miệng: "Nếu tiểu muội muội của chúng ta sẽ không vào cung, như vậy chúng ta cũng không thể chậm trễ, ngược lại hiện tại có thể bèn lưu ý nhà thích hợp. Sau khi xem mắt lại chuẩn bị một phen, cũng phải gần hai năm đấy!" 

Lâm thị phụ họa theo.

Tịch Nguyệt tự nhiên cũng hiểu điểm này: "Trong ngày thường Bổn cung ở trong cung, cũng không biết về phía ngoại nam, ngược lại còn muốn mấy vị trưởng bối bận rộn nhiều hơn."

"Đó là tự nhiên, nhưng tuy Nguyệt Nhi ở trong cung ngược lại cũng chưa chắc cái gì cũng không biết, đến lúc đó không thể thiếu muốn tìm người tham mưu đấy!"

Thẩm lão phu nhân vỗ vỗ tay của nàng.

"Lại nói, trước đó vài ngày ta nói với hoàng thượng, ngược lại hoàng thượng nhắc tới một người, ta vừa nghe lại là Chu Nam, lúc này bèn từ chối. Tiểu Nhất Nhất là muội muội quý giá nhất của ta, tại sao có thể tùy tiện gả ra ngoài, còn là gả cho nam nhân già như vậy."

Tịch Nguyệt nhớ tới lời Cảnh đế nói, cười nói, đây cũng đều là người trong nhà, nếu như còn có người ngoài thì Tịch Nguyệt tuyệt đối sẽ không nói như thế.

Mấy người đều giật mình ở đó, thật ra thì bọn họ biết Chu Nam này là ai.

So sánh với Tịch Nguyệt, bọn họ với Chu Nam quen hơn, mấy năm nay Thẩm Thư Bình đều là ở dưới tay Chu Nam.

Mẫn thị trầm ngâm một lát, nói thầm: "Chu Nam này đúng là quá lớn, hắn hẳn là lớn hơn mười bốn mười lăm tuổi so với Nhất Nhất!"

"Không phải như vậy sao? Ta đương nhiên muốn phối người tốt nhất cho muội muội ta." Tịch Nguyệt bĩu môi.

"Tốt nhất chính là Chu Nam." Vẫn không có mở miệng, Thẩm Nhất Nhất đột nhiên nói chuyện.

Mấy người đều giật mình.

Thẩm lão phu nhân nghĩ đến ý trong lời nói của nàng, trực tiếp cho nàng một phát.

"Cô nàng chết dầm kia, con nói cái gì đó!"

Lời này truyền đi, nàng có muốn sống hay không.

Thẩm Nhất Nhất nhìn mọi người, vô tội nháy mắt: "Nhưng mà, con thật sự cảm thấy gả cho Chu Nam tốt vô cùng mà! Con đã thấy hắn, cũng nhận được hắn."

Tịch Nguyệt nhìn trời, bất đắc dĩ: "Nhận được hắn không có nghĩa là hắn tốt chứ?"

Thẩm Nhất Nhất cũng không xấu hổ: "Muội thích hắn. Muội đã thấy hắn rất nhiều lần, trang ## bubble nhưng muội nghĩ hắn cũng không có để muội ở trong lòng. Hắn rất có khả năng, nếu có thể gả cho hắn, muội sẽ thật vui mừng rất vui mừng!"

Nghe Thẩm Nhất Nhất vừa nói như thế, Tịch Nguyệt cảm giác cả người mình cũng không tốt.

Muội muội nàng, vì thế nào lại thích một đại thúc (ông chú già ^^) chứ!

Lớn hơn mười lăm tuổi đấy!

"Tỷ tỷ, tỷ giúp muội tranh thủ có được hay không? Tỷ tỷ ——"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện